Chương 771-780: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (1-10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 771: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (1)

Má Trương đưa Tần Chỉ Ái ra khỏi phòng bệnh, bà chờ đến khi không còn nhìn thấy bóng người của Tần Chỉ Ái rồi mới quay trở lại phòng bệnh.

. . . . . .

Cố lão gia tỉnh lại lúc 8h30, bác sĩ khám cho ông xong, lại đề nghị ông ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi.

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, má Trương hầu hạ Cố lão gia ăn cơm xong, liền bưng đến một ly nước cho ông súc miệng, bà do dự mãi mới mở miệng nói: "Lão tiên sinh, tối qua người sốt cao như vậy nên tôi đã gọi điện thoại cho thiếu gia..."

"...Thiếu gia đi công tác rồi, cho nên Tần tiểu thư nghe điện thoại, sau đó liền chạy đến bệnh viện,... hầu hạ ngài một đêm, sau đó mới sáng sớm đã rời khỏi rồi, bữa sáng cũng là do Tần tiểu thư nhắn tin cho quản gia mang cháo đến,..."

Má Trương vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Cố Dư Sinh, thấy ông cũng không có gì bất mãn, nên mới dám nói tiếp: "...Tần tiểu thư nói buổi tối chờ sau khi lão gia ngủ xong rồi hãy gọi cô ấy đến đây thay ca cho tôi, tôi cảm thấy... hình như là cô ấy nhân lúc ngài còn chưa thức nên muốn rời đi, bởi vì ngài không thích nhìn thấy cô ấy,... sợ ngài chướng mắt, tâm tình lại không tốt, ảnh hưởng đến bệnh tình, nên mới làm như vậy..."

Cố lão gia nhíu nhíu mày, không lên tiếng.

Má Trương không dám nói tiếp nữa, đến khi Cố lão gia uống nước xong liền nhận lại ly, đi vào nhà vệ sinh.

Má Trương ra ngoài liền liếc nhìn Cố lão gia đang đăm chiêu tựa trên đầu giường, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

. . . . . . .

Cố lão gia ở bệnh viện ba ngày, Tần Chỉ Ái đều đến ba đêm.

Sáng sớm ngày thứ ba, trời còn chưa sáng, Cố lão gia liền tỉnh lại.

Tần Chỉ Ái đang ngồi bên giường bệnh cúi đầu xem điện thoại di động liền biết ông cử động, lập tức ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Cố lão gia, cả người cô đều cảm thấy căng thẳng: "Ông tỉnh rồi?"

Tần Chỉ Ái vốn cho rằng ông sẽ chất vấn vì sao cô lại ở đây nhưng mà Cố lão gia lại không lạnh nhạt giống như ngày thường, chỉ nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái một chút, sau đó mới mở miệng "ừ" một tiếng, sau đó liền cử động, muốn ngồi dậy.

Tần Chỉ Ái đưa tay ra giúp Cố lão gia ngồi dậy.

Tần Chỉ Ái biết Cố lão gia không thích nói chuyện với mình nên thấy ông không nói gì, cô cũng trầm mặc.

Bầu không khí như vậy lại trở nên lúng túng, Tần Chỉ Ái căng thẳng liền đi rửa táo, gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ, để vào một cái chén, sau đó cô cầm một cái tăm, cắm một miếng táo đưa cho Cố lão gia: "Ông, ăn chút trái cây đi."

Cố lão gia liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, lại nhìn táo trong chén nhưng không lấy, lại nhìn lên tủ đầu giường, hất cằm: "Để bên đó trước đi."

Tần Chỉ Ái nghe theo.

Trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh, bất quá không bao lâu sau, má Trương đã mang bữa sáng đến.

Má Trương giữ Tần Chỉ Ái lại ăn sáng, Tần Chỉ Ái lại tìm đại một cái cớ mà rời đi.

Má Trương tiễn Tần Chỉ Ái quay lại, lại giúp Cố lão gia ăn sáng.

Bữa sáng trong nhà mang tới khá phong phú, nhưng Cố lão gia lại không thấy ngon miệng, chỉ vào mấy miếng táo trong chén, ra hiệu má Trương đưa cho ông.

Mới sáng sớm sao lại ăn trái cây?

Má Trương muốn khuyên Cố lão gia ăn một ít cháo nhưng mà cuối cùng ông lại đen mặt, má Trương không thể làm gì khác hơn là đưa táo cho ông, Cố lão gia cầm nĩa, cắm vào từng miếng, ăn hết sạch. 

***

Chương 772: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (2)

. . . . . . .

Hứa Ôn Noãn trở về Bắc Kinh cũng đã gần một tháng, cũng chưa từng gặp mặt Ngô Hạo, cũng không phải cô không muốn gặp, mà là chưa từng nghĩ sau khi gặp xong, cô nên đối diện với hắn như thế nào.

Có điều hai người cũng có liên lạc, chỉ là không nhiều như lúc hai người đang yêu nhau.

Trước khi ngủ, Hứa Ôn Noãn có thói quen thích chơi game, đêm nay cũng vậy.

Cũng không biết từ lúc nào đã thành thói quen, hình như là khoảng ba tháng trước, lúc đi du lịch, mỗi ngày đều rảnh rỗi chơi game, nên có thể quen được nhiều bạn, lên game cũng xem bạn bè trong nhóm có chat gì không.

Hôm nay hình như đã là ngày thứ hai mươi bảy "Linh Độ" không tìm cô.

Hứa Ôn Noãn bấm vào màn hình, muốn gửi tin nhắn cho "Linh Độ" nhưng nhìn thấy chữ Offline, suy nghĩ một chút, vẫn xóa tin nhắn.

Có một số chuyện thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng trên thực tế người đó và cô không hề quen biết nhau, nhưng mà chơi trong game nói chuyện lâu như vậy, ba tháng trước ngày một nhận được ít tin nhắn của hắn, đến bây giờ lại không nhận được bất cứ một tin nhắn nào hết, cô liền để ý? Thậm chí còn suýt nữa muốn chủ động tìm hắn?

Có điều, cô lắc đầu tỉnh táo lại, Hứa Ôn Noãn liền bấm vào, bắt đầu chơi game.

Trò này cô đã chơi nhiều năm, kỹ thuật cũng khá, nhưng Linh Độ lại thô bạo hơn rất nhiều nên không có hắn thật sự chơi không vui chút nào, cô toàn đánh 10 thua 9.

Vô vị.

Hứa Ôn Noãn ném điện thoại qua một bên, tắt đèn, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Cũng không biết tại sao chuyện chỉ như vậy lại khiến tâm tình của Hứa Ôn Noãn trở nên khó chịu, lăn qua lăn lại mấy lần cũng không ngủ được.

Lúc nửa đêm, trời vẫn vang lên tiếng sấm, trong chốc lát liền có mưa rào kèm theo sấm chớp.

Hứa Ôn Noãn nghe tiếng mưa rơi, càng không muốn ngủ.

Mưa tạnh rất nhanh, nhưng bao tử của cô tự nhiên lại đau.

Từ nhỏ dạ dày của cô đã không tốt, chỉ cần không ăn uống đàng hoàng là sẽ đau đến khó chịu.

Trong nhà có chuẩn bị thuốc dạ dày, Hứa Ôn Noãn bò dậy bưng bụng tìm một lúc lâu mới tìm được hộp thuốc, sau khi dựa vào hướng dẫn sử dụng xong lại đứng dậy uống thuốc vào, vừa mới chuẩn bị quay lại giường, liền nhìn thoáng qua hộp thuốc có tờ giấy, cô liền cầm lên mở ra, trong đó chính là chữ viết tay quen thuộc của Ngô Hạo.

"Thuốc dạ dày, một ngày ba lần, lần hai viên, không cần ăn no cũng có thể uống, nếu thật sự không chịu được nữa thì một lần uống ba viên. Thuốc cảm..."

một tờ giấy lít nha lít nhít chữ, mỗi loại thuốc khác nhau đều có cách sử dụng khác nhau.

Hứa Ôn Noãn nhìn một chút, đỏ mắt.

Hộp thuốc này chính là do Ngô Hạo mua, mỗi loại thuốc bên trong đều là do hắn chuẩn bị.

Hắn và cô ở bên nhau 10 năm, cô thường phạm những lỗi nhỏ, hắn biết rất rõ ràng, cho nên những thứ thuốc kia, đều có những thứ mà cô thường không để ý chuẩn bị đến.

Cô nghĩ trên thế giới này không có ai hiểu rõ cô như Ngô Hạo, không chỉ là vật chất mà còn là về tinh thần.

Nhưng sao hắn lại có thể ở cùng người phụ nữ khác chứ? Nếu không bây giờ cô đã là vợ của hắn rồi, nói không chừng cũng giống như Tiểu Ái, trong bụng cũng có một bảo bối rồi.

Rõ ràng là uống thuốc rồi, nhưng tại sao lại càng đau hơn trước khi uống thuốc chứ?

Hứa Ôn Noãn dùng sức ấn bụng, nằm lỳ trên giường, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, giống như nhìn thấy những hình ảnh của cô và hắn...

Cũng là một đêm mưa như thế này, cũng là khi cô bị đau bụng như vậy, bởi vì lúc đó cô có chuyện, trong người khá kỳ lạ, rõ ràng trong ký túc xá có thuốc nhưng cô lại một mực không muốn uống, lại gọi điện thoại cho Ngô Hạo, la hét khó chịu. 

***

Chương 773: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (3)

Hắn và cô tuy đều ở Thượng Hải nhưng hai người lại ở cách nhau rất xa, hắn bắt máy, cứ dỗ dành cô, mãi đến khi cô nghe thấy tiếng nói của hắn ngoài cửa sổ: "Hứa Ôn Noãn, Hứa Ôn Noãn!!"

Cô vội chạy đến bên cửa sổ, thấy Ngô Hạo đang đội mưa ngẩng đầu gọi mình: "Xuống đây!"

Trường của cô ở vùng ngoại thành, ban đêm không cho xe vào khuôn viên ký túc xá, hắn cọng cô, cho dù cho cô, bọn họ từng bước từng bước đi đến bệnh viện cách trường 10 cây số.

Lúc đến bệnh viện, dạ dày của cô cũng không đau nữa.

Lúc đó, cô nằm nhoài trên người hắn, cảm giác mình đã có được cả thế giới...

Hắn thật tốt thật tốt thật tốt với cô, cho dù hắn có phản bội cô, nhưng những thứ mà hắn đã làm cho cô là những thứ đã từng tồn tại, rất chân thật...

Hứa Ôn Noãn cầm điện thoại, tìm số của Ngô Hạo, quỷ thần sai khiến thế nào lại gọi đi.

Điện thoại reo lên rất nhiều lần, mới có người bắt máy.

Hứa Ôn Noãn cho rằng Ngô Hạo đã ngủ, giọng nói có chút áy náy: "Đánh thức anh sao?"

Ngô Hạo nhạy cảm cảm nhận được sự khác thường trong giọng nói của cô, không trả lời câu hỏi của cô là lại nhanh chóng hỏi lại: "Em sao vậy? Khóc sao?"

Ngô Hạo không hỏi còn không sao, hắn vừa hỏi, nước mắt Hứa Ôn Noãn chảy càng nhiều, cô thật sự không muốn để mình khóc thành tiếng nhưng vẫn không nhịn được mà nức nở.

Đầu dây bên kia có tiếng Ngô Hạo nóng nảy hỏi vài câu, thấy cô không trả lời, sau khi nghe thấy tiếng khóc ngột ngạt của cô xong, liền nói với người ở gần mình: "Đặt vé máy bay cho tôi, tôi muốn về nước."

Hứa Ôn Noãn lúc này mới nhận ra được Ngô Hạo đang nói chuyện bằng tiếng Anh với những người ở cạnh hắn.

Ngô Hạo đi công tác rồi hả?

Hứa Ôn Noãn khịt mũi, vừa định nói 'không cần', Ngô Hạo liền nói: "Ôn Noãn, chúng ta gặp mặt đi."

Hứa Ôn Noãn còn chần chừ một chút, cuối cùng cũng trả lời: "Được."

Tối hôm qua ngủ dậy muộn, hôm sau hai giờ trưa Hứa Ôn Noãn mới thức dậy.

Trong dạ dày vẫn có chút không khỏe, nhưng cũng không đau đớn như tối qua.

Cô tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo tử tế, ra ngoài tìm gì đó ăn lấp đầy dạ dày xong, nhìn thời gian cách lúc cô hẹn với Ngô Hạo còn ba tiếng đồng hồ, liền ngồi trên ghế salon xem tivi giết thời gian.

Bốn giờ rưỡi, Hứa Ôn Noãn đi vào phòng ngủ trang điểm.

Năm giờ, cô chọn một cái quần dài đẹp đẽ phù hợp với đôi giày cao gót tinh xảo.

năm giờ hơn, cô cầm túi ngồi trên ghế salon, bắt đầu chờ điện thoại của Ngô Hạo.

hắn và cô hẹn 5h30 gặp.

5h20, có một cuộc điện thoại gọi tới, cô cho là Ngô Hạo nhưng cầm lên lại là một số lạ.

Hứa Ôn Noãn không bắt máy, điện thoại vang lên liên thu bất tận, lúc cô ở trong nhà vệ sinh vẫn chịu không nổi mà bắt máy, bên kia là một giọng nói mà cô không bao giờ muốn nghe thấy: "Hứa Ôn Noãn, tôi là Tưởng Tiêm Tiêm."

Động tác mở vòi sen của Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại, cô muốn cúp điện thoại nhưng lại muốn nghe xem cô ta muốn nói gì.

Ngay lúc cô còn do dự, Tưởng Tiêm Tiêm đã mở miệng: "Rảnh không, chúng ta gặp nhau một chút đi!"

"Không rảnh!" Hứa Ôn Noãn lạnh nhạt trả lời, sau đó liền muốn tắt máy, nhưng trong điện thoại Tưởng Tiêm Tiêm lại nói tiếp: "Tôi có thai rồi, là con của Ngô Hạo."

***

hương 774: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (4)

. . . . . .

Hôm sau Cố Dư Sinh bay về, mới biết mấy ngày hắn không có ở Bắc Kinh ông đã nằm viện.

Bên nhà cũ có thể là biết hắn đi công tác về nên buổi chiều đã gọi điện thoại cho hắn, sau đó muốn hắn dẫn Tần Chỉ Ái đến ăn cơm.

Đến nhà cũ, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái mới phát hiện trong nhà lại có thêm một người phụ nữ trung niên.

Ngoại trừ má Trương, còn có hai bảo mẫu, người nhiêu đó là đủ rồi, còn cần thêm người làm gì?

Cố Dư Sinh nghi ngờ nhìn người phụ nữ trung niên kia vài lần, lại nhìn về phía Cố lão gia, Cố lão gia lại giống như không có ý định sẽ trả lời câu hỏi của hắn, nhìn thẳng tv, uống trà nóng mà má Trương vừa mới bưng lên.

Ăn cơm tối xong, xem tivi trong phòng khách đến chín giờ tối, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái muốn ra về, Cố lão gia cuối cùng cũng mở miệng nói: "A Hà, cô theo họ qua bên đó đi!"

Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Cố lão gia.

Cố lão gia cứ nhìn tivi, coi như hai người họ không hề tồn tại.

Má Trương đứng bên cạnh Cố lão gia cười khanh khách mở miệng giải thích: "A Hà là người chuyên chăm sóc phụ nữ có thai do lão gia cố ý mời về."

Có thể là do nghe má Trương nói đến mình, Cố lão gia liền nặng nề ho khan một tiếng.

Cố Dư Sinh liếc mắt nhìn Tần Chỉ Ái, cười với cô, sau đó lại liếc nhìn về phía ông một chút, Tần Chỉ Ái hiểu ý của Cố Dư Sinh, lập tức ngoan ngoãn mở miệng: "Ông, cảm ơn ông!"

"Nếu không phải Tiểu Trương cứ lải nhải ta đã không phải tìm người rồi!" Cố lão gia sĩ diện "Hừ" một tiếng, đứng lên cầm gậy trừng má Trương một cái vì đã tiết lộ hết mọi bí mật, liền đi đến phòng ngủ chính.

Lúc Cố lão gia đi xa xong, Tần Chỉ Ái lại nói nhỏ bên tai Cố Dư Sinh: "Ông thật đáng yêu, ngạo kiều quá nha!"

Cô còn chưa nói xong, trong phòng lại có tiếng ho nặng nề, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi vội im lặng, quay đầu nhìn Cố lão gia không biết đã quay lại từ lúc nào.

Cố lão gia cũng không nhìn hai người họ, nhanh chóng nói: "Mau làm chuyện phải làm đi!"

Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh còn chưa hiểu ý của ông, liền kinh ngạc quay đầu hả một tiếng.

Cố lão gia hừ một tiếng liền quay người đi về phía phòng ngủ, lúc đẩy cửa ra xong, lại liếc mắt nhìn hai người còn chưa hiểu gì, ngây ngô đứng tại chỗ, liền mở miệng nói: "Cố gia chúng ta rất chú ý lễ nghi, cưới hỏi đàng hoàng đi rồi sinh con!"

Nói xong, Cố lão gia liền nặng nề đóng sầm cửa lại.

Rốt cuộc, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái nhìn nhau một chút, một giây sau Cố Dư Sinh liền bế Tần Chỉ Ái lên, khiến Tần Chỉ Ái hét chói tai.

Trong phòng ngủ Cố lão gia nghe thấy, cũng cười ha ha một mình trong phòng.

Đợi đến khi Cố Dư Sinh về, Cố lão gia mới ra khỏi phòng ngủ.

Má Trương đưa thuốc cho Cố lão gia, cười nói: "Lúc thiếu gia và Tần tiểu thư rời đi rất vui vẻ đó."

Cố lão gia mặt không cảm xúc ừ một tiếng, sau một lát ngước đầu hỏi: "Ngạo kiều là có ý gì? Kiêu ngạo sao? Ta rất kiêu ngạo sao?"

***

Chương 775: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (5)

Má Trương cũng giống như Cố lão gia, không hiểu những từ của người trẻ, lắc lắc đầu: "Hẳn không phải là ý nói ngài kiêu ngạo đâu!"

Sau đó má Trương mới nhớ cách đây không lâu con trai của bà có dạy cho bà cách dùng google, liền quay về phía Cố lão gia nói: "Lão gia, chờ một chút..."

Nói xong, má Trương cầm điện thoại liền tìm trong google, một từ khóa ngạo kiều lại chọn một định nghĩa dễ hiểu nhất đọc cho Cố lão gia nghe: "... Ngạo kiều là nói một đằng, làm một nẻo, ý nghĩ và hành động không thống nhất."

Cố lão gia nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.

"Chắc Tần tiểu thư không có ý này đâu..." má Trương vội vàng đổi một cách giải thích khác phía dưới: "Ngạo kiều chính là ngoài mặt thì không đồng ý nhưng trong lòng thì lại rất ủng hộ."

Sắc mặt của Cố lão gia có chuyển biến tốt hơn một chút.

Má Trương nhìn chằm chằm điện thoại di động, vừa cẩn thận tìm vừa tìm thật lâu, sau đó mới tìm thấy một từ thật, liền cười híp mắt đưa cho Cố lão gia nhìn: "Lão gia, là ý khen ngợi, Tần tiểu thư nói lão gia đáng yêu a!"

Mặt của Cố lão gia nhiễm một vệt cười vui vẻ.

Má Trương thấy lão gia vui, cũng vui vẻ theo, sau đó liền nói: "Ôi, Tần tiểu thư chỉ có cái gia thế không tốt, ngoài ra còn lại đều vô cùng tốt, tuy rằng không phải thập toàn thập mỹ nhưng mà nếu thiếu gia cưới được cô ấy, cũng coi như là thập toàn cửu mĩ rồi..."

Giây trước Cố lão gia còn cười, giây sau ông liền nắm chặt tay trừng mắt nhìn má Trương mà khiển trách: "Tiểu Ái làm sao chứ? Tiểu Ái có chỗ nào không tốt? Tôi cảm thấy rất tốt, cái gì mà thập toàn cửu mỹ, cháu dâu của Cố gia nhà chúng ta phải là thập toàn thập mỹ, thập nhất mỹ!"

Nói xong, Cố lão gia liền nhàn nhã uống thuốc, không thèm để ý đến má Trương, liền chống gậy đi vào phòng ngủ, vì không vui nên đóng cửa khá mạnh, sau một lát, cửa lại được mở ra: "Còn nữa, nói bà không có lễ nghi thật sự là chẳng có chút lễ nghi nào! Cái gì mà Tần tiểu thư nữa! Là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, thiếu phu nhân có biết chưa?"

Cố lão gia liên tục cường điệu nhấn mạnh ba lần sau đó lần thứ hai đóng sầm cửa lại, còn đinh tai nhức óc hơn cả lần thứ nhất.

. . . . . .

Có gì hạnh phúc hơn khi được những người thân chúc phúc cho tình yêu của bản thân nữa chứ?

Tần Chỉ Ái cảm thấy ngoài những chuyện này ra, cũng không còn gì khiến cô có thể hạnh phúc hơn được nữa.

Đêm đó cô vui như một đứa trẻ quấn lấyCố Dư Sinh,nhảy tới nhảy lui, Cố Dư Sinh sợ đến nỗi thỉnh thoảng phải đỡ cô lại, chỉ sợ cô không cẩn thận ngã xuống đất.

Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng Cố Dư Sinh lại có một luồng ấm áp kỳ lạ.

Thời gian tan vỡ quẩn quanh mười năm, hắn vẫn có thể ở bên cô đến lúc này, thật sự càng nghĩ lại càng giống như một giấc mộng.

Được sự chấp thuận của ông, Cố Dư Sinh liền muốn bàn với Tần Chỉ Ái thời gian về Hàng Châu, đến bàn với mẹ Tần chuyện hôn sự.

Trò chuyện một chút, hai người liền bàn đến chuyện tổ chức tiệc theo kiểu truyền thống hay kiểu phương tây, hoặc là chụp hình cưới ở đâu, còn sân bãi, thiết kế váy cưới, mạn che mặt đều tính qua.

Thậm chí đến cuối cùng, Cố Dư Sinh thấy Tần Chỉ Ái mở mắt không lên nữa, mới kéo tay cô, cường điệu nhấn mạnh, anh sẽ cho em một lễ cưới thế kỷ.

Không ngờ, kế hoạch của hắn lại bị hoãn lại.

Trước mặt hai người không phải là một lễ cưới thế kỷ mà là một cuộc chia ly.

Mà cuộc chia ly này lại khiến Tần Chỉ Ái biết một điều rằng, những năm tháng trong quá khứ hắn và cô không gặp nhau, hắn vẫn luôn âm thầm dùng máu và tính mạng của mình để bảo vệ cô. 

***

Chương 776: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (6)

. . . . . .

Lúc Tần Chỉ Ái mang thai đến tuần thứ hai mươi cũng là lúc cô tốt nghiệp đại học.

Cô và Cố Dư Sinh đã bàn với nhau, sau khi cô dự lễ tốt nghiệp, ngày hôm sau cô sẽ đi khám thai, ngày thứ ba sẽ đến trung tâm thương mại mua sính lễ, ngày thứ tư đến Hàng Châu, bàn chuyện hôn sự với mẹ Tần xong, liền có thể bắt tay vào lo lễ cưới, đợi đến khi Đậu Phộng Nhỏ được sinh ra, lễ cưới thế kỷ cũng sẽ được tổ chức.

Lễ tốt nghiệp tiến hành rất thuận lợi, kết quả khám thai cũng rất tốt... nhưng ngày thứ ba...

Vì buổi sáng Cố Dư Sinh có một hội nghị mà phải đến công ty một chuyến.

Tần Chỉ Ái có quản gia và người chăm sóc làm bạn, vừa ở nhà thu dọn phòng trẻ con, vừa chờ Cố Dư Sinh xong việc, buổi chiều sẽ dẫn cô đi dạo phố.

Hội nghị cũng rất thuận lợi, đến 11h30 là xong, Cố Dư Sinh định về nhà, ăn trưa với Tần Chỉ Ái.

Nhưng hắn vừa đến bãi đậu xe, còn chưa khởi động xe liền có một cuộc điện thoại gọi tới.

Là lãnh đạo trước đây ở Bắc Kinh có chuyện gấp, muốn gặp hắn.

Hắn rời quân đội đã bốn năm năm, lúc nhận được điện thoại liền cảm thấy muốn ôn lại chuyện cũ.

Hắn trước khi ra khỏi nhà đã nói với Tần Chỉ Ái hai giờ chiều mới về đến nhà, có lẽ đó hắn không nghĩ gì nhiều, liền chạy đến chỗ lãnh đạo hẹn gặp.

Kết quả sau khi đến vừa mới xuống xe, lại bị tịch thu điện thoại, kiểm soát người một vòng, sau khi xác định không có gì mới để hắn đi vào.

. . . . . . .

Đã đến giờ ăn cơm, Tần Chỉ Ái cũng có chút đói, nằm trên giường một chút, lại ngủ quên, lúc cô tỉnh dậy nhìn đồng hồ, đã là hai giờ mười lăm.

Cô vội vàng xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, gọi quản gia hai tiếng, cuối cùng lại có người chăm sóc trả lời cô: "Thiếu phu nhân, sao vậy?"

"Dư Sinh còn chưa về sao?" Tần Chỉ Ái không xuống lầu, đứng bên lan can cúi đầu hỏi.

Người chăm sóc nghểnh đầu, lắc đầu với Tần Chỉ Ái: "Thiếu gia còn chưa về ạ."

Tần Chỉ Ái biết Cố Dư Sinh bận bịu, nghĩ trung tâm thương mại tới mười giờ mới đóng cửa nên cũng không sốt ruột, liền khẽ gật đầu một cái, nói người đó lấy cho mình cốc nước, trở về phòng.

Cô nghe nhạc tốt cho thai nhi, Tần Chỉ Ái đọc sách dưỡng thai, đến khi thấy ngoài trời dần tối, cô mới nhìn lên đồng hồ.

Không để ý một chút, đã sắp bốn giờ chiều rồi.

Lúc trước có chuyện gì đột xuất hắn đều nói cho cô biết, sao bây giờ lại im hơi lặng tiếng như vậy chứ?

Vì mang thai, thời gian Tần Chỉ Ái xem điện thoại rất ít, vì vậy cô tìm quanh trong phòng ngủ một lúc lâu mới tìm thấy di động, sau đó liền ra bàn nhỏ ngoài ban công gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, nhưng điện thoại lại báo điện thoại hắn tắt nguồn rồi.

Sau đó lại gọi đến văn phòng của hắn, là Tiểu Vương bắt máy, nói 11h30 hắn đã rời khỏi công ty rồi.

Còn chưa tới năm tháng nữa là Cố Dư Sinh làm cha người ta rồi, chừng hai năm nữa là hắn được ba mươi tuổi, Tần Chỉ Ái biết hắn sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Thời gian trôi qua, ngoài cửa sổ ngày một tối, Cố Dư Sinh vẫn không xuất hiện, điện thoại vẫn ở tình trạng tắt máy.

Ăn tối xong, Tần Chỉ Ái thật sự không thể nhẫn nại thêm nữa gọi điện thoại cho Lục Bán Thành, được biết là cả ngày nay Cố Dư Sinh cũng không liên lạc với anh ta. 

***

Chương 777: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (7)

Tần Chỉ Ái thật sự bắt đầu hoảng hốt, cô biết tám phần Cố Dư Sinh cũng không ở nhà cũ Cố gia nhưng vẫn gọi điện thoại qua hỏi một tiếng.

Má Trương bắt máy, lại không dám nói mình không liên lạc được với Cố Dư Sinh, chỉ có thể hỏi Cố lão gia dạo này có khỏe không, đến khi má Trương hỏi lại cô thiếu gia đang làm gì, cô liền biết Cố Dư Sinh không có ở đó.

Tần Chỉ Ái đều mất tập trung không tập yoga cho phụ nữ mang thai, không học chương trình nghe dưỡng thai, không có tâm trạng.

10 giờ, đến giờ cô đi ngủ, điện thoại cũng không gọi được, người cũng không về nhà.

Tần Chỉ Ái nhìn quản gia pha cho mình một ly sữa bột cho phụ nữ mang thai, lên giường.

Cả đêm không ngủ, Tần Chỉ Ái rời khỏi giường rất sớm, mở cửa sổ hít vào một bầu không khí mới mẻ, tâm tình cũng không tốt hơn được chút nào, sau đó tìm điện thoại của mình đang sạc, tối qua cô gọi cho Cố Dư Sinh đến khi tắt nguồn mới mệt mỏi sạc pin. Sau khi mở máy, nhỉn thấy màn hình sạch sẽ không có bất cứ một cuộc gọi hoặc tin nhắn nào, cô tiện tay mở mắt ra bấm số điện thoại của Cố Dư Sinh, đáp lại vẫn là câu: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

Từ hôm qua đến giờ đã là mười tám tiếng đồng hồ, mà trong 18 tiếng đồng hồ này, Cố Dư Sinh giống như biến mất khỏi trái đất rồi vậy, không chút tin tức.

Trước khi cô tốt nghiệp đại học, Tiểu Vương đã đặt vé cho bọn họ đến Hàng Châu, là chuyến tám giờ sáng này.

Đến giờ xuất phát, Tần Chỉ Ái vẫn chưa có bất cứ tin tức gì của Cố Dư Sinh.

Quản gia thấy cô tâm tình không tốt, cứ tìm cách khiến cô vui nhưng dù có như vậy nhưng Tần Chỉ Ái vẫn ăn sáng rất ít, thật sự không muốn ăn nhưng trong bụng cũng không thể Đậu Phộng Nhỏ bị đói được nên mới cố gắng ăn, sau đó lên lầu.

Do mang thai, thân thể của cô khá yếu, tối qua thức trắng đêm, sáng náy Tần Chỉ Ái cực kỳ nhức đầu, không xuống lầu ăn trưa nổi, liền nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ.

Trong mơ mơ màng màng, cô có cảm giác như có người sờ qua trán mình, lòng bàn tay rất quen thuộc, hình như là Cố Dư Sinh, còn có bác sĩ ở bên cạnh nói nhỏ gì đó.

Cô không nghe rõ, nhưng sau khi cảm giác được có người ôm mình lên, đút cho mình một ít nước, trên trán lại có một cái khăn lạnh đặt lên làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó cô liền ngủ trong thư thái dễ chịu.

Lúc tỉnh lại, trong phòng không có ánh đèn nào, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tần Chỉ Ái nằm trong chốc lát, mới kéo khăn trên trán mình xuống, ý thức được lúc mình mê man, những chuyện cô cảm nhận được là thật, liền đột nhiên ngồi lên giường.

Còn chưa mở đèn, cô cũng đã có thể nhìn thấy bóng lưng cao ngất của Cố Dư Sinh ngoài hành lang.

Trong vườn chỉ mở một cái đèn, ánh sáng rất nhạt nhòa, khiến ánh sáng trên khói thuốc của hắn đặc biệt nổi bật.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Dư Sinh một chút, liền nhanh chóng vén chăn, xuống giường.

Cô còn chưa đi đến ban công, hắn đã nhận ra cô tỉnh rồi, quay đầu nhìn vào phòng.

Hắn cúi đầu hút một hơi thuốc mới dập thuốc, sau đó kéo cửa hành lang đi vào phòng ngủ.
***

Chương 778: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (8)

Trong phòng không bật đèn, cho đến khi hắn đến gần, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ cô cũng có thể quanh chân mày tuấn tú của hắn có chút uể oải.

Không biết sao lúc này tất cả những tức giận khi hắn đi không gọi điện thoại về nhà cho cô một tiếng lại hoàn toàn tan biến, Tần Chỉ Ái lúc này chỉ có chút đau lòng, nhưng vẫn chỉ trích: "Dư Sinh, anh đi đâu mà không nói tiếng nào vậy?"

Một ngày một đêm, đã trải qua quá nhiều chuyện, Cố Dư Sinh cũng không biết nên giải thích như thế nào, hắn nhìn chằm chằm cô một chút, lại mở miệng hỏi cô: "Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?"

Tần Chỉ Ái thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình, nhưng vẫn lắc đầu với hắn.

Cố Dư Sinh khẽ gật đầu, không nói gì mà đi đến phòng thay đồ, cầm một cái áo khoác khoác lên người Tần Chỉ Ái, sửa lại quần áo ngổn ngang của cô một chút: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chút."

. . . . . .

Xe đi đến bệnh viện.

Cố Dư Sinh không dẫn Tần Chỉ Ái đến khoa sản mà lại dẫn cô đến nhà xác của bệnh viện.

Tần Chỉ Ái thắc mắc hắn muốn dẫn cô đến đây làm gì, chần chừ một lúc, nhưng vẫn đi theo hắn.

Bên trong có ba xác chết, che vải trắng.

Cố Dư Sinh đi trước, xốc từng tấm vải lên.

Người chết cũng đã được làm vệ sinh sạch sẽ xong, mặt mũi cũng có chút biến đổi, nhưng mà Tần Chỉ Ái có thể nhận ra một trong ba người đó.

Cô không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn gò má Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm ba người kia một lúc lâu, mới che vải trắng lên, sau đó vừa chỉ vào ba xác chết vừa nói: "Người này, bị bắn vào ngực, mất mạng tại chỗ, người này bị nổ chết, một cánh tay không biết văng đi đâu, trên người cậu ấy có 18 vết thương..."

Tần Chỉ Ái không nói gì, cô biết hắn vẫn chưa nói đến chuyện quan trọng nhất.

Bầu không khí trong nhà xác quá âm u, Cố Dư Sinh dắt tay cô đi ra, sau khi xuống lầu, hắn lại nói tiếp: "Bọn họ đều là chiến hữu của anh, mấy tháng trước bọn anh còn ăn uống ở Bắc Kinh, em cũng biết mà..."

Lúc này Tần Chỉ Ái mới hiểu được tại sao người đàn ông đó lại quen mặt, lúc đó cô không yên tâm nên chạy đến cửa khách sạn nhìn hắn, lúc đó cô có nhìn thấy có vài người.

"Bây giờ bọn họ đã nằm trong đó..." Cố Dư Sinh quay đầu nhìn nhà xác một cái, nắm tay Tần Chỉ Ái, vừa đi ra khỏi bệnh viện, vừa nhẹ giọng nói: "...Một người trong số đó cũng giống như chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, có điều sớm hơn chúng ta một chút, hai ngày nữa là đến lúc lên lễ đường rồi, kết quả nhận nhiệm vụ xong, vốn cho rằng đó là nhiệm vụ cuối cùng, sau khi hoàn thành xong có thể về sống cuộc sống yên bình, thậm chí lễ cưới đã chuẩn bị xong... người thì đã mất..."

"...Còn có người vợ bị ung thư vú qua đời năm ngoái, để lại một đứa con  nhỏ mới 6 tuổi, còn có ông bà, vì thời gian hắn về nhà quá ít, con trai của hắn chỉ biết hắn là ba, không có chút tình cảm gia đình, mà cả nhà chỉ có một mình hắn là con trai..."

***
Chương 779: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (9)

Cố Dư Sinh nói rất ngắn gọn, ngữ khí thanh đạm, nhưng vẫn có chút trầm trọng.

Tần Chỉ Ái vẫn cho là Cố Dư Sinh đang miêu tả những chuyện diễn ra trên tv, tiểu thuyết, hoặc là trong báoTânVăn, cô cứ ngỡ những chuyện này ở cách mình rất xa, nhưng không ngờ, nó lại ở gần, rất gần...

Bệnh viện nằm ở nội thành, sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Dư Sinh vẫn không đưa Tần Chỉ Ái về nhà mà liền nắm tay cô đi dọc theo đô thị huy hoàng lấp lánh ánh đèn, đi lên một cây cầu cho người đi bộ, lúc đến chỗ cao nhất trên cầu thì dừng lại.

Hai người sóng vai đứng cạnh nhau, bên dưới là dòng xe chạy như nước chảy, xa xa là những toàn nhà cao tầng, rất đồ sộ, rất đẹp.

Cố Dư Sinh đột nhiên chỉ vào một sân khấu đối diện họ: "Năm năm trước anh có phá một quả bom ở khu vực đó, ngày đó có rất nhiều học sinh ở rất nhiều trường đến xem kịch, không ai biết đằng sau những vở kịch đầy hài hước kia, họ lại đang đứng trước mặt tử thần, trải qua một bước ngoặt sinh tử. . ."

Từ khi ở bên cạnh Cố Dư Sinh, hắn vẫn chưa từng kể cho cô nghe chuyện lúc ở quân đội, hắn chỉ kể những chuyện lý thú là nhiều, những chuyện quá khốc liệt hoặc mạo hiểm, cô chưa từng được nghe.

Cô không ngốc, biết hắn nói những điều này là đang dẫn dắt đến vấn đề chính.

Hắn lại không nói, cô cũng không mở miệng, hai người chỉ đứng yên tĩnh như vậy, nghe tiếng gió, tiếng xe, nhìn những ánh đèn đường lập lòe.

Qua một lúc lâu, Cố Dư Sinh mới hỏi: "Tiểu Ái, em biết không?"

"Có nhiều người có thể ra khỏi nhà lúc 9 giờ sáng và trở về lúc năm giờ chiều, có thể đi làm, có thể đi học, có nhiều người cứ ngồi oán giận tại sao áp lực của cuộc sống này lại lớn như vậy, cũng có nhiều người có thể đi du lịch cuối tuần, kỳ thực, sau cuộc sống hòa bình này, có rất nhiều người đang thầm lặng đổ máu để bảo vệ đất nước yên bình này..."

"Bọn họ cũng giống như người bình thường, cũng sợ chết cũng có thể biết phía trước là đường chết, nhưng bọn họ việc chẳng từ nan, nhẹ nhàng đối mặt, bước tiếp."

"Bởi vì tín ngưỡng, bởi vì lời thề với quốc gia này, bởi vì bọn họ nắm trong tay sự bình yên của non sông đất nước này, mà trên đó có những người mà họ yêu thương, người thân của họ.

"Tiểu Ái..." Cố Dư Sinh gọi cô, chờ cô ngẩng đầu lên, nhìn hắn, hắn mới nói tiếp: "...Ngày hôm qua anh được lãnh đạo gọi lên, vì có chuyện cơ mật nên phải tắt điện thoại di động."

Trong lòng Tần Chỉ Ái có dự cảm không tốt, ừ nhẹ một tiếng, sau đó không nhìn Cố Dư Sinh nữa.

"...Bọn họ xảy ra chuyện là do những năm trước đây lúc anh còn tại ngũ có đụng đến một số thế lực..."

Tình hình cụ thể hắn không thể nói tỉ mỉ, Cố Dư Sinh chỉ có thể kể sơ qua mọi chuyện.

"... Đội trưởng đã chết trong tay bọn họ, sau đó anh vào làm đội trưởng, sau đó anh lại xuất ngũ, lại đổi người, nên anh không đụng chuyện,... mấy năm nay, đã có quá nhiều người mất mạng trong tay bọn họ rồi... bây giờ những người có thể đấu lại bọn chúng cũng không còn bao nhiêu người, mà càng đấu lại càng có nhiều người hy sinh."

Cố Dư Sinh như đang chọn lọc từ ngữ, ngừng lại một lát, mới nói tiếp: "Tiểu Ái, xin lỗi, bây giờ anh không thể đi Hàng Châu hỏi cưới em được..."
***

Chương 780: Núi sông này sẽ bảo vệ anh (10)

Từ trước đến nay cô đều rất thông mình, ban đầu Cố Dư Sinh dẫn cô đến xem thi thể đồng đội của hắn, dẫn cô đến đây kể chuyện lúc xưa, trong lòng cô đã có chút bồn chồn, mãi đến khi hắn nói chuyện hôm qua hắn bị lãnh đạo gọi lên để bàn chuyện cơ mật, trong nháy mắt cô đã biết vì sao hắn lại nói những chuyện lúc nãy với cô.

Hắn đang dùng phương thức trực tiếp nhất để cô chấp nhận sự lựa chọn của hắn.

Tuy rằng hắn không cho cô biết cụ thể những việc mà hắn phải làm, cô cũng có thể hiểu được nhiệm vụ mà hắn sắp phải tham gia rất nguy hiểm, liên quan đến sinh tử.

Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Cố Dư Sinh, lại không nói gì.

Cố Dư Sinh cho cô thời gian, chờ cô trả lời.

Hai người yên lặng một lúc lâu, Tần Chỉ Ái rốt cuộc cũng lên tiếng: "Khi nào thì đi?"

Cô không nói: "Có thể đừng đi không", cũng không phải "Cố Dư Sinh, sao anh không thương lượng với em một chút lại lựa chọn bỏ em ở lại?", cô lại nói: "Khi nào thì đi?"

Bốn chữ này có ý gì, Cố Dư Sinh hiểu rất rõ ràng.

Cô không ngăn cản hắn, cô hiểu hắn...

Hôm qua lãnh đạo vừa đề nghị với hắn xong, hắn không hề do dự, đi ra khỏi đó, hắn ngơ ngơ ngác ngác, qua nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ mà mình yêu nhất, có một đứa con, ngày tháng yên ổn đang hiện ra trước mắt, hiện nay lại gọi hắn đi làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, sao hắn có thể không do dự đây?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý rồi.

Rời khỏi quân ngũ quá lâu, nếu không phải vì lúc đó quá ưu tú, lúc này hắn đã không bị gọi lại rồi.

Sau đó lại hỏi cung một loạt.

Mãi đến trưa hôm nay, hắn mới được thả về nhà.

Khi hắn lái xe vào tiểu khu, trong lòng hắn có chút sợ sệt, sợ cô khóc rống lên không chịu để cho hắn đi, sợ cô mang thai lại không thể chịu đựng được, lại làm hại bản thân, làm hại Đậu Phộng Nhỏ, sợ rất nhiều, rất nhiều chuyện.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới cô không khóc không nháo, liền đồng ý.

Cô hiểu chuyện, khiến hắn lại càng thêm đau lòng, lại càng khó chịu.

Hổ thẹn, tự trách, giống như thủy triều ập vào ngực hắn, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô một lúc lâu mới hỏi một cậu không liền quan đến câu hỏi của cô: "Em, Tiểu Ái, em không giận anh sao?"

Giận cái gì? Giận hắn bỏ lại cô và Đậu Phộng Nhỏ mà bỏ đi vào chốn hiểm nguy sao? Giận hắn máu là nóng, tim là bỏng yêu đất nước tốt đẹp yên bình này sao?

Bàn về tâm tư, ai lại muốn người mà mình thương yêu nhất đi làm chuyện nguy hiểm, có thể hy sinh bất cứ lúc nào chứ?

Huống chi cô còn yêu hắn tha thiết, yêu hắn 10 năm, nhưng từ lúc còn nhỏ, hắn đã nói với cô về giấc mộng sơn hà kia.

Đã nhiều năm như vậy, người mà cô yêu vẫn không hề thay đổi, vẫn ấp ôm hy vọng tốt đẹp ấy, cô sao có thể giận hắn, cản hắn, làm vậy cô đã không còn là người hắn yêu trước đây rồi, không phải sao?

Tần Chỉ Ái lắc đầu với Cố Dư Sinh: "Không giận, chỉ là trong lòng có chút khó chịu."

Thật sự không giận.

Chỉ là có chút khổ sở.

Một câu nói, Cố Dư Sinh suýt vì vậy mà khóc, hắn ôm Tần Chỉ Ái vào lòng, ôm thật chặt một lúc, mới trả lời câu hỏi của cô: "Ngày mai phải đi rồi."

Sáng mai? Vậy chỉ còn lại một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi sao? Tần Chỉ Ái có thể cảm giác được nhiệm vụ này thật sự rất khẩn cấp, nhưng lại không nghĩ lại phải vội vàng đến thế, trong chớp mắt lại phải chia lìa rồi, trong lòng cô bỗng trở nên đau xót, ánh mắt đẫm lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro