Chapter 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chuyện gì sẽ xảy ra khi Omega bị bắt cóc?

Paredes không lạ gì điều này, chẳng thiếu những omega bị bắt và tra tấn trong băng đảng, một số là vợ hoặc người tình của đồng nghiệp, số khác có thể là chính đồng nghiệp của hắn.

Nếu con tin omega mất đi giá trị, họ thường bị tra tấn tàn nhẫn hơn so với alpha và beta, phần lớn những omega này đều chết bởi những hình phạt vô nhân đạo, nửa thân dưới bê bết máu và dâm dịch, thi thể bị ném ngoài bãi rác. Có thể cứu được số ít, hoặc là phải cắt bỏ bộ phận sinh dục, cả đời nằm trên giường bệnh, hoặc là ngây ngốc không có phản ứng với thế giới bên ngoài hậu sang chấn, rất ít có omega thể vô sự trở về.

Paredes không biết mục đích của đối phương là gì, liệu có phải là một mối đe dọa hay có ý đồ cảnh cáo. Chúng muốn dùng Neymar với mục đích sỉ nhục cả băng nhóm, hay muốn lấy anh làm con bài mặc cả để đổi lấy lợi ích?

Hắn không biết nữa.

Paredes lau nước mưa trên mặt, đôi mắt không ngừng quan sát, ánh sáng yếu ớt của đèn pha ngày một xa hơn. Hắn đã tìm kiếm xung quanh hơn nửa giờ rồi, chẳng lẽ đối phương tháo vòng ức chế Neymar rồi ném ở đây? Tín hiệu mà đám thuộc hạ tìm thấy có thể trở nên vô ích, thậm chí còn làm chệch hướng cuộc tìm kiếm.

Paredes bất giác run rẩy, điên cuồng gạt ngang đám cỏ dại cao hơn nửa người cản bước mình, nếu có người đứng ở trước mặt hắn, nhất định sẽ thấy tròng mắt hắn đỏ ngầu, như sắp nhỏ máu.

"Leo..."

Sau một tiếng sấm đinh tai nhức óc, Paredes nghe được tiếng gọi yếu ớt đến mức bình thường sẽ chẳng thể nào nghe thấy, nhờ lượng pheromone không ngừng xao động trong cơ thể, các giác quan của Paredes lúc này nhạy cảm tột độ.

Hắn đứng trước đám cỏ dại cong queo, người nằm dưới đó chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay quen mắt, quay lưng về phía Paredes.

Paredes không dám lại gần.

Neymar nằm bất động trên đám cỏ vàng úa, giống như một nhánh cây trơ trọi rơi xuống mặt đất, lặng lẽ chịu đựng cơn mưa xối, bất động như thể âm thanh mà hắn vừa nghe thấy chỉ là ảo giác do sự mất kiểm soát pheromone tạo ra.

Paredes lo lắng nhìn anh chăm chú, trong đầu hiện lên hình ảnh từ hai tuần trước, kỳ động dục của Neymar luôn bất ổn, mềm mại và dính người, đôi lúc khó lường như một quả bom, khiến tâm trí nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai, Omega run rẩy ôm lấy vai Paredes, làm da ửng đỏ khiến những hình xăm bao phủ trên mu bàn tay như sống dậy.

"Leo... Anh khó chịu quá..." Neymar hôn lên cổ hắn, những chiếc răng nanh sắc bén của anh như có như không chạm vào lớp da nhạy cảm gần tuyến thể alpha.

"Tự mình đứng lên đi."

Bị giọng nói hờ hững của Paresdes làm cho hoảng sợ, Omega cắn môi đứng thẳng dậy, khuôn mặt đỏ bừng ướt át, đôi mắt xanh lục lấp lánh nhìn theo đầy mong đợi.

Đôi chân đẹp đẽ ấy ẩn sau lớp quần thể thao rộng rãi, khó chịu cọ xát qua lại, chỉ chốc lát sau liền quấn quanh eo hắn trước ánh mắt ngỡ ngàng của những người khác, không chút ngượng ngùng.

Nhưng bây giờ, đôi chân trần thẳng tắp bị gập lại, dây thừng quấn quanh bắp đùi và bắp chân, dây thừng đẫm nước mưa siết vào da thịt, để lại những vệt hằn rớm máu.

Tai Paredes ù đi, mắt không còn thấy gì khác ngoài omega đang nằm đó, chiếc vòng chuyển sang màu đỏ thẫm, hắn giật chiếc vòng ra khỏi tay giữa tiếng chuông cảnh báo dồn dập, pheromone bùng nổ khiến mọi thứ xung quanh bị bao phủ bởi mùi cam đắng.

Hắn đi từng bước đi về phía Neymar, trên đám cỏ dại hắn đi qua còn vương vết máu, máu từ lòng bàn tay anh vẫn đang nhỏ giọt.

***

Neymar ở trong căn nhà được Silva chuẩn bị riêng cho mình trong hai tuần, ngày ngày mong ngóng Paredes, thế nhưng ngay cả một tin nhắn cũng không nhận được.

Nói không buồn hẳn là nói dối, Neymar luôn là người muốn tiếp cận Paredes trong khi phần lớn thời gian, Paredes chỉ hỡ hững với anh. Đã rất nhiều lần anh hạ quyết tâm không bao giờ nói chuyện với hắn nữa, rồi lại không kìm được lén quay lại nhìn gương mặt ấy, cuối cùng mê muội lăn lên giường cùng hắn.

Lần này cũng vậy.

PSG chuẩn bị tổ chức cuộc họp thường niên, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao sẽ đến khu Đông trong khoảng thời gian này, thế nên Neymar không dám về nhà, nếu Paredes vẫn còn tức giận và không cho anh vào nhà, nhất định anh sẽ khóc, nhưng nếu ở công ty thì khác, PSG đông người hóng chuyện như vậy, Paredes sẽ phải đưa Omega là anh về nhà.

Neymar chạy đến bãi đậu xe vào đêm hôm trước, định ngủ trong xe để sáng hôm sau có thể bắt được Paredes càng sớm càng tốt. Anh nằm ngái ngủ trên vô lăng, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Dù đang lơ mơ, anh vẫn ngửi thấy mùi đàn hương rất lạ, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Neymar cảnh giác xuống xe kiểm tra thì không phát hiện điều gì bất thường, nhưng mùi đàn hương vẫn chưa hề biến mất.

Vòng ức chế trên tay anh đã tắt, vòng tay của anh là kiểu nội bộ mới nhất mà Paredes mua, là loại những thiết bị gây nhiễu thông thường không thể tác động đến. Ở đây hẳn phải có thiết bị gây nhiễu tiên tiến hơn và Neymar, nhận thức sâu sắc về mối nguy hiểm, vội vã rời khỏi bãi đậu xe.

Không có phương tiện nào khác trên đường vào sáng sớm, chỉ có hai chiếc ô tô đuổi theo anh sát nút. Mất đi sự bảo vệ của vòng tay, Neymar bị ảnh hưởng pheromone mùi gỗ đàn hương, đầu anh đau như búa bổ, chiếc xe thể thao phanh gấp trên đường lớp, lốp xe ma sát với mặt đường rít lên từng hồi chói tai.

Neymar xuống xe, nheo mắt nhìn những kẻ đang vây quanh mình, tổng cộng có bốn người, đều là beta, không tệ, beta sẽ bớt phiền phức hơn.

Chưa đến mười phút, anh đã bóp cổ người cuối cùng, nhưng chỉ một giây mất cảnh giác, tuyến thể sau gáy của bị kích thích tố hung hãn tấn công, đau đớn như bị dao đâm.

Các giác quan bị pheromone quấy nhiễu trở nên đờ đẫn, và anh không nhận ra có một người khác ở gần đây. Neymar quỳ sụp xuống, thở hổn hển với hai tay chống xuống đất như thể bị ai đó bóp cổ. Anh chưa được đánh dấu, vòng ức chế đã mất tác dụng, pheromone alpha cấp cao là thứ vũ khí thích hợp để tấn công anh hơn là vũ lực.

Neymar cười khổ, bị chủ nhân của pheromone mùi đàn hương bế lên từ phía sau, kẻ đó cắm kim tiêm vào cánh tay anh, dưới tác dụng của thuốc an thần, anh miễn cưỡng nhắm mắt lại, ngay cả mặt của người đàn ông đó cũng không nhìn thấy rõ.

Khi tỉnh lại, trời đã tối đen, không gian nhỏ hẹp không chút ánh sáng, tiếng động cơ xe khiến anh đoán mình đang nằm trong thùng xe tải.

Neyamr thử cựa quậy, nhưng hai tay bị trói ngoặt ra sau và hai chân cũng bị dây thừng quấn chặt khiến anh không thể cử động dù chỉ một chút.

Neymar cố điều chỉnh nhịp thở nhằm bảo toàn thể lực, dù cơn chóng mặt sau khi bị tiêm thuốc an thần khiến anh phải cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, cố gắng phân tích tình huống của mình.

Anh chưa bị giết, nhưng đang được chuyển đến một nơi khác. Điều đó có nghĩa là anh vẫn còn giá trị. Phải chăng kẻ đó muốn dùng anh để uy hiếp Paredes?

Nghĩ đến đây, Neymar bật cười, mắc nghẹn và ho sặc sụa. Những kẻ bắt cóc không biết anh và Paredes sắp ly hôn sao? Dù Paredes chưa từng đề cập về chuyện với anh, nhưng tin đồn đã lan truyền đến mức mọi người ở PSG còn tới hỏi Neymar đó có phải là sự thật hay không.

Thực ra chính anh cũng không biết họ có thật sự ly hôn hay không.

Hai người kết hôn đã bốn năm và anh vẫn là một omega chưa được đánh dấu.

Chiếc xe miệt mài tiến về phía trước, khi qua một trạm kiểm soát, Neymar nghe tiếng nhân viên hỏi vài câu hỏi lấy lệ và tiếng trả tiền của tài xế. Họ đang đi về phía bắc, mọi thứ ở khu Đông đều nằm trong tầm kiểm soát của PSG, bọn bắt cóc có thể an toàn nếu đưa anh về phía bắc hoặc phía nam, phía nam có rất nhiều nhà máy, mỗi con đường đều có trạm kiểm soát, bởi vậy điểm đến lý tưởng của chúng hẳn là vùng ngoại ô phía bắc.

Khu Bắc phiền muốn chết, Neymar lại bắt đầu đau đầu dữ dội, pheromone alpha tràn lan khiến cơ thể đã đến cực hạn không chống đỡ thêm được nữa, anh nhắm mắt lại và ngất đi.

***

Khi Neymar tỉnh lại thì trời đã gần tối, những cơn gió dữ thổi qua vùng hoang vu yên lặng chết chóc, nhưng điều đầu tiên anh cảm thấy không phải là cái lạnh.

Đau, đau quá.

Tiếng rên rỉ đau đớn bật thốt trên môi, dây thần kinh cảm giác hoạt động ngay lập tức khi tỉnh lại, trong nháy mắt, cơn đau bất kham tràn tới khiến toàn thân anh co quắp.

Hai chân vẫn bị buộc chặt trong tư thế gập, nhưng sợi dây thừng trói tay đã được cởi bỏ vì chúng không còn cần thiết nữa.

Hai lòng bàn tay chồng lên nhau, một con đao đen tuyền đâm xuyên qua lòng bàn tay, cán đao cắm vào mu bàn tay trái, mũi dao xuyên qua lòng bàn tay phải cắm xuống đất, ghim chặt hai tay anh trên mặt đất.

Máu chảy không nhiều, chứng tỏ người thực hiện thao tác này rất chuyên nghiệp, Neymar không thể đoán được dây thần kinh ở tay bị thương đến mức độ nào, anh chỉ cảm thấy đau, cơn đau như kiến ​​bò, theo từng mạch máu chạy dọc theo da thịt, tấn công từng bộ phận trong cơ thể, bào mòn tinh thần anh từng chút một.

Neymar đã đau đớn đến mức không thể ngăn được những cơn co giật, chúng rút hết sức lực của anh và một điều còn tồi tệ hơn lại xảy ra ngay lúc này.

Anh nghe thấy tiếng sấm.

Khoảnh khắc những giọt mưa đầu tiên tạt vào mặt, Neymar cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó khác ngoài nỗi đau.

Lạnh.

Cơ thể ngừng co giật và chuyển thành run rẩy, lâu dần hai hàm răng cũng bắt đầu va vào nhau.

Anh chưa bao giờ thấy lạnh như vậy.

Neymar nhớ về một đêm tuyết rơi cách đây rất nhiều năm. Anh không nghe lời anh trai, ngoan ngoãn ở trong căn nhà ấm áp có củi đốt, mà nhân lúc anh trai vắng nhà, nửa đêm lẻn đến sau một ngọn núi.

Anh trèo lên một cái cây lớn trong thung lũng và nhìn xuống dưới. Những người ở đây mỗi ngày đều tiến hành những hoạt động mà anh trai gọi là huấn luyện, anh trai cũng nhiều lần cảnh cáo Neymar phải tránh xa những người đó, nếu để họ phát hiện sẽ bị bắt đi.

Nhưng Neymar chẳng bao giờ nghe lời, uể oải rũ tuyết khỏi chiếc mũ dày để xua cơn buồn ngủ, lúc này người anh chờ đợi cuối cùng cũng xuất hiện cách đó không xa.

Paredes khó khăn tiến về phía trước trong bộ đồ huấn luyện mỏng manh, đang kéo lê một người bằng tay trái, người đó trông cũng trạc tuổi hắn, tầm mười hai mười ba tuổi, nhưng đã bất tỉnh với hai mắt nhắm nghiền, dở sống dở chết. Kéo theo một người cùng tầm vóc trong tuyết là điều rất khó khăn đối với tuổi của họ, chẳng mấy chốc Paredes đã kiệt sức, tựa vào vách đá thở hổn hển, đầu ngón tay, mặt và cổ lộ ra ngoài quần áo tím tái vì lạnh, xanh xao không khác gì cậu bé hắn kéo theo trên mặt đất.

Hạ thân nhiệt là một điều khủng khiếp, Paredes nhanh chóng bất tỉnh trong cơn co giật. Neymar biết hắn sẽ không thể sống sót qua đêm nay, hắn sẽ chết cóng trong tuyết mất.

Neymar vội vàng trượt xuống khỏi cây đại thụ, vòng qua phía sau theo con đường mòn. Anh gọi hai lần nhưng không ai đáp lại, cả Paredes và cậu trai nằm trên mặt đất đều đã bất động.

Anh kéo khóa chiếc áo khoác dài đến bắp chân anh trai để lại cho mình, bên trong là chiếc áo khoác mỏng hơn, quấn lấy anh ấm như bếp lò nhỏ.

Neymar ngồi xuống cạnh Paredes, cẩn thận ôm lấy người cao lớn hơn vào lòng, kéo chiếc áo khoác dày trùm lên cả hai, cảm giác như đang ôm một tảng băng, cái lạnh khiến máu trong người cũng chảy chậm lại. Anh liên tục xoa mặt Paredes, nhưng không thể giữ lại chút hơi ấm, chỉ biết bật khóc với đôi mắt đỏ hoe, rồi dùng môi chạm vào làn da đã đóng băng, một lúc sau, đôi môi của Paredes cuối cùng cũng chuyển từ màu xanh tím sang màu hồng nhợt nhạt.

Trời dần sáng, người trong lòng cau mày sắp tỉnh lại, Neymar vội vàng đẩy hắn ra, đặt người nằm cuộn tròn trên mặt đất, rồi kéo áo bỏ chạy trong ánh của bình minh lấp ló.

***

Khi đó, Paredes chắc còn lạnh hơn bây giờ. Neymar đau đớn đến mức không nhớ nổi những điều đã quá xa xôi, nhưng ký ức là thứ đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.

Ít nhất bây giờ không có tuyết rơi, ít nhất anh có thể đợi cho đến khi có người tìm ra mình. Silva chắc chắn sẽ không bỏ rơi anh, nhưng anh ấy mấy năm gần đây đã lui về làm công tác hậu cần, nhân lực trong tay không chắc có thể nhanh chóng tìm được anh, khả năng lớn nhất có lẽ là nhặt được thi thể mà thôi.

Còn Paredes... thì sao... Neymar thật sự không nghĩ ra Paredes sẽ cảm thấy thế nào, nếu anh chết Silva hẳn là người khóc thảm nhất, Verratti cũng sẽ rất tiếc thương, và cả những người khác nữa, thế nhưng anh chẳng thể đoán được Paredes sẽ làm gì.

Nước mưa gột sạch máu trên vết thương, làn da chuyển thành màu trắng bệch, như thể máu trong cơ thể đã theo miệng vết thương chảy hết ra ngoài.

Em sẽ buồn chứ ...Leo...

Neymar thì thào gọi tên Paredes, như thể lẩn khuất giữa tiếng gió và mưa vì anh chẳng thể phát ra âm thanh. Đây là dấu hiệu của hôn mê, anh biết rất rõ điều đó

Anh cũng không cảm nhận được cái lạnh nữa, nhiệt độ cơ thể không cao hơn nước mưa là bao, Neymar sắp bị cái lạnh nuốt chửng, đôi bàn tay đẫm máu chìm trong vũng bùn, cơ thể run rẩy từng cơn, cơn mưa như nuốt chửng lấy anh.

Tia chớp một lần nữa xé toạc tầng mây, bóng đen sà xuống mặt đất, sắp sửa ăn tươi nuốt sống con người nhỏ bé ấy.

Bóng đen che đi gió lạnh, có ai đó cởi áo khoác lên người anh, mũ trùm kéo lên che một bên mặt, Neymar cố gắng mở mắt nhưng hàng mi ướt nước che khuất tầm nhìn, anh không nhìn rõ người đó là ai, đường nét khuôn mặt của đối phương nhòe đi trong cơn mưa nặng hạt, chỉ mơ hồ ngửi được mùi cam đắng nồng nặc, và đôi mắt màu lam lạnh.

Đó là đôi mắt anh yêu, có lần Neymar lợi dụng kỳ nhạy cảm của Paredes để hôn lên đôi mắt ấy khi họ vừa xong việc, sau đó anh bị Paredes túm lấy gáy và đè xuống giường làm thêm lần nữa. Paredes khi đó vô cùng mạnh bạo, tuyến thể sau gáy anh bị cắn đến chảy máu, xung quanh là nhưng vết bầm tím dữ tợn, hơn một tuần sau cũng chưa tan hết. Mùi cam đắng của alpha đọng lại trong tuyến thể nhạy cảm, khiến cho mỗi đêm anh đều rơi vào trạng thái động dục giả ngắt quãng.

Đôi mắt ấy cũng chất chứa những cảm xúc mà anh không hiểu được, cơn mưa quá lớn khiến mí mắt nặng trĩu, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ liệu có phải điều anh đang nghĩ hay không - đau đớn và khổ sở.

Thật kỳ lạ bởi Paredes sẽ không dành cho anh bất cứ thứ tình cảm nào.

Nhưng đây thực sự là đôi mắt của Paredes ...

Neymar mơ hồ suy nghĩ, anh đang rất bối rối, nhưng cơ thể lại cảm thấy thoải mái dưới sự vỗ về của pheromone mùi cam đắng, người ấy quỳ xuống bên cạnh, bàn tay run rẩy đặt trên cổ tay lạnh cóng và bất động của anh.

Uhm... đầu ngón tay khẽ cử động, và Neymar nhìn rõ mặt người ấy, đó đúng là Paredes.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro