Chapter 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Levi bình tĩnh cố định Neymar trên cáng, sau khi kiểm tra sơ bộ tình hình, y tháo lớp băng sơ sài trên vết thương, khử trùng cẩn thận sau đó dùng gạc sạch đè lên lòng bàn tay vẫn đang chảy máu...

Sau khi tiêm một mũi kháng sinh, Levi lau vầng trán đẫm mồ hôi và nhìn lên Paredes vẫn đang ngồi bất động bên cạnh Neymar, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nhỏ.

Levi cau có, "Boss, đừng có liên tục chạm vào anh ấy, để anh ấy nghỉ ngơi đi."

Paredes dường như không nghe thấy, cũng không dừng động tác.

Noah cố gắng hết sức để thu nhỏ thân hình cao lớn của mình, nép trong góc cabin cách xa Paredes, pheromone mùi cam đắng đang tấn công tất cả các alpha trong trực thăng, bất kể danh tính.

Hắn chọc chọc Levi, đưa vòng tay cho y, "Đeo cho boss mau, em sắp hẹo tới nơi rồi."

Levi nuốt khan, beta vốn không có pheromone, tuyến thể cũng dần tiêu biến, điều đó có nghĩa là họ không bị chi phối bởi pheromone như alpha hoặc omega, nhưng beta vẫn có thể bị pheromone cấp cao khống chế, pheromone đủ mạnh có thể khiến beta tự sát trong một thời gian ngắn.

Nên Levi không dại gì đến gần Paredes


Mắc mớ gì y phải đi khiêu khích một alpha cấp cao đang mất kiểm soát, ngay cả khi đó là ông chủ của y đi nữa, nhưng ... Levi liếc nhìn Noah đang ôm ngực khó thở, rồi nhìn đến cơ phó nằm rạp trên khoang lái và cơ trưởng đang chống đỡ một mình với biểu cảm đờ đẫn.

Y đến bên cạnh Paredes, "Boss, đeo vòng tay vào đi, anh như vậy đám Noah không chịu nổi đâu."

Paredes vẫn bỏ ngoài tai, Levi cảm thấy kiếp trước nhất định mình đã tạo nghiệt gì lớn lắm, bằng không sao có thể từ bác sĩ trở thành người thương thuyết thế này, vội vắt óc tìm cách thuyết phục khác.

"Boss, pheromone của anh sẽ làm ảnh hưởng đến alpha và omega trong bệnh viện, đến lúc đó chẳng may khiến các bác sĩ phân tâm, chẳng phải sẽ trì hoãn việc chữa trị của anh ấy sao?", Levi đầu óc quay cuồng, chỉ vào Neymar , "Sắp đến bệnh viện rồi, pheromone hỗn tạp ở đó sẽ làm anh ấy khó chịu."

Paredes không thèm ngẩng đầu lên, "Đưa vòng tay cho tôi."

"Ôi." Levi thở phào nhẹ nhõm, lấy chiếc vòng tay mới tinh đưa cho hắn, giây tiếp theo liền nổi cáu, "Boss! Anh. . . . . ."

Paredes cẩn thận tháo chiếc vòng đã hỏng khỏi cổ tay Neymar, đeo cái vừa nhận từ Levi lên đó.

Bệnh viên rất hỗn loạn, ngay cả dưới sự kiểm soát của PSG, hắn cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, ngón tay Paredes chạm vào mí mắt đang run rẩy của Neymar, càng cúi đầu thấp hơn.

Omega đang trong tình trạng nguy hiểm nhất, cơ thể yếu ớt không chịu được bất kỳ kích thích bên ngoài nào, không có vòng tay bảo vệ, dù chỉ là alpha cấp thấp cũng có thể dễ dàng khống chế Neymar.

Hắn không thể để chuyện đó xảy.

Lần đầu tiên trong ngày, Paredes quay đầu nhìn Levi, "Cậu đưa anh ấy đến bệnh viện, không được rời nửa bước, còn ...." hắn nhìn về phía Noah, "Cậu cũng vậy, dẫn thêm người theo."

Hắn đứng thẳng dậy, nhìn bãi đỗ trực thăng trên nóc bệnh viện đang ngày một gần hơn, chỉ vào cơ phó đã bất tỉnh, "Kéo anh ta ra ngoài, không được dừng lại, ném trả cho PSG là được."

"Được." Viên phi công trả lời, cơ phó vô dụng khiến anh ta phải chuẩn bị tinh thần cho lần hạ cánh sắp tới.

Levi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng dừng lại khi Noah lắc đầu nguầy nguậy.

Thôi được rồi, y thầm nghĩ, Paredes ở cạnh Neymar cũng vô ích, hắn chưa đánh dấu anh, vì thế pheromone của hắn cũng ảnh hưởng xấu đến Neymar như tất cả những alpha khác.

***

"Có chuyện gì vậy?" Verratti vội vã đến văn phòng của Paredes ngay khi nhận được tin.

Đôi mắt đỏ ngầu dán vào màn hình máy tính, Paredes nhíu mày: "Ta mới vừa trải qua bốn giờ trước giải phẫu."

"Bác sĩ nói sao, sẽ không để lại di chứng gì chứ?"

Paredes ngừng nói, Verratti nín thở vài giây, sắc mặt đỏ bừng, ngồi trên ghế sofa, "Sao có thể. . ."

Biểu cảm của Paredes rất khó đoán, hắn quay màn hình sang cho Verratti xem video giám sát: "Đối phương rất thận trọng. Thi thể đều được thu dọn sạch sẽ. Tôi đã cho người kiểm tra biển số của những chiếc xe này, tất cả đều là giả."

"Đây là một lời cảnh báo."

"Cảnh báo?" Verratti cẩn thận kiểm tra video với vẻ mặt ủ rũ, "Cậu nghĩ ai đã làm điều đó?"

"Rất khó đoán", Paredes mệt mỏi nhìn vào khoảng không, "PSG gần đây bành trướng quá nhanh, tôi cũng quá nổi tiếng, rất nhiều người kiêng dè và phục tùng chúng ta, cũng có kẻ không chịu khuất phục. Nhưng không nhiều người có thể làm tổn thương anh ấy đến vậy ... "

Verratti soát lại những việc xảy ra gần đây, và một ý nghĩ kỳ lạ vụt qua trong đầu.

"Có lẽ không phải là cảnh báo dành cho cậu," anh nhìn Paredes, "Leo, cậu ... đẫ kiểm tra gần đây Ney đang làm gì chưa?"

Paredes nhíu mày, "Hai tháng nay anh ấy nghỉ để hồi phục vết thương, chỉ ở nhà chơi game, xem phim truyền hình, và hay đi mua sắm."

"À, vậy cậu phải hỏi xem anh ấy đi mua sắm với ai." Không cần phải trả lời, chỉ nhìn biểu hiện của Paredes cũng thấy được đáp án.

"Cậu dựa vào mấy tên đó để theo dõi anh ấy sao? Cậu nghĩ Ney là ai mà bọn họ theo được? Chắc chắn vừa ra cửa là mất dấu anh ấy rồi, bịa đặt vài câu để qua mắt cậu thôi.. ."

"Anh kiểm tra giúp tôi." Paredes ngắt lời anh ta.

"Cậu. . . bỏ đi, không nói nữa, đợi Ney khỏe lại, cậu nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu vẫn không được tôi sẽ thăm dò từ phía Silva, có chuyện này...không ổn lắm." Verratti vừa lảm nhảm vừa ném một báo cáo thử nghiệm đến trước mặt Paredes, "Cậu đoán không sai, đây là loại thuốc mới liên minh chính phủ đang bí mật nghiên cứu."

Verratti giải thích thêm, "Cho tới nay, chúng ta đều biết pheromone cấp cao không có cách kháng cự, nhưng chỉ cần tiêm một lượng nhỏ thứ thuốc này, bất kể là alpha hay omega đều sẽ mất pheromone, tương tự với việc cấy vào cơ thể một loại thuốc phong bế tuyến thể."

"Thời gian bao lâu?"

"Từ 4 đến 8 giờ, phụ thuộc vào cấp độ pheromone. Tôi muốn có mẫu nghiên cứu ngay khi vừa nghe đến, không ngờ lại nhận được từ cậu."

"Nếu như anh nói, thì có khác gì vòng tay hay miếng dán ức chế."

"Hoàn toàn không giống, nói thế nào nhỉ?" Verratti chỉ vào bản báo cáo, chẳng buồn để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của Paredes, "Không phải áp chế, mà là chặn hoàn toàn, nó có thể biến giới tính sinh học của cậu thành beta, trong nhiều giờ."

Verratti nhìn vẻ mặt thâm trầm của Paredes, không khỏi thắc mắc: "Cậu lấy chúng từ đâu? Loại thuốc này được chính phủ liên minh quản lý rất nghiêm ngặt, mấy tháng nay chưa ai tiếp cận được."

Paredes tựa lưng vào ghế, "Tôi tìm thấy nó trong túi của Ney sau vụ nổ hai tháng trước."

Verratti trợn tròn mắt, không ai trong hai người họ lên tiếng suốt một thời gian dài.

Một cuộc tấn công vào nhà riêng của Paredes vào hai tháng trước, bốn vệ sĩ bất ngờ mất dạng khi cuộc đột kích xảy ra, không rõ sống chết, trong nhà chỉ có Neymar có khả năng chiến đấu, còn lại đều là người giúp việc bình thường.

Khi Paredes vội vã dẫn người đến, khu vườn đã bốc cháy. Neymar nhảy xuống từ cửa sổ tầng hai, tay vẫn đang kẹp cổ một người đàn ông, khi tiếp đất, anh dùng đầu gối ép vào lưng đối phương, đè lên đống kính vỡ rải rác khắp sàn, nhặt một mảnh kính dài đâm vào cổ.

Bị giết bằng một đòn.

Tất cả những kẻ tấn công đều bị tiêu diệt, Neymar không để cho Paredes một kẻ sống sót.

"Không... đây là chính phủ liên minh... thật đấy... Leo, cậu phải hỏi cho rõ ràng," Verratti càng nghĩ càng nghĩ sai, hắn bắt đầu luống cuống, "Ney tỉnh chưa? Mau đi gặp cậu ấy!"

"Yên tâm đi", Paredes đứng lên, nhét bản báo cáo vào máy hủy tài liệu, "Ney nhất định sẽ không cho anh biết sự thật, trước tiên cứ nghiên cứu kỹ càng đã. Về phần Ney .... Tôi sẽ hỏi anh ấy."

"Được rồi, đó là cách duy nhất, dù sao anh ấy cũng là bạn đời của cậu ..."

6h15 sáng, 10 phút sau khi Paredes rời đi, Verratti lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, tim đập thình thịch.

"Thời thế lại sắp thay đổi rồi..." Hắn nhìn mây đen u ám đầy trời, thì thào tự nhủ.

***

Richarlison giả vờ đứng không vững, được cô y tá đỡ đến phòng truyền dịch, thấy xung quanh chỉ có những bệnh nhân bình thường, cậu cởi mũ bảo hiểm ra, chậm rãi cảm nhận mùi cún con, còn có mùi cam đắng trong không khí.

Richar không ngờ Paredes sẽ đích thân đến thăm Neymar, cậu sợ bị hắn phát hiện nên đã giả vờ ngất xỉu trên trực thăng, nhân cơ hội quan sát Neymar một cách cẩn thận.

Omega có lẽ đang sốt, cơ thể đầy vết bầm tím được đắp bằng một chiếc chăn giữ nhiệt, anh nằm trên cáng, yếu ớt không có khả năng tự vệ, đầu nghiêng về một bên, và những ngón tay của Paredes liên tục vuốt ve mặt và cổ anh. . .

Đôi mắt của cậu nhóc Richar đỏ hoe, không thể tưởng tượng được Neymar đã đau đớn thế nào. Anh ấy rất sợ đau, khi bác sĩ khử trùng vết thương và tiêm một mũi kháng sinh, anh cũng chỉ rên rỉ mà không hề cử động.

Sau khi truyền một chai nước biển, Richarlison đi vòng quanh khoa nội trú hai lần, tìm được tầng có Noah và vệ sĩ đang canh gác, lặng lẽ hạ gục một nam y tá, kéo anh ta vào phòng chứa đồ trong nhà vệ sinh, cởi bỏ bộ đồng phuc mặc lên người mình.

Cậu đẩy xe dụng cụ tới cửa phòng bệnh, nói với bảo vệ: "Tôi đến kiểm tra hậu phẫu."

Hai người bảo vệ lập tức báo cáo cho Noah, Noah vừa mới ra ngoài hút một điếu thuốc, vội vàng chạy tới, cùng Richarlison đi vào, Levi ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, thấy họ đi vào liền đứng dậy.

"Anh ấy thế nào rồi?", Noah nhỏ giọng hỏi.

"Phiền lắm, lúc thì kêu khát, lúc lại kêu đói, mà giờ chưa được phép ăn hay uống gì cả".

Richarlison khéo léo đo nhiệt độ cho Neymar, sau đó chạm nhẹ vào tay anh.

Neymar liếc nhìn nam y tá cao lớn, kín đáo lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Levi, tôi muốn đi vệ sinh."

"Ông trời nhỏ ơi, tha cho tôi đi mà, anh chưa xuống giường được đâu, " Levi sắp sửa nổ tung, "Dùng cái này đi."

Neymar liếc nhìn món đồ y đưa tới, kiên quyết lắc đầu: "Không, tôi không muốn ai đụng vào hết."

Levi tức giận đỏ bừng mặt, được Noah vỗ lưng xoa dịu, "Tôi là bác sĩ, tại sao không thể động vào bệnh nhân của mình, anh nói chuyện hợp lý chút đi..."

Neymar chớp mắt, "Tôi vẫn không muốn, anh là thuộc hạ của Leo, nếu cậu ấy biết anh chạm vào tôi..."

"Được, được, tôi hiểu rồi giờ anh muốn ai, mau nói đi...."

"Anh ta." Neymar liếc nhìn nam y tá, "Dù sao cũng là y tá của bệnh viện, tôi chấp nhận được."

Levi cau có bị Noah lôi ra khỏi phòng bệnh, sau khi họ đóng cửa, Neymar mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với cậu y tá, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, bờ môi khô khốc, nứt nẻ.

"Đã lâu không gặp, Richar."

"Ney..." Richarlison kéo khẩu trang xuống, run run hỏi: "Tay của anh..."

"Đừng quan tâm chuyện đó", Neymar cắt ngang, "Thời gian không còn nhiều, nói ngắn gọn một chút, Richar, sắp tới đừng cố liên lạc với anh, thân phận của anh đã bại lộ."

"Ý anh là..."

"Uhm, không biết phe phái nào đã tấn công anh, nhưng điều chắc chắn là họ đã biết đến mối liên hệ giữa anh và tổ chức. Đây là lời cảnh báo cho tổ chức và cả chúng ta", Neymar nhớ về tên alpha có mùi đàn hương, đau đớn lại nhói lên, "Không thể làm liên lụy đến em được, hãy ẩn mình chờ thời cơ."

"Được, em hiểu rồi." Richarlison gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang băng bó, "Còn anh thì sao?"

"Anh? Anh vẫn ổn..." Neymar nói một hơi dài, lại bắt đầu kiệt sức, "Không cần lo lắng."

***

Có người mở cửa, Richarlison lập tức kéo khẩu trang che nửa khuôn mặt, máy móc thông báo: "Tôi đã kiểm tra xong."

Paredes nheo mắt nhìn nam y tá, im lặng một lúc cho đến khi Neymar khẽ gọi tên mình.

"Leo..."

Hắn bước tới, đợi y tá đẩy xe ra rồi mới ngồi xuống ghế, Neymar nhìn sang với ánh mắt lấp lánh: "Em đến rồi".

"Uhm." Paredes sờ trán, cũng may không còn nóng nữa.

"Đã tìm ra thủ phạm chưa?"

"Chưa," Paredes rút tay về, bình tĩnh nhìn anh, "Anh có suy đoán gì không?"

Neymar nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, "Nếu em không điều tra được gì, vậy là đối phương đã tiêu hủy hết chứng cứ, biển số xe cũng là giả sao?"

"Ừ." Paredes đột nhiên đứng dậy, một tay đặt ở bên đầu, từ trên xuống dưới bao trùm lấy hắn.

Cả đêm qua hắn không ngủ, đôi mắt màu lam lạnh vương đầy tơ máu, cằm cũng lún phún râu, Neymar quầng mắt trũng sâu của Paredes, đau lòng hỏi: "Bao lâu rồi em chưa ngủ? Mau đi nghỉ đi. .."

Paredes không đáp, đưa tay vuốt dọc theo khuôn mặt Neymar cho đến cổ, ấn vào mạch máu để anh cảm nhận cơn đau: "Bác sĩ nói tay của anh có thể hồi phục như trước, có điều không chịu được lực, nếu gắng sức sẽ không chỉ đau đớn mà còn làm tổn thương dây thần kinh, dẫn đến nguy cơ tái phát chấn thương."

"À, anh biết, Levi đã nói rồi." Neymar không hiểu sao đột nhiên Paredes lại nhắc đến vếthương của mình, bối rối nói.

"Ý tôi là, Ney, anh sẽ không thể cầm súng nữa."

Neymar nghiêng đầu rời khỏi bàn tay hắn, không nói gì thêm.

"Chờ anh khỏe lại, chúng ta nên tách nhau một thời gian."

Neymar khó tin nhìn Paredes, nhất thời không nghe thấy gì, chỉ có tiếng ù ù bên tai, cho đến khi máy móc cạnh giường bệnh đồng loạt kêu vang, anh mới hít một hơi thật sâu rồi ho khan hai tiếng.

"Vậy tại sao em còn cứu anh ... Leo, thật không hiểu nổi, mặc anh chết ở đó là cách tốt nhất để thoát khỏi anh..." Neymar chợt nhận ra điều gì đó, anh không tiếp tục tranh cãi.

Hắn sẽ bỏ rơi anh, khi không còn giá trị.

"Được, anh đồng ý." Neymar cười lạnh, "Sau khi xuất viện anh sẽ chuyển ra ngoài, tuyệt đối không làm phiền em nữa."

Đôi mắt vàng xanh lấp lánh, nhìn chằm chằm đến nỗi Paredes suýt bị đôi mắt này thiêu cháy.


Hắn như trở lại tuổi mười sáu, chưa đầy một năm sau kì sát hạch, Paredes thở hổn hển như con sư tử bị thương trên sân huấn luyện của phân hệ alpha, đầu và mặt bê bết máu. Khi hắn mở miệng nói chuyện, có hai huấn luyện viên khác đang đứng xem trò vui cách đó không xa, hờ hững cười nhạo.

"Thằng nhãi này cũng can đảm đấy, dám đơn độc khiêu chiến Ney."

Hắn còn nhớ khi mình ngã xuống vì kiệt sức, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, hết thảy đều trở nên mơ hồ, chỉ có một đôi mắt màu vàng xanh trong vắt, đẹp đẽ như viên bảo thạch quý giá nhất thế gian, khắc ghi trong lòng, chảy trong huyết quản.


Paredes nghiến răng, nắm lấy cái cằm nhọn của Neymar, hôn lên ngấu nghiến.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro