Chương 68: Cô thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả nhân viên trong tập đoàn Cảnh Thịnh đều có một loại tình cảm sùng bái điên cuồng đối với tân tổng giám đốc mới nhận chức, một là bởi vì năng lực hơn người của anh, mới tiền nhiệm liền giải quyết nhiều vấn đề hóc búa trong ngoài công ty hơn nữa anh điều chỉnh lại thang lương của công nhân viên, mọi người sôi nổi tăng lương, hai là bởi vì vẻ ngoài của tân tổng giám đốc, ngũ quan anh tuấn , dáng người hoàn mỹ, giọng nói dễ nghe, khí chất tôn quý, giá trị gượng mặt đã bộc lộ hết ra bên ngoài!

Đáng tiếc tổng giám đốc "thần long kiến thủ bất kiến vĩ"*, trong ngày nhân viên như các cô sẽ không có duyên cùng thần tượng trong lòng gặp mặt hơn nữa phòng làm việc tổng giám đốc sử dụng ở tầng bảy mươi sáu chính là nơi có quy tắc đặt biệt trừ khi được chỉ thị của tổng giám đốc sẽ đuọc hai người đàn ông hướng dẫn quét thẻ nếu không căn bản không cho đi!

* thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cho nên mọi người đổi với thư kí bên cạnh tổng giám đốc có một nỗi lòng ghen tị cà hận không thể kéo cô xuống, chình mình lên làm thư kí cho tổng giám đốc.

Thượng Quan Ngưng dĩ nhiên biết những suy nghĩ kia của nhân viên nữ trong công ty, kể từ khi cô bắt đầu đi làm ở Cảnh Thịnh, chỉ cần gặp đồng nghiệp nữ sẽ hỏi chuyện hai ba câu đều là Cảnh Dật Thần.

Có người nghĩ muốn thăm dò Cảnh Dật Thần yêu thích gì, có người lại muốn thông qua cô tặng quà cho Cảnh Dật Thần, có người lại thử dò xét mối quan hệ giữa cô và Cảnh Dật Thần.

Bình thường cô đều dùng gương mặt mỉm cười khách sáo đối đáp, nhưng trong lòng lại có chút lên men.

Tên kia bộ dạng luôn lạnh lùng như băng, thê mà còn kêu gọi ong bướm! Cô chỉ làm thư kí của anh, thế nhưng thiếu chút nữa bị những phụ nữ đó xé ra! Nếu như có người biết hai bọn họ kết hôn, ngày ngày ở cùng một chỗ, ngủ cùng một giường, đoán chừng sẽ bị những phụ nữ đó chấm nhổ nước bọt cho chết đuối!

Cho nên, buổi sáng lúc làm viêc, cô kiên quyết không chịu cùng nhau đến công ty với Cảnh Dật Thần.

Là A Hổ lần nào cũng lái xe đến vùng lân cận công ty, cô đã xuống xe, đợi Cảnh Dật Thần đi vào, cô mới chậm rãi bước vào cửa lớn công ty.

Cảnh Dật Thần cũng khôn gây trở ngại cho quyết định của cô, cô nếu không muốn cùng nhau vào công ty với anh, anh sẽ đi theo cô là được.

Dù sao, mọi người sớm muộn gì cũng biết cô là vợ anh.

chỉ là hôm nay, anh nhìn Thượng Quan Ngưng xuống xe, giẫm giày cao gót màu đen cùng màu với váy công sở đi về hướng công ty, chân mãy khẽ nhíu lại.

Tại sao anh không phát hiện, vãy công sở của công ty lại nhắn như vậy, một đoạn đùi cô đều bị lộ ra bên ngoài!

Không được, anh muốn bộ phận hành chính liên lạc với công ty trang phục, váy ít nhất phải dài đến đầu gối mới được hoặc là trực tiếp đổi thành quần.

Thượng Quan Ngưng tay trái cầm túi xách, tay phải ôm áo khoác nỉ đỏ sẫm, vừa bước vào công ty liền nghe hai nhân viên tiếp tân vẻ mặt tươi cười đi đến.

Trong đó một âm thanh thanh thuý, ngũ quan điềm mỹ cười với cô chào hỏi: "Tư kí Thượng Quan , năm mới vui vẻ!"

Thượng Quan Ngưng mỉm cười cùng cô gật đầu: "Năm mới vui vẻ, Anna!"

Anna cùng cô hỏi han hai câu, liền nói: "Có vị tiên sinh tìm cô, nói là bằng hữu của cô, ở phòng tiếp khách số 07."

Thượng Quan Ngưng sững sờ, người nào đến tìm cô.

Anna nhìn ra nghi ngờ của cô, giải thích: "Ngài ấy nói họ Tạ."

Thượng Quan Ngưng lập tức hiểu, có lẽ là Tạ Trác Quân.

Hiện tại cô rất không thích nghe đến tên của hắn, càng không muốn gặp lại người này, nhưng cô mỉm cười nói cảm ơn với Anna. nâng chân hướng phòng tiếp khách 07 đi tới.

Đẩy cửa kính phòng tiếp khách ra, nhanh chóng thấy một người toàn thân là Tây phục màu cà phê, ánh mặt trời anh tuấn Tạ Trác Quân.

Chỉ là, không biết tại sao, trước kia thấy gương mặt này, cả người cô cứng ngắc, trong lòng tắc nghẽn khó chịu vô cùng, nhưng hôm nay bình tĩnh không gợn một đợt sóng, tựa như cái tát mấy hôm trước, trong long cô đã thật sự nhổ đi một cái gai, hiện tại thư thái đi rất nhiều.

Không lẽ, trước kia những canh cánh trong lòng đối với Tạ Trác Quân, không phải là cô thích người này, mà là vì cô cảm thấy bản thân không có được tôn trọng và biết ơn một cách xứng đáng?

Cô bị ý nghĩ này của bản thân mà hoảng sợ.

Cô không trải qua giai đoạn yêu đương, thời điểm đính hôn cùng Tạ Trác Quân, hắn hoàn toàn ở trạng thái hôn mê, khi hắn tỉnh rất nhanh đã yêu Thượng Quan Nhu Tuyết, trên thực tế hai người bọn họ thật sự không có bao nhiêu tình cảm.

Chỉ là, cô chắm sóc hắn lâu như vậy đã sớm xem hắn là người thân của mình nên cho rằng loại tình cảm này chính là yêu.

Thượng Quan Ngưng có chút giật mình bộ dạng sững sờ mơ màng của mình, nhìn ở trong mắt Tạ Trác Quân lại cho rằng cô đối với mình chính là tình cũ khó quên, lưu luyến.

Hắn ho nhẹ một tiếng, từ trong ví tiền lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Thượng Quan Ngưng.

"Đây là một chút tâm ý, cô nhận lấy đi về sau không nên xem thường tiểu Tuyết nữa. Tôi cũng không thích cô, cô không thể vì tôi không yêu cô liền giận lây sang người vô tội. Nếu như cô chịu khó cùng em ấy ở chung tôi còn có thể đem cô trở thành người thân xem cô là em gái chăm sóc cô."

Phòng tiếp khách là nơi yên tĩnh, rõ ràng vang vọng mỗi một chữ mỗi một câu của Tạ Trác Quân nói.

Mơ màng trong mắt Thượng Quan Ngưng nhanh chóng bay biến thay vào đó là sắc mặt lạnh lùng ánh mắt trong trẻo.

Cô nhận lấy chi phiếu, thấy trên đó viết hai trăm vạn, trào phúng cười sau đó đem chi phiếu vò thành một cục ném tới trên gương mặt anh tuấn cảu Tạ Trác Quân.

"Hai trăm vạn đã nghĩ đẩy tối đi chỗ khác?" Thượng Quan Ngưngđánh hắn một cái tát căn bản cảm thấy đã hết giận, hiện tại hận không thể tát thêm hắn hai cái.

"Tạ tiên sinh, nếu muốn bồi thường cho tôi mời anh lấy ra thành ý nếu anh đã không có thành ý, nhanh chóng cách xa tôi ra một chút, tránh cho bạn gái anh hiểu lầm tôi nhờ vả anh còn muốn đem chính mình gến giữ chân anh."

Trên gương mặt trắng nõn của Tạ Trác Quân ửng lên một tầng hồng, khuôn mặt anh tuấn tú đỏ lên, xem ra là bị Thượng Quan Ngưng làm cho tức giận không ít.

Thượng Quan Ngưng hết lần này đến lần khác không hề tự cảm thấy cần dằn lòng, không nhanh không chậm mà nói: "Tôi đến Cảnh Thịnh làm, sô người biết đến tổng cộng không hơn năm, Tạ tiên sinh làm sao biết được? Tự nhiên tin tức lại nhanh nhẹn như vậy, anh tìm người theo dõi tôi? Hay là bạn gái của anh nói cho anh? Cô ta bây giờ tài giỏi đến nắm trong tay cả thành phố A rồi! "

"Tiểu Tuyết là lo lắng cho cô, mới có thể hỏi thăm nơi cô đang sinh sống!" Tạ Trác Quân cố gắng kìm nén cơn giận của mình, có chút mệt mỏi thay Thượng Quan Nhu Tuyết giải thích.

Đầu óc Thượng Quan Ngưng dần dần trở nên bình tĩnh, cũng không vì lời hắn mà tức giận.

"Mỗi lanaf đều lo lắng cho tôi cũng dùng lí do này, quá cũ rồi. Không có các người, tôi sẽ sống tốt hơn, cuộc sống của tôi vô cùng yên ổn, chỉ có thời điểm các người tự ý xông vào mới hỗn loạn, chẳng lẽ anh nhìn không ra?"

Tạ Trác Quân ngẩn cả người, vừa cẩn thận suy nghĩ, tựa như rất giống với lời Thượng Quan Ngưng nói.

Nhưng, ồ, không quên, cô không có hắn, cuộc sống trải qua nên không yên ổn, không vui vẻ mới đúng!

Thượng Quan Ngưng thấy hắn không nói gì, thản nhiên nói: "đây là nơi tôi làm việc, sau này không nên đến nữa, tôi không cho là chúng ta còn cái gì để nói." Giọng nói cô trở nên trong trẻo không một gợn sóng, cũng không tức giận hay bất bình hay lưu luyến không thôi, giống như đã không còn gì quan trọng nữa.

Tạ Trác Quân không biết tại sao lại thế này, gnhe được cô dùng giọng nói như vậy nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng không thoải mái.

Cô thay đổi quá nhiều, khiên hắn không nhận thức được cô, khiên hắn không biết phải làm sao, căn bản không đoán được lòng của cô.

Trước kia cô không phải thế, khi đó cô giống như một chén nước trong, muốn nhìn thấu sẽ dễ dàng nhìn thấu, dễ dàng thoả hiệp vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro