Chương 79: Đại thiếu gia trở về (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nước mắt Chương Dung không ngừng tuôn ra bên ngoài, bà ôm lấy con của mình, nhìn cậu ta đau đến cả khuôn mặt cũng móp méo, không hết đau lòng, lo lắng hỏi: "Quản gia, nhanh một chút gọi bác sĩ! Dật Nhiên chảy quá nhiều máu! Nanh lên một chút!"

Quản gia ở nhà họ Cảnh phục vụ Cảnh Trung Tu đã hơn hai mươi năm, ông biết, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều là người lão gia yêu thương, vừa thấy Nhị thiếu gia bị Đại thiếu gia đánh, ngay trước lcus Chương Dung nói, ông đã cho người đi gọi bác sĩ.

Chương Dung hôm nay đã hơn bốn mươi tuôi, làn da xinh đẹp chăm sóc vô cùng tốt, nhìn qua chỉ nhiều lắm hơn ba mươi một ít. Giờ phút này khóc thở không ra hơi, thế mà không hề giảm bớt vẻ đẹp của bà, ngược lại hiện ra sắc đẹp thê lương buồn bã làm cho người ta có cảm giác xúc động muốn lau nước mắt giúp.

Chỉ là, những người đàn ông trong phòng khách đối diện với vẻ đẹp của bà tựa như không nhìn thấy, đều gươm súng sẵn sàng chiến đấu.

Cảnh Dật Nhiên bị đám một quả, vết thương đau tân tim nhưng cậu ta không chịu thua thiệt tí nào, không biết sóng chết khiêu khích: "Đó là người đẹp tôi đã để ý, tôi hôn cũng hôn ôm cũng ôm, anh nhanh nhanh từ bỏ đi, nếu không đến khi bị vứt sẽ hết sức khó coi!"

Tĩnh cách Cảnh Dật Thần lạnh lùng cay nghiệt sẽ không dễ dàng tức giận mà lúc này lại bị mấy câu nói liền khơi dậy tức giận.

Trong con ngươi anh một mảnh lạnh như băng, không tình cảm mà nói: "Cậu lại đụng đến cô ấy, ai cũng sẽ không giúp được cậu, có thể sống đến bây giờ vì cậu không xứng đáng để tối r âty."

Đến bây giờ Cảnh Trung Tu mới biết được, nguyên nhân hai anh em đánh nhau, thế nhưng vì một người phụ nữ!

"Hai đứa tất cả im miệng lại cho ta! Vì một người phụ nữ liền ầm ĩ ra bộ dạng này, thể diện nhà họ Cảnh bị hai đứa làm cho mất hết!"

Cảnh Trung Tu sống hơn nửa đời người, sóng gió gì cũng trải qua đã sớm luyện được cách điềm tĩnh thong dong hơn người bình thường, cũng chỉ có hai anh em bọn họ là khiên ông trán nổi đầy gân xanh.

Hai người là không có một người nào không có chuyện gì làm ông bớt lo, một đứa lạnh lùng như băng, từ bé đến lớn tính cách lạnh lùng lẽ loi không thích cùng người khác thân thiết, phụ nữ càng chưa bao giờ đụng, một đưa liền thích hướng đến đám phụ nữ mà quấn cơ hồ hàng đem ăn chơi, sông mơ mơ màng màng, bạn gái mỗi ngày đổi một người, không xác định được tương lai.

Nếu bên ngoài lan ra hai anh em nhà họ Cảnh giành giật nhau một người phụ nữ đoán rằng sẽ trở thành tin tức nằm đầu bìa mỗi tờ báo.

Cảnh Trung Tu tức giận quy về tức giận, năm này tháng nọ ông đã tạo thành một thói quen tốt để cho lí trí tỉnh táo mà hỏi: "Rốt cuộc là cô gái của người nào?"

"Con!" Hai đứa con trăm một, nói.

Cảnh Dật Thần không nhìn Cảnh Dật Nhiên vẻ mặt tràn ngập hả dạ, nói tiếp: "Là Thượng Quan Ngưng, chúng con đã kết hôn."

Anh vừa dứt lời, cả ba người trong phòng khách đều kinh ngạc nhìn về phía anh.

Bọn họ căn bản không có nghĩ ra, Cảnh Dật Thần đã âm thầm kết hôn!

Càng kinh ngạc hơn nữa là Cảnh Dật Nhiên, cậu ta cùng Cảnh Dật Thần tranh giành không phải một năm hai năm, so với si khác cậu ta vô cùng hiểu rõ anh, Thượng Quan Ngưng mặc dù khí chất và gương mặt đều không tệ nhưng cũng không phải xinh đẹp đến mức làm người ta không rời được mắt.

Cậu ta chỉ nghĩ rằng, Thượng Quan Ngưng là hứng thú nhất thời của Cảnh Dật Thần mà thôi không ngờ bọn họ đã kết hôn!

Người đầu tiên lấy lại tinh thần là Cảnh Trung Tu, có chút ngạc nhiên nói: "Là con bé?"

Theo ông biết, Cảnh Dật Thần và Thượng Quan Ngưng quen biết nhau không lâu làm sao nhanh như thế đã kết hôn?

Chẳng qua, Thượng Quan Ngưng căn bản ông rất vừa mắt cũng chuẩn bị để cô là con dâu của mình nếu không ông sẽ không đem cô sắp xếp bên cạnh Cảnh Dật Thần, còn cố ý để Lư Cần tỉ mỉ chỉ dạy cô.

Không nghỉ tới Cảnh Dật Thần thế nhưng hành động nhanh như vậy!

Chương Dung cùng Cảnh Dật Nhiên nghe ra trong lời nói của Cảnh Trung Tu, ông biết Thượng Quan Ngưng.

Dựa vào bản năng Cảnh Dật Nhiên cảm thấy chuyện có chút không đúng, cậu ta vừa định kêu đâu nhằm thu hút sự chú ý của Cảnh Trung Tu, ai ngờ bị ông hừ lạnh cắt đứt.

"Mày đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ta mặc kệ nhưng Thượng Quan Ngưng là chị dâu sau này còn làm bậy thì nhanh chóng cút khỏi nhà đi!"

Trong âm thanh Cảnh Trung Tu lộ ra nghiêm nghị cùng không vì Cảnh Dật Nhiên bị thương mà nhẹ nhàng hơn nữa phần.

Ông nói với con trai út xong, quay sang đối diện với con trai lớn thêm nghiêm nghị mà nói: "Kết hôn là chuyện quan trọng tại sao không nói?! Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện này có phải con vẫn sẽ giấu?!"

Ông đối với con trai lớn trước nay đều yêu cầu nghiêm khắc nhưng ông không phải người cứng nhắc, ông thực sự hi vọng con trai có thể tìm được người yêu thương. Cho nên, ông chưa bao giờ can dự quá nhiều vào đời sống tình cảm của con trai.

Nhưng kết hôn không phải là chuyện riêng mà là chuyện lớn giữa hai nhà.

Mặc dù Cảnh gia đã đầy đủ lớn mạnh, không cần bất kì gia tộc nào liên hôn nhưng đám cưới của người thừa kế tập đoàn Cảnh Thịnh, nếu như ngay cả tiệc rượu cũng không có sẽ bị người đời cười đến rụng răng.

"Ngày mai đưa vợ con đén, bàn chuyện hôn lễ."

Cảnh Trung Tu vừa dứt lời, một luồng khí trung tâm bà nội liền chen vào.

"Vợ ai? Hôn lễ gì?"

Mạc lan vừa nói, đi đến, vừa thấy trong phòng khách hai đứa cháu trai lần đầu tiên đều có mặt ở nhà, nhất thời ngập tràn vui mừng: "Tiểu Thần trở về?!"

Nhưng bà vừa quay đầu nhìn được Cảnh Dật Nhiên cả đầu trắng toát băng gạt thấm máu đỏ thẫm bộ dạng vô cùng chật vật, không kịp nghi ngờ bỗng nhiên đau lòng phẫn nộ: "Tiểu Nhiên, sao cháu lại bị thương thành thế này! Là ai dám đánh cháu?"

Cảnh Dật Nhiên nhanh chóng đeo lên gương mặt đắng thương, tựa vào ghế salon nửa chết nửa sống mà nói: "Bà nội, mũi của con cũng bị đánh lệch, cánh tay cũng không thể nâng lên, bà muốn giúp con trả thù?!"

Chương Dung cũng ở một bên khóc lóc: "Mẹ, Dật Nhiên chảy rất nhiều máu....."

Mạc Lan hùng hổ vừa muốn mở miệng lại nghe Cảnh Dật Thần lạnh lùng nói: "Là cháu đánh."

Bà nhất thời nói không ra lời.

Đúng vậy rồi, Nhị thiếu gia nhà họ Cảnh, cả thành phố A còn ai dám đánh cậu ta?

Cảnh Dật Nhiên từ bé đến lớn không biết đã ăn qua bao nhiêu cú đám của anh, hiện tại trưởng thành, cũng còn bị đánh, này sao được?!

"Nó là em trai con, sao con có thể đánh nó! Còn ra tay nặng như vậy?!" Mạc Lan nhìn bảo bối của mình bị đánh thành ra như vậy trong lòng hụt hẫng, cảm thấy người trong nhà quá dung túng Cảnh Dật Thần rồi, mới có thể để cho anh ngay cả em trai cũng đánh. Hơn nữa anh lại đặc biệt đánh lên mặt, gương mặt đẹp đẽ của Cảnh Dật Nhiên hiện đã sưng lên như đầu heo rồi.

Cảnh Trung Tu ở sau lưng bà thản nhiên nói: "Hôm nay Dật Nhiên đáng bị đánh, mẹ đừng động đến, để cho nó trở về phòng bôi thuốc đi."

Mạc Lan bỗng nhiên quay đầu, trừng to mắt nói: "Cái gì gọi là Tiểu Nhiên đáng bị đánh, khi còn bé bị đánh không nói giờ đã trưởng thành rồi thế nào lại muốn bị anh trai đánh! Tiểu Thần, tái ao cháu tính tình càng ngày càng tàn nhẫn rồi, mau xin lỗi em trai con!"

Cảnh Dật Thần nhìn cũng không nhìn bà nội, đối diện với Cảnh Trung Tu: "Đợi đến lúc trong nhà không còn ầm ĩ nữa con sẽ đưa cô ấy đến."

Anh nói xong trực tiếp đi thẳng ra ngoài.

Mạc Lan không hiểu gì cả, cau mày hỏi: "Đưa ai đến?"

"Vợ nó." Cảnh Trung Tu quý chữ như vàng, nói ba chữ liền đứng dậy đi.

Quản gia ở một bên theo dõi, nhỏ giọng đem chuyện kể đơn giản lại cho bà nội một lần.

Mạc Lan bỗng nhiên thở mạnh một cái rồi ngã ngửa, chỉ vào Cảnh Dật Nhiên phía sau lưng, :Ba" cho cậu ta một cái tát: "Mày đàn độn đi chọc ghẹo vợ của anh trai rồi?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro