Chương 601: Hãy đi đi, tiến về phía trước, đi đến nơi xa hơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đổ cơn mưa, đốm sáng và giọt máu hòa vào nhau, rửa trôi những kiến trúc dị hóa.

Người vợ luôn dịu dàng bao dung đứng dưới cơn mưa, toàn thân cô đầy những vết thương do xiềng xích gây ra.

"Tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy, khi Phó Nghĩa sắp kéo tôi xuống vực sâu, là anh ấy đã ngăn Phó Nghĩa lại."

"Chẳng lẽ các cô không phát hiện ra sao? Bắt đầu từ một ngày nào đó, Phó Nghĩa dường như đã biến thành một người khác vậy."

Người vợ nhìn sang Lý Quả Nhi vẫn đang cố gắng ghép các mảnh thi thể lại với nhau, ánh mắt của cô ấy bi thương đau khổ.

"Lợi dụng chức quyền tiếp cận cô, ngang ngược làm tổn thương cô, cuối cùng khi cô rung động, thoát thân bỏ đi chính là Phó Nghĩa. Chiều hôm đó, người thấy chiếc xe bị mất kiểm soát, bất chấp an toàn của chính mình, lao vào cứu cô chính là anh ấy."

Giọng nói dần trở nên to hơn, ngón tay của người vợ chỉ về phía nữ netizen nhỏ tuổi nhất.

"Người dùng lời ngon tiếng ngọt lừa dối cô, sau khi đạt được tất cả, lại phá tan mọi lời hứa, vứt bỏ cô lại chính là Phó Nghĩa. Giữa đêm mưa gió, người đã cõng cô sốt đến hôn mê đến bệnh viện, ngồi túc trực bên cạnh giường bệnh đến khi tình trạng bệnh của cô được cải thiện chính là anh ấy."

Người vợ dường như muốn nói hết những điều trong lòng ra, cô lại nhìn sang mẹ Phó Ức.

"Tôi biết cô đã phải trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn, Phó Nghĩa đã bỏ rơi vợ con, để một mình cô phải gánh chịu những thử thách không đáng có này. Nhưng người trốn tránh trách nhiệm, chạy trốn như một con chuột là Phó Nghĩa. Còn người bị hàng trăm người vây quanh, vẫn dám xông vào giật lấy ảnh của con gái mới là anh ấy. Vứt bỏ công việc, vứt bỏ danh tiếng, anh ấy không hề để ý, lúc đó sự lo lắng lớn nhất của anh ấy chính là bệnh tình của con gái cô!"

Khóc ra máu, ánh mắt của người vợ quét qua cô giáo Lưu.

"Tôi biết về mối quan hệ giữa cô và Phó Nghĩa, cũng đã đọc lịch sử trò chuyện của hai người, mỗi lần Phó Nghĩa tìm cô, đều nói rằng tôi là người vợ tồi tệ nhất, ở nhà không có được tình yêu, sau đó cố gắng hết sức để vu khống tôi và lũ trẻ, chỉ để đổi lấy sự cảm thông, khiến cô mềm lòng."

"Bố cô trước đây bị vu oan, Phó Nghĩa cũng chưa từng quan tâm đến chân tướng, anh ta chỉ đảm bảo với cô rằng tuyệt đối sẽ không bao giờ thay đổi giống như bố của cô. Nhưng người đang nằm ở đây bây giờ, anh ấy chưa bao giờ nghe mấy tin đồn đó, đích thân giúp cô điều tra, chính là anh ấy đã đào ra chân tướng bị che giấu hơn mười năm trước, trả lại sự trong sạch cho bố của cô!"

Giọng nói của người vợ càng lúc càng to, như muốn nói hết những lời tâm sự trong lòng.

"Mẹ Phó Sinh, ngoài tôi ra cô có lẽ là người hiểu Phó Nghĩa nhất."

"Sau lưng cô tròng hoa ghẹo nguyệt là Phó Nghĩa, vì để duy trì cái gọi là uy nghiêm của người bố mà ra tay đánh đập Phó Sinh cũng chính là Phó Nghĩa, người khiến Phó Sinh hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, tự nhốt mình trong phòng vẫn là Phó Nghĩa."

"Anh ta chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người bố và người chồng, đem gia đình này phá hủy đến tan tành vụn nát!"

"Khi tôi đã từ bỏ mọi thứ, không thể chịu đựng thêm được nữa, thì có một người đã xuất hiện, anh ấy hoàn toàn khác với Phó Nghĩa, cố gắng hết sức để gắn bó gia đình đã tan vỡ này lại với nhau."

"Anh ấy không bao giờ mang tâm trạng tồi tệ về nhà, đối xử dịu dàng và tôn trọng nhưng lại không nuông chiều bọn trẻ, anh ấy sẽ đeo tạp dề và nấu những bữa ăn ngon cho bọn trẻ, sẵn sàng cúi đầu chơi đủ trò trẻ con với Phó Thiên, nhưng khi Phó Sinh bị bắt nạt, anh ấy đã lao đến mà không cần suy nghĩ. Vì để Phó Sinh trở lại trường học, vì để con trai không bị bắt nạt nữa, anh ấy đã tìm giáo viên lý luận, còn đánh cả hiệu trưởng can ngăn, những chuyện này cô giáo Lưu cũng biết."

"Người dẫn dắt con chị bước ra khỏi tuyệt vọng là anh ấy, người đã cứu cô một giây trước khi vụ tai nạn ô tô xảy ra là anh ấy, người đã cõng cô đến bệnh viện là anh ấy, người giúp bố cô lật lại vụ án là anh ấy, người vứt bỏ công việc, bị vạn người chỉ trích sau lưng cũng phải cứu con gái cô vẫn là anh ấy."

Toàn thân người vợ đều bị hận ý bao trùm, ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt của từng người một, cuối cùng dừng lại trên thi thể của Hàn Phi.

"Người cho tôi chút hy vọng, vẫn là anh ấy."

Nói xong hết tất cả, người vợ đứng nguyên ở chỗ cũ, hận ý xung quanh cô cũng không ngăn cản được nước mưa trên bầu trời.

Những đốm sáng của lời cầu nguyện và những hạt máu dị hóa rơi trên áo khoác của cô, nhưng cô dường như không cảm nhận được chút nào.

Khẽ thở dài, Triệu Thiến muốn an ủi người vợ một câu, nhưng cô phát hiện mình không thể làm được.

Đặt tay lên vai thi thể của Hàn Phi, cô cũng đem tất cả ái ý và hận ý để lại, sau đó xoay người bỏ đi.

Ái Tình và Triệu Thiến bước ra khỏi bệnh viện dị hóa, bọn họ có thể sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

Từng hận ý đem tất cả ái ý và hận ý để lại trên thi thể của Hàn Phi, trong đám người chỉ có một mình Trang Văn mím chặt môi.

Quản lý tòa nhà chết rồi, cơ thể đều đã bị vỡ thành nhiều mảnh...

Nhìn thấy những người khác đều trút hận ý vào thi thể Hàn Phi, Trang Văn cũng tóm lấy người phụ nữ không mặt sắp hồn phi phách tán bên cạnh, đem hận ý của cô ta trút vào thi thể của hắn, sau đó thao túng hận ý muốn tu bổ thi thể này.

Người thì đã không có cách nào mang về rồi, kết quả tốt nhất là mang về một cái xác hoàn chỉnh.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Trang Văn cũng đưa ra quyết định, cô đang định nói với người vợ thì Lý Quả Nhi bên cạnh đột nhiên nói: "Tôi có thể đưa anh ấy đi không."

Con ngươi màu máu của Trang Văn đột nhiên co rút lại, cái này mà cũng có người cướp nữa sao?

Thấy người vợ đã hồn bay phách lạc, như thể thờ ơ với tất cả mọi thứ của thế giới bên ngoài, Lý Quả Nhi dường như đã biết câu trả lời.

Cô bỏ chiếc kính mắt tàn tạ xuống, thu lại nụ cười trên mặt, khom người cúi đầu chào người vợ: "Em xin lỗi."

Hận và yêu toàn bộ đều dồn vào trong thi thể, những người phụ nữ quanh đế tượng thần lần lượt bỏ đi.

Bọn họ có người buông bỏ mọi thứ, có người giả vờ quên, có người duy trì vẻ kiên cường bề ngoài, có người lại bỏ lại tất cả hận ý và ái ý, nhưng lại không thể quên được ký ức về những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy.

Cùng với việc từng hận ý này đến hận ý khác bước ra khỏi bệnh viện dị hóa, những kiến trúc đẫm nước mưa cầu nguyện dường như bắt đầu trở lại bình thường.

Dị hóa rõ ràng là không thể thay đổi, nhưng trong lời cầu nguyện của mọi người, những kiến trúc dị hóa dần dần bị những điều bình thường bao phủ.

Đau khổ và tuyệt vọng bị che đi, những vết nứt trên mặt đất và bầu trời đêm từ từ lành lại.

Trên đáy tượng thần, cơ thể vỡ vụn của Hàn Phi bị hận ý và ái ý quấn quanh, từ từ chắp nối lại với nhau.

Người vợ vẫn luôn đứng bên cạnh Hàn Phi, cho đến khi cơn mưa trong đêm tạnh.

Hận ý trên cơ thể cô đã tiêu tan, chuyển hóa thành một thứ tình cảm đặc biệt, cô muốn giúp Hàn Phi khôi phục lại trái tim tan vỡ.

Chạm vào trái tim tan nát vỡ vụn đó, nước mắt của người vợ rơi dài trên má, trái tim vốn đã sớm lạnh lẽo có một chút ấm áp.

"Đáng lẽ em nên đưa anh về nhà, nhưng em biết vẫn còn có người đang đợi anh."

Sau khi tất cả hận và yêu tiêu tan, người vợ đặt lại trái tim của Hàn Phi vào lồng ngực.

Cô rút hai tay về, ngẩng đầu nhìn Trang Văn với đủ loại bất đắc dĩ: "Đưa anh ấy về nhà đi."

Trang Văn hoàn toàn không ngờ người vợ lại nói ra những lời này, lửa đen trong mắt cô khẽ đung đưa, có điều cô rất nhanh cũng nhận thức ra một điểm, hận ý trong thế giới ký ức điện thờ toàn bộ đều không có lửa đen, hận và yêu của bọn họ không cần lửa đen thiêu đốt, đã là tinh khiết nhất rồi.

"Cô tin tưởng tôi?"

"Mấy người không thuộc về nơi này, khi bị hận ý làm cho méo mó, tôi đã nghĩ đến rất nhiều thứ và rất nhiều người." Người vợ từ từ quay người lại: "Đây đã là kết thúc tốt đẹp nhất rồi."

Cô đã tiêu tan toàn bộ hận và yêu, đi ra phía bên ngoài của bệnh viện, sau khi đi được vài bước thì lại dừng lại.

Người vợ nhìn sâu vào thi thể Hàn Phi một cái, nhẹ giọng nói với Trang Văn: "Đưa anh ấy về nhà đi, đừng để những người yêu thương anh ấy lo lắng."

Hận và yêu của mười hận ý in dấu trên thi thể của Hàn Phi, cơ thể hắn dần dần trở nên hoàn chỉnh.

Đi về phía bên ngoài của bệnh viện, người vợ không ngoảnh đầu lại nữa, cô đi trên phố trong đêm tối, ôm chặt lấy trái tim trống rỗng của mình.

Bước từng bước về nhà, cô chợt cảm thấy thành phố quá rộng lớn, về được nhà phải đi bộ rất xa.

Màn đêm dày đặc từ từ nhạt đi, ánh nắng sớm chiếu vào trên người.

Lấy chìa khóa ra, người vợ mở cửa như thường lệ, cô thay giày, đeo tạp dề rồi vào bếp.

Cô muốn chuẩn bị bữa sáng cho gia đình như trước đây, nhưng sau khi chạm vào đồ dùng trong nhà bếp, cô mới nhận ra rằng mình căn bản không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tựa lưng vào tủ bếp, người vợ chậm rãi ngồi trong góc, hai tay ôm gối không dám khóc quá lớn vì sợ đánh thức lũ trẻ.

Cánh cửa phòng bếp khép hờ nhẹ nhàng được đẩy ra, Phó Sinh cả đêm không ngủ đứng ở cửa. Bố thường đi cả đêm không về, nhưng lần này cậu lại cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi không thể giải thích được.

Đưa khăn giấy cho mẹ, Phó Sinh ngồi xổm xuống bên cạnh, cậu không dám hỏi ra câu đó.

Một lúc lâu sau, người vợ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn Phó Sinh: "Bố đã đi đến một nơi rất xa, có thể sẽ không bao giờ trở về nhà nữa."

Nghe những lời mẹ nói, đại não của Phó Sinh như ngừng lại một giây, cậu có chút hoảng hốt, dường như cơ thể không thể tiêu hóa được tin tức này, như vẫn đang sống theo thói quen hàng ngày.

"Tối hôm qua bố ở đâu?"

"Bệnh viện đó, cuộc điện thoại cuối cùng bố gọi điện nói rằng tuyệt đối không được để con đến bệnh viện đó..." Người vợ còn chưa nói xong, Phó Sinh đã chạy ra khỏi nhà.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại liều mình chạy đến đó, như thể cố gắng chạy thật nhanh đến nơi ấy thì có thể giữ bố lại vậy.

Đại não trống rỗng, nên làm chuyện gì đó, cậu dường như đang đuổi theo thứ gì.

Bệnh viện dị hóa dưới ánh mặt trời trông thật bình thường, đối với bệnh viện mà nói, ngày này dường như chỉ là một trong vô số ngày, bình thường đến mức không ai nhớ đến.

Chạy vào bệnh viện, Phó Sinh vừa thấy có người liền hỏi về bố mình, cậu biết bố mình làm hộ lý ở đây.

Bên trong bệnh viện hỏi một cách không mục đích, không ai có câu trả lời.

Cậu đang chạy cuối cùng bị bảo vệ chặn lại, khi cậu sắp bị đuổi ra ngoài thì một nữ bác sĩ và em trai hộ lý của cô ấy vội vàng chạy tới.

"Hai người có biết Phó Nghĩa ở phòng bệnh nào không? Ông ấy là hộ lý ở đây, cháu muốn gặp ông ấy!" Phó Sinh nắm lấy cánh tay nam hộ lý, ánh mắt của hộ lý đó có chút phức tạp: "Chú biết ông ấy ở đâu đúng không! Mau nói cho cháu biết!"

"Anh ấy đã ra đi rồi." Nữ bác sĩ lấy ra một tờ báo cáo chẩn đoán nhàu nát: "Anh ấy bị bệnh này đã lâu, cứ cố gắng cầm cự kéo dài."

"Bác sĩ, bây giờ cháu chỉ muốn gặp ông ấy! Bác cho cháu gặp ông ấy được không!" Phó Sinh nắm lấy tờ báo cáo chẩn đoán, cảm xúc của cậu càng ngày càng kích động, bảo vệ xung quanh lại vây xung quanh.

"Xin lỗi."

Phó Sinh bị bảo vệ kéo đi, nam hộ lý kia an ủi Phó Sinh, đưa cậu đến xem nơi Phó Nghĩa đã làm việc trước đây, mọi thứ vẫn ở đó, chỉ là người đã không đến nữa.

Mặt trời từ từ mọc lên, trong bệnh viện càng ngày càng có nhiều người, Phó Sinh đi theo hộ lý như một xác chết biết đi, cho đến cuối cùng cuốn trôi trong đám đông.

Cầm bản báo cáo chẩn đoán được che giấu đến cuối cùng, Phó Sinh ngồi trên bậc thang của bệnh viện, cậu không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là ngồi rất lâu.

Mặt trời đổ bóng trên cửa sổ, khi mặt trời mọc và lặn, bóng của cửa sổ cũng từ từ thay đổi.

Không biết sau đó tại sao lại đứng dậy, Phó Sinh cầm báo cáo chẩn đoán bước xuống cầu thang.

Cậu bước ra khỏi bệnh viện, đi trên con phố lớn.

Người đi bộ đi qua đi lại, xe cộ không ngừng chạy qua bên cạnh, Phó Sinh nhìn thành phố sầm uất này, cậu cảm thấy mình giống như một bức thư được ném vào hộp thư không có địa chỉ, không có đường đi, cũng không có tương lai.

"Phó Sinh!"

Dường như có ai đó trong đám đông đang gọi tên cậu, nhưng cậu nhìn quanh một lúc lâu vẫn không tìm thấy người đó.

Đi theo hướng phát ra giọng nói, Phó Sinh nhìn thấy mẹ của Phó Thiên đang vội vàng chạy về hướng này.

"Sau này đừng chạy ra ngoài một mình nữa, mẹ sợ không tìm được con..." Biểu cảm của người vợ đã trở lại bình thường, nhưng đôi mắt vẫn còn hơi đỏ và sưng lên, cô kéo Phó Sinh đến bên cạnh mình.

"Sau này bất kể đi đâu, con cũng sẽ đều nói với mẹ." Phó Sinh nhìn mẹ của Phó Thiên, cậu chưa bao giờ gọi người phụ nữ trước mặt mình là mẹ, nhưng đối phương thì chưa bao giờ để ý đến chuyện đó.

"Ừm, mẹ đã nấu xong rồi, chúng ta trở về cùng ăn thôi." Người vợ và Phó Sinh bước qua đám đông náo nhiệt, quay trở lại khu cư xá cũ kĩ.

Mở cánh cửa chống trộm đã cũ ra, người vợ dọn thức ăn từ nhà bếp lên, Phó Sinh lặng lẽ gấp bản báo cáo chẩn đoán lại, giấu trong túi quần.

Vẫn là chiếc bàn ăn trước đây, nhưng một chiếc ghế bị bỏ trống.

Phó Sinh và người vợ cúi đầu ăn, nhưng Phó Thiên ở trên ghế thì lại nhìn mẹ rồi lại nhìn anh trai, cậu cầm lấy thìa đột nhiên nói: "Bố đâu? Bố vẫn chưa về sao?"

"Bố đã đi làm việc ở tỉnh khác rồi, có thể phải một hoặc hai năm mới về. Bố đã làm việc rất chăm chỉ cho gia đình này." Giọng của người vợ hơi khác so với mọi khi.

"Vậy con gọi cho bố được không? Con muốn bố trở về càng sớm càng tốt, con còn muốn chơi trò trốn tìm với bố, nhất định lần này con sẽ tìm được bố!" Phó Thiên cười rất vui vẻ, ăn từng miếng cơm lớn.

"Bố làm công việc bí mật nên không gọi điện thoại được." Phó Sinh cầm bát đũa của mình vào bếp: "Con ăn xong rồi."

Sau khi rửa bát đũa xong, cậu trở về phòng của mình.

Đóng cửa phòng lại, kéo rèm cửa sổ, ngồi xuống giường.

Thấy Phó Sinh khóa trái cửa, người vợ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại vẫn không nói gì.

Cúi xuống nhìn Phó Thiên, cậu bé ghét cà rốt nhất, lần này lại không kén ăn, cậu dường như để cho mẹ vui, chỉ tìm cà rốt để ăn thôi.

"Không phải bình thường con rất ghét ăn cà rốt sao?"

"Con đã không còn là trẻ con nữa rồi, chỉ có trẻ con mới kén ăn thôi." Phó Thiên không lãng phí chút nào, ăn hết cơm: "Có một lần trước khi ra ngoài bố đã từng nói với con rằng nếu một ngày nào đó bố đi, bảo con phải bảo vệ mẹ, còn nói tuyệt đối không được làm cho mẹ tức giận."

"Bố đã nói với con như vậy sao?"

"Vâng, bố còn nói với con rất nhiều thứ nữa! Bố nói rằng mẹ là người vợ tốt nhất trên đời này, nếu như bố mẹ cãi nhau thì chắc là lỗi của bố! Bố còn nói rằng con và anh sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn thay đổi thế giới! Mẹ ơi, nhân vật lớn là gì?"

"Chính là một người lợi hại giống như bố con vậy." Người vợ quay đầu lại, một lúc sau mới nói: "Sau khi ăn xong, mau đi làm bài tập."

"Vâng!"

Chờ sau khi Phó Thiên trở về căn phòng nhỏ của mình, người vợ bắt đầu dọn dẹp, cô ấy liên tục tìm kiếm các công việc cho mình, không ngừng bận rộn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mặt trời mọc rồi lặn, sau đó khuất dần ở đường chân trời.

Người vợ vất cả cả một ngày bước vào phòng ngủ, cô nằm nghiêng trên giường, mặt hướng ra khoảng không bên cạnh giường, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như đang nghĩ đến ai đó.

"Thùng Thùng Thùng!"

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng gõ, người vợ ngồi bật dậy từ trên giường, chạy ra mở cửa phòng.

Phó Thiên đang mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng ngủ, cậu không ngừng lau nước mắt, hình như đã mơ thấy gì đó.

"Con sao vậy?"

"Con nhớ bố, không thể ngủ được."

Người vợ cắn chặt môi, không nói gì, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Thiên.

Người lớn sẽ ngầm hiểu không nói ra hoặc không nghĩ đến, nhưng trẻ con không hiểu, cậu sẽ chọc thủng sự hiểu ngầm của người lớn, thể hiện tất cả nỗi buồn trên khuôn mặt.

"Vậy mẹ sẽ kể chuyện cho con được không?"

Để Phó Thiên nằm trên giường, người vợ lấy cuốn truyện ra, kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích đẹp đẽ đó.

Thời gian tích tắc trôi qua, không bởi vì ai ra đi mà ngừng lại.

Vượt qua đêm đen, một ngày mới lại đến.

Người vợ vẫn dậy sớm nấu ăn như trước, chỉ là cô ấy sẽ chuẩn bị bữa sáng ít đi một phần.

Cửa phòng bị đẩy ra, sau khi cơm nước chuẩn bị xong xuôi, Phó Sinh cũng bước ra.

Cậu mặc một bộ đồng phục học sinh mới tinh, xách theo cặp sách của mình, giống như lúc trước lần đầu tiên bước ra khỏi phòng vậy.

"Hộp cơm đã chuẩn bị cho con xong rồi, lúc ăn thì cẩn thận một chút."

"Vâng ạ." Phó Sinh cầm hộp cơm lên: "Con đi học đây."

Bước ra khỏi khu cư xá cũ, Phó Sinh mở cặp sách, đang định đặt hộp cơm vào, đột nhiên nhìn thấy hộp thức ăn mà cậu mua cho lũ mèo hoang vẫn còn ở đó.

Cậu vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm đó, bố bị công ty game đuổi việc, đi tìm việc mới, kết quả vô tình gặp bố ở cổng trường, phát hiện bố đã đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để làm hộ lý.

"Trước đây đều không muốn nhớ đến tất cả mọi thứ về bố, bây giờ mới phát hiện ra, hóa ra từng chi tiết nhỏ mình đều nhớ rất rõ ràng."

Cầm lon pate mèo sắp hết hạn sử dụng, Phó Sinh không đến trường, cậu đi đến bến xe buýt.

Khi chiếc xe buýt quen thuộc tấp vào bến, cậu trong tiềm thức đi lên xe.

Chuyến xe sáng sớm đã chật cứng người, có cả dân văn phòng, các cô chú bác tập thể dục buổi sáng trở về và các em học sinh đi học.

Mọi người chen chúc nhau, lắc lư đung đưa theo chiếc xe, những người quen biết thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.

"Cho các bạn xem một thứ hay ho, trò chơi này chính thức phát hành vào lúc 5 giờ sáng nay, tôi đã ngồi chờ cả đêm, cuối cùng cũng chờ đến lúc này! Cực kì hấp dẫn!"

"Không phải chỉ là một trò chơi phát triển tình yêu hay sao?"

"Phát triển tình yêu? Bạn đeo tai nghe vào trước đi, trò chơi này tuyệt đối không được phát ở nơi công cộng."

Xe buýt chạy hết trạm này đến trạm khác, Phó Sinh xách cặp đi học, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe buýt.

Sau khoảng nửa tiếng, cậu xuống xe, đến một công viên nhỏ sắp bị bỏ hoang.

Đi trên con đường đầy cỏ, Phó Sinh mở lon pate mèo ra, nhưng kỳ lạ thay, không có con mèo hoang nào chạy đến trong công viên nhỏ.

Cậu xách cặp đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi trên băng ghế đằng xa.

Những bụi cây không có người tỉa cành lá chắn gần hết cơ thể của người đàn ông, trong vô thức, Phó Sinh bắt đầu tăng tốc độ, cậu nhảy qua bãi cỏ, chạy đến băng ghế công viên.

Tim đập càng lúc càng nhanh, cậu gần như là lao tới.

Không biết tại sao, trong lòng đầy mong đợi, Phó Sinh gạt bụi cây sang một bên, nhìn băng ghế ở cự ly gần.

Một nam thanh niên ngồi ở bên ghế đá, tay xách một túi lớn chứa đầy bia, xung quanh người có rất nhiều mèo hoang.

Phó Sinh nhìn vào chiếc ghế dài mà người thanh niên đang ngồi, nhớ lại buổi sáng hôm đó.

Sau khi cậu trốn học, đã gặp bố mình, người đang thất nghiệp không có nơi nào để đi.

Cầm lon pate mèo đã mở, Phó Sinh ngồi ở phía bên kia của chiếc ghế dài, cậu đặt lon pate mèo xuống đất, nhìn lũ mèo hoang đang ăn.

"Này, sao cậu lại trốn tiết thế?" Người thanh niên nhìn Phó Sinh với nụ cười trên môi.

Phó Sinh không hề có tâm trạng nói chuyện với người lạ, cậu cứ nhìn chằm chằm vào mấy cái lon pate mèo trên mặt đất.

"Uống rượu không? Sau khi uống say, có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút." Người thanh niên mở một lon bia, đặt nó trước mặt Phó Sinh.

Nghe giọng điệu có chút quen thuộc, Phó Sinh quay đầu nhìn người thanh niên, rồi chuyển mắt sang chai bia, cậu cau mày, lắc lắc đầu.

"Cậu nói xem, cậu một đứa trẻ đang độ thanh xuân như thế này, sao ngày nào cũng cau mày nhăn mặt vậy, cậu phải đứng lên chứ!"

Người thanh niên đút bàn tay tan ra dưới ánh nắng của mình vào túi áo, tiếp theo một tay kia lấy từ trong túi bia ra một chiếc hộp màu đen.

"Tôi đã do dự mất mấy ngày liền, không biết có nên đưa cái này cho cậu không."

Người thanh niên dường như đang nói với chính mình, cuối cùng hắn không đưa hộp đen cho Phó Sinh, mà tự mình cất nó đi.

"Thôi bỏ đi, thật vất vả mới thay đổi được tương lai, sao có thể lại quay trở lại được?"

Đứng dậy, người thanh niên giống như lần cuối nhìn Phó Sinh vậy: "Trên đời này vẫn còn rất nhiều người yêu thương cậu, tôi biết chính bởi vì bọn họ, nên cậu mới kiên trì đưa ra lựa chọn đó. Về đi, đừng trốn học nữa, cậu không phải đã từng hứa như vậy với ai đó sao?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Sinh, người thanh niên loạng choạng đi về phía bên ngoài công viên, trước khi rời khỏi công viên, hắn quay lưng về phía Phó Sinh lấy điện thoại di động ra, khẽ ấn một cái.

Chuông điện thoại vang lên, mất vài giây Phó Sinh mới chợt nhận ra điều gì đó, cậu lục tung cặp sách để tìm chiếc điện thoại mà bố đã mua cho mình.

Chiếc di động chỉ lưu số điện thoại của bố đổ chuông, cậu mở nó ra xem, trên đó có một tin nhắn của bố.

"Hãy đi đi, tiến về phía trước, đi đến nơi xa hơn, ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp hơn, hãy là một phiên bản tốt hơn của chính mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro