Chương 611: Phát sóng trực tiếp đầu tiên của Hàn Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như nói lúc đầu nhìn thấy đứa trẻ trong đêm tối, A Lâm chỉ cảm thấy sợ hãi thôi, thì giờ đây nội tâm của cô đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm giữ.

"Tại sao lại như vậy? Tôi hoàn toàn không cảm giác gì cả!" A Lâm cố gắng quay đầu nhìn lại sau lưng mình, dấu tay của những đứa trẻ dày đặc dán vào áo cô, giống như nguyền rủa chết nhanh vậy.

Cô ra sức kéo xé áo của mình, cả người trở nên có chút điên cuồng.

"Trang phục chúng ta mặc đều do Đường Nghị cung cấp, có khả năng là do anh ta đã làm gì đó đặc biệt trên quần áo của chúng ta trước không?" Bạch Trà cố gắng dùng nhận thức của mình để lý giải: "Tôi thấy Đường Nghị thường xuyên giả mạo người khác như thế này trong các chương trình gameshow khác."

Tình trạng của A Lâm đã trở nên không ổn lắm, đôi mắt đã khóc mấy lần liền của cô ngày càng sưng đỏ, hai tay dần mất kiểm soát, trực tiếp xé chiếc áo của mình ra thành những cái lỗ.

"Đừng đi theo tôi! Đừng tới bắt tôi!" Móng tay cô thậm chí cào cả vào thịt của mình, không cẩn thận còn cào ra các vết máu trên lưng.

"Cô hãy vứt cái áo khoác kia đi." Hàn Phi cởi áo khoác của mình ra đưa cho A Lâm: "Lát nữa cô đừng đi cuối đội nữa, cô cùng Lê Hoàng đi giữa đội, tôi sẽ đi cuối cùng."

Nghĩ đến việc có thể có camera ẩn được lắp đặt xung quanh, một số diễn viên quay lưng lại A Lâm, để cô ấy ở giữa, để cô cởi bỏ chiếc áo có dấu tay đẫm máu, mặc áo của Hàn Phi lên.

"Cảm ơn..." Sau khi A Lâm thay áo xong, cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cô dường như đã có chút thay đổi so với vừa rồi, vết sơn màu đỏ như thể đã bắn vào trong mắt cô, khiến khóe mắt phồng lên đỏ tươi.

"Không sao đâu, quỷ chắc hẳn là không thể trực tiếp làm bị thương đến con người, nhưng nó sẽ dùng đủ loại ám thị, khiến cô sản sinh ảo giác và lầm tưởng, cuối cùng tự sát hại chính mình." Hàn Phi cảm thấy còn chưa đủ đảm bảo, lại nói thêm một câu: "Nhớ kĩ, tôi nói là chắc hẳn là, tôi cũng không chắc chắn."

Hàn Phi đã từng giao đấu với Cánh Bướm, biết thủ đoạn của hận ý, nhưng trên hận ý còn có không thể nhắc đến.

Một số hận ý có thể bản thân không thể trực tiếp giết người, nhưng ngộ nhỡ bọn chúng có thể sử dụng một số thứ gì đó do không thể nhắc đến để lại thì sao? Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ bỏ hoang này đã xảy ra quá nhiều chuyện, không ai biết sự kinh khủng ở nơi sâu nhất rút cuộc là gì, vì vậy có cẩn thận hơn nữa cũng không thừa.

Một mình vác phần thân của thi thể nữ, Hàn Phi đi ở phía sau cùng của đội, sau khi cởi áo, thân hình hoàn hảo của hắn lộ ra, ngay cả Lê Hoàng cũng bất giác liếc mắt nhìn vài lần.

So với các diễn viên điển trai như Tiêu Thần và Bạch Trà, trên người Hàn Phi có một khí chất đặc biệt, rất khó để miêu tả cụ thể, như thể đến quỷ cũng đều không ghét hắn vậy.

"Để tôi đi trước cho." Bạch Trà cảm thấy không thể để Hàn Phi cướp hết ánh đèn sân khấu, nên chủ động đi phía trước.

Rời khỏi phòng phẫu thuật, khi Bạch Trà tới hành lang dài, đột nhiên cảm thấy có chút ngơ ngác.

Trong hành lang vốn trống rỗng và tối tăm lúc trước, bây giờ có thêm một chiếc bàn cúng màu đen, trên bàn có đặt một bức ảnh đen trắng rất lớn.

Càng quỷ dị hơn nữa là, ảnh đại diện của người phụ nữ trong bức ảnh không có khuôn mặt của chính mình.

Trong một hành lang rải đầy tiền giấy và chất đầy vòng hoa hai bên, bị một khuôn mặt như vậy chiếu thẳng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sợ.

Bạch Trà bây giờ rất hối hận vì đã đi đầu tiên, nhưng lại ngại mở miệng, nên chỉ có thể cố gắng đi về phía trước: "Mọi người cẩn thận một chút, ở hành lang bên ngoài có thêm một bức ảnh, lúc chúng ta vào phòng phẫu thuật, trên tầng 4 đã có người khác tới đây."

Mấy minh tinh đều đi ra đến ngoài, tất cả đều nhìn thấy chiếc bàn cúng đột nhiên xuất hiện trên hành lang dài.

"Rõ ràng kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này là để trả thù cho người phụ nữ số 8, người chết làm sao có thể tự tạo linh đường cho mình được? Tôi cảm thấy nhiều khả năng là người sống đóng giả quỷ." Ngô Lễ đã từng đóng nhiều phim kinh dị, hầu hết chúng đều kết thúc như vậy, anh ta rất hiểu những chuyện này.

"Chúng ta đừng dừng lại ở trên tầng này nữa, xuống lầu trước đi." A Lâm sợ tới mức giọng nói cũng run rẩy.

"Được, mọi người đi theo sát tôi." Bạch Trà căn bản không thể hiện được dũng khí như Hàn Phi, anh ta dùng điện thoại soi hồi lâu mới dám tiến lên phía trước, mỗi một bước đều vô cùng thận trọng.

"Cậu rút cuộc có làm được không vậy? Có thể đi nhanh hơn được không?" Hàn Phi vác cái đạo cụ phần thân thi thể nữ, sốt ruột thúc giục, mình buổi tối phải về chơi game, trước mười giờ phải tan ca.

"Giục cái gì mà giục? Tôi đây là thận trọng, cậu hiểu không? Đã từng chơi game kinh dị chưa hả?" Bạch Trà kiểu vịt chết còn mạnh miệng, nhưng anh ta cũng biết mình không thể quá nhát gan, vì vậy bước nhanh hơn một chút.

Trên lối đi an toàn vẫn là một vùng đen tối, hệ thống điện của cả tòa nhà dường như đã bị hư hỏng, đạo cụ do ekip cố tình thiết kế cũng không kích hoạt được bình thường, tóm lại cả hành lang trông rất quỷ dị.

"Mọi người chú ý một chút! Tôi chính là đã nhìn thấy ba tiểu quỷ kia ở tầng hai này!" A Lâm đứng giữa đội ôm lấy Lê Hoàng, cô thậm chí không dám mở mắt nhìn con đường phía trước, vì sợ rằng trong đêm tối sẽ lại mọc ra khuôn mặt của trẻ con.

"Không cần lo lắng cho tôi." Bạch Trà trong lòng tự cổ vũ cho mình, mất nửa phút mới từ tầng ba di chuyển đến tầng hai, anh ta quay đầu nhìn về phía hành lang tầng hai, cả người lại ngẩn ra tại chỗ: "Sao có thể như vậy?"

"Xảy ra chuyện gì rồi sao?" Mấy người diễn viên đi theo phía sau như chim sợ cành cong, thấy Bạch Trà dừng lại, tất cả đều trở nên căng thẳng.

"Mọi người tự mình xem đi." Bạch Trà chỉ tay lên hành lang tầng 2, ở trung tâm hành lang tối đen, có đặt một chiếc bàn phẫu thuật kim loại nặng, trên chiếc bàn phẫu thuật cực lớn có để một chiếc bánh kem "dâu tây" màu đỏ, trên bánh kem có cắm mấy ngọn nến màu trắng.

Dao nĩa và quần áo của trẻ em cũ nát cũng được ném xung quanh bàn phẫu thuật, trên mặt đất mơ hồ có thể nhìn thấy dấu giày của trẻ con.

"Một thứ nặng nề như vậy làm thế nào mà có thể đem ra khỏi phòng được?"

Mấy minh tinh ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng vẫn là A Lâm mở miệng nói: "Lúc trước tôi đã nhìn thấy một quả bóng lăn từ tầng hai ra, nhưng thực ra nó là đầu của một đứa trẻ, ở tầng này có vẻ như có một số lượng lớn trẻ em tụ tập!"

"Không thể nào! Kịch bản của chúng ta là về tình yêu và sự trả thù, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải là cô nhi viện, tại sao lại xuất hiện nhiều trẻ em như vậy?" Ngô Lễ cảm thấy khó hiểu.

"Có thể là số 8 trước khi chết rất thích trẻ con." Bạch Trà có chút sợ hãi, anh ta băng qua hành lang tầng hai với tốc độ nhanh nhất xuống đến tầng một.

Trở lại tầng một lần nữa, nhìn thấy ánh đèn trước cửa thang máy, Bạch Trà mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng an toàn rồi."

Đi phía trước của đội ngũ quả thực rất nguy hiểm, bởi vì phải là người đầu tiên đối mặt với tình huống khẩn cấp, nhưng Bạch Trà sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình thua kém Hàn Phi, anh ta muốn chứng minh trước tất cả các máy quay rằng mình mạnh hơn hắn!

"Hạ Y Lan đã biến mất khi cửa thang máy mở ra, mấy người tốt nhất nên lấy lại tinh thần, chú ý xung quanh, đừng để bị bất cứ thứ gì bắt đi như cô ấy." Hàn Phi vác phần thân của thi thể nữ đi về hướng thang máy, đám diễn viên này rất biết cách giả vờ, trên thực tế đều không dám đến gần thang máy.

"Cậu còn bảo chúng tôi chú ý xung quanh sao? Cậu đừng có ở đó làm hoang mang dư luận, rõ ràng cậu và Hạ Y Lan là cùng một nhóm." Bạch Trà làm ra bộ dạng tôi sớm đã nhìn thấu anh rồi.

"Nếu như đây là phát sóng trực tiếp, hẳn là khán giả sẽ cho rằng cậu giống như một kẻ ngốc." Hàn Phi đang định đến gần thang máy thì đèn trước thang máy đột nhiên nhấp nháy, như thể là kết nối kém.

Một mùi máu nhàn nhạt lướt qua chóp mũi, Hàn Phi lập tức trở nên cảnh giác, hắn phát hiện nhiệt độ xung quanh bắt đầu xuống thấp, thực sự là có thứ gì đó không hay đang ập đến.

"Cẩn thận!"

Hàn Phi lớn tiếng nhắc nhở, hắn nhìn về phía lối đi an toàn ở bên phải.

Lúc trước, mọi người đi lối đi an toàn ở bên trái, ekip cũng chỉ dọn dẹp bên trái, lối vào của lối đi an toàn bên phải chất đầy rác và các loại vật phẩm bỏ đi khác nhau, trên tường cũng có dán biển báo cấm đi lối này.

"Cậu lại bắt đầu giả thần giả quỷ rồi?" Bạch Trà cười khinh thường: "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất nhập vai rồi?"

Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hắn cũng không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào lối đi an toàn bên phải.

Lê Hoàng ở bên cạnh cũng cảm giác được có gì đó không đúng, nhẹ giọng hỏi: "Hàn Phi, cậu đã nhìn thấy cái gì thế?"

Còn chưa kịp đợi cô nói xong, các đồ vật lộn xộn chắn ở lối đi an toàn bên phải đã rơi đầy xuống đất.

Khi những mảnh rác và đồ vật rơi xuống, một cánh tay được bao phủ bởi nhiều loại sơn khác nhau vươn ra khỏi lối đi an toàn bên phải.

"Đúng là có thật sao?" Trái tim Tiêu Thần thắt lại, anh ta và A Lâm cùng nhau nép vào phía sau Lê Hoàng.

Mùi hôi thối và mùi máu tanh từ từ bay ra, bảo vệ lùn mất tích đã xuất hiện, trên khuôn mặt anh ta trang điểm như một xác chết, trên người có bôi lượng lớn huyết tương nhân tạo, tạo ra một dáng vẻ chết rất thê thảm.

Ánh đèn ở lối vào thang máy lúc tối lúc sáng, cánh tay của bảo vệ lùn bóp méo thành một góc rất cổ quái, anh ta cầm theo một con dao, giống như một cỗ máy rỉ sét, đi về phía đám người.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, linh cảm xấu trong lòng Hàn Phi cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

"Không phải chứ? Không phải chứ? Một diễn viên đóng vai tử thi mà cậu cũng nhập vai như vậy à?" Bạch Trà không nể tình cười nhạo Hàn Phi, anh ta sợ quỷ, nhưng không sợ người sống.

Bảo vệ lùn hẳn là NPC do ekip sắp xếp, người như thế này bất kể có diễn như thế nào, cũng sẽ không gây thương tích cho mình.

Nghĩ đến đây, Bạch Trà vượt qua sự sợ hãi trong lòng, anh ta vẫn đứng ở vị trí đầu tiên của đội ngũ, không trốn cũng không né.

"Để tôi xem, anh có thể mang đến cho chúng tôi những tin tức gì nào?" Bạch Trà lau mồ hôi trên trán, giả vờ bình tĩnh.

Ánh đèn trên đầu nhấp nháy ngày càng thường xuyên hơn, bảo vệ lùn dường như cũng dần dần quen với thân thể của mình, chạy càng ngày càng nhanh!

Sau khi đèn lại tắt lần nữa, tất cả các diễn viên đều nhìn thấy cái bóng đang chạy nhanh trong đêm tối.

Khi đèn bật sáng trở lại, bảo vệ lùn đã lao đến trước Bạch Trà!

Trên khuôn mặt được trang điểm như người chết, có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều chữ tử được viết bằng sơn đỏ, bảo vệ lùn không chút do dự, chém thẳng một nhát về hướng cổ Bạch Trà!

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu khuôn mặt sợ hãi đến biến dạng của Bạch Trà, khi con dao chuẩn bị chém xuống cổ anh ta, cơ thể anh ta đã bị đá văng sang một bên.

Anh ta tránh sang một cách nguy hiểm, con dao chỉ cứa vào mặt thôi.

Máu rơi xuống đất, Bạch Trà chạm vào vết thương nông trên má, lúc này mới bàng hoàng bừng tỉnh.

"Con dao là dao thật sao?!"

Khuôn mặt của bảo vệ lùn gần như bị chữ tử chiếm giữ hết, đôi mắt đỏ ngầu, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sát khí của anh ta.

"Chảy máu rồi? Chảy máu rồi!" Tiêu Thần nhìn thấy Bạch Trà suýt nữa đã bị con dao đó chém, phản ứng của anh ta còn lớn hơn cả Bạch Trà, liền quay đầu chạy về phía lối đi dẫn đến tòa nhà chính.

Nhưng mới chạy được nửa đường đã rất tuyệt vọng phát hiện, cánh cửa giữa tòa chữa bệnh và lối đi bên ngoài đã bị khóa, bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây.

Bạch Trà chỉ dám ngạo mạn trước mặt nhân viên ekip chương trình, thật sự gặp phải kẻ sát nhân, thì đầu óc hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại một ý niệm là chạy thoát thân.

Nhìn khuôn mặt đầy chữ tử của bảo vệ lùn, Bạch Trà ngồi dưới đất bò lui lại, sau đó cùng với Tiêu Thần húc mạnh vào cửa sắt, muốn rời đi.

Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này, đèn trước cửa thang máy đột nhiên vụt tắt. 

Mất đi ánh sáng là cọng rơm cuối cùng lấn át lý trí của bọn họ, đa phần những người bình thường đều sẽ không dám ở cùng với một kẻ sát nhân trong bóng tối.

Mọi người vội lùi lại, la hét và chạy về phía lối đi an toàn, bọn họ đều sợ chạy quá chậm sẽ bị tên sát nhân chém giết.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, có người ngã xuống rồi đứng dậy với tốc độ nhanh nhất, mấy người đi phía trước đều chạy thoát, cuối cùng chỉ còn lại Hàn Phi đang vác thi thể nữ ở nguyên tại chỗ.

"Hai người bảo vệ là thành viên của ekip, vì để hướng dẫn các diễn viên đi vào cốt truyện, bọn họ chắc chắn đã ở trong tòa nhà này rất lâu rồi, cũng không biết bọn họ cụ thể đã bị trúng chiêu vào lúc nào." Hàn Phi nhìn những chữ tủ trên mặt của bảo vệ lùn, chủ động tiến lên trong bóng tối.

"Nếu như anh chỉ có thể thể thông qua những người khác gián tiếp tấn công tôi, vậy thì e rằng đêm nay anh sẽ không có khả năng thắng." Một tay tóm lấy phần thân thi thể nữ, Hàn Phi không che giấu sức lực của mình nữa, hắn lộ ra nụ cười trong đêm tối, thay đổi hình tượng ốm yếu lúc trước: "Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cũng tương đối rồi".

Bảo vệ tay cầm con dao sắc bén lao về phía Hàn Phi, anh ta hoàn toàn bị sát khí chi phối, như thể muốn khắc tất cả những chữ tử trên mặt mình lên người hắn vậy.

Khuôn mặt méo mó, bảo vệ đâm thẳng vào tim Hàn Phi, nhưng lại bị đạo cụ thi thể nữ chắn lại.

Con dao nhọn đâm thẳng vào đạo cụ, Hàn Phi nhân lúc con dao chưa được rút ra, trực tiếp đá một cước vào đầu gối của bảo vệ, sau đó nhấc đạo cụ thi thể nữ lên đập thẳng vào mặt anh ta.

Trong sự nghiệp ngắn ngủi của mình, bảo vệ lùn là lần đầu tiên bị một thi thể nữ đập vỡ. Anh ta ngã về phía sau, nhưng rất nhanh lại đứng dậy, trong đầu anh ta dường như có một thế lực nào đó đang tác động lên, khiến anh ta trong tiềm thức cảm thấy phải giết Hàn Phi bằng mọi giá.

Người bình thường chắc chắn sẽ hoảng sợ khi gặp phải tên cướp cầm dao, nhưng Hàn Phi đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng tương tự, cộng với việc hắn có vũ khí trong tay nên hắn căn bản không có dự định sẽ chạy trốn.

Dùng đạo cụ thi thể nữ để đỡ dao, Hàn Phi tìm chuẩn cơ hội đánh giáp lá cà với bảo vệ, kỹ năng chiến đấu của hắn được học từ Lệ Tuyết, luyện tập trên lệ quỷ, được rèn giũa trong các trận chiến sinh tử.

Thực ra Hàn Phi muốn phế bỏ bảo vệ rất dễ, nhưng dù sao ở đây vẫn đang ghi hình, hắn chỉ có thể cố khống chế anh ta, xem có thể giúp đối phương khôi phục lại thần trí hay không.

Khoá cổ tay của bảo vệ lùn đang cầm dao, Hàn Phi không cẩn thận làm nó bị gãy, sau khi con dao sắc bén rơi xuống, hắn ném vai bảo vệ đập xuống đất, nhìn thấy những dấu tay màu đỏ như máu của vô số đứa trẻ để lại sau lưng anh ta.

"Lúc trước sau lưng áo của A Lâm cũng có những thứ này, may mắn là đã phát hiện được sớm."

Hàn Phi cởi chiếc áo khoác của bảo vệ lùn ra, sự phản kháng của anh ta rõ ràng trở nên yếu đi đáng kể.

Hắn lại lấy áo khoác của bảo vệ, lau đi một số chữ tử trên mặt anh ta.

Bảo vệ vốn đang chống cự rất dữ dội, từ từ ngừng vùng vẫy, nằm trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt.

"Trên người tên này cũng không có manh mối gì sao?"

Hàn Phi mò mẫm trên người bảo vệ, tìm thấy một chiếc máy quay thu nhỏ có thể đeo trước ngực, còn có điện thoại di động được Đường Nghị đặc biệt trang bị cho anh ta.

Mở điện thoại ra, Hàn Phi nhìn thấy hệ thống phát sóng bình thường, cùng với các phòng phát sóng trực tiếp độc lập, độ nổi tiếng của mỗi phòng phát sóng trực tiếp đều cao đến mức khó tin, mà đứng đầu tiên bất ngờ là phòng phát trực tiếp có Hàn Phi.

"Mỗi người đều có phòng phát sóng trực tiếp riêng, còn có một phòng phát sóng trực tiếp chung, Đường Nghị cũng chơi lớn thật đấy?"

Hàn Phi đang cầm điện thoại di động của bảo vệ, hắn không ngờ mình lần đầu tiên phát sóng trực tiếp, kết quả lại gặp gỡ mọi người qua cách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro