Chương 614: Kí ức thời thơ ấu chân thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi có được nhắc nhở trong thang máy, một tay Hàn Phi kéo đạo cụ thi thể lên đến tầng 7, tất cả cửa sổ ở đây đều được chặn bằng ván gỗ, cả tầng lầu trông áp bức ngột ngạt một cách đặc biệt.

Lấy điện thoại của bảo vệ ra, Hàn Phi bấm vào phòng phát sóng trực tiếp của Hạ Y Lan, điều kỳ lạ là trong phòng phát sóng trực tiếp không có một ai.

"Tất cả các camera được lắp đặt trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đều là camera theo dõi động, chỉ cần Hạ Y Lan đi ngang qua, nhất định sẽ quay theo cô ta cho đến khi cô ta đi vào điểm mù trong tầm nhìn của camera. Hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ta không có một ai, vậy có nghĩa là cô ta hẳn là đang dừng ở đâu đó trong một điểm mù của camera."

Hàn Phi chậm rãi đi về phía trước, dần dần, hắn đột nhiên nhìn thấy chính mình trong phòng phát sóng trực tiếp của Hạ Y Lan.

"Cô ta đang trốn ngay xung quanh mình?"

Vừa dừng lại, Hàn Phi liền cảm thấy phía sau có người đang tiến đến rất nhanh, hắn nhặt đạo cụ thi thể lên vung lại phía sau, nhưng không trúng gì cả.

Dựa vào vị trí khóa camera trong phòng phát sóng trực tiếp của Hạ Y Lan, Hàn Phi có thể chắc chắn rằng cô ta đang ở gần đây, nhưng hắn lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Người đâu?"

Hạ Y Lan trước đây có thể đã có vài lần gặp phải cảnh ngộ đặc biệt, nhưng bản thân cô ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cho dù bị quỷ bám thân, trúng tà, Hàn Phi vẫn không sợ, điều hắn đang lo lắng bây giờ là có thứ khác đang ở cùng với Hạ Y Lan.

"Quả thực vừa rồi có thứ gì đó đang đến gần."

Kéo theo đạo cụ thi thể nặng trĩu, Hàn Phi lui về phía sau từng chút một, hắn tìm thấy camera của phòng phát sóng trực tiếp Hạ Y Lan, chiếc camera đó bị kẹt trong vết máu.

Khi hắn đang kiểm tra máy quay, trong hành lang đột ngột vang lên tiếng bước chân!

Không có dấu hiệu báo trước, khi Hàn Phi nghe thấy tiếng động, bước chân đó đã cách hắn rất gần rồi.

Lui về phía sau, Hàn Phi thấy một đôi giày trắng đi ngang qua hành lang, vào một căn phòng.

"Đôi giày trắng?"

Thiện ý của giày trắng nhỏ bị Hàn Phi bắt cóc, hiện tại trên đôi giày trắng tinh đó chỉ còn lại có ác ý và hận ý.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phi không trực tiếp đuổi theo giày trắng nhỏ, đến một nơi xa lạ, việc đầu tiên cần làm là làm quen với môi trường, liều lĩnh lao về phía trước rất có thể sẽ rơi vào cái bẫy đã được kẻ địch bố trí cẩn thận.

Đá tung cánh cửa, Hàn Phi bắt đầu kiểm tra từng phòng một, nhìn thấy dáng vẻ thô bạo của hắn, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp lại được đã mắt một lần nữa.

Đều cùng là bị mắc kẹt trong một tòa nhà bỏ hoang, cũng đối mặt với nguy hiểm không rõ và kẻ sát nhân, biểu hiện của Hàn Phi hoàn toàn khác với sáu người đồng hành khác, không biết còn tưởng hắn đang đóng vai kẻ sát nhân, đang truy đuổi sáu người còn lại.

Hàn Phi đem camera lấy từ trên người bảo vệ, cố định trên vai mình, như vậy hắn có thể thông qua phòng phát sóng trực tiếp để quan sát phía sau lưng, tương đương với có thêm một con mắt.

Đường Nghị biết rõ sở thích của khán giả, đã đặc biệt mở một phòng phát sóng trực tiếp cho camera này, đồng thời cũng để mọi người trải nghiệm một buổi phát sóng trực tiếp từ góc nhìn thứ nhất của "sát thủ".

Không có kịch bản của những người khác, cũng không có sự giúp đỡ của "bạn đồng hành", Hàn Phi dựa trên manh mối được tiết lộ trong kịch bản của chính mình, cộng thêm một chút bạo lực, đã lấy được một chân còn lại và nội tạng của tử thi ở tầng bảy, bây giờ chỉ còn lại trái tim và cái đầu vẫn chưa tìm được.

Các phòng phát sóng trực tiếp khác đã trở nên hỗn loạn lộn xộn, ai cũng chạy lấy mạng, ngay cả máy quay nhanh cũng không bắt được rõ, rất nhiều fan của các minh tinh đã chạy đến chỗ Hàn Phi cầu cứu, nói rằng thần tượng của mình sắp "sập phòng" vật lí rồi.

So sánh một chút những phòng phát sóng trực tiếp này, có thể thấy rõ sự đặc biệt của Hàn Phi, tất cả mọi người dù là người hay quỷ đều bỏ chạy, chỉ có Hàn Phi là nghiêm túc suy nghĩ thông quan qua cửa.

Thực ra Hàn Phi hiện tại cũng đang trong tình trạng căng thẳng cao độ, hắn căn bản không có thời gian để xem những bình luận kia, mà tập trung vào căn phòng giày trắng nhỏ vừa bước vào.

Cùng với từng cửa phòng lần lượt bị đá ra, khoảng cách của Hàn Phi với căn phòng đó cũng càng ngày càng gần.

"Chính là ở đây."

Tay cầm lấy khóa cửa, Hàn Phi chậm rãi dùng lực, cánh cửa đáp lại cũng mở ra.

Trong căn phòng không lớn bị người ta phủ đầy sơn trắng, trông giống như một tấm vải trắng tinh, mọi thứ trong phòng đều là màu trắng, dù trải qua một thời gian dài như vậy vẫn là màu trắng tinh khiết như trước, tựa như mỗi đêm đều có người tới dọn dẹp vậy.

"Đây là phòng của ai?"

Chiếc giường đơn màu trắng được phủ một chiếc ga màu trắng, ga trải giường màu trắng rủ xuống đất, trước giường còn đặt một đôi giày màu trắng.

Có một chiếc bàn nhỏ màu trắng, nơi mũi giày trắng hướng vào, trên bàn có một vài hình người nhỏ được gấp lại từ giấy trắng.

Đầu của mỗi người nhỏ đều bị mở ra, bọn chúng không có ngũ quan và quần áo của riêng mình, điều này như thể đang ám chỉ rằng bọn chúng chưa bao giờ có bản thân mình, thậm chí căn bản chưa bao giờ hình thành khái niệm về bản thân.

Hàn Phi bước vào trong phòng, tiếng mưa to đập vào cửa sổ càng lúc càng dữ dội, nước mưa như xuyên qua kính rơi vào trong phòng.

Một giọt chất lỏng rơi xuống gáy Hàn Phi, hắn đưa tay chạm vào, đầu ngón tay đã bị nhuộm đỏ.

"Máu?"

Ngẩng đầu nhìn lên, trên mái nhà màu trắng xuất hiện vết nứt, như thể trái tim trắng tinh bị xé nát, máu toát ra mùi tanh hôi chảy ra từ các vết nứt.

Máu ngày càng nhiều thấm qua các bức tường trắng, các vết nứt lan ra xung quanh, vết máu dính đầy trần nhà, rơi xuống dưới như nước mưa.

Cơ thể của Hàn Phi bị ướt đẫm, hắn cảm giác cả căn phòng như đang bị xé nứt thô bạo từ bên ngoài, tất cả bí mật trong phòng đều phải bị nhuốm đầy sắc máu.

Đứng vững, Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại.

Cảnh tượng trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn khác với những gì mắt Hàn Phi nhìn thấy, Hàn Phi trong phòng phát trực tiếp đang đứng ở cửa một căn phòng màu trắng cũ nát, trên trần nhà bị người ta sơn rất nhiều thứ giống sơn đỏ từ trước, lúc này những thứ đó đang không ngừng nhỏ giọt xuống lưng hắn.

"Anh ta dùng giày trắng nhỏ để thu hút sự chú ý của mình, chỉ để đem những thứ 'sơn' đó lên người mình?"

Bản thân Hàn Phi cũng bị ảnh hưởng, hắn nhìn thấy thứ mà người thợ sơn muốn hắn nhìn thấy, đó không biết là ảo giác, hay là giấc mơ, hoặc có thể  là một loại thôi miên tâm lý.

Kẻ đứng đằng sau đã thành công, nhưng Hàn Phi trong thế giới tầng sâu đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng còn kinh hãi hơn thế này nữa, vì vậy hắn biểu hiện vô cùng bình thường, các khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng không phát hiện ra vấn đề gì.

Sơn đỏ trượt qua tóc rơi xuống, sau đầu Hàn Phi dường như bị thứ gì đó thiêu đốt, từng trận nhói đau đến thần kinh, hắn đã tìm thấy một số kí ức xuất hiện trong thế giới tầng sâu, trong đó đa số đều liên quan đến cô nhi viện màu máu.

Trong tâm trí những ký ức màu đỏ như máu đó, dường như có mối liên hệ nào đó với "sơn đỏ" nhỏ giọt sau đầu, Hàn Phi muốn tìm hiểu quá khứ của mình. Hắn tàn nhẫn, buông lỏng ý thức, chủ động đắm chìm trong ảo giác.

Được rèn giũa trong thế giới sâu trong một thời gian dài, Hàn Phi tự tin rằng mình có thể thoát khỏi ảo giác, vì vậy hắn mới đưa ra quyết định, muốn xem trong ảo giác kia có thứ gì.

Tầm mắt dần dần có chút mơ hồ, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, Hàn Phi nhìn ra bên ngoài, giày trắng nhỏ nhỏ lên sơn đỏ bước qua hành lang lại tiến vào một gian phòng khác.

Lúc này, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ mà Hàn Phi nhìn thấy không giống như trước, màu sơn đỏ như máu giống như cọ vẽ trong tay quỷ, vẽ ra đủ loại hoa văn kỳ quái cùng những dòng chữ xiêu vẹo, đang không ngừng lan tràn trên tường.

"Chỉ có những đứa trẻ ngoan mới có thể ra ngoài hít thở, ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhưng đối với quái vật, thế giới của chúng ta chính là căn phòng nhỏ này, không ra được, trốn cũng không thoát."

"Tôi không hề ngưỡng mộ những đứa trẻ có thể đi ra khỏi tầng hầm, ánh sáng mà bọn chúng nhìn thấy chỉ là giả dối, ánh đèn đầy sự giả tạo hoàn toàn khác với ánh sáng từ mặt trời."

"Chúng thật ngu ngốc, bọn chúng nghĩ rằng nghe theo lời bác sĩ sẽ được coi là những đứa trẻ ngoan, thực ra trong mắt bác sĩ, bọn chúng giống như tôi, đều là quái vật."

"Những đứa trẻ rời đi luôn nói với tôi rằng thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào, những ô cửa sổ rực rỡ, những tán lá xanh và thậm chí một chú chim đang bay đều có thể khiến chúng phấn khích trong một thời gian dài."

"Nhìn bộ dạng vui vẻ của bọn chúng, tôi không đành lòng nói cho chúng biết sự thật. Thế giới bên ngoài có đẹp đến đâu cũng không liên quan gì đến bọn chúng, thế giới của bọn chúng chỉ có căn phòng này, chiếc hộp đen lớn nơi chúng ta đang sống này mới là diện mạo thực sự của thế giới."

"Các bác sĩ thường gạt chúng tôi nói rằng thế giới rất tươi đẹp, chừng nào những con quái vật chúng tôi từ từ trở thành người bình thường, chúng tôi sẽ có thể mở ra một cuộc sống mới ở thế giới bên ngoài, tôi biết họ đang nói dối tôi."

"Các bác sĩ đó hoàn toàn không nói sự thật, họ chỉ đang lợi dụng chúng tôi, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc để chúng tôi rời đi."

"Tôi thấy hơi nhớ người nghệ sĩ đó rồi, anh ấy mới là người thực sự muốn giúp chúng tôi, mặc dù anh ấy chưa bao giờ nói rằng anh ấy sẽ đưa chúng tôi trốn thoát, nhưng ít nhất anh ấy đã để lại những ô cửa sổ giả trên tường của căn phòng tối tăm này."

"Trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời này, tôi cảm thấy mình nên gặp anh ấy. Bởi vì tôi đã có một phát hiện mới trong đêm tối, phòng bệnh màu đỏ ở cuối hành lang được nghe nói trước đây cũng là màu đen, hình như đã từng có một đứa trẻ thí nghiệm thành công ở đó, tôi còn nghe nói đứa trẻ gần nhất với sự hoàn hảo đó, cuối cùng đã giết tất cả mọi người."

"Anh ấy không thể nghe thấy tôi nói, tôi cũng không thể rời đi."

"Tôi không biết làm sao để gặp được anh ấy, vì vậy chỉ có thể ở bên trong ô cửa sổ do anh ấy vẽ, vẽ ra chính mình."

"Dần dần, tôi đã lớn lên trong căn phòng màu đen này. Trong số tất cả những đứa trẻ, tôi là người duy nhất chưa bao giờ rời khỏi đây. Tôi biết kết cục của tôi đã được định sẵn, là vật thí nghiệm thất bại nhất sẽ chết vào sinh nhật thứ mười tám của mình."

"Đây có lẽ là điều ước sinh nhật cuối cùng của tôi, tôi hy vọng... người nghệ sĩ đó đừng bao giờ quay trở lại nữa."

Phẩm màu và sơn màu đỏ đẫm máu tung tóe trên tường, những dòng chữ đó như có sinh mệnh, nhìn vào chúng, giống như nhìn thấy một thiếu niên ốm yếu.

"Đứa trẻ đó thực sự không muốn người nghệ sĩ quay lại nữa? Hay là bởi vì tất cả những điều ước trong ngày sinh nhật của nó đều không thành hiện thực, nên cuối cùng nó đã nói điều gì đó trái với trái tim mình?"

Mọi thứ trong phòng phát sóng trực tiếp đều bình thường, khán giả chỉ nhìn thấy máu chảy ra, nhưng sau khi tiếp xúc với huyết tương, Hàn Phi đã bị ảnh hưởng nhất định, hắn nhìn thấy những dòng chữ cuồn cuộn trong máu.

Đi giữa những dòng chữ đẫm máu đó, giống như bước vào giấc mơ của mộ bệnh nhân, bên tai tràn đầy những lời nói mê của cậu ta.

Đi về phía trước, mở cánh cửa tiếp theo ra.

Trong căn phòng tối, ngoại trừ số "4" trên cánh cửa, mọi thứ đều được sơn thành màu đen.

Không chờ Hàn Phi bước vào, tất cả các cánh cửa gần đó đều bị đẩy ra, cách bài trí của mỗi một căn phòng đều hoàn toàn khác nhau.

Có phòng được sơn màu; có phòng bên trong chất đầy các đồ vật không đối xứng và biến dạng; có phòng không có gì trong đó, trực tiếp bị làm thành một quả cầu; còn có phòng viết đầy các công thức và đề khó bí hiểm...

Hàn Phi cứ nhìn về phía cuối hành lang, ở đó, có một phòng bệnh không có số, căn phòng này đã hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, cầu xin các người hãy để tôi đi."

"Tôi chỉ là một y tá tuân theo mệnh lệnh của bọn họ, tôi chỉ muốn có được một khuôn mặt, các người hãy đi tìm những bác sĩ đó, đi tìm những người đã hại chết các người đi!"

"Đừng phá hủy khuôn mặt của tôi, tôi không còn gì nữa rồi, các người hãy buông tha cho tôi đi!"

Một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm hở hang bò ra khỏi căn phòng màu máu, cô ta ngồi bệt xuống đất, giữa khuôn mặt và cơ thể có một cảm giác bất đồng kỳ lạ, như thể khuôn mặt đó không thuộc về cô ta.

"Hạ Y Lan?"

Người phụ nữ ở đằng xa nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, dường như người sắp chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng, vừa khóc vừa đưa tay về phía hắn, nhưng hai chân của cô ta dường như bị thứ gì đó trong phòng khóa chặt không thể thoát ra.

"Cứu tôi! Cứu tôi với!"

"Cô rút cuộc đã làm những chuyện gì? Tại sao những đứa trẻ đó lại muốn giết cô?" Hàn Phi còn nhớ lần đầu tiên đến gặp Tường Vi, hắn vô tình phát hiện Tường Vi đang dùng một danh sách đe dọa Hạ Y Lan.

Khả năng cao Tường Vi là đứa trẻ được đánh số trong cô nhi viện, Hạ Y Lan sẽ là mục tiêu của anh ta, điều này cho thấy Hạ Y Lan có khả năng dính líu vào một việc gì đó.

Cộng thêm Hạ Y Lan vừa nãy khi cầu xin, mơ hồ có nhắc đến những từ như y tá, mệnh lệnh, Hàn Phi lại càng chắc chắn suy đoán của mình, hắn muốn nhân cơ hội này hỏi cho rõ ràng.

"Tôi không làm gì cả! Tôi chỉ là một trong những người trung gian, chỉ là một tờ danh thiếp người sống của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!" Hạ Y Lan vừa khóc vừa mắng Hàn Phi: "Những đứa trẻ đó đều là nguyên liệu để chỉnh hình nhân cách! Tôi chỉ chịu trách nhiệm đưa khách có nhu cầu đến bệnh viện, những việc khác tôi không biết gì hết!"

"Cô còn không nghĩ kĩ lại đi?"

"Bọn, bọn họ đã hứa với tôi sau khi hoàn thành năm lần giao dịch sẽ thay mặt cho tôi!" Cơ thể Hạ Y Lan bị kéo đi: "Tất cả những người trung gian đều đã từng thay mặt!

Sau khi hét lên câu cuối cùng, cơ thể của Hạ Y Lan bị kéo vào phòng bệnh màu đỏ.

Hàn Phi vác đạo cụ thi thể xông tới, càng đến gần phòng bệnh đó, sau đầu càng đau dữ dội!

"Tất cả nỗi đau đều đến từ vị trí của hộp đen!"

Khoảnh khắc hốt hoảng, Hàn Phi thậm chí còn tưởng rằng mình đã trở lại thế giới tầng sâu, cơ thể sẽ rất tự nhiên có các loại phản ứng khác nhau.

"Những dòng chữ đó là do những cô nhi chết ở đây để lại? Anh ta đã phát hiện ra căn phòng màu đỏ?"

Đạp tung cánh cửa phòng cuối cùng trên hành lang, Hàn Phi nhìn thấy Hạ Y Lan đang bị đè trên bàn phẫu thuật, xung quanh là những đứa trẻ không có ngũ quan, mất đi chính mình.

Những đứa trẻ đó trên tay cầm một chiếc bánh kem làm từ máu người, sau đó dùng chính đôi tay nhỏ bé của mình nhét chiếc bánh dính máu vào miệng Hạ Y Lan.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta như bị xé toạc, miệng không phát ra được âm thanh, hai mắt lồi ra ngoài trông rất đáng sợ.

Hàn Phi không thích Hạ Y Lan, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cô ta chết trước mặt mình như thế này.

Nhanh chóng đi vào trong phòng, ngay khoảnh khắc khi hắn bước vào bên trong, một cảm giác quen thuộc chưa từng có trước đây hiện lên trong đầu, như thể hắn đã từng ở trong một căn phòng màu máu như vậy rất lâu, rất lâu.

"Chẳng lẽ nào ký ức thời thơ ấu thực sự của mình là... luôn ở trong một căn phòng như thế này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro