Chương 619: Quái vật trong cửa sổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Nghiệt nhìn Hàn Phi và Từ Cầm đang ở khoảng cách rất gần, nó có chút mất mát.

Cảnh tượng kích thích chết đi sống lại trong tưởng tượng không hề xuất hiện, tâm trạng nó rất không tốt lăn lộn trên mặt đất, sau đó không cẩn thận xô đổ chiếc tủ nơi Từ Cầm để thịt.

Khi chiếc tủ đổ xuống, Đại Nghiệt dường như nhận ra điều gì đó, ngay lập tức lao ra ngoài.

Đại Nghiệt cái tên không sợ trời không sợ đất này dường như có chút sợ Từ Cầm, mới một đêm không gặp, cũng không biết cô ấy đã thuần hóa nó như thế nào.

"Bỏ đi, mặc kệ nó." Hàn Phi ngăn Từ Cầm đang chuẩn bị đuổi theo lại, đây không phải là hắn muốn bảo vệ Đại Nghiệt, mà chỉ là không dám ăn bừa bãi mấy món ăn đó nếu cô ấy không có bên cạnh mà thôi, sợ mình không được giải cứu kịp thời sẽ gục tại chỗ.

Có một nói một, thịt do Từ Cầm làm ra cực kỳ ngon, nhưng đối với hầu hết mọi người, có lẽ cả đời chỉ có cơ hội nếm thử một lần, dù sao thì cũng chỉ có một cái mạng.

Nhưng Hàn Phi thì khác, có Từ Cầm ở bên cạnh hộ tống, hắn có thể nhảy qua nhảy lại nhiều lần bên bờ vực của cái chết, sử dụng phương pháp thô lỗ và trực tiếp nhất để nâng cao khả năng chống lại một số nguyền rủa, cho đến khi cơ thể quen với những nguyền rủa đó.

Không ngừng ăn, thân thể gầy yếu của Hàn Phi dần dần khôi phục, hẳn là đêm nay có cơ hội khôi phục hoàn toàn.

Với ý nghĩ sẽ không lãng phí bất cứ thời gian nào, Hàn Phi mở bảng thuộc tính của mình ra, ánh mắt nhìn đến năng lực thiên phú chiêu hồn.

Mỗi khi quỷ môn xuất hiện, đều sẽ có một linh hồn được chữa trị, cảm nhận sự ấm áp, chăm sóc đặc biệt nhất trên thế giới.

"Cái tên chiêu hồn này rất dễ gây hiểu lầm, chi bằng đổi thành lực kéo của tình yêu."

Sau khi ăn xong thịt trên đĩa đầu tiên, Hàn Phi gọi Phong Tử Du đến, bảo anh ta triệu tập các bảo vệ của tòa nhà chết chóc, để chuẩn bị tiếp đón những người chơi mới.

Sau khi Hàn Phi nhận được tín hiệu từ Phong Tử Du rằng mọi thứ đã sẵn sàng, hắn bước ra khỏi phòng bếp, sử dụng chiêu hồn ở một góc.

Bảng thuộc tính bị xé toạc bởi những tia máu, đằng sau quỷ môn là một biển máu dâng trào.

Hàn Phi lắc lắc chiếc chuông dẫn hồn trong tay, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lê Hoàng và ngày sinh của cô, cuối cùng hắn khẽ gọi tên Lê Hoàng.

Đối với những người hiện đại làm việc cường độ cao mỗi ngày, trở về nhà nằm nghỉ ngơi trong cabin trò chơi ảo đã trở thành thói quen, cabin trò chơi càng cao cấp thì người chơi càng được thư giãn.

Biển máu cuộn trào, một đám lông vũ vừa trồi lên mặt biển liền bị mặt quỷ chờ đợi bấy lâu nuốt chửng!

Bóng người mờ nhạt chạy ra khỏi quỷ môn, ngẫu nhiên xuất hiện trong một căn phòng của tòa nhà chết chóc.

Quỷ môn đóng lại, Hàn Phi cất chuông dẫn hồn đi, bước ra bên ngoài.

"Có điện thờ chỉnh hình nhân cách của Phó Sinh, có thể bỏ qua rất nhiều phiền phức, có điều Lê Hoàng có thể duy trì tỉnh táo dưới sự truy sát của người thợ sơn, chứng tỏ cô ấy có thiên phú, mình có thể thử giúp cô ấy phát huy thiên phú này."

Khi Lê Hoàng ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, ý nghĩ đầu tiên của cô khi nhìn thấy Hàn Phi không phải là cầu cứu, mà là yêu cầu hắn nhanh chóng rời đi.

Cuộc khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết có thể nhìn ra tính cách của một con người, Lê Hoàng khiến cho Hàn Phi cảm thấy cô cũng là một "vật liệu có thể cải tạo", một ngày nào đó trong tương lai có lẽ có thể để cô ấy cũng biết chân tướng.

Đối với nhân tài như vậy, Hàn Phi rất coi trọng, trực tiếp thu xếp việc chỉnh hình nhân cách cho đối phương có chút đáng tiếc, hắn chuẩn bị dạy học sinh theo năng khiếu của họ, để Phong Tử Du chuẩn bị một số bài kiểm tra nhỏ cho Lê Hoàng.

Để xem xét tình huống trước, sau đó mới lên kế hoạch.

Cảm nhận vị trí của du hồn, Hàn Phi lặng lẽ tiến lại gần, quan sát mọi thứ trong bóng tối.

Mười phút sau, Lý Tai hơi ngại ngùng cõng Lê Hoàng đến bên cạnh điện thờ, lúc nãy anh ta không nói theo lời thoại, không cẩn thận thả em trai trong bụng ra, Lê Hoàng vốn đã vô cùng căng thẳng, bị những thay đổi lớn của người sống ở khoảng cách siêu gần này dọa sợ đến ngất xỉu.

"Nhìn chung, các mục biểu hiện của Lê Hoàng đều vô cùng xuất sắc, thể chất và tố chất tâm lý đều rất tốt, khi trốn thoát, trong đầu cũng có kế hoạch cho lộ trình, còn biết cách quan sát môi trường xung quanh." Phong Tử Du cầm tài liệu mà mình chỉnh lý, đi về hướng Hàn Phi.

"Ngoài ra, trên người cô ấy còn có hai điểm thưởng, thứ nhất là khi cô ấy đang đối mặt với tình huống tuyệt vọng, chỉ cần cơ thể còn có thể cử động, thì sẽ không chủ động bỏ cuộc. Cô ấy là một người có nội tâm kiên cường, không dễ dàng bị đánh gục."

"Điểm thứ hai, sau khi cô ấy gặp Khóc, phát giác ra Khóc có vấn đề, nhưng khi gặp phải nguy hiểm, vẫn sẵn sàng mang theo nó cùng chạy trốn, còn để nó trốn sau lưng mình. Cô ấy bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ, nhưng nội tâm thật ra rất dịu dàng ấm áp."

Phong Tử Du giống như một nhân viên trong bộ phận nhân sự vậy, giao những thứ mà mình đã chỉnh lý xong cho Hàn Phi.

"Là một người chơi rất có tiềm năng, nếu như thời gian cô ấy có thể chống đỡ lâu hơn nữa thì thật tuyệt." Hàn Phi mở tấm vải đen trên điện thờ lên, đặt lòng bàn tay lên đầu Lê Hoàng, trước khi hắn sử dụng chỉnh hình nhân cách, đã xem thuộc tính của cô ấy trước.

Lê Hoàng thường ngày bận rộn công việc nên level rất thấp, thuộc tính cũng không có gì nổi bật, thậm chí đến một thiên phú cũng không có, hoàn toàn là khuôn mẫu của một người bình thường.

"Cô ấy thực sự đến đây là để thư giãn."

Nếu như không phải bị người thợ sơn truy đuổi, khiến cho Lê Hoàng bị nhiễm một số thứ không sạch sẽ, e rằng Hàn Phi sẽ không thể chiêu hồn cô vào thế giới tầng sâu.

Sau khi kiểm tra trạng thái tinh thần của Lê Hoàng, Hàn Phi đánh thức cô dậy, không đợi cô kịp phản ứng liền sử dụng chỉnh hình nhân cách.

Hắn xóa những ký ức liên quan đến người thợ sơn, trẻ con và số 4 trong kí ức Lê Hoàng, các phần khác hắn không động đến.

Video phát trực tiếp được lan truyền khắp mọi nơi trên internet, có một số thứ mà Lê Hoàng chỉ cần tìm kiếm là có thể biết, đây chính là hạn chế của chỉnh hình nhân cách, nó chỉ có thể xóa ký ức của một người, nhưng nỗi đau và sự tuyệt vọng mà nó gây ra trong quá khứ thực ra không hề biến mất.

Tiếng hét của Lê Hoàng vang lên bên tai, trong giai đoạn cuối cùng của quá trình chỉnh hình nhân cách, Hàn Phi cũng đã xóa kí ức của Lê Hoàng về việc đi vào thế giới tầng sâu, sau đó dùng năng lực hồi hồn để đưa cô trở về.

Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài ba phút, động tác của Hàn Phi ngày càng thành thạo, ngoài ra hắn còn phát hiện khi số lần sử dụng hồi hồn càng tăng lên, sau mỗi lần hồi hồn, mối liên hệ đặc biệt giữa hắn và những linh hồn lạc đường cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Mối liên hệ đặc biệt này chỉ có một mình hắn cảm nhận được, như thể tất cả những linh hồn được hắn đưa về đều sẽ bị đóng dấu của hắn vậy.

Thiên phú hồi hồn là thiên phú tự mang theo của Hàn Phi vào game, level không rõ, chỉ nhìn vào hiệu quả sử dụng hiện tại, còn mạnh hơn rất nhiều so với hồi hồn sơ cấp của Phó Sinh trong thế giới điện thờ.

"Kéo người chơi vào trong thế giới tầng sâu, sau đó có thể xóa một phần kí ức của đối phương, đây là một năng lực vô cùng kinh khủng."

Hàn Phi không thể thay đổi kí ức của người chơi, nhưng chỉ cần xóa đi một số điểm then chốt, đen nói không chừng sẽ trở thành trắng, kẻ địch nói không chừng cũng sẽ trở thành bạn bè.

"Không biết Phó Sinh trước đây đã bao giờ dùng năng lực của mình đối với người sống chưa."

Ngồi ở trước điện thờ, Hàn Phi một tay chống cằm.

Hắn cảm thấy trong đầu mình có một số ký ức nào đó sắp hiện lên, khi màu máu nhuộm đỏ tâm trí, hắn sẽ tìm được con người thật của chính mình, cũng sẽ đối mặt với nhân cách chỉ biết cười điên cuồng kia.

"Sau khi qua cửa tất cả các trò chơi trong công viên vui chơi giải trí, ông ấy sẽ tái sinh trên cơ thể mình, ông ấy ở đây có thể là Phó Sinh, cũng có thể là tiếng cười điên cuồng, hoặc có thể là thứ khác."

Nghĩ đến đây, Hàn Phi cảm thấy rất đau đầu, hắn đứng dậy trở lại tầng năm, ngồi bên cạnh bàn của Từ Cầm, ngấu nghiến ăn thức ăn ngon trên bàn.

Khi tâm trạng không tốt, áp lực lớn, hãy chiêu đãi bản thân một bữa ăn ngon.

Chờ sau khi qua ba tiếng đồng hồ hạn chế, cơ thể Hàn Phi đã khôi phục không ít, hắn gọi những cư dân của tòa nhà chết chóc và hàng xóm của cư xá Hạnh Phúc chuẩn bị cho việc quan trọng nhất đêm nay.

"Khu vực tòa nhà chết chóc giờ đã có khả năng tự bảo vệ, nhưng trong thế giới tầng sâu, đứng im một chỗ chính là tự sát mãn tính, chúng ta nhất định phải nỗ lực hết sức, để tiến xa hơn mới được."

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ là hàng xóm của chúng ta, đối với thực lực của bọn họ chúng ta biết rất rõ, vì để tránh một cuộc tàn sát, cuối cùng để cho công viên vui chơi được hời. Tôi quyết định thử liên thủ với bọn họ trước, mọi người cùng nhau đánh đổ công viên, sau đó lại dựa vào khả năng để giành được quyền kiểm soát khu vực này."

Với tư cách là người quản lý trên danh nghĩa của khu vực tòa nhà chết chóc, Hàn Phi dùng mị lực nhân cách -15 của mình để quy tụ mọi người lại với nhau, với đề xuất hắn đưa ra về cơ bản sẽ không có ai phản bác.

"Bọn họ sẽ đồng ý chứ?" Lý Tai nhăn mặt.

"Hận ý không mặt và một phần chấp niệm của hận ý giày trắng đều nằm trong tay chúng ta, bọn họ không đồng ý cũng phải đồng ý." Hàn Phi nhìn sang Trang Văn, đối phương dường như có điều muốn nói.

"Hận ý của người phụ nữ này không hề hoàn chỉnh, tôi đã hỏi qua bác sĩ Nhan, muốn hoàn toàn giết chết cô ta, cần phải tìm đủ những cảm xúc như hỉ nộ ai lạc oán. Mỗi cảm xúc đó là một khuôn mặt, những khuôn mặt xinh đẹp đó mới là mệnh môn của cô ta." Kể từ sau khi Trang Văn theo Hàn Phi vào thế giới ký ức của điện thờ, trên người cô lại có thêm một chút cảm xúc của con người, điều này cũng có thể liên quan đến những gì cô ấy đã nhìn thấy và nghe thấy trong thế giới ký ức điện thờ.

"Vốn dĩ tôi còn định ăn cô ta, nhưng cho dù bây giờ tôi có ăn cô ta đi chăng nữa thì đối với tôi cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu, chỉ sau khi hoàn toàn tìm đủ tất cả các khuôn mặt, ăn cô ta mới có thể..."

Trang Văn đứng trước mặt nạn nhân, thảo luận về chuyện rất đáng sợ, hơn nữa đây còn là ở trong phòng bếp.

Điều kinh hãi hơn nữa là vẻ mặt của những người hàng xóm đều phát sinh thay đổi sau khi nghe thấy có thể ăn nuốt hận ý, khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ của bọn họ cùng nhau nhìn vào đầu của người phụ nữ không mặt.

"Tạm thời vẫn không thể giết chết cô ta, mọi người cứ hạ chú lên đầu cô ta trước đi, còn lại giao cho tôi."

Sau khi đơn giản thảo luận, Trang Văn đặt đầu của người phụ nữ không mặt lên bàn ăn, cô và Từ Cầm đã khắc ghi những nguyền rủa chết chóc và những nguyền rủa vào lòng căm thù của người phụ nữ không mặt.

Hơn nữa người phụ nữ không mặt cũng thật sự xui xẻo, nếu như gặp phải hận ý khác có lẽ cô ta có thể dựa vào năng lực quỷ dị của mình mà rời đi, nhưng Trang Văn đã thừa hưởng tất cả nguyền rủa của tòa nhà chết chóc, Từ Cầm thì lại là tập hợp bản thể của nguyền rủa, hai hận ý này gần như đã nhét tất cả những nguyền rủa độc ác nhất có thể tưởng tượng ra vào đầu người phụ nữ không mặt, cô ta căn bản không có cơ hội trốn thoát.

"Đây đúng là một tác phẩm nghệ thuật." Trang Văn giơ đầu người phụ nữ lên, cô và Từ Cầm dùng nguyền rủa để vẽ ra một khuôn mặt cho người phụ nữ, cho đến khi nguyền rủa bị phá vỡ, hận ý này sẽ không thể dung hợp với khuôn mặt của người khác.

"Đi thôi, chuẩn bị xuất phát." Hàn Phi nóng lòng muốn gặp lại người thợ sơn.

Trang Văn ôm đầu người phụ nữ không mặt, Từ Cầm dắt tay thiện ý của giày trắng nhỏ, Hàn Phi đi giữa bọn họ, màu máu xua tan sương mù, đêm tối dường như cũng bị nhuộm đỏ.

"Hãy đi gặp Gương Thần trước, trước lúc đó, cố gắng tránh xung đột."

Đi nhanh về phía trước, sau khi đầu người phụ nữ không mặt rời khỏi sương mù, lập tức có sự thay đổi trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Một bóng người mờ ảo lóe lên trong tòa nhà biến dạng vặn vẹo, hận ý trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã phát hiện ra đám người Hàn Phi.

Hai bên đều tỏ ra ngầm hiểu, không ai chủ động ra tay trước, bọn họ chạy dọc theo con ngõ nhỏ ở rìa bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đến bách hóa thương mại.

Mở cánh cửa rỉ sét của bách hóa thương mại ra, Hàn Phi đặt đầu người phụ nữ không mặt vào điện thờ của bách hóa.

Đầu tiên hắn thử trước để xem mình có thể trực tiếp hiến tế người phụ nữ không mặt không.

Sau nhiều lần cố gắng, điện thờ đều không có phản ứng, có thể là do chấp niệm còn lại của người phụ nữ không mặt quá mạnh.

"Tôi đặt cô vào trong điện thờ, nếu như cô dám có ý đồ gì, tôi sẽ trực tiếp tế cô cho nó." Hàn Phi nhìn chằm chằm người phụ nữ không mặt, bật công tắc diễn xuất bậc thầy, hắn có lẽ là người sống đầu tiên dám đe dọa hận ý trong thế giới tầng sâu.

Người phụ nữ không mặt rơi vào tay Hàn Phi coi như đã xui xẻo tám đời, hoàn toàn không đoán được tâm tư của người trước mặt, đối phương căn bản không tuân theo quy luật của thế giới tầng sâu.

"Hàn Phi, bọn họ đến rồi." Sau khi Gương Thần nhẹ nhàng nhắc nhở Hàn Phi, ông ấy mở cửa sau của bách hóa thương mại ra, một người đàn ông cao gầy mặc áo sơ mi cởi trần xuất hiện ở cửa sau của bách hóa.

"Người thợ sơn? Anh ta vậy mà lại dám đến đây một mình?" Hàn Phi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đàn ông ở cửa sau.

Lấy ba đấu một, người thợ sơn không có cơ hội thắng nào, nhưng ngay cả trong tình huống hoàn toàn bất lợi này, anh ta vẫn dám một mình vào bách hóa thương mại.

Sau khi anh ta bước vào bách hóa, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ của bách hóa đều bị đóng lại, nơi này trở thành một không gian khép kín.

Hàn Phi còn chưa có kế hoạch tiếp theo, Gương Thần đã chuẩn bị xong vây sát.

Bốn hận ý tụ lại với nhau, cho dù tất cả bọn họ đều khống chế khí tức, cảm giác áp bức đáng sợ đó khiến cho linh hồn trên giá hàng đều run lên.

Có điều đối với Hàn Phi đây chỉ là cảnh tượng nhỏ, trước đây hắn còn bị tận mười hận ý đặt lên bàn phân thây.

"Tại sao chỉ có một mình anh?"

Hàn Phi ngồi bên cạnh điện thờ, ăn tim lợn do Từ Cầm làm, hắn nuốt từng miếng lớn, không bởi vì mấy hận ý mà ảnh hưởng đến sự thèm ăn của mình chút nào.

Bị Từ Cầm, Trang Văn và Gương Thần bao vây, nhưng ánh mắt của người đàn ông cao gầy vẫn luôn ở trên người Hàn Phi.

Biểu hiện của anh ta lúc này giống như trong hiện thực, trầm mặc, lạnh lùng, như thể đã thất vọng với tất cả mọi thứ, nhưng sự thất vọng đó không hề chuyển hóa thành hận ý và ác ý, mà chỉ trở thành sự tê dại sâu sắc.

Nhìn thấy Thần Gương chuẩn bị động thủ, từ vết sẹo có số "4" trên cánh tay phải của người đàn ông cao gầy chảy ra máu đen, trong máu đó còn có tiếng khóc của những đứa trẻ con.

Người đàn ông cao gầy nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của mình, tựa như đang ôm một đứa bé, trên khuôn mặt trầm mặc lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Máu đen chảy xuống dưới, mỗi giọt máu như là một bức tranh cấu thành từ kí ức, lại dường như là những cánh cửa sổ thông với nội tâm của những đứa trẻ khác nhau.

"Thật là quỷ dị." Gương Thần tinh tường nhíu mày, ông phát hiện khí tức của người thợ sơn càng ngày càng kinh người, thực lực của đối phương dường như không phải xuất phát từ hận ý trong nội tâm, mà là từ thứ khác: "Chẳng trách Cánh Bướm không chiếm được bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, trên người của hận ý này có ẩn chứa rất nhiều thứ!"

Khi máu đen nhuộm hết phần thân trên, người thợ sơn từ từ quay người lại, sau lưng anh ta vẽ một cửa sổ màu đen.

Khi máu chảy trên khung cửa sổ, dường như có thứ gì đó đang di chuyển đằng sau khung cửa, một lúc sau, một con mắt to lớn mở ra sau!

Thân hình to lớn của nó dường như không có tận cùng, lúc này nó đang dán vào bên cạnh cửa sổ, dùng nhãn cầu đó nhìn Hàn Phi phía bên kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro