Chương 624: Điều gì phải đến sẽ đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm giờ chiều, Hàn Phi và Lệ Tuyết cùng nhau trở lại phân cục thành phố, rất nhiều nhân viên tham gia vào buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua cũng đều có mặt.

Những người đó vừa nhìn thấy Hàn Phi đã lập tức đứng dậy, phủ sạch trách nhiệm của mình, trong số đó người đại diện của Hạ Y Lan còn trực tiếp đi đến trước mặt hắn, hy vọng hắn có thể hợp tác tốt với cảnh sát.

Đối với Hàn Phi mà nói đây chỉ là những cảnh tượng nhỏ, khi hắn vừa ngồi vào bàn, nhất thời không phân biệt được rõ rút cuộc hắn ở đây để tiếp nhận tra khảo hay là đến tra khảo người khác.

"Hàn Phi, chúng tôi suy luận theo hướng ngược lại, Hạ Y Lan sau khi rời khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã trở nên không bình thường, nhưng cô ấy vẫn còn vô cùng tỉnh táo trước khi vào bệnh viện, vì vậy anh có lẽ là người cuối cùng tiếp xúc với cô ấy lúc còn tỉnh táo." Một người cảnh sát Hàn Phi rất quen mở miệng nói: "Rút cuộc chuyện gì xảy ra ở bệnh viện vậy? Mọi chuyện có thực sự đều là kịch bản không?"

"Thực sự là kịch bản."

"Nhưng theo phản ánh tổng hợp từ mọi người, kỹ năng diễn xuất của Hạ Y Lan không hề tốt, một số cảm xúc mà cô ấy thể hiện trong buổi phát sóng trực tiếp, rất có khả năng không phải là diễn, mà là thực sự rơi vào sợ hãi." Khi cảnh sát nói câu này, nhân viên đoàn phim bên cạnh gật đầu lia lịa, ấn tượng của mọi người về Hạ Y Lan chỉ dừng lại ở cô ta chỉ là một diễn viên bình hoa thôi.

"Kịch bản của bảy diễn viên tham gia buổi phát sóng trực tiếp tối hôm đó đều không giống nhau, tôi cũng không thể chắc chắn, nếu như các anh thực sự có nghi ngờ, tôi nghĩ tốt hơn là nên hỏi Đường Nghị và đạo diễn Giả Gia. Dù sao thì hai người bọn họ là nhà sản xuất, một người là đạo diễn chính, chính là bọn họ đã thiết kế ra trò chơi và buổi phát sóng trực tiếp đêm đó."

"Đêm hôm đó trong bệnh viện, anh và Hạ Y Lan thực sự không gặp phải điều gì kỳ lạ chứ? Theo tôi biết, Hạ Y Lan hình như đã tách khỏi đội ngũ, bắt đầu đi khám phá một mình. Chúng tôi đã kiểm tra giao diện phát sóng trực tiếp của cô ấy rất nhiều lần, từ sau khi cô ấy tách khỏi đội ngũ, cả người như trở nên có chút vấn đề về thần kinh, trong miệng không ngừng nói những câu có liên quan đến chết chóc, sám hối, trẻ con, diện mạo, thân thể, ...." Một cảnh sát khác lên tiếng, trong máy vi tính trước mặt anh ta, có ghi chép lại tất cả manh mối của vụ án Hạ Y Lan mất tích.

Hàn Phi khẽ nhíu mày, bắt đầu trở nên trầm ngâm.

Cảnh sát đã biết về "chiến tích" anh dũng của Hàn Phi trước đây, nên cũng không làm phiền.

Mấy phút sau, Hàn Phi nhìn xung quanh: "Có thể để những người không liên quan xung quanh này rời đi trước được không, tôi nghĩ tới một số chuyện."

Sau khi cảnh sát để những người khác rời đi, Hàn Phi đứng dậy ngồi bên cạnh viên cảnh sát kia: "Tôi không biết vì sao Hạ Y Lan lại biến mất, nhưng tối hôm qua tôi có nghe cô ấy nhắc đến mấy chữ về Vĩnh Sinh Pharmaceutical và người trung gian."

"Vĩnh Sinh Pharmaceutical?" Biểu cảm của hai cảnh sát thay đổi ngay lập tức, trong thời đại cải cách công nghệ, Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology đại diện cho một thế lực đặc biệt nhất và tiên tiến nhất, bọn họ ngoài mặt nói rằng muốn nỗ lực vì tương lai của cả nhân loại, trước đây cũng thực sự có làm như vậy.

"Hàn Phi, anh hãy chờ một chút, tôi đi gọi lãnh đạo đến đây." Vụ án dù nhỏ đến đâu, một khi liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical thì sẽ trở nên rất khó khăn, hai người cảnh sát cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.

Không bao lâu, cấp trên của Lệ Tuyết đi vào trong phòng, ra hiệu cho cấp dưới tạm thời xua đuổi những người ngoài cửa đi.

"Hàn Phi, hãy nói hết tất cả những gì cậu biết đi, ở đây không có người nào khác."

"Tôi tin rằng là mọi người cũng đã điều tra rồi, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó trước đây từng thuộc về Vĩnh Sinh Pharmaceutical, Hạ Y Lan đã từng phẫu thuật thẩm mỹ ở đây."

"Điểm này chúng tôi đã biết rồi, tài liệu Hạ Y Lan làm phẫu thuật lúc đó chúng tôi cũng đã tìm thấy."

"Vậy mọi người có biết ở bệnh viện này ngoài chỉnh hình tướng mạo ra, còn từng tiến hành chỉnh hình nhân cách không?" Hàn Phi không định giấu giếm nữa, Hạ Y Lan mất tích một cách vô cớ, cũng mang đến cho hắn một chút cảm giác nguy hiểm.

"Chỉnh hình nhân cách là cái gì?"

"Trong đại não của một đứa trẻ mà nhân cách chưa phát triển kiện toàn, tiêm vào một nhân cách đã bồi dưỡng tốt, để nó sở hữu tư duy thiên tài nhất và các loại tính cách cần thiết cho người thành công." Hàn Phi nói với cảnh sát những gì hắn biết, những chuyện này nghe thì có vẻ khó tin, nhưng lại là thật sự tồn tại.

Hàn Phi nói những điều này cũng chỉ là để đưa ra phương hướng cho cảnh sát, nếu thật sự muốn vén tấm màn đen lên, còn phải dựa vào cảnh sát tự mình điều tra.

Vụ mất tích của Hạ Y Lan đã gây ảnh hưởng lớn hơn mọi người tưởng tượng, cơn bão này bây giờ mới chỉ hình thành, khi nó bắt đầu không ngừng mở rộng, thì sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người và sự việc.

Trong hiện thực cảnh sát phải tiến hành điều tra sâu hơn, Hàn Phi cũng đang chuẩn bị để tìm ra chân tướng ẩn giấu ở công viên vui chơi giải trí trong game.

Trò chuyện đến khi trời tối, Hàn Phi rời khỏi cục cảnh sát, lực lượng cảnh sát bố trí gần nơi ở của hắn lại tăng lên, hắn đã trở thành mục tiêu bảo vệ trọng điểm.

Ngồi xe cảnh sát trở về cư xá, các phóng viên và nhân viên truyền thông túc trực có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám dừng xe cảnh sát lại, Hàn Phi rất thuận lợi về đến nhà.

Sau khi dùng bữa no nê, Hàn Phi nằm trên giường, sắp xếp lại những manh mối khác nhau trong đầu.

"Cho dù cảnh sát có luôn bảo vệ mình, có một số thứ cũng không thể để lại." Hàn Phi bật máy tính, dọn dẹp chuyên sâu một số hồ sơ, rồi lại hủy hết những thứ trong ngăn kéo có liên quan đến thế giới tầng sâu và hộp đen.

"Số 4 nói rằng sẽ có người tái sinh trên cơ thể mình, nếu như mình thất bại trong việc khám phá công viên vui chơi, vậy thì người thoát khỏi game lần sau có thể sẽ không phải là mình nữa rồi." Nghĩ đến đây, Hàn Phi lấy ra giấy bút, ngụy tạo một ít thông tin sai lệch, lại bật máy tính và điện thoại di động lên để thiết lập một số bẫy nhận dạng thân phận.

Sau khi làm xong những việc này, hắn lấy điện thoại di động ra lần lượt gọi cho Hoàng Doanh và Lệ Tuyết, trong hiện thực hai người bọn họ hiểu rõ Hàn Phi nhất, đây là đường lui mà Hàn Phi đã dành cho mình.

Sau khi bàn giao xong hậu sự, Hàn Phi lại kiểm tra phòng một lượt, sau khi không có bất thường nào, hắn nằm vào trong cabin trò chơi.

Ban đầu khi hắn vào game là hoàn toàn bị ép buộc, vì để sống sót, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước.

Nhưng bây giờ hắn đã thay đổi suy nghĩ, đây có thể cũng là một sự trưởng thành.

Đội chiếc mũ bảo hiểm vào game, thế giới trong mắt Hàn Phi lập tức bị ngưng tụ bởi sắc máu.

"Tôi..."

Một giọng nói truyền đến từ phía sau, Hàn Phi vừa quay đầu lại nhìn thì người máu me phía sau cũng quay đầu lại, khi ánh mắt hai bên sắp va chạm với nhau, Hàn Phi đã đăng nhập vào trò chơi thành công.

Sắc máu nhạt dần, Hàn Phi xuất hiện trong tòa nhà chết chóc.

"Thiếu một chút, chỉ thiếu một chút nữa thôi mình đã có thể nhìn thấy anh ta rồi." Hàn Phi vươn vai cơ thể một chút, tối hôm qua cả đêm ăn "món ngon", vết thương của hắn cũng gần như đã lành hẳn.

Mở bảng thuộc tính ra, Hàn Phi phát hiện âm đức của mình đã tăng thêm 30 điểm.

"Mình đây cũng được coi là một người chơi đập tiền rồi."

Hàn Phi bước ra khỏi phòng, cư dân của tòa nhà chết chóc chỉ cần nhìn thấy hắn đều sẽ chào hỏi, một số người thậm chí còn học cách của bọn Lý Tai, cũng bắt đầu gọi hắn là quản lý tòa nhà.

Một người sống có thể có được ngày hôm nay trong thế giới tầng sâu, đã vô cùng khó khăn rồi.

Tập hợp mọi người lại, Hàn Phi dẫn mọi người vào nhà bếp của Từ Cầm ở tầng năm.

"Tôi có một chuyện rất quan trọng cần bàn với mọi người." Hàn Phi rất nghiêm túc nhìn từng "người" có mặt, hắn biết rất rõ quá khứ của mọi người, hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng của từng người.

"Tối nay phải đi giành địa bàn rồi sao? Công viên vui chơi giải trí đó tôi cũng đã thèm muốn từ lâu rồi, nghe nói rằng những đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế giới này đều bị nhốt ở nơi sâu nhất của công viên." Lý Tai trở nên phấn khích.

"Công viên tối nay sẽ đi, nhưng trước đó, tôi muốn mọi người xem một thứ." Hàn Phi bước vào phòng đơn, sử dụng thiên phú chiêu hồn kéo Hoàng Doanh xuống.

Sau khi bị Cánh Bướm tra tấn đến chết đi sống lại vô số lần trong ác mộng, Hoàng Doanh đã sớm thay da đổi thịt, Hàn Phi có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa anh ấy và những người chơi khác, anh quả thực không hổ là người chơi số một.

"Anh đã mang đồ đến cho em rồi đây." Hoàng Doanh định mở ba lô ra, nhưng Hàn Phi đã ngăn anh lại.

"Anh cũng đến gặp mọi người một chút đi." Hàn Phi nhìn Hoàng Doanh: "Nếu như em gặp tai nạn, hoặc nói cách khác là trở thành một người khác, bọn họ có thể sẽ cần anh giúp đỡ rồi."

"A e rằng không thể..." Hoàng Doanh chưa kịp nói xong, Hàn Phi đã đẩy cánh cửa phòng đơn ra.

Nhìn thấy những người hàng xóm bên ngoài, Hoàng Doanh vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn có chút kinh hãi.

"Lấy món đồ đó ra đi, chúng ta cần đưa cho những người cần nó nhất sử dụng." Hàn Phi vỗ vỗ vai Hoàng Doanh, hai tay đối phương khép lại, từ trong ô vật phẩm bê ra một cái hộp màu trắng đang không ngừng xoay tròn.

Chiếc hộp màu trắng tinh này không ăn nhập chút nào với thế giới tầng sâu bị bao trùm bởi bóng tối, khí tức mà nó toát ra cũng khiến mọi người cảm thấy xa lạ, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được muốn đến gần.

"Chiếc hộp màu trắng này được gọi là hy vọng giả tạo, sau khi đáp ứng một số điều kiện, thì có thể mang một ý thức ra khỏi thế giới tuyệt vọng này."

Giọng nói Hàn Phi vừa dứt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chiếc hộp đó.

Hoàng Doanh bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, anh biết về mối quan hệ giữa Hàn Phi, Từ Cầm và Ngụy Hữu Phúc, tưởng rằng Hàn Phi sẽ giữ thứ này lại dùng vào những người thân cận nhất, nhưng ai ngờ hắn vậy mà lại trực tiếp tiết lộ bí mật của chiếc hộp cho mọi người.

"Tôi hy vọng chiếc hộp này có thể được sử dụng cho những người cần nó nhất."

Chiếc hộp màu trắng xoay tròn lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới tầng sâu, giống như một chiếc lông vũ của thiên thần rơi xuống vực thẳm, bản thân nó không thể coi là hy vọng, nhưng ít nhất nó cũng cho mọi người thấy rằng hy vọng vẫn tồn tại.

"Cho người khác đi, chị sẽ không đi đâu." Từ Cầm chủ động từ bỏ không chút do dự.

"Em cũng không cần, nhà của em ở trong cư xá Hạnh Phúc." Khóc ôm linh đàn nhìn cái hộp màu trắng, cậu còn rất ít tuổi, tựa hồ nhìn ra sự khác biệt trên cái hộp này.

"Ở đây vẫn phù hợp với tôi hơn" Lý Tai sờ sờ bụng mình: "Em trai tôi cũng nghĩ như vậy."

Trái ngược với mong đợi của Hoàng Doanh, hầu hết cư dân của thế giới tầng sâu đều trực tiếp từ bỏ, bọn họ đã không còn bất cứ lưu luyến gì với thế giới của con người nữa.

Đám đông giải tán, bác sĩ Nhan cao lớn xuất hiện bên cạnh bàn ăn, vẻ mặt thất thần đối diện với chiếc hộp màu trắng, hai tay nâng lên hạ xuống, cuối cùng xoay người bước đi, một mình đi vào góc tường.

"Bác sĩ Nhan, ông không muốn sống cùng vợ và con mình hay sao?" Lý Tai ngạc nhiên trước sự lựa chọn của bác sĩ Nhan.

Bác sĩ Nhan lắc lắc đầu, để lại một dòng chữ bằng máu trên tường sau lưng bọn họ đã mất hơn mười năm mới thoát khỏi nỗi đau đó, tôi không thể hủy hoại cuộc sống của họ chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Khi những người hàng xóm lần lượt bước đi, trong số bọn họ cũng có người rất muốn có cơ hội này, nhưng bọn họ lại cảm thấy rằng có những người còn cần nó hơn chính họ.

"Sao lại cảm thấy ở chỗ em còn ấm áp hơn cả ở thế giới của con người?" Hoàng Doanh cầm cái hộp màu trắng, anh chưa từng nghĩ tới những quỷ quái này vậy mà lại ấm áp đến như vậy: "Bây giờ anh cảm thấy mình cũng không còn sợ bọn họ nữa, ngoại trừ ông bác bảo vệ kia."

"Anh cất cái hộp này đi trước, chờ sau khi em còn sống sót ra khỏi công viên, đồng thời anh chắc chắn em vẫn là em của trước đây, rồi hãy đưa cho em." Hàn Phi không ngờ lại như vậy, hắn bảo Hoàng Doanh cất chiếc hộp màu trắng đi, đang định cùng Hoàng Doanh đi nhặt một số đặc sản và vật tư của âm gian, thì ở một căn phòng nào đó trong tòa nhà chết chóc đột nhiên truyền ra tiếng hét thảm thiết.

"Giọng này sao nghe quen quen?"

"Có vẻ như nó đến từ căn phòng nơi cất giữ tủ quần áo của Cánh Bướm! Lại có kẻ xui xẻo thông qua điểm kết nối trong sâu thẳm của ác mộng, tiến vào tòa nhà chết chóc rồi!"

"Thực sự không phải thời điểm thích hợp để đến." Hàn Phi cau mày, hắn mỗi ngày chỉ có thể sử dụng năng lực hồi hồn một lần, vì để Hoàng Doanh duy trì vị trí đứng đầu trong thế giới tầng cạn, hắn nhất định phải ưu tiên hàng đầu đưa anh ấy về, không thể làm mất thời gian cả một ngày của anh được.

Dẫn theo tất cả những người hàng xóm, Hàn Phi và Hoàng Doanh cùng nhau vào phòng có tủ quần áo kia.

Hắn đưa tay đẩy cửa ra, một bóng người quen thuộc đang nằm trước tủ quần áo, bộ dạng đáng thương đang cầm mảnh sành sứ vỡ, đối đầu với Đại Nghiệt.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không chỉ Hàn Phi mà ngay cả sắc mặt của những lệ quỷ trong tòa nhà chết chóc cũng đều trở nên kỳ lạ.

Bác sĩ Nhan có tầm nhìn nhất, đã lẻn đi mất.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bóng dáng quen thuộc run rẩy nhìn về phía cửa, anh ta sau khi nhìn thấy Hàn Phi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Hàn Phi ?! Mẹ nó! Mình vậy mà lại có thể gặp được Hàn Phi ở nơi này!" Người đàn ông khó khăn rời khỏi tủ quần áo, anh ta vừa di chuyển về phía Hàn Phi, vừa cẩn thận dõi theo Đại Nghiệt, giữa chừng còn không ngừng vung vẩy mảnh sứ vỡ trong tay, như thể đó là một loại tuyệt thế thần binh vậy.

Người đàn ông này rất không biết cách quan sát lời nói và biểu cảm, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt cứng đờ của Hàn Phi, sau khi đến gần, còn đưa tay về phía hắn: "Hôm nay tôi coi như đã gặp được người thật rồi! Xin chào! Lần đầu gặp mặt! Tên tôi là Thẩm Lạc! Là một nhà kinh doanh tài chính hàng đầu."

"Chậc."

Nhìn Thẩm Lạc đưa tay trên không, Hàn Phi thật sự không biết nên nói cái gì, từ trong ô vật phẩm lấy ra con dao tái sinh.

"Anh có thể đừng chơi game "Cuộc sống hoàn hảo" nữa có được không?"

"Tại sao? Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua trò chơi này tại sao lại không thể chơi? Con người anh thật là kỳ lạ?" Thẩm Lạc cầm mảnh sứ vỡ, co lại đến bên cạnh Hàn Phi, như thể muốn cùng hắn kề vai chiến đấu vậy: " Trông anh lạnh lùng hơn rất nhiều so với trên ti vi, có điều tôi luôn cảm thấy anh rất thân thiết, có lẽ đây là nhãn duyên chăng."

Sự chú ý của Thẩm Lạc hoàn toàn bị thu hút bởi Đại Nghiệt trước mặt, không để ý đến những người hàng xóm đông nghịt trên hành lang.

Nghĩ đến những lời Thẩm Lạc đã nói với Từ Cầm vài ngày trước, sau khi mọi người phát hiện anh ta đến đây, cũng rất tự giác rời khỏi tầng này, cháy cửa thành cá trong hào cũng gặp tai họa, mọi người đều hiểu được đạo lý này.

Sau khi Thẩm Lạc vô tình đã khiến rất nhiều hàng xóm rút lui, Hoàng Doanh cũng nhận ra người chơi trước mặt không đơn giản, anh lặng lẽ lui ra xa mười mét.

"Hàn Phi? Tại sao anh không nói gì? Anh lạnh lùng thế."

"Anh hãy để cho tôi yên tĩnh một mình trước đã."

Hàn Phi chỉ có một cơ hội hồi hồn, nếu như không phải Hoàng Doanh ở trong thế giới tầng sâu, hắn nhất định sẽ đuổi Thẩm Lạc trở về trước khi anh ta rời khỏi tủ quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro