Chương 625: Bản đồ ẩn công viên vui chơi giải trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Doanh là người chơi số một trong thế giới tầng cạn, nếu như làm lỡ một ngày của anh, vậy thì những người chơi khác rất có thể sẽ dùng một ngày này để rút ngắn khoảng cách với anh ấy, điều này rất bất lợi cho kế hoạch chung của Hàn Phi.

Hắn phải đảm bảo cho Hoàng Doanh ngồi vững ở vị trí người chơi số một, sau này mới có thể lợi dụng tên tuổi người chơi số một để tiến hành các hoạt động khác.

Nhưng nếu như dùng kỹ năng hồi hồn với Hoàng Doanh, vậy thì Thẩm Lạc sẽ phải ở lại trong thế giới tầng sâu đến ngày mai, Hàn Phi hiện tại vô cùng kiêng dè với người chơi này, rất lo lắng anh ta lại gây ra một chuyện gì đó.

Với tư cách là một người chơi chỉ dựa vào thực lực của mình đã khám phá thế giới tầng sâu lần thứ hai, Hàn Phi thực sự cảm thấy Thẩm Lạc có chút không tầm thường.

Phải biết rằng giá trị may mắn thấp nhất là 0, thuộc tính cụ thể của Thẩm Lạc là bao nhiêu Hàn Phi cũng không thể nhìn thấu, anh ta là người đặc biệt nhất trong số tất cả những người chơi.

"Hàn Phi, tôi đếm đến ba, chúng ta hãy cùng nhau chạy đi." Thẩm Lạc cầm lấy mảnh sứ vỡ, cùng Hàn Phi bàn bạc đường chạy thoát.

"Anh hãy chạy lên tầng cao nhất, tìm chỗ nào đó trốn đi, tôi sẽ giúp anh đánh lạc hướng của nó." Hàn Phi không phải là tùy tiện nói ra, hắn biết Từ Cầm đang ở tầng năm, cho nên để Thẩm Lạc đi lên tầng cao nhất, có thể hạn chế mức tối đa hai người tiếp xúc với nhau.

"Không được! Sao tôi có thể để một mình anh làm chuyện nguy hiểm như vậy?" Thẩm Lạc dứt khoát từ chối, tuy rằng anh ta không may mắn lắm, nhưng con người thì vẫn rất tốt.

"Đừng nói nhảm nữa!" Hàn Phi đã cảm nhận được sự phấn khích của Đại Nghiệt, mỗi khi nó bắt đầu phấn khích, thì có nghĩa là hắn lại sắp gặp phải nguy hiểm sinh tử.

Đại Nghiệt vô cùng vui vẻ lao về phía Hàn Phi, bề mặt tường bị xé nứt, vụn gạch bay tứ tung, hắn dứt khoát kéo Thẩm Lạc ra khỏi phòng: "Đi! Không được rời khỏi tầng cao nhất!"

Lần đầu gặp mặt đã hy sinh hết mình vì người khác, hành động của Hàn Phi đã sưởi ấm cả mùa đông của Thẩm Lạc, vốn dĩ anh ta cảm thấy rất có nhãn duyên với hắn, lúc này lại càng cảm thấy hắn rất tốt.

"Người anh em! Tôi..." Thẩm Lạc chưa kịp nói xong đã thấy Hàn Phi bị Đại Nghiệt húc văng ra xa ba mét.

Đại Nghiệt nhìn thấy Hàn Phi, kích động muốn chủ nhân dành cho nó một cái ôm yêu thương, trong mắt Đại Nghiệt đây là một cảnh rất ấm áp, nhưng trong mắt Thẩm Lạc lại giống như một bộ phim kinh dị hạng nặng không dành cho người dưới 18 tuổi vậy.

Một người sống bị một dị hình màu đen đánh ngã, giây phút tiếp theo hẳn sẽ xuất hiện cảnh tượng cực kỳ đẫm máu.

Nói đến đây, Thẩm Lạc cũng thật sự rất thú vị, anh ta đã sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn ném mạnh mảnh sứ vỡ trong tay vào đầu Đại Nghiệt, như thể muốn giúp thu hút sự chú ý của nó, tạo cơ hội cho Hàn Phi trốn thoát.

"Anh đi mau! Lên tầng cao nhất trốn đi!" Hàn Phi thậm chí còn lười dùng đến công tắc diễn xuất bậc thầy, cứ như vậy chiếu lệ diễn cảnh phân ly tử biệt, sau đó để cho Đại Nghiệt mang mình đi.

"Hàn Phi!" Thẩm Lạc thu hết can đảm đuổi theo, nhưng tốc độ của anh ta kém xa Đại Nghiệt.

Nhìn hành lang trống trải tối tăm, Thẩm Lạc nhớ tới lời nói của Hàn Phi, cắn môi, chạy về phía tầng cao nhất.

Sau khi Thẩm Lạc rời đi, Hàn Phi từ trong bóng tối đi ra, cau mày ngồi ở trên lưng Đại Nghiệt: "Đã tiễn đi rồi, vẫn có thể tự mình tìm lại được?"

Nếu như Thẩm Lạc là loại người có phẩm hạnh cực kỳ xấu, thì Hàn Phi sẽ tùy ý ném anh ta vào thế giới tầng sâu là được rồi, để anh ta tự sinh tự diệt.

Mấu chốt Thẩm Lạc nhìn chung là một người tốt, cũng không có ý đồ gì xấu, Hàn Phi không muốn để một người như vậy đến một nơi nguy hiểm hơn như công viên vui chơi.

"Anh chàng này đã mất trí nhớ rồi vẫn còn cảm thấy có nhãn duyên với mình, vừa rồi còn nghĩ đến việc cứu mình nữa... Bỏ đi, cứ nhốt anh ta ở tầng cao nhất trước là được." Hàn Phi gọi Phong Tử Du đến, đặc biệt dặn dò đối phương, tìm cách nhốt anh ta vào căn phòng khó thoát ra nhất ở trên tầng cao nhất, tuyệt đối không được thả anh ta ra ngoài.

"Vậy nhốt anh ta vào căn phòng mà giày trắng nhỏ ở đi? Đó là căn phòng nơi Cánh Bướm từng ở, là nơi bí mật nhất." Phong Tử Du và những bảo vệ khác nhanh chóng hiểu ý của Hàn Phi, bọn họ cũng biết Thẩm Lạc chính là thời cơ để Từ Cầm đột phá hận ý ngày hôm đó, đối với người chơi suýt chút nữa đã phá hủy tòa nhà chết chóc này, tất cả mọi người đều rất coi trọng.

"Tối nay, tôi sẽ dẫn hầu hết những người hàng xóm đến bách hóa thương mại, lấy nơi đó là điểm khởi đầu, chính thức bắt đầu khám phá công viên vui chơi. Lát nữa tôi sẽ mang theo giày trắng nhỏ, mấy người còn lại các anh, trên cơ sở bảo vệ chính mình, chú ý đừng để Thẩm Lạc chạy lung tung."

Hàn Phi vô cùng coi trọng công viên vui chơi, có thể nói là lần này hắn sẽ dốc hết toàn lực.

Đầu tiên hắn sử dụng hồi hồn để đưa Hoàng Doanh đi trước, sau đó đến gặp Kim Sinh và Ngụy Hữu Phúc.

Lần trước sau khi Kim Sinh hạ chú cho Hàn Phi, liền chìm vào giấc ngủ sâu, cho đến hiện tại vẫn chưa hồi phục.

Ngụy Hữu Phúc thì khoác chiếc áo khoác mà Hàn Phi mang ra từ bách hóa thương mại, che đi khí tức đặc biệt của mình, cùng với những người hàng xóm khác đi ra khỏi sương mù.

Hai hận ý, cộng thêm Đại Nghiệt và các nạn nhân oán niệm hạng nhất trong vụ án ghép xác người, Hàn Phi hiện tại đã tràn đầy tự tin.

"Công viên vừa mới bị không thể nhắc đến công kích, chính là lúc yếu ớt nhất, cơ hội này không thể bỏ qua."

Hàn Phi đã huy động gần như toàn bộ lực lượng có thể sử dụng, cùng mọi người tập trung ở bách hóa thương mại.

"Cậu có chắc hôm nay muốn ra tay không?" Gương Thần đứng bên cạnh điện thờ với vẻ mặt lo lắng: "Công viên vui chơi đó cũng là một nơi rất đặc biệt đối với Phó Sinh, quỷ và người ở đó vô cùng quỷ dị, năng lực không giống chúng ta cho lắm."

"Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài, thực lực của chúng ta cũng không cải thiện được bao nhiêu, nhưng công viên thì lại đang dần hồi phục sau sự phá hoại của không thể nhắc đến." Hàn Phi vô cùng lý trí, mỗi một quyết định của hắn đều là đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra.

"Đã suy xét kĩ đến hậu quả là được rồi." Gương Thần lo lắng nói thêm hai câu: "Quỷ quái trong công viên có số lượng rất ít, nhưng thực lực tổng thể là đáng sợ nhất trong mấy khu vực này, nếu như trong công viên cậu gặp một "người", nhớ tuyệt đối phải đứng sau lưng Từ Cầm."

"Ông nói thế như thể bảo tôi bám váy phụ nữ vậy?" Hàn Phi cũng không tiếp tục phản bác, hắn đưa đầu của người phụ nữ không mặt vào điện thờ của trung tâm thương mại, sau đó lấy một đôi giày nhỏ màu trắng được bọc trong sương mù ra: "Bọn họ phải nhờ ông chăm sóc rồi."

"Trong đôi giày này có giấu thứ gì? Không phải các cậu đã đem thiện niệm của hận ý kia ra ngoài đấy chứ?" Gương Thần nhìn đôi giày trắng nhỏ không có gì nổi bật, ông lo lắng hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sẽ ập đến, nhanh chóng nhận lấy đôi giày, dùng điện thờ trấn áp nó.

"Trong tòa nhà chết chóc hiện tại đang nhốt một nhân vật rất đặc biệt, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay, nên chuyển những thứ quan trọng cho ông trước." Lo trước tính sau, sau khi Hàn Phi nói xong liền bước ra khỏi trung tâm thương mại với những người khác, dưới sự giúp đỡ của những người hàng xóm, hoàn thành một nhiệm vụ rank G.

Không đầy ba giờ nữa, là Hàn Phi có thể offline, đến lúc đó hắn sẽ có thêm một con át chủ bài.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, mọi người dừng lại tại giáp ranh giữa khu vực công viên vui chơi và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Bầu trời đêm vĩnh viễn đen tối giống như một bức màn khổng lồ, không ai biết được điều gì ẩn sau bức màn, nhưng hôm nay, có người sẵn sàng thử nắm lấy một góc của nó, thử đi tìm ra chân tướng ẩn sau nó.

Khí tức nặng nề ngột ngạt truyền ra từ khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, người thợ sơn đang cõng một bức tranh đi trong tòa nhà méo mó xiêu vẹo, anh ta và Hàn Phi rõ ràng cách rất xa nhau, nhưng chỉ mất vài giây đã xuất hiện trước mặt hắn.

"Bùm!"

Khung tranh nặng nề đập xuống đất, máu và phẩm màu đỏ rơi xuống, trong bức tranh do người thợ sơn mang đến có một người phụ nữ mặc váy dài.

Chiếc váy trên người người phụ nữ có một nửa là màu đỏ máu, thấm đẫm vải tranh; nửa còn lại là màu trắng tinh khiết, sạch sẽ trang nhã, như thể không thuộc về thế giới đầy bẩn thỉu này vậy.

"Váy đỏ đã ở trong bức tranh của anh?"

Oán niệm cỡ lớn váy đỏ của tòa nhà chết chóc, trước đây đã đuổi theo Mười Ngón, sau đó biến mất trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, không ngờ rằng cô ấy vậy mà lại bị người thợ sơn bắt được.

Người thợ sơn xách một cái xô sơn màu đỏ vẫn không lên tiếng, chỉ đưa bức tranh cho Hàn Phi, về việc làm thế nào để đưa người trong tranh ra ngoài, thì đó có thể là một "cái giá" khác.

"Nếu như anh đã đến, chắc chắn là đồng ý cùng chúng tôi đi thăm dò công viên. Nếu như anh đã có thành ý như vậy, tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa, sau khi thăm dò xong, tôi sẽ trả lại người phụ nữ không mặt cho anh, anh thả váy đỏ ra ngoài."

Nghe được lời của Hàn Phi, người thợ sơn quay lại nhìn công viên, sau khi anh ta khẽ gật đầu, là người đầu tiên đi về phía cái bóng đen khổng lồ méo mó đó.

"Chúng ta cũng đi thôi." Hàn Phi đứng bên cạnh Ngụy Hữu Phúc, khi bước vào kiến trúc méo mó xung quanh công viên, trên bản đồ khám phá trò chơi của hắn có một khu vực mới được thắp sáng, trong đầu cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý ! Bạn đã thành công tiến vào bản đồ ẩn cỡ lớn là Công viên vui chơi giải trí."

"Công viên vui chơi giải trí, bản đồ ẩn: Không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng cười ở đây càng ngày càng nhiều."

Sương mù bên rìa tòa nhà chết chóc bắt đầu dâng lên, một đôi giày nhỏ trắng tinh bước ra khỏi sương mù, bước chân của cậu ẩn chứa giai điệu cố định, mỗi bước chân dường như đều có linh hồn vô tội đang than khóc.

Cánh cửa sắt nặng nề dễ dàng bị đẩy ra, cậu giẫm lên bậc thềm, từng bước đi lên trên, như bước vào vùng đất không người.

Tòa nhà chết chóc đã trống trải, cậu không gặp bất cứ cản trở nào, dễ dàng vượt qua vô số nguyền rủa chết chóc.

Trái tim đang cháy lên ngọn lửa đen chậm rãi đập, cảm nhận bị sương mù cản trở nghiêm trọng dường như khôi phục được một chút, cậu cảm nhận được khí tức thiện ý từng tồn tại của mình!

Tăng nhanh tốc độ, đôi giày trắng đó rất nhanh đến được tầng cao nhất.

Ngọn lửa đen cháy càng càng dữ dội, cánh cửa có hình cánh bướm bị cậu đẩy tung, cậu bước vào căn phòng bí mật nhất của tòa nhà chết chóc.

Ở đây đã sớm không còn tung tích của Cánh Bướm, trên tất cả đồ đạc đều còn lưu lại khí tức thiện niệm của mình.

Đứa trẻ nhút nhát lương thiện đó dường như bị giam cầm ở đây!

Giày trắng nhỏ di chuyển khắp phòng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra.

Một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đang mai phục sau cánh cửa, hai tay anh ta giơ chiếc ghế gỗ lên, đang định đập xuống thì phát hiện có một đứa trẻ bước vào, anh ta đột ngột đổi hướng, đập chiếc ghế gỗ xuống đôi giày màu trắng.

"Cũng may là anh đã đổi hướng, vừa rồi suýt chút nữa đã đánh vào đầu em rồi." Thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhìn đứa nhỏ trước mặt có chút nghi hoặc: "Ở đây còn có trẻ con?"

Anh ta đá chiếc ghế sang một bên nhìn đứa trẻ mặc áo khoác đồng phục của cô nhi viện: "Tại sao khuya thế này rồi em còn chạy lung tung? Bố mẹ em đâu? Có cần anh đưa em đi tìm bọn họ không?"

Cậu bé đi giày màu trắng cúi đầu, cậu nhìn vết bẩn đen trên giày, đáy mắt từ từ mọc ra tia máu.

"Nói đi chứ!" Cúi người xuống, người thanh niên dùng một chút ánh nến trên bàn cúng, lúc này mới nhìn rõ dòng chữ trên áo khoác của đứa trẻ: "Không phải em là một cô nhi đấy chứ? Em là được nhận nuôi sao? Vậy bố mẹ nuôi của em sống ở trong tòa nhà này à?"

Từ trong ngọn lửa đen truyền ra âm thanh linh hồn bị xé nát, mỗi khi nam thanh niên nói một câu, thì ngọn lửa đó lại càng trở nên mạnh hơn một phần!

"Bị câm? Người câm điếc à?" Người thanh niên vẫn còn nhớ "Cuộc sống hoàn hảo" là một trò chơi hệ chữa trị, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta vỗ vai cậu bé, dùng tay ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu không chuẩn lắm: "Anh tên là Thẩm Lạc, còn em thì sao? Bạn nhỏ?"

Cái đầu cúi xuống của cậu bé chậm rãi ngẩng lên, trên khuôn mặt non nớt, ngũ quan toàn bộ đều biến thành hố đen như mực.

Ngọn lửa hận ý màu đen không còn có thể áp chế mọc ra từ đáy tim, cậu bé hét lên một tiếng cực kỳ chói tai, sau đó một tay tóm lấy Thẩm Lạc, đập vỡ kính trên tầng cao nhất, mang theo hận ý vô biên phi nước đại trên tòa nhà!

Gió đêm tràn vào hai tai, Thẩm Lạc nhìn mảnh thủy tinh vỡ vụn đầy trời, đầu óc mông lung.

Phải mất khoảng ba giây, anh ta mới hét lên tiếng thét thấu tim.

Cậu bé đã bị hận ý sai khiến, tóm lấy Thẩm Lạc lao thẳng về phía công viên vui chơi, khuôn mặt cậu dữ tợn méo mó, thề sẽ không để Thẩm Lạc chết một cách dễ dàng như vậy.

Khi Hàn Phi bước vào công viên vui chơi, mắt phải đột nhiên khẽ co giật, hắn cảm nhận được điều gì đó liền liếc nhìn xung quanh.

"Mắt trái giật tiền, mắt phải giật họa, có phải sắp xảy ra chuyện không?"

Hít sâu một hơi, Hàn Phi bình tĩnh lại, tiếp tục đi theo mọi người về phía trước.

Khu vực công viên lấy công viên làm chủ thể, xung quanh còn có rất nhiều các loại công trình khác, chỉ có điều có thể là do ảnh hưởng của công viên, những kiến trúc đó méo mó xiêu vẹo, trong toàn bộ khu vực này không tìm thấy một tòa nhà vuông vức nào.

"Quỷ quái trong khu vực công viên quả nhiên là ít nhất, những kiến trúc này cơ bản đều trống rỗng, đến cái bóng quỷ cũng không thấy."

Không chỉ Hàn Phi mà tất cả mọi người đi vào khu vực công viên đều sẽ cảm thấy khó chịu, thực lực càng mạnh thì cảm giác khó chịu cũng càng mạnh.

"Nhà giữ trẻ? Trường tiểu học? Trường mẫu giáo? Viện phúc lợi? Trung tâm cứu hộ trẻ em tàn tật?"

Xung quanh công viên có rất nhiều kiến trúc liên quan đến trẻ em được xây dựng, những kiến trúc đó trống rỗng, bên trong đã sớm không còn sự náo nhiệt vui vẻ trước đây, chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Người thợ sơn đi đầu dẫn đường, không biết đã đi bao lâu, sự im lặng bị phá vỡ, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng cười của trẻ con.

"Hình như là truyền ra từ trong công viên?"

Tăng tốc đi về phía trước, khi mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào tiếng cười của đứa trẻ đó, Hàn Phi đột nhiên nhìn thấy ở cửa sổ của một căn phòng nào đó, có một chú hề ăn mặc sặc sỡ đang đứng.

Anh ta lặng lẽ đứng bên cửa sổ, trên người không toát ra một tia sinh khí, cũng không toát ra một tia âm khí nào, trông giống như một tấm bia hình người đang đứng.

Tất cả những người hàng xóm bao gồm cả hận ý đều bỏ qua anh ta, chỉ có Hàn Phi là vô tình nhìn thấy đối phương.

Trang điểm khoa trương, khuôn miệng luôn cười lớn, còn có một giọt nước mắt màu đỏ khó nhận ra bên má trái, chú hề này rất giống với chú hề mà Hàn Phi đã nhìn thấy trong công viên sáng nay.

"Số 11?"

Hàn Phi dừng lại, hắn đang định thông báo cho những người khác, thì chỗ sâu trong công viên đột nhiên xảy ra biến cố, vô số quả bóng bay được thả ra, trên đó mỗi một quả bóng đều có vẽ khuôn mặt của một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro