Chương 627: Chứng hoang tưởng bị bức hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu tỉnh rồi à? Thuốc phát huy tác dụng nhanh vậy?" Vị bác sĩ họ Phó kia đi tới bên giường, nhìn thấy Hàn Phi đã tỉnh lại, biểu cảm hơi chút kinh ngạc.

So với bác sĩ, người phụ nữ trung niên có phản ứng còn lớn hơn, bà vội vàng đi đến bên cạnh Hàn Phi, duỗi tay ra kiểm tra tình trạng của hắn.

Hai tay bị người ta cào thương, vết thương rất sâu, người phụ nữ trung niên cũng nhận ra điều này, sau khi nhớ đến lời bác sĩ vừa nói, nhanh chóng thu tay lại.

"Xem ra cậu ấy đã bình tĩnh lại rồi." Bác sĩ Phó vẫy tay với y tá, đối phương cởi dây trói trên người Hàn Phi ra, cho hắn tự do.

"Máu bình thường, nước tiểu bình thường, MRI não và điện não đồ đều không có vấn đề, bây giờ cũng có thể loại trừ rằng cậu ấy bị chấn thương đầu và các bệnh hữu cơ khác, ở lại đây tiếp cũng không giải quyết vấn đề gì, mỗi ngày còn phải trả viện phí, cá nhân tôi khuyên chị nên đưa cậu ấy về nhà trước." Bác sĩ Phó là một người rất tốt, rất quan tâm đến bệnh nhân và gia đình bệnh nhân: "Nói không chừng điều trị tại nhà có thể tốt hơn, dù sao thì đó cũng là môi trường mà cậu ấy quen thuộc, có thể làm giảm nỗi sợ hãi trong cậu ấy..."

"Dạ được, cảm ơn anh, bác sĩ Phó." Người phụ nữ trung niên liên tục cảm ơn.

Hàn Phi đang nằm trên giường bệnh cũng nghe được ba chữ bác sĩ Phó, thần kinh nào đó trong não như bị kích động, ánh mắt chuyển qua ông ấy.

Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Hàn Phi luôn cảm thấy đối phương muốn giết mình, khuôn mặt hiền hậu kia dường như sẽ lộ ra vẻ nham hiểm và hung ác trong giây tiếp theo.

"Ông ấy không muốn cứu mình, ông ấy muốn giết mình!"

Một ý nghĩ hiện lên, Hàn Phi chật vật ngồi dậy khỏi giường bệnh, hắn phải trốn đi càng sớm càng tốt.

"Đưa cậu ấy về nhà đi, chịu khó nói chuyện với cậu ấy, nhớ chú ý những điều tôi đã dặn dò, rồi nhớ uống thuốc đúng giờ." Bác sĩ Phó an ủi người phụ nữ trung niên, sau đó cùng y tá rời đi.

Cho đến khi bác sĩ bước ra khỏi phòng, tâm trạng lo lắng của Hàn Phi mới dịu đi.

"Hàn Phi..." Người phụ nữ trung niên ngồi ở bên giường, biết con mình rất nguy hiểm, cho dù trước đó không lâu bị tấn công, nhưng vẫn ngồi ở chỗ gần Hàn Phi nhất.

"Hàn Phi?" Hàn Phi nhắc lại cái tên này một lần, đây hẳn là tên của mình, nhưng hắn không nhớ được cái gì khác ngoài cái tên này.

"Con ở lại đây trước, mẹ sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho con." Người phụ nữ trung niên đi tới tủ quần áo, lấy quần áo của Hàn Phi ra: "Mẹ sẽ quay lại rất nhanh thôi."

Người phụ nữ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Hàn Phi, hắn ngơ ngác cúi đầu, nhìn lòng bàn tay, nhìn những dấu vân tay.

"Mình, Hàn Phi?"

Trên đầu có tiếng kẽo kẹt vang lên, Hàn Phi bị âm thanh hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn thấy chiếc quạt trong phòng bệnh đang không ngừng quay.

Yết hầu chuyển động, Hàn Phi cứ nhìn chằm chằm vào cái quạt, sắc mặt dần trở nên tái mét.

Hắn luôn cảm thấy chiếc quạt sẽ rơi vào giây tiếp theo, cánh quạt kim loại quay với tốc độ cao sẽ cắt cổ và cắt đứt đầu hắn.

Ngón tay có chút cứng ngắc, Hàn Phi di chuyển cơ thể, dùng chân trần giẫm trên mặt đất, ngồi xổm bên cạnh giường bệnh.

Quạt vẫn đang quay, công tắc cách hơi xa chỗ này, Hàn Phi cứ nhìn chằm chằm vào cái quạt, trên má mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, trốn bên cạnh giường có vẻ cũng không an toàn, hắn lại trốn vào gầm giường.

Cuộn mình lại, Hàn Phi nhìn phòng bệnh trống trải càng thêm bất an hơn.

Hắn không nhớ gì hết, ở đây hình như chỉ còn lại một mình hắn.

Hô hấp trở nên gấp gáp, hai tay ôm trước ngực, bất an trong nội tâm dần dần khuếch đại, khi hắn sắp không thở nổi thì người phụ nữ trung niên vừa chạy ra ngoài kia đã quay lại.

"Hàn Phi?"

Cầm giấy xuất viện trong tay, người phụ nữ trung niên nhìn thấy Hàn Phi thì liền đẩy giường bệnh ra, đỡ hắn dậy.

"Bác sĩ nói bệnh của con không có vấn đề gì lớn, con đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được." Người phụ nữ trung niên giúp Hàn Phi mặc quần áo vào, một tay bà đỡ hắn, tay còn lại xách một cái túi lớn đựng nhu yếu phẩm hàng ngày: "Cứ từ từ."

Người phụ nữ trung niên đi cùng Hàn Phi ra khỏi phòng bệnh, khi họ đến tầng một, trên tầng vang lên một âm thanh kỳ lạ, như thể đã xảy ra chuyện gì đó.

Bước ra khỏi bệnh viện, tiếng ồn lớn ập đến ngay lập tức, Hàn Phi liên tiếp lùi về phía sau mấy bước.

"Không sao, mẹ sẽ bảo vệ con."

Dưới sự hướng dẫn của người phụ nữ trung niên, Hàn Phi lần nữa bước ra khỏi bệnh viện, hai mắt rung rung, ánh mắt không ngừng bị âm thanh hấp dẫn, nhìn những thứ khác nhau, mỗi giây thần kinh đều trở nên căng thẳng.

"Hãy thả lỏng ra, đừng nghĩ quá nhiều." Người phụ nữ vỗ nhẹ lưng Hàn Phi, bà để hắn đi trên vỉa hè, mình thì đi bên ngoài.

Đầu óc trống rỗng, Hàn Phi không nhớ được gì, mọi thứ xung quanh khiến hắn sợ hãi một cách sâu sắc.

Có thể một chiếc ô tô chạy ngang qua sẽ bất ngờ mất lái và tông vào hắn; có thể một chiếc xe nào đó sẽ đột ngột dừng lại bên cạnh hắn, sau đó người trong xe sẽ lao ra và đưa hắn đi; hoặc có thể vào lúc này, không xa phía sau lưng có người đang theo dõi hắn.

Mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, thế giới xa lạ này dường như chỉ để lại cho hắn nỗi sợ hãi vô tận.

"Nào, từ từ đi về nhà." Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay Hàn Phi, kiên nhẫn đi cùng hắn.

Bà không thúc giục, cũng không dùng giọng cứng rắn để nói chuyện, nếu như Hàn Phi đứng yên không nhúc nhích, bà cũng sẽ dừng lại.

Cứ như thế vừa đi vừa dừng, mất gần bốn mươi phút, người phụ nữ trung niên mới đưa Hàn Phi đến cổng một cư xá.

Cư xá này rất cũ, cũng rất lớn, mấy tòa nhà tập thể sát cạnh nhau, cho người ta cảm giác rất ngột ngạt.

Hàn Phi dừng lại trước cổng cư xá, nhìn những tòa nhà dân cư cũ kỹ, luôn cảm thấy những tòa nhà đó sẽ sụp đổ về phía mình bất cứ lúc nào, chôn sống hắn bên trong.

"Hàn Phi, đến nhà rồi, sắp về đến nhà rồi."

Mấy chữ này lọt vào tai, Hàn Phi chậm rãi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, sau khi do dự một chút mới đi theo bà vào cư xá.

"Chào buổi sáng! Chị lại đưa con đi làm à?" Nhân viên bảo vệ cư xá là một người đàn ông béo tròn trạc ngoài 30, rất nhiệt tình, gặp ai cũng chào hỏi.

"Đã tan làm rồi." Người phụ nữ trung niên cười đáp, sau đó cùng Hàn Phi bước vào khu nhà tập thể số 4.

Người phụ nữ dường như biết Hàn Phi không bao giờ đi thang máy, vì vậy bà đã đẩy cửa của lối đi an toàn, dẫn hắn đi lên cầu thang.

Tiếng ồn ào từ bên ngoài dần dần biến mất, Hàn Phi từ từ cũng bình tĩnh lại.

Bọn họ đi lên tầng chín, dừng lại ở cửa phòng 4904.

Chìa khóa tra vào ổ, tiếng khóa cửa chuyển động khiến Hàn Phi có chút khó chịu, hắn nhìn số nhà, trong nội tâm xuất hiện một loại kích động muốn trốn tránh không giải thích được.

"Đến nhà rồi, đừng đứng bên ngoài nữa."

"Đây... không phải là nhà của tôi." Hàn Phi chậm rãi mở đôi môi nứt nẻ ra, dùng âm thanh rất thấp nói.

Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Hàn Phi, bà không phản bác lại lời của hắn, chỉ nhẹ giọng an ủi: "Hãy nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy giải phóng bản thân."

Đi vào trong nhà, Hàn Phi cảnh giác nhìn quét qua một lượt.

Trong phòng khách chật ních chất đống đủ loại đồ đạc, ở vị trí gần cửa có hai bộ quần áo mascot bị xé rách, hình như có người trong gia đình này là diễn viên mascot trong công viên vui chơi giải trí.

"Con hãy về phòng nghỉ ngơi đi, mẹ lập tức sẽ làm xong cơm." Người phụ nữ trung niên đóng cửa lại, bà thấy Hàn Phi vẫn đứng đó, hình như đã quên phòng mình ở đâu: "Ở bên này, không sao, đều sẽ ổn thôi."

Phòng ngủ của Hàn Phi ở nơi sâu nhất trong nhà, bên trong có để nhiều thứ khác nhau, trông hơi lộn xộn.

Thường thì Hàn Phi có vẻ không thích người khác vào phòng mình, nên người phụ nữ trung niên đã rời đi sau khi nhìn thấy hắn bước vào phòng.

Trong căn nhà này, phòng ngủ trong cùng là không gian riêng của Hàn Phi.

Thẫn thờ ngồi trên giường, mọi thứ xung quanh đều không mang lại cho Hàn Phi cảm giác quen thuộc, vuốt ve ga trải giường hắn nhìn thấy tờ giấy nháp vứt trên giường.

Đưa tay lấy và mở nó ra, bên trên có viết mở đầu của một kịch bản.

"Ngày hôm đó, tôi phát hiện tất cả những câu chuyện tôi viết đều đã trở thành hiện thực."

"Câu chuyện đầu tiên của mười năm trước là tủ quần áo."

"Bất cứ khi nào tôi đứng quay lưng vào tủ, cánh cửa tủ luôn mở ra một kẽ hở, tôi biết có một người đang trốn bên trong."

Vừa mới đọc xong câu đầu tiên, Hàn Phi lập tức quay đầu nhìn về phía sau.

Bên cạnh chiếc giường đơn là chiếc tủ quần áo kê rất sát bàn làm việc của hắn, mỗi khi hắn nằm trên bàn viết thứ gì đó, chiếc tủ sẽ ở ngay sau lưng hắn.

Hàn Phi đứng dậy mở cửa tủ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo cùng những thùng sách cũ.

"Sách?"

Hàn Phi vươn tay lấy một quyển sách ra đọc, quyển sách nói về biểu diễn cơ bản.

Hắn quên tất cả mọi thứ, nhưng hắn cảm thấy quen thuộc với những gì được kể trong cuốn sách, thậm chí chính mình sẽ bất giác thả lỏng biểu cảm cùng với nó.

"Mình là một diễn viên sao?" Hàn Phi quay đầu nhìn bộ đồ mascot đặt cạnh cửa phòng khách: "Diễn viên mascot hoạt hình ở công viên vui chơi giải trí?"

Dịch chuyển thùng các-tông, Hàn Phi muốn lấy thùng sách ra, nhưng quần áo treo trong tủ dường như bị gió thổi qua bỗng nhiên rung một cái.

Động tác của Hàn Phi sững lại, hắn nhìn chằm chằm quần áo trong tủ, như nhận ra điều gì đó, cứ thế lùi về phía sau cho đến khi lưng đập vào cửa sổ.

Căn phòng im phăng phắc, quần áo trong tủ cũng ngừng rung rinh.

Nghe bên ngoài có tiếng gió rít, Hàn Phi quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau.

Vị trí bệ cửa sổ hơi thấp, sàn bê tông tầng dưới dường như không ngừng phóng to lên trong mắt Hàn Phi, lúc này hình như có người đi tới, đẩy nhẹ hắn một cái, hắn sẽ trực tiếp ngã xuống sàn bê tông.

Hơi thở dần trở nên nặng nhọc, hai tay Hàn Phi nắm lấy bệ cửa sổ, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, hắn cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên mình đứng ở đây, trong đầu hắn dường như đã xuất hiện mình hết lần này đến lần khác rơi xuống đất ở nhiều tư thế khác nhau!

Thi thể bày ra nhiều tư thế khác nhau trên nền bê tông cứng màu xám, máu không ngừng chảy xung quanh, thi thể trên mặt đất kia dường như đang động đậy theo cách này!

Đại não truyền đến cơn đau nhói, Hàn Phi hét lớn một câu: "Đây không phải lần đầu tiên tôi chết!"

"Hàn Phi?"

Người phụ nữ trung niên ở phòng bếp vội vàng đi tới, bà nhanh chóng kéo Hàn Phi ra khỏi cửa sổ, đóng rèm cửa dày cộp lại.

"Hàn Phi, đừng nghĩ quá nhiều, hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro