Chương 628: Ai ở trong phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ trung niên luôn bảo Hàn Phi đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy nghỉ ngơi thật tốt, bà dường như là người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến hắn, nhưng hắn thật sự không nhớ bà là ai.

Không có bất kì ấn tượng gì về khuôn mặt đó, người phụ nữ trung niên giống như một người xa lạ đối với Hàn Phi.

Mất đi gần như toàn bộ ký ức, hắn không thể xác định được danh tính của những người xung quanh, thậm chí không thể xác định đây có phải là nhà của mình không.

"Đừng đến quá gần cửa sổ." Người phụ nữ trung niên đỡ Hàn Phi đến bên giường, nhìn thấy hắn như vậy, trong mắt tràn đầy đau khổ, nhưng lại không dám biểu lộ ra: "Cơm nước sắp chuẩn bị xong rồi, ăn cơm xong đi tắm rửa một chút, con vừa ra viện xong, ở đó có quá nhiều bệnh nhân."

Người phụ nữ trung niên không thúc giục Hàn Phi, mỗi lời nói ra đều là hỏi ý kiến của hắn.

Sau khi nói xong, bà bước vào phòng bếp, đóng cửa lại, dường như đang cố ý ngăn cản Hàn Phi nhìn thấy lửa và các loại dao.

Không lâu sau, người phụ nữ trung niên bưng hai đĩa đồ chay vào phòng khách, sau khi dọn bàn ăn và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, bà đỡ Hàn Phi ra khỏi phòng ngủ.

Như để trấn an Hàn Phi, bà ăn thử từng món trước mặt hắn: "Nguội thì sẽ không ngon nữa."

Nhìn đồ ăn trên bàn trà, Hàn Phi như một cái máy gỉ sét, hắn có chút cứng ngắc cầm đũa lên, nhưng sau khi gắp được thức ăn rồi, lại không dám cho vào miệng.

Chẳng hiểu lý do gì, trong đầu hắn lại hình dung ra cảnh tượng người phụ nữ trung niên đóng cửa bếp, sự dịu dàng trên khuôn mặt thay bằng sự hung dữ độc ác, mở một vài lọ thuốc đã bị xé rách nhãn dán, tiếp theo nghiền nát các viên thuốc khác nhau cho vào trong các món ăn.

"Ăn nhiều một chút." Dưới sự thuyết phục không ngừng của người phụ nữ trung niên, Hàn Phi bưng bát cơm lên, bắt đầu ăn mấy món chay đó.

Hắn ăn rất nhiều, dường như có thể không ngừng nhét mọi thứ vào bụng mình, cho đến khi bụng căng phồng lên.

Khi nhai nuốt thức ăn, tâm trạng lo lắng của Hàn Phi dịu đi đôi chút, hắn im lặng ngồi ở góc ghế sô pha, liên tục quan sát từng món đồ trong phòng khách.

Thấy Hàn Phi đã ăn cơm, trên mặt người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng nở một nụ cười: "Trong vòi hoa sen có nước nóng, lát nữa con đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon."

"Đi tắm..."

Chuyện như vậy trong ấn tượng chắc chắn đã xảy ra, nhưng Hàn Phi không nhớ được cảnh tượng cụ thể nữa.

Người phụ nữ trung niên để quần áo sạch vào phòng tắm, lại điều chỉnh sẵn nhiệt độ nước: "Con cứ ném quần áo bẩn vào máy giặt là được."

Đại não Hàn Phi trống rỗng, cái gì cũng không biết, tất cả mọi việc mà người phụ nữ làm dường như đều là để tốt cho hắn, trong lòng hắn cũng không có phản kháng lời nói của bà, vì vậy căn cứ theo những gợi ý của đối phương, đi làm từng việc một. Đồng hồ trên tường đã dừng lại, thời gian ấn định tại 12 giờ 1 phút.

Hàn Phi mờ mịt bước qua những đồ đạc khác nhau trong nhà, dưới sự đồng hành của người phụ nữ trung niên bước vào phòng tắm.

"Đừng sợ, mẹ ở ngay bên ngoài."

Người phụ nữ trung niên nhẹ giọng an ủi Hàn Phi, sau đó đóng cửa phòng tắm lại.

Gạch lát nền được kết nối với gạch trên tường, phòng tắm này giống như một chiếc hộp vuông khép kín.

Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ, hắn cảm giác trần nhà đang chậm rãi thấp xuống, vô cùng ngột ngạt.

Đi đến dưới vòi hoa sen, Hàn Phi kiểm tra tất cả các phích cắm điện, sau đó mới dám bật vòi hoa sen lên.

Nước làm ướt quần áo, Hàn Phi ngẩn người đứng dưới vòi hoa sen. Khi màn sương trắng bay lên, hắn đột nhiên cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cảm giác đó vô cùng mạnh mẽ, đôi mắt nhìn trộm như đang ẩn sau cửa sổ, lại như đang ẩn trong khe cửa.

"Trong phòng này vẫn còn có một người khác."

Hàn Phi không biết tại sao lại có ý nghĩ như vậy, hắn vẫn mặc nguyên quần áo đứng dưới vòi hoa sen, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, nước nóng chẳng những không thể mang đến cho hắn ấm áp, ngược lại như đang không ngừng lấy đi nhiệt độ trên cơ thể hắn.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp, con ngươi của Hàn Phi cũng dần dần bắt đầu nhanh chóng rung động, hắn không ngừng quay đầu nhìn về phía sau, như thể trong phòng tắm còn có một người khác, người đó luôn trốn sau lưng hắn.

"Không nhìn thấy, không nhìn thấy nó."

Môi hắn khẽ run lên, tim đập càng ngày càng nhanh, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh trở lại, lại bắt đầu trở nên vô cùng lo lắng.

Dường như nghe thấy âm thanh từ phòng tắm, người phụ nữ trung niên gõ cửa, đứng ở cửa phòng tắm hỏi.

Nhận ra tình hình của Hàn Phi không tốt, bà vội vàng đẩy cửa bước vào.

Hàn Phi vẫn mặc quần áo đứng dưới vòi hoa sen, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, giống như là sắp chết đuối vậy.

Người phụ nữ trung niên cũng không sợ mình bị ướt, vội vàng chạy tới, bà đặt hai tay đầy vết xước lên vai hắn: "Hàn Phi, Hàn Phi!"

Sau khi không ngừng kêu gào, cuối cùng Hàn Phi cũng bình tĩnh lại, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi ở trên sàn nhà tắm.

Trong đại não trống rỗng không có bất kì ký ức nào, hắn chỉ biết tên của chính mình.

Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Hàn Phi, người phụ nữ trung niên cảm thấy có chút đau xót, bà không biết phải làm thế nào để giúp hắn, cũng không biết phải làm cách nào để dịu nỗi đau của hắn.

"Để mẹ giúp con tắm nhé."

Hàn Phi mất trí nhớ giống như một món đồ chơi, người phụ nữ trung niên dùng nước làm ướt tóc hắn, giúp hắn từng chút một gội đầu.

Bọt nước trượt theo tóc rơi xuống, cho dù sắp nhỏ xuống mắt, Hàn Phi vẫn không nhắm mắt lại, như thể chỉ cần nhắm mắt lại, thì sẽ xuất hiện thứ gì đó rất đáng sợ vậy.

"Nào, con tự mình lau khô đi, sau đó thay quần áo ra."

Sau khi người phụ nữ trung niên giúp Hàn Phi xả sạch bọt, bà đặt vòi hoa sen trở lại vị trí ban đầu, ra hiệu cho hắn xả lại lần nữa, nhưng hắn lại làm ngơ trước những chỉ dẫn phức tạp này, hắn không nghe vào cái gì hết, chỉ cố gắng để mình không chớp mắt.

Cảm giác như hắn đang giận dỗi với chính mình, như thể hắn có thể nhận được một phần thưởng nào đó nếu như không nhắm mắt trong khi tắm.

Người phụ nữ trung niên đã quen với việc này từ lâu, bà kiên nhẫn nói cho Hàn Phi biết phải làm gì, rồi tiếp theo phải làm gì.

Phải mất đúng một tiếng đồng hồ Hàn Phi mới tắm xong, thay quần áo sạch sẽ thoải mái.

Đỡ Hàn Phi trở lại phòng ngủ, người phụ nữ trung niên bảo hắn nằm lên giường, đích thân đắp chăn cho hắn.

"Đừng nghĩ ngợi lung tung, yên tâm ngủ một giấc, nghỉ ngơi thật tốt."

Trong giọng nói của người phụ nữ trung niên mang theo sự mệt mỏi và yêu thương quan tâm, bà toàn tâm toàn ý chăm sóc Hàn Phi, dường như thực sự coi hắn như con ruột của mình.

Thu mình trong chăn, Hàn Phi muốn suy nghĩ một vài vấn đề, nhưng lại không có manh mối để bắt đầu, trong đại não của hắn không có chút ký ức nào, thậm chí còn quên mất mình là ai.

Mi mắt trở nên nặng trĩu, không biết là do quá mệt mỏi hay là do người phụ nữ trung niên bỏ thuốc vào trong cơm, Hàn Phi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Người không có trí nhớ thậm chí tư cách để mơ cũng bị tước đoạt, Hàn Phi trong khi ngủ mê mệt nghe thấy đủ thứ âm thanh kỳ lạ, nhưng không nhìn thấy bất kì hình ảnh nào.

Hắn như đang đi một mình trong một chiếc hộp màu đen, lên xuống trái phải, nhìn thấy tất cả chỉ toàn một màu đen.

Ngây người nhìn xung quanh, Hàn Phi đi theo những âm thanh cổ quái, cũng không biết đã đi được bao lâu thì bên tai vang lên giọng nói của người phụ nữ trung niên.

"Bác sĩ nói bệnh này nên điều trị từ từ, không thể vội vàng."

"Tối nay khi nào anh về? Đồng hồ ở nhà đã ngừng hoạt động rồi, anh nhớ mang theo hai cục pin AA."

"A lô? Anh đang nói gì cơ? Anh xảy ra chuyện gì sao?"

"Được! Em sẽ đến ngay!"

Giọng nói đó càng ngày càng rõ ràng, Hàn Phi như nhận ra gì đó, hắn đột nhiên mở mắt ra.

Hắn bất giác nhìn về phía cửa phòng ngủ, khuôn mặt người phụ nữ trung niên ở ngay cạnh khung cửa, đang cầm điện thoại di động nhìn hắn đầy quan tâm.

"Hàn Phi, mẹ phải đi làm đây, bố con hôm nay có thể ​​sẽ về muộn một chút, một mình con ở nhà đừng chạy lung tung, cứ ở trong phòng ngủ của mình, được không?"

Ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, người phụ nữ trung niên đợi hồi lâu, Hàn Phi cũng không lên tiếng.

Bà khẽ thở dài, xoay người đi về phía cửa phòng khách: "Nhớ kĩ, tuyệt đối đừng chạy lung tung."

Cửa chống trộm được mở ra, người phụ nữ trung niên cầm điện thoại di động, đeo ba lô rời đi.

Trong căn phòng xa lạ này chỉ còn lại một mình Hàn Phi, hắn từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, trong đầu dần dần xuất hiện một cảm giác bất an.

"Trời tối rồi..."

Trong người có một cảm giác khẩn trương không thể giải thích được, Hàn Phi mặc quần áo bước xuống giường, bật hết đèn ở tất cả các phòng trong nhà.

Ánh đèn rực rỡ không xua đi được cảm giác xa lạ, Hàn Phi đứng ở góc phòng khách lặng lẽ quan sát những gian phòng khác.

"Nó sẽ trốn ở đâu?"

Trong lòng hiện lên một câu hỏi kỳ quái, Hàn Phi càng nghĩ càng thấy bối rối.

Hắn không thể tìm ra đáp án cho câu hỏi, nên chỉ có thể dựa vào tường, nhanh chóng chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại.

Ghé sát cửa, vểnh tai lên nghe, phòng khách yên tĩnh, không một tiếng động.

Nhịp tim Hàn Phi dần trở lại bình thường, căn phòng này thuộc về hắn, mang đến cho hắn một chút chút cảm giác an toàn.

Trở lại ngồi trên giường, tay Hàn Phi chạm vào mấy tờ giấy nháp giấu dưới gối, hắn nghi hoặc lấy mấy tờ giấy nháp ra, bên trên có viết những câu chuyện tưởng như thật sự đã xảy ra.

"Câu chuyện thứ hai tên là phòng tắm, cách đây khoảng bảy năm, có một lần khi tôi đang tắm, không cẩn thận bị bọt vào mắt, tôi nhanh chóng rửa lại bằng nước sạch, nhưng dù có rửa như thế nào thì cảm giác đau nhói đó cũng không giảm, tôi cố gắng mấy lần rồi mới mở mắt ra."

"Kết quả nhìn thấy một đôi tay màu trắng đang móc mắt của tôi."

"Câu chuyện thứ ba tên là khách mời, kể từ ngày tôi bắt đầu bị bệnh, mỗi khi đến 0 giờ 1 phút, sẽ có người gõ cửa phòng chống trộm của nhà tôi. Tôi nói chuyện này với người nhà, bọn họ canh giữ cho đến khi 0 giờ có tiếng gõ cửa, nhưng sau khi bọn họ mở cửa ra, bên ngoài lại không có một ai."

"0 giờ 1 phút của ngày hôm sau, không có ai đến gõ cửa phòng khách nhà tôi nữa, nhưng cửa phòng ngủ của tôi thì lại luôn truyền đến tiếng bụp bụp."

"Câu chuyện thứ tư tên là mẹ, dần dần tôi đã phát hiện ra một chuyện, thật ra mẹ..."

Tờ giấy nháp có viết truyện thứ tư đã bị xé mất một phần, Hàn Phi cầm gối lên, nhưng không nhìn thấy phần còn lại đâu.

Hắn đứng dậy ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, nhặt thùng rác lên, phát hiện không có gì trong đó, rồi bắt đầu mở từng ngăn kéo ra.

Những động tác này đều là được thực hiện theo phản ứng bản năng, như thể hắn đã trải qua nó trước đây.

Tìm một hồi lâu, Hàn Phi cũng không tìm được phần còn lại, hắn thất thần ngồi trên ghế nhìn dãy sách và kịch bản trước bàn làm việc.

"Mình là một người rất thích đọc sách."

Nhìn lướt qua các kịch bản, có một cái tên đã thu hút Hàn Phi.

"Tiểu thuyết gia huyền nghi?"

Tiện tay rút cuốn kịch bản ra, khi Hàn Phi cầm kịch bản lên, có một tờ giấy chứng nhận tuyển dụng đã vượt qua phỏng vấn rơi trên bàn.

Hàn Phi mở tờ giấy chứng nhận tuyển dụng ra, bên trên nó yêu cầu hắn phải tập trung ở cửa phía tây của công viên vui chơi giải trí lúc 8 giờ sáng để nhận trang phục mascot.

"Mình thật sự là diễn viên mascot trong công viên vui chơi giải trí à?"

Có thể là bởi vì cơ thể hoàn toàn được bao bọc trong trang phục mascot, sẽ cho Hàn Phi cảm giác an toàn, cho nên hắn mới chọn một nghề nghiệp như vậy.

Nhìn kỹ giấy chứng nhận tuyển dụng, Hàn Phi cảm thấy thứ này vô cùng quan trọng, nhất định phải giữ gìn cẩn thận.

"Tám giờ buổi sáng..."

Khi sự chú ý của Hàn Phi đang hoàn toàn tập trung vào tờ giấy chứng nhận tuyển dụng, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt.

Âm thanh đó vô cùng yếu ớt, có lẽ hầu hết mọi người đều sẽ nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.

Dùng tốc độ nhanh nhất giấu tờ giấy chứng nhận tuyển dụng vào trong túi áo, Hàn Phi quay đầu lại nhìn về phía sau, cánh cửa tủ quần áo dường như không đóng chặt, mở ra một kẽ hở.

Đầu óc Hàn Phi trở nên trống rỗng, máu chảy trong toàn bộ cơ thể đang tăng tốc, tim bắt đầu đập một cách không kiểm soát.

Sau khi ngồi ở trên ghế một lúc, Hàn Phi đi về phía tủ quần áo.

Hô hấp có chút lộn xộn, Hàn Phi mím môi, chậm rãi tiến đến gần chiếc tủ.

Đầu ngón tay chạm vào cánh cửa tủ quần áo, nhưng Hàn Phi lại do dự, trong đầu hắn hiện lên một vài ảo ảnh kinh khủng, chẳng hạn như nếu mở tủ, một bàn tay sẽ duỗi ra lôi mình vào; hoặc là sau khi cửa tủ, sẽ có vô số tóc lao ra ngoài; hoặc là có một đứa trẻ toàn thân chảy máu đang trốn trong tủ...

Bàn tay đang muốn mở cửa ra dừng lại, Hàn Phi đóng chặt cửa tủ lại.

Tay hắn còn chưa rời khỏi chiếc tủ, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng kim đồng hồ chuyển động, tích tắc, tích tắc.

Mặc dù Hàn Phi đã mất hết ký ức trong quá khứ, nhưng hắn vẫn nhớ những gì đã xảy ra sau khi từ bệnh viện tỉnh lại, người phụ nữ trung niên nói rõ ràng đồng hồ trong nhà bị hỏng, thời gian luôn được ấn định là 12 giờ 01 phút.

Choáng váng một chút, Hàn Phi phát hiện tủ quần áo vừa đóng đã lại mở một ra kẽ hở khác.

Có lẽ là do chiếc tủ này đã quá cũ, căn bản không thể đóng chặt.

Những lý do tương tự có rất nhiều, có nghĩ như thế nào đây cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng lại khiến nội tâm Hàn Phi càng thêm bất an.

Hắn không dám tiếp tục ở lại trong phòng ngủ chật hẹp này, quyết đoán mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Ánh sáng trong phòng khách chiếu vào Hàn Phi, hắn liếc trái nhìn phải, sự bất an trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Sau khi người phụ nữ trung niên rời khỏi nhà, Hàn Phi đã bật hết đèn trong nhà lên, nhưng khi bước đến phòng khách lại thấy đèn trong nhà vệ sinh đã bị tắt.

"Câu chuyện thứ nhất là tủ quần áo, câu chuyện thứ hai là bồn tắm, bồn tắm chính là ở trong nhà vệ sinh."

Tim đập thình thịch, Hàn Phi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm căn phòng hoàn toàn xa lạ này.

Trong đầu hắn không nghĩ ra được gì, mọi thứ đều trống rỗng, tất cả chỉ còn lại một cái tên, cùng với bản năng của cơ thể.

Nín thở, Hàn Phi cách xa nhà vệ sinh, đi về phía cửa chống trộm của phòng khách, hắn có một linh cảm mạnh mẽ rằng nếu như tiếp tục ở trong căn nhà này, nhất định sẽ bị giết chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro