Chương 629: Là cô sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tường phòng khách có treo một chiếc đồng hồ bị hỏng, thời gian được ấn định là 12 giờ 01 phút, kim đồng hồ rõ ràng không chuyển động, nhưng ở đâu đó trong nhà lại có tiếng tích tắc, tích tắc.

Hàn Phi dựa lưng vào tường, không biết ai đã tắt đèn trong nhà vệ sinh, hắn hiện giờ không muốn đi tìm ra thứ ẩn giấu ở đó, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi "căn nhà" xa lạ này.

Sải bước đến trước cửa chống trộm trong phòng khách, Hàn Phi nắm lấy tay nắm cửa, còn chưa đợi hắn kịp mở cửa, một tiếng gõ rất nhẹ đột nhiên vang lên!

Đại não Hàn Phi như bị thứ gì đó kích thích, rụt tay lại như bị điện giật.

Tiếng gõ cửa càng ngày càng rõ ràng hơn, trái tim Hàn Phi cũng dần dần treo lên, chậm rãi nghiêng người về phía trước, khi mặt sắp chạm vào mắt mèo, hắn đột nhiên nhận ra một chuyện.

"Tiếng gõ cửa dường như không phải từ ngoài cửa truyền đến?"

Sắc mặt không còn chút máu, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của mình.

Khi tiếng gõ cửa ngày một lớn hơn, hắn có thể chắc chắn rằng tiếng gõ cửa đang phát ra từ phòng ngủ.

Đồng tử co rụt lại, Hàn Phi phát hiện khóa cửa phòng ngủ đang khẽ chuyển động.

"Lần đầu tiên khách mời gõ cửa lúc 0 giờ 01 phút là ở bên ngoài căn nhà, lần thứ hai là ở trong phòng khách, lần thứ ba là trong phòng ngủ của mình..."

Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, Hàn Phi không biết đối phương chạy vào trong phòng mình từ lúc nào, cảm giác như có người cố ý lẻn vào vậy.

Không dám ở lại, Hàn Phi muốn chạy ra ngoài, nhưng hắn cũng biết bên ngoài còn ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn, sẽ phải đối mặt với đủ loại thương tổn không thể biết trước.

Hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, cuối cùng Hàn Phi hạ quyết tâm, hắn chậm rãi xoay tay nắm cửa.

Khi lò xo hãm nảy lên, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc, âm thanh của tiếng thở giống như tiếng dã thú.

Năm ngón tay nắm lấy tay nắm cửa ướt đẫm mồ hôi lạnh, Hàn Phi nhấc nắp mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bảo vệ béo mà hắn nhìn thấy hồi sáng đang đứng ở trước cửa nhà mình.

Bảo vệ ban ngày vô cùng nhiệt tình với mọi người và luôn mỉm cười, bây giờ như thay đổi một bộ mặt khác, trên mặt nổi những đường gân xanh dày như ngón tay, trong tay anh ta dường như đang cầm thứ gì đó, chờ đợi Hàn Phi mở cửa.

Bảo vệ béo nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng có thể là do đợi một lúc mà cửa vẫn chưa mở ra, anh ta cảm thấy hơi khó hiểu, khuôn mặt trực tiếp dán vào mắt mèo, anh ta muốn thông qua mắt mèo xem trong nhà có gì.

Khuôn mặt toàn gân xanh phóng đại lên trong mắt Hàn Phi, hắn lập tức lùi lại, đậy lại cái nắp trên mắt mèo.

"Không thể đi ra ngoài, ít nhất là bây giờ không thể đi ra ngoài."

Hàn Phi lùi lại phía sau, những âm thanh khác nhau lọt vào tai, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, khiến hắn càng thêm nóng nảy.

"Anh ta đang đứng ở cửa nhà mình? Tại sao không nói một lời mà đứng chờ mình mở cửa?"

Đồng hồ đã hỏng, nhưng tiếng tích tắc càng ngày càng rõ ràng, Hàn Phi ôm cái đầu trống rỗng, cơ thể hắn cảm thấy khó chịu, từng cơn choáng váng ập đến.

"Bên ngoài cửa chống trộm có bảo vệ đang đứng, người trong phòng ngủ dường như sắp ra ngoài rồi, mình phải tìm một nơi để trốn càng sớm càng tốt."

Tủ quần áo và tủ lạnh để đầy đồ, cửa phòng ngủ của bố mẹ bị khóa, trong phòng bếp không có vật che khuất, đèn phòng tắm đã bị tắt, bên trong có thể có thứ gì đó.

Trong thời gian chưa đầy một phút đại não lóe lên tất cả thông tin đã biết, trong quá trình Hàn Phi di chuyển đã va vào bộ trang phục mascot rách nát bên cửa.

Hai bộ trang phục mascot của công viên vui chơi giải trí và một số bộ quần áo bẩn chưa kịp giặt chất lên nhau thành đống, trong đó có một bộ bị xé rách, trông đã vô cùng cũ kĩ; bộ còn lại mặc dù lấm lem những vết bẩn, nhưng ít ra trông nó vẫn hoàn chỉnh.

"Trốn trong mascot."

Ngón tay chạm vào trang phục mascot, Hàn Phi không biết mình nên chọn bộ nào, mặc dù bộ quần áo hoàn chỉnh của búp bê có thể che kín toàn thân nhưng vết bẩn để lại trên đó khiến hắn rất khó chịu.

Đây không phải là mắc bệnh sạch sẽ, hắn chỉ cảm thấy vết bẩn đó giống như máu rỉ từ trong ra ngoài, nếu như vết bẩn có thể thấm vào bề mặt trang phục mascot, thì có nghĩa là bên trong trang phục đó đã rất bẩn rồi.

Nắm lấy bộ trang phục mascot bị rách, Hàn Phi nhanh chóng mặc nó vào.

Một người bình thường lần đầu tiên mặc trang phục mascot sẽ rất chậm, cần xác định các bộ phận khác nhau, nhưng Hàn Phi lại vô cùng thuần thục, như thể hắn đã mặc nó rất nhiều lần, cơ bắp ghi nhớ hết tất cả thứ tự.

Đội cái đầu nặng nề lên, Hàn Phi hoàn toàn ẩn mình trong bộ trang phục mascot cồng kềnh, nằm xuống vị trí ban đầu.

Hoàn toàn bị bao trùm trong bóng tối, âm thanh bên ngoài dường như cũng không thể nghe rõ.

Trong bóng tối nhỏ bé này, Hàn Phi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và tiếng thở hổn hển của chính mình, ép mình không phát ra tiếng động, cố gắng đóng vai một xác chết.

Nhìn ra qua khe hở trên mũ trùm đầu mascot, mọi thứ trong nhà dường như đều trở lại bình thường, mọi thứ mà hắn trải qua vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của chính mình mà thôi.

Nín thở, Hàn Phi nằm yên bất động.

Khoảng nửa phút sau, bộ trang phục mascot khác mà vừa rồi hắn không chọn đột nhiên động đậy một cái!

Có vẻ như là do lúc nãy Hàn Phi chưa kịp để ngay ngắn, cái đầu mascot của bộ trang phục lăn ra từ đống quần áo bẩn, đập vào khung cửa nhà vệ sinh.

Cái đầu lẽ ra phải dừng lại khi va phải thứ gì đó, dường như bị thứ gì đó bắt lấy, lại lăn thẳng vào trong bóng tối của nhà vệ sinh.

Âm thanh giòn giã vang lên, đây chắc chắn không phải là âm thanh của cái đầu mascot va chạm với thứ gì đó, mà giống như có người dùng tay chọc thủng nhãn cầu trong suốt của cái đầu mascot hơn.

"Bàn tay nhợt nhạt, móc mắt của tôi..."

Lồng ngực Hàn Phi rất ngột ngạt, hắn điều chỉnh tầm mắt của mình, nhìn sang bộ trang phục mascot không còn đầu.

Bề ngoài bộ trang phục tương đối hoàn chỉnh, bên trong có một ít máu đã đóng vảy, giống như còn có độc trùng không rõ đang di chuyển.

Kẽo kẹt...

Tiếng mở cửa lọt vào tai, từ góc của Hàn Phi không thể nhìn thấy tình hình trong phòng ngủ của mình, chỉ có thể dựa vào thính giác.

Sau khi cửa phòng ngủ được mở ra, trong nhà hình như có người đang đi lại, sau đó là tiếng lật đồ vang lên, có một người đang đi tìm hắn!

Bước ra khỏi phòng ngủ của hắn, đi vào phòng bếp, sau đó dừng lại ở cửa nhà vệ sinh, cuối cùng bước đến phòng khách.

Hàn Phi không thấy ai trong phòng khách, nhưng khi ánh đèn chiếu vào trước bàn trà, trên kính của bàn trà xuất hiện một bóng người.

Nó dừng một lúc lâu ở giữa phòng khách, sau đó dường như phát hiện ra những chiếc áo khoác mascot chất đống bên cửa.

Hàn Phi không nhìn thấy bất cứ thứ gì đến gần, nhưng bộ trang phục bẩn mà hắn mặc lên người liền rơi xuống đất.

Hắn đã không dám thở nữa, nhưng càng hồi hộp, tim hắn càng đập nhanh.

Cái đầu mascot nặng nề dường như bị ai đó giật lấy, khi lực lượng đó đang muốn tháo cái đầu xuống thì giọng nói của một người đàn ông xa lạ đột nhiên vang lên từ ngoài cửa chống trộm.

"Lưu béo, đêm hôm khuya khoắt cậu chạy tới nhà chúng tôi làm gì?"

"Chị dâu nói Hàn Phi ở nhà một mình, chị không yên tâm, nên bảo em canh giữ ở gần đây."

"Vậy hay là cậu vào trong nhà ngồi đi." Giọng người đàn ông xa lạ có vẻ trưởng thành chững chạc, nhưng trong giọng nói cũng có một cảm giác mệt mỏi.

"Dạ thôi, lần trước Hàn Phi kích động lên, suýt chút nữa đã đánh cả em, cậu ấy ngoại trừ hai người ra, không tin ai cả." Bảo vệ béo vừa cười gượng vừa nói: "Nếu như anh đã về rồi, vậy em cũng không cần ở lại đây nữa, tạm biệt."

Tiếng bước chân của bảo vệ béo vang lên, đồng thời chìa khóa cũng được tra vào ổ, khi cửa chống trộm được đẩy ra, Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng ngủ của mình.

Bốn loại âm thanh gần như truyền vào tai cùng một lúc, Hàn Phi vô cùng nhạy bén phân biệt được ra, hắn cũng không biết tại sao mình lại có thể làm được như vậy.

"Hàn Phi?"

Cửa chống trộm bị đẩy ra, một người đàn ông có chút già nua bước vào nhà, ông hình như là bác sĩ pháp y ở sở cảnh sát, vừa từ phòng giải phẫu ra, vì vậy trên người bốc một mùi hôi rất khó tắm rửa sạch được.

Tóc của người đàn ông đã bạc trắng một nửa, sau khi vào nhà cất chiếc cặp lên tủ, ông đi vào phòng ngủ của Hàn Phi, có thể thấy dường như ông đang rất lo lắng cho hắn.

Bước nhanh về phía trước, khi người đàn ông đi ngang qua nhà vệ sinh thì hơi ngây ra một chút, ông tiện tay bật đèn nhà vệ sinh lên, sau đó đưa tay lấy ra cái đầu mascot từ bên trong.

Đôi mắt của cái đầu to bị chọc thủng hai lỗ, nụ cười trên môi nó cũng trở nên càng vui hơn.

"Con còn chưa ngủ sao?"

Người đàn ông đi về phía phòng ngủ của Hàn Phi với cái đầu to, khi ông đi sâu vào trong phòng, Hàn Phi đang nằm bất động trên mặt đất lập tức đứng dậy, hắn dứt khoát mở cửa chống trộm ra, mặc trên người bộ trang phục mascot rách nát chạy về phía hành lang.

"Đêm nay không thể ở trong phòng được, nhất định phải đi, nếu không mình rất có thể sẽ chết trong đó! Có thứ gì đó nấp trong tủ quần áo của mình!"

Hàn Phi chạy vào lối đi an toàn, người đàn ông trong nhà cũng nghe thấy tiếng mở cửa chống trộm nên vội vàng ra ngoài kiểm tra.

"Hàn Phi? Hàn Phi!"

Người đàn ông tóc bạc trắng một nửa đuổi theo, Hàn Phi mặc áo khoác mascot nên động tác có chút bất tiện, khoảng cách hai bên cũng từ từ thu hẹp lại.

Hàn Phi trước giờ vẫn luôn từ chối đi thang máy, hắn chạy lên tầng sáu, điên cuồng đập nút thang máy.

Cửa thang máy màu xám bạc chậm rãi mở ra, Hàn Phi bước vào, lập tức ấn tầng một.

Người đàn ông xa lạ đuổi theo gọi tên Hàn Phi, vẻ mặt ông tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn chậm một bước.

Cửa thang máy đóng lại, ông bắt đầu chạy xuống dưới.

Sau khi người đàn ông đứng ngoài thang máy hét lên vài tiếng, ông lê cơ thể mệt mỏi của mình vào hành lang, bắt đầu chạy xuống.

Thang máy xuống đến tầng một trước, Hàn Phi không đợi cửa thang máy mở hoàn toàn liền chạy ra ngoài.

Hắn không dám tiếp tục ở trong tòa nhà này nữa, nhân lúc người đàn ông còn chưa đuổi kịp, hắn đã rời khỏi tòa nhà số 4.

Những tòa nhà trong cư xá trông giống như những chiếc quan tài được dựng lên trong đêm tối, chỉ nhìn chúng thôi cũng khiến Hàn Phi cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Hắn nhảy vào bụi cây, mặc nguyên bộ trang phục mascot nằm bò trên mặt đất, để bụi cây che mình đi.

"Bất luận thế nào cũng không thể quay lại căn nhà đó, bất luận thế nào cũng phải sống sót qua đêm nay, sau đó trước 8 giờ sáng đến công viên vui chơi giải trí kia!"

Trong tâm trí không có ký ức liên quan, nhưng hắn lại cảm thấy đây là chuyện quan trọng nhất.

Giấy chứng nhận tuyển dụng hắn đều có mang theo bên người, chỉ cần gắng gượng đến khi trời sáng là được.

Hàn Phi cố hết sức để cơ thể dán chặt xuống đất, hắn nhúc nhích từng chút một.

"Hàn Phi!"

Giọng của người đàn ông xa lạ vang lên gần đó, ông có vẻ lo lắng Hàn Phi rời khỏi cư xá, nên chạy ngay đi tìm bảo vệ.

Sau khi người đàn ông đi khỏi, Hàn Phi cởi bỏ mũ trùm đầu mascot ra, hắn theo bản năng nhìn xung quanh để xác định vị trí của camera giám sát.

Sau khi phát hiện mình bị camera giám sát quay được, hắn lập tức di chuyển, lại lẩn trốn ở nơi khác.

Bảo vệ đang làm nhiệm vụ đã được báo động, bắt đầu tìm kiếm với người đàn ông, nhưng Hàn Phi hình như rất có thiên phú trốn tìm, mấy lần đều là suýt bị phát hiện.

Khoảng cách hai bên thực ra rất gần, Hàn Phi thậm chí có thể nghe được tiếng nói chuyện của những người bảo vệ.

"Tên điên ở tòa nhà số 4 lại chạy ra ngoài rồi, mọi người chú ý một chút!"

"Đây không phải là gây rắc rối cho chúng ta hay sao? Không thể đưa nó đến bệnh viện tâm thần được à?"

"Nghe nói nó mắc chứng hoang tưởng bị bức hại, cảm thấy tất cả mọi người trên thế giới đều muốn làm hại mình, thường làm ra những chuyện phi lý, nó báo động giả với cảnh sát nhiều quá nên đã bị cảnh sát đưa vào danh sách đen rồi."

"Thật không?"

"Lại còn không nữa, đến bố mẹ mình nó còn không tin, đến thức ăn cũng không dám tùy tiện ăn, luôn cho rằng bên trong có độc, anh nói xem có nực cười không?"

"Đừng nói nhảm nữa! Chú ý một chút! Gần đây, trong cư xá cũ gần công viên vui chơi giải trí có người mất tích, chúng ta hãy coi đây như một bài diễn tập thực tế!"

Mấy người bảo vệ với người đàn ông trung niên tóc bạc trắng một nửa cùng nhau tìm kiếm, nhưng Hàn Phi lại giỏi lợi dụng đêm tối hơn bất kì người nào.

Bầu trời từ từ trở nên sáng hơn, Hàn Phi biết mình không thể tiếp tục trốn được nữa, sau khi hắn trèo qua hàng rào của cư xá xác định được vị trí của công viên, liền chạy đến đó trong bộ trang phục mascot rách nát của mình.

Trong đầu hắn không có kí ức, cái gì cũng không biết, manh mối duy nhất chính là tờ giấy chứng nhận tuyển dụng.

"Kí ức mà người khác nói với mình không thể tin được, chỉ có ký ức mà mình tìm thấy mới thực sự thuộc về mình."

Mặc dù đã quên hết mọi thứ, nhưng nội tâm Hàn Phi vẫn kiên trì như vậy, hắn mặc bộ trang phục mascot rườm rà chạy qua đường, vừa đi vừa trốn, cuối cùng bảy giờ đã đến công viên.

Nhìn công viên còn chưa chính thức mở cửa kinh doanh, Hàn Phi nắm chặt túi áo của mình, hắn không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Lại đợi một lúc lâu, cổng công viên vẫn đóng, nhưng đã có người xếp hàng ở bên ngoài, Hàn Phi mặc bộ trang phục mascot rách nát bẩn thỉu bước tới, tất cả những người xếp hàng đều đang nhìn hắn.

Ánh mắt của mọi người khiến Hàn Phi không khỏi cảm thấy bất an, hắn tăng tốc, chạy tới phía trước hàng, nằm bò bên cửa sổ bán vé, gọi hai nhân viên.

Lấy giấy chứng nhận tuyển dụng ra, Hàn Phi không nhớ gì hết cố gắng hết sức để giải thích.

Nhân viên kiểm tra giấy chứng nhận tuyển dụng, giấy chứng nhận đó quả thực không có vấn đề gì, nhưng biểu hiện của Hàn Phi lại có vấn đề rất lớn.

Làm gì có ai mặc trang phục mascot sờn rách như vậy chạy đến công viên vui chơi vào buổi sáng sớm?

Hai nhân viên liếc mắt nhìn nhau, sau đó gọi điện thoại cho lãnh đạo.

Năm phút sau, một người đàn ông để ria mép đưa Hàn Phi vào trong công viên, lúc đầu anh ta rất nhiệt tình, nhưng khi hỏi Hàn Phi được mấy câu, liền phát hiện hắn cư xử rất kỳ quái, vẻ mặt anh ta cũng phát sinh thay đổi.

Công viên sắp chính thức mở cửa kinh doanh, ria mép không dám để Hàn Phi đi làm, uyển chuyển đuổi hắn ra khỏi đây, dặn bảo vệ trông chừng không được để hắn vào bên trong.

Cầm tờ giấy chứng nhận tuyển dụng yêu cầu đến công viên lúc tám giờ, Hàn Phi mặc bộ trang phục mascot đã sờn rách đang ngồi trên bậc thềm.

Khi mặt trời lên, du khách càng ngày càng nhiều, Hàn Phi có vẻ rất sợ những cảnh như vậy, ẩn mình trong bộ trang phục mascot, dường như chỉ khi ở trong bộ trang phục sờn rách này thì hắn mới có thể bình tĩnh được.

Cách bên kia hàng rào cao cao, những người mặc trang phục mascot khác đều là những nhân vật hoạt hình xinh đẹp, xung quanh là những đứa trẻ và người lớn vui vẻ vây lấy, bọn họ phân phát kẹo và những món quà nhỏ; Hàn Phi đứng một mình bên ngoài hàng rào, hắn rất sợ náo nhiệt, co ro trong bộ trang phục mascot.

"Ở đây còn có một con búp bê cô đơn này, chú ấy thật là xấu!"

Giọng nói của một đứa bé vang lên từ phía sau, Hàn Phi cảm thấy có người gõ vào chiếc mũ đội đầu nặng nề của mình, hắn vốn đã sợ hãi với tất cả mọi thứ, lập tức né sang một bên.

Trong quá trình di chuyển, hình như là đã đụng vào đứa bé vừa nói hắn xấu.

Đứa bé ngã xuống đất, ngay sau đó Hàn Phi cảm thấy mình bị người ta đẩy ngã, cũng ngã theo.

"Sao búp bê của công viên vui chơi này còn đánh người hả!"

"Gọi quản lý của mấy người đến đây!"

Tiếng khóc của đứa bé vang lên, bố mẹ của nó lớn tiếng trách móc Hàn Phi, cái đầu của búp bê cũng bị ướt, hình như là bị người ta đổ đồ uống vào.

Hàn Phi lùi lại trong bộ trang phục mascot cồng kềnh, tiếng mắng nhiếc càng ngày càng lớn, hắn muốn bỏ chạy, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh đều khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Cái đầu nặng nề lại bị người ta đánh vào, khóe mắt Hàn Phi bên trong trang phục bị đụng trúng, truyền đến một cơn đau nhói.

"Rõ ràng là do con của anh chị tự mình đụng phải, anh còn muốn vu oan cho người khác?" Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên: "Tôi đã dùng điện thoại quay lại hết rồi đấy, anh chị đừng có mà quá đáng quá!"

Người qua đường cũng tiến đến thuyết phục, lúc đó cả nhà này mới chửi bới bỏ đi.

Hàn Phi đã quen với những cơn đau, mở mắt ra nhìn qua khe hở trên cái đầu.

Một người mẹ dắt theo một cậu bé từ xa đi về phía Hàn Phi, người mẹ này cho người ta cảm giác vô cùng dịu dàng, trong sâu thẳm đôi mắt dường như ẩn chứa một nỗi buồn bi thương, đứa bé bên cạnh cô cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, lúc nào cũng trong bộ dạng như ông cụ non.

"Con búp bê này cũng thê thảm thật đấy, bị ức hiếp thành như này rồi còn không dám phản kháng, con sau này nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối không thể trở thành một người như chú ấy." Cậu bé thì thào nói, cậu có vẻ không muốn đến gần con búp bê bẩn thỉu, lại rách nát này.

Nghe thấy lời nói của con mình, người phụ nữ dừng lại, cô nhìn sang đứa con.

"Sao vậy ạ? Con nói sai gì sao?" Cậu bé nhìn mẹ khó hiểu: "Mặc bộ quần áo búp bê rách nát, kì lạ, giữa phố lại bị lũ trẻ bắt nạt, đổ đồ uống lên người, con cảm thấy như vậy thật mất mặt."

"Sống ở một nơi như này, khi con dần trưởng thành, những gì con nhìn thấy cũng sẽ khác." Người phụ nữ không trực tiếp bắt bẻ con mình, cô ngồi xổm trước mặt đứa bé, nhẹ nhàng nói: "Khi mẹ bằng tuổi con, có thể cũng cảm thấy công việc này không đủ đàng hoàng, nó sẽ khiến con cảm thấy mất mặt."

"Nhưng sau này, khi mẹ bằng tuổi anh trai con, mẹ không còn cảm thấy bọn họ mất mặt nữa, chỉ cảm thấy bọn họ thật đáng thương, mẹ sẽ giúp đỡ bọn họ hết sức có thể."

"Sau này nữa, khi mẹ bằng tuổi bố con, mẹ cảm thấy bọn họ rất đáng để chúng ta tôn kính, dựa vào hai bàn tay của mình nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực sống, một người như vậy không ai có tư cách để cười nhạo."

Sau khi người phụ nữ nghiêm túc nói xong, cô sờ sờ đầu cậu bé: "Con có hiểu không? Phó Thiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro