Chương 631: Lần này, cô ấy là hy vọng duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khuôn mặt của Hàn Phi phản chiếu trong đôi mắt của người phụ nữ, cô tiến lên phía trước từng bước một.

Tay không tự chủ được giơ lên, nhưng khi sắp chạm vào mặt Hàn Phi thì dừng lại, cô chậm rãi thu ngón tay.

"Tại sao anh lại ở đây? Người nhà anh đâu?"

Hàn Phi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người phụ nữ, hắn không còn nhớ người phụ nữ trước mặt này nữa, tất cả những ký ức liên quan đến cô ấy hắn đã quên hết toàn bộ, chỉ mơ hồ cảm thấy đối phương không giống với những người qua đường khác, trong ánh mắt của cô không có ẩn chứa ác ý.

Khẽ lắc đầu, Hàn Phi từ từ bình tĩnh lại, giấu cánh tay đầy máu lại phía sau: "Tôi có trí nhớ rất tốt, nhưng bây giờ lại bị mất trí nhớ rồi. Ngoại trừ tên của mình ra, tôi không còn nhớ bất cứ thứ gì nữa."

"Mất trí nhớ?" Trong lòng người phụ nữ có chút do dự, Hàn Phi trước mặt giống như một tờ giấy trắng, lần này gặp gỡ có thể là một lần khởi đầu.

"Đúng, tôi mở mắt ra trong bệnh viện, có một người nói là mẹ của tôi, bà ấy đưa tôi về nhà, ở đó quả thật có dấu vết sinh hoạt của tôi, nhưng trong ngôi nhà đó có đầy quỷ, tất cả bọn chúng đều muốn giết chết tôi!" Ngữ khí của Hàn Phi trở nên vội vã: "Sau đó tôi đã tìm thấy một tờ giấy chứng nhân tuyển dụng của công viên vui chơi giải trí, bên trên có viết thời gian, tôi cảm thấy mình nên đến đây, nhưng tôi không nhớ tại sao mình phải đến đây nữa."

Hàn Phi lục tìm được tờ giấy chứng nhận tuyển dụng, đưa cho người phụ nữ trước mặt: "Tôi chắc chắn có một lý do cần thiết phải đến đây!"

"Lý do cần thiết?" Người phụ nữ liên tục kiểm tra giấy chứng nhận tuyển dụng, ánh mắt của cô di chuyển giữa tờ giấy và Hàn Phi, cuối cùng nói ra một câu trả lời không chắc chắn: "Anh tới đây có phải là để gặp tôi không?"

Cô nói xong liền cảm thấy có chút không đúng, liên tục lắc lắc đầu, trả lại giấy chứng nhận tuyển dụng cho Hàn Phi.

"Tôi không biết, đến cả lý do đó tôi cũng đã quên mất rồi." Hàn Phi nhìn cánh tay đầy máu của mình: "Sau khi tôi kết thúc trò chơi, trong đầu mơ hồ có âm thanh gì đó vang lên, sau đó hiện ra một cảnh tượng ký ức vỡ vụn, hình như là một cánh tay đầy máu, sau đó tôi không khống chế được mà rạch ra những vết thương trên cánh tay của mình, chơi game dường như có thể giúp tôi lấy lại trí nhớ."

Lau sạch vết máu trên cánh tay, Hàn Phi bình tĩnh đếm những vết thương: "Tôi không có xu hướng tự ngược đãi bản thân, những vết thương này cũng được rạch ra khá ngay ngắn, như thể là đang đếm số vậy."

"Anh còn đếm được xem mình đã rạch ra bao nhiêu vết thương à?"

"Tổng cộng có chín mươi chín vết, một con số rất đặc biệt, cũng là một con số khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi." Hàn Phi ôm đầu mình, ánh mắt trở nên kiên định: "Tôi luôn cảm thấy con số này tượng trưng cho một thứ gì đó rất tồi tệ, mỗi khi có thêm một vết thương, dường như là tôi sẽ đến gần hơn với cái chết."

Cố gắng đứng dậy, Hàn Phi nhìn thẳng người phụ nữ: "Thông qua cuộc trò chuyện của chúng ta vừa rồi, còn có phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy tôi, tôi có thể chắc chắn, trước đây cô có quen biết tôi! Có thể nói cho tôi biết tôi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Cho dù mất hết trí nhớ, cho dù vô cùng đau đớn và khó chịu, Hàn Phi vẫn giữ được năng lực quan sát vô cùng nhạy bén.

"Anh..." Trong đầu người phụ nữ nhớ rất nhiều thứ, là mẹ của Phó Sinh và Phó Thiên, là vợ của Phó Nghĩa, cô ấy dường như là người đặc biệt nhất trong thành phố này.

Sau một hồi suy nghĩ, cô nhẹ nhàng nói: "Anh là một người ngay thẳng, dũng cảm đầy nhân hậu, không bao giờ cúi đầu trước vận mệnh, cũng không sợ tuyệt vọng và đau đớn, tôi mới gặp anh một lần, nhưng tôi cảm thấy anh chắc chắn là một người bố một người chồng tốt nhất trên thế giới này."

"Có thể." Hàn Phi suy tư một chút: "Nói những cái tôi có thể nghe hiểu được không?"

Sự bi thương trong mắt người phụ nữ đã tiêu tan đi rất nhiều, giọng điệu của cô cũng không còn mang theo cảm giác thương cảm nữa: "Tôi cũng không biết thân phận thực sự của anh là gì? Nhưng anh có thể tin tưởng tôi 100%!"

"Cô nói cô đã gặp tôi một lần? Lúc đó tôi mặc quần áo gì? Ở đâu? Xung quanh có tòa nhà đặc biệt gì không? Cô nói càng chi tiết, tôi càng có thể suy luận ra nhiều thứ." Hàn Phi phát hiện mình đứng trước mặt người phụ nữ, quả thực không có cảm giác sợ hãi nữa.

"Khung cảnh trong mơ rất mơ hồ, tôi nhớ rằng anh là một linh hồn." Người phụ nữ nhớ lại một cách rất nghiêm túc, đôi khi cô còn không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ, dù sao thì lần gặp gỡ đó quá khó tin, mà cô cùng với hận ý tiêu tan, cũng đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ.

"Linh hồn?" Sự tin tưởng của Hàn Phi đối với người phụ nữ đã có chút lung lay: "Cô cũng vừa mới xuất viện à?"

"Chúng ta thực sự đã gặp nhau trong bệnh viện."

"Bạn chung phòng bệnh?"

"Không phải."

Người phụ nữ đang chuẩn bị kể chi tiết hơn, thì ở lối vào công viên đột nhiên truyền đến sự náo động, có bảo vệ và bác sĩ mặc áo khoác trắng bước ra khỏi đám đông, bọn họ nhìn ngó xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

"Không thể trốn ở đây nữa, chúng ta đi trước đi." Người phụ nữ muốn đưa Hàn Phi theo, nhưng hắn lại lắc lắc đầu.

"Vô dụng thôi, tôi đã xem qua rồi, camera giám sát của công viên không có góc chết, bọn họ vừa rồi thực ra đã đi vào rồi, bây giờ đã bao vây cả phía trước và phía sau, tôi không thể chạy thoát." Hàn Phi cũng đang tích cực tìm cách trốn thoát, nhưng vì không tìm được đường thoát khỏi công viên vui chơi, nên cuối cùng mới lựa chọn nơi này.

Hàn Phi nói xong, nhìn sang Phó Thiên: "Cầm chắc tấm thẻ công viên đó, chú sẽ giúp cháu qua cửa tất cả các trò chơi."

Phó Thiên vốn dĩ có chút coi thường Hàn Phi, nhưng từ sau khi hắn bộc lộ trí nhớ phi thường, đứa trẻ cảm thấy hắn rất lợi hại.

"Dạ được, món quà bí ẩn sau khi qua cửa cháu sẽ chia cho chú một nửa." Dù sao Phó Thiên vẫn còn nhỏ, tất cả niềm vui của đứa trẻ đều trực tiếp thể hiện trên khuôn mặt.

"Trước đây đã có ai nhận được món quà bí ẩn đó chưa?" Hàn Phi có chút tò mò.

"Nghe nói là vé năm vào công viên và một bức thư mời, du khách nhận được thư mời có thể chơi những trò chơi khó và thú vị hơn, phần thưởng của những trò chơi đó vô cùng hay." Phó Thiên thông minh và trưởng thành hơn rất nhiều so với những người bạn đồng trang lứa, tính hiếu thắng cũng rất mạnh, cậu thích thử thách những trò chơi cực kỳ khó khăn hết lần này đến lần khác, cho đến khi thành công mới thôi.

"Để chơi các trò chơi thông thường, cần phải mua vé vào cổng công viên, tiền là cái giá phải trả. Chơi các trò chơi có phần thưởng hậu hĩnh hơn, chắc chắn cũng sẽ phải trả một số cái giá, hoặc là tiền, hoặc là thứ gì đó khác."

Hàn Phi vô thức bắt đầu nghĩ theo hướng này, hắn muốn tham gia nhiều trò chơi hơn nữa.

"Phải trả giá là bao nhiêu cháu không rõ, một người thực sự có thể nhận được thư mời cháu cũng chưa bao giờ thấy." Phó Thiên cẩn thận cất tấm thẻ đi.

"Nhà anh ở đâu? Nếu như anh bị bắt đi, tôi phải đi đâu tìm anh?" Thấy bác sĩ cùng bảo vệ càng ngày càng gần, người phụ nữ vội vàng hỏi.

"Đi ra từ cổng chính của công viên, đi thẳng 2000 mét, đến ngã tư rẽ phải, cô sẽ nhìn thấy một cư xá rất cũ kĩ, tôi sống ở tòa nhà số 4, tầng chín, phòng 4904." Hàn Phi nói nhanh hơn: "Nơi đó thực sự có quỷ, đừng đến vào ban đêm, đừng tin tưởng bất cứ ai."

Sau khi bác sĩ và bảo vệ đến gần, Hàn Phi lập tức ngừng nói, hắn bị thô bạo đè xuống đất.

"Mọi người hãy tránh xa anh ta ra! Người này rất nguy hiểm!" Bảo vệ công viên đưa hai mẹ con sang một bên, bọn họ nhìn Hàn Phi bị các y tá khống chế.

Cơ thể bị người lạ giữ chặt, Hàn Phi theo bản năng cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm giác không thể làm chủ vận mệnh của mình được khiến hắn vô cùng đau đớn.

Gục mặt xuống sàn bê tông, Hàn Phi trong bộ trang phục mascot liều mình phản kháng, nhưng hắn càng phản kháng lại càng bị mọi người coi như kẻ điên.

"Bệnh tâm thần sao lại trà trộn vào công viên vui chơi giải trí được vậy?"

"Nghe nói là có người đã mua vé cho anh ta, đây không phải là đang hại mình hại người khác hay sao? Xảy ra chuyện, cô ta có chịu trách nhiệm được không?"

"Mau dẫn anh ta đi ngay!"

Khóe miệng Hàn Phi bị cọ xát, cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, tất cả phản kháng đều vô ích.

"Sao con lại làm tay mình thành ra như thế này?" Người đàn ông trung niên với mái tóc bạc một nửa nhìn Hàn Phi vô cùng lo lắng: "Mới được một ngày, sao lại tái phát rồi? Xem ra phải tăng liều lượng thuốc lên mới được..."

Đầu Hàn Phi bị đè xuống đất, ánh mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người hai mẹ con.

"Có lẽ người phụ nữ đó nói không sai, mình cố gắng hết sức để đến đây, chính là để gặp cô ấy và con của cô ấy."

Người đàn ông tự xưng là bố của Hàn Phi muốn tăng liều thuốc, hắn không biết mình có thể tỉnh táo được bao lâu, hắn cảm thấy vận mệnh của mình đã bị giao vào tay người khác rồi.

Người phụ nữ ở cách đó không xa nhìn thấy Hàn Phi bị bảo vệ đối xử thô bạo, nhìn thấy hắn bị tất cả mọi người coi như kẻ điên và bị bệnh tâm thần, cũng nhìn thấy hắn chật vật bất lực.

Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về phía Hàn Phi, tay cầm túi cũng chậm rãi nắm chặt.

Cả thế giới này đều coi Hàn Phi là kẻ điên, lần này dường như chỉ có cô mới có thể cứu được đối phương.

Hàn Phi vì mất trí nhớ nên đã quên đi quá khứ, không còn bị quá khứ ràng buộc, điều này cũng có nghĩa là trong đầu hắn có thể dệt ra một tương lai mới.

Ánh mắt của người phụ nữ dần trở nên phức tạp, nhưng vào thời khắc cuối cùng, cô đã cắn chặt môi mình.

"Tôi sẽ giúp anh tìm lại trí nhớ, cho dù làm như vậy sẽ lại mất anh lần nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro