Chương 636: Trợ thủ xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dày đặc, trên đường phố không một bóng người, xung quanh tử khí âm u, cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Những ánh đèn neon nhấp nháy lúc sáng lúc tối tỏa ra ánh sáng lạnh, bây giờ còn chưa đến 0 giờ nửa đêm, các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa.

"Ngày và đêm ở thành phố này như là hai thế giới vậy, hình như mình trước đây đã từng đến qua thành phố tương tự như này."

Hàn Phi đeo túi đứng trong bóng tối ở lối vào con ngõ, hắn nhìn về phía xa.

Tận cùng của đêm đen này là một công viên vui chơi giải trí, đu quay cao ngất ngưởng nhìn xuống vạn vật, xe tham quan phủ đầy đèn trông giống như những con mắt.

So với thành phố hoang vắng, công viên ấy dường như đã độc chiếm mọi niềm vui và ánh sáng trong đêm tối.

"Công viên ban đêm vẫn mở cửa bình thường?"

Hàn Phi nhớ mình đã tìm thấy một bộ trang phục mascot ở trong tầng hầm, mảnh giấy giấu trong bộ trang phục hiển thị, người bị hại chính là diễn viên mascot phụ trách ca đêm trong công viên.

"Cứ cảm giác công viên đó mới là trung tâm của thành phố, tất cả các kiến trúc đều là tồn tại xung quanh công viên đó."

Sự bất an trong lòng dần trở nên mạnh mẽ hơn, Hàn Phi biết mình không thể ở một chỗ quá lâu, hắn rời khỏi con ngõ, men theo bóng đen dọc con phố nhanh chóng di chuyển.

Trên đường không nhìn thấy người đi bộ và xe cộ, tiếng còi báo động cũng càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

"Thành phố này thật quá cổ quái, không biết đó chỉ là thành phố trong mắt mình, hay thành phố trong mắt mọi người cũng đều như vậy."

Vừa đi vừa dừng lại, khi Hàn Phi đi ngang qua một con phố, cuối cùng cũng gặp được một người.

Cô ấy đang ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, đeo kính, đeo ba lô , mặc trang phục công sở.

Người phụ nữ không cố trưng diện, cô ấy hình như vì tăng ca đến quá muộn nên đến tận bây giờ giờ mới về nhà.

Ấn ngón tay vào bắp chân bị đau, người phụ nữ tháo giày cao gót ra, đặt chân lên trên giày.

Cô ấy dường như có tâm sự gì đó, nhìn con phố tối đen, vẻ mặt trống rỗng.

Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, Hàn Phi mơ hồ cảm thấy đối phương có phần quen thuộc, nhưng không thể nhớ được mình đã gặp cô ở đâu.

Không dám hấp tấp tiếp xúc, Hàn Phi đang định lặng lẽ rời đi, nhưng hắn còn chưa kịp đi xa, trái tim đã nhảy loạn lên, hắn phát hiện cách đó ở trong một con ngõ không xa còn có một người khác.

Một nửa khuôn mặt của đối phương bị khuất trong bóng tối, mặc một bộ vest màu đen, hình như đang cầm thứ gì đó trong tay.

"Mục tiêu của anh ta là người phụ nữ đang đợi xe buýt?"

Hàn Phi nhớ tới lời bác sĩ Phó từng nói, gần đây có rất nhiều xác chết không tên trong thành phố.

"Có nên thông báo cho người phụ nữ đó một tiếng không?" Bản thân Hàn Phi cũng không ngờ rằng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn sẽ là giúp đỡ người phụ nữ, một tên điên biến thái giết người hàng loạt, khi nhìn thấy một người đang ở trong tình thế nguy hiểm, làm sao có thể nghĩ ngay đến việc đi cứu người?

Phản ứng này trong tiềm thức khiến Hàn Phi có chút dao động: "Suy đoán trước đây của mình có thể có chút vấn đề, có thể người phụ nữ mình gặp ở công viên, mới là người nói thật."

Càng nghĩ Hàn Phi càng cảm thấy có lý, hắn cảm thấy mình thật sự không phải loại người có sở thích biến thái.

"Có khi nào có khả năng mình thực ra không phải là hung thủ giết người hàng loạt, mình chỉ là một nhà biên kịch đang điều tra một vụ án giết người, nhưng đã vô tình bị cuốn vào nó, cuối cùng hung thủ đã giá họa tội giết người cho mình."

Trong khi Hàn Phi đang suy nghĩ, người phụ nữ đứng chờ xe buýt đã xỏ giày vào, dường như cô ấy biết rằng mình đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, chuẩn bị đi bộ về nhà.

Khi người phụ nữ đeo kính di chuyển, người đàn ông ẩn mình trong bóng tối cũng di chuyển theo.

Người phụ nữ không nhận ra rằng nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần, cô ấy chỉ mơ hồ cảm thấy có chút sợ hãi, từ từ bắt đầu tăng tốc.

Lúc đầu, cô chỉ chọn đường lớn để đi, nhưng muốn về đến nhà cô buộc phải đi qua một con ngõ rất hẹp.

Đứng nhìn trái phải một lúc lâu ở lối vào của con ngõ, sau khi người phụ nữ chắc chắn không có gì nguy hiểm mới đi vào bên trong, nhà của cô ấy dường như nằm trong khu dân cư ở cuối ngõ.

Con ngõ âm u rất tối, tòa nhà hai bên không có ngọn đèn nào, tất cả cửa sổ đều đóng chặt.

Đầu của camera giám sát ở lối vào cụp xuống, sớm đã bị phá hủy, những chuyện xảy ra trong con ngõ này có thể sẽ bị đêm tối che lấp hoàn toàn.

Nhẹ nhàng thở ra một luồng khí mát, người phụ nữ nắm chặt ba lô, bước đi càng lúc càng nhanh.

Đôi giày cao gót giẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh lộc cộc, cô liên tục quay đầu lại, chỉ sợ sau lưng sẽ xuất hiện thêm một người khác.

Đêm tối càng lúc càng dày đặc, người phụ nữ cảm giác có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, khi quay đầu lại lần thứ tư, trong mắt hiện lên một sự sợ hãi đằng sau cặp kính cận!

Ngay chỗ bóng đen cách cô không xa sau lưng, có một người đàn ông mặc vest màu đen, đeo mặt nạ, tay cầm một cái hòm màu đen, đột nhiên lao về phía cô.

Người đàn ông đeo mặt nạ giống như một con cá sấu khổng lồ ẩn mình trong dòng sông tối tăm, sau khi phát hiện ra con mồi, anh ta xé bỏ lớp ngụy trang và há cái miệng đầy răng nanh của mình ra.

Người phụ nữ sợ đến tái mặt, vội vàng đi về phía trước, nhưng có lẽ vì quá sợ hãi nên khi bước lên đã sơ ý làm bong gân chân.

Bây giờ đã quá muộn để cởi giày cao gót ra, cô trơ mắt nhìn người đàn ông đeo mặt nạ tiến lại gần, nhưng đúng lúc này, một viên đá đã đập chính xác vào phía sau đầu của người đàn ông.

Máu chảy ra, người đàn ông đeo mặt nạ đang đuổi theo người phụ nữ kia cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Hàn Phi đứng ở đầu ngõ, mặc quần áo bình thường, trong ba lô còn thò ra một cái đầu mèo. Không ai lên tiếng, trong lúc căng thẳng cao độ này, không ai dám gây ra những tiếng động không cần thiết, tất cả đều tập trung trên người đối phương.

Sau khi tạm thời dừng lại, người đàn ông đeo mặt nạ xách cái hòm màu đen lao vào Hàn Phi, so với người phụ nữ kia, hắn mới là một mối đe dọa lớn hơn.

Tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, xem ra đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi thu hẹp khoảng cách, anh ta trực tiếp ném cái hòm màu đen trong tay về phía Hàn Phi!

Hòm đen đó dường như là hòm đạo cụ của nhà ảo thuật, nắp hòm mở ra giữa không trung, nhưng bên trong dường như không có gì.

Chóp mũi khẽ nhúc nhích, Hàn Phi đột nhiên ngửi thấy mùi hăng hắc, tiếp theo đó hắn cảm thấy hai mắt của mình truyền đến cơn đau nhói.

"Trong hòm có chứa cái gì vậy?"

Vào giây phút cuối cùng khi nhắm mắt lại, Hàn Phi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ từ trong âu phục lấy ra một con dao sắc bén, hắn biết bây giờ là lúc nguy hiểm nhất, nhưng mắt cứ như bị kim châm vậy, hoàn toàn không thể nào mở được ra.

Bên tai có tiếng mèo kêu yếu ớt, Hàn Phi bây giờ có muốn chạy trốn cũng không kịp, hắn đến đường còn không thể nhìn rõ, hoảng loạn chạy trốn chỉ khiến bản thân trở nên hỗn loạn, đưa lưng mình cho kẻ thù đang cầm dao sắc.

Nín thở, Hàn Phi vung hai cánh tay lên, cũng chỉ trong nháy mắt, người đeo mặt nạ đã lao tới trước mặt hắn.

Dao sắc chém xuống, Hàn Phi nghe thấy tiếng gió lạnh.

Hắn chịu đựng cơn đau mở mắt ra để lộ một khe hở, con dao sắc nhọn sắp chạm vào cổ hắn.

Món thịt trong bụng đang bùng cháy, thời khắc một mất một còn, cơ thể của Hàn Phi đã tự mình đưa ra phản ứng.

Lưỡi dao chém xuống, đầu của hắn né sang một bên, lưỡi dao lướt qua mặt.

Lưỡi dao chói lọi phản chiếu trên khuôn mặt Hàn Phi, hắn dùng lưỡi dao như một tấm gương, sau khi thấy mình đã thoát khỏi đòn chí mạng, bản năng của hắn như hoàn toàn thức tỉnh.

Khi người đàn ông đeo mặt nạ định chém tiếp lần thứ hai, cánh tay của Hàn Phi đã ôm lấy cánh tay của đối phương như một con trăn khổng lồ đang săn mồi, hắn không nhìn thấy, vì vậy dứt khoát kéo đối phương vào trong lòng mình.

Cận chiến, đấu tay đôi với kẻ địch.

Hàn Phi quên mất mình đã học được những gì trong quá khứ, nhưng tất cả những chiêu mà hắn sử dụng đều là những chiêu thức sát thủ nguy hiểm nhất, tất cả các phương thức tấn công và thế tấn công đều chỉ có một mục tiêu, đó là giết chết đối thủ trong thời gian ngắn nhất.

Loại kỹ năng giết người này cần phải được luyện tập vô số lần và phong phú trong thực chiến mới có thể có được, mà Hàn Phi lại có tất cả những thứ này.

Người đàn ông đeo mặt nạ căn bản không tưởng tượng rằng mình sẽ thất thủ, cái tên ốm yếu ăn mặc bình thường này, vậy mà lại tránh được đòn tấn công của mình khi không thể nhìn thấy, còn sử dụng những kỹ năng chiến đấu chuyên nghiệp đáng sợ đến như vậy.

Rất nhiều cơ hội chỉ có một lần, anh ta có động cơ và lợi thế đầu tiên, nhưng khi anh ta ở gần Hàn Phi, cơ hội đã đến với hắn.

Không giống như người đàn ông đeo mặt nạ, Hàn Phi có mất trí nhớ hay không, hắn đều biết rất rõ một điều, muốn thoát khỏi tuyệt vọng, nhất định phải nắm chắc mọi cơ hội!

Nắm đấm lao ra như một quả đạn đại bác, đập thẳng lên chiếc mặt nạ.

Đòn tấn công của Hàn Phi vô cùng nặng, hơn nữa là liên tục không ngừng, chỉ cần đối thủ bị hắn tìm được lỗ hổng, vậy thì hắn nhất định sẽ đánh cho đến khi mất khả năng phản kháng mới thôi.

Mềm lòng trước một kẻ sát nhân biến thái, tức là tàn nhẫn với người bị hại, người đàn ông đeo mặt nạ có lẽ đã bị chấn động mạnh và chấn thương sọ não nghiêm trọng, đến dao cũng không thể cầm chắc, ngã xuống đất.

Hai mắt Hàn Phi vẫn chưa hồi phục nên không dám bất cẩn, hắn vô cùng điêu luyện bẻ gãy cổ tay người đàn ông.

Nghe thấy âm thanh thô bạo của tiếng xương gãy, trái tim Hàn Phi như bị kích động, âm thanh không vui tai này gợi lên trong hắn một số ký ức đẹp đẽ.

"Mình đã từng làm việc này?"

Mắt rất đau, vì vậy Hàn Phi buộc phải ra đòn mạnh, hắn không thể cho đối thủ có cơ hội đánh trả.

Người đàn ông đeo mặt nạ đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, đã hôn mê bất tỉnh, chiếc mặt nạ màu trắng mà anh ta đang đeo đã bị Hàn Phi đập vỡ, máu chảy ra từ khe hở giữa mặt nạ và khuôn mặt.

"Trong hòm của anh đựng cái gì vậy? Có thuốc giải không?" Hàn Phi vỗ một cái vào má người đàn ông, đáng tiếc người kia không nói được lời nào.

Chịu đựng cơn đau nhói trong mắt, Hàn Phi cố gắng lui lại phía sau chuẩn bị bỏ đi, hắn không muốn cùng người phụ nữ trước mặt có chút giao du gì.

"Này! Anh chờ một chút!" Người phụ nữ đeo kính cởi giày cao gót ra, bám vào tường từng chút một đi về phía Hàn Phi: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Người phụ nữ trông rất ngọt ngào và dễ thương, rất dễ khơi dậy mong muốn bảo vệ của người khác.

"Cô mau về nhà đi." Mắt của Hàn Phi càng ngày càng đau, với trạng thái hiện tại của hắn, một mình đi trên phố, rất có khả năng không sống sót qua đêm nay.

"Hay là anh cùng tôi về nhà đi? Tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương ở mắt, loại thuốc đó rất có thể sẽ khiến anh bị mù đấy." Người phụ nữ rất lo lắng cho Hàn Phi, khi hắn nhắm mắt lại lần nữa, cánh tay khẽ giơ lên.

Ngay sau đó, một luồng điện xuyên vào trong cơ thể Hàn Phi, hắn còn chưa kịp hoàn hồn đã bị choáng váng ngã xuống đất.

Ánh mắt cuối cùng mà hắn nhìn thấy là, người phụ nữ kéo chiếc xe đã được giấu từ trước khỏi đống rác.

"Xem ra phải phân ra làm hai lần để đem bọn họ về rồi."

Ngơ ngác mở mắt ra, Hàn Phi cảm thấy hốc mắt không còn đau nhức nữa, hắn muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình đã bị xích lại vào tường, quần áo cũng đã bị mất.

"Tỉnh rồi à?" Người phụ nữ chống cằm ngồi bên cạnh, sau lưng cô chất đống đủ các thể loại quần áo của đàn ông.

Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt của người phụ nữ, hắn cảm thấy đối phương nhất định là một người nào đó trong trí nhớ của mình, nhưng lại không thể gọi ra tên đối phương. Cũng chính vì sự quen thuộc này mà Hàn Phi mắc "chứng hoang tưởng bị bức hại" không có nhiều phòng bị đối với người phụ nữ, bản năng của hắn dường như không nghĩ rằng đối phương sẽ làm tổn thương mình.

"Nói đi, Bả Đông Ức ở đâu?" Người phụ nữ tháo kính ra, lau mắt kính: "Trong hầu hết các trường hợp, tôi chỉ muốn điểm tích lũy của công viên vui chơi giải trí, không giết người".

"Tôi không biết điểm tích lũy gì hết, nhưng tôi cảm thấy trông cô rất quen, có lẽ trước đây chúng ta đã từng quen biết ..." Hàn Phi cố gắng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ: "Có phải cô đã từng thích tôi không?"

Người phụ nữ đang lau mắt kính dừng lại, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: "Xem ra anh quả thực đã sống đủ rồi."

"Tôi mất trí nhớ rồi, đã quên rất nhiều chuyện trong quá khứ, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy cô đã cảm giác hình như chúng ta đã từng quen biết nhau, thế nên tôi mới đi cứu cô." Những gì Hàn Phi nói là sự thật: "Tôi biết trong trường hợp đó, việc một người phụ nữ cố tình đi vào trong một con ngõ nhỏ thì chắc chắn là có vấn đề, hơn nữa kỹ năng diễn xuất trật chân của cô hơi thiếu tự nhiên, cảm giác như một diễn viên tuyến ba chưa hiểu rõ bản chất của kỹ năng diễn xuất, chỉ có thể đánh lừa người ngoài ngành thôi."

"Biết là tôi có vấn đề, anh vẫn còn đuổi tới cứu tôi? Anh chọc cho tôi cười rồi đấy." Người phụ nữ lại đeo kính vào, bỏ vài viên thuốc vào trong cốc.

"Bác sĩ nói rằng tôi mắc chứng hoang tưởng bị bức hại, nhưng tôi cảm thấy hình như mình có thể tiên đoán được cái chết, khi cô đến gần tôi, tôi không hề cảm thấy sợ hãi hay lo sợ, đây chính là lý do thứ hai khiến tôi sẵn sàng cứu cô." Hai tay của Hàn Phi bị khóa lại bằng xích sắt, nhưng thật kỳ lạ là ngay cả trong tình huống này, hắn vẫn không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại còn có một cảm giác kỳ lạ rằng ước mơ của người khác đã thành hiện thực.

"Chứng hoang tưởng bị bức hại? Tiên đoán được cái chết? Còn mất trí nhớ? Anh đang BUFF kép ở đây đấy à?" Người phụ nữ bưng cốc nước bỏ thuốc đi tới trước mặt Hàn Phi, cô nhìn kĩ khuôn mặt hắn: "Đừng có lôi kéo làm quen nữa, nếu như anh không muốn cho tôi biết điểm tích lũy ở đâu, vậy hãy cho tôi biết di ngôn của anh là gì?"

Sau khi im lặng một lúc lâu, Hàn Phi vẫn không nhớ ra được cái gì, hắn lắc lắc đầu, sau đó vô cùng nghiêm túc cầu xin: "Đừng giết con mèo của tôi, được không?"

"Hết rồi?"

"Tôi thực sự là bị mất trí nhớ, không nhớ được gì hết, con mèo đó cũng là hôm nay tôi mới giải cứu được."

"Anh có biết vừa rồi suýt chút nữa đánh chết một người sống không? Còn phế hai cánh tay của đối phương, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, một gã như anh mà lại đi cứu một con mèo sao?" Người phụ nữ căn bản không tin lời Hàn Phi, cô đặt chén nước thuốc lên miệng hắn: "Có phải anh cho rằng tôi sẽ không giết anh không? Nào, ngoan ngoãn uống chỗ thuốc này đi cho tôi xem..."

Người phụ nữ chưa kịp nói xong, Hàn Phi đã cúi đầu uống ừng ực, hắn thật sự cũng hơi khát.

"Còn nữa không? Có thể cho tôi thêm chút nước nữa được không?"

Nhìn vẻ mặt của Hàn Phi, người phụ nữ lại nhìn cái cốc trống rỗng: "Anh cũng dứt khoát thật đấy, tôi nghi ngờ là anh đang đánh cược tính mạng của mình, có điều cũng phải nói rằng, tại sao tôi lại có chút không nỡ giết anh? Có chút muốn giam giữ anh ở đây, để hành hạ anh mỗi ngày nhỉ."

Đứng dậy, người phụ nữ lại rót một cốc nước khác: "Anh thực sự không biết về điểm tích lũy của công viên vui chơi giải trí à? Nhưng nếu như anh không nhận được thư mời của công viên, tại sao trong ba lô của anh lại có mặt nạ chú hề của công viên?"

"Tôi không nhớ nữa..." Hàn Phi uống cạn ly nước thứ hai, mím môi nhìn khuôn mặt của người phụ nữ.

"Có thể cho tôi biết tên của cô không? Như vậy biết đâu có thể để tôi nhớ ra cô là ai nhanh hơn."

"Tôi tên là Lý Quả Nhi, một tội phạm đang bị truy nã." Người phụ nữ nhìn Hàn Phi cười: "Anh có sợ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro