Chương 643: F

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

F vô cùng hài lòng với con dao đen đó, anh ta dường như đang cố ý cho con dao ăn, hy vọng nó có thể ăn nhiều thứ hơn, lột xác trở nên đáng sợ hơn.

Mỗi khi F vung dao, Hàn Phi đều có thể nghe thấy tiếng kêu khóc trong cán dao, hắn rất muốn giật lấy con dao đó, nhưng lại không thể tìm ra lý do để làm như vậy.

"Quỷ sẽ hiện hình khi giết người, muốn chém được nó, e rằng sẽ cần một người làm mồi nhử." Thiên Dạ vừa rồi suýt chút nữa bị giết, quay đầu lại nhìn Lý Quả Nhi và Hàn Phi: "Hai người cũng đừng nói là chúng tôi bắt nạt cô, thật ra chút ý nghĩ nhỏ của cô chúng tôi cũng có thể hiểu được, chẳng qua là muốn dùng năng lực của chúng tôi để giúp cô thoát khỏi sự truy đuổi của 'quỷ'. Mọi người đều là người tham gia trò chơi, tôi sẽ nói thẳng ra luôn, hai người đừng nghĩ đến việc không làm mà hưởng, tôi muốn hai người cũng cử ra một người, đi đầu làm mồi nhử cùng với tôi."

Mặc dù Thiên Dạ trông hơi bất hảo nhưng thực ra con người anh ta rất khôn ngoan, có thể tự mình phụ trách một đội sáu người, điều này cũng đã đủ chứng tỏ được khả năng của anh ta.

"Quỷ" có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, những người đi đầu tiên là có khả năng bị tấn công nhất.

Lý Quả Nhi không đợi Hàn Phi mở miệng, cô trực tiếp đi tới: "Tôi đi cùng với anh."

Những người chơi chơi chút bất ngờ, bọn họ còn tưởng rằng sẽ là Hàn Phi đi đầu.

"Cô chắc chứ?" Ánh mắt Thiên Dạ rời khỏi Lý Quả Nhi, nhìn về phía Hàn Phi: "Anh cũng đồng ý sao?"

"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng kết thúc thăm dò, bất kể cuối cùng có thành công bắt được quỷ hay không, chúng ta đều phải rời đi trước 0 giờ." Lý Quả Nhi lật xem những kịch bản của Hàn Phi: "Ban ngày quỷ yếu nhất, nhưng cũng là khó gặp nhất, bọn chúng sẽ xuất hiện sau khi màn đêm buông xuống, sức mạnh cũng đang dần khôi phục, sau 0 giờ bọn chúng sẽ bước vào trạng thái đáng sợ nhất."

"Cô làm thế nào mà biết những chuyện này?"

"Tin hay không thì tùy." Nói xong Lý Quả Nhi bước lên tầng, trong lòng cô hoảng sợ hơn ai hết, "quỷ" đó đang theo đuổi cô, nếu như không tìm ra cách giết quỷ, cô cũng ăn ngủ không yên.

"Đây rõ ràng là một trò chơi bắt quỷ, nhưng khi chơi rồi thì lại hoàn toàn ngược lại." A Trùng lặng lẽ lùi lại, nhưng lại bị F đẩy lên: "Sao anh cứ luôn nhắm vào tôi thế? Tôi ngoài việc có thể nhận thức được sự tồn tại của linh dị ra, không có khả năng gì khác cả!"

Sau khi nhìn thấy con quái vật vừa rồi, A Trùng cuối cùng cũng đã bộc phát.

"Thiên phú của anh còn mạnh mẽ và hoàn hảo hơn những gì anh tưởng tượng, tôi là đang giúp anh kích hoạt nó thôi." Giọng nói của F không có chút cảm xúc, sau khi người ta nghe thấy xong, rất khó để nảy ra ý nghĩ phản bác.

"Anh biết thiên phú của tôi?" A Trùng bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn là im lặng đi theo Lý Quả Nhi.

Thời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, thoạt nhìn toàn bộ cư xá dường như đều được sơn màu đỏ.

Tất cả các loại tiếng động lạ bắt đầu xuất hiện trong cư xá, trong những tòa nhà dường như tồn tại một thứ gì đó đặc biệt.

Những tờ thông báo tìm người trên các bức tường của hành lang dần dần nhiều lên, trên các bậc thang bắt đầu xuất hiện đủ các thể loại đồ vật lộn xộn, còn có một số đất mịn trộn với giấy vàng.

"Tôi có một cảm giác rất tồi tệ." Bước chân của A Trùng càng ngày càng chậm, nếu như không phải có người đẩy, anh ta căn bản sẽ không tiến lên phía trước: "Những thứ bẩn thỉu trên tầng hẳn là không chỉ có một, tôi có thể cảm nhận được sát khí tỏa ra từ cơ thể của bọn chúng!"

Không ngừng phát ra cảnh báo, nhưng không có ai dừng lại, những người chơi tập hợp đội ngũ tinh nhuệ nhất, bọn họ nhất định phải thành công bắt được quỷ trong đêm nay.

Đối mặt với con dao đen của F và sự thúc giục của Thiên Dạ, A Trùng chỉ còn cách cắm đầu đi lên tầng tám.

Từ đây đi lên phía trên, diện mạo của tòa nhà đã bắt đầu thay đổi, những thông báo tìm người trên tường toàn bộ như vừa được dán lên, khuôn mặt của những đứa trẻ không bị đào mất, mà được thay thế thành bộ dạng lúc bọn chúng chết.

Thành thật mà nói, loại thông báo tìm người này còn kinh dị hơn những cái trước, đi trong hành lang tối đen, cảm giác như bị một đám trẻ con đã chết theo dõi.

Ngoài những thông báo tìm người đó, trên tường cũng bắt đầu xuất hiện những quảng cáo về công viên vui chơi giải trí, những tờ rơi công viên có hình ảnh về vòng đu quay, tàu lượn,... hoàn toàn trái ngược với những thông báo tìm người, những đứa trẻ đáng thương đó có lẽ chỉ có thể tiếp cận công viên vui chơi theo cách này.

"Bắt quỷ là trò chơi ở công viên vui chơi giải trí, ở đây cũng có dán quảng cáo của công viên nữa, có khi nào tất cả đều là do công viên đang giở trò quỷ?" Lý Quả Nhi khẽ cau mày: "Nếu như thực sự là do bọn họ làm hại những đứa trẻ đó, vậy thì công viên làm thế để làm gì?"

Không ai trả lời Lý Quả Nhi, Thiên Dạ đang đi đầu tiên đã mở cửa của căn hộ tầng tám.

Trong căn nhà chật hẹp không có chút ánh sáng, tất cả các cửa sổ đều bị bịt kín lại.

Tiến vào kiểm tra, trong nhà có chỗ để rửa ảnh, trong các phòng tối chất đống các chậu hoa.

Hầu hết các chậu đều bị sứt mẻ, một số đổ đầy đất, một số khác thì nhét đầy đồ chơi.

Giật bức ảnh trên tường xuống, Thiên Dạ cầm nó trên tay kiểm tra, tất cả những bức ảnh đó đều là chụp chậu hoa.

"Chậu hoa thì có gì mà chụp? Bên trong đến một bông hoa cũng không có."

"Có khi nào những chậu hoa này không phải là để trồng hoa mà là trẻ con không?" Hàn Phi chậm rãi đi tới trung tâm của đội, càng đến gần tầng cao nhất, tim của hắn đập càng nhanh.

"Không sai, mặt sau của cuốn sổ ghi chép có viết tương tự như một bài hát ngắn, chậu hoa tượng trưng cho nơi giam giữ trẻ em, những bông hoa hẳn là tượng trưng cho những đứa trẻ." Suy nghĩ của F và Hàn Phi giống nhau, anh ta cầm chậu hoa lên xem, phát hiện rất nhiều chậu hoa bên dưới có viết tên người: "Những chậu hoa này có kích thước khác nhau, nhưng viết cùng một cái tên, chậu hoa thì vẫn còn, nhưng thứ mọc trong chậu đã không thấy đâu nữa."

Khi thăm dò sâu hơn, bên tai F truyền đến tiếng khóc nức nở, anh ta cầm con dao đen đẩy cánh cửa của căn phòng tối trong cùng, tiếng khóc bên tai càng trở nên rõ ràng hơn.

"Đây là thứ gì?"

Trong góc phòng tối là một chậu hoa to bằng cái ang nước, trong chậu có một đứa trẻ béo phì đến dị dạng, dường như nó chưa từng nhìn thấy mặt trời, làn da như thể bị tẩy trắng vậy.

Cậu bé béo phì quay lưng về phía những người chơi, cơ thể của nó hình như bị mắc kẹt trong ang, đang nhỏ giọng khóc lóc.

Hai vai nhún nhún, bên dưới làn da cậu bé dường như đều là nước, toàn thân đều đang run rẩy.

F nhìn chằm chằm cậu bé hồi lâu, sau đó lấy con dao đen ra: "Cuối cùng cũng gặp được một người không chạy được, không biết giết chết nó, có thể tăng thêm điểm không."

"Anh có chắc là muốn qua đó không?" Bản thân A Trùng thu mình lại phía sau: "Ý của tôi là, có lẽ chúng ta có thể giải quyết theo hướng ôn hòa hơn? Dù sao thì đứa nhỏ trong chậu hoa này hình như không có ý tấn công chúng ta."

"Chờ nó có ý, thì mọi thứ đã quá muộn rồi." Đôi mắt dưới lớp mặt nạ của F có chút lạnh lùng: "Quỷ, không nên tồn tại."

Cậu bé không thể di chuyển, lần này cũng không cần một người sống làm mồi nhử, F một mình tiến về phía trước.

"Hồn phi phách tán, mới là sự giải thoát thực sự cho nó." F nâng con dao đen lên, vô số người trong cán dao hét lên, nhưng họ căn bản không thể ngăn cản F.

Cậu bé bị mắc kẹt trong chậu hoa cũng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, liều mạng quay đầu lại, để lộ khuôn mặt không cân đối với cơ thể, cơ thể của cậu không ngừng phát triển nhưng khuôn mặt vẫn y nguyên như lúc ban đầu bị bắt cóc.

Khi lưỡi dao rơi xuống, cậu bé bị dọa đến khóc oa oa, những giọt nước mắt rơi vào chậu hoa như chứa đựng những hạt giống của nỗi buồn và sự tuyệt vọng nhanh chóng bén rễ và nảy mầm trong đất.

Nhưng trước khi những thứ trong đất lớn lên, lưỡi dao đen đã rơi xuống đỉnh đầu của cậu bé.

"Bùm!"

Lưỡi dao va chạm với nhau!

Con dao đen của F bị một con dao khác chặn lại, đồng tử nheo lại nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Hàn Phi mặc bộ đồ đen đeo một chiếc mặt nạ trắng cười, đứng trước chậu hoa, tay cầm con dao tên là bầu bạn.

"Muốn chết sao?"

"Chính anh cũng đã đọc sổ ghi chép, biết trong chậu hoa trồng những đứa trẻ bị bắt cóc, cậu nhóc này cho dù có là quỷ, vậy nó cũng là một con quỷ đáng thương bị bắt cóc đem bán." Hàn Phi yên lặng thu dao lại: "Đôi vợ chồng đó có thể giết, nhưng đứa trẻ này không kiến nghị anh giết nó."

Hàn Phi và F đối đầu gay gắt, thái độ của hai người đối với quỷ hoàn toàn không giống nhau.

Một người là muốn giết chết tất cả, người kia chỉ muốn giết những kẻ đáng bị giết.

"Quỷ có thể quy đổi thành điểm, món nợ này anh nên biết rõ hơn tôi." Giọng F trở nên âm trầm: "Tránh ra."

"Nơi này là chúng tôi đưa anh tới, quỷ bên trong cũng nên phân cho tôi một phần, cặp vợ chồng đó nhường cho anh, đứa trẻ này là của tôi." Hàn Phi vô tình phát sinh mâu thuẫn với đối phương, vì vậy đề xuất ra một thỏa hiệp.

"Anh muốn bảo vệ nó, nhưng nó chưa chắc đã sẵn lòng nhận ý tốt của anh đâu." F cười lạnh thu lại dao lui về sau.

Nhìn thấy thái độ của F đột ngột thay đổi, Hàn Phi lập tức nhận ra điều gì đó, không chút do dự mà né sang một bên.

Những giọt nước mắt của cậu bé rơi xuống đất mọc ra những chiếc gai đen, những chiếc gai đen đó bị treo đầy gai độc, cậu bé béo phì dị dạng từ chối bất cứ ai đến gần, những chiếc gai độc đó là vật bảo vệ cho chính mình.

"Cho nên khai thông tâm lý cho những đứa trẻ bị bắt cóc này cũng rất quan trọng, nếu như không có dũng khí xông qua bụi gai xung quanh, thì đừng tùy tiện nói đến việc cứu chúng." F nhìn Hàn Phi ngã dưới đất: "Bọn chúng vẫn luôn ở trong phòng tối, đã biến thành quái vật, cho dù thỉnh thoảng có một tia sáng chiếu vào, bọn chúng cũng chỉ cảm thấy chói mắt thôi."

Trong chậu hoa bắt đầu mọc ngày càng nhiều gai, nhưng hầu hết những chiếc gai đó đều cuộn quanh cậu bé, không hề có ý định làm tổn thương người khác.

F cũng nhìn thấy điều này nhưng anh ta vẫn không muốn buông tay, cậu bé được trồng trong chậu hoa này có thể để cho anh ta làm một vài thử nghiệm.

"Đừng cản đường nữa." Anh ta làm ngơ trước tiếng khóc của cậu bé, cầm dao tiến về phía trước.

"Đứa trẻ sợ đêm tối, về tình có thể lượng thứ, bi kịch thực sự của cuộc đời chính là việc người lớn sợ ánh sáng." Sau khi Hàn Phi nhận ra cậu bé chỉ biết tự bảo vệ mình và khóc lóc, hắn đứng giữa cậu bé và F một lần nữa: "Tôi quên mất là ai đã nói câu này rồi, nhưng tôi nghĩ nó rất có lý."

"Rất nhiều người sống một cách hồ đồ, chính là vì đã nghe quá nhiều đạo lý." F nắm chặt con dao đen, thấy Hàn Phi nhất quyết không chịu buông ra, sau khi đối mặt một lúc, anh ta xoay người bước ra khỏi phòng.

Bị mắc kẹt trong quỷ lầu, nội bộ những người chơi không thể xảy ra mâu thuẫn, F làm như vậy không có nghĩa là anh ta đồng ý với Hàn Phi, anh ta chỉ là nghĩ đến đại cục mà thôi.

Sau khi F rời đi, Hàn Phi cũng cất con dao, hắn quay lại nhìn cậu bé béo phì kia.

Vô cùng kỳ lạ, Hàn Phi một người vô cùng sợ hãi trong chính căn nhà của mình, khi thực sự đối mặt với một con quái vật dị dạng như này, hắn ngược lại không hề sợ hãi, nội tâm rất bình tĩnh.

"Xin lỗi, chú không có khả năng giúp cháu tìm được bố mẹ, tất cả những gì chú có thể làm chỉ là tạm thời không để họ tổn thương cháu."

Hàn Phi không mong đợi gì được đáp lại, nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng cậu bé bị mắc kẹt trong bụi gai lại khóc một cách vô cùng thương tâm.

Hàn Phi không có trí nhớ, hoàn toàn không biết phải dỗ trẻ con như nào, thò tay lấy từ trong túi ra một quả bóng bay, đó là món đồ chơi duy nhất mà hắn có.

Thử thổi quả bóng lên, một cái đầu người lớn xuất hiện.

Nhìn khuôn mặt dần dần nở ra, cậu bé càng khóc thảm thiết hơn, cậu biểu hiện vô cùng sợ hãi, trên chậu hoa ngày càng có nhiều gai nhọn bắt đầu nổi lên.

"Xin lỗi, chú tưởng rằng cháu sẽ thích cái này." Hàn Phi không biết làm sao vội vàng ném quả bóng mặt người đi, khuôn mặt đó vừa hay đụng phải gai nhọn quanh người cậu bé, lập tức bị nổ.

Phát hiện mặt người đáng sợ nổ tung trước mặt, cậu bé bị thu hút sự chú ý, tiếng khóc cũng nhỏ đi rất nhiều.

"Sở thích của cháu có chút đặc biệt đấy?" Phần lớn bóng bay đều nằm trong tay F, Hàn Phi thấy cậu bé ngừng khóc, nặn ra một nụ cười ẩn hiện dưới lớp mặt nạ:

"Nếu như chú có thể sống qua đêm nay, chú sẽ cho nổ tung tất cả các quả bóng bay trước mặt cháu."

Cậu bé cũng không biết có nghe hiểu không, dù sao khi Hàn Phi đến gần, gai nhọn xung quanh cũng lùi lại một chút.

"Mình hình như cũng rất được lòng trẻ con, Lý Quả Nhi và người phụ nữ ở công viên vui chơi cũng cảm thấy mình rất tốt." Hàn Phi đã nghe thấy những lời Thiên Dạ nói lúc trước: "Những người tham gia trò chơi này dường như coi mị lực là một thuộc tính có thể định lượng được, nếu người đàn ông ăn mặc như gà tây kia có tận tám điểm mị lực, vậy thì mị lực của mình sẽ cao đến đâu?"

Trong tiềm thức, Hàn Phi cảm thấy mị lực hẳn cũng là một vũ khí của riêng mình.

Sau khi rời khỏi tầng tám, nhóm người lên tầng chín.

Trên hành lang ngày càng có nhiều chậu hoa, cửa và hành lang mọc đầy gai, lúc đầu mọi người còn miễn cưỡng đi về phía trước, nhưng đến khoảng từ tầng chín đến tầng mười, hành lang đã bị gai đen chặn lại hoàn toàn.

"Những thứ này hình như là nước mắt của trẻ con, bi thương và đau khổ của chúng mọc ra gai trong chậu hoa." Hàn Phi kiên nhẫn giải thích, nhưng lại không có ai nghe, F càng cầm dao đi về phía trước, chặt đứt những cái gai chặn đường kia.

Con dao đen lúc trước chém quái vật rất dễ dàng, nhưng lúc này lại có vẻ chật vật khi chém những cái gai, con dao đó dường như không thích chặt những thứ vô tội.

Mở đường từng chút một, F cuối cùng đã dẫn tất cả người chơi lên đến tầng mười.

Thông báo tìm người rên tường đã bị che hoàn toàn bởi quảng cáo của công viên vui chơi, ở nơi nổi bật nhất trên đầu bọn họ, có mấy chữ được viết bằng sơn màu đỏ là chào mừng đến nhà của tôi! Chào mừng đến với công viên vui chơi nhỏ bé của tôi!

Dòng chữ được viết bằng sơn giống với dòng chữ trong chiếc mặt nạ chú hề, số 11 lúc này dường như đã hoàn toàn điên cuồng rồi.

"Cứ luôn có cảm giác tầng mười là tầng trọng yếu nhất." Hàn Phi mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, trải nghiệm của số 11 dường như đang cố ý nhắc nhở hắn: "Mình dường như đã gặp một người rất quan trọng ở tầng mười, chính là người đó đã thay đổi mình, cho mình tất cả những gì người đó mất."

Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Hàn Phi ấn mạnh đầu của mình, hắn liếc nhìn tất cả người chơi, cuối cùng nhìn về phía F đeo mặt nạ cầm một con dao đen: "Người đó có khi nào cũng ở tầng mười không? Thứ mà mình quên mất, có phải toàn bộ đều bị anh ta lấy đi rồi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro