Chương 650: Tôi đã thấy dáng vẻ hồi hồn của anh ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, lúc nãy sau khi giết chết tài xế và con quỷ dưới ghế sau, điểm trên thư mời của cô có thay đổi không?" Hàn Phi ngồi ở ghế sau lau sạch vết máu còn sót lại trên xe.

"Điểm tích lũy chỉ tăng một điểm, tôi cũng không biết làm thế nào mà có được, cái tiêu chuẩn cho cái gọi là 'bắt quỷ' rất mơ hồ." Lý Quả Nhi đang chăm chú lái xe, tốc độ lái của cô rất nhanh, như thể căn bản không lo sẽ bị đụng xe vậy.

"Vậy thì cũng có nghĩa là bây giờ chúng ta đã có mười bảy điểm rồi?"

"Đúng vậy, nhìn thế này, 100 điểm cũng không ngoài tầm tay."

Khi xe khởi động, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo từ từ nổi lên, trên xe taxi bắt đầu xuất hiện các loại quỷ dị, nhưng có Hàn Phi tay cầm dao bầu bạn ở đây, những dị thường đó không chuyển biến xấu hơn nữa.

"Chiếc xe này thực sự là một thứ tốt, không chỉ có thể thay cho việc đi bộ, hình như còn bị nguyền rủa rồi, sau này nói không chừng còn có thể dùng làm cái bẫy và nhà tù."

"Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo."

Hàn Phi và Lý Quả Nhi giống như đồng nghiệp đang bàn bạc công việc vậy, tán gẫu về những nội dung khiến người bình thường phải cảm thấy đứng tim.

Tiếng tích tắc vang lên, chiếc đồng hồ điện tử hỏng trong xe lại bắt đầu chuyển động, khi đến 0 giờ 45 phút, bọn họ đến homestay Cuộc sống hoàn hảo.

"Cô ở trong xe, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng tiếp ứng cho tôi." Hàn Phi một mình xuống xe, chạy vào trong homestay.

Phát hiện chỉ có một mình hắn quay lại, những người chơi cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vì bọn họ đã nhận được cuộc gọi báo bình an từ những người chơi khác, nên cũng không quá làm khó Hàn Phi.

Sau khi tìm thấy Tường Vi, Hàn Phi nói với đối phương một số quan điểm và suy đoán của mình về F.

Trong đó điểm mấu chốt nhất chính là Hàn Phi cảm thấy F dường như là một người đã chết từ rất lâu, hắn không có cách nào để xác nhận, cũng không cần Tường Vi tin những gì hắn nói, chỉ muốn duy trì liên hệ riêng tư với Tường Vi, hy vọng anh ta hãy chú ý hơn.

Khi bức màn ký ức đen tối bị xé toạc, Hàn Phi ngày càng cảm thấy có một số người chơi rất quen thuộc, bọn họ hẳn đã từng là bạn bè.

Tường Vi bị những lời đột ngột này của Hàn Phi dọa cho hoảng sợ, anh ta vô cùng tín nhiệm F, loại tín nhiệm đó giống như là đã cắm rễ vào trong linh hồn, từ khi sinh ra đã được định sẵn.

Nếu như không phải bị Hàn Phi đánh thức, anh ta thậm chí sẽ không bao giờ nghĩ tới tại sao mình lại tin tưởng F đến như vậy.

"Tôi sẽ cho anh biết một bí mật nữa về tôi, mấy ngày trước khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, sau đó phát hiện hình như đã bị mất trí nhớ, quên hết tất cả mọi thứ xảy ra trong quá khứ. Bác sĩ không chẩn đoán ra được vấn đề gì, đầu của tôi cũng không bị thương, chứng mất trí nhớ này không thể giải thích được, cảm giác như có người có thể thao túng trí nhớ vậy." Hàn Phi gần như là đang nói rõ: "Trước đây tôi luôn cho rằng là mình đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng từ sau khi nghe thấy F có thể đoán tương lai, tôi cảm thấy năng lực thao túng trí nhớ cũng rất có khả năng tồn tại."

Tường Vi im lặng, anh ta sẽ không tin những gì mà một người xa lạ như Hàn Phi nói, nhưng anh ta cũng đã có chút cảnh giác với F.

"Anh luôn là người duy trì lý trí và tỉnh táo, có trách nhiệm với tất cả những người tham gia trò chơi trong homestay Cuộc sống hoàn hảo, tôi không cần anh phải đồng ý với tôi, tôi chỉ hy vọng anh có thể duy trì khả năng suy nghĩ độc lập, đừng bị trí nhớ và bề ngoài lừa dối." Hàn Phi chậm rãi lùi lại: "Những gì mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là sự thật, những ký ức mơ hồ trong đầu càng có khả năng là có vấn đề."

"Đây là số điện thoại riêng của tôi."

Tường Vi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng trao đổi thông tin liên lạc với Hàn Phi.

"Sau này anh nhất định sẽ không bao giờ hối hận về sự lựa chọn này."

Hàn Phi không dừng lại, bỏ đi ngay sau khi đạt được mục đích.

Hắn quay lại taxi, sau khi cửa đóng lại, Lý Quả Nhi đã khởi động xe.

"Tiếp theo đi đâu?"

"Bên cạnh cô còn có bạn bè nào có thể tin tưởng không?" Hàn Phi lấy điện thoại di động của tài xế ra: "Chúng ta phải chuẩn bị làm một lô công cụ xử lý thi thể, sau này có thể sẽ thường xuyên phải dùng đến."

"Anh nghĩ tôi thế này có thể có bạn bè gì?" Lý Quả Nhi nhìn kính chiếu hậu, vết máu trên mặt cô còn chưa lau sạch.

"Con gái vẫn phải chú ý ngoại hình một chút." Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt kính của Lý Quả Nhi: "Ít nhất sau khi giết người xong, cần phải lau sạch vết máu."

"Hai thứ này tôi không có mối liên hệ cần thiết nào cả." Lý Quả Nhi vừa lái xe vừa nói sau khi suy nghĩ hồi lâu: "Tôi vẫn còn có một người bạn, anh ấy rất nhát gan, có lẽ sẽ không chủ động giúp đỡ. Nhưng nếu như tôi dùng tính mạng anh ấy ra để uy hiếp, anh ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta."

"Cô cũng biết anh ấy khá rõ đấy, xem ra quan hệ của hai người rất tốt."

Chiếc taxi băng qua những con phố vắng vẻ, nhanh chóng lái đến một cư xá mới xây dựng ở ngoại ô thành phố.

"Anh ấy họ Giả, là đồng nghiệp cũ của tôi, năng lực làm việc bình thường, nhưng rất thích thể hiện bản thân trước mặt lãnh đạo, trước đây còn từng tưới nước cho cây giả của lãnh đạo trong một tuần liền." Lý Quả Nhi đậu xe taxi ở chỗ camera giám sát không quay đến, cô và Hàn Phi đã trèo qua hàng rào, lẩn vào bên trong cư xá.

"Anh ấy từng mời tôi đến khi chuyển nhà mới, hôm đó anh ấy đã uống rất say." Lý Quả Nhi dừng lại trước cửa tầng 1, nhập mật khẩu, cửa hành lang mở ra.

Để tránh camera giám sát, cả hai cùng nhau leo cầu thang bộ lên tầng chín.

"Chính là ở đây." Lý Quả Nhi mở ba lô, lấy ra một túi đầy mỹ phẩm, nhanh chóng trang điểm cho mình một chút, sau đó ấn chuông cửa, Hàn Phi rất tự giác đi tới một chỗ khuất.

Không lâu sau, cửa chống trộm bên trong được mở ra, một người đàn ông mặc đồ ngủ đầu trọc xuất hiện ở cửa: "Tiểu Quả? Sao cô lại chạy tới đây?"

Lý Quả Nhi sắc mặt tái nhợt, giống như bị bệnh rất nặng, cô vô cùng yếu ớt muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp nói ra, liền ngã xuống đất.

"Lý Quả Nhi? Con mẹ nó! Cái quái gì thế này!" Đồng nghiệp nam hói đầu khoảng hai mươi tuổi ở trong nhà do dự một lúc, sau đó vươn tay mở cửa chống trộm ra ngoài: "Mặc dù tôi biết có thể là cô bị oan, nhưng bây giờ cô đến tìm tôi, ít nhiều cũng có phần không thích hợp!"

Đồng nghiệp nam họ Giả bước ra khỏi nhà, định kéo Lý Quả Nhi vào phòng thì ánh mắt anh ta nhảy dựng lên!

Lúc này anh ta mới nhận ra bên cạnh mình còn có một người khác đang đứng!

Toàn thân mặc âu phục màu đen, đeo một chiếc mặt nạ hề màu trắng, cả người tỏa ra sát khí, mép tay áo còn có vết máu.

Kẻ sát nhân đang ở cửa!

"Người anh em, tôi thấy cậu nhìn rất quen."

Trước khi người đàn ông hói đầu kịp kêu lên, Hàn Phi đã lao tới khóa cổ đối phương, bịt miệng lại.

Người này muốn vùng vẫy, nhưng Lý Quả Nhi đã nắm lấy bàn tay đang dang ra của anh ta.

Lý Quả Nhi lúc nãy vẫn còn nửa sống nửa chết, bây giờ sức lực từ cánh tay hoàn toàn không thua kém một người đàn ông.

"Đừng sợ, chúng tôi không bao giờ giết nhầm người tốt." Giọng nói dịu dàng của Hàn Phi vang lên bên tai Tiểu Giả, khuôn mặt anh ta biến sắc, tựa hồ chỉ nghe thấy một chữ "giết".

Vào trong nhà, đầu tiên Hàn Phi đi dạo một vòng, trong lòng hắn rất bình yên, không cảm thấy có cái chết đang đến gần.

"Căn nhà này rất an toàn, có thể sử dụng như một nơi nghỉ ngơi tạm thời."

"Vậy thì tốt."

Hàn Phi và Lý Quả Nhi không hề làm khó Tiểu Giả, chờ sau khi anh ta bình tĩnh lại, mới bắt đầu thuyết phục đối phương.

Đầu tiên, Lý Quả Nhi kể về quá trình bị oan, có người đang cố tình hãm hại cô, đem cái chết của bác sĩ hào môn Đỗ Xu đổ lỗi hết cho cô, dẫn đến việc cô bị hai bên trắng đen truy tìm.

Chuyện của Lý Quả Nhi Tiểu Giả có nghe nói một chút, nghe xong lại càng chắc chắn rằng cô đã bị gài bẫy.

Sau khi Lý Quả Nhi nói xong, Hàn Phi lấy điện thoại di động của tài xế taxi và tất cả bằng chứng về vụ giết người của tài xế, hắn logic rõ ràng, đặt chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh trước mặt Tiểu Giả.

Sau khi nghe xong vụ án giết người hàng loạt kinh hoàng như vậy, trán Tiểu Giả toát mồ hôi vì sợ hãi, nhưng điều mà anh ta không ngờ là Hàn Phi không những không phải là hung thủ giết người, mà còn là anh hùng giết chết hung thủ giết người.

Nhìn hai người tới thăm vào lúc đêm khuya, đầu óc Tiểu Giả vô cùng hỗn loạn, xét theo nội dung cuộc nói chuyện, Hàn Phi và Lý Quả Nhi đều là người qua đường vô tội, nhưng khi thật sự ngồi trước mặt hai người này, nhìn thế nào cũng thấy hai người bọn họ chính là hung thủ giết người hàng loạt thực sự.

"Được rồi, tôi có thể giúp hai người." Tiểu Giả thở dài, khát vọng sống sót mãnh liệt đã thúc đẩy anh ta đưa ra lựa chọn này: "Hai người cần tôi làm những gì? Muốn tôi đi làm thứ gì?"

"Tiêu hủy thi thể... một số loại thuốc và dụng cụ để ngăn chặn việc tiêu hủy chứng cứ do thi thể bị phân hủy." Hàn Phi lấy ra một danh sách: "Tôi đã liệt kê hết đây rồi."

Tiểu Giả nhìn danh sách, sắc mặt xám xịt: "Anh thế này cũng quá chuyên nghiệp rồi đấy."

"Cám ơn đã quá khen." Hàn Phi khẽ gật đầu: "Hai chúng tôi chỉ ở tạm thời thôi, cũng không ảnh hưởng anh quá lâu. Ân tình này của anh, tôi cũng sẽ ghi lòng tạc dạ."

"Anh đừng nói nữa." Ánh mắt Tiểu Giả đảo qua đảo lại giữa Lý Quả Nhi và Hàn Phi: "Tôi và Lý Quả Nhi là đồng nghiệp vào cùng một thời điểm, trước đây cũng rất chiếu cố tôi, cũng coi như là bạn bè của tôi, còn về anh... ... tại sao tôi lại cảm thấy như trước đây đã gặp anh rồi?"

"Gặp tôi rồi?" Chính Hàn Phi cũng cảm thấy rất kì lạ.

"Tôi từng làm một trò chơi tình ái, vào phần cuối trò chơi, nhà tôi hình như bị quỷ ám, con quỷ đó trông hơi giống anh một chút."

"Tôi gần giống 'quỷ'?" Hàn Phi sờ sờ cằm: "Mình đã từng xuất hiện dưới hình dáng quỷ? Đây là một manh mối rất quan trọng, có thể là một loại năng lực của mình!"

Sau khi lấy được tín nhiệm của Tiểu Giả, Hàn Phi yêu cầu anh ta mang đủ tiền và những vật dụng cần thiết, rồi cả ba người cùng nhau rời đi.

Hàn Phi và Lý Quả Nhi đều không thể lộ diện, rất nhiều việc chỉ có thể để Tiểu Giả ra mặt.

Xuống dưới tầng, khi Tiểu Giả ôm túi của mình ngồi lên taxi, anh ta đã có chút hối hận rồi.

Vết dao khắp xe, khiến người ta cảm thấy rùng rợn.

"Những hành khách đó có phải bị giết trong chiếc xe này không?"

"Đúng vậy, bên dưới chỗ mà anh đang ngồi, trước đây còn nhét một cái đầu người, mặt đầy máu, trông thê thảm lắm."

Sau khi thản nhiên an ủi Tiểu Giả, Hàn Phi theo anh ta vào trong xe.

Vẫn là Lý Quả Nhi lái xe, bọn họ hoặc là mua hoặc là mượn đủ đồ cần thiết, sau đó trở về nơi chôn cất thi thể của tài xế.

Nhưng khi Hàn Phi chuẩn bị xử lý lại thi thể của người tài xế, hắn phát hiện ra thi thể đã không còn nữa, xung quanh nơi chôn giấu có những vết xước dày và rất nhiều vết cắn.

"Sao trong thành phố lại có thể có một con dã thú cỡ lớn như vậy?"

"Ban đêm ở thành phố này khác với ban ngày." Hàn Phi ngồi xổm xuống kiểm tra: "Con quái vật ăn mất thi thể, chiều dài hẳn là trên ba mét, khoảng cách giữa móng vuốt cũng rất lớn, xung quanh không có một sợi lông thú nào rơi xuống, nhưng lại có rất nhiều tóc đen dài của con người."

"Bây giờ cái chết của người tài xế đã bị phát hiện, chúng ta hãy nhanh chóng đến nơi mà anh ta tổ chức nghi thức tái sinh càng sớm càng tốt."

Ba người quay trở lại xe, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu chỉ đường.

"Nghi thức được tổ chức ở lớp học thêm lam trắng, chính là nơi con anh ta bị tai nạn, trong kịch bản của tôi cũng đề cập đến tòa nhà đó, hai người có chắc sẽ đến đó đêm nay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro