Chương 663: Chìa khóa mở ra kí ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Về nhà?" Tiểu Giả nhìn hành lang ngày càng âm u đáng sợ, anh ta thật sự không thể tin được Hàn Phi vậy mà có thể nói ra lời này.

"Lúc trước không phải tôi đã nói với cậu và Lý Quả Nhi rồi hay sao? Tôi có cảm giác đặc biệt quen thuộc với tòa nhà số 1, như thể trước đây tôi đã sống ở đây một thời gian dài. Khi chúng ta đến vào ban ngày, mặc dù vẫn có cảm giác đó, nhưng không hề mãnh liệt, nhìn chung tòa nhà này vẫn còn rất xa lạ với tôi, nhưng bây giờ thì khác." Tốc độ của Hàn Phi rất nhanh, khi hắn nói xong những lời này, thì người đã lên đến tầng hai rồi.

"Sau khi bị mẹ của Tiểu Vưu kéo vào thế giới nhìn thấy quỷ, tôi mới nhận ra rằng thứ mà tôi thực sự quen thuộc không phải là tòa nhà số 1 vào ban ngày của cư xá Hạnh Phúc, mà là tòa nhà số 1 vào ban đêm, hình như trước đây tôi đã từng sống chung cùng với quỷ."

Cầm dao lên, nội tâm Hàn Phi vô cùng mâu thuẫn, hắn cũng sợ chết như người bình thường, có thể cảm thấy sợ hãi, nhưng ngoài sợ hãi ra, hắn còn cảm thấy một tia ấm áp cùng đẹp đẽ.

Kí ức đẹp nhất của hắn dường như xảy ra ở đây, ký ức tồi tệ nhất dường như cũng là xảy ra ở đây.

Khi Hàn Phi nói chuyện với Tiểu Giả, chiếc điện thoại di động dính máu sáng lên một tia sáng lạnh lẽo, Tiểu Vưu đã dùng điện thoại di động của mẹ mình để gọi cho chủ nhà.

"Tại sao anh lại hại tôi! Tại sao!"

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, Tiểu Vưu bắt đầu mất kiểm soát, tất cả ủy khuất và sợ hãi của cô đều biến thành chất vấn.

Sau khi trải qua chuyện kinh khủng như vậy, không tránh khỏi việc suy sụp tinh thần, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, không thể lãng phí cơ hội quý giá, vì vậy Hàn Phi trực tiếp lấy điện thoại di động từ trong tay Tiểu Vưu, hỏi vào trong điện thoại: "Căn nhà mà anh cho Tiểu Vưu thuê đã từng xảy ra chuyện gì? Con quỷ treo cổ kia là xuất hiện như nào?"

"Chuyện này không liên quan đến tôi!" Chủ nhà nhất định là người biết rõ nội tình, Hàn Phi còn chưa hỏi kĩ, anh ta đã bắt đầu đổ lỗi trước.

"Nó xuất hiện khi nào?"

"Tôi cũng là nạn nhân mà! Tôi mua căn nhà này từ một người bạn với giá rẻ, kết quả ai ngờ bạn lại lừa tôi, căn nhà này của anh ta trước đây có một người thuê nhà đã tự tử, thi thể bốc mùi rồi mới được phát hiện. Tôi nghe những người hàng xóm nói, lúc đó khi cảnh sát phá cửa ập vào, thi thể người thuê nhà đã bị treo cổ đến biến dạng, đầu và thân trong tình trạng sắp rời ra, cổ bị kéo rất dài." Trong giọng nói của chủ nhà tràn đầy hoảng loạn.

"Nhà bị ma ám rồi tại sao anh còn cho thuê!" Cơ thể Tiểu Vưu run lên, không biết là vì tức giận hay sợ hãi.

"Tôi cũng không còn cách nào khác mà, căn nhà đó ban đầu tôi cũng không muốn cho thuê, chỉ muốn nhanh chóng bán đi với giá rẻ. Nhưng ai mà biết khi căn nhà không có ai, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng, mơ thấy một người đàn ông treo cổ ở đầu giường, cổ anh ta bị kéo dài, xương sống cũng lộ ra ngoài!" Bản thân chủ nhà cũng rất sợ hãi: "Tôi đã tìm rất nhiều người để trừ quỷ, nhưng đều không có tác dụng, sau đó có một người hình đại diện là màu đen tuyền đã chủ động add tôi, anh ta nói có cách giúp tôi."

"Một người lạ với hình đại diện màu đen tuyền?" Hàn Phi lập tức nghĩ đến người tài xế taxi, lúc trước người tài xế giết chết chín hành khách, tổ chức nghi thức tái sinh cho con trai mình, chính là bởi vì bị một người lạ có hình đại diện màu đen mê hoặc, cũng là người đó đã dạy anh ta lưu trình cử hành nghi thức.

"Đúng vậy, người đó bảo tôi cho thuê căn nhà đó đi, chỉ cần trong căn hộ ma ám có chín người sống khác nhau sống ở đó, tà ma của căn hộ ma ám sẽ bị dương khí rửa sạch, quỷ cũng sẽ đi theo người thuê cuối cùng bỏ đi, không còn bám lấy tôi nữa.

"Anh ta bảo anh làm như vậy thì anh làm hay sao? Anh có biết là như vậy sẽ hại chết người khác không?" Tiểu Giả cũng lớn tiếng hét lên, người khác có bị hại chết không anh ta không rõ, nhưng chính anh ta bị liên lụy vào, bây giờ sống chết cũng khó lường.

"Tôi cũng không còn cách nào khác mà! Tôi cũng không muốn chết mà!" Chủ nhà không biết đám người Hàn Phi bị mắc kẹt trong cư xá của quỷ, anh ta cho rằng mình đã bị bại lộ sẽ bị trừng phạt, vì vậy mới tích cực phối hợp như vậy.

"Anh có biết vì sao quỷ treo cổ lại tự tử không? Chấp niệm trước khi chết của anh ta là gì?" Hàn Phi nhớ những lời chú hề nói với mình, trước đây chính vì hắn đã giúp chú hề mở nút thắt trong lòng, nên chú hề mới đồng ý giao dịch với hắn.

Bây giờ ý tưởng của Hàn Phi rất đơn giản, hắn cần phải tìm ra chấp niệm của quỷ treo cổ, xem liệu có thể sử dụng "bầu bạn" để phá hủy cốt lõi oán hận của gã không.

"Người đó hình như từ nhỏ đã bị bắt nạt, sau này tại nơi làm việc bị mang tiếng oan, nhất thời nghĩ quẩn nên mới chọn cách cực đoan nhất. Bạn tôi khi nhận nhà đã kiểm tra qua, người đó đã để lại rất nhiều những lời lẽ thù hận với thế giới này ở rất nhiều nơi trong căn nhà, trong mắt anh ta toàn là căm hận, đến cuối cùng nhìn cái gì cũng đều thấy chống lại mình." Chủ nhà cảm thấy Hàn Phi có vẻ rất chuyên nghiệp, anh ta nhanh chóng kể ra những gì mình biết, dù sao thì anh ta cũng không muốn bị quỷ treo cổ bám lấy nữa.

"Vậy thì anh ta căm hận nhất hẳn là người đã khiến anh ta phải mang tiếng oan, tại sao anh không tìm cách lừa sếp anh ta vào cư xá này? Hoặc là anh để cho anh ta bám vào cơ thể của mình, rồi ban đêm đi tìm sếp của anh ta?" Phương pháp giải quyết mà Hàn Phi đưa ra vẫn còn quá cao cấp đối với một người bình thường, chủ nhà còn chưa kịp phản ứng lại, không biết phải trả lời như thế nào.

Tiếng bước chân lộn xộn từ trên tầng truyền xuống, như thể vài người mất đi lý trí đang chạy loạn xạ trong tòa nhà, có cảm giác rất ngột ngạt.

Chỉ dựa vào thông tin từ một mình chủ nhà thì vẫn chưa thể đối phó được với quỷ treo cổ, Hàn Phi tranh thủ thời gian hỏi lại lần nữa: "Anh thử nghĩ kĩ lại xem! Khi người thuê nhà chết, trong phòng còn sót lại thứ gì đặc biệt, hay có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"

Thi thể cậu bé biến thành oán niệm bởi vì nghi thức phục sinh, bây giờ hình đại diện màu đen lại chủ động liên lạc với chủ nhà, Hàn Phi có lý do để nghi ngờ quỷ treo cổ cũng có thể liên quan đến hình đại diện màu đen.

"Ờ..." Khi Hàn Phi sắp mất kiên nhẫn, cuối cùng chủ nhà cũng nhớ ra một chuyện: "Thường thì người ta khi treo cổ sẽ giẫm lên trên ghế hay thứ gì đó, nhưng người đó lại giẫm lên một cái hũ màu đen, tôi nghe bạn tôi nói rằng cái hũ đó có chứa đồng phục học sinh cũ của anh ta, còn có những thứ như tẩy bút chì, cặp, bấm ghim và tách cà phê rỗng."

"Cái hũ? Vừa rồi anh nói khi còn nhỏ anh ta bị bắt nạt, những thứ đựng trong hũ có liên quan đến việc anh ta bị bắt nạt à? Chính chủ nhân của những món đồ đó đã khiến anh ta từng bước đi đến chỗ chết, trở thành bậc thềm cho anh ta treo cổ tự tử?" Hàn Phi phản ứng rất nhanh: "Cái hũ đó anh đã vứt đi chưa?"

"Bạn tôi nói đã làm mất cái hũ rồi, nhưng mỗi lần gặp ác mộng, tôi đều mơ thấy cái hũ đó, nó hình như vẫn ở trong phòng." Bản thân chủ nhà cũng rất khổ não: "Nhưng tôi đã tìm kiếm trong nhà rất lâu mà không thấy."

"Quan hệ của anh với bạn anh như thế nào?" Hàn Phi đột nhiên mở miệng hỏi.

"Anh ta nợ tôi rất nhiều tiền, sau đó không trả được nên để lại căn nhà cho tôi. Nói thẳng ra là trước khi cho anh ta mượn tiền, quan hệ của chúng tôi rất tốt, sau này có thể vì giục nhiều quá mà mối quan hệ dần phai nhạt." Giọng điệu của chủ nhà hơi chút kinh ngạc: "Không phải anh nghi ngờ là bạn tôi cố ý hại tôi đấy chứ?"

"Mỗi lần anh mơ thấy quỷ treo cổ đều là ở đầu giường à?"

"Tôi luôn nghe thấy âm thanh trước, nó là đi từ bên ngoài vào phòng ngủ."

"Quỷ treo cổ luôn xuất hiện từ bên ngoài phòng ngủ." Hàn Phi lại nhìn sang Tiểu Vưu: "Không phải cô thường xuyên nghe thấy tiếng bước chân hay sao? Vậy đầu tiên âm thanh bắt đầu từ căn phòng nào trong căn nhà cho thuê đó?"

"Hình như là phòng tắm." Tiểu Vưu suy nghĩ một lúc, rồi nói một cách chắc chắn.

"Quỷ treo cổ âm hồn bất tán, bạn của chủ nhà rất có khả năng đã nói dối, anh ta hẳn là chưa vứt chiếc hũ đó đi mà là giấu nó trong phòng tắm." Hàn Phi đã có quyết định của riêng mình: "Lát nữa tôi sẽ tìm cách giữ chân anh ta lại, mấy người tìm cơ hội quay lại phòng tắm tầng 7 xem thử nhé."

Trong lúc trao đổi ba người đã gặp tiếng bước chân, quỷ treo cổ có cơ thể đã phát sinh thay đổi cực lớn xuất hiện trên tầng 4.

Màn sương mỏng màu đen lơ lửng như những xúc tu vô hình trên bề mặt cơ thể, đầu của quỷ treo cổ này thô bạo cắm vào xương sống, thân hình to gấp đôi, tất cả những vết thương do Hàn Phi chém trước đó đều đã lành lại.

"Nhanh như vậy đã khôi phục rồi?"

Cầm dao đứng ở phía trước, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào quỷ treo cổ đang di chuyển trên hành lang.

Nó đang nằm ở giữa hành lang như một con bọ khổng lồ, đôi chân mảnh mai như bị thịt khô, kiễng chân chống đỡ phần lớn cơ thể.

Ở hai bên xương sườn của nó lại mọc ra hai bàn tay da gầy bọc xương, trên móng tay treo đầy những mảnh vụn đồng phục học sinh, nắm lấy tay vịn cầu thang, bịt kín lối đi.

"Trông thật đáng sợ, hóa ra đúng là có thứ chỉ cần nhìn thôi sẽ khiến người ta sợ hãi từ trong lòng." Hai chân Tiểu Giả mềm nhũn, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng anh ta cũng biết rằng cửa hành lang đã bị khóa, đi xuống dưới chỉ có một con đường chết.

"Cái hũ mà quỷ treo cổ giẫm lên rất quan trọng, lát nữa tôi sẽ giành lấy một cơ hội cho hai người." Hàn Phi không thích đánh cược vận mệnh của mình, nhưng đôi lúc vận mệnh thường nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, vì để nắm bắt cơ hội đó, hắn buộc phải liều mình cố gắng.

"Chỉ dựa vào hai chúng tôi thôi sao?"

"Còn có mẹ của Tiểu Vưu!" Hàn Phi còn chưa kịp nói thêm nữa, con quái vật oán niệm đã lao tới, nó bò trên tay vịn cầu thang, cơ thể suýt nữa đâm thẳng vào hắn.

Để tránh cho Tiểu Giả và Tiểu Vưu bị thương, Hàn Phi không né về phía sau mà lao thẳng về phía trước.

Người sống dám rút dao về phía lệ quỷ, chỉ những sự dũng cảm của việc rút dao này đã vượt qua rất nhiều người tham gia trò chơi.

"Sau khi quỷ treo cổ biến thành quái vật, chặn hết hành lang, mọi người căn bản không thể thoát đi, mình chỉ có thể dẫn dụ anh ta vào căn nhà bên cạnh, thì bọn Tiểu Giả mới có thể vượt qua một cách suôn sẻ."

Kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, Hàn Phi một lần nữa dùng dao chém đứt đầu quỷ treo cổ, một người bình thường chắc chắn sẽ chết nếu bị tấn công như thế này, nhưng quỷ treo cổ đó lại không hề bị ảnh hưởng gì, cánh tay với sương đen quấn quanh trực tiếp bóp về phía cổ của Hàn Phi.

Xoay người tránh né, Hàn Phi phát hiện mình đánh giáp lá cà rất giỏi, tốc độ phản ứng nhanh đến kinh ngạc.

"Không gian hành lang quá hẹp, cứ tránh mãi như này chắc chắn cũng không được, mình phải tấn công!"

Nắm chặt bầu bạn, Hàn Phi còn chưa kịp chém nhát dao thứ hai, trong cổ đột nhiên cảm thấy thắt lại, sau đó cảm giác ngột ngạt truyền đến, cổ như bị thứ gì đó trói chặt, một lực trực tiếp nhấc hắn lên.

Hàn Phi cúi đầu nhìn xuống, đầu của quỷ treo cổ rơi xuống bậc thềm, người đàn ông xa lạ đó há to miệng, làn sương mỏng màu đen phun ra từ miệng nối với cái cổ gãy của gã, ngưng tụ thành một sợi dây gai màu đen, siết chặt cổ hắn.

Không cần thao tác gì nhiều hơn, Hàn Phi đã bị sương đen treo lơ lửng, hai chân hắn rời khỏi mặt đất.

Theo quỷ treo cổ, bộ dạng liều mình giãy giụa của Hàn Phi chẳng khác nào cá cắn câu, mọi phản kháng đều là vô ích.

Mặt mày tím tái, cổ Hàn Phi biến dạng vì bị siết chặt, hắn muốn chặt sương đen trên cổ xuống, nhưng hai tay lại bị quỷ treo cổ bắt được, đối phương chính là muốn nhìn Hàn Phi sống sờ sờ bị treo cổ đến chết.

Vào thời khắc mấu chốt, một con mèo ốm yếu nhảy ra khỏi ba lô sau lưng Tiểu Giả, vồ lên đầu quỷ treo cổ, chín đường hoa văn màu đen trên người nó tạm thời chặn được sương đen, nhưng nó cũng phải trả giá rất đắt.

Vết thương trên cơ thể con mèo vỡ ra ngay lập tức, một lượng lớn máu đen bắn ra từ cơ thể nhỏ bé của nó.

"Hàn Phi!" Tiểu Giả lúc này mới phản ứng lại, anh ta hoảng sợ lấy ra chiếc gương từ trong ba lô, hô to tên Hàn Phi để mình mạnh mẽ hơn, cầm chiếc gương đến phía trước quỷ treo cổ.

Chiếc gương có ghi sinh thần bát tự của thi thể cậu bé thực sự rất hữu dụng đối với quỷ quái bình thường, nhưng hiệu quả sử dụng đối với oán niệm lại không quá rõ ràng, chỉ kiềm chế được một phần sương đen.

Mèo xấu xí và Tiểu Giả đã tạo cơ hội cho Hàn Phi, hắn nắm bắt cơ hội quỷ treo cổ không tập trung, cầm dao đâm về phía cơ thể của gã.

Người sống không thể chạm vào quỷ quái, nhưng Hàn Phi có vẻ là một ngoại lệ, khi hắn muốn đẩy quỷ treo cổ vào căn nhà trên tầng 4, hai bàn tay của hắn dường như được kết nối với linh hồn, khoảnh khắc đó hắn cảm thấy hai tay mình không chỉ chạm vào quỷ, còn cảm nhận được kí ức và nội tâm tràn đầy oán hận.

Quỷ treo cổ hoàn toàn không ngờ tới một người sống có thể chạm vào người mình, kí ức bị phong ấn của gã bị đẩy ra, hồn thể rơi về phía sau cùng với Hàn Phi vào một căn nhà ở tầng 4.

"Nhanh lên tầng bảy! Có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cái hũ đó!"

"Được!" Tiểu Giả cũng biết bọn họ hiện tại không thể hoàn toàn giết chết quỷ treo cổ, anh ta kéo Tiểu Vưu chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất.

Hàn Phi cũng muốn rời đi, nhưng hai cánh tay của hắn vẫn bị quỷ treo cổ giữ chặt.

"Oan có đầu nợ có chủ! Tôi có thể giúp anh mang chín người đó tới đây!" Hàn Phi hết sức nghiêm túc thuyết phục, giọng nói của hắn dường như có một loại năng lực đặc biệt nào đó, nhưng loại uy lực đó đối với quỷ treo cổ cũng không có tác dụng gì, dù sao thì đầu của người ta vẫn còn ở ngoài cửa.

Cùng với tiếng mèo kêu vang lên, Hàn Phi nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, cái đầu của quỷ treo cổ hất con mèo đen toàn thân đầy máu ra, nó dường như bị một sợi chỉ đen xách lên, treo lơ lửng trên không trung, mở to hai tròng mắt đầy lòng trắng!

"Không đúng! Hình như nó không dám tiến vào!"

Sau lưng Hàn Phi không có bất kì phòng bị nào, cái đầu đó hoàn toàn có thể xông vào cắn xé cơ thể không phòng bị của hắn, nhưng đối phương lại không hề làm như vậy.

"Mình đã đánh cược chính xác, trong nhà này còn có quỷ khác!"

Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, Hàn Phi không muốn nghĩ tới, cũng không có khả năng nghĩ tới, trước tiên cần phải thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại đã.

Quỷ treo cổ tóm lấy Hàn Phi, hắn cũng dùng tay kéo đối phương, có ý chết cũng phải chết cùng nhau.

Khi một người và một quỷ tra tấn lẫn nhau, trên màn hình ti vi trong phòng khách xuất hiện thay đổi quỷ dị.

Những bông tuyết trắng đen nhấp nháy, trong màn hình ti vi mờ ảo hiện ra một ngôi nhà gỗ, trong ngôi nhà có một cô bé áo đỏ cô đơn đang chơi trò ghép hình với cơ thể của một người sống, cô bé đã cố gắng hết lần này đến lần khác để ghép mọi người lại với nhau, nhưng cho dù có làm như thế nào đi nữa, cô bé cũng không thể ghép những xác chết kia lại được.

Cảnh tượng kinh dị đẫm máu, chấn động vô cùng, tâm trí Hàn Phi cũng như bị kim đâm, vải đen phong tỏa kí ức lại xuất hiện một kẽ hở nhỏ nữa.

"Vụ án chặt thây ghép xác?"

Cũng ngay lúc Hàn Phi có ý nghĩ này, cô bé áo đỏ đang ngồi trong đống xác chết dường như cảm nhận được điều gì đó, cô chậm rãi quay đầu lại, ở trong nhà gỗ ti vi nhìn về phía hắn đang ở.

Cô bé mơ hồ đứng dậy khỏi đống xác chết, cô mặc bộ quần áo đang không ngừng chảy máu, từng bước đi về phía màn hình ti vi , như thể đang chuẩn bị trực tiếp bước ra khỏi màn hình vậy!

"Đứa trẻ này nhìn quen quá!"

Tiếng ồn ào trên ti vi càng ngày càng chói tai, cô bé áo đỏ bước đi càng lúc càng nhanh, lần trước còn ở trong nhà gỗ, giây sau đã ở rất gần màn hình, lại qua một giây nữa, một khuôn mặt dữ tợn điên cuồng của cô bé dán trực tiếp vào màn hình ti vi !

Con mắt toàn là tia máu và tuyệt vọng nhìn chằm chằm Hàn Phi, như thể chuẩn bị ăn hắn vào trong bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro