Chương 664: Trở lại nơi bắt đầu ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô bé trên màn hình ti vi dường như là một linh hồn cực kỳ hung ác, khí tức tỏa ra từ cơ thể cô bé hoàn toàn khác với quỷ treo cổ, loại sợ hãi đó thậm chí đến ký ức thời thơ ấu của chú hề cũng thể không thể so sánh, chỉ là bị cô bé nhìn thôi cũng cảm thấy linh hồn như thể bị tan chảy bởi ánh nhìn đó.

Cảnh tượng xảy ra trong căn phòng ở tầng 4 này cả Hàn Phi lẫn quỷ thắt cổ đều không nghĩ tới. Nguyên lai Hàn Phi chỉ cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc với mình, muốn vào xem thử một chút, nhưng ai mà biết trong ti vi lại ẩn chứa một gương mặt quỷ đáng sợ như vậy.

Vẻ mặt trên cái đầu quỷ treo cổ ở bên ngoài căn nhà thay đổi đột ngột, làn sương đen nhàn nhạt với vào trong, hai tay túm chặt Hàn Phi buông lỏng định rút lui ra ngoài.

Nó muốn rời khỏi đây, nhưng Hàn Phi thật sự sợ hãi khi ở lại đây một mình, hắn dùng hai tay ôm chặt lấy thi thể của con quỷ treo cổ.

Lòng bàn tay chạm vào linh hồn và ký ức của quỷ treo cổ, cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Phi cảm thấy vô cùng quen thuộc, trước đây hắn cũng đã từng làm như vậy trong căn phòng này!

Đầu óc trống rỗng bắt đầu nổi sóng, trên tấm màn đen che lấp ký ức lại một lần nữa xuất hiện khe hở, khe hở đó vẫn đang không ngừng lớn lên.

"Mình đã từng làm chuyện như vậy! Mình sống đến ngày hôm nay! Cho thấy đây chính là sự lựa chọn đúng đắn!"

Dùng cả hai tay hai chân, Hàn Phi suýt chút nữa đem cả thân thể treo trên người con quỷ treo cổ, cái đầu quỷ ở ngoài cửa sốt ruột nhe răng nhếch miệng.

Nói thật, Hàn Phi bây giờ thực sự sợ hãi, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của cô bé kia che kín cả màn hình, cảm giác bị áp bức khó tả khiến hắn lạnh buốt toàn thân, chỉ có ôm một con quỷ đến từ bên ngoài mới có thể yên tâm hơn một chút.

"Một trong những câu chuyện kinh hoàng nhất trong kịch bản đã xảy ra ở cư xá Hạnh Phúc. Không phải là mình đã gặp con quỷ được gọi là Diêm La tám tay kia đấy chứ?"

Cô bé mặc đồ đỏ lúc nãy sửa chữa xác chết trong phòng tối, nó tàn bạo đến mức coi thi thể như những mảnh ghép hình để chơi đùa, quỷ như vậy chắc chắn là ác quỷ!

Càng hoảng sợ, Hàn Phi lại càng nắm chặt lấy con quỷ treo cổ, lúc này hắn không còn nghĩ cách giết gã nữa, mà là làm thế nào để giữ cho chính mình sống sót.

"Đôi mắt của cô bé kia hoàn toàn bị sát khí bệnh hoạn chiếm giữ. Mình chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt điên cuồng như vậy."

Kẻ giết người biến thái sẽ lộ rõ bản chất khi phạm tội, nhưng ngay cả khi kẻ đó ở thời điểm điên cuồng nhất cũng không có đôi mắt đáng sợ như cô bé trên ti vi .

Thật sự không thể tưởng tượng nổi tại sao một đứa trẻ còn nhỏ tuổi như vậy lại có được đôi mắt làm người ta rung động đến như thế, Hàn Phi thậm chí còn không dám đoán đến cùng là cô bé đã giết qua bao nhiêu người.

Màn hình ti vi đen trắng bắt đầu nhấp nháy, vết máu trên mặt cô bé như từ màn hình thủy tinh chảy ra, mỗi một giọt máu đều mang theo sát khí nồng đậm.

Khoảng cách ba bốn mét, cô bé chỉ có thể nhìn Hàn Phi như thế, dường như không thể nào đi ra từ ti vi , hắn cũng nhận ra điều này.

Nhưng ngay khi hắn thở phào nhẹ nhõm thì máu lại nhỏ giọt xuống từ màn hình, chiếc tủ đặt ti vi dường như đang vô duyên vô cớ bắt đầu từ từ chuyển động.

Trong phòng khách tối om, chiếc ti vi đang phát hình mặt quỷ của cô bé di chuyển về phía hắn, khuôn mặt đó đã gần hơn một chút rồi!

Trên cổ Hàn Phi nổi lên da gà, hắn muốn rời khỏi, nhưng thân thể lại không tuân lệnh, hai chân vô lực, chỉ có cánh tay chạm vào ký ức của con quỷ treo cổ còn có thể miễn cưỡng cử động.

"Anh còn đứng ngây ra đó làm cái gì! Mau chạy đi! Chẳng lẽ anh muốn chết cùng với tôi hay sao?" Hàn Phi hét lớn với con quỷ treo cổ, chỉ tiếc là rèn sắt không ra thép, ở trong phòng, hai "người" đều không muốn bị sát khí không khống chế được nghiền nát.

Cái đầu con quỷ treo cổ ở bên ngoài phát ra tiếng gào thét chói tai, làn sương đen không ngừng tiến vào trong cơ thể, nó muốn kéo thân thể của mình ra, con mèo xấu xí nhân cơ hội trả đũa, cào vào mặt gã.

Khuôn mặt của con quỷ treo cổ vốn vô cảm tràn đầy vết thương, gã đã nổi điên, con mắt đầy tròng trắng chuyển động nhanh chóng, hận không thể lập tức quẳng con mèo xấu xí vào cùng với Hàn Phi ở trong phòng, để người chủ mèo chó được ở cùng nhau, dừng lại lửa giận kia.

"Nhanh lên!"

Ti vi càng ngày càng gần, con quỷ treo cổ tiêu hao lượng lớn sương mù màu đen, cố hết sức kéo thân thể.

"Nhanh lên!" Hàn Phi hét lớn một tiếng, khi hắn và con quỷ treo cổ lùi về phía sau, tủ ti vi cũng gần như di chuyển đến trước mặt hắn.

"Anh đâu có giết em, sao lại nhìn anh như vậy chứ?"

Cô bé điên cuồng tựa như nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, môi khẽ mấp máy, dường như đang nói gì đó.

"Chìa khóa?" Hàn Phi phát hiện mình nhất định đã từng tìm hiểu qua về ngôn ngữ môi, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, chỉ có thể nhìn ra cô bé nhắc tới chìa khóa.

"Chìa khóa gì? Chìa khóa cửa? Cô bé muốn mình trợ giúp tìm chìa khóa?"

Điên cuồng lùi về phía sau, trước khi ti vi chạm vào Hàn Phi, con quỷ treo cổ đã tiêu hao rất nhiều sương mù đen mới có thể kéo thân thể của mình và Hàn Phi đang treo trên người ra khỏi phòng.

Hai chân trở lại bình thường, Hàn Phi và con mèo xấu xí gần như không có chút do dự nào, bọn họ phóng đi, ba bước thành hai bắt đầu chạy lên tầng.

Cái đầu và thân thể bị tách ra của con quỷ treo cổ ngã nhào trên hành lang tầng 4, mất cả nửa ngày gã mới có thể đứng dậy trở lại.

Vừa rồi để đưa thi thể của mình ra khỏi phòng, con quỷ treo cổ đã phải tiêu hao quá nhiều sương đen oán niệm, hiện tại vết thương trên mặt gã cũng không cách nào lành lại.

Con quỷ treo cổ dùng hai tay tách cái đầu ra, gã thấy chấp niệm ở bên trong đã xuất hiện thân ảnh của Hàn Phi, giết chết hắn đã trở thành chấp niệm mới của gã.

Giơ mũi chân trên mặt đất, người đàn ông như bị một sợi dây vô hình trói buộc, gã đuổi theo Hàn Phi với tốc độ nhanh nhất.

"Mọi người có tìm được gì không!"

Khi chạy đến tầng 7, Hàn Phi cũng không dám nói quá lớn, vì sợ thu hút thêm nhiều thứ không tốt.

"Đã tìm thấy rồi!"

Tiểu Giả đã đập vỡ một viên gạch lát sàn trong góc và tìm thấy một cái bình màu đen được chôn ở nơi sâu nhất của nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh là nơi có nhiều âm khí nhất trong cả căn nhà, cái bình này lại đặc biệt được người ta đặt ở góc trong cùng, người bạn của chủ nhà rõ ràng cố ý muốn hại chết anh ta.

"Đưa cho tôi!"

Cầm "bầu bạn", Hàn Phi chạy tới chỗ Tiểu Giả, hắn nhìn thoáng qua đã phát hiện ra được vấn đề.

Trên chiếc bình màu đen là hai mảnh giấy trắng, trên đó có viết ngày tháng năm sinh của một người nào đó. Điều đáng chú ý hơn là nét chữ trên tờ giấy trắng rất giống nét chữ trên tấm gương của thi thể cậu bé, hẳn là được viết bởi cùng một người.

Tiếng xương cốt trật khớp kinh hoàng vang lên ở cửa, con quỷ treo cổ đã vào nhà.

Hàn Phi không do dự nữa, hắn xé toang tờ giấy trắng rồi đập vỡ chiếc bình màu đen.

Thứ nước đen ngòm có mùi hôi thối chảy ra từ trong bình, thấm đẫm bộ đồng phục học sinh với đủ thứ ngôn từ ô uế trên đó, còn có một vài bức ảnh màu.

Khung cảnh này đã từng xuất hiện trong lớp học thêm màu lam trắng, những hình người trong các bức ảnh màu đang kêu khóc vẫy gọi.

Nhưng mà Hàn Phi không giải cứu người trong ảnh như lần trước, hắn nhìn lướt qua với tốc độ nhanh nhất, có bức ảnh xấu xí chụp lúc học sinh đang trắng trợn ức hiếp người khác, còn có bức ảnh chụp lại văn kiện mà ông chủ đưa cho, cũng có bức ảnh chụp chung các đồng nghiệp đang cười cười nói nói.

Các bức ảnh được chụp vô cùng tốt, trên mỗi tấm cũng đều có xuất hiện con quỷ treo cổ, nhưng lúc nào gã cũng đứng trong góc, hoặc nằm té trên mặt đất, hay bị đẩy ra bên ngoài.

"Những thứ này chính là tức giận và hận thù của anh, tôi ở đây giúp anh tiêu diệt chúng."

Dùng bầu bạn đâm vào bức ảnh, hắn vô cùng quyết đoán, giống như lần trước đi cứu người mà không hề nghĩ ngợi.

Cùng là ảnh chụp, cùng là cứu chuộc, nhưng kết cục của những người trong ảnh lại hoàn toàn khác nhau.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong bức ảnh, Tiểu Giả hơi sửng sốt một chút, anh ta không ngờ Hàn Phi sẽ lựa chọn như vậy.

Mỗi khi đâm thủng một bức ảnh, sương mù màu đen mỏng manh trên người quỷ treo cổ lại tản ra nhiều hơn một chút, gã càng lúc càng điên cuồng, dùng hết sức tấn công Hàn Phi.

Hàn Phi đang tập trung phá hủy mấy bức ảnh, rất khó né tránh, nhưng điện thoại di động nhuốm máu lại vang lên đúng lúc này, mẹ của Tiểu Vưu toàn thân đầy máu chui ra đánh nhau với con quỷ treo cổ.

Nắm bắt thời gian, sau khi hủy hết ảnh chụp, từ trong nước đen Hàn Phi nhặt lên đồng phục học sinh hôi hám, hắn đâm bầu bạn vào đúng tâm của bộ đồng phục học sinh.

Máu đen chảy ra từ bộ đồng phục hôi hám, trên thân thể con quỷ treo cổ cũng xuất hiện vết thương tương tự.

Vẻ mặt có chút đau đớn, chấp niệm trong lòng bị khuấy động, gã bắt đầu liều mạng làm tổn thương những người xung quanh.

"Không ai giúp anh ta cả. Khi còn là học sinh, con người tràn đầy hy vọng và hoài bão có thể đã chết, chỉ còn lại một cái xác không hồn."

Sau khi chém nát bộ đồng phục học sinh, máu đen thấm vào con dao sắc bén mang tên bầu bạn, khi hồn thể của con quỷ treo cổ tiêu tán, trên trái tim Hàn Phi lại xuất hiện thêm một cái tên.

"Cảm giác thật là kỳ quái, cơ thể mình hình như lại khôi phục một chút, đây chính là năng lực của bầu bạn à?"

Làn sương đen oán niệm còn sót lại trong phòng đã bị mẹ của Tiểu Vưu nuốt chửng, bà dường như không muốn đối mặt với Tiểu Vưu theo cách này, sau khi hấp thụ xong, bà lập tức quay trở lại chiếc điện thoại di động nhuốm máu.

"Mẹ!"

Dù Tiểu Vưu có hét lên như thế nào, mẹ của cô cũng không quay lại nữa.

Con quỷ treo cổ hồn phi phách tán, Tiểu Vưu thoát khỏi nguy hiểm lúc này mới dám khóc thành tiếng, cô ngồi dưới đất, cầm điện thoại di động, không ngừng gọi cho mẹ, nhưng không có ai trả lời.

Có lẽ chỉ khi Tiểu Vưu gặp nguy hiểm một lần nữa, mẹ cô mới rời khỏi điện thoại di động.

"Mẹ cô không muốn cô nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của bà ấy, hơn nữa bà cũng muốn giữ lại phần xinh đẹp nhất của mình trong lòng cô." Hàn Phi nhẹ giọng an ủi Tiểu Vưu: "Cô cũng cần phải hiểu cho bà ấy, phụ nữ đều rất thích làm đẹp, mẹ cô đã từng là một công chúa, mãi đến khi có cô mới bước ra khỏi cung điện, cầm vũ khí, mặc áo giáp, bảo vệ trước mặt cô, trở thành anh hùng của cô."

Nhiều câu chuyện cổ tích đều là hư cấu, đặc biệt là trong một thế giới đáng sợ như vậy, nhưng Hàn Phi vẫn sẵn sàng nói với người khác trên thế giới này còn có những điều tuyệt đẹp.

Sau khi Tiểu Vưu bình tĩnh lại một chút, cả ba lại rơi vào những rắc rối mới.

Hàn Phi và Tiểu Giả là bị mẹ của Tiểu Vưu kéo vào đây, nhưng đối phương dường như không biết làm thế nào để đưa bọn họ thoát khỏi.

"Lúc trước khi lên xe taxi, sau khi giết chết thi thể cậu bé, mọi thứ đều trở lại bình thường, thời gian bị ngừng lại cố định cũng bắt đầu hoạt động..." Tiểu Giả cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, tình hình dường như đang phát triển theo hướng tồi tệ hơn.

"Cư xá Hạnh Phúc là nơi trùng lặp của hai thế giới khác biệt giữa quỷ và người. Chúng ta muốn thoát khỏi đây e là không có dễ dàng như vậy." Hàn Phi thật sự muốn quay trở lại tầng 4 vào lúc này, nhưng hắn rất sợ hãi: "Xe đến trước núi ắt phải có đường. Ít nhất thì bây giờ căn nhà này là an toàn, trước tiên chúng ta lấy nơi này làm điểm xuất phát, đơn giản là thăm dò tầng tiếp theo."

"Anh chắc chứ?" Tiểu Giả hơi chút lo lắng.

"Tôi có một con dao có thể làm thương quỷ, mặt khác tôi còn phát hiện ra mình có thể chạm vào ký ức của quỷ, lại thêm sự trợ giúp của mẹ Tiểu Vưu, chắc không có vấn đề gì." Hàn Phi nâng Tiểu Vưu dậy, hắn mang theo hai đồng đội của mình rời khỏi tầng 7: "Trước tiên chúng ta hãy lên tầng xem một chút, để chắc chắn rằng trên tầng không có nguy hiểm, sau đó mới khám phá từng tầng một ở phía dưới, đề phòng bị cả hai bên tấn công."

Ngay khi ba người đi đến giữa tầng 7 và tầng 8, họ nghe thấy tiếng chuông ngân vang.

"Hình như là truyền đến từ tầng 9?"

"Tầng 9 không phải là bán hàng mã hay sao?" Hàn Phi còn nhớ buổi sáng mình muốn lên tầng 9 tìm người giấy, nhưng vì bị cảnh sát đến thăm đột xuất mà hắn buộc phải rời đi: "Chúng ta đến xem một chút, có thể phần còn sót lại của người giấy là ở chỗ đó!"

Dựa người vào tường để di chuyển về phía trước, tiền giấy xuất hiện rải rác trên hành lang, kỳ quái hơn nữa chính là mỗi tờ tiền đều có ghi tên của một người, như thể đó là tiền bán mạng.

"Nơi này thật sự không phải là nơi người sống nên đến." Tiểu Giả đi theo sau lưng Hàn Phi, anh ta liếc mắt nhìn tầng 9.

Nơi này cũng giống như lúc ban ngày đến, cánh cửa của hộ gia đình mở rộng, trước cửa có bày người giấy.

Những người giấy đó có khuôn mặt mượt mà căng mọng, mặc quần áo mới sáng sủa, biểu cảm của chúng rất sinh động, dường như sẽ quay đầu mỉm cười trong giây tiếp theo.

"Bình tĩnh."

Hàn Phi cẩn thận quan sát người giấy, càng ngày càng cảm thấy mình đã đến đúng chỗ rồi.

Đặt lòng bàn tay lên ngực, Hàn Phi yên lặng lấy ra con mắt của người giấy màu máu, hắn cảm nhận được mối liên hệ giữa con mắt của người giấy và bộ phận thân thể còn sót lại.

"Một phần cơ thể của người giấy màu máu ở ngay trong phòng này." Hàn Phi chậm rãi tiến lên: "Bà lão kia nói rằng chồng bà ấy là thợ làm vàng mã. Chẳng lẽ người giấy mà tôi đang tìm là do chồng bà ấy làm?"

"Bà già đó rất hiền lành, cảm giác rất dễ nói chuyện." Tiểu Giả nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng: "Tôi hy vọng lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra."

"Hai người đợi một lát." Tiểu Vưu nắm lấy cánh tay của Hàn Phi: "Tốt hơn hết, anh không nên đụng vào hàng mã ở tầng 9, cũng đừng tin lời bà già điên đó nói."

"Bà già điên?" Tiểu Giả và Hàn Phi đều dừng lại.

"Đúng thế! Tôi vừa mới chuyển đến chủ nhà đã cảnh cáo, còn dặn tôi không được tùy tiện đi lên tầng, đặc biệt là không được nói chuyện với bà lão ở tầng 9." Tiểu Vưu thấp giọng: "Chồng bà lão đã chết từ sớm rồi, nhưng bà ấy lại nói chồng mình vẫn còn sống, đêm nào bà ấy cũng ngồi ngoài hành lang làm người giấy, ban ngày thì lại nói rằng tất cả những đồ hàng mã đó là do chồng mình làm."

"Người thợ vàng mã chính là bản thân bà lão à? Chồng bà ấy chết lâu rồi?" Sự thay đổi đột ngột này khiến Tiểu Giả hết sức hoảng sợ, lúc trước anh ta còn cho rằng bà lão là cư dân bình thường nhất trong tòa nhà.

"Nói không chừng sau khi chồng bà lão qua đời, quỷ hồn vẫn luôn ở trong nhà, hàng đêm bà ấy ra ngoài làm người giấy là để tiễn vong hồn." Hàn Phi không ngạc nhiên chút nào, hắn bình tĩnh như vậy khiến cho Tiểu Vưu kinh ngạc: "Bất kể thế nào, tôi cũng phải đi xem một chút, tôi cần phải tìm được người giấy màu đỏ kia!"

Giấu kỹ bầu bạn đi, Hàn Phi lên đến tầng 9.

Chuông linh hồn ngoài cửa vang lên, Hàn Phi đứng ở giữa đám người giấy đồng nam đồng nữ, nhìn vào trong nhà.

So với ban ngày, ban đêm căn nhà này trở nên vô cùng u ám, mấy người giấy giống như những đứa trẻ đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể thức giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro