Chương 666: Người chơi số 0000 hãy chú ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu ngăn cản hoàn toàn, vậy chẳng phải lối thoát cuối cùng của những 'con quỷ' đó sẽ bị cắt đứt rồi ư? Chấp niệm của bọn họ không thể buông bỏ được nữa, bọn họ cũng không bao giờ có thể được giải thoát." Cách suy nghĩ của Hàn Phi rất kỳ lạ, việc đầu tiên mà hắn nghĩ đến không phải là mình làm thế nào để thoát thân, mà là đứng về góc độ của "quỷ".

"Ngay cả khi không ngăn cản, cậu cho rằng những con quỷ đó có thể buông xuống à? Hầu hết mọi người trên thế giới này đều không lý trí, tuyệt vọng càng là một cảm xúc sẽ không ngừng lan rộng, nếu như không hoàn toàn ngắt kết nối giữa thế giới tầng sâu và thành phố này, bi kịch đi lạc vào thế giới tầng sâu như các cậu sẽ tiếp tục xảy ra." Ông lão vẽ đôi mắt màu đỏ như máu cho người giấy: "Chẳng lẽ ba người các cậu cảm thấy còn chưa đủ tuyệt vọng à? Nếu như không phải là sợ hãi lo sợ, thì tại sao các cậu lại vội vàng rời đi?"

"Lúc nào cũng bị tiêm nhiễm tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực, thế giới tầng sâu mà ông nói đến nhất định sẽ xuất hiện quỷ mà không ai có thể tưởng tượng được, đến lúc đó, thành phố này có lẽ sẽ xảy ra một thảm họa thực sự." Hàn Phi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình: "Ông hẳn là còn biết rõ một chuyện hơn cháu, bọn họ cũng đã từng là con người, nói không chừng trong đó còn có cả người nhà của ông."

Tay của ông lão không kiểm soát tốt lực, đâm thủng nhãn cầu của người giấy, sau khi ông trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn Hàn Phi: "Cậu chỉ là một trường hợp đặc biệt, đối với hầu hết mọi người mà nói, lựa chọn tốt hơn chính là phong tỏa hoàn toàn."

"Không hẳn như vậy."

"Hai người bên cạnh là bạn đồng hành của cậu, cậu có thể hỏi về lựa chọn của bọn họ." Ông lão đổi tư thế cầm bút, bắt đầu lục tìm giấy vụn, muốn khắc phục đôi mắt của người giấy.

"Nếu như cái giá của việc ngăn cản hoàn toàn là không bao giờ được gặp lại mẹ nữa, vậy thì cháu sẽ không đồng ý." Tiểu Vưu ôm điện thoại di động của mẹ, mặc dù cô bị dọa sợ đến mức sắp suy sụp tinh thần, bị thương khắp người, nhưng vẫn nói một cách rất quyết đoán.

"Cháu..." Tiểu Giả vẫn luôn sống một mình, anh ta dường như cũng nhớ đến một số chuyện nào đó, không nói tiếp được.

Ba người tiến vào quỷ vực, kết quả là cả ba người sống dường như đều không đồng ý với ý kiến của ông lão, đây là điều mà ông không ngờ tới.

"Không thể quên quá khứ là chuyện rất bình thường, nhưng một người nếu muốn tiến về phía trước, thì nên học cách buông bỏ..."

"Vậy ông đã buông bỏ chưa?" Hàn Phi ngồi trước mặt ông lão: "Những người họ Phó kia hình như đều muốn giết chết cháu, duy chỉ có ông là khác. Nếu như ông thật sự buông bỏ rồi, vậy ông cũng không nên xuất hiện ở đây."

Ông lão vùi đầu sửa lại nhãn cầu của người giấy, không để ý tới Hàn Phi nữa.

"Ông không muốn tiết lộ quá khứ của cháu, vậy ông có thể nói cho cháu biết rút cuộc ông là ai không? Bọn họ đều họ Phó, chỉ có ông cho cháu biết họ tên đầy đủ của mình, ông khác với bọn họ, có lẽ ông là người duy nhất lên tiếng chất vấn chính mình trong lòng." Hàn Phi nói xong những điều này, hắn vô cùng kinh ngạc, những lời nói đó dường như đã nhịn rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra sau vô số kiếp luân hồi sinh tử.

"Tôi chỉ là một người thợ hàng mã, không phức tạp như cậu nghĩ." Ông lão sửa hồi lâu, cũng không sửa xong mắt người giấy: "Xem ra thứ không thuộc về tôi, thực sự không thể cưỡng ép."

Ông tiện tay ném người giấy vào đống rác ở cửa, cánh tay chống lên ghế đứng dậy: "Mấy cô cậu chưa trải qua nỗi sợ hãi và tuyệt vọng thực sự, vì vậy mới có ý nghĩ như vậy, ngăn chặn hoàn toàn thế giới tầng sâu và hiện thực quả thực là sai lầm, nếu như có thể, tôi muốn phá hủy hoàn toàn thế giới tầng sâu, không cho những tuyệt vọng đó có cơ hội bén rễ."

Ông lão bắt đầu ho khan kịch liệt mà không báo trước, Hàn Phi muốn lại gần, nhưng ông lại xua xua tay: "Hãy ở trong thành phố mà nhìn đi, nhìn quá khứ, nhìn tương lai, nhìn trái tim của chính mình, tôi kì vọng vào sự lựa chọn của cậu."

"Ý ông là gì?"

"Nguyên do của mọi thứ đều ở thành phố này, hãy cố gắng sống, hy vọng cậu không phụ sự kiên trì và lương thiện cuối cùng của tôi."

Chuông hồn ngoài cửa vang lên, ông lão hình như đã nói gì đó kỵ phạm, sắc mặt càng tái nhợt, phất tay không cho Hàn Phi định ngắt lời, như đang rất vội lại tiếp tục: "Trong thành phố này cậu phải đề phòng năm loại người, một loại là người họ Phó, một loại là người cười điên cuồng không ngừng nghỉ, một loại là người của công viên vui chơi, một loại là người tín ngưỡng quỷ thần và các nghi thức khác nhau, loại cuối cùng là những người yêu cậu."

"Người yêu cháu?"

"Người họ Phó muốn giết cậu, người cười điên cuồng muốn chiếm giữ cậu, người của công viên vui chơi sẽ truy lùng tất cả những người chơi muốn phá vỡ quy tắc, kẻ tín ngưỡng quỷ thần sẽ đem cậu làm tế phẩm, người yêu cậu đều đang lừa dối cậu, bởi vì trong thành phố này căn bản không có ai yêu cậu hết." Ông lão ho ngày càng dữ dội hơn: "Chỗ sâu trong công viên có hai lối thoát, một cái dẫn đến con đường rời đi, cái còn lại dẫn đến nó."

"Nó?" Hàn Phi cảm thấy trạng thái của ông lão rất kém, khi ông nói ra những lời này, cơ thể càng thêm già nua.

"Đừng hỏi kĩ, có một số thứ không thể nhắc đến." Ông lão che vết máu ở khóe miệng, vội vàng đi về phía gian phòng đằng sau.

Trước khi ông đóng cửa phòng ngủ, quay đầu chỉ vào đống rác: "Lần đầu tiên gặp mặt, cậu có thể chọn một thứ trong cửa hàng của tôi, nói không chừng nó có thể thay đổi tình huống tồi tệ của cậu."

Ông lão như vậy mà vội vàng tránh đi, để lại Hàn Phi cùng ba người đứng ở trong nhà.

Chuông hồn không ngừng vang lên kia rất là đáng sợ, ba người sống đều có chút hoảng sợ.

"Tôi cảm thấy có thứ gì đó sắp đến đây rồi! Chúng ta mau chóng trốn đi!" Tiểu Giả thúc giục.

"Chờ đã." Hàn Phi nghĩ đến những lời cuối cùng ông lão nói: "Thật là kỳ lạ, lần đầu tiên tôi gặp ông ấy, ông ấy hình như cũng tặng cho tôi một thứ, chính là thứ đó đã hoàn toàn thay đổi tôi."

"Đại ca! Đừng lo lắng chuyện đó nữa! Hay là chúng ta trốn trong đống người giấy trước đi?" Tiểu Giả tiện tay nhặt người giấy khổng lồ có đầu người làm xương sống lên: "Hay là chúng ta lấy người giấy lớn nhất này? Có đốt cũng khí thế, trông cũng nổi trội, có lẽ đến lão diêm vương nhìn thấy cũng sẽ phải lắc đầu."

"Ông ấy chỉ vào đống rác." Hàn Phi đi đến cửa, nhặt người giấy mà ông lão sửa chữa hồi lâu không xong đã vứt bỏ, người giấy này toàn thân màu đỏ, chỉ có một con mắt: "Cứ có cảm giác ông ấy đặc biệt lưu lại cho tôi."

Vô số người họ Phó trong thành phố đều muốn giết Hàn Phi, duy chỉ có người hàng mã sống ở nơi âm dương giao nhau lại khác, hắn đến đây cũng không biết là do vận mệnh hay là do sắp đặt trước.

Lấy con mắt kia ra, Hàn Phi đem nó dán lên trên mặt người giấy, thời điểm hai thứ chạm vào nhau, người giấy bỏ đi dường như có sinh mệnh, hai tay của nó nở ra như đóa hoa, những vết nứt lan ra từ trên xuống dưới, từng mảng giấy đỏ rực phân tán, phần thân được ghép xong của người giấy từ từ thay đổi hình dạng.

Đó không còn là một đứa trẻ co ro mà trở thành một người phụ nữ khiếm khuyết nghiêm trọng.

Trên cơ thể người phụ nữ đó chi chít những vết sẹo, trong đó có 13 vết thương đã đến mức kinh hoàng, chúng gần như hoàn toàn rời ra.

Hai tay cầm người giấy màu máu đã vỡ vụn, Hàn Phi chậm rãi lật người nó lại, một tờ giấy rơi xuống, trên đó có viết là Lần đầu tiên gặp.

"Cô ấy là ai?"

Khi câu hỏi này hiện lên trong đầu Hàn Phi, tiếng chuông hồn vang lên vô cùng khẩn trương như thúc giục sinh mệnh, ánh mắt của tất cả những người giấy trong nhà dường như đều đang nhìn về phía hắn, nét chữ trên người bọn chúng cũng nhanh chóng tiêu tán.

"Mọi người?"

Những nét chữ không thể nắm bắt cứ lởn vởn trong tâm trí Hàn Phi, từng câu từng chữ đều tương ứng với khuôn mặt của từng người giấy một.

Hàn Phi không nhớ được tên của tất cả bọn họ, nhưng hắn không muốn lại phải xa cách với mọi người một lần nữa, hắn biết những người này đối với hắn đều vô cùng quan trọng.

Từ sâu trong đại não truyền đến một cơn đau dữ dội, Hàn Phi đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi, cảm giác đau đớn trong cơ thể không thể so sánh với nỗi đau mất trí nhớ.

Các mạch máu xuất hiện trên mặt và cánh tay, máu chảy ra từ nướu răng, hình bóng của tất cả các người giấy trong tâm trí và những dòng chữ tương ứng trên cơ thể của bọn họ liên tục lóe lên, đập vào bức màn đen ngăn chặn ký ức hết lần này đến lần khác.

Sau vô số lần cố gắng, Hàn Phi đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm người giấy màu máu trong lòng bàn tay, đôi môi bất giác phát ra một cái tên.

"Từ Cầm?"

Ổ khóa lớn trong tâm trí trở nên lỏng lẻo, hai mắt Hàn Phi đỏ ngầu, sự kích thích của cái tên này đối với hắn vượt xa tưởng tượng của chính mình.

"Hóa ra thực sự là có một cái tên như vậy, quên đi cô ấy còn khó chịu hơn quên đi chính mình."

Ngồi trên chiếc ghế gỗ mà ông lão đã ngồi trước đó, bức màn đen phong tỏa kí ức trong đầu Hàn Phi hiện ra một khe hở rõ ràng, khe hở đó chính là cái tên Từ Cầm.

Khi nhớ ra Từ Cầm, cuối cùng Hàn Phi cũng nghe được giọng nói lạnh lùng mơ hồ từ sâu trong đầu.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã đạt đến giai đoạn bốn."

"Ai đang nói? Trong đầu mình vẫn còn có một người khác? Giai đoạn bốn là cái gì?"

Hàn Phi đối với giọng nói xa lạ lạnh lùng kia không có bất kì ấn tượng gì, cũng không biết mình đã đánh thức ai: "Chẳng lẽ mình phải trải qua các giai đoạn khác nhau mới có thể đi đến cuối cùng?"

"Hàn Phi! Anh tỉnh táo lại đi!"

Tiểu Vưu rất lo lắng, điện thoại di động của mẹ cô không ngừng rung lên, như thể có một thứ gì đó rất kinh khủng sắp đến, đến quỷ cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro