Chương 669: Buộc chỉ đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay cầm vô lăng của Lý Quả Nhi suýt chút nữa buông ra, cô rất nghi hoặc có phải tai mình có vấn đề không.

Tiểu Giả và Tiểu Vưu ở ghế sau cũng trừng to mắt, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.

Việc Hàn Phi tìm muốn tìm âm trạch cũng không phải là chuyện quá đáng, điều mà mọi người không ngờ tới chính là lý do mà hắn tìm.

Nắm chặt vô lăng, sau khi Lý Quả Nhi xác định đây là đường về nhà, liền giảm tốc độ: "Anh hãy để tôi nghỉ một cái, bây giờ cả hai chúng ta đều đang bị cảnh sát truy nã, bị kẻ thù truy giết, bị quỷ quái truy đuổi, anh có chắc muốn kết hôn trong một hoàn cảnh khó khăn như vậy không? Vẫn muốn đến âm trạch cử hành hôn lễ? Cho tôi nhiều chuyện hỏi thêm một chuyện nữa, cô dâu của anh là ai?"

Đối mặt với những câu hỏi không ngừng nghỉ của Lý Quả Nhi, Hàn Phi cúi đầu, ánh mắt hơi phức tạp: "Không nhớ nữa."

"Đến cô dâu là ai mà anh còn không biết, vậy mà còn muốn kết hôn với người ta?" Lý Quả Nhi chấn kinh, nếu như không phải đang lái xe, cô đã túm lấy cổ áo Hàn Phi, lắc mạnh cho hắn tỉnh táo lại: "Bây giờ quả thực là đề xướng tự do kết hôn, nhưng anh cũng không thể chạy vào âm trạch mà kết hôn với một con quỷ xa lạ chứ!"

"Đúng đấy, đến lúc đó tôi gọi đối phương một tiếng chị dâu, có lẽ nửa đêm cũng gặp ác mộng." Tiểu Giả cũng cảm thấy Hàn Phi càng ngày càng khó tin: "Anh hai à, anh đừng có thấy người ta cưới quỷ thành công rồi, anh cũng muốn làm theo, ngộ nhỡ mời đến một bà già trăm tuổi thì làm sao? Chúng ta có thể ở rể, nhưng cũng không thể để mình chịu ủy khuất quá được."

Tiểu Vưu cuối cùng đã không dám nói nữa, cô chỉ ôm điện thoại di động của mẹ, có chút muốn xuống xe.

"Mọi người yên tâm, tôi có sự chắc chắn nhất định thì mới làm." Hàn Phi vẫn không ngẩng đầu lên, chăm chú lật xem kịch bản, rất nhanh hắn đã phát hiện ra một câu chuyện trong kịch bản.

"Câu chuyện số 51 - nhà tổ, hai chị em sống trong căn nhà cũ do bố mẹ để lại, chị gái ban ngày ra ngoài đi làm, em trai ban đêm ra ngoài đi làm, nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, em trai không bao giờ ra ngoài nữa, chị gái cũng trở thành một người điên."

"Có người nói là do em trai đã yêu chị gái, chị gái đã lỡ tay giết chết em trai; có người nói là công viên vui chơi muốn lấy mảnh đất đó, em trai bán nhà tổ đi, lừa gạt chị gái; còn có người nói chị gái được thừa hưởng thiên phú y học của bố mình, làm việc trong một công ty dược phẩm. Bởi vì cô phát hiện ra một loại thuốc phát triển đại não, kết quả là bị công ty thù địch uy hiếp, đối phương đã giết chết em trai cô, tiêm cho cô ấy một loại thuốc nào đó, biến cô trở thành một người điên."

"Cho dù là vì lý do gì, cái kết của câu chuyện vẫn không thay đổi. Kể từ sau khi chị gái điên mất tích, ngôi nhà tổ gần công viên vui chơi đã bị bỏ hoang. Người qua đường đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy trong nhà vang lên tiếng băm thịt."

"Trên này đều là truyền thuyết. Khi tôi đến kiểm tra thực tế, đã phát hiện ra nhiều chuyện cổ quái hơn."

"Ban ngày tôi đã tìm khắp xung quanh công viên vui chơi mà cũng không thể tìm thấy ngôi nhà tổ trong câu chuyện kỳ lạ, nhưng đến đêm khuya, tòa nhà quỷ dị đó lại tự xuất hiện."

Trong kịch bản không nói rõ vị trí chính xác của ngôi nhà tổ, mà chỉ nói rằng nó được xây dựng gần công viên vui chơi.

"Mọi người có nghe ai nhắc đến, gần công viên vui chơi có một ngôi nhà cổ chỉ xuất hiện vào ban đêm không?" Khi những người trên xe còn chưa thoát khỏi chủ đề kết hôn, Hàn Phi đã đại khái xác định địa điểm tổ chức hôn lễ.

"Tốt nhất không nên đến công viên vui chơi vào ban đêm, bất kể là nhân viên của công viên hay là ác quỷ lang thang, đều là mối đe dọa lớn đối với chúng ta." Lý Quả Nhi tập trung lái xe: "Đây là sự đồng thuận của những người tham gia trò chơi."

"Nhưng ngôi nhà tổ đó chỉ xuất hiện vào ban đêm, tôi đã đọc hết tất cả kịch bản, xem ra chỉ có nơi đó là nơi thích hợp nhất để cưới quỷ." Hàn Phi nhìn người giấy màu máu đặt trên đùi, giữa hắn và người giấy dường như cũng tồn tại mối quan hệ nào đó, đối phương dường như cũng muốn đến: "Nói không chừng tôi còn có thể tìm thấy một số phần khiếm khuyết còn lại của người giấy ở đó, ghép nó lại hoàn chỉnh."

"Câu chuyện kỳ lạ mà anh nói trước đây tôi cũng đã từng nghe qua, hình như có người tham gia trò chơi đã từng đi khám phá nó, nhưng sau đó những người kia dường như đã bị nhiễm nguyền rủa, mỗi một người đều chết rất thê thảm." Lý Quả Nhi có vẻ lo lắng Hàn Phi hiểu lầm, còn đặc biệt nói thêm một câu: "Tôi không có ý dọa anh, tất cả những tòa nhà chỉ xuất hiện vào ban đêm đều rất nguy hiểm, 80% trong số đó có ác quỷ sinh sống."

"Hàn Phi, hay là chúng ta hãy tính kế lâu dài? Hôm nay mọi người đã đủ mệt rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi trước?" Tiểu Giả phát hiện khoảng cách giữa một người bình thường như mình với Hàn Phi quá lớn, người bình thường nhìn thấy người khác cưới quỷ, đều tránh càng xa càng tốt, còn hắn nhìn thấy người khác cưới quỷ, thì giống như ghen tị với người ta vậy, chính mình cũng phải thử mới được.

"Cách 100 điểm qua cửa vẫn còn 70 điểm nữa, chúng ta không thể lãng phí thời gian giới hạn của mình cho việc ngủ." Hàn Phi biết rất rõ rằng hầu hết quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm, bọn họ muốn đạt được 100 điểm nhanh hơn F, thì buộc phải tận dụng tốt thời gian ban đêm này.

"Được rồi, vậy thì đến gần công viên xem thử." Lý Quả Nhi quay đầu xe: "Chúng ta có một phương tiện có thể lái trong đêm tối, tốt hơn nhiều so với hoàn cảnh của những người tham gia trò chơi khác, ít nhất không đánh lại được vẫn còn cơ hội chạy trốn."

Chỉ mới ở cùng nhau vài ngày, Lý Quả Nhi đã trở nên rất tin tưởng Hàn Phi, cô tôn trọng quyết định của hắn, cũng sẽ làm theo lời khuyên của hắn, chỉ cần không quá đáng thì sẽ đều tìm cách thỏa mãn.

Đôi khi cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, có thể là do cô luôn bị cảnh sát truy nã, không có ai để tin tưởng, kết quả là Hàn Phi đột nhiên xuất hiện vào lúc này, sẵn sàng giúp đỡ cô, cùng nhau tiến về phía trước.

Chiếc taxi chạy nhanh qua đêm đen, xuyên qua những tòa nhà u ám.

Càng đến gần công viên vui chơi, các tòa nhà xung quanh càng trở nên trừu tượng và quỷ dị, như thể chúng bước vào cơn ác mộng từ hiện thực.

Bầu không khí bên ngoài xe trở nên kỳ quái, nhưng không ai trong xe muốn chạy trốn, đội ngũ được thành lập tạm thời này còn "chắc chắn" hơn tưởng tượng rất nhiều.

Trời đã về khuya, xung quanh xuất hiện một làn sương mờ ảo.

Hàn Phi yên lặng ngồi ở ghế lái phụ, ngơ ngác nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.

Chiếc taxi chạy ngang qua cư xá nơi hắn sinh sống đầu tiên, vòng qua tòa nhà dân cư và đến phía sau cư xá.

"Ở đây..."

"Chuyện gì vậy?"

"Khi tỉnh lại trong bệnh viện, bị một người tự xưng là mẹ mình đưa đến đây, tôi còn ở đây một đêm, suýt nữa thì chết trong đó." Hàn Phi ngồi trong xe, nhìn về phía tòa nhà cao tầng xa xăm, một căn nhà của một hộ gia đình nào đó vẫn sáng đèn, hình như có người vẫn luôn đứng ở đó.

"Bố mẹ nuôi của anh muốn giết anh ư?" Tiểu Giả có chút tò mò.

"Không phải, căn nhà mà họ ở bị quỷ ám." Hàn Phi lắc đầu: "Chính xác mà nói, trong cư xá đó có rất nhiều quỷ ẩn nấp."

"Vậy hay là chúng ta đón bố mẹ nuôi của anh ra ngoài?" Tiểu Giả là có ý tốt, nhưng sau khi nói xong lại phát hiện vẻ mặt của Hàn Phi rất kỳ quái: "Tôi nói sai gì sao?"

"Bố nuôi của tôi là một bác sĩ pháp y khá giỏi ở thành phố này, công việc của mẹ tôi thì tôi không biết, hai người họ đã xử lý ít nhất năm thi thể sau lưng tôi. Bây giờ tôi cũng không chắc những thi thể đó có phải do tôi giết không, bọn họ đang giúp tôi xử lý, hay là bọn họ giết, muốn đổ cho tôi." Hàn Phi nói xong, Tiểu Giả mồ hôi lạnh toát ra, đây là bối cảnh gia đình gì vậy?

"Hãy coi như tôi chưa nói gì." Hàn Phi có thành tựu như hiện tại, không thể tách rời với việc tu dưỡng của gia đình và ảnh hưởng của môi trường sống. Thậm chí Tiểu Giả còn nghĩ tới điển cố "Ba lần chuyển nhà của Mạnh mẫu".

"Khu vực rộng lớn này là khu vực đang phát triển, về cơ bản là những ngôi nhà cổ, ngôi nhà tổ mà chúng ta đang tìm kiếm đã từng xuất hiện ở đây." Giọng nói của Lý Quả Nhi thay đổi: "Nhưng tôi có một tin xấu muốn nói với anh, đứng trên nóc tòa nhà ở của anh, có thể nhìn thấy khu vực này, chúng ta rất có thể sẽ bị người nhà anh nhìn thấy."

"Không sao, động tác của chúng ta nhanh một chút là được."

Sau khi trao đổi với Hàn Phi xong, Lý Quả Nhi lái xe rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên đường là những tòa nhà thấp ba bốn tầng, trông rất cũ nát.

"Thành phố sắp giải phóng mặt bằng, những người này vì để có thêm chút tiền đền bù, đều lần lượt xây dựng thêm lên trên, tạo ra một số lượng lớn các tòa nhà nguy hiểm, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện không hay."

Lý Quả Nhi điều khiển xe đi loanh quanh giữa một tòa nhà lớn thấp tầng rất lâu, khi cô rẽ vào một ngã ba đường, đồng hồ điện tử trên xe đột nhiên ngừng chuyển động!

"Đường... không có rồi?"

Cuối con đường gồ ghề gập ghềnh xuất hiện một tòa nhà nhỏ ba tầng màu xám đất, tầng 1 và tầng 2 mang phong cách của mấy chục năm trước, tầng 3 phía trên có vẻ như đã bị che lấp.

Tòa nhà này nối liền với các tòa nhà hai bên, tạo thành một ngõ cụt.

"Nó chính là nhà tổ trong câu chuyện kì lạ đó à? Không giống với trong tưởng tượng của tôi lắm." Hai tay Tiểu Giả nắm lấy ba lô, hơi chút căng thẳng.

"Chuẩn bị xuống xe." Hàn Phi không có bất kì lời thừa thãi nào, chờ sau khi xe taxi dừng hẳn, lập tức nắm lấy cửa, hắn giống như cảnh sát hình sự tham gia truy bắt tội phạm, ánh mắt vừa đến hiện trường liền phát sinh thay đổi.

"Lý Quả Nhi ở trong xe canh giữ, những người khác đi sát theo tôi." Hàn Phi ra hiệu cho mọi người, sau đó mở cửa xe, cầm người giấy đi về phía toà nhà được xây dựng ở tận cùng ngõ cụt.

"Cứ cảm thấy chúng ta thiên đường có đường thì không lên, địa ngục không cửa thì cứ xông vào." Tiểu Giả đang không ngừng lẩm bẩm trong khi xách ba lô .

Đá tung cánh cửa, Hàn Phi cầm con dao trên tay tiến lên, tòa nhà này đã lâu không có người ở, bụi dày bám đầy sàn nhà và đồ đạc, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ là trong nhà không có mùi gì lạ, lại còn thoang thoảng một mùi thơm.

"Mọi người có ngửi thấy mùi thịt thơm không?" Hàn Phi đứng ở phòng khách tầng một, tay cầm bầu bạn, trên người mặc âu phục màu đen, toát ra một tia lạnh lùng cùng nguy hiểm.

"Còn có mùi thơm, hình như có người đang nấu ăn trong phòng bếp." Tiểu Giả rụt cổ: "Hàn Phi, anh hiểu biết nhiều, anh thấy mùi này có phải là mùi thịt không?"

"Sau 0 giờ nửa đêm thực lực của tất cả quỷ đều sẽ tăng cường hơn, đừng lãng phí thời gian, chúng ta hãy kiểm tra căn nhà cũ này trước, sau đó nhanh chóng hoàn thành nghi thức." Mới vào tòa nhà chưa được một phút, Hàn Phi đã có một cảm giác rất tồi tệ.

Âm khí ở đây quá nặng, những giọt nước sẫm màu đọng trên da, tất cả đồ đạc, vật dụng trang trí đều là màu da, có rất nhiều thứ đã mục nát biến chất, nhưng trong không khí lại chỉ có mùi thịt thơm.

"Hàn Phi! Anh nhìn đây!" Tiểu Vưu chỉ vào cầu thang dẫn lên tầng hai, nơi có một tấm biển gỗ có đủ các thể loại chữ tử viết trên đó, rất đáng sợ: "Vừa rồi tôi đã định qua đó, nhưng mẹ tôi đã ngăn tôi lại, bà rất bất an."

Nhìn chằm chằm tấm biển gỗ một hồi, Hàn Phi cùng người giấy trong tay đồng thời chớp mắt: "Chữ tử quen thuộc quá, sao lại có cảm giác về nhà ở đây vậy?"

"Quen thuộc? Tôi không dám tưởng tượng được tuổi thơ của anh đã trải qua những gì nữa?" Tiểu Giả lắc lắc đầu: "Anh tốt nhất nên cẩn thận một chút, không phải Lý Quả Nhi đã nói có rất nhiều người vào trong nhà đã bị nguyền rủa hay sao? Có thể trong ngôi nhà cổ này thực sự ẩn chứa một nguyền rủa rất khủng khiếp! Mấy bộ phim kinh dị đều đã diễn rồi đó, không tuân theo..."

Tiểu Giả còn chưa nói xong, Hàn Phi đã đặt tấm ván sang một bên và kéo anh ta lên tầng.

"Các đạo cụ cần thiết để cưới quỷ đều ở trong ba lô, cậu đi lên đây với tôi đi."

"Lần sau anh có thể nói trước một tiếng, rồi hãy kéo tôi đi được không!"

"Vậy thì đợi lần sau đi."

Hàn Phi bước lên cầu thang gỗ, vừa đi được nửa đường đã dừng lại.

"Phát hiện ra gì sao?" Tiểu Giả trốn sau lưng Hàn Phi, đến nói cũng rất cẩn thận.

"Cậu hãy chú ý lắng nghe."

Cả hai người đều không nhúc nhích, nhưng trong nhà lại có tiếng "bốp", "bốp", như có người đang băm thịt ở trên tầng.

"Thỉnh thoảng có người qua đường nghe thấy tiếng băm thịt từ nhà cổ." Hàn Phi vẫn nhớ lời miêu tả trong kịch bản.

"Anh thấy có phải em trai muốn bán nhà tổ, nhưng chị gái không cho phép, rồi trong lúc cãi vã, chị gái đã lỡ tay giết chết em trai không?"

"Vậy nên có mùi thịt thơm?"

"Anh đừng có nói đáng sợ như vậy!" Tiểu Giả nhét con mèo xấu xí của Hàn Phi vào lòng mình, trong ngôi nhà tổ lạnh lẽo này, chỉ có con mèo xấu xí mới có thể mang lại cho anh ta một chút ấm áp.

Khi lên đến tầng hai, Hàn Phi thấy nơi đây đã được bố trí thành linh đường, trên bàn cúng bày đầy các loại thịt thối rữa và hoa quả, nhưng lại không nhìn thấy người được cúng tế.

Không có ảnh, không có chữ viết, trên bàn cúng chỉ có một chiếc túi xách của một người phụ nữ.

Hàn Phi vươn tay mở chiếc túi ra, bên trong khá dày, có đủ các thể loại ảnh của phụ nữ.

Những người phụ nữ đó hẳn là đã từng rất xinh đẹp, nhưng thật đáng tiếc những bức ảnh đó là chụp lại bộ dạng của bọn họ khi chết.

Niềm hi vọng trong mắt đã sớm biến mất, chỉ còn lại tuyệt vọng và nguyền rủa.

"Cái bàn cúng này dùng để cúng tế những người phụ nữ đó á?" Chỉ nhìn mấy tấm ảnh, Tiểu Giả đã cảm thấy lạnh sống lưng: "Ở đây chắc chắn phải có hơn một người chết rồi! Hàn Phi, hay là chúng ta quay về đi?"

"Bây giờ đi về, cậu bảo tôi đến nhà cậu để cử hành nghi thức cưới quỷ chắc?" Hàn Phi liếc nhìn Tiểu Giả.

"Vậy, vậy anh đã nói như thế, tôi cảm thấy phong thủy ở đây cũng rất tốt."

"Đi lấy mấy cây nến trắng trên bàn đến đây, dẫn hồn vào nhà cần đến chúng." Hàn Phi thuộc lòng tất cả các bước để cưới quỷ, hắn cúi đầu nhìn xuống những bức ảnh, tất cả những người chết hắn đều không có ấn tượng, những người phụ nữ này cũng đều không phải là người mà hắn muốn tìm kiếm: "Có khi nào sẽ chiêu đến những thứ khác không?"

Mùi thịt thơm trong không khí dường như đã trở nên nồng đậm hơn, Hàn Phi không dám lãng phí thời gian, từ trong ba lô lấy ra tờ giấy màu vàng có ghi các bước cưới quỷ.

"Tôi nhớ khi con rối cưới quỷ, cần dùng chỉ đỏ để buộc lại, chúng ta không có con rối cũng không có chỉ đỏ, hay là chờ một ngày đẹp trời khác rồi quay lại?" Tiểu Giả vẫn muốn giãy giụa thêm một chút, anh ta cảm thấy Hàn Phi thực sự quá điên rồ.

"Không sao, tôi có mang rồi." Hàn Phi buộc sợi chỉ đỏ lấy từ con rối vào thân người giấy màu máu, sau đó đầu còn lại quấn quanh ngón tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro