Chương 675: Giết nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đứa trẻ mà anh nuôi nấng?" Cậu bé đang ngủ trong vòng tay của F chính là Phó Thiên, F có khả năng dự đoán tương lai, đến đây trước một bước so với Hàn Phi, chuẩn bị mang đứa trẻ đi.

"Anh có thể hỏi một câu như vậy, chứng tỏ khả năng dự đoán tương lai của anh không hề kinh khủng như tôi tưởng tượng." Hàn Phi đứng ở giữa đường, hắn căn bản không quan tâm trước mặt rút cuộc có bao nhiêu người: "Khi tôi muốn hiểu ra một số chuyện, anh cũng đã có phản ứng, nhưng có lẽ anh chỉ có thể nhìn thấy xu hướng của vận mệnh, biết một số nút thắt mấu chốt, chứ không thể dự đoán chính xác mọi thứ sẽ xảy ra trong tương lai."

Sau khi Hàn Phi phát hiện ra trứng phục sinh trong game, quỹ đạo của vận mệnh đã thay đổi, F đã đưa ra biện pháp cứu chữa tạm thời, kết quả dẫn đến anh ta phải đối mặt với Hàn Phi trong cư xá cũ nát này.

"Những gì hai mắt tôi nhìn thấy chính là tương lai, mọi thứ đều đã được định sẵn." F đeo một chiếc mặt nạ, không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.

"Tại sao anh lại nói như vậy? Có phải vì chín mươi chín tương lai anh nhìn thấy trước đây đã trở thành hiện thực?" Hàn Phi liếc nhìn cánh tay mình, nơi chín mươi chín vết thương được đào ra dày đặc: "Đừng bao giờ đặt quá nhiều niềm tin vào năng lực và thiên phú của bản thân, tương lai anh nhìn thấy có thể chỉ là một lựa chọn mà người khác từ bỏ thôi."

Sợi dây đỏ quấn quanh đầu ngón tay, Hàn Phi đi về phía trước, một mình tiến đến, tất cả người chơi đều như đang gặp phải kẻ địch mạnh.

"Đừng đi lên nữa! Mọi người đều là người tham gia trò chơi, chúng ta không nên là kẻ thù của nhau!" Thiên Dạ mặc áo khoác bình thường cầm dao tiến về phía trước, anh ta là cánh tay phải của F, đồng thời cũng là người có thực lực chiến đấu mạnh nhất trong nhóm người chơi ngoài F.

Lúc trước khi giao đấu với số 11 trong cư xá Hạnh Phúc Hàn Phi đã phát hiện, thể chất của Thiên Dạ khác với người bình thường, anh ta dường như đã chấp nhận một số cải tạo từ F.

Khi Thiên Dạ bị đe dọa, trên cơ thể anh ta sẽ mơ hồ xuất hiện những lời nguyền rủa giống như hình xăm, đó dường như là dấu vết mà F đã khắc vào da thịt anh ta bằng con dao đen.

"Tôi chưa bao giờ coi mọi người là kẻ thù, là mọi người muốn dồn tôi vào ngõ cụt đấy chứ." Hàn Phi kéo sợi dây đỏ bước ra khỏi bóng tối, khi hắn đi ngang qua, tất cả đèn đường sẽ tối đi, ánh sáng bị nguyền rủa làm cho méo mó, đó là một loại cực kỳ tà ác và nguy hiểm.

"Con dao đen là của tôi, đứa trẻ cũng là của tôi, thậm chí những người chơi này cũng nên đứng sau lưng tôi. Anh đã ăn trộm quá nhiều thứ của tôi, sau đó tưởng rằng như vậy là có thể thay thế tôi hay sao?"

Hàn Phi như một người điên lý trí, trong bộ âu phục màu đen, từng bước đi về phía trước.

"Một ngày một đêm không gặp, tại sao anh lại trở nên như thế này?" Thiên Dạ thầm sợ hãi, anh ta biết mọi chuyện mà F đã làm với Hàn Phi, nhưng anh ta luôn cảm thấy F chỉ là chuyện nhỏ làm ầm ĩ lên thôi, bây giờ anh ta mới nhận ra rằng mình đã quá ngây thơ rồi. Nếu chiến đấu thực sự, anh ta có lẽ sẽ không thể trụ được đến một phút.

"Tia sáng đầu tiên của bình minh sắp đến, anh có chắc muốn trở mặt với tôi vào lúc này không?" F giao đứa trẻ trong tay mình cho người chơi bên cạnh, trên tay anh ta cầm con dao đồ tể màu đen.

"Không phải anh có thể đoán trước được tương lai hay sao? Tại sao vấn đề đơn giản như vậy lại không biết câu trả lời?" Hàn Phi tiếp tục đi về phía trước, như thể không có gì trên thế giới này có thể ngăn cản hắn.

Hắn chỉ có một mình, nhưng lại dường như được bao quanh bởi tất cả đêm tối, giống như thủy triều đen đang dâng trào.

Lông mày của F nhăn lại, khi Hàn Phi đến gần, con dao đen trên tay anh ta run lên, phấn khích vang lên tiếng kêu, giống như một kẻ lang thang cuối cùng đã gặp được bố mẹ mình.

"Kẻ thù thực sự của chúng ta chính là công viên vui chơi, nếu như anh cứ quyết nội bộ tàn sát, tôi cũng có thể thỏa mãn anh." F nắm lấy con dao màu đen sắp mất kiểm soát đâm thẳng vào lòng bàn tay, máu đổ vào lưỡi dao màu đen, tiếng kêu gọi trong lưỡi dao ngay lập tức trở thành tiếng than khóc, như thể một xô sắt nóng chảy được đổ vào ngực.

Lưỡi dao đen phồng lên ngay lập tức, một con mắt đỏ như máu mở ra bên trên lưỡi dao!

Tiếng hét trong cán dao bị áp chế, sau khi lưỡi dao ăn sạch máu của F, nó dường như giải phóng phong ấn trên cơ thể, bóng tối sâu nhất cùng sát khí lạnh lẽo tỏa ra.

Lưỡi của con dao đen vậy mà lại là một con quỷ!

"Chẳng trách nó có thể ăn thịt những quỷ quái khác, hấp thu máu và sinh khí." Hàn Phi nhìn thấy chỗ dựa của F, nhưng vẫn không dừng lại, sau khi ác quỷ trên con dao đen xuất hiện, hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.

Con dao màu đen trong tay F được ghép lại mà thành, lưỡi dao là một con ác quỷ tràn đầy sát khí, cán dao thì được tạo thành bởi một số lượng lớn ý thức cá nhân ngưng tụ lại với nhau.

Một ý thức thì rất yếu ớt, nhưng khi chúng tụ lại với nhau thì không ai có thể hoàn toàn nuốt chửng và đồng hóa được.

"Quỷ trên lưỡi dao rất ác độc với mình, giọng nói kêu gọi mình lại phát ra từ cán dao." Hàn Phi vốn dĩ chỉ muốn gặp hai mẹ con kia thôi, nhưng nếu như đã gặp F, vậy thì hắn cũng không ngại việc ra tay trước, giải phóng nguyền rủa ở đây, nhanh chóng giết chết F.

Càng kéo dài thêm thời gian, F sẽ càng mạnh, bởi vì anh ta có thể dự đoán tương lai, thời gian chính là người trợ giúp cho anh ta.

"Cũng không biết anh đã từng làm gì với linh hồn cười điên cuồng đó, anh ta lại muốn giết chết anh như vậy, có điều cũng không quan trọng, trong thành phố có vô số người họ Phó, tôi chỉ giết một mình anh, số còn lại giao cho anh ta giết là được." Những vết thương trên cánh tay của Hàn Phi bắt đầu chảy máu, tất cả những người họ Phó trừ người thợ hàng mã trong thành phố này dường như đều đã giết hắn trước đây, bây giờ hắn đã sẵn sàng trả những món nợ máu đó.

Không bên nào chịu thua bên nào, cả hai sẵn sàng tung ra lá bài ẩn của mình, đòn tấn công của nguyền rủa và sát khí trong con dao đen va vào nhau, âm khí xung quanh bị rút cạn, cảnh tượng quỷ dị này cũng đã thu hút những thứ khác đến.

Mặt đất khẽ run lên, những người tham gia trò chơi trong cư xá đột nhiên nhận ra ánh trăng trên đầu bị chặn lại, một khí tức lạnh lẽo như xiềng xích quấn quanh trái tim của tất cả mọi người.

Ngẩng đầu nhìn lên, một khuôn mặt khổng lồ ló ra từ phía sau của tòa nhà, bên cạnh tòa nhà nơi Phó Thiên sống, có một con búp bê vải cao bằng tòa nhà ba tầng đang đứng.

Con búp bê lặng lẽ xuất hiện, mặc một chiếc váy cũ ố màu, khuôn mặt bị cắt một mảng lớn, một cái nhãn cầu tách ra khỏi mắt treo bên cạnh miệng, nó thè lưỡi ra là có thể liếm đến.

"Nguy rồi! Ác ý đến rồi!" Thiên Dạ lớn tiếng nhắc nhở những người chơi xung quanh, hình như trước đây bọn họ đã từng gặp những thứ này rồi.

"Ác ý?" Hàn Phi nhìn đám quái vật bên cạnh tòa nhà, ác ý mà đám người chơi nói đến, chắc là ác quỷ mà công viên không kiểm soát được, trên người bọn chúng tập hợp những cái ác nguyên thủy nhất của con người, tích tụ không biết bao nhiêu cảm xúc tiêu cực, mỗi một cái đều vô cùng đáng sợ.

"Hàn Phi!" Lý Quả Nhi chạy ra khỏi xe: "Tạm thời rút lui thôi, đây không phải là thứ mà chúng ta có thể chống lại, ngay cả công viên cũng không thể giết chết bọn chúng trong đêm tối."

"Những ác quỷ mà công viên không kiểm soát được này dường như không có ý thức của riêng mình, chúng chính là tập hợp của những cảm xúc tiêu cực, chẳng lẽ quỷ ban đầu chính là lớn lên trong tuyệt vọng như thế này ư?" Vô số oán hận tích lại với nhau, chèn ép và nuốt chửng lẫn nhau, cuối cùng hình thành nên một trạng thái cộng sinh quỷ dị.

"Các thể loại ác quỷ rất nhiều, ngoại hình của mỗi loại cũng khác biệt lớn, bọn chúng có thể là thứ gần nhất với quỷ thế hệ đầu, nhưng có lẽ không phải là quỷ thế hệ đầu mà anh muốn tìm." Tốc độ nói của Lý Quả Nhi rất nhanh, cô vô cùng lo lắng cho Hàn Phi: "Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tránh xa nó ra, nếu còn không đi e rằng sẽ muộn mất."

"Không còn bao nhiêu thời gian nữa là trời sẽ sáng, cô quay về lái xe, tôi đi cướp người." Hàn Phi không phải là đang thương lượng với Lý Quả Nhi, khi hắn nói những lời này thì người đã xông về phía F.

"Hàn Phi!"

Khi Lý Quả Nhi hét lên sợ hãi, tất cả người chơi cũng nghe thấy tên của Hàn Phi, trong số bọn họ có người cảm thấy cái tên này thật quen thuộc.

"Đừng tụ lại với nhau! Tản ra!" Thiên Dạ chỉ huy người chơi đối phó với ác quỷ, Hàn Phi và F thì đều tập trung về đứa trẻ đang ngủ say.

Khí âm ác bên phía bọn họ là nồng đậm nhất, ác quỷ săn lùng người sống và những người tham gia trò chơi khắp nơi cũng bị thu hút đến.

Cơ thể khổng lồ tiến về phía trước, chiếc váy của búp bê vải kéo lê trên mặt đất, khi đến gần mới phát hiện ra chiếc váy đó thực ra là được cắt từ quần áo, bên trên có đủ thứ mùi quái dị khác nhau.

Tròng mắt trên má lắc lư qua lại, con búp bê vươn tới chỗ F có âm khí nồng đậm nhất, trên các đoạn cánh tay của nó viết đầy lời nói tục tĩu, món đồ chơi này cũng không biết đã bị người ta ghét đến mức như thế nào nữa, cảm giác như cả đời của nó không ngừng bị người ta vứt bỏ.

F có thể đoán trước được tương lai, nhưng rõ ràng anh ta kém Hàn Phi về giá trị may mắn, nhiều người có mặt tại hiện trường như vậy, vậy mà con búp bê vải lại cứ nhắm vào anh ta.

Vung dao về phía Hàn Phi có thể ngăn hắn tiến về phía trước, nhưng anh ta sẽ bị con búp bê vải bắt lấy, người chơi đang bế Phó Thiên phía sau cũng có thể bị tấn công.

Không suy nghĩ nhiều, F vung nhát dao đầu tiên vào thẳng lòng bàn tay khổng lồ của búp bê vải.

Lưỡi dao đã uống máu của F hóa thành một con quỷ đêm khổng lồ, hơi thở của con quái vật này toát ra không yếu hơn so với Từ Cầm đi ra từ trong nguyền rủa, có điều khác với việc Từ Cầm tự tiêu hao bản thân để trợ giúp Hàn Phi, quỷ do dao đen hóa thành cần phải uống máu của F thì mới ra tay.

Để bảo vệ cậu bé phía sau, F đã đưa ra lựa chọn của riêng mình, sau khi chém ra con quỷ dữ trong dao đen, nắm chặt cán dao không ngừng cố gắng thoát khỏi tay, anh ta quay lại phía sau, một giây cũng không dừng lại.

"Đi!"

Lòng bàn tay khổng lồ của búp bê vải lơ lửng trên đầu cách F một mét, sau vài giây, lòng bàn tay bị xé toạc bởi một lực cực lớn, bên trong đống vải rách đó không phải là bông gòn, mà là những xác chết đang thối rữa!

Sau khi chém ra một nhát dao, quỷ dữ toàn thân sát ý thuận tiện cắt nát luôn cánh tay trái của búp bê vải, nó nhảy múa điên cuồng trong máu thịt, khi sắp mất kiểm soát, phần thân dưới của nó được gắn trong cán dao bị đâm bởi ánh sáng trắng tinh khiết, ánh sáng rất hiếm thấy trong đêm tối này, như chiếc đinh đóng phần thân dưới của nó vào với chuôi dao.

Trong miệng phát ra tiếng gầm không cam chịu, quỷ dữ muốn rút lui về sau, nhưng làm sao con búp bê vải mất đi cánh tay trái có thể bỏ qua cho nó rời đi được.

Tiếng cười khiến tất cả mọi người đều sởn da gà vang lên, nhãn cầu duy nhất còn lại của con búp bê giẻ rách chuyển động nhanh chóng, sợi dây mỏng manh được khâu trên cơ thể nó cũng từ từ bị đứt, con búp bê vải được may từ quần áo của người đã khuất này dường như được bọc trong một thứ gì đó rất đáng sợ.

"Đồ ngu! Quay lại!" F rống lên với quỷ dữ, nhưng đã hơi muộn rồi.

Bên trong cơ thể của búp bê vải bắn ra các mạch máu, tấn công một cách bừa bãi, gần như trong nháy mắt đã phong tỏa hết một số tòa nhà gần đó, thiết lập nên một cái lồng màu đỏ từ các mạch máu.

Quỷ dữ trong con dao đen đứng mũi chịu sào, cơ thể nó bị nhiều mạch máu đâm thủng, nhưng vết thương không làm nó sợ hãi mà ngược lại càng khơi dậy sự dữ tợn của nó hơn.

Cắn một miếng thật lớn vào mạch máu, quỷ dữ nuốt chửng mọi thứ, dường như cái gì cũng tiêu hóa được, càng ăn nhiều thì nó càng mạnh.

Nếu như trong cư xá chỉ có một con búp bê vải, F sẽ không kiềm chế con quỷ dữ, nhưng vấn đề là Hàn Phi, người đang mang theo nguyền rủa cũng sắp tới rồi.

"Kí ức của cô ấy mình đã xóa đi nhiều lần như vậy rồi, làm sao còn có thể tồn tại? Chẳng lẽ giết chín mươi chín lần cũng không thể giết chết được cô ấy hay sao?"

Đôi mắt dưới lớp mặt nạ F vô cùng lạnh lùng, anh ta có thể từ bỏ một phần năm lượng máu của mình để bảo vệ một cậu bé, cũng vì để hoàn thành kế hoạch, không từ thủ đoạn giết chết một người chín mươi chín lần.

Bởi vì trải nghiệm đặc biệt và môi trường lớn lên khi còn nhỏ, bản thân F là một người có tính cách rất phức tạp, không thể đơn giản dùng tốt và xấu để định nghĩa.

Chỉ có thể nói, anh ta trong mắt Hàn Phi lúc này, là một mục tiêu nhất định phải giết chết.

"Tôi biết anh có khả năng đặc biệt, tôi cũng chưa chắc đã có thể giết chết được anh ở đây, nhưng nếu như anh không đưa con dao đen đó cho tôi, tôi sẽ làm hết sức mình để giết chết cậu bé đó!" Nguyền rủa bùng cháy trong mắt, ai nghe được những lời như vậy đều sẽ kinh hãi, không thể phân biệt được đây là đang diễn kịch hay là thực sự có ý đồ này.

Con dao đen là chìa khóa để F giết quỷ, mất con dao đen tương đương với việc giao cơ hội phản kháng vào tay người khác, nhưng nếu không giao con dao đen ra, cậu bé này chỉ cần chạm vào nguyền rủa sẽ mất mạng ngay!

Hàn Phi không hề nói đùa, hắn có thể giết cậu bé bằng rất nhiều cách, trong trường hợp này, F không có khả năng bảo vệ đứa trẻ.

"Trái tim của anh tàn nhẫn thật đấy." Giọng nói của F vang lên sau lớp mặt nạ, anh ta và Hàn Phi có thể lực tương đương nhau, hai người có vẻ cùng đẳng cấp và thuộc tính, nhưng vừa rồi anh ta vì để chém ra nhát dao đó, đã tiêu hao rất nhiều máu, lúc này trạng thái rất xấu.

"Lựa chọn ở anh." Khoảng cách giữa Hàn Phi và F càng ngày càng gần, lúc này F vẫn chưa thu lại con dao đen, hai tay đầy máu thậm chí đã không còn cầm được chắc cán dao đồ tể.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể anh ta sẽ không bảo vệ được cậu bé và còn đánh mất con dao đen.

Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ đầy tia máu, thời khắc đó ánh mắt của anh ta có vài phần giống với con quỷ dữ kia.

"Hàn Phi, vận mệnh của anh đã định rồi, tôi sẽ ở trong tương lai mà mình nhìn thấy chờ anh."

Khi đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta bỏ rơi người chơi đang ôm cậu bé, một mình rời đi về phía bên kia.

"F?!" Người chơi ôm cậu bé là A Trùng, đây là lần thứ hai anh ta bị F bỏ rơi, trên mặt không thể che giấu được vẻ thất vọng.

"Cũng quyết đoán thật đấy." Khi A Trùng phản ứng lại, Hàn Phi đã dừng lại phía sau anh ta.

Vừa rồi anh ta nghe thấy Hàn Phi nói có ý muốn giết chết cậu bé.

Do dự một lát, A Trùng đẩy cậu bé ra phía sau lưng, anh ta lấy ra một con dao nhọn, bảo vệ phía trước cậu bé.

"Anh muốn đánh với tôi à?" Hàn Phi chỉ cười cười: "Bảo vệ đứa nhỏ đó, đừng có chạy lung tung, tôi sẽ không làm hại mọi người đâu."

Giọng nói của ác quỷ phát ra sau chiếc mặt nạ, mang theo một ma lực khó có thể diễn tả được.

A Trùng gần như cho rằng mình nghe nhầm rồi, một giây trước anh ta còn ở trong địa ngục, giây tiếp theo thì đã lên thiên đường: "Anh không giết chúng tôi?"

"Đó là con của tôi, làm sao tôi có thể làm tổn thương nó chứ?"

Kéo sợi dây đỏ trên đầu ngón tay, Hàn Phi nhìn sang con búp bê vải vẫn đang đuổi giết những người chơi khác một cách ngang ngược.

Hắn lấy điện thoại di động của Tiểu Giả, liếc nhìn thời gian vẫn đang trôi đi: "Trời sắp sáng rồi, nếu như con búp bê vải này còn không đi, có lẽ chúng ta có thể thử xem."

"Anh muốn thử cái gì?" A Trùng ôm lấy cậu bé, không dám đến quá gần Hàn Phi.

"Thử làm một chuyện mà vừa rồi tôi muốn làm." Vô số nguyền rủa leo lên người Hàn Phi, làm cho nụ cười trên mặt nạ của hắn trở nên vô cùng tàn nhẫn: "Giết nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro