Chương 678: Con đường tôi lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới tầng sâu có phải là quỷ không? Có phải là quỷ thế hệ đầu mà tiếng cười điên cuồng đã nói không? Những chuyện này Hàn Phi tạm thời không thể xác minh, hắn cảm thấy hiện tại mình giống như đang bị bịt mắt đứng trong một mê cung khổng lồ, dựa vào nhiều giọng nói vi diệu khác nhau để xác định phương hướng, thăm dò về phía trước.

"Người sau khi chết cơ thể thối rữa, linh hồn tiêu tan, nếu coi cả thành phố này là một người, đô thị vào ban ngày chính là xác thịt đang thối rữa, thế giới tầng sâu lắng đọng tuyệt vọng vào ban đêm chính là linh hồn đang từ từ tan biến."

Trong lúc Hàn Phi đang suy nghĩ, đứa trẻ sơ sinh đầu to trong con búp bê vải nhanh chóng đóng mở miệng, máu đen hòa cùng nguyền rủa tuôn ra từ cổ họng, tất cả mạch máu toàn thân đều đang co rút lại.

"Cứu, cứu tôi, tôi không muốn chết, không muốn chết trong bụng của con búp bê vải này." Đứa bé đầu to dùng sức lực cuối cùng cầu cứu, bố của nó chịu không nổi, cho dù nó có biến thành một con quái vật, vẫn chậm rãi tiến về phía trước.

"Đừng đến đó." Hàn Phi chắn con dao sắc bén trước mặt người đàn ông.

"Nhưng mà nó là con trai của tôi."

"Thế còn con gái của anh thì sao." Giọng Hàn Phi vẫn lạnh lùng như cũ: "Bây giờ đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn, nếu chỉ có thể giữ lại một đứa con, anh chọn con quỷ có cơ thể của con trai, hay chọn đứa con trai bị nhốt trong bụng con quỷ?"

"Tôi..." Người đàn ông trung niên nắm chặt hai tay, anh ta quỳ về phía cơ thể của con trai mình: "Xin lỗi, tôi đã mất đi con gái của mình rồi, không muốn lại mất đi con trai nữa. Nếu có thể cứu, xin hãy cứu con trai bị mắc kẹt trong bụng quỷ."

Em gái lại một lần nữa bị bố bỏ rơi, cô bé từ khi sinh ra đến khi mất đi, cho đến tận bây giờ, vận mệnh của nó dường như hoàn toàn được cấu thành bởi sự ruồng bỏ.

Cũng ngay lúc người bố đưa ra lựa chọn, người con trai để tóc dài liền bật cười, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười xinh đẹp, dần dần nụ cười bắt đầu méo mó, hai mắt lồi ra ngoài, như muốn chảy máu!

"Hi hi hi !"

Tiếng cười chói tai phát ra từ miệng thằng bé, có thể rõ ràng nghe ra, đó là giọng của bé gái.

"Cháu cũng thật thê thảm, cho dù đã có được cơ thể của con người, vẫn bị người thân thiết nhất bỏ rơi." Lời nói của Hàn Phi đối với quỷ mà cũng vô cùng đau lòng: "Tình cảm và sự gắn bó giữa con người với nhau rất khó thay thế, trong mắt cháu chỉ có hận, hẳn là sẽ không thể hiểu được những điều này."

Hàn Phi cầm sợi dây đỏ đi về phía trước: "Nếu như có kiếp sau, hi vọng cháu có thể sống vui vẻ hạnh phúc trọn đời."

Biểu cảm của thằng bé đứng trong góc vô cùng kinh khủng, hận của những lần bị bỏ rơi tụ lại trong mắt, từ trong xương cốt của nó phát ra âm thanh giòn tan, thân thể bình thường ban đầu cũng bắt đầu biến dạng, giống như kiếp "người" của cô bé vậy.

"Sở dĩ ác quỷ có thể thoát khỏi sự kiểm soát của công viên vui chơi, có lẽ là vì có thể ẩn mình trong cơ thể người sống, ban ngày cháu chui vào thân xác của anh trai mình để đóng vai anh trai, ban đêm khi cơ thể của anh trai đã ngủ say, cháu lại nhập vào cơ thể búp bê vải đi săn lùng tất cả những người tham gia trò chơi để có thêm nhiều tuyệt vọng và hận hơn nữa."

"Từ đây có thể thấy, một số ít người ở thành phố này có quỷ ẩn trong người, tâm lý đột biến vô cùng dị thường, có thể là quỷ đang lớn dần trong tim."

Những ác quỷ không chịu sự kiểm soát bởi công viên vui chơi này đều là tập hợp của một số loại cảm xúc, Từ Cầm cũng có thể được xếp vào loại này theo nghĩa chặt chẽ.

Thực ra nội tâm Hàn Phi còn đang nghĩ tới một chuyện khác nữa, cán dao màu đen trong tay F hình như là do vô số ý chí hình thành, chỉ có điều cán dao đó khác với tất cả ác quỷ, ý thức hình thành cũng hoàn toàn không ăn nhập với thế giới tầng sâu.

Chậm rãi đi về phía trước, thân thể của thằng bé đã phát sinh biến hóa rất lớn, nhưng chỉ cần em gái không trở lại cơ thể của con búp bê, thì mối đe dọa của cô bé đối với Hàn Phi là rất hạn chế.

Khi xiềng xích của ký ức dần dần bị phá vỡ, bản năng chiến đấu đáng sợ của Hàn Phi, thể lực đáng kinh ngạc và ý chí kiên định vô song đang dần được hợp nhất, hắn ngày càng trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn.

"Hi hi hi..."

Thằng bé cúi thấp nửa đầu, đôi mắt lồi ra nhìn Hàn Phi qua kẽ hở trên tóc, hận ý trong mắt gần như biến thành thực chất.

"Hận, hẳn là cảm xúc đáng sợ hơn oán, có lẽ nếu thu thập đủ hận ý, thì có thể tạo ra quỷ còn mạnh hơn cả oán niệm."

Hàn Phi bây giờ không còn chút kinh sợ nào với hận ý, khi hắn vừa cách thằng bé ba bước, nó đã như con chó hoang trong ngõ, đáp xuống bằng bốn chân vồ cắn hắn!

Đưa tay túm cổ thằng bé, Hàn Phi đè nó xuống đất, dùng dây đỏ trong ba lô và ga trải giường trói chặt nó lại.

"Tôi cũng không biết nghi thức này có tác dụng hay không, tôi sẽ cố gắng giúp anh, xem liệu có thể cứu cả con gái và con trai của anh hay không." Hàn Phi dùng đầu gối ấn vào lưng thằng bé, từ trong ba lô lấy ra đủ các thể loại đạo cụ cần thiết cho nghi thức tái sinh.

Người đàn ông trung niên vẫn đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nghe thấy Hàn Phi nói lời này, trong lòng có chút không thích ứng, anh ta thật sự đã coi hắn là kẻ giết người hàng loạt tâm lý biến thái, nhưng hiện tại tên sát nhân này lại rất có lý trí, muốn cứu con trai và con gái của chính mình?

"Tôi... cảm ơn?" Anh ta quỳ trên mặt đất, không biết nên nói gì.

Trước đây anh ta cũng đã mời đại tiên và phương sĩ giang hồ cho con mình, tốn rất nhiều tiền nhưng đều vô ích.

Hiện tại thì tốt rồi, sáng sớm ngày ra đã có hai người xa lạ xông vào nhà trừ tà cho mình, tuy rằng quá trình có chút kinh hãi nhưng kết quả có vẻ khá tốt.

"Hai người thật sự là tội phạm bị truy nã sao?" Trong lòng người đàn ông có chút nghi hoặc.

"Đến đây giúp đi! Đốt hết quần áo của người đã khuất trên giường đi, ghi sinh thần bát tự của con trai anh lên trên gương!" Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Phi cử hành nghi thức tái sinh nữa, động tác của hắn cũng khá điêu luyện.

Đặt các vật phẩm cần thiết cho nghi thức vào vị trí tương ứng, Hàn Phi cởi áo khoác của thằng bé, đem những chữ bùa trên thi thể cậu bé lúc trước vẽ lên người nó.

Người đàn ông trung niên cũng cầm một chiếc chậu kim loại đi vào nhà, anh ta ném tất cả quần áo của người đã khuất dưới tấm ván giường vào trong chậu.

Những bộ quần áo đó trông thì rất bình thường, nhưng thực sự rất khó bắt lửa.

Phải mất vài phút ngọn lửa mới bùng cháy trong chậu kim loại, mùi xác chết bốc lên nồng nặc, chất lỏng sền sệt màu đen chảy ra từ quần áo của người chết, mấy người ở hiện trường còn nghe thấy tiếng than khóc của người chết.

Càng ngày càng có nhiều quần áo bị đốt, động tác giãy giụa của thằng bé cũng càng ngày càng yếu, có điều hận trong mắt vẫn không hề giảm bớt.

"Mở rèm cửa ra, cho ánh nắng chiếu vào!"

Mặt trời sớm đang mọc, mặt trời tượng trưng cho hy vọng và sức sống chiếu vào nhà, đứa bé đầu to trong con búp bê vải và thằng bé đồng thời hét lên.

Hàn Phi đã dọn sạch ra một khu vực, dùng sợi dây đỏ kết nối con búp bê và thằng bé lại với nhau.

Nghi thức được giảng dạy bởi người bí ẩn với hình đại diện màu đen đến đây là kết thúc rồi, Hàn Phi cũng không biết phải làm gì tiếp theo, vì vậy hắn chỉ có thể đứng chờ đợi.

Cả con búp bê vải và thằng bé đều đang giãy giụa đau đớn, người bố bên cạnh cũng rất đau lòng, chỉ biết kìm lòng mà đổ thêm dầu vào chậu lửa.

Khi những bộ quần áo cuối cùng của người chết bị đốt cháy, người em gái đang trốn trong cơ thể thằng bé không ngừng vùng vẫy, hận trong mắt cô bé tan ra trong ánh lửa.

Vẻ mặt của thằng bé từ từ trở lại bình thường, nó hơi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, miệng mở ra, nói những thứ mà mình chưa từng có.

Ngọn lửa từ từ tắt, khi Hàn Phi cảm thấy nghi thức đã thất bại, trên sợi dây đỏ xuất hiện vô số chữ viết nguyền rủa, một người giấy màu máu leo ra khỏi quần áo của Hàn Phi, cô từ từ mở mắt ra.

Nguyền rủa như xiềng xích xuyên vào cơ thể thằng bé và con búp bê vải, cả hai phát ra những tiếng hét chói tai, thằng bé vùng vẫy trong tuyệt vọng và dùng hết sức chống cự.

Phương thức độc đoán này khiến người đàn ông trung niên sợ chết khiếp, anh ta nhìn sang Hàn Phi, nhưng hắn đang đeo mặt nạ, không có hành động gì hết.

Liếm liếm môi, Hàn Phi cũng không biết Từ Cầm muốn làm gì, nhưng hắn tin tưởng cô ấy, cho dù đối phương có làm gì, hắn cũng sẽ không can thiệp, chỉ có hỗ trợ.

Khi mạch máu cuối cùng bị vỡ, đứa bé đầu to bị nguyền rủa khoét thủng, đáp xuống rốn của thằng bé, đầu nó vừa hay gối vào lồng ngực thằng bé.

Đứa bé đầu to cố chịu đau khổ, dường như bị một thế lực nào đó thúc đẩy, dùng tay thọc sâu vào bụng thằng bé, như chuẩn bị chui đầu vào trong đó.

Thằng bé càng đau đớn hơn, vô số nguyền rủa hiện ra khắp cơ thể, cuối cùng hội tụ về vị trí của trái tim.

Những ngón tay của người giấy màu máu từ từ chụm lại, khi tiếng hét thấu tim vang lên, những sợi dây xích tạo thành bởi nguyền rủa đã đào ra linh hồn khiếm khuyết của một cô bé khỏi trái tim của thằng bé.

Thực ra nó căn bản không giống linh hồn của một người, một nửa cơ thể của đứa trẻ được khâu lại với món đồ chơi búp bê bị bỏ đi, trong mắt cô bé chỉ có hận, không có bất kì cảm xúc nào mà con người nên có khác.

Sau khi nguyền rủa đào linh hồn cô bé ra, nó trực tiếp nghiền nát đứa bé đầu to, linh hồn một đứa bé trai gầy gò chảy vào trong cơ thể thằng bé theo dòng máu.

Cơ thể bị trói bởi sợi dây đỏ và tấm ga trải giường ngừng chuyển động, các chữ bùa được vẽ trên khắp cơ thể bắt đầu biến mất, thằng bé chết dưới ánh lửa và ánh sáng mặt trời, rồi lại tái sinh trong nguyền rủa.

Nó há to miệng, phun ra một vũng lớn chất dính màu đen, như thể người rơi xuống vực sâu cuối cùng đã được kéo ra ngoài.

Sợi dây đỏ giữa thằng bé và đứa bé đầu to bị đứt, sợi xích nguyền rủa đã trói chặt linh hồn lẫn lộn với con búp bê vải cũ nát, từng chút một kéo nó về phía người giấy.

Người giấy đói bụng dường như đã lâu không được ăn, cô rất hứng thú với linh hồn cô bé vốn tập hợp rất nhiều cảm xúc tiêu cực.

Cô bé bị ghép lại với con búp bê hét lên, trên mặt nó ngoài hận ra, còn bộc lộ loại cảm xúc thứ hai là sợ hãi.

Xiềng xích nguyền rủa xẹt qua, Hàn Phi đứng sau người giấy màu máu, chặn ánh sáng mặt trời cho cô.

Không còn nơi nào để ẩn náu, linh hồn của búp bê vải bị kéo về phía trước của người giấy, bị hàng ngàn nguyền rủa nhấn chìm.

Trên cơ thể cô bé búp bê hội tụ tất cả hận ý bị bỏ rơi, nguyền rủa của những người đó luôn văng vẳng bên tai, giờ mọi thứ đều bị người giấy màu máu nuốt chửng hết.

"Hi hi hi, bố ơi, hi hi hi..."

Linh hồn dị dạng vào giây phút cuối cùng, liếc nhìn người bố đã bỏ rơi mình một lần nữa, hận ý trong mắt và linh hồn cùng nhau tan biến.

Sợi xích nguyền rủa quay trở lại cơ thể của người giấy, quần áo của người giấy này đã không có cảm giác là giấy nữa, mà như đang thực sự mặc quần áo vậy.

Cơ thể khiếm khuyết bị bao phủ, đôi mắt của người giấy mở ra, một ngọn lửa đen yếu ớt lay động trong nguyền rủa, cô vẫn cần thêm nhiều thức ăn hơn nữa, nhiều hận ý và nhiều nguyền rủa hơn nữa!

Nguyền rủa trôi nổi rơi xuống trên quần áo mới, người giấy màu máu thổi tro bụi trên mặt đất, cầm sợi dây đỏ, dựa vào người Hàn Phi.

"Mình chưa từng thấy ai dịu dàng như vậy."

Hàn Phi ôm người giấy lên, chiếc mặt nạ mặt cười màu trắng của hắn và bộ quần áo mới của người giấy màu máu phản chiếu lẫn nhau, quỷ dị lại điên cuồng, nguy hiểm lại lãng mạn.

"Con thấy khá hơn chưa?" Người đàn ông trung niên bế đứa con trai còn đang nôn mửa trên mặt đất lên, cả căn phòng tràn ngập mùi hôi thối.

"Thằng bé chắc là không có vấn đề gì lớn nữa rồi." Hàn Phi thu dọn toàn bộ vật phẩm cử hành nghi thức lại: "Mùi thối này nồng nặc quá, những người hàng xóm rất nhanh sẽ ngửi thấy."

"Để tôi tiễn anh đi." Người đàn ông trung niên từ dưới đất đứng dậy: "Lúc trước tôi thật sự đã hiểu lầm mọi người rồi, tôi có thể chứng minh cho cảnh sát thấy mọi người đều là người tốt..."

"Không cần đâu, vợ anh trốn trong phòng ngủ chính đã gọi cảnh sát rồi, hơn nữa anh cũng không có khả năng chứng minh tôi có phải là người tốt hay không." Hàn Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, sau đó vẫy tay với Lý Quả Nhi: "Chúng ta đi thôi."

"Không giết bọn họ để bịt miệng à?" Lý Quả Nhi kề lưỡi dao vào cổ người đàn ông trung niên.

"Đây là khu dân cư, tiếng la hét sẽ càng thu hút sự chú ý của hàng xóm hơn." Hàn Phi sải bước ra ngoài, một giây cũng không dừng lại.

Từ lúc đột nhập vào chung cư cao cấp đến lúc rời đi, Hàn Phi cũng không mất nhiều thời gian, hắn trông thì có vẻ liều lĩnh, nhưng trên thực tế lại tính toán chính xác từng bước một.

Hai người rời đi theo lối khác, trèo qua hàng rào, lên xe taxi.

"Bây giờ đi đâu?"

"Hỏi Lý Quả Nhi, cô ấy có kinh nghiệm vượt ngục phong phú, tôi vẫn còn đang trong trạng thái mất trí nhớ." Hàn Phi nhìn sợi dây đỏ trên đầu ngón tay, sau khi ăn xong quỷ thai hận ý, sợi dây đỏ vốn mờ nhạt lại mang một màu máu đỏ như cũ.

Nghe thấy Hàn Phi nói mình mất trí nhớ, mấy người trong xe không biết phải trả lời như thế nào, với trí tưởng tượng của bọn họ, căn bản không thể đoán được hắn ngày xưa tàn nhẫn như thế nào.

Còi báo động vang lên, bọn họ gần như vừa rời đi xong, thời gian rất đúng lúc.

"Hàn Phi, sao anh biết vợ anh ta ở trong phòng ngủ đã gọi cảnh sát?" Lý Quả Nhi hơi sợ hãi một chút, cô có chút nhìn không thấu Hàn Phi: "Biết rõ là đối phương gọi cảnh sát, anh vẫn còn bình tĩnh cử hành nghi thức như vậy? Nếu như chúng ta đi vào trực tiếp giết chết bọn họ, có phải là sẽ nhanh hơn và an toàn hơn không?"

"Tôi chỉ đưa ra quyết định dựa trên bản năng của mình, thực ra tôi cũng rất muốn biết đến cùng mình là người như thế nào."

Thoát khỏi cư xá chưa bao lâu, Hàn Phi để Tiểu Vưu xuống xe trước, để cô quan sát các hoạt động của cảnh sát trong thành phố, thuận tiện đến thăm người nhà của mình.

Trời đã sáng rồi, nhưng trên đường lúc này vẫn còn khá ít xe cộ, hai người bị thành phố truy nã lái xe về một nơi xa hơn.

Khoảng chín giờ sáng, Hàn Phi nhận được cuộc gọi của Tiểu Vưu cho Tiểu Giả.

Trong thành phố đã hỗn loạn rồi, người dân hoang mang, vô cùng sợ hãi và căm ghét 11 tên tội phạm bị truy nã, những thông báo truy nã về bọn họ được phát trên tất cả các đài truyền hình và quảng cáo, mặt nạ màu trắng cũng trở thành một hình tượng rất không tốt.

"Rõ ràng là chúng ta muốn đi cứu nhiều người hơn, nhưng lại bị coi như tội phạm bị truy nã, bị mọi người ghét bỏ và hắt hủi, chỉ có thể trốn trong đêm tối mà bọn họ không thể nhìn thấy, thực sự cảm thấy ngột ngạt." Tiểu Giả cởi tóc giả lau mồ hôi trên đỉnh đầu: "Bị quỷ trong đêm tối đuổi giết cũng đã đành, trời sáng rồi còn bị cảnh sát truy nã, thật sự là không cho chúng ta đường sống mà."

"Đường sống?" Hàn Phi ngoảnh đầu lại nhìn Tiểu Giả: "Ban đêm và ban ngày dường như đại diện cho hai sự lựa chọn khác nhau, hình như tôi đã nhớ ra một số thứ nào đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro