Chương 682: Ác mộng bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình, nữ sinh sợ hãi đến mức suýt bất tỉnh, cô chưa bao giờ nghĩ có ngày người mình yêu thương nhất lại trở nên xa lạ như vậy.

Khuôn mặt được trang điểm đậm ở trước mắt, so với bộ quần áo màu đỏ thì hơi chút nhợt nhạt.

"Không phải con nói muốn ở cùng với mẹ cả đời, vĩnh viễn sẽ luôn yêu mẹ hay sao?"

Nhãn cầu lồi ra ngoài, những tia máu trào lên tròng trắng mắt, một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng của người phụ nữ.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có một khuôn mặt khác ẩn trong cổ họng sâu và tối của bà ấy!

Đó là một người đàn ông, mắt gã nằm trong thực quản của người mẹ, miệng mở ra đóng lại, là gã đang bắt chước giọng nói của người mẹ.

Cơ thể của nữ sinh bắt đầu không tự chủ được run lên, cô lùi về phía sau, vẻ mặt càng ngày càng sợ hãi: "Bà không phải là mẹ, bà không phải là mẹ!"

Tiếng la hét vang lên, cô gái hoảng sợ bật dậy, nắm lấy tay nắm cửa, dùng sức mở ra.

Người mẹ ngồi sau không ngăn cản, nữ sinh lao ra khỏi phòng ngủ chạy thẳng ra cửa phòng khách kéo mạnh dây xích vào cửa rồi đập mạnh nhưng vô ích.

Mãi đến tận lúc này, nữ sinh mới hiểu mẹ cắm nhiều ổ khóa cửa như vậy không phải để ngăn quỷ vào, mà là để tránh cho chính mình trốn thoát!

"Mẹ, mẹ hãy nhìn cho rõ! Là con đây!"

Chìa khóa đều nằm trong tay người mẹ, cánh cửa chống trộm bị khóa chặt đã chặn đường sống của cô gái.

Đèn trong nhà tắt hết, cô gái vừa khóc vừa van xin thương xót, vừa đập lưng vào cửa sắt, cô không còn cách nào khác chỉ có thể giương mắt nhìn mẹ bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong bóng tối, người mẹ mặc một chiếc váy đỏ tươi chậm rãi tiến lại gần.

Bà ta có một nụ cười đáng sợ và cường điệu trên khuôn mặt trang điểm đậm, miệng mở rộng để lộ hàm răng trắng và một thực quản sâu tối.

"Đừng chạy, đến đây với mẹ."

Người phụ nữ trung niên vươn tay giấu sau lưng ra, bà ta đang cầm con dao trong phòng bếp: "Con bị bệnh rồi, chờ khi nào con khỏi bệnh, chúng ta sẽ lại vui vẻ như trước."

"Không phải con bị bệnh, là mẹ!" Cô gái hét lên để cầu cứu, nhưng căn phòng tối giống như một nhà tù được xây dựng đặc biệt cho cô, căn bản không thể trốn thoát.

"Mẹ sẽ luôn yêu con, chính vì yêu con nên mới giết người, cướp xác vì con, con đừng sợ đau đớn, rất nhanh là sẽ hết thôi, lập tức chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, vĩnh viễn sống hạnh phúc trong công viên vui chơi." Lời nói của người mẹ ngày càng nhanh hơn, bà đột ngột lao về phía con gái, nâng con dao trên tay lên.

"Hôm nay vì con mà mẹ đã đặc biệt mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, rất nhanh con cũng sẽ giống như mẹ, con yên tâm, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con một mình đâu, bất kể đi đâu cũng đều sẽ đồng hành với con, đều sẽ đưa con đi cùng!"

Giọng người phụ nữ trung niên phát ra từ sâu trong cổ họng, bà ta hùng hổ vung dao chém con gái ruột của mình mà không chút do dự.

"Đừng lại đây!" Nữ sinh hét lên kinh hoàng, lăn lê bò toài né tránh, con dao trên tay mẹ cô chém mạnh vào cửa chống trộm.

Nếu nhát dao này chém vào người, dù nữ sinh không bị thương nặng, cũng sẽ mất khả năng phản kháng, người phụ nữ này thực sự đã muốn giết người.

"Con yêu, đừng chạy, đến đây với mẹ." Người mẹ mặc chiếc váy đỏ quay đầu lại nhìn chằm chằm nữ sinh ngã trên mặt đất: "Con xem con đã ốm nặng đến thế này rồi, trước đây con nghe lời mẹ nhất, sao bây giờ lại thay đổi thành một người khác vậy?"

Người phụ nữ trung niên di chuyển trong đêm tối, động tác cũng không nhanh, nhưng lại có khí thế áp chế mạnh mẽ: "Mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, mẹ sẽ lại biến con thành một đứa bé ngoan."

Không khí trong phòng như bị rút cạn, nữ sinh nhìn người mẹ đang đến gần mà như sắp chết ngạt.

Bên dưới chiếc áo khoác đỏ rực của mẹ, có một số thứ không ngừng rơi xuống, vì trong nhà không bật đèn nên nhìn từ xa rất khó nhìn rõ.

Nữ sinh mãi cho đến khi người mẹ đến gần, tay cô chạm vào thứ dính dính kia, mới phát hiện những thứ rơi từ trong y phục ra là đủ các thể loại thịt.

"Thế nào? Có thích không? Đây là thuốc mà mẹ đã tìm rất lâu mới chuẩn bị được cho con, đủ mọi lứa tuổi đều có, ha ha ha !"

Người mẹ gần ngay gang tấc, bà ta ép nữ sinh vào trong góc, thấy cô gái không còn chỗ nào để trốn, cánh cửa đang khóa bất ngờ bị gõ vang lên, có người ở bên ngoài đang dùng lực phá cửa!

"Cứu! Cứu tôi với!"

Âm thanh ngoài cửa phá vỡ sự im lặng chết chóc trong căn nhà, mang đến cho cô gái một tia hy vọng, cô thu hết can đảm cuối cùng, đẩy mẹ ra và lao về phía cửa chống trộm.

"Mẹ tôi muốn giết tôi! Bà ấy bị bệnh rồi!"

Hai tay cào vào sợi dây xích trên cửa, nữ sinh liều lĩnh giật lấy chiếc khóa to bằng kim loại, nhưng dù có cào đến chảy máu, móng tay sắp nứt ra, cũng vẫn không mở được cửa.

"Cứu tôi, cứu tôi với!"

Nữ sinh liều mạng giật sợi dây xích trên cửa, cô biết mình không còn đường thoát, không ai mở được cánh cửa được khóa bằng nhiều ổ khóa này.

Sau lưng có tiếng bước chân, nữ sinh nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Cơ thể của người mẹ giống như một con bọ, bò trên mặt đất một cách vô cùng quỷ dị, khuôn mặt trang điểm đậm của mẹ lại càng đáng sợ hơn!

"Trước đây con rất nghe lời, chưa bao giờ chống lại mẹ như thế này, xem ra bệnh của con đã đến mức rất nghiêm trọng rồi." Người mẹ dùng cả hai tay nắm chặt con dao, bà ta mặc trang phục đỏ rực đứng ở phòng khách, nhãn cầu lồi ra ngoài nhìn chằm chằm nữ sinh, sau đó lao về phía cô!

Nữ sinh đẩy đổ tủ giày, nhặt giày dưới đất lên để chống cự lại, tiếng la hét của cô vang khắp hành lang.

Đúng lúc nguy cấp này, tiếng kính vỡ bất ngờ phát ra từ phòng ngủ của cô gái, có người mở cửa sổ từ bên ngoài.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, khi nữ sinh đã nhắm mắt lại, hoàn toàn chìm trong nỗi tuyệt vọng, một người đàn ông lao ra khỏi phòng ngủ, đẩy người mẹ điên loạn ra.

"Em không sao chứ?" Người đàn ông bật đèn pin, chĩa đèn về phía người phụ nữ trung niên mặc đồ đỏ.

"Em, em..." Nữ sinh bị dọa sợ đến tê liệt, ngồi dưới đất thậm chí không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

"Mau đi xem cầu dao trong nhà, để anh khống chế mẹ em." Người đàn ông dường như không biết sợ hãi chút nào, tránh lưỡi dao của người phụ nữ trung niên, hất bà ta ngã xuống đất.

Một cú đánh đã đủ choáng váng đối với một người bình thường, nhưng nó lại không ảnh hưởng gì đến người phụ nữ, bà ta vẫn vùng vẫy dữ dội.

"Bà có lẽ cũng không muốn tự tay giết chết con gái của mình, phải không?"

Hai tay cầm sợi dây đỏ bị nguyền rủa, Hàn Phi bóp cổ người phụ nữ và giữ chặt.

Nguyền rủa độc ác nhất trên đời xuyên vào cơ thể người phụ nữ trung niên, trên da hiện lên những hoa văn quỷ dị, như thể xăm một đôi cánh bướm có thể bay trong giấc mơ.

Những dòng chữ nguyền rủa tiếp tục ăn mòn hoa văn, người phụ nữ dường như chịu đựng cơn đau lột da, há miệng hét lên thảm thiết.

Khi hoa văn bị nguyền rủa phá hủy, làn da của người phụ nữ nhanh chóng lão hóa, từ miệng bà ta phun ra một lượng lớn bọt máu và những miếng thịt vụn màu đen.

Khi đau đớn đạt đến đỉnh điểm, bà ta đã nhổ ra một cái kén màu đen có kích thước bằng ngón tay cái, cái kén được khắc hình mặt người, kết nối với các mạch máu trong cơ thể bà ta.

"Đây là cái gì?"

Sau khi kén đen gặp ánh sáng, nó lập tức khô héo và nứt ra, quỷ hồn trẻ con ẩn trong kén cũng tan vỡ theo.

"Quỷ sơ sinh?"

Người phụ nữ trung niên ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự, đèn trong nhà lúc này mới hoạt động trở lại.

Nữ sinh chạy đi tìm cầu dao quay lại phòng khách, cô nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện cứu mình, trong mắt hiện lên một tia cảm kích, cũng có một tia sợ hãi.

"Cám ơn anh vừa rồi đã cứu em." Nữ sinh trầm giọng nói.

"Không cần cảm ơn, anh chỉ là một người hàng xóm nhiệt tình đi ngang qua." Người cứu nữ sinh chính là Hàn Phi, hắn đang cùng Não tiền nhiệm trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng kêu cứu từ trên tầng, liền lập tức chạy lên.

Cửa của nhà này đã được gia cố thêm, không thể đá tung ra được, vì vậy Hàn Phi đã mở cửa của nhà hàng xóm, sau đó nhảy vào từ cửa sổ.

Toàn bộ quá trình đều rất nguy hiểm, cũng cực kỳ hạn chế, người bên cạnh trông thấy còn ngây ngốc, nhưng Hàn Phi lại cho rằng không có gì.

"Ơn cứu mạng, em nhất định sẽ báo đáp anh." Nữ sinh cũng bị dọa sợ, thật lâu sau mới bình tĩnh lại.

Nhìn người mẹ bất tỉnh, nữ sinh mím môi, ngập ngừng một lúc vẫn nói: "Mẹ em không phải người điên, cũng không phải quái vật, chắc là có thể chữa khỏi."

"Anh cảm thấy hiện tại bà ấy đã bình phục rồi." Hàn Phi lấy lại sợi dây đỏ và nguyền rủa, hắn tìm được chìa khóa từ trên người phụ nữ trung niên, mở cửa chống trộm ra: "Vào đi."

Ngay khi bố của Diêm Lạc vừa bước vào nhà, anh ta đã đi thẳng tới trước mặt nữ sinh và người mẹ: "Tất cả là lỗi của tôi! Giá như tôi có thể phát hiện ra sự bất thường của Diêm Lạc sớm hơn."

Sau khi kiểm tra chất nôn của người phụ nữ trung niên, người đàn ông nói một cách chắc chắn: "Chính là do Mộng làm, gã có thể giữ quỷ và người trong cơn ác mộng, điều khiển lệ quỷ, đùa giỡn trái tim của con người!"

"Tôi đã nhìn thấy hoa văn trên người mẹ này vài lần rồi, Mộng là quản lý của công viên vui chơi, nhưng gã lại tổ chức đủ các thể loại nghi thức kỳ lạ trong thành phố này, có vẻ như muốn làm náo loạn cả thành phố, mục đích gã làm những chuyện này hẳn không đơn giản là chỉ nhằm vào anh, đúng không?" Hàn Phi đã từng nhìn thấy những hoa văn tương tự trên thi thể của cậu bé trong lớp học thêm, cũng ở trong chiếc hũ của quỷ treo cổ trong cư xá Hạnh Phúc phát hiện ra dấu vết cử hành nghi thức, rất nhiều náo động có liên quan đến quỷ trong thành phố này, gần như đều có liên quan đến Mộng.

Nghe được lời nói của Hàn Phi, người đàn ông im lặng, chỉ cúi đầu kiểm tra vết thương của nữ sinh và mẹ cô.

"Nếu anh không nói cho tôi biết, sẽ có thêm nhiều người vô tội bị chết, cái tên Mộng đó vô cùng biến thái, dường như rất đam mê phá hoại hạnh phúc của người khác, càng là người có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn thì càng dễ bị gã nhắm tới." Hàn Phi đối với cái tên Mộng này thật kinh tởm, thậm chí khi hắn nhìn thấy cái kén màu đen và hoa văn con bướm cũng đều cảm thấy rất phản cảm và căm ghét.

"Mộng... không phải là người, gã hình như là quỷ. Gã vẫn luôn tìm đủ mọi cách để tái sinh, nhưng chỉ dựa vào một mình gã thì rất khó làm được, bốn vị quản lý kia cũng sẽ không để cho gã ta làm loạn." Sau khi người đàn ông nhìn thấy tình cảnh bi đát của hai mẹ con, cuối cùng nói: "Năng lực của Mộng rất quỷ dị, có điều gã cũng không thể cùng lúc đấu với bốn vị quản lý kia, nhưng hiện tại thế cục có chút vi diệu."

"Công viên xảy ra chuyện rồi à?"

"Đúng vậy, 'Quỷ' kiểm soát bóng đêm bị thương rất nặng; tôi với tư cách là Não tiền nhiệm bị xóa sạch kí ức; mấu chốt nhất là 'Tôi' cũng đã mất tích. Bây giờ người quản lý có thể dựa vào trong công viên chỉ còn lại hai người, Người kiểm soát ban ngày, Mộng thân phận bất minh." Kí ức của người đàn ông khiếm khuyết trầm trọng, tình cảnh của anh ta cũng có phần giống với Hàn Phi.

"Theo như anh nói, Mộng không còn bị trói buộc rất có khả năng cử hành nghi thức phục sinh cho mình, đối với gã mà nói đây là cơ hội ngàn năm có một." Lúc trước Hàn Phi còn cho rằng mình phải cùng lúc đối phó với năm vị quản lý, nhưng bây giờ thế cục cũng không tồi tệ đến mức ấy.

"So với Mộng, thực ra tôi càng lo lắng về Người hơn, Người không còn bị trói buộc còn đáng sợ hơn cả Mộng." Người đàn ông muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, dưới sự không ngừng truy hỏi của Hàn Phi mới tiếp tục nói: "Người là hay thay đổi nhất, anh ta có dã tâm mãi mãi không bao giờ thỏa mãn, dục vọng bành trướng vô hạn, nuốt chửng mọi lòng tham, đồng thời anh ta cũng là người giỏi ngụy trang nhất. Trên sân khấu vào ban ngày, anh ta còn ấm áp và chói lọi hơn cả mặt trời, nhưng một khi màn đêm buông xuống, anh ta sẽ dị hóa ở ngoài tầm nhìn, trở thành bộ dạng thật sự ẩn trong nội tâm."

"Người đáng sợ như vậy à?"

"Trước khi trí nhớ của tôi bị xóa, cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là Người bước vào phòng của tôi, anh ta dường như đã thăm dò ra bí mật ở sâu trong mê cung." Não tiền nhiệm cảm thấy sợ hãi trước Người, chỉ cần nhắc đến đối phương đã cảm thấy bất an: "Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, giải quyết cho bọn họ trước đã."

"Não" bế người phụ nữ trung niên vào phòng ngủ đặt lên giường nữ sinh, anh ta cũng nhìn thấy bức ảnh cạnh giường và chiếc máy quay phim vẫn đang hoạt động: "Rất xin lỗi, con gái tôi đã làm hại hai người, tôi sẽ đền bù cho hai người."

"Tôi gần như đã chữa khỏi cho bà ấy rồi, anh có thời gian rảnh thì có thể nói chuyện với con gái nhiều hơn." Hàn Phi cầm máy ghi hình lên, xem đoạn phim vừa rồi, hắn đột nhiên rút con dao nhọn ra.

"Cậu, cậu sao vậy?"

"Trong nhà vẫn còn một con quỷ khác ! Hai người nhìn đi!" Hàn Phi phát lại đoạn băng ghi hình, sau khi đèn tắt, cô gái rơi vào tuyệt vọng, cô bị người mẹ yêu dấu của mình truy sát.

Đó là lý do tại sao không có ai trong phòng ngủ vào thời điểm đó, nhưng ống kính camera của máy quay video bắt đầu tự quay, tất cả những bức ảnh tuyệt vọng đã được ghi lại, đối phương dường như đang thu thập những cảm xúc tiêu cực và tuyệt vọng của những người sống theo cách này.

"Tôi đã xem một đoạn video tương tự về sự tuyệt vọng trên tầng 4 của cư xá Hạnh Phúc! Hình ảnh trong cuốn băng tuyệt vọng đến mức nghẹt thở, căn bản không thể nhẫn tâm xem lâu hơn."

Hàn Phi không ngờ lại tìm ra manh mối liên quan đến cư xá Hạnh Phúc ở đây, hắn cũng không biết là có người đang âm thầm dẫn dắt hắn, hay là vì hắn nhận được một loại chúc phúc nào đó mà vận khí trở nên rất tốt.

Đang phát lại đoạn video, Hàn Phi đã chạy tới cửa, dường như có người vừa đi ngang qua cuối hành lang, đêm tối đã xóa sạch mọi dấu vết của gã.

"Là Mộng tới à?"

Hàn Phi tiến lên một bước, hắn vừa bước ra khỏi cửa, "Não" đang xem video trong phòng ngủ đột nhiên hét lên thảm thiết, anh ta dường như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất đặc biệt, hai mắt đang chảy máu.

Theo lẽ thường bây giờ nên quay lại kiểm tra tình hình của "Não", nhưng nhịp tim của Hàn Phi đột nhiên tăng nhanh, trong đầu hiện lên một suy đoán rất kinh khủng.

"Mộng có khi nào sẽ đến tầng bốn không? Đến tìm Phó Thiên và Diêm Lạc?" Nếu lưu lại ở tầng năm, Phó Thiên và Lý Quả Nhi ở lại tầng bốn sẽ gặp nguy hiểm, Diêm Lạc kia bản thân cũng vô cùng bất thường.

Nhưng nếu bây giờ đến tầng 4, Não tiền nhiệm nói không chừng có thể bị diệt khẩu.

Chỉ trong vài giây, Hàn Phi đã đưa ra lựa chọn của mình, hắn dứt khoát chạy xuống tầng bốn!

"Mình đã phá hủy mấy nghi thức của Mộng rồi, mà gã không đối đầu trực tiếp với mình, nhưng rất có thể gã đã bí mật để mắt đến!"

"Diêm Lạc và Mộng có giao tiếp với nhau, cô gái lại tình cờ xuất hiện trên đường mình chạy trốn, cũng là cô ta đã đưa mình đến với cư xá này."

Trong nháy mắt Hàn Phi đã đi tới góc cầu thang.

Khi chạy đến tầng 4, vừa hay nhìn thấy một người lạ đi vào phòng 404.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro