Chương 683: Vợ anh ở trong cơ thể của con gái anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi vội vàng chạy tới phòng mà Phó Thiên đang ở với tốc độ nhanh nhất, rõ ràng hành lang không dài lắm, nhưng hắn cảm giác mình đã chạy rất lâu.

Để đề phòng tai nạn, Hàn Phi kéo sợi dây màu đỏ trên đầu ngón tay, khi nguyền rủa xuất hiện thì mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.

Mở cánh cửa khép hờ, trong phòng khách không có ai, Hàn Phi hô lớn gọi tên Lý Quả Nhi.

Không lâu sau, Lý Quả Nhi và Phó Thiên bước ra khỏi phòng bếp, không biết tại sao cô gái nhỏ gầy yếu cũng đi theo bên cạnh họ.

"Vừa rồi mọi người có thấy người lạ đi vào không?" Hàn Phi cầm dao đi về phía Lý Quả Nhi.

"Không có, đã xảy ra chuyện gì à?"

"Chúng ta đã bị một thứ rất hung ác để mắt đến, tên đó rất khó đối phó." Hàn Phi cẩn thận nhìn xung quanh, chợt nghe thấy tiếng kêu từ trong phòng của Diêm Lạc: "Tên đó đang trốn trong phòng ngủ?"

Hàn Phi cũng không có dễ nói chuyện như bố của Diêm Lạc, hắn một cước đá văng cánh cửa phòng ngủ xông thẳng vào.

"Diêm Lạc?"

Trong phòng ngủ không bật đèn, thân thể Diêm Lạc như bị thứ gì đó chống đỡ, tứ chi vặn vẹo, lơ lửng trên không trung. Miệng của cô há cực kì lớn, bụng cũng phình lên cao, tự hồ như có một con rắn đã chui vào bụng rồi không ngừng di chuyển thân thể.

Tiếng hét chói tai của cô gái nhỏ vang lên từ phía sau lưng Hàn Phi, Lý Quả Nhi và Phó Thiên cũng bị hù không hề nhẹ.

"Mục tiêu của 'Mộng' là Diêm Lạc?"

Quấn sợi dây đỏ quanh ngón tay, Hàn Phi cầm dao đi về phía trước, hắc ám trong phòng nồng đặc như mực, cho người ta cảm giác sau khi bước vào sẽ hít thở không thông.

"Tôi có một loại căm thù bẩm sinh và ghê tởm đối với cái tên Mộng này. Không một con quỷ bình thường nào có thể thực hiện hành vi chui vào bụng một cô gái và hoạt động như vậy."

Cơ thể bị vặn vẹo biến dạng của Diêm Lạc cũng cảm thấy đau đớn, trong cơ thể cô phát ra ba loại tiếng kêu khác nhau.

"Bản thân Diêm Lạc? Mẹ của Diêm Lạc? Còn có Mộng nữa?" Chớp mắt trong đầu Hàn Phi hiện ra một suy đoán, hắn phát hiện tiếng khóc đang từ từ dung hợp, để ngăn chặn bước cuối cùng thành công, hắn rút dao chém tới ngay chỗ hắc ám trước mắt.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, lưỡi dao bị nguyền rủa đã chạm vào hắc ám bên trong căn phòng, vậy mà lại xé toạc hắc ám vô hình, để ánh sáng bên ngoài căn phòng chiếu vào.

"Thật là một thế giới quỷ dị."

Hàn Phi dùng hết sức tiến lên, túm lấy thân thể cô gái, lôi cô ra bên ngoài.

Đúng lúc này, phòng ngủ tối đen lại phát sinh thay đổi, những tấm poster trên tường chảy ra từng giọt máu, hình người bên trong vặn vẹo cái đầu, ánh mắt trống rỗng tập trung vào người Hàn Phi. Trong góc tối, những cánh tay nhuốm đầy oán hận và ghen ghét duỗi ra tóm lấy Diêm Lạc và hắn!

"Mình chỉ nhìn thấy fan hâm mộ theo đuổi minh tinh, chứ chưa bao giờ thấy một minh tinh lại điên cuồng đến mức níu kéo fan hâm mộ như vậy cả." Khí tức của nguyền rủa phát ra từ thân thể Hàn Phi, người giấy trong ngực hắn cũng mở mắt.

Không làm bất cứ chuyện gì, người giấy chỉ nhìn về phía hắc ám, những cánh tay kia đã lùi lại toàn bộ, Hàn Phi cũng nhân cơ hội kéo Diêm Lạc ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, tình trạng của Diêm Lạc cũng không có chuyển biến tốt đẹp.

"Đừng tách nhau! Lên tầng cùng với tôi!"

Hàn Phi muốn tập hợp những người quan trọng lại với nhau, đây là cách an toàn nhất trước khi hắn biết mục tiêu thực sự của Mộng là gì.

Không quan tâm kiểm tra thương thế của Diêm Lạc, Hàn Phi mang theo mấy người trở lại tầng năm, "Não" ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai mắt đỏ như máu, tình thế có vẻ không ổn.

"Nếu có lời trăn trối thì hãy tranh thủ lúc còn có thể hoạt động, mau nói ra. Đừng đợi đến khi tính mạng cận kề mới mở miệng." Hàn Phi muốn nâng "Não" dậy, nhưng hắn phát hiện "Não" nhẹ hơn người trưởng thành bình thường rất nhiều, cơ thể của anh ta dường như đã bị khoét rỗng.

"Nhanh lên! Hủy hết băng ghi hình quay cảnh chết chóc đi, những đứa trẻ kia bị lợi dụng, trong băng ghi hình có quỷ ẩn giấu!" Tai của Não cũng có vấn đề, anh ta hét lớn, như lo lắng người xung quanh sẽ không nghe thấy.

"Chú, em và Diêm Lạc đều ở câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường. Chúng em thường quay chụp nhiều hoạt động khác nhau do trường tổ chức. Khoảng nửa năm trước, Diêm Lạc đã ngừng tham gia với chúng em. Bạn ấy luôn đi quay chụp một mình, tích góp từng tí một được rất nhiều băng ghi hình." Nữ sinh nén lo lắng muốn giúp Hàn Phi: "Em đã lén xem những thứ Diêm Lạc quay chụp, một số ghi lại cái chết của côn trùng, một số ghi lại quá trình thối rữa của xác mèo hoang, thậm chí còn có cả ảnh của người tự sát! Bạn ấy như thể biết trước rằng người bạn học kia sẽ chết nên đã sớm đến hiện trường."

"Chính Mộng đã nói cho Diêm Lạc biết thời gian và địa điểm của người chết đấy! Vợ tôi đã giao dịch với Mộng, để hồi sinh Diêm Lạc họ đã đưa ra lựa chọn sai lầm!" Não bịt lại con mắt đang chảy máu của mình, anh ta đã nghe thấy tiếng khóc của nữ sinh, đưa tay sờ lên cái bụng căng phồng của cô, cuối cùng tiết lộ bí mật của gia đình: "Vợ chồng tôi đều là nhân viên trực ca đêm trong công viên, hơn mười năm trước chúng tôi gặp và yêu nhau."

"Tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm của anh chị, vợ anh đã làm cái quái gì vậy?"

Người đàn ông ngước khuôn mặt vẫn đang chảy máu: "Mộng' kia đã bắt đầu bố cục từ hơn mười năm trước, vợ tôi cũng đã từng bị gã thôi miên trước khi quen biết tôi."

"Bắt đầu chuẩn bị từ hơn mười năm trước? Cái tên Mộng này mưu mô cũng thật là sâu."

"Vợ tôi chưa bao giờ có biểu hiện gì bất thường cho đến khi Diêm Lạc bị 'tai nạn' trọng thương sắp chết. Tình yêu của cô ấy đã mất kiểm soát. Cô ấy muốn tái sinh Diêm Lạc như phát điên, dù có phải hại thêm nhiều người hơn nữa cũng được." Não tiền nhiệm bò đến trước người con gái, đưa tay chạm vào cơ thể giống như quái vật của con: "Tôi đã được hưởng sự ấm áp của tình yêu, nhưng lại quên rằng tình yêu cũng là ích kỷ và cuồng nhiệt."

Bàn tay của anh ta đặt trên chiếc bụng căng phồng của Diêm Lạc, dường như quỷ đã chui vào bụng con gái của anh ta.

Tự trách, hối hận và phẫn nộ tràn ngập trong đôi mắt đẫm máu của người đàn ông, anh ta nghiến răng.

"Não là người thường xuyên bị thay thế nhất trong số năm người quản lý, bởi vì bốn người quản lý khác đều muốn biết bí mật do Não lưu giữ. Tôi quên mất ai đã khiến tôi trở nên như thế này, nhưng chắc chắn không phải chỉ có một người." Nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông phẫn nộ, lại không có sức lực, Hàn Phi tựa hồ nhìn thấy chính mình mấy ngày trước, quên mất những thứ quan trọng nhất, cho nên cũng chỉ có thể bị ức hiếp như vậy.

Để không phải rơi vào tình cảnh như đối phương, Hàn Phi quyết định làm mọi thứ trong khả năng của mình để giết những người quản lý khác và tạo ra một thành phố không có công viên vui chơi.

"Sự thật là một con quái vật có miệng. Chỉ cần xảy ra chuyện, nhất định sẽ lưu lại dấu vết." Hàn Phi nói chắc chắn: "Anh đã quên mất quá khứ, nhưng những người xung quanh chung quy còn nhớ rõ? Tôi có thể giúp anh nhớ lại một chút xíu."

"Không cần, người duy nhất trong thành phố này biết về quá khứ của tôi chỉ có vợ. Cô ấy đang ở trong cơ thể con gái tôi. Tôi có thể thử đánh thức cô ấy."

"Vợ anh ở trong thân thể của con gái anh?" Hàn Phi không hiểu ý của người đàn ông.

"Nghi thức tái sinh đòi hỏi phải có vật tế sống. Quỷ tái sinh càng kinh khủng thì vật tế sống càng cần chuẩn bị nhiều hơn. Đối với người bình thường nhất như Diêm Lạc, mẹ con bé ước chừng cũng phải làm chín mươi chín người bị thương và giết chết chín người để nghi thức thành công. Nhiều oán hận như vậy căn bản Diêm Lạc không chịu nổi, cho nên cô ấy đã chủ động hiến thân trở thành một trong những tế phẩm để trấn áp những oán hận đó trong cơ thể của con bé."

"Nghi thức tái sinh lại kinh khủng như vậy sao?" Hàn Phi mơ hồ lại nhớ ra điều gì đó, hình như hắn đã từng trải qua nghi thức tái sinh ở trong tòa nhà số 4: "Nếu như quản lý cấp bậc như 'Mộng' muốn tái sinh, vậy thì sẽ ảnh hưởng không biết bao nhiêu nữa."

"Khó mà nói, rất có thể gã sẽ kéo theo cả nửa thành phố chôn cùng." Người đàn ông trung niên với con mắt chảy máu nhìn Diêm Lạc, lại nhìn cái bụng đang không ngừng phình to của con gái mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của cô gái có thể sẽ bị nổ tung: "Mộng nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt tôi. Tôi cũng không có ai có thể tin tưởng được ở thành phố này. Nếu tôi gặp tai nạn, hy vọng cậu có thể chăm sóc cho Diêm Lạc. Con bé vốn là một đứa trẻ rất tốt."

"Anh định làm gì?"

"Tôi đã quên mất quá khứ, nhưng vợ tôi vẫn còn nhớ được một ít gì đó, tôi sẽ cố gắng đánh thức cô ấy. Với tình yêu mà cô ấy dành cho Diêm Lạc, hẳn là sẽ giúp ích cho chúng ta. Ít nhất cô ấy nhất định sẽ tìm cách cứu con bé." Lúc anh ta nói những lời này, vết thương đã khép lại bỗng nứt ra, những vết sẹo do lửa để lại chảy ra máu đen, hoa văn bản đồ trên người càng ngày càng mờ: "Tình yêu thực sự là thứ quý giá nhất và bất đắc dĩ nhất trên đời, nhưng cũng lại là thứ đáng buồn nhất."

Huyết dịch phủ đầy hình xăm mê cung trên cơ thể người đàn ông, đồng thời, những đường vân đen kịt lặng lẽ xuất hiện ở nơi anh ta và bụng của Diêm Lạc chạm vào nhau.

"Trước khi 'Não' mới xuất hiện, đáp án trên cơ thể tôi sẽ mờ đi từng chút một. Từ lâu tôi đã quên mất vai trò của những đường hoa văn này rồi. Cũng chỉ có Não mới mới có thể tìm ra những thứ ẩn sâu trong mê cung." Thân thể của Não tiền nhiệm đang bị lão hóa nhanh chóng: "Mộng có thể tấn công con người thông qua các loại ám thị tâm lý, băng ghi hình, ảnh, phim, tất cả những thông tin bên ngoài mà cậu nhận được đều có thể đang đánh lừa cậu, để cậu vô tình bước vào cơn ác mộng mà gã dệt ra, tôi cũng không biết làm thế nào mới có thể đánh bại con quái vật đó, thật xin lỗi, tất cả những gì tôi giúp được cậu chỉ có những thứ này."

Hình xăm mê cung không trọn vẹn đã xuất hiện trên người Diêm Lạc, bụng của cô gái không còn phình to nữa nhưng lại vùng vẫy dữ dội hơn.

"Mẹ cô gái sắp xuất hiện rồi. Chúng ta lên phòng 444 ở cuối hành lang tầng 4, nơi bà ấy thực hiện nghi thức cho Diêm Lạc."

Mấy người đỡ nhau đứng dậy, khi đi tới phòng khách, Hàn Phi đột nhiên phát hiện con mèo xấu xí của mình đang ngồi xổm trên sô pha, chăm chú nhìn cái kén đen do mẹ nữ sinh nhổ ra.

Kén đen đã bị phá vỡ, nhưng mà sương đen đang từ từ tiêu tán trong kén đã bị những đường hoa văn màu đen gớm ghiếc trên cơ thể con mèo xấu xí hấp thụ.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi vội vàng nhấc con mèo xấu xí lên, cảm giác giống như con mèo của mình chạy vào bồn cầu uống nước vậy.

"Hả? Vết thương trên người nó có vẻ đỡ hơn nhiều?"

Không cho con mèo vào lại ba lô, Hàn Phi đặt nó lên vai Phó Thiên, để hai đứa bảo vệ lẫn nhau, sau đó đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng khách, Hàn Phi đã cảm thấy bên ngoài có gì đó không đúng, đêm nay sắc trời vô cùng đen tối, cả một vùng khắp cư xá đều không có ánh sáng, áp lực đến mức thở không nổi.

"Nhanh lên! Sau khi vào căn hộ số 444, đêm nay đừng ra ngoài nữa!"

Người đàn ông trung niên không ngừng thúc giục, nhưng Hàn Phi lại cảm thấy căn hộ số 444 trên tầng 4 của tòa nhà số 4 có vấn đề rất lớn. Hắn gần như có ác cảm trời sinh với chữ số 4 này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro