Chương 684: Nhân viên tốt nhất Tiểu Giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn hộ số 444 cuối hành lang nhìn từ bên ngoài cũng giống các căn hộ khác, nhưng có vẻ như ở đây rất ít người đến, lan can và bậc thềm hành lang phủ đầy bụi.

Có vẻ như vì sự tồn tại của căn hộ này, toàn bộ lối thoát hiểm bên phải hiếm khi được sử dụng.

"Chìa khóa ở đây." Người đàn ông tháo chiếc chìa khóa đeo trên cổ ra, để Hàn Phi mở cửa, thân thể của chính mình dường như đã đến cực hạn.

"Anh không thể ngã xuống, chúng ta phải cùng nhau tìm lại trí nhớ." Hàn Phi đỡ người đàn ông đi đến cửa căn hộ số 444.

Hắn mở cửa, đỡ lấy người đàn ông trung niên rồi cùng nhau đi vào.

Có thể do hệ thống dây điện của căn hộ 444 đã cũ, tất cả đèn đều không thể bật được, may mà trong túi của Hàn Phi vẫn còn sót lại nến trắng lúc trước khi cưới quỷ.

Ngọn lửa xua tan bóng tối, Hàn Phi cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà.

Không có đồ đạc ở bên trong, những lời chửi bới ác độc bị viết đầy trên tường, mặt đất và trần nhà, cùng với những dấu tay và dấu chân đẫm máu.

Quỷ dị hơn nữa chính là một số dấu tay và dấu chân đó lại nằm trên trần nhà, cảm giác giống như một con quái vật bốn chân liên tục bò quanh nhà.

Sau khi so sánh cẩn thận, những dấu tay đó có kích thước bằng bàn tay của Diêm Lạc.

"Đây chính là biến con gái tôi thành một con quái vật. Họ đổ những thứ gì đó khác vào cơ thể con gái tôi, người trở lại đã không còn là con bé lúc đầu nữa rồi."

"Con gái của anh hẳn là vật thí nghiệm gần nhất với thành công. Biết được mọi chuyện xảy ra với anh và con gái có thể giúp chúng tôi đối phó với Mộng." Hàn Phi đặt từng cây nến trắng vào trong góc rồi mang một chiếc ghế đến trói Diêm Lạc vào.

"Đóng cửa lại, đêm nay chúng ta sẽ không ra ngoài, cư xá này vào ban đêm còn đáng sợ hơn ban ngày gấp trăm lần." Người đàn ông trung niên chỉ vào hành lang tối đen ngoài cửa, quả nhiên có thứ gì đó đang lại gần trong bóng tối: "Bây giờ những hộ gia đình vẫn chưa dọn đi đều là nhân viên ban đầu của công viên vui chơi, hầu hết đều là nhân viên ca đêm, cơ thể bọn họ bị tàn tật, linh hồn cũng đã bị biến dạng."

Sau khi đóng cửa, người đàn ông ra hiệu cho Hàn Phi tránh xa Diêm Lạc một chút: "Cậu phải cẩn thận, mẹ của con bé không thể khống chế hết được thù hận, khi cô ấy tỉnh lại, những hận thù và nguyền rủa kia cũng sẽ bùng phát. Ngoài ra, chúng ta cũng cần đề phòng Mộng, tôi vừa chạm vào bụng của Diêm Lạc, phát hiện có thứ gì đó đang động đậy ở bên trong."

"Tôi sẽ chú ý."

"Nhất định phải cẩn thận, Mộng có thể tạo ra hắc ám và tà ác, biến suy nghĩ nội tâm đáng sợ nhất của một người thành ác mộng."

"Vậy nếu tôi mất trí nhớ, có phải là năng lực của gã sẽ vô hiệu đối với tôi không?" Hàn Phi mơ hồ cảm thấy mình có thể mở rộng trái tim, để Mộng đi vào, bản thân hắn trước kia dường như đã từng chơi chết một cái "ác mộng".

"Nếu cậu có thể chịu đựng được đau đớn, nói không chừng nó sẽ giúp cậu nhớ lại một ít gì đó, nhưng cậu vẫn có 90% xác suất trở thành búp bê của gã." Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Có quá ít người sẵn sàng giúp đỡ chúng ta. Người chúng triêu càng ít, thoát ra khỏi mộng cảnh lại càng khó, gã có thể một mình dệt nên ác mộng cho mỗi người chúng ta, cho nên tôi khuyên cậu đừng nên khinh thường bất cẩn."

"Càng ít người, càng nguy hiểm?" Hàn Phi hơi nghi hoặc: "Vậy thì tại sao chúng ta không mời những người hàng xóm khác qua? Nếu thật sự không được thì có thể kéo mấy con quỷ xui xẻo đi ngang qua là được rồi?"

Ở ngoại ô thành phố, tiếng còi báo động phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm.

Đèn báo hiệu nhấp nháy, vài chiếc xe cảnh sát theo sát phía sau một chiếc taxi màu đen.

"Đội trưởng Trương, chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe đó vậy? Kỹ năng lái xe của đào phạm có vẻ không bình thường? Chúng ta nhiều người như vậy cũng không thể bao vây ngăn chặn được nó?"

Người cảnh sát ở ghế lái phụ đã súng vác vai đạn lên nòng, anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc taxi ma quái đang phóng nhanh trong bóng tối.

Chiếc xe kia cũng không phân biệt được là xe gì, chỉ biết là một chiếc xe tang, nhưng lạ ở chỗ là nhiều người như vậy mà cũng không thể đuổi kịp.

"Tổ sư bố nhà nó, hôm nay tôi nhất định phải hạ được nó!" Người cảnh sát ngồi trên ghế lái chính đã đuổi đến nóng hết cả mặt, vốn dĩ anh ta còn tưởng là kỹ thuật lái xe của thanh niên ở ghế lái phụ quá tệ, nhưng sau đó chính anh ta động tay mới phát hiện ra là chiếc xe tang kia quá nhanh!

Bọn họ đuổi theo từ chiều đến tận tối, mỗi lần sắp đuổi kịp thì lại bị chiếc xe tang hất ra, cảm giác như chiếc xe dường như có sinh mệnh, sẽ cảm nhận được nguy hiểm báo trước.

Hiện tại họ xác định chắc chắn có một nghi phạm bị truy nã được giấu trong xe tang, ngày càng nhiều xe cảnh sát tham gia truy đuổi, nhưng theo cảnh sắc ban đêm, chiếc xe như hòa làm một thể với bóng tối, ngoài thành phố lại nổi lên sương mù, làm tăng độ khó lên gấp đôi.

"Đội trưởng Trương, trong thành phố cũng đang loạn như cào cào. Chúng ta phải chia một bộ phận lực lượng cảnh sát quay trở lại. Gần đây, đều có những người tâm thần không bình thường, làm những sự việc điên rồ không thể hiểu nổi..."

"Câm miệng! Tội phạm truy nã đang ở ngay trước mặt. Nếu để y chạy thoát, vậy thì bao nhiêu người vô tội sẽ bị hại?" Đội trưởng Trương nghiến răng tiếp tục đuổi theo.

Khoảng mười phút sau, chiếc xe tang ẩn trong bóng tối đột nhiên bắt đầu giảm tốc độ.

"Hết xăng rồi à? Cơ hội đây rồi!" Đội trưởng Trương đạp ga đến cùng, xe cảnh sát phía sau ầm ầm lao qua, khoảng cách của bọn họ với chiếc xe tang màu đen đã không ngừng gần hơn rồi, thậm chí cảnh sát ngồi ở ghế lái phụ cũng có thể nhìn thấy được tài xế bên trong chiếc xe!

"Nhìn xem lần này mày có thể đi đâu!" Cảnh sát đang hừng hực khí thế chuẩn bị hoàn thành việc bao vây, nhưng vào thời khắc mấu chốt nguy cấp này, người tài xế trên xe tang lại làm ra một hành động mà không ai ngờ tới.

Anh ta rời tay khỏi vô lăng và cố gắng mở cửa, nhưng cửa lại không mở ra.

"Y muốn làm gì? Nghi phạm muốn làm gì?!"

Thấy xe cảnh sát ngày càng gần, chiếc xe tang màu đen đột nhiên chuyển hướng về phía một con đường nhỏ.

"Tôi muốn xuống xe! Đừng lái nữa!"

Tiểu Giả đang ngồi trong xe vội vàng đạp phanh nhưng không được, chín khuôn mặt hiện lên nguyền rủa màu đen nhạt, quỷ hồn của người chết oan trong xe tang tiếp quản chiếc xe.

Khi tách ra vào ban ngày, Hàn Phi đã đút máu của mình cho vong hồn, thuận tiện để Từ Cầm để lại một chút nguyền rủa.

Kỳ thực nguyền rủa kia cũng không chí mạng, nhưng vong hồn trong xe không biết, chỉ biết Hàn Phi nói trước nửa đêm nhất định phải tìm được hắn thì nguyền rủa mới được giải trừ.

Thật ra thì kế hoạch ban đầu của Hàn Phi là Tiểu Giả lái xe sẽ không thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, sau khi Tiểu Giả bị sa lưới, xe tang bị bắt sẽ tự mình đến tìm hắn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng Tiểu Giả và chiếc xe tang lại phối hợp ăn ý với nhau đến mức đến giờ vẫn chưa bị cảnh sát tóm gọn.

Thời gian ước định đang đến gần, người chết oan trong xe tang cũng không quan tâm đến chuyện khác, vì để cho Hàn Phi giải trừ nguyền rủa, bọn họ trực tiếp quay xe, lái về phía nơi phát ra nguyền rủa trong máu!

Tiểu Giả đang ngồi ở ghế lái chính nhìn một hàng dài xe cảnh sát phía sau, thật sự sợ hãi muốn tè ra quần: "Thật sự là do xe không phải do mình, nhưng bọn họ nhất định sẽ không tin đâu."

Chiếc xe tang màu đen dẫn đầu một hàng dài xe cảnh sát xuyên qua đêm đen và nhanh chóng tiếp cận khu nhà ở thuộc công viên vui chơi.

Ở thành phố này, quy tắc bất thành văn người kiểm soát ban ngày còn quỷ kiểm soát ban đêm đã hoàn toàn bị phá vỡ, đèn cảnh sát nhấp nháy, chiếu sáng cả con đường ban đêm.

Sau khi một nhóm xe cảnh sát rời đi, vài chiếc xe tải lặng lẽ lái ra khỏi bóng tối, Thiên Dạ đang ngồi ở ghế lái chính dập tắt điếu thuốc trên tay rồi quay lại nhìn F: "Anh chắc chắn là hiện tại chúng ta không cần tiếp tục giết quỷ? Mà là giết Hàn Phi trước?"

"Trong tương lai mà tôi nhìn thấy, anh ta sẽ giết hết tất cả chúng ta." F có thể dự đoán tương lai, hầu hết tương lai mà anh ta dự đoán trước đây đều trở thành sự thật, vì vậy đám người chơi cũng không rõ ràng lắm liệu F đang nói dối hay liệu anh ta thực sự có thể thấy được tương lai.

"Nhiều cảnh sát đuổi theo anh ta như vậy, tôi cảm thấy anh ta chắc hẳn không thể trốn thoát được?"

"Tôi nhất định phải tự tay giết chết anh ta mới được." F vuốt ve con dao đen trên tay: "Đáng lẽ lần đầu gặp mặt tôi nên động thủ. Thương cảm trong nhân tính đã khiến tôi do dự. Giá như tôi có thể nhẫn tâm như anh ta, nói không chừng đã sớm qua cửa rồi."

"Tính cả những người gián tiếp chết vì anh, trên tay anh ít nhất cũng có đến 20 cái mạng rồi." A Trùng ngồi ở hàng ghế sau, sắc mặt lạnh lùng: "Người như anh mà cũng xứng nói mình có nhân tính?"

"Tôi biết anh rất có thành kiến với tôi, nhưng đúng là do tôi nhìn thấy được tương lai nên mới đẩy anh ra. Tôi biết anh sẽ không chết." F không quay đầu lại, chỉ là thản nhiên nói.

"Tôi không chết là bởi vì anh ta không giết tôi, chứ không phải do anh dự đoán được cái tương lai nhảm nhí gì đó!" A Trùng có vẻ kích động, đổi lại là ai bị bán nhiều lần như vậy cũng sẽ cảm thấy không hề dễ chịu.

Khi A Trùng tức giận, Sắc Vi bên cạnh đã vỗ nhẹ vào vai anh ta.

Sắc Vi vẫn luôn ở trong đại bản doanh lần này cũng phải xuất trận. F muốn tập hợp sức mạnh của tất cả người chơi, giải quyết biến số Hàn Phi trước thời hạn, nhưng tiếng nói của đám người chơi trong đội kỳ thực cũng không thống nhất. A Trùng kiên quyết phản đối việc giết chết Hàn Phi, Sắc Vi dường như cũng có kế hoạch riêng của mình.

Chiếc xe tải theo sau xe cảnh sát từ xa, mục tiêu của bọn họ tất cả đều là khu nhà ở thuộc công viên vui chơi.

Đến 11 giờ 45 phút đêm, chiếc taxi màu đen đẩy ra cánh cổng sắt không khóa tiến vào bên trong cư xá.

Theo sau đó là một hàng dài xe cảnh sát, tiếng còi báo động chói tai đã đánh thức không biết bao nhiêu người khỏi cơn ác mộng.

Xe taxi dừng trước tòa nhà số 4, cửa xe cuối cùng cũng có thể mở được, Tiểu Giả nhanh chóng chạy ra khỏi xe, chưa kịp đi vài bước đã nhìn thấy xe cảnh sát chạy vào bên trong cư xá.

"Đừng nhúc nhích!"

"Hai tay ôm đầu! Ngồi xổm xuống!"

Tiểu Giả đứng yên tại chỗ, anh ta phải trải qua trận địa này như thế nào, thật lâu mới phản ứng kịp.

"Ha ha, này, các anh đừng hiểu lầm tôi." Tiểu Giả đưa tay lên đặt nửa thân trên lên kính cửa sổ xe: "Các anh có tin tôi thực sự là con tin bị xe taxi khống chế không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro