Chương 685: Ác mộng của hắn có thể so sánh với thiên tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi đứng ở phòng 444 tòa nhà số 4 của khu tập thể công viên vui chơi, ánh mắt của hắn từ từ rời khỏi Diêm Lạc, một mình đi vào phòng, bắt đầu kiểm tra căn phòng quỷ dị này.

"Đừng đi lung tung!" Người đàn ông trung niên có ý tốt nhắc nhở, nhưng Hàn Phi đã đi vào phòng ngủ rồi.

Đi trong căn phòng viết đầy những nguyền rủa, cả người sẽ cảm thấy ngột ngạt và hoảng sợ tột độ, những chữ viết đó giống như khuôn mặt méo mó, không ngừng chen vào bên trong tròng mắt.

"Tứ có hàm ý tử, tứ lầu tức là tầng 4 dường như cũng là tử lầu tức là tòa nhà chết chóc, tôi cảm thấy trong đầu có những ký ức về nơi này, nhưng lại không thể nhớ được gì."

Nhìn lướt qua những nguyền rủa nhìn mà phát hoảng trên tường, Hàn Phi đi về phía trước dọc theo những dấu tay máu, hắn tìm thấy một số thứ trong phòng ngủ.

Trên sàn nhà viết đầy những nguyền rủa ác độc có đặt một chiếc giường gấp, ở chân giường có treo dây xích, dường như được dùng để cố định người bên trên.

Bên dưới gầm giường, Hàn Phi còn tìm thấy một hộp các-tông chứa đầy những cuộn băng ghi hình.

Thuận tay cầm một cái lên, Hàn Phi nhíu mày khi nhìn thấy dòng chữ trên bìa.

Đoạn băng trong hộp các-tông này ghi lại thời gian cuối cùng trong cuộc đời của một con người, quay lại sự tuyệt vọng cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh về cái chết của bọn họ, là một video về cái chết thực sự.

Ở phía bên kia của giường là máy chiếu, nhìn vào vị trí của nó, hình ảnh được phát bởi máy chiếu chỉ có thể được nhìn thấy bởi người trên giường.

"Người nằm cố định trên giường, mỗi đêm đều phải xem những video tuyệt vọng về cái chết như này à?"

Để xác minh cho suy đoán của mình, Hàn Phi đã đưa đoạn băng vào máy chiếu.

Đèn bật sáng, có những tiếng động lạ từ máy chiếu, giống như rất nhiều con bọ đang bò giữa các khúc xương.

"Mau dừng lại! Mộng sẽ thông qua đoạn băng ghi hình để can thiệp vào hiện thực, kéo chúng ta vào trong cơn ác mộng." Người đàn ông trung niên ở ngoài chật vật đi tới, muốn ngăn cản Hàn Phi.

"Mọi người ra ngoài hết đi, tôi sẽ ở lại đây một mình, nếu như tôi rơi vào ác mộng, mọi người hãy mở cửa trốn đi, không cần lo lắng cho tôi." Đã ở trong một căn phòng quái dị như vậy xem video chết chóc thì chớ, Hàn Phi lại còn muốn xem một mình, từ chối những người khác đi đến, người đàn ông trung niên không biết nên khâm phục sự gan dạ của hắn, hay nói rằng hắn ngu dốt nên không biết sợ nữa.

Ngồi trên chiếc giường đơn, Hàn Phi nhìn chằm chằm màn hình đang phát, cẩn thận thưởng thức tuyệt vọng.

Mở đầu tất cả các video đều là hình ảnh một con bướm sặc sỡ bay từ xa đến, những hoa văn trên cơ thể nó rất rực rỡ lộng lẫy, như thể cô đọng tất cả vẻ đẹp trong đêm tối này.

Con bướm xuất hiện vô cùng đột ngột, biến mất cũng rất đột ngột, sau khi nó biến mất, video bắt đầu phát bình thường.

Nạn nhân đầu tiên là hàng xóm của Diêm Lạc, một đứa trẻ bị bố mẹ chối bỏ trong một gia đình đơn thân, cả hai bên đều coi nó như gánh nặng, dần dần, nó cho rằng sự tồn tại của mình là một sai lầm, dưới sự hợp tác của cánh bướm và mẹ Diêm Lạc, đứa trẻ đó đã sớm kết liễu cuộc đời của mình.

Trong cả đoạn video, Diêm Lạc không hề xuất hiện trong ống kính, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì có lẽ cô ta chính là nhiếp ảnh gia đã ghi lại những cảnh quay tàn khốc và điên cuồng này.

Chín nạn nhân đã chết, một số lượng lớn nạn nhân rơi vào bờ vực suy sụp tinh thần, mỗi người đều sống trong nỗi tuyệt vọng của riêng mình, như một đứa trẻ lạc giữa ngã ba đường, bàng hoàng, sợ hãi và bơ vơ.

Cảm xúc của những người đó lây nhiễm cho người xem qua đoạn băng, nhưng Hàn Phi lại vô cảm, chỉ im lặng xem.

Hắn cũng không biết tại sao mình lại không có phản ứng, có lẽ bởi vì đã nhìn thấy thứ gì đó tuyệt vọng hơn thế này ở đâu đó.

Tua nhanh, gấp đôi tốc độ, Hàn Phi xem băng ghi hình, hắn cũng phát hiện một chuyện rất kỳ quái.

Mỗi khi đoạn băng được phát, cánh bướm trong phần đầu đều sẽ bay về phía trước một chút.

Vào thời điểm hắn xem cuộn băng cuối cùng, cánh bướm đã chuẩn bị đáp xuống trên màn hình.

"Thật muốn đập cho nó một phát chết luôn." Hàn Phi tiếp tục xem, nhân vật chính của cuốn băng cuối cùng là ông chủ cho thuê băng, anh ta vô tình nhìn thấy tác phẩm quay phim của Diêm Lạc, rồi sinh ra cộng hưởng.

Vào một đêm nọ, anh ta nằm trên giường giống như Hàn Phi lúc này, xem đi xem lại nhiều lần.

Đến nửa đêm, gần mười hai giờ sáng, anh ta cũng xem đến cuốn băng cuối cùng.

Anh ta lúc này đã hoàn toàn bị một loại cảm xúc nào đó chi phối, biểu cảm trên mặt càng ngày càng kinh dị. Anh ta suy nghĩ về rất nhiều chuyện trong cuộc sống, rồi lấy con dao trong bếp ra gõ cửa nhà hàng xóm.

Trong cảnh cuối cùng của hình ảnh, ông chủ và người hàng xóm đều ngã trên vũng máu, người hàng xóm tỏ ra sợ hãi và đau đớn, nhưng ông chủ lại tỏ ra nhẹ nhõm và hài lòng một cách kỳ lạ khi chết.

Cũng đúng vào lúc anh ta chết, một con bướm đầy màu sắc bay ra khỏi đầu của ông chủ, vỗ cánh lên xuống, tiến đến màn hình.

Nó càng lúc càng gần, cuối cùng dường như bay ra khỏi màn hình.

Hàn Phi cảnh giác nhìn chằm chằm con bướm, khi phản ứng lại, trong đầu hắn hiện đã ra một con bướm màu sắc sặc sỡ.

Trong đầu óc trống rỗng chỉ còn lại màn đen ngăn cách ký ức, cánh bướm miệt mài rải bụi mộng tuyệt vọng, nhưng không dệt nên giấc mơ nào, nó không cam tâm thất bại như thế này, thế là dứt khoát bám vào khe hở lớn nhất của màn đen, muốn đào mất kí ức tốt đẹp của Hàn Phi, sau đó hủy diệt toàn bộ chúng.

"Chỉ khi biết quá khứ, mới có thể dệt nên cơn ác mộng tồi tệ nhất trong lòng, mình có thể hiểu được nó." Hàn Phi ôm người giấy màu máu nằm trên giường, người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi vào lúc này, dù sao thì trong đầu cũng có thứ đặc biệt kinh khủng bay vào, đã có chín người vì nó mà tự sát trước đó, nhưng hắn lại rất dửng dung, như thể đã lên kế hoạch từ trước.

Bản thân Hàn Phi cũng không hiểu được tự tin của mình đến từ đâu, cảm giác như trước đây đã từng rèn luyện qua.

Để chui vào khe nứt, con bướm sặc sỡ không ngần ngại vấy máu đôi cánh lộng lẫy của mình, thề sẽ kéo Hàn Phi vào cơn ác mộng kinh hoàng nhất.

Người giấy màu máu mở mắt ra, nhưng Hàn Phi lắc đầu, hắn thậm chí còn không để cho người giấy ngăn cản con bướm.

"Mình có thể đoán trước được cái chết, nhưng con bướm nhỏ khiếm khuyết này không hề khơi dậy được nỗi sợ hãi trong nội tâm của mình." Hàn Phi đổi tư thế thoải mái hơn: "Nhìn dáng vẻ sững sờ của con bướm sau khi vào đầu mình, vậy thì người xóa kí ức của mình hẳn không phải là Mộng. Nếu như mình thực sự đã qua cửa trò chơi trước đây, vậy thì người xóa kí ức của mình có khả năng là một vị quản lý khác, cũng là kẻ thù của Mộng."

Đại não là cốt lõi của một người, là ngôi nhà của ý thức và linh hồn, nhưng Hàn Phi lại để người khác đi vào.

Hắn là đang sử dụng sự tấn công của một kẻ thù, để phá vỡ xiềng xích do kẻ thù khác để lại.

"Hình như mình hơi buồn ngủ rồi." Trong đầu truyền đến âm thanh su su su, như có cát mịn lọt vào tai, Hàn Phi buộc chặt người giấy và chính mình bằng sợi dây đỏ, cắn nhẹ đầu lưỡi, dùng ý chí của mình để chống lại cơn buồn ngủ.

Con bướm đầy màu sắc chui vào bức màn đen, có thể khơi dậy nỗi tuyệt vọng và xấu xa sâu thẳm nhất trong trái tim của một người.

Sau một lúc yên tĩnh, các vết nứt trên bức màn đen lại mở rộng, tuyệt vọng ngột ngạt trào ra từ đó.

Nếu tuyệt vọng của người khác là một căn phòng tối hoàn toàn khép kín, thì tuyệt vọng của Hàn Phi giống như biển sâu vô tận!

Thay vì nhốt mình trong bóng tối, hắn muốn nhấn chìm mọi thứ!

Con bướm vốn màu sắc sặc sỡ cũng xuất hiện vết nứt, đôi cánh xinh đẹp bị xé nát, mảnh vỡ ký ức của Hàn Phi giống như mảnh vỡ thủy tinh sắc bén, đâm sâu vào cơ thể nó.

Con bướm run rẩy như sắp rơi xuống, mảnh vụn ký ức sắc bén được đưa ra khỏi khe hở, Hàn Phi cũng nhìn thấy một số ký ức liên quan đến nó.

Trước đây hắn đã từng giết Cánh bướm!

Những mảnh vỡ đâm vào cơ thể con bướm đều là ký ức liên quan đến Cánh bướm, Hàn Phi nhìn thấy cảnh cuối cùng khi nó chết.

Trong sâu tâm trí hắn là một trại trẻ mồ côi màu đỏ như máu, bên trong chính mình cười điên cuồng đưa tay ra nhéo Cánh bướm đến chết.

Đoạn ký ức màu máu này đã gây ra phản ứng dây chuyền, toàn bộ bức màn đen ngăn ký ức bị bao phủ bởi những vết máu, khi vết nứt lại mở rộng, tuyệt vọng và sợ hãi trong kí ức của Hàn Phi cũng men theo vết nứt trào ra.

Cánh bướm sắc màu muốn dệt nên những cơn ác mộng bằng tuyệt vọng và đau đớn của Hàn Phi, nhưng không ngờ rằng tuyệt vọng và đau đớn của hắn lại vượt xa sức tưởng tượng của nó, không kịp phòng bị, ác mộng đã mất kiểm soát.

Cánh bướm sặc sỡ đó cuối cùng cũng không thoát khỏi tâm trí của Hàn Phi, bị tuyệt vọng xé nát và trở thành một phần của ác mộng.

Tuyệt vọng và đau đớn trong tâm trí Hàn Phi cũng giống như lũ vỡ đập, đủ loại ảo giác và hình ảnh đáng sợ bắt đầu xuất hiện xung quanh hắn, trong đó có cây đại thụ được hình thành từ vô số bàn tay người; thầy giáo không có mắt, trên mặt mọc ba cái miệng; tiếng ca lúc có lúc không, vân vân...

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã thành công đạt đến giai đoạn tám!"

Cánh bướm sặc sỡ như sao hỏa rơi vào thùng thuốc nổ, dệt nên cơn ác mộng tự nhấn chìm luôn cả mình.

Nằm trên giường, khóe mắt Hàn Phi chảy ra một giọt máu, mạch máu nơi thái dương phồng lên cao, ý chí liên tiếp bị sợ hãi đánh đập.

Hắn hiện tại đã biết vừa nãy "Não" đau đớn như thế nào rồi, chống lại ác mộng không dễ dàng chút nào.

Nhưng có một điểm hắn lại thoải mái hơn "Não" là, ác mộng của hắn đã mất kiểm soát, lúc này không chỉ hắn nhìn thấy những cảnh tượng kinh hãi kia mà mọi người xung quanh đều bị ảnh hưởng. Bởi vì cánh bướm trực tiếp chết trong giấc mơ, ác mộng của hắn đang lan rộng ra xung quanh.

"Không ngờ tên phản diện ghê tởm mà mình ghét nhất lại có thể kích hoạt kí ức cho mình." Hàn Phi nhìn về phía phòng khách, "Não" vẽ hoa văn mê cung còn chưa bị tiêu tan trên cơ thể mình lên bụng của Diêm Lạc, cái thứ chui vào trong bụng của Diêm Lạc lúc này đang ở ngay dưới hình xăm mê cung.

Sau khi con bướm sặc sỡ trong cuộn băng chết đi, một tiếng hét vang lên từ bụng của Diêm Lạc, hình xăm mê cung bắt đầu lan nhanh.

"Đã mười một giờ rưỡi tối rồi, sao mẹ của Diêm Lạc vẫn chưa xuất hiện?" Lý Quả Nhi đang canh cửa dần dần mất kiên nhẫn, cô liên tục kiểm tra thời gian.

"Tôi cũng không rõ." Người đàn ông trung niên ngồi trong góc, máu trong mắt đã khô, trên má vẫn còn hai vết máu đáng sợ.

"Mẹ của Diêm Lạc yêu cô bé như vậy, nếu chúng ta cứa dao vào cổ nó hay làm gì đó để nó bị thương, nói không chừng có thể ép mẹ nó hiện thân." Lý Quả Nhi không phải là đang đưa ra ý kiến, cô thật sự đã rút dao ra: "Căn nhà này quá quỷ dị, chúng ta mau chóng gọi mẹ của Diêm Lạc ra, sau đó rời đi thôi."

"Nếu như cô làm như vậy, sẽ bị mẹ của Diêm Lạc nghĩ là đang uy hiếp, bà ấy càng không thể nào hợp tác với cô, nói cho cô biết những gì đã xảy ra trong quá khứ." Người đàn ông trung niên rất hiểu tính tình của vợ mình, anh ta nói một cách yếu ớt.

"Vậy thì chúng ta phải đợi bao lâu nữa?" Lý Quả Nhi bảo vệ hai đứa trẻ, áp lực của cô rất lớn.

"Vào 0 giờ nửa đêm oán niệm sẽ hoàn toàn bùng phát, mẹ con bé có lẽ cũng sẽ xuất hiện." Người đàn ông trung niên vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, toàn bộ những chữ nguyền rủa trong căn nhà đều chuyển động, một cảm giác khiến người ta bất an tột độ lặng lẽ nổi lên: "Vợ của tôi đã trở nên đáng sợ như vậy rồi sao?"

"Khụ khụ." Hàn Phi ho khan bước ra khỏi phòng, lau vết máu trên khóe mắt, nhìn chằm chằm vào "Não" tiền nhiệm: "Có một con bướm sặc sỡ ẩn trong những cuộn băng chết chóc do con gái và vợ ông để lại."

"Đó là một trong những hiện thân của 'Mộng' khi giết người, khi chìm vào giấc mộng nó sẽ giống như vậy." Người đàn ông trung niên liếc nhìn Hàn Phi, kinh ngạc nói: "Sao mắt cậu lại chảy máu?"

"Tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với anh." Hàn Phi duỗi một ngón tay ra: "Tin tốt là một trong những hiện thân của Mộng đã chết trong tâm trí của tôi, nó bị cơn ác mộng do chính mình dệt nên nghiền nát."

"Không thể nào, Mộng chưa từng bị giết chết, không ai có thể có ký ức về cái chết của nó, huống chi là tuyệt vọng có thể lay chuyển ý chí." Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Thôi bỏ đi, cậu nói tin xấu là gì đi?"

"Tin xấu là sau khi nó chết, ác mộng trong tâm trí tôi hoàn toàn không thể kiểm soát, tất cả tuyệt vọng và đau đớn cũng bao trùm lấy mọi người, mọi người lát nữa có thể cũng sẽ nhìn thấy sự kinh khủng mà tôi đã trải qua, cũng có khả năng cần phải giúp tôi chia sẻ nỗi đau." Hàn Phi vừa dứt lời, tiếng ca nhàn nhạt vang lên bên tai mọi người.

Diêm Lạc đang bị trói trên ghế đột nhiên hét lên, trước đây cô gái chưa từng có cảm giác khó chịu như vậy.

Vẻ mặt non nớt kia từ từ trở nên âm u, xương cốt phát ra âm thanh giòn tan, như thể một linh hồn khác ẩn trong cơ thể cô cảm thấy một mối nguy hại chết người, muốn đi ra để thay thế thân thể.

Lúc đầu, người đàn ông trung niên tưởng Hàn Phi nói bậy, bây giờ cũng không nói gì nữa, anh ta phát hiện ra dù mình có làm gì đi nữa cũng không thể thoát khỏi tiếng ca, tiếng ca vang lên trong cơn ác mộng dường như trực tiếp bao trùm lấy toàn bộ cư xá.

"Rút cuộc cậu đã gặp con quái vật đáng sợ đến như nào vậy?" Người đàn ông trung niên đứng dậy khỏi mặt đất, bất chấp nguy hiểm bịt tai con gái mình lại.

"Tôi cũng không biết, tôi mất trí nhớ rồi." Hàn Phi nghe thấy tiếng ca, sau gáy nổi da gà.

Trước khi mọi người có thể hiểu được ý nghĩa của bài hát, thì tiếng còi chói tai đã tạm thời lấn át tiếng ca.

Hàn Phi mở cửa nhìn ra bên ngoài, một chiếc taxi màu đen dẫn đầu một hàng xe cảnh sát giống như một con cự long tiến vào trong cư xá.

"Tiểu Giả ở đầu hàng luôn?"

Tiếng còi, tiếng ca và tiếng khóc hòa vào nhau, càng ngày càng có nhiều người vào cư xá, Hàn Phi cảm thấy nỗi đau mà mình phải chịu đang dần vơi đi, ác mộng mất kiểm soát trực tiếp kéo tất cả mọi người vào trong mộng, khiến bọn họ luôn bị những ảo giác tuyệt vọng trước đây của hắn quấy rầy, dần dần bọn họ sẽ không phân biệt được đâu là hiện thực và đâu là giấc mơ, tiếp theo làm đủ thứ chuyện đáng sợ.

"Có vẻ sắp lẫn lộn hết rồi." Hàn Phi nhìn về phía xa hơn, đằng sau xe cảnh sát có mấy chiếc xe van, những người chơi kia sau khi đi một vòng thì đi vào bằng cửa sau của cư xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro