Chương 686: Ngọn nguồn của ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kí ức của Não, chưa từng có ai giết chết Mộng, nhưng người đàn ông bị mất trí nhớ tên Hàn Phi này đã bẫy chết hóa thân của Mộng trong tâm trí mình.

Anh ta thừa nhận lần đầu tiên gặp Hàn Phi, đã nhận thấy hắn khác với những người khác, anh ta cũng có ý muốn lợi dụng đối phương.

Nhưng hiện tại tình huống rõ ràng đã nằm ngoài khả năng kiểm soát, giống như một người câu cá luôn tay không về nhà, cuối cùng nhìn thấy con cá cắn câu, anh ta tràn đầy mừng rỡ tưởng mình đã câu được một con cá chép, nhưng ai ngờ lại là một con cá sấu khổng lồ bò ra khỏi sông.

"Tiếng ca này có chuyện gì vậy?! Tại sao nó lại khơi dậy nỗi sợ hãi trong sâu thẳm linh hồn mình?" Người đàn ông trung niên bịt tai con gái lại, nhưng không có ích gì, âm thanh đó từ xa truyền đến, sau đó trực tiếp vang lên trong tâm trí, như thể một cây roi đầy gai đang đánh vào linh hồn.

"Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe bài hát này, cảm giác như một người chết đang hát, trong âm thanh toàn là oán hận." Hàn Phi yên lặng đóng cửa lại, không kinh động đến bất kì ai.

Cửa trước và cửa sau của cư xá lần lượt bị cảnh sát và người chơi chặn lại, Hàn Phi muốn mang "Não" tiền nhiệm và Diêm Lạc bị thương, cũng như hai đứa trẻ kia rời đi, đó chắc chắn là giấc mơ của một kẻ ngốc.

Nếu như đã không có cách nào chạy thoát, vậy thì chỉ có thể thay đổi chiến thuật, dù sao cư xá cũng có nhiều căn hộ như vậy, cảnh sát và người chơi nhất thời cũng không tìm ra được Hàn Phi.

"Cảm giác cũng không có gì phải sợ cả, nếu như mọi người đều biết rằng đây là một cơn ác mộng, chỉ cần chúng ta giữ vững trái tim của mình, hẳn là sẽ không có vấn đề gì."

"Cậu đánh giá thấp Mộng rồi, gã là bậc thầy trong việc thao túng lòng người, sẽ nhắm đúng vào điểm yếu của nhân tính, tất cả những người bị kéo vào cơn ác mộng đều sẽ bị nhằm vào, cho đến cuối cùng sẽ tự sát trong giấc mơ." Người đàn ông trung niên không ngừng nhắc nhở Hàn Phi, anh ta luôn cảm thấy Hàn Phi quá coi nhẹ "Mộng" rồi.

"Nhưng bây giờ chúng ta cũng không có cách nào tốt hơn, tôi chỉ là một tên tội phạm truy nã bị oan vướng bận gia đình." Hàn Phi lau huyết lệ trên má.

"Bị oan?" Người đàn ông trung niên cũng không biết vướng bận gia đình mà Hàn Phi nhắc đến là chỉ người giấy trong lòng, hay là nữ tội phạm bị truy nã khác đang canh ngoài cửa.

"Cơn ác mộng này cũng coi như là đang giúp tôi nhớ lại quá khứ, sợ hãi cũng là một gia tài, đối mặt với nỗi sợ hãi là một trải nghiệm hiếm có và quý giá."

"Ký ức quý giá của cậu vẫn nên giữ lại tự mình từ từ trải nghiệm đi." Người đàn ông trung niên không ngừng nhìn chằm chằm Diêm Lạc, hiện tại tình huống của cô gái không được lạc quan, chịu kích thích từ ác mộng của Hàn Phi, oán niệm của rất nhiều người chết trong cơ thể Diêm lạc bắt đầu mất kiểm soát, mẹ cô đã có vẻ không áp chế nổi.

Người chết như đèn tắt, linh hồn sẽ từ từ tiêu tan, nhưng để tái sinh Diêm Lạc, mẹ cô và Mộng đã buộc phải cắt đứt mạng sống của mười người, dùng linh hồn của những người đó để hàn gắn linh hồn khiếm khuyết của cô, cuối cùng tuy rằng cô đã tỉnh lại, nhưng trên linh hồn mỏng manh lại có đầy khuôn mặt của những người khác, cô còn giống quái vật hơn cả quái vật.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 11 giờ 55 phút tối, thân thể gầy yếu của Diêm Lạc đột nhiên căng lên, cô ngẩng đầu há miệng to hết cỡ, hét lên một tiếng thảm thiết!

Những con mắt mở ra trong cổ họng của cô, những khuôn mặt của những cô gái xa lạ đang cố thoát ra khỏi miệng.

Trong số đó, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa có oán hận mạnh nhất, cô ta dẫm lên những linh hồn khác, phần thân trên sắp chạy thoát được ra ngoài, thì bị một cánh tay nhợt nhạt nắm lấy, rồi lại kéo về phía sau đột ngột.

"Vương Gia Nhữ?" Nữ sinh ở tầng năm che miệng, ánh mắt đầy vẻ khó tin: "Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đó là hoa khôi của lớp chúng em, học kì trước đột nhiên chuyển trường, sau đó nghe nói bởi vì bị hủy dung mà tự sát! Sao cô ấy lại có thể ở trong bụng Diêm Lạc!"

Nữ sinh nhìn thấy những khuôn mặt khác nhau trong miệng của Diêm Lạc, trong đó có một số là bạn bè của hai người, trên những cô gái đó đều có điểm để Diêm Lạc đố kị, ví dụ như xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, thành tích học tập tốt, tốt chất cơ thể, vân vân...

"Tất cả mọi người đều là bị Diêm Lạc giết chết? Cô ta chính là kẻ giết người!" Nữ sinh ngã xuống đất, cô nghĩ đến trải nghiệm kinh hoàng đã xảy ra với mình: "Mọi người vốn nên được sống hạnh phúc, đều vì sự đố kị của cô ta mà bị hủy đi tất cả, trên đời này sao lại có người như vậy, cô ta thậm chí còn kinh tởm hơn cả quỷ!"

Diêm Lạc không ngừng nhét linh hồn vào trong miệng mình, dường như đã nghe thấy lời của nữ sinh, đôi mắt đỏ ngầu đảo qua đảo lại, một tia hận ý màu đen từ từ bốc cháy, vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía nữ sinh.

Hận trên người búp bê vải là do bị bỏ rơi, còn hận trong Diêm Lạc là bị đố kị đốt cháy, cô gái liều mạng lắc người, mang theo cả chiếc ghế lao về phía nữ sinh.

"Diêm Lạc!"

Người đàn ông trung niên từ phía sau ôm lấy Diêm Lạc: "Đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa!"

Giọng nói của người bố vang lên bên tai, Diêm Lạc trên mặt đất đột nhiên ngừng giãy giụa, cổ vặn lại từng chút một, cả khuôn mặt nhìn người đàn ông trung niên từ một góc độ quỷ dị.

Đôi môi nứt nẻ khẽ mở, ngữ điệu của Diêm Lạc hoàn toàn thay đổi: "Anh vĩnh viễn chỉ biết nói như vậy, anh có xứng làm bố của con bé không?"

Nghe thấy lời của Diêm Lạc, người đàn ông trung niên sững sờ, hai mắt chảy ra huyết lệ nhìn cô gái, miệng há ra, nhưng lại không nói được gì.

"Vì để giữ bí mật mà có thể từ bỏ mọi thứ, kể cả con gái của chúng ta, đúng không?"

"Anh..."

"Anh có sự kiên trì của riêng mình, tôi cũng có lựa chọn của chính mình, con gái là tất cả của tôi, là toàn bộ thế giới của tôi, nếu trên đời này không có con bé, tôi sẽ không bao giờ yêu thế giới này dù chỉ một chút." Trong thực quản của Diêm Lạc mở ra những cái miệng, bọn họ lặp lại những lời mà cô gái nói, nhưng giọng điệu chắc chắn không phải là của chính cô.

"Người đã chết rồi, có quay lại thì cũng không phải là con bé nữa rồi." Người đàn ông trung niên nhìn vào mắt Diêm Lạc, lòng như dao cắt, tình yêu dành cho con gái của ông cũng không kém gì vợ mình, chỉ là rất ít khi bày tỏ ra thôi: "Mộng gieo rắc hạt giống tái sinh khắp thành phố, em giúp gã ta, có khả năng sẽ đem cả thành phố chôn cùng."

"Vậy thì sao?" Diêm Lạc cười cuồng loạn, xương cốt cả người đều phát ra một tiếng giòn tan: "Vậy thì đã sao!"

Sợi dây trói chặt da thịt cô, mạch máu căng phồng khắp người, dưới da hiện ra những hoa văn màu máu như cánh bướm.

Mọi hoa văn dường như đã được vẽ từ trước, từng chút một đùn khỏi da, muốn trùng khớp với hình xăm mê cung trên bụng của Diêm Lạc.

"Con bướm đó muốn khắc hình xăm mê cung trên cánh à?" Hàn Phi đã nhìn thấu kế hoạch của Mộng, hắn lấy bầu bạn ra, mang theo ác mộng đang không ngừng lan tràn, ngồi xổm xuống bên cạnh Diêm Lạc.

"Này, có lẽ chị cũng muốn Diêm Lạc được hạnh phúc phải không? Chị có lẽ cũng muốn cô bé được sống một cuộc sống đường đường chính chính như một con người chứ?"

Là ngọn nguồn của ác mộng, khởi điểm của mọi ảo tưởng đáng sợ, Hàn Phi vừa đến gần đã khiến Diêm Lạc vô cùng khó chịu, đầu tóc cô dựng đứng, quay đầu sang một bên.

"Có những người còn sống, nhưng lại như đã chết. Mộng chỉ muốn lợi dụng chị và con gái của chị, nhưng tôi thì khác, chỉ cần chị chịu nói cho tôi biết quá khứ của Não, tôi sẽ bảo vệ Diêm Lạc, để cô bé được vui vẻ hạnh phúc như trước đây, lộ ra nụ cười."

Nói xong, Hàn Phi kéo sợi dây đỏ, một tay kéo cằm Diêm Lạc, đưa bầu bạn vào trong miệng cô gái.

"Tôi và Mộng là kẻ thù không đội trời chung, nếu gã tái sinh, cả thành phố sẽ gặp tai họa, nếu như chị thực sự không muốn phối hợp với tôi, vậy thì tôi chỉ có thể giết chết con gái chị ngay bây giờ, đem hàng ngàn nguyền rủa khác nhau đánh vào linh hồn của cô bé, khiến cô bé có chết trăm ngàn lần cũng không thể siêu sinh."

Giọng điệu lạnh lùng, tiếng ca khiến người ta run rẩy, ảo ảnh như có như không của trăm quỷ. Vào thời khắc này, khuôn mặt của Hàn Phi đã in sâu vào trong tim của mẹ Diêm Lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro