Chương 688: Gia đình của Hàn Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch của Tường Vi không nói với bất kì ai, thậm chí đến anh ta cũng không dám thường xuyên nghĩ về nó, vì sợ bị người có thể đọc được suy nghĩ nhìn ra tường tận.

Về con người F, nỗi sợ hãi bên trong nội tâm của Tường Vi lớn hơn sự tin tưởng, anh ta không biết trong tương lai mà F nhìn thấy có bao nhiêu người chơi có thể sống sót đến cuối cùng, F cũng chưa bao giờ chia sẻ tương lai mà mình nhìn thấy với những người khác, chỉ nói với mọi người rằng phải làm như thế nào.

Tất cả mọi người đều mù quáng đi theo F, nhưng F không coi người chơi là bạn đồng hành, mà coi mọi người như một công cụ có giá trị.

Tường Vi không phủ nhận khả năng, nhưng anh ta không thích phong cách làm việc của F.

Khi F dự đoán tương lai hết lần này đến lần khác, tất cả các người chơi đều tập trung xung quanh, càng ngày càng có ít người mà Tường Vi có thể tin tưởng, điều này càng làm tăng thêm sự lo lắng của anh ta.

Tường Vi không thích cảm giác này cho lắm, thay vì đi theo người khác để dự đoán tương lai, anh ta thích tự mình nắm bắt vận mệnh của chính mình hơn.

Những người chơi đã đến tòa nhà số 4, nhưng nhiều điều rắc rối hơn đã xuất hiện.

Tiếng ca vang lên bên tai mọi người, tâm hồn bọn họ như tách khỏi thể xác, bị cuốn vào một nơi nào đó.

"Tiếng ca này dường như đang chiêu hồn?"

Người không thể nhìn thấy tiếng ca, không thể tìm thấy nguồn gốc của âm thanh, những ảo ảnh khác trong cơn ác mộng đều chỉ ảnh hưởng đến một người, duy chỉ có tiếng ca này là bao trùm cả cư xá.

Nó dường như đại diện cho một sức mạnh chưa xác định vượt ngoài hận ý, ngay cả trong cơn ác mộng, nó vẫn mang một nỗi kinh hoàng không thể nhắc đến.

"Đừng để bị quấy nhiễu! Giữ vững tinh thần!" F cũng bị tiếng ca ảnh hưởng, anh ta còn cảm nhận được rõ hơn ai hết, tiếng ca dường như đặc biệt nhắm vào anh ta, tựa hồ muốn kể ra một thảm cảnh tuyệt vọng trong tâm trí.

Cáu kỉnh vung vẩy con dao đen, F càng gần với tầng nơi Hàn Phi ở, tác động của cơn ác mộng càng lớn. Ý chí anh ta kiên định có thể chịu đựng điều đó, nhưng những người chơi phía sau anh ta đều từng người một đang đạt đến giới hạn rồi.

Tệ hơn nữa là, những cư dân và quỷ quái ẩn trong cư xá cũng bị quấy rầy bởi ác mộng của Hàn Phi, tất cả những lệ quỷ ẩn nấp sau cánh cửa đều phát điên.

Tiếng la hét không dứt, khi tính mạng bị đe dọa, những cảnh sát bị mắc kẹt trong cư xá bắt đầu rút súng chống trả.

Đủ các thể loại âm thanh khác nhau vang lên, sự im lặng bị phá vỡ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn chưa được loại bỏ.

Khi tất cả người chơi lên đến tầng 3 của tòa nhà số 4, Hàn Phi ở phòng 444 cũng đạt được sự đồng thuận với bố mẹ của Diêm Lạc, chỉ cần hắn có thể giúp đỡ cô gái vượt qua kiếp nạn này, mẹ của cô gái sẽ giúp hắn vô điều kiện.

Thực lòng mà nói, tình hình hiện tại của Diêm Lạc rất không lạc quan, chính mẹ của cô cũng cảm nhận được điều đó.

Mộng chỉ coi mẹ con họ như quân cờ, nhưng để giữ mạng sống cho con gái, bà biết mình bị lợi dụng nên chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Mộng, con gái là duy nhất của bà, đã chiếm hết toàn bộ tình yêu của bà.

Bây giờ mục đích của Mộng đã đạt được, nó muốn hóa thân của cánh bướm sinh ra trong cơ thể Diêm Lạc mang theo mê cung bay ra ngoài, về phần sống chết của cô gái thì không liên quan gì đến nó.

"Tất cả những người trong thành phố đã từng cử hành nghi thức tái sinh và nghe theo sự chỉ dẫn của Mộng, đều có một cái kén được trồng trong người, ẩn giấu một cánh bướm với hoa văn độc đáo." Mẹ của Diêm Lạc nói: "Tôi cũng không biết trong thành phố này có bao nhiêu tín đồ của Mộng, bọn họ vô cùng kính trọng quỷ thần, phần lớn đều bị Mộng làm cho mù quáng, kỳ thực đều là do nó chuẩn bị cho chính mình tái sinh."

Sắc mặt của Diêm Lạc gớm ghiếc, trong mắt hiện lên một sự hung ác, khi mẹ cô nói Mộng không tốt, linh hồn của cô bắt đầu phản kháng, cô giống như đã bị con bướm tẩy não, không phân thị phi đúng sai, điên cuồng mất não không có bất kì chủ kiến nào.

Nhìn thấy con gái mình như vậy, người mẹ trong cơ thể Diêm Lạc và người đàn ông trung niên vô cùng đau xót.

Cánh bướm hoàn thành nhiệm vụ muốn bay ra khỏi bụng Diêm Lạc, trên bề mặt da của cô phồng lên, cuối cùng tụ lại ở phần bụng, hình thành một con bướm được tạo thành từ mạch máu.

Chiếc bụng phình to của Diêm Lạc sắp vỡ tung ra, chỉ còn lại một lớp da mỏng.

Phải biết rằng cô gái chỉ là một đứa trẻ mới lớn, nỗi đau này ngay cả người lớn cũng khó có thể chịu đựng được.

Vong hồn đang gào thét, bọn họ bị tế sống đang cố hết sức chống cự, cô gái từ cõi chết trở về sẽ sớm vỡ tung bụng, chết đi một cách thê thảm nhất.

"Cánh bướm là một trong những hóa thân của Mộng, có thể che giấu tâm trí và giấc mơ của một người, muốn đối phó với nó là không hề dễ dàng." Hàn Phi biết mẹ của Diêm Lạc rất yêu thương con gái mình, nhưng đây không phải là lý do để bà giết con gái của người khác, con gái của người khác cũng là con gái. Sở dĩ Hàn Phi vẫn chưa trở mặt với mẹ con Diêm Lạc là bởi vì bọn họ hiểu rõ Mộng, ít nhất đến trước khi ngăn cản được Mộng, bọn họ không thể chết.

"Chị đã nói cho tôi nhiều chuyện như vậy, tôi cũng sẽ không thất hứa, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp Diêm Lạc trở lại bình thường." Hàn Phi dùng sợi dây đỏ, người giấy và chính hắn quấn lại với nhau, rồi lại đem tất cả các vật dụng cần thiết cho nghi thức tái sinh đặt bốn phía xung quanh.

"Đây là để làm gì?" Mẹ của Diêm Lạc hơi chút bất an.

"Cánh bướm của Mộng muốn phá vỡ bụng con gái chị, phương pháp thông thường chắc chắn sẽ không thể dụ nó ra, vì vậy tôi chuẩn bị dùng chính mình làm mồi nhử, tìm cách cưỡng bức nó vào tâm trí của tôi."

Người thường đối với cánh bướm tránh còn chẳng được, ngay cả những vị quản lý khác của công viên vui chơi cũng không dám để cánh bướm xâm nhập vào tâm trí của mình, nhưng Hàn Phi lại làm ngược lại, chủ động dùng đại não của mình để làm lồng giam giữ.

"Trong tâm trí có chứa tất cả những ký ức quá khứ của cậu, nơi sinh ra của ý thức, nơi cư ngụ của linh hồn, là nền tảng cho sự tồn tại của một người, cậu có chắc chắn muốn làm điều này không?" Mẹ của Diêm Lạc vừa mới tỉnh dậy, bà chưa bao gờ thấy người nào tàn nhẫn với chính mình đến vậy. Trước đây bà còn cho rằng Hàn Phi chỉ giả vờ giúp đỡ mẹ con bọn họ, kết quả hắn không nói một lời lấy luôn đại não của mình ra để làm mồi nhử, điều này khiến bà sốc thực sự.

"Không sao, Hàn Phi tôi trước giờ lời hứa đáng giá ngàn vàng." Hàn Phi không nói với mẹ của Diêm Lạc đầu óc mình chỉ là một vùng trống rỗng, kí ức bị phong tỏa, cánh bướm có làm gì đi chăng nữa cũng không sao, càng không nói với đối phương ý tưởng thực sự của mình muốn sử dụng cánh bướm để giúp hắn phá vỡ bức màn phong tỏa kí ức, tùy tiện nuốt chửng hình xăm mê cung in trên người nó!

Cơ hội thường ẩn trong nguy hiểm, Hàn Phi lần này sẽ đánh một canh bạc lớn.

Kéo sợi dây đỏ, Hàn Phi cùng người giấy đồng thời mở mắt ra, nguyền rủa khiến mọi người tê dại da đầu bắt đầu hiện lên trên người Hàn Phi, sau đó truyền đến Diêm Lạc dọc theo sợi dây màu đỏ.

Từng chút một rút ngắn khoảng cách, Hàn Phi suýt chút nữa dán cả trán của mình lên mấy đường mê cung của Diêm Lạc, hắn sẽ dùng nguyền rủa ép hiện thân của Mộng ra ngoài, ép nó vào trong tâm trí của mình.

Hàng ngàn loại nguyền rủa khác nhau, mang theo hận ý, từ từ thấm đẫm cơ thể Diêm Lạc.

Vong hồn trong cơ thể Diêm Lạc bắt đầu gào thét, hiện thân của Mộng trong bụng cô gái cũng vỗ cánh bất an, dưới cái bụng gần như trong suốt có một cánh bướm khổng lồ mặt người đang nhìn Hàn Phi.

Thấy Hàn Phi không tiếc bản thân như vậy, mẹ của Diêm Lạc cũng không phụ lòng tốt của hắn, tích cực hợp tác để trấn áp những vong hồn đó, hướng mọi nguyền rủa vào phần bụng.

Tất cả mọi người trong nhà đều là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nguyền rủa đen kịt như thác nước, gột rửa cả thể xác và linh hồn của Diêm Lạc. Dần dần, từng giọt máu trong cơ thể cô gái đều ẩn chứa nguyền rủa của Từ Cầm.

Bây giờ chỉ cần một suy nghĩ của Hàn Phi, Diêm Lạc sẽ hoàn toàn chết đi, mẹ của cô gái cũng vô cùng căng thẳng.

"Mày đã không còn nơi nào để chạy trốn nữa rồi." Hàn Phi chậm rãi thắt chặt sợi dây đỏ, trong mắt người giấy màu máu bốc lên một ngọn lửa đen, toàn bộ nguyền rủa cùng đổ vào hóa thân của Mộng.

Tiếng nứt da thịt truyền đến, máu chảy ra, trong âm thanh kinh hãi kia, một cánh bướm to lớn màu sắc rực rỡ bay ra khỏi bụng Diêm Lạc.

Cánh bướm đó đã chiếm hết tất cả sắc màu của đêm tối, bản đồ mê cung công viên vui chơi in trên đôi cánh thật huyền bí khó lường, chỉ có một chút chưa đủ là, trên cơ thể của nó đã bị nhiễm nguyền rủa, trên cánh xuất hiện hận ý màu đen có chút không hài hòa.

Nguyền rủa và sợi dây đỏ đã kéo vết thương trên bụng của Diêm Lạc, thông qua khe nứt, Hàn Phi nhìn thấy một cái kén khổng lồ màu đen còn sót lại trong cơ thể của cô gái.

Trên cái kén có những khuôn mặt tuyệt vọng đã ăn sâu vào nội tạng của Diêm Lạc, gần như đã trở thành một phần cơ thể của cô.

Sau khi cánh bướm bị nguyền rủa của Từ Cầm ép ra, cái kén đen cũng vỡ tan tành, con mèo xấu xí canh cửa dường như ngửi thấy mùi tanh tưởi, lại như trước bắt đầu hấp thu một loại chất đen thoát ra từ kén đen.

Nó càng hấp thụ nhiều, chín đường hoa văn màu đen quỷ dị trên cơ thể nó sẽ càng sáng hơn, những đường hoa văn màu đen đó sẽ bắt đầu phát ra một luồng khí tức rất mạnh của điềm gở và tai họa.

Xung quanh đều là nguyền rủa, cánh bướm không còn nơi nào có thể thoát, nó lao thẳng vào tâm trí Hàn Phi.

Hiện thân của Mộng lần này lớn hơn nhiều so với lần trước, hẳn là sở hữu rất nhiều sức mạnh của nó.

Sau khi cánh bướm khổng lồ lọt vào tâm trí của Hàn Phi, sự đố kị và hận ý trong mắt Diêm Lạc biến mất ngay lập tức, thay vào đó là nỗi đau và sự sợ hãi, bây giờ cô gái trông giống như một nữ sinh bình thường.

Bầu không khí quỷ dị trong phòng 444 biến mất, những dòng chữ ác độc khắp căn nhà mờ đi, không còn cảm giác u ám như trước nữa.

"Hàn Phi?" Lý Quả Nhi muốn đi tới, nhưng Hàn Phi xua xua tay, ra hiệu cho cô hãy trông chừng Phó Thiên, đừng quan tâm đến những thứ khác.

"Đầu tôi hơi đau, cần nghỉ ngơi một chút."

"Thất khiếu của anh đang chảy máu, da mặt đang nứt ra kìa!" Lý Quả Nhi thực sự lo lắng.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao." Hàn Phi ôm người giấy, cầm lấy ba lô, từng bước đi tới phòng ngủ trong cùng: "Đừng cho người khác vào, tôi muốn ngủ một lát."

"Tôi có thể giúp gì cho cậu không?" Não tiền nhiệm đi tới, vì để cứu con gái mình, Hàn Phi đã dùng chính bộ não của hắn làm vật chứa, hành vi hy sinh bản thân như thế này bây giờ quá hiếm rồi.

"Đưa băng ghi hình này vào máy chiếu." Hàn Phi đã đứng không vững, hai mắt lộ ra hoa văn mê cung, đầu óc trống rỗng suýt chút nữa bị cánh bướm xé nát, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị chết một cách thảm hại rồi.

"Cậu vẫn muốn tiếp tục xem video?" Não tiền nhiệm không hiểu, nhưng anh ta vẫn làm theo lời Hàn Phi.

Anh ta lấy đoạn băng mà Hàn Phi mang ra từ tầng 4 tòa nhà số 1 của cư xá Hạnh Phúc nhét vào máy chiếu, tiếng sột soạt của dòng điện vang lên, người khác nghe có vẻ chói tai, nhưng hắn lại cảm thấy rất quen thuộc.

Nội dung của cuốn băng bắt đầu được phát, trong căn phòng tối lạnh lẽo và đáng sợ, bảy con quỷ với thân hình khiếm khuyết không toàn vẹn nhìn vào người đàn ông đang bất tỉnh trong phòng khách, người đàn ông đó chính là Hàn Phi.

"Đoạn video này hình như được quay từ góc nhìn của quỷ, lấy đi ký ức của bọn họ, có phải là góc nhìn của những người nhà của mình không?" Đặt người giấy màu máu bên cạnh gối, Hàn Phi gối lên hai chân người giấy màu máu, để mặc người giấy đưa nguyền rủa vào tâm trí.

Trên màn hình, bảy bóng quỷ cao thấp già trẻ lớn bé khác nhau, vây quanh Hàn Phi đang bất tỉnh, trong đó có đứa trẻ nhỏ tuổi nhất tò mò vươn ngón tay chọc vào mặt hắn.

Cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay, đứa trẻ đó ngây ra, quay đầu 180 độ quay lại hỏi ý kiến của sáu con quỷ kia.

Trong ngôi nhà ma ám của các nạn nhân vụ án chặt thây ghép xác, vào một đêm nọ lại đột nhiên có một người sống chạy vào, đối phương trông còn khá ngốc, bộ dạng không được thông minh cho lắm.

Còn chưa kịp chờ bảy con quỷ đồng nhất ý kiến, Hàn Phi trên mặt đất đã tỉnh lại, hắn như một tên ngốc đứng dậy, vươn tay bấm ngẫu nhiên trong khoảng không, trong miệng nói ra mấy câu kỳ quái.

"Đầu đau quá, có cảm giác như sau gáy đã mở ra một cái lỗ vậy."

"Xem phần giới thiệu trò chơi thì đây là một trò chơi mô phỏng cuộc sống con người hệ chữa trị, một thế giới mở, không có lối chơi cố định, mình có thể chăm chỉ nâng cấp nhân vật của mình để cải thiện thuộc tính, cũng có thể tìm một người bạn gái ảo, có một gia đình và tình yêu ảo."

Sau khi nói xong những lời này, Hàn Phi nghe thấy có tiếng gõ cửa, một bà lão đi vào truyền hơi ấm, hắn ngây ngốc đi theo người ta xuống tầng.

Bảy con quỷ bước ra khỏi nơi ẩn nấp, cùng nhìn ra cửa, đã lâu rồi không có một người sống trong căn nhà này rồi.

Bọn họ dường như không thể duy trì tỉnh táo được mọi lúc, chỉ sau thời gian ngắn ở lại, đã chạy tán loạn khắp các nơi trong nhà.

Không lâu sau, Hàn Phi vội vàng trở vào nhà, thần sắc hoang mang, khóa cửa chống trộm lại.

Sau khi tự lẩm bẩm với mình xong, hắn quyết định đi vào phòng ngủ để ngủ.

Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, nam quỷ đang nằm trên giường lăn xuống đất, lộ ra nửa khuôn mặt, nghi ngờ nhìn Hàn Phi.

Nhìn thấy Hàn Phi cầm con dao làm bếp nằm trên giường, sau đó giấu toàn thân dưới chăn, chỉ lộ ra hai con mắt, nhìn chằm chằm vào phòng khách.

Người trong chăn đang nhìn cảnh vật, còn quỷ bên giường đang nhìn người trong chăn.

Không bên nào dám nhúc nhích, cho đến khi màn đêm sâu hơn.

Nạn nhân nhỏ tuổi ở phòng khách không chịu được sự cô đơn liền chạy quanh phòng, con quỷ trốn trong phòng tắm trước đó cảm thấy Hàn Phi chắc hẳn đã ngủ nên nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm rồi chuẩn bị đi ra.

Đối với mọi người mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên bạn cùng phòng mới đến, có người đang ngủ, hành động nhẹ nhàng là phép lịch sự cơ bản nhất.

Nhưng khi cửa phòng tắm mở ra, Hàn Phi đang núp dưới chăn dường như bị kích thích, hắn khoác chiếc chăn màu đỏ ngồi dậy, nửa quỳ trên giường, nhìn thẳng vào bóng đen bên cạnh sô pha.

Nạn nhân ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha không biết mình làm sai điều gì, liếc mắt nhìn nạn nhân đang đứng bên giường Hàn Phi, đồng thời cảnh cáo nhau không được làm bạn cùng phòng mới sợ hãi.

Hàn Phi cư xử không bình thường kéo dài thời gian, hai con quỷ đó cũng phối hợp rất tốt, nhưng sau một hồi phát hiện hắn vẫn như cũ, ít nhiều cũng cảm thấy có chút buồn chán.

Khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Hàn Phi đang núp dưới chăn đột nhiên giãy nảy người như cá chép, cầm dao làm bếp chạy thẳng đến cửa chống trộm.

Đã gần ba giờ sáng, bạn cùng phòng mới cầm dao làm bếp chạy ra hành lang, con quỷ ở cửa đưa tay ra ngăn cản, bảo bên ngoài nguy hiểm nhưng hắn đã lao ra ngoài rồi.

Bảy nạn nhân bước ra từ tất cả các góc của căn nhà, bọn họ đang cố gắng hết sức để duy trì sự tỉnh táo còn lại của mình. Khi họ đang thảo luận xem có nên đuổi theo người bạn cùng phòng mới hay không, thì từ tầng dưới vang lên tiếng hét của Hàn Phi.

"Mấy người gọi đây là trò chơi hệ chữa trị hay sao?!"

Những đoạn ký ức được diễn ra, bảy nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác đứng từ góc độ của chính bọn họ, chứng kiến chứng sợ xã hội tự kỷ và không mấy thông minh, từng bước trở thành người quản lý tòa nhà số 1 của cư xá Hạnh Phúc.

Bọn họ nhìn Hàn Phi chiến đấu với đám người ngoại lai, nhìn hắn cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi muốn hòa nhập với gia đình này, nhìn hắn ngày càng gần gũi hơn với mọi người, nhìn hắn lần đầu tiên ra khỏi cư xá, đã trực tiếp đem quan tài của quản lý cửa hàng về nhà...

Những hình ảnh như vậy quá nhiều, càng khó tin hơn là những khung cảnh bình thường ấm áp này đều xuất phát từ kí ức của quỷ.

Đoạn video về cái chết vẫn đang phát, khóe miệng Hàn Phi run lên, hắn từ từ nhắm mắt lại.

Càng ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện ở bức màn ký ức trong tâm trí, Hàn Phi lại nhớ ra một số thứ.

"Nhìn như này, quả thực là một trò chơi rất chữa trị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro