Chương 690: Tôi level bao nhiêu ấy nhỉ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những mảnh ký ức va vào nhau trong dòng chảy màu máu, như thể một ngọn đèn thủy tinh xinh đẹp rơi xuống đất, mỗi mảnh vỡ phản chiếu hình ảnh của quá khứ, hỉ nộ ái ố tỏa ra ánh sáng khác nhau.

Hàn Phi từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, khí chất trên người đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt hắn đã không còn sự mờ mịt, ánh mắt đó dường như là tia sáng đầu tiên xuyên qua đêm đen.

"Ở đây là điện thờ ký ức cuối cùng của Phó Sinh!"

Trong đầu hiện lên vô số hình ảnh ký ức, Hàn Phi nhìn thấy quá khứ của mình, biết rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập với những ký ức đó, bây giờ hắn giống như từ góc độ của một bên thứ ba, nhìn cuộc đời của chính mình.

"Hàn Phi! Tường Vi đã giữ chân F rồi, anh mau đi đi, F muốn giết anh!" A Trùng giơ hai cánh tay đầy vết thương lên, anh ta muốn giúp Hàn Phi, nhưng khi vươn tay ra lại bị người giấy nằm trên giường trừng mắt một cái.

Chỉ là một cái nhìn thôi, anh ta đã sợ đến đứng nguyên tại chỗ, thân thể hoàn toàn đông cứng.

"Anh ta muốn giết tôi, thì tôi phải đi hay sao?"

Từ trên giường ngồi dậy, ý thức và thân thể của Hàn Phi đã phối hợp hoàn toàn, hắn nhìn chín mươi chín vết thương trên cánh tay: "Tôi đã nhớ ra rất nhiều thứ, nhưng đây mới chỉ là giai đoạn chín, còn một phần cuối cùng còn thiếu, hẳn là đã bị người trong cô nhi viện màu máu mang đi rồi, đáng tiếc là bây giờ tôi không biết anh ta đã lấy đi thứ gì."

Ôm người giấy màu máu lên, Hàn Phi không hoảng sợ chút nào, hắn lại đi về phía máy chiếu.

"Hàn Phi! Nếu còn không đi sẽ không kịp nữa đâu!" A Trùng cố chống đỡ nỗi sợ hãi với người giấy, nắm lấy tay Hàn Phi: "Anh đã cứu tôi hai lần, ân tình này tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng."

"Số lần tôi cứu anh không chỉ có hai lần." Hàn Phi liếc nhìn tên tự ngược đãi bản thân bên cạnh, hắn cũng không biết tại sao, bản thân mình rất được những kẻ biến thái tôn trọng.

Lấy cuộn băng ghi hình ra, Hàn Phi vô cùng trịnh trọng cất vào ba lô: "Đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được, rất giống với video mà bố mẹ đã quay cho con khi còn rất nhỏ, có điều cũng may mọi người đều là quỷ, tôi hoàn toàn không phải lo lắng mình sẽ bị quê."

"Không còn thời gian nữa rồi! Hàn Phi!" A Trùng thúc giục Hàn Phi rời đi, đúng vào lúc này, cửa chống trộm của phòng 444 bị một lực rất lớn đánh tung, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.

Tiếng súng, tiếng ca, tiếng kêu cứu, tiếng la hét, quỷ khóc sói gào, đủ loại âm thanh tràn vào trong nhà.

"Mọi người tránh xa cửa ra, cẩn thận kẻo bị đạn lạc bắn trúng." Là trung tâm của sự hỗn loạn, nguồn gốc của cơn ác mộng, Hàn Phi trông vô cùng bình tĩnh, như thể đã sớm quen với mọi thứ.

Đưa tay tóm lấy con mèo xấu xí vẫn đang hút kén đen trên mặt đất, Hàn Phi kiểm tra chín đường hoa văn đen trên người của nó.

"Không hẳn là tất cả cánh bướm đều được sinh ra trong kén đen, còn có cái chết, tai họa và đại nghiệt." Đầu ngón tay chạm vào linh hồn gãi cằm mèo, Hàn Phi nghe được giọng nói của linh hồn con mèo xấu xí: "Đừng lo, tôi sẽ trả lại tất cả những gì Phó Sinh đã làm với mọi người. Ông ta đã giết tôi chín mươi chín lần, tôi đem ông ta làm thành quỷ văn, chắc là ông ta sẽ không tức giận đâu nhỉ?"

Đi về phía cửa chống trộm, khi Hàn Phi bước ra khỏi nhà, hắn nhìn thấy Tường Vi bị Thiên Dạ khóa chặt cổ, ném vào mép lan can.

Những người chơi đã hoàn toàn chia thành hai phe, một phần nhỏ do Tường Vi đứng đầu, còn một phần khác đứng về phía F, có điều có nhiều người chơi vẫn đang do dự, bọn họ thích ai thắng thì giúp người đó.

"Trong ấn tượng của tôi, ông vì để bảo vệ người sống, muốn hủy diệt toàn bộ thế giới tầng sâu, tại sao bây giờ lại thay đổi lập trường rồi? Đến người của mình cũng giết?" Hàn Phi nhìn "bầu bạn" trong tay: "Đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất, ông vì để thực hiện mục tiêu của mình, đến ba đứa con quỷ của mình còn bỏ rơi cơ mà. Ông đã nghe thấy tiếng ca này chưa? Đứa trẻ đó vừa khóc vừa cầm chiếc hộp nhạc ông tặng, nó cho đến khi chết rồi vẫn không hiểu, tại sao người mình tôn trọng nhất lại dứt khoát từ bỏ nó như vậy?"

"Hàn Phi..." F đeo mặt nạ màu trắng đứng ở bên kia hành lang, trong mắt hiện lên vẻ đáng sợ hơn bao giờ hết.

"Tôi không biết nên gọi ông là F, hay nên gọi ông là Phó Sinh, hay gọi là quản lý tòa nhà cũ?" Hàn Phi bước về phía trước với con dao trên tay: "Trong nhiệm vụ người quản lý đầu tiên, tôi đã chết hơn 40 lần, trong lần làm nhiệm vụ người quản lý thứ hai, tôi lại chết rất rất nhiều lần, mỗi lần chết đi, linh hồn đều như bị xé vụn ra, ông có biết cảm giác đó cũng rất đau đớn không?"

"Đừng tới đây! Cẩn thận!" Tường Vi vừa hét vừa nắm lấy tay vịn cầu thang, anh ta muốn nhắc nhở điều gì đó, nhưng đã bị Thiên Dạ đá vào trong hành lang.

"Bất kể ý định ban đầu của ông có vĩ đại đến đâu, con đường mà ông lựa chọn đều là sai lầm! Bọn nhỏ trong cô nhi viện, còn có tôi, chỉ cần chúng tôi vẫn còn sống, thì đều là những bằng chứng đẫm máu!" Trong mắt Hàn Phi tràn đầy tia máu: "Đoàn tàu được gọi là tương lai đang tiến về phía trước, trên đường ray ban đầu vốn có năm người lớn bị trói buộc, trên đường ray phía bên trái có trói một đứa trẻ, trong tình huống này, ông không do dự mà chọn đổi đường ray, để đoàn tàu được gọi là tương lai kia đâm vào đứa trẻ vô tội, để vận mệnh nghiền nát tất cả mọi thứ vốn có."

Từ góc độ của người ngoài cuộc, đưa ra câu trả lời nào cũng có lý, nhưng bản thân Hàn Phi chính là đứa trẻ bị trói vào đường ray đó.

Giọng nói dần trở nên lạnh lùng, khi cánh cửa của cô nhi viện màu máu bị cánh bướm mở tung, ký ức màu máu của 31 đứa trẻ đã dung hợp với Hàn Phi, bọn họ cùng nhau hình thành nên điều cấm kỵ đó là Đêm màu máu.

Trong số 31 đứa trẻ của đợt đầu tiên, chỉ có Hàn Phi sống sót, Tường Vi, giày trắng nhỏ, mèo lưu ly, số 4 và số 11 đều là lứa trẻ mồ côi thứ hai mà Phó Thiên mang về.

"Cảnh tượng tồi tệ nhất trong tương lai đã xuất hiện, xem ra tôi vẫn đến chậm một bước, cánh bướm cho dù lúc này bay ra khỏi kén đen thì vẫn gây rắc rối cho tôi." F có chút không thể nắm bắt được Hàn Phi, anh ta lấy con dao đen ra, đối đầu với hắn trên hành lang.

"Bất kể ở đâu, khi nào, cánh bướm đều phải chết, những gì tôi đang trải qua bây giờ hẳn là kí ức của ông, cũng là bước ngoặt của cuộc đời ông. Tôi rất biết ơn ông, đã cho tôi thấy tất cả những điều này, điện thờ chắc cũng sẽ trở thành bước ngoặt của đời tôi." Trạng thái hiện tại của Hàn Phi rất không đúng, tưởng như kí ức đã được khôi phục, nhưng hình như vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, tôi chỉ biết rõ một chuyện, tương lai mà tôi nhìn thấy không có cậu." F không mong đợi gì vào sự giúp đỡ của những người chơi khác, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hàn Phi có thể một đối một đánh bại được anh ta.

"Rất nhanh ông sẽ hiểu thôi, người lúc trước có thể dự đoán tương lai sau khi rơi vào tay tôi, ngay sau đó đã chọn cách tự sát, ông đoán xem anh ta đã nhìn thấy gì?" Hàn Phi chạy nhanh về phía trước, năm ngón tay kéo sợi dây màu đỏ, nguyền rủa lập tức bao trùm toàn thân.

"Cậu đang nói cái gì vậy?" F không nhớ đã từng xảy ra chuyện như vậy, đâm con dao đen vào lòng bàn tay, sau khi nuốt đủ máu, lưỡi dao biến thành một con ác quỷ màu đen khổng lồ.

"Có khả năng tiên đoán tương lai, còn có một con dao đồ tể có thể ăn thịt quỷ quái, ông có điều kiện trời sinh tốt như vậy, vậy mà lại lâm vào cảnh khốn cùng như thế này à?" Giọng nói của Hàn Phi truyền ra từ trong nguyền rủa, không ngừng quấy nhiều F: "Tôi thực sự cảm thấy buồn cho ông, ông bây giờ làm gì có đủ tư cách để chiếm lấy cơ thể của tôi, tái sinh trong thân thể của tôi?"

Vung dao xuống dưới, hàng ngàn nguyền rủa dồn về phía ác quỷ màu đen, Hàn Phi chưa từng nghĩ tới sẽ trực tiếp giết chết tên ác quỷ, mục đích của hắn là tạm thời kìm chân đối thủ.

Đúng lúc ác quỷ màu đen bị nguyền rủa giữ chân, Hàn Phi đã rút ngắn khoảng cách, hắn hướng về phía con dao đồ tể gọi tên một cậu bé.

"Vương Thịnh!"

Cán dao đồ tể đột nhiên run lên khi nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, vô số linh hồn đã đáp lại hắn, tất cả những phẩm chất tốt đẹp trên thế gian đều quy tụ trên cán dao, họ như những chiến binh bò về phía trước trong đêm đen, cho dù gặp phải bao nhiêu trở ngại, nguy hiểm, khi có ánh sáng chiếu qua, vẫn sẽ lao về phía trước không chút do dự.

Tay cầm dao của F đầy máu, dưới tiếng gọi của Hàn Phi, anh ta sắp không cầm được chắc con dao nữa rồi.

"Anh hùng muốn giải cứu thế giới, nhưng lại giam cầm nhân tính tốt đẹp nhất trên thế giới này bằng đôi tay nhuốm máu, ông hãy nhìn lại bộ dạng của chính mình bây giờ đi, đây chính là bản thân mà ông muốn trở thành à?"

Lưỡi dao va vào nhau, những cái tên trong lòng Hàn Phi bắt đầu tan biến, mỗi lần bầu bạn và đồ tể va chạm, một cái tên sẽ biến mất.

Xét riêng về vật chất, "bầu bạn" mà chú hề để lại cho Hàn Phi còn thua xa con dao đồ tể trên tay F.

Tuy nhiên, ngay từ đầu Hàn Phi đã không chuẩn bị chiến đấu liều lĩnh, có một lý do lớn khiến hắn muốn giết F, chính là để đoạt dao!

Thể lực hai bên ngang nhau, kinh nghiệm chiến đấu của F cũng nhỉnh hơn một chút, nhưng anh ta lại không thể áp chế Hàn Phi, F cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.

Những người chơi vốn đứng sau F đã sớm tản hết ra, bọn họ nhìn thấy F đánh nhau với Hàn Phi, chấn kinh đến mức không nói nên lời, kĩ năng chiến đầu và năng lực phản kháng mà hai người biểu hiện ra căn bản không phải là thứ mà những người chơi ở giai đoạn này có thể đạt được. Nếu như chỉ là sự khác biệt về thuộc tính thì thôi, chiêu thức chiến đấu của bọn họ vừa nhìn là thấy là thuộc phái thực chiến đã giết không ít người rồi.

Trong khoảng thời gian rất ngắn, hai người đều bị thương, máu me đầm đìa khắp nơi.

Hàn Phi và F trong lúc này không thể nói ai là người chiến thắng, người bị vấn đề đầu tiên là con ác quỷ màu đen bị nguyền rủa trói buộc.

Ác quỷ chỉ xuất hiện sau khi nuốt máu của F, khi F không có thời gian để cân nhắc đến nó, nó đã kéo một người chơi lại gần mình vào, suýt chút nữa gần như hút sạch máu toàn thân người chơi đó.

Ác quỷ màu đen vùng vẫy càng lúc càng quyết liệt, F cần phân tâm để kiểm tra, anh ta bất đắc dĩ lại phải rút ra một con át chủ bài khác của mình.

Một bức ảnh rơi ra khỏi túi áo khoác gió, một nữ sinh mặc đồng phục học sinh với chân tay vặn vẹo xuất hiện bên cạnh F, cô ta gần như đã hoàn toàn mất đi lý trí vì đã ăn quá nhiều quỷ quái, cứ gặp ai là sẽ tấn công người đó.

"Đây dường như là cô gái trong trường cùng ông ăn cơm mỗi ngày, cô ấy coi ông là người bạn duy nhất của mình, vậy mà ông lại biến cô ấy thành vũ khí không có ý thức của chính mình?" Hàn Phi không để cho Từ Cầm tấn công nữ sinh, hắn lấy một chọi hai: "Phó Sinh, ông bây giờ, e rằng ngay cả chính ông nhìn thấy mình cũng sẽ cảm thấy thất vọng."

"Người mà cậu nhắc đến tôi chưa gặp, tôi chỉ đang làm chuyện đúng đắn." Trên người F bê bết máu tươi, nhưng phần lớn đều thuộc về Hàn Phi, sức chiến đấu của anh ta thật sự rất kinh người.

"Đúng đắn? Chỉ dựa vào thực lực level 20 còn chưa có điện thờ cho riêng mình của ông, làm thế nào để giữ vững sự đúng đắn?" Hàn Phi phát ra tiếng cười: "Trong thế giới ký ức điện thờ này có vô số ông, ông trước mắt này hẳn là người sẽ được dùng để thay thế tôi đúng không? Có điều chắc chắn ông sẽ không ngờ rằng, khi tôi level 20 đã bước vào điện thờ cuối cùng của ông rồi!"

"Có phải ông cảm thấy với thực lực hiện tại của mình, ở trong thành phố này mỗi bước đều rất khó khăn? Thế nên mới nghĩ đến việc tập hợp những người chơi lại, tích lũy sức mạnh một cách bảo thủ?"

"Tôi nói cho ông biết, từ trước đến nay tôi đều chạy trong giới hạn này suốt, không ai cho tôi thời gian, thứ tôi cần phải đối mặt chính là cục diện tồi tệ nhất mà ông đã để lại!"

"Phó Sinh, ông thực sự quá yếu rồi! Cùng một level, cho dù ông có ở ngay trong điện thờ của mình cũng không phải là đối thủ của tôi!"

Tốc độ của Hàn Phi càng ngày càng nhanh, hắn đổi "bầu bạn" sang tay trái, giải thoát cho tay phải cầm dao đang rỉ máu.

"Tôi thật sự không ngờ tới cậu ở level này lại có thể đi được tới đây, nhưng có phải cậu đã quá khinh địch rồi không?" Giọng nói của F vô cùng lạnh lùng, anh ta âm thầm ra lệnh, Thiên Dạ đang ẩn nấp trong bóng tối cầm một con dao sắc bén đâm vào trái tim Hàn Phi từ phía sau.

Bị nữ sinh lệ quỷ và F hạn chế, Hàn Phi tránh đòn thì chắc chắn sẽ trúng một nhát, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn, dường như không có ý định né tránh.

Nghiêng người tới trước!

Hàn Phi toàn thân đẫm máu lại rút ngắn khoảng cách lần nữa, hắn tay trái cầm bầu bạn, tay phải xòe năm ngón tay ra: "Tôi đương nhiên sẽ không coi thường ông, dù sao thì hổ phụ cũng sinh hổ tử!"

Con dao sắc bén của Thiên Dạ đã cắt xuyên qua quần áo của Hàn Phi bị một người giấy tóm gọn.

Cùng lúc đó, bàn tay đẫm máu của hắn cuối cùng cũng cầm được con dao của đồ tể trong tay F.

"Tái sinh!"

Lưỡi dao chói lọi chiếu sáng màn đêm lập tức xuyên thẳng vào cơ thể của ác quỷ, những cánh tay từ cán dao phóng ra, bọn họ và Hàn Phi cùng nắm chặt con dao đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro