Chương 694: Mặt gương nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám loại công cụ được sử dụng trong nghi thức tái sinh, chiếc gương có ghi sinh thần bát tự là một trong những thứ gương quan trọng nhất, nó phản chiếu quá khứ, ngăn cách giữa giấc mơ và hiện thực, một mặt là âm, một mặt là dương, trong tất cả nghi thức tái sinh đều có sự tồn tại của nó.

"Đứa trẻ đó sao lại ở trong chiếc gương?" Tiểu Giả sáp đến gần Hàn Phi, anh ta muốn ôm chặt lấy đùi của lãnh đạo cũ.

"Nghe nói con người khi chết đi, một phần linh hồn của bọn họ sẽ lưu lại trong chiếc gương mà họ thường soi khi còn sống, có lẽ đây cũng dùng nguyên lý tương tự." A Trùng đứng ở phía bên kia của Hàn Phi, kể từ sau khi anh ta nhìn thấy cánh tay đầy vết thương của hắn đã cảm thấy hắn và mình là cùng một loại người, trở thành kẻ bám đít.

Hàn Phi không trả lời câu hỏi của hai người, chỉ cầm sợi dây đỏ bước về phía trước.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ được bố trí như một tế đàn, tám tòa nhà lớn tương ứng với tám loại công cụ, Mộng sẽ hoàn thành tái sinh ở đây..."

Ban đầu Hàn Phi nghĩ rằng Phó Sinh là lựa chọn của ba vị quản lý công viên vui chơi, bây giờ hắn mới nhận ra, Mộng cũng đang nhắm vào Phó Sinh, Phó Sinh hẳn là "sản vật" của sự thỏa hiệp và tính toán lẫn nhau của tất cả những người quản lý của công viên vui chơi.

Bên dưới lòng đất của tòa nhà số 7 đã từng xảy ra một vụ sập quy mô lớn, người phụ trách dự án trùng tu vẫn luôn là Đỗ Tĩnh, đáng tiếc cô ấy sớm đã bị Mộng kiểm soát, toàn bộ bệnh viện đều bị cải tạo thành hình dạng mà gã muốn.

Những thi thể lấp đầy hố sâu tạo thành "tòa nhà số 8", kinh khủng, tuyệt vọng, cảm xúc tiêu cực đang không ngừng lên men, dường như tương ứng với thế giới tầng sâu.

Bên trên tòa nhà số 8 lại là tòa nhà số 7 sạch sẽ ngăn nắp, tượng trưng cho chữa trị, hy vọng và cái chết.

Những bệnh nhân hồi phục đã lấy lại nụ cười, ra về cùng với gia đình, những bệnh nhân không được cứu bị chuyển xuống lòng đất, thi thể lạnh dần của bọn họ trở thành một viên gạch xây nên thế giới tầng sâu.

Hàn Phi dẫm lên thi thể trèo lên trên, hắn túm lấy sợi tóc đen treo trên không trung, như đang trèo lên một tảng đá đến chỗ nối liền giữa tòa nhà số 7 và tòa nhà số 8.

Hít sâu một hơi, Hàn Phi không quan tâm đến mùi hôi thối thoát ra trong không khí, ngón tay của hắn cắm vào thi thể, từng chút một lại gần chiếc gương.

Người thanh niên bị nhốt trong chiếc gương nghe thấy tiếng động, quay lưng về phía gương, cuộn mình trong góc, ôm chặt hai chân, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Cậu không dám nhìn ra thế giới bên ngoài, càng không có đủ dũng khí để bước ra khỏi chiếc gương.

"Phó Sinh?"

Hàn Phi dừng lại trước chiếc gương cực lớn, hắn nhìn người thanh niên trong gương, những ký ức vụn vỡ trong tâm trí dần dần được ghép lại với nhau, khôi phục lại ra từng cảnh tượng.

Người thanh niên trong gương cũng giống như Phó Sinh trong kí ức của hắn, mọi thứ dường như đều trở lại lúc mới gặp nhau lần đầu.

Phó Sinh nhốt mình trong phòng, không chịu giao tiếp với bất kỳ ai, thế giới đầy ác ý đối với cậu, cậu cô đơn và đau đớn.

"Phó Sinh!" Hàn Phi hét lên về phía chiếc gương, nhưng người thanh niên lại bất động, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên.

Người thanh niên co ro trong góc phòng mới là Phó Sinh trong ký ức của Hàn Phi, không phải là những mảnh vụn ký ức của Phó Sinh.

"Cậu hẳn vẫn còn nhớ tôi chứ! Trong công viên nhỏ đó, chúng ta đã cùng nhau ăn trưa, cho mèo ăn."

Tay của Hàn Phi chạm vào mặt gương, nhưng chiếc gương cứng rắn lạnh lẽo giống như một cái lồng không bao giờ có thể phá vỡ, giọng nói của Hàn Phi cũng không thể truyền vào.

"Thứ bảo lưu trong chiếc gương là hồn dẫn, Mộng có thể thông qua tàn hồn trong gương để thao túng người thanh niên kia, dần dần đạt được mục đích khống chế đối phương." Diêm Lạc bị thương đột nhiên lên tiếng, mẹ của cô gái muốn thể hiện giá trị của mình: "Mộng đã chuẩn bị cho mình tám thể xác, Diêm Lạc và Phó Sinh đều là sự lựa chọn của gã, có điều hoàn cảnh của Phó Sinh rất đặc biệt, những người quản lý khác cũng đều coi trọng cậu ấy."

"Làm thế nào mà chị biết những chuyện này?"

"Tôi đã từng nhìn thấy cậu ấy vào ban đêm ở công viên vui chơi, 'người' và 'quỷ' đều muốn truyền ý tưởng của mình vào đứa trẻ đó, để cậu ấy trở thành chủ nhân mới của công viên vui chơi." Vẻ mặt của Diêm Lạc đầy dữ tợn, bây giờ vẫn là mẹ cô gái đang kiểm soát thân thể: "Tập thể công viên vui chơi, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, ngoài hai nơi này, trong thành phố còn có sáu nơi khác cũng cất giấu thể xác của Mộng. Mọi người nếu như muốn phá hủy nghi thức của Mộng, buộc phải phá hủy tất cả thể xác mới được."

Đều nói thỏ khôn ba lỗ, Mộng đã chuẩn bị cho mình tám con đường lui.

"Xem ra thời gian rất eo hẹp." Hàn Phi gật gật đầu, để Tiểu Giả bế Phó Thiên đến, bọn họ hợp lực đặt cậu bé Phó Thiên đến phía trước gương.

Không cần Hàn Phi lên tiếng, Phó Thiên đã nằm bò lên trên gương, trong miệng gọi tên anh trai mình, cậu bây giờ là một đứa trẻ mới mấy tuổi, tách khỏi mẹ, ở cùng với một đám người đang trên đường chạy trốn, bình thường vẫn duy trì được sự điềm tĩnh, bây giờ vừa nhìn thấy người thân của mình, lập tức lộ ra mặt yếu đuối.

Phó Thiên đã khóc, cậu nhìn thấy anh trai người mà cậu coi như hình mẫu của mình đang bị nhốt trong chiếc gương, trông vô cùng nhếch nhác.

"Mẹ vẫn luôn đi tìm anh! Mẹ còn nói dối em rằng anh đã sang tỉnh khác học rồi! Tối nào mẹ cũng gọi điện thoại, thu thập các manh mối, mẹ thực sự rất nhớ anh!"

Giọng nói non nớt mang theo tiếng khóc, người thanh niên trong gương khẽ động đậy tai, nhưng cơ thể vẫn không có bất kì phản ứng gì.

"Anh!"

Khi giọng nói của Phó Thiên trở nên lớn hơn, sự im lặng của bệnh viện cũng bị phá vỡ, trên những thi thể được dùng làm gạch xây dường như có côn trùng đang bò.

Mái tóc đen rũ xuống khẽ đung đưa, trong lòng đất rõ ràng không có gió, vậy mà tóc đen lại xoắn lại với nhau, giống như một con bọ mắc vào bụi đất.

"Mộng đều có bố trí cạm bẫy ở gần mỗi nghi thức tái sinh, cạm bẫy trên người của Diêm Lạc chính là cánh bướm có thể rơi vào trong mơ, cạm bẫy ở đây tôi cũng không biết là gì, mọi người tốt hơn hết nên cẩn thận một chút." Sau khi mẹ của Diêm Lạc nói xong, nắm lấy cánh tay của Não tiền nhiệm, nhìn đối phương một cái, ra hiệu cho ông sẵn sàng rút lui.

Trong thế giới của mẹ Diêm Lạc, tất cả mọi thứ cộng lại đều không quan trọng bằng con gái, con gái đã trở thành chấp niệm của bà.

Cậu bé Phó Thiên thì không hiểu những điều này, trên cả đường đi cậu rất sợ hãi, sau khi nhìn thấy người anh trai mà cậu đã lâu không gặp, ủy khuất và bất an trong lòng cậu hoàn toàn bùng phát, cậu muốn thức tỉnh anh trai mình.

Sau khi bố đi, anh trai là trụ cột của gia đình, đã hứa sẽ cùng nhau chăm sóc mẹ, cố gắng hết sức để sống tiếp, nhưng anh ấy đã bỏ chạy một mình, biến mất trong đám đông mà không có tin tức gì.

Cậu không hiểu, cũng nghĩ không thông, nhưng để không làm mẹ buồn, cậu không dám hỏi.

"Anh trai cháu có nỗi khổ riêng, giữa người và quỷ, cậu ấy đã lựa chọn người, từ khía cạnh này, cậu ấy thực sự không thể bị coi là một người xấu. Ít nhất là so với chú, cậu ấy càng giống một người tốt hơn." Điện thờ ký ức này chính là tái hiện lại mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ trước mắt Hàn Phi, cũng coi như là lần cuối cùng Phó Sinh muốn thuyết phục hắn.

"Đã bị chứng minh là con đường sai lầm, không cần thiết phải đi tiếp một lần nữa. Để bước đi trên một con đường mới rất khó, sẽ phải đối mặt với những trở ngại từ mọi thế lực cũ và mới, nhưng trên đời này có rất nhiều thứ, không vì khó khăn mà có thể bỏ cuộc."

"Tòa nhà số 8" được xây dựng từ thi thể bắt đầu dị biến, những thi thể vốn sẽ chết đi lại bị những sợi tóc đen đâm thủng, ngực của bọn họ hơi nhấp nhô, sau khi kết nối thành một mảng lớn, giống như cả tòa nhà đều đang thở vậy.

Lấy con dao đồ tể tái sinh ra, Hàn Phi yêu cầu Phó Thiên lui lại phía sau, ý tưởng của hắn rất đơn giản, Mộng giam giữ tàn hồn của Phó Sinh trong chiếc gương, vậy thì hắn sẽ tách chiếc gương ra, giải cứu cho cậu ấy.

"Càng đối mặt với kẻ thù giết chóc nhiều, tái sinh sẽ càng sắc bén, Mộng xây dựng nên chiếc gương đã tạo ra sát nghiệp vô biên, thứ mà gã để lại hẳn là tôi có thể chém vỡ."

Dị biến của "tòa nhà số 8" bắt đầu tăng tốc, tất cả bệnh nhân và nhân viên y tế trong bệnh viện đều tập trung tại đây, số lượng nhiều đến đáng sợ, cho dù tất cả bọn họ cuối cùng đều biến thành chấp niệm cấp thấp nhất, cũng có thể không tốn chút sức lực nào giết chết tất cả mọi người ngoại trừ Hàn Phi.

"Hàn Phi! Chúng ta rút lui ra ngoài trước đi!" Tiểu Giả là người ở gần Hàn Phi nhất, trải qua mấy ngày nay còn kinh hãi hơn tất cả những cơn ác mộng nửa đời trước mà anh ta gặp phải.

"Cậu mang theo Phó Thiên, mọi người hãy trở về trên mặt đất trước!"

"Anh thì sao?"

"Không cần lo cho tôi!" Hàn Phi hai tay cầm dao, hắn cùng với tất cả những người đồng hành trong cán dao đứng cạnh nhau, ý niệm tập trung, ý chí trùng hợp.

Chém!

Một ánh sáng chói lọi lóe lên trong tòa nhà tối tăm dưới lòng đất, phần tốt đẹp nhất của nhân tính biến thành lưỡi dao, chém lên trên mặt gương.

Một mất một còn, Hàn Phi dùng hết sức vung dao, nhưng tiếng gương vỡ trong tưởng tượng không được nghe thấy.

Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, Hàn Phi thấy mặt gương lưu chảy như sóng nước, dao tái sinh chém vào trong gương, nhưng không thể phá hủy mặt gương đó, ngược lại còn có dấu hiệu dung hợp với nó.

Cũng vào lúc dao tái sinh chém vào trong gương, trên gương hiện ra những khuôn mặt kỳ lạ, trên mặt không hề có vẻ đau khổ hay buồn bã, chỉ có nụ cười nhàn nhạt và nhẹ nhõm.

"Dao tái sinh không chém được? Chiếc gương này được làm bằng gì vậy?"

Hàn Phi một nhát chém xuống, tất cả thi thể cấu tạo nên "tòa nhà số 8" đều xuất hiện thi biến, bọn họ bắt đầu tức giận không có lý do, như có ai đó đã phá hủy kỳ vọng còn lại của bọn họ.

Đôi mắt trên bức tường thi thể từ từ mở ra, vết thương đóng vảy rỉ máu, mảng lớn thi ban rơi ra, những đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Hàn Phi đang cầm dao.

"Mình hình như hiểu được mánh khóe của cánh bướm đó rồi." Hàn Phi trong thời gian rất ngắn đã tìm ra điểm mấu chốt: "Mộng giỏi đùa giỡn với trái tim con người, gã có thể dệt nên ác mộng, cũng có thể dệt nên mộng đẹp, gã hẳn là đã bóc tách tất cả những cảm xúc tốt đẹp trong trái tim bệnh nhân và bác sĩ ra, dùng hy vọng và lưu niệm của người khác để tạo ra mặt gương."

"Chiếc gương treo trên hang động xác chết dưới địa ngục này không chỉ là chiếc lồng giam giữ tàn hồn của Phó Sinh, mà còn là tập hợp những chấp niệm tốt đẹp nhất của tất cả những người đã chết. Chỉ cần có người phá hủy mặt gương, vậy thì chính là phá hủy ký ức đẹp đẽ của tất cả mọi người, tự nhiên sẽ kích hoạt phẫn nộ của bọn họ, khiến bọn họ không màng tất cả mà ra tay."

Mộng vô tình tạo nên một sự cân bằng vi diệu, thế giới nhân gian ở trên, thế giới tầng sâu ở dưới, hai thế giới được kết nối với nhau bởi ký ức tốt đẹp nhất trong nhân tính, hy vọng và tuyệt vọng cũng đồng thời tồn tại.

Càng vi diệu hơn nữa là tất cả những điều tốt đẹp này đều không có liên quan gì đến Phó Sinh, thế giới nhân gian mà cậu ấy muốn cứu không hề yêu mà còn để lại cho cậu ấy sự tuyệt vọng sâu sắc nhất. Đây cũng có thể là một trong những lý do mà tàn hồn bị giam giữ trong chiếc gương không có bất kì phản ứng nào với thế giới bên ngoài.

"Mộng bóc tách tất cả ký ức tốt đẹp của mọi người ra, biến nó thành tấm gương giam giữ linh hồn, khiến người ta đắm chìm trong đó, không thể rời xa. Còn mình thì biến nhân tính mà mọi người còn kiên trì đến cuối cùng trở thành một lưỡi dao, có thể cắt xuyên qua mọi tà ác."

Đưa lòng bàn tay chạm vào mặt gương, Hàn Phi nhìn chằm chằm người thanh niên đang cuộn tròn ở góc trong gương, tựa như trở về thế giới điện thờ trước đây.

"Cậu thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều thứ, đây có thể là nghiệp chướng bị hộp đen lựa chọn."

Hàn Phi muốn truyền đi giọng nói của mình, nhưng thi thể trong tòa nhà đều đang thi biến, nếu hắn còn không rời đi, có lẽ đến Từ Cầm cũng khó có thể bảo vệ được hắn.

"Mình hình như đã bỏ sót thứ gì đó..." Khi Hàn Phi đang chuẩn bị quay người đi, khóe mắt hắn phát hiện có một sợi dây trên cổ của người thanh niên, đó hình như là dây đeo của điện thoại di động.

Nhìn kỹ hơn cơ thể đang cuộn tròn của người thanh niên, dường như có thứ gì đó đè lên giữa ngực và đầu gối của cậu ấy.

Mím môi, Hàn Phi nhớ tới cảnh tượng cuối cùng của hắn và Phó Sinh gặp nhau, sau một lúc do dự, hắn hét về phía Tiểu Vưu: "Đưa điện thoại di động của cô cho tôi!"

Mẹ của Tiểu Vưu đưa chiếc điện thoại di động dính máu đến, Hàn Phi cố hết sức nhớ lại dãy số cuối cùng.

Ghép những mảnh ký ức lại với nhau, hắn mở máy, bấm lần lượt từng số một.

Rất nhanh, điện thoại đã gọi được.

Tiếng nhạc chuông quen thuộc của điện thoại di động vang lên cả trong và ngoài gương, Phó Sinh, người đang cúi đầu trong góc, khẽ nhúc nhích, lần đầu tiên, cậu ấy có phản ứng với thế giới bên ngoài, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt tê dại đó đã nhìn thấy số hiển thị trên điện thoại.

Sau một thoáng sững sờ, ánh mắt cậu đã phát sinh thay đổi.

Hai tay cầm điện thoại đứng dậy, liếc nhìn bốn phía xung quanh, thời khắc đó cậu đã trở lại như một người bình thường.

Thi biến của "tòa nhà số 8" đã bắt đầu, hai chân của Hàn Phi bị tay vươn ra từ bức tường xác chết tóm lấy, nhưng hắn không hề có ý định né tránh, hai mắt nhìn thẳng vào người thanh niên trong gương, sau đó đặt điện thoại vào bên tai.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, Phó Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cuối cùng ấn nút trả lời.

Trong micro truyền ra tiếng thở của cậu, sau khi do dự một lúc lâu, Phó Sinh mới nói ra một câu.

"Có phải bố không?"

"Là bố đây."

Màn hình điện thoại trở nên mơ hồ.

"Bố đang ở đâu?"

"Bên ngoài chiếc gương, bố vẫn luôn nhìn theo con."

Phó Sinh đang cầm điện thoại bước ra khỏi bóng tối, cậu không hề biết mặt gương ở đâu, thế giới trong gương tối đen như mực, không một tia sáng.

"Không sao, đừng lo lắng, con hãy làm theo lời bố nói, đi về phía trước, đúng, tiếp tục đi về phía trước."

Giọng nói của Hàn Phi từ trong điện thoại truyền ra, người thanh niên đó giống như lúc trước, dưới sự giúp đỡ của Hàn Phi từng bước tới trước chiếc gương, tay của cậu cũng đã chạm vào mặt gương.

"Bố ở bên ngoài phải không?"

"Đúng vậy, chúng ta cách nhau một mặt gương, bố đang nhìn con, nhưng con không thấy bố, khi con ở trong bóng tối, bố vẫn muốn làm cho con phấn chấn lên."

Những mảnh ký ức cứ thế mở ra trong đầu, chỉ với vài câu nói đơn giản, Hàn Phi đã xác định Phó Sinh trước mặt hắn chính là Phó Sinh mà hắn đã gặp trước đây, cũng là Phó Sinh đầu tiên trong thế giới ký ức điện thờ này.

"Không nhìn thấy sao?" Phó Sinh đặt tay lên mặt gương: "Con có thể nhìn thấy tất cả quỷ, nhưng lại không thể nhìn thấy bố và mẹ."

"Con hãy lui về sau một bước, bố sẽ đâm con dao của mình vào mặt gương, con hãy xem có thể bắt được nó không." Hàn Phi không phải loại người dễ dàng bỏ cuộc, hắn giơ dao tái sinh lên một lần nữa, cùng với tất cả những người đồng hành với mình chém về phía gương, lưỡi dao rực rỡ chói lóa giống như là những bàn tay đưa ra giúp đỡ của mọi người đối với Phó Sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro