Chương 698: Bức ảnh của chúng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi thứ biến hóa quá nhanh, Hàn Phi và bà lão còn chưa kịp chuẩn bị thì trong căn nhà đã hoàn toàn tối om.

Bọn họ nín thở, nhìn chằm chằm vào cái đầu lâu lăn trước cửa phòng ngủ.

"Mẹ của đứa nhỏ, hình như cháu đã tìm được rồi..." Khi Hàn Phi nhìn lại lần nữa, bà lão đã quỳ trên mặt đất, chắp tay cúi bái về phía phòng ngủ đó, trong miệng niệm lời cầu khẩn, hi vọng thứ trên người cháu trai mình có thể rời đi.

Căn nhà bị gió lạnh bao trùm, cộng với những lời cầu nguyện không ngớt của bà lão, nơi đây dường như có một cỗ sức lực rất thần kì muốn kéo mọi thứ vào bóng tối chưa biết.

Bùa chú trên tấm cửa rơi xuống đất, cánh cửa vẫn luôn động đậy đột nhiên trở lại bình thường.

Tay nắm cửa bằng kim loại từ từ vặn xuống, cánh cửa dán đầy bùa chú bị mở ra như thế này.

Ánh mắt Hàn Phi dán chặt vào khe cửa, trái tim viết đầy những cái tên của hắn đột nhiên đập dữ dội, cảm giác như linh hồn của mình hình như bị thứ gì đó thu hút, cơ thể bất giác muốn tiến về phía trước.

Sau đầu truyền đến một cơn đau nhói, mảnh vụn ký ức trong tâm trí va chạm lung tung vào nhau, nỗi sợ hãi về cái chết đã mất từ lâu lại trỗi dậy.

Tai có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch, ánh mắt Hàn Phi đã hoàn toàn bị bóng tối sau cánh cửa thu hút, linh hồn hắn như bị lôi lên một đoàn tàu đang phóng nhanh trong đường hầm tối tăm, đâm thẳng xuống vực sâu của cái chết.

"Ai đứng sau cánh cửa đó!"

Đầu lâu bị bột hồ bao phủ va vào bức tường, giấy vàng bùa chú dán gần đó rơi xuống, để lộ bức vẽ bằng bút màu đơn giản trên tường, một đứa trẻ đầy màu sắc chơi trong nhà, cậu bị mẹ mình chê ghét, bị bố đánh đập, cậu đang chạy khắp nơi, đuổi theo những người bạn máu thịt mơ hồ, chạy này, nhảy này, khi thương tích đầy mình, ôm lấy nhau kể những cậu chuyện cổ tích.

Những bức tranh dưới giấy vàng bùa chú, đủ các màu sắc, ngộ nghĩnh đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang hát.

Chiếc hộp nhạc được mở ra, những đứa trẻ vẽ bằng bút lông màu cứ chạy trên tường dưới lớp giấy màu vàng bùa chú.

Cậu và những người bạn máu thịt mơ hồ của mình cũng nhảy múa, chơi trốn tìm, căn nhà này chính là công viên vui chơi của cậu, một công viên vui chơi nhỏ đầy sự dối trá, bạo lực và u ám.

Ngày càng nhiều giấy vàng rơi xuống, dưới lớp áo khoác hiện thực và ngu dốt, ẩn chứa một tuổi thơ méo mó.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, đứa trẻ trên tường chạy càng ngày càng nhanh, dường như cậu đang mời Hàn Phi vào nhà chơi cùng mình.

Lòng bàn tay phủ đầy những nguyền rủa, những cơn đau nhói không ngừng nhắc nhở Hàn Phi, chờ khi hắn phản ứng lại thì đã đến cửa phòng ngủ rồi.

"Đã lâu lắm không có cảm giác hoảng hốt này rồi..."

Với ý chí kiên cường của Hàn Phi, rất khó lay chuyển được hắn, hắn cũng không thể nói rõ vừa rồi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Những bức vẽ cuộc sống hàng ngày được đứa trẻ vẽ trên tường tạo nên sự tương phản rõ nét với những vật phẩm quỷ dị đầy phòng, đứa trẻ trên tường đang chào đón hắn đến, trong khi những tượng thần xấu xí trong phòng lại nháy mắt khi hắn quay đầu lại.

Bức vẽ của đứa trẻ là hiện thực hắn nhìn thấy, cũng là đang phản ánh thế giới tinh thần của đứa trẻ, tượng thần uy nghiêm trang trọng, là hiện thực ngột ngạt trong mắt người lớn, cũng là sự trói buộc và áp chế đối với hắn.

Yết hầu chuyển động, bên tai Hàn Phi xuất hiện đủ thứ tạp âm khác nhau, giống như ai đó đang niệm kinh, vừa giống như có người đang không ngừng lặp lại một số âm tiết kỳ lạ, lại vừa giống như có người đang cầu cứu.

Bà lão mặt đầy thần văn quỳ trong phòng khách, trong miệng lẩm bẩm những lời không ai có thể hiểu được, bà cách Hàn Phi rõ ràng chỉ vài bước chân, nhưng lại có cảm giác khoảng cách giữa hai người rất xa.

"Xem ra đã không thể trở lại rồi."

Bóng tối đằng sau khe cửa mang theo một sức mạnh bí ẩn, như thể những bàn tay nhỏ bé nắm lấy trái tim, kéo một người sống bình thường từng chút một vào trong đó.

Đứa trẻ số 4 trước đây có thể đã từ từ bị tiêu diệt như thế này, từ từ bị nhốt vào bóng tối của phòng ngủ, sau đó không bao giờ thoát ra được nữa.

Vốn dĩ khi Hàn Phi bước vào tòa nhà này còn tưởng rằng sẽ không gặp phải thứ gì quá nguy hiểm, dù sao thì tòa nhà số 4 tổng cộng cũng chỉ lớn như vậy, không thể tồn tại số lượng lớn chấp niệm và quỷ quái như bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng thực tế chứng minh hắn đã quá sai lầm.

Đối với một đứa trẻ tâm trí chưa trưởng thành mà nói, một căn phòng có thể là thế giới mà nó không thể đi ra, một vật phẩm có thể khơi dậy nỗi sợ hãi của nó, một chiếc tủ quần áo có thể mang đến cho nó sự tuyệt vọng ngột ngạt.

Nắm lấy tay nắm cửa từ từ đẩy về phía trước, căn phòng ngủ sau cánh cửa tràn ngập các loại hình vẽ bằng bút màu, che giấu mọi ác mộng và nỗi sợ hãi của một đứa trẻ.

Tuyệt vọng trở thành tinh linh đang hát, trên chiếc thắt lưng của bố mọc ra những con mắt, đồ mỹ phẩm của mẹ đã trở thành cơ quan trong cơ thể quý giá của con người, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.

Trên mỗi viên gạch lát sàn đều có viết các câu hỏi và lựa chọn, trong căn phòng này mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, nếu trả lời sai liền sẽ bị trừng phạt và chửi mắng.

Những tấm rèm nặng nề dường như chứa đầy chì, người bình thường không thể tùy tiện mở ra đóng lại được.

Trên chiếc giường phủ đầy gai đen, bên dưới giường là đủ các loại thi thể của nhiều loài bọ, một con rối khổng lồ đang nằm ở bên giường giả vờ như đang ngủ, cô ấy để tóc rất dài, cúc áo làm thành đôi mắt rất sáng rất to, nhưng vì cái đầu và vai được khâu vào nhau, cô không thể cúi đầu xuống, không thể nhìn thấy một đứa trẻ yếu ớt và cần được bảo vệ hơn cô.

Trên thể xác màu trắng bôi đủ loại mỹ phẩm kém chất lượng, cô có một làn da toát ra mùi thơm, nhưng từ những vết nứt trên da có thể thấy trong cơ thể cô toàn là xác động vật đã chết.

Tiếng đinh đong, đinh đong lại vang lên, công viên vui chơi nhỏ của đứa trẻ bắt đầu hoạt động, những bức vẽ trên tường sống lại, đứa trẻ và bạn máu thịt mơ hồ chơi đùa vui vẻ, cho đến khi tiếng chuông cửa reo lên.

Hàn Phi liếc nhìn về phía sau một cái, trong nhà sớm đã thay đổi, bùa chú và tượng thần toàn bộ đều đã biến mất, phòng khách cũng trở nên giống như phòng ngủ, hắn dường như đã rơi vào cơn ác mộng của đứa trẻ số 4.

Con mèo ở tầng dưới đang sinh, phát ra những tiếng kêu kì lạ, con thạch sùng ở tầng trên thò đầu ra nhìn trộm, dù sao thì bọn chúng cũng chỉ nhìn thôi chứ không ai có gan đập kính cả.

Tiếng chuông cửa vang lên càng lúc càng thúc giục, người bên ngoài cửa chống trộm dần dần mất đi kiên nhẫn, bắt đầu điên cuồng đập cửa, anh ta càng ngày càng dùng lực, cánh cửa kim loại cũng bắt đầu rung lên càng lúc càng kịch liệt.

"Con rối bằng vải tượng trưng cho người mẹ, vậy thì người ngoài cửa đại diện cho người bố sao?"

Con mèo khó sinh và con thạch sùng nhìn trộm dường như là những người hàng xóm hờ hững, mọi thứ trong mắt đứa trẻ đều khác xa với hiện thực, lại vừa có mối quan hệ nhất định với hiện thực.

Sau khi tiếng gõ cửa dữ dội vang lên rất lâu, cánh cửa kim loại cuối cùng cũng bị mở ra.

Giày da giẫm trên mặt đất, âm thanh ngột ngạt có chút đáng sợ, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía phòng khách, một bóng đen vô cùng to lớn từ ngoài cửa tràn vào.

Bố của số 4 xuất hiện rồi, đại diện cho bóng tối và ngột ngạt, là bóng đen không thể thoát khỏi trong trái tim của đứa trẻ.

Cơ thể to lớn cọ vào nét vẽ bằng bút màu trên tường, Hàn Phi phản ứng rất nhanh, muốn kéo sợi dây đỏ, nhưng sau khi siết chặt ngón tay lại, phát hiện sợi dây đỏ không còn ở đó, mà mình đã chạm vào ngón tay lạnh lẽo của một đứa trẻ.

Quay đầu lại nhìn, Hàn Phi kinh ngạc nhìn cánh tay của mình.

Hắn không biết mình đã biến thành một đứa trẻ trong bộ quần áo rách nát từ lúc nào, trên người vẫn còn vương mùi hôi thối, giống như mùi của những vết thương mưng mủ.

"Bang!"

Cửa chống trộm bị đóng chặt lại, Hàn Phi còn chưa kịp suy nghĩ về việc mình đã bị trúng chiêu khi nào, thì hắn đã thấy một người đàn ông trung niên có mùi hôi thối từ bóng đen khổng lồ đi ra.

Đôi mắt gã lúc nào cũng luôn đỏ hoe, khuôn mặt gớm ghiếc, không chút yêu thương, chẳng khác gì một con ác quỷ.

Cởi chiếc áo khoác có vật nôn, cơ thể của người đàn ông gần như dung hợp với bóng đen, gã một bước là đã đi tới trước mặt Hàn Phi, bóp lấy cổ của hắn.

Khoảnh khắc đó, Hàn Phi đã thật sự cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, nhưng rất nhanh, người đàn ông bóng đen lại nhìn thấy bộ nội tạng mới toanh trên bàn con rối.

Gã ném mạnh Hàn Phi xuống đất, dùng hai tay nắm lấy góc bàn, hất bàn trang điểm lật đổ xuống đất.

Những thứ nội tạng đó hét lên thảm thiết, điều quỷ dị là tất cả những tiếng hét đều đến từ một người đàn ông khác.

Sau khi nghe xong âm thanh đó, bố của số 4 càng tức giận hơn, gã giẫm nát nội tạng trên mặt đất, lại tóm lấy một vài cái nhét vào người con rối.

Con rối để tóc dài vẫy vẫy hai tay, nhưng dù sao sức lực cũng không thể bằng người đàn ông, cô ta muốn hét lên, nhưng cô ta là một con rối lại không có miệng.

Người đàn ông xé bụng con rối, đem những thứ nội tạng vỡ nát ấn vào bụng cô ta, như vậy cũng chưa vừa ý, gã lại đem đầu của mình nhét vào người con rối, cắn xé cơ thể nó.

Ý nghĩa của những cảnh tượng này, Hàn Phi đã không muốn nghĩ tới nữa, hắn lẳng lặng chạy vào phòng bếp.

Phải làm như thế nào, số 4 đã đưa ra câu trả lời ngay từ đầu.

Không phân biệt đúng sai, rất nhiều bi kịch đã xảy ra ở những góc khuất không thể để ý, đáng tiếc những chuyện trong quá khứ là không thể thay đổi, Hàn Phi chỉ muốn thay đổi những bi kịch có thể xảy ra trong tương lai.

Cơ thể đã bị thu nhỏ lại rất nhiều, nhặt con dao làm bếp lên, Hàn Phi lại bước tới cửa phòng ngủ.

Bụng con rối trên giường bị xé nát, những mảnh vải rơi trên xác những con vật, hai tay cô ta bóp lấy cổ của bóng đen, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản đối phương.

Hàn Phi chậm lại, cố hết sức để không phát ra tiếng động, hắn lặng lẽ đi vòng qua phía sau người đàn ông.

Với tư cách là một đồ tể chuyên đi săn đồ tể, hắn biết rất rõ cách giết gã chỉ bằng một đòn tấn công, nhưng số 4 không hiểu những điều này, cậu rất có thể đã luyện tập rất nhiều lần trong đêm khuya, do dự nhiều lần, thử nhiều lần, cho đến cuối cùng hoàn toàn biến bản thân mình thành một con quái vật!

Tiến về phía trước, tìm chuẩn góc độ, nhấn người xuống, dùng sức nặng cơ thể, đâm con dao sắc bén!

"Bà lão nói rằng con trai mình là bị số 4 cắn chết, chuyện mà mình đang làm bây giờ hẳn là chuyện mà cậu ấy chưa làm được trước đây, nhưng lại là chuyện muốn làm."

Hàn Phi với kí ức khiếm khuyết, đưa ra lựa chọn trong cơn ác mộng điên cuồng ngớ ngẩn này, trong lòng hắn cũng rất khó chịu, nhưng đây có lẽ là cách nhanh nhất để kết thúc cơn ác mộng.

Sự rùng rợn của nơi này rất khó để miêu tả, trên thực tế có một số cảnh tượng mà người bình thường chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ suy sụp, cũng chỉ có hắn một người chơi đã thử thách trong thế giới tầng sâu, mới có thể giữ được bình tĩnh.

Hàn Phi nhập vai vào góc nhìn của đứa trẻ, cũng hoàn thành chuyện mà cậu không làm được, người bố là ngọn nguồn của mọi tuyệt vọng bị đâm trúng, trái tim thối rữa và bóng đen bao trùm toàn thân gã đang thu nhỏ lại nhanh chóng, máu màu đen bắn lên người Hàn Phi và con rối.

Hàn Phi vốn đã quen với việc đâm nhiều nhát nên không dừng lại ở đó, hắn muốn rút con dao nhọn của mình ra chém vào đầu con quái vật, nhưng gã đàn ông tức giận không cho hắn cơ hội, vung tay tóm lấy hắn.

Đầu ngón tay sắc bén xuyên thấu vào da thịt của Hàn Phi, những đứa trẻ bình thường có thể đã sớm thấy sợ hãi, nhưng hắn hoàn toàn nhập vào vai số 4, khoảnh khắc đó lại biểu hiện như một con dã  thú phát điên, hắn vậy mà lại chủ động cắn vào cổ người đàn ông.

Khi đối mặt với nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, người đàn ông có sức mạnh vô song lại trở nên rụt rè, cư xử y như trong hiện thực, mất cảnh giác bị Hàn Phi cắn chặt vào cổ.

Cho dù gã có giằng co, đánh đập thế nào, Hàn Phi cũng không chịu buông ra.

Thực ra Hàn Phi hiểu rõ hơn ai hết rằng đây có thể là cơ hội duy nhất của mình.

Cơn ác mộng của số 4 là để tất cả mọi người trải qua nỗi tuyệt vọng và đau đớn của mình, rồi chìm nghỉm tại đây, Hàn Phi dứt khoát dùng cách mà số 4 phản công trong hiện thực để phân định thắng bại.

Trên người hắn ngày càng có nhiều vết thương, bị đánh đập, hành hạ, hắn cắn răng chịu đựng cho đến khi bóng đen của người đàn ông đó dần dần lui xuống.

Số 4 đã luôn sống trong nỗi sợ hãi trước khi cắn chết người đàn ông, sau khi cắn xé nỗi sợ hãi đó, cậu đã đi đến một thái cực khác, trở thành biểu tượng của cái chết và bất hạnh trong số 31 đứa trẻ mồ côi.

Máu đen xộc vào miệng thấm ướt y phục, người đàn ông không chống đỡ được nữa, Hàn Phi giẫm lên lưng gã đứng lên.

Con rối trên giường ném đủ các loại vật phẩm về phía Hàn Phi, loại căm ghét và sợ hãi được thể hiện rõ ràng mà không cần dùng đến giọng nói.

"Đến lượt mày rồi..." Hàn Phi thương tích khắp người, rút con dao sắc bén đi về phía con rối, hắn cũng có khoảnh khắc do dự, nhưng cuối cùng lý trí vẫn khiến hắn đưa ra lựa chọn thứ hai.

Hàn Phi không biết tiếng cười điên cuồng rốt cuộc đã lấy đi kí ức gì trong tâm trí hắn, nhưng trực giác cho hắn biết có lẽ trước đây hắn chưa từng làm chuyện như này.

Giẫm phải máu đen, khi Hàn Phi dùng dao nhọn đâm vào má con rối, tất cả rèm dày trên khung cửa sổ phòng ngủ đều rơi xuống đất.

Bụi bay mù mịt, ánh trăng đỏ như máu chiếu vào Hàn Phi, hắn dừng việc đang làm, nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ thủy tinh là một nhãn cầu màu đỏ rất lớn, dường như có một con quái vật cao bằng căn hộ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hàn Phi mơ hồ nhớ tới đã từng nhìn thấy một cảnh tượng tương tự, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Một ngón tay đầy sẹo thò vào trong nhà, như thể bóp chết con bọ, đè lên đầu Hàn Phi.

"Hóa ra cậu vẫn còn chưa buông tha cho mẹ mình."

Ngón tay đi thẳng qua vỏ não của Hàn Phi, đi vào tâm trí hắn, không gì có thể ngăn cản, tất cả ký ức mà nó chạm vào đều vỡ vụn.

Nhưng ngay khi ngón tay đó sắp hoàn toàn bóp nát ý thức của Hàn Phi, lại chạm vào một cảnh tượng ký ức nhỏ.

Trong cảnh tượng là một bức ảnh chụp nhóm của ba mươi đứa trẻ mồ côi, bức ảnh đó là của người thợ sơn đã tặng cho Hàn Phi ở trung tâm thương mại lúc nửa đêm, cũng là vật phẩm nguyền rủa rank D đầu tiên mà Hàn Phi có được.

Những ngón tay khổng lồ lướt trên bức ảnh, như thể đang vuốt ve khuôn mặt của những đứa trẻ.

Con ngươi toàn tia máu chớp chớp, lập tức phá tan cơn ác mộng mà Hàn Phi đang bị mắc kẹt, cũng vào lúc này, hàng ngàn nguyền rủa bao phủ khắp cơ thể hắn, bao bọc hoàn toàn cho hắn.

Tầm mắt Hàn Phi trở lại bình thường, hắn đã bước ra khỏi cơn ác mộng của số 4, vẫn dừng ở cửa phòng ngủ.

"Tại sao anh lại có... bức ảnh của chúng tôi?"

Giọng nói non nớt của đứa trẻ phát ra từ trong phòng, giọng điệu của cậu ấy nghe rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro