Chương 700: Tâm trí, thần hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà lão ngồi một mình trước tủ đá, dùng hai tay vung con dao một cách điêu luyện, tiếng cạo vảy cá và đoản ca ngân nga trong miệng kết hợp với nhau, khiến người nghe cảm thấy toàn thân nổi hết da gà.

Hàn Phi đứng ở cửa khẽ ho nhẹ một tiếng, động tác trên tay bà lão lập tức dừng lại, căn nhà phút chốc trở nên im lặng.

Đôi bàn tay đầy vảy cá và vết máu từ từ duỗi ra, bà lão kéo chiếc khăn trên đầu xuống, sau khi che được nửa khuôn mặt, mới rụt rè quay đầu nhìn ra cửa sau.

Đôi mắt sáng trong như viên ngọc đen, căng mọng, như được đánh bóng bởi dòng nước không ngừng.

"Mọi người đến đây ăn tối à? Thật ngại quá, đầu bếp không có ở đây, nếu như thực sự quá đói, tôi có thể tùy tiện làm thứ gì đó cho mọi người ăn." Giọng của bà lão trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình, cũng không có cảm giác già nua khàn khàn: "Yên tâm đi, không tính tiền."

Ngửi thấy mùi hôi thối trong nhà, Diêm Lạc và người chơi kia đều không muốn ăn, nhưng trên mặt Hàn Phi lại nở ra nụ cười: "Vậy thì làm phiền bà rồi."

Hắn nói chuyện rất lễ phép, dáng vẻ nho nhã dịu dàng hoàn toàn khác với trước đây, cứ như là hai con người vậy.

"Không phiền đâu, thị trấn của chúng tôi là dựa vào du lịch để phát triển, giúp đỡ mọi người chính là giúp đỡ cho chúng tôi." Trong lời bà lão dường như còn có ẩn ý khác, khi Hàn Phi đang muốn nhìn rõ biểu cảm của bà lão, bà đã xoay người lại rồi.

Bà cởi chiếc tạp dề phủ đầy vảy cá ra, ném xuống bồn nước bên cạnh, cầm con dao chuyên dùng để cạo vảy cá đi vào một căn phòng khác ở phòng bếp phía sau.

"Hàn Phi, anh có chắc muốn ăn ở đây không?" Người chơi là nhân viên cứu hộ trong hiện thực có chút sợ hãi, anh ta có biết một số kỹ năng sinh tồn, kỹ năng nước cũng rất tốt, nhưng đó chỉ là so với người bình thường, nếu thực sự bảo anh ta cướp người từ trong tay thủy quái, anh ta cũng rất lo sợ.

"Khó khăn lắm mới gặp được một người sống, vẫn nên chịu khó trò chuyện thì tốt hơn." Sau khi bà lão đi khỏi, Hàn Phi đi về phía tủ đông và bồn rửa, hắn nhìn vảy cá trên mặt đất, nhặt lên một cái vảy màu đen vẫn còn dính thịt và máu: "Anh có biết đây là vảy của loại cá nào không?"

"Chưa từng thấy cái vảy nào to và cứng như vậy, chẳng lẽ là cá rắn xương khổng lồ?" Nhân viên cứu hộ cau mày đi theo sau Hàn Phi, anh ta bịt miệng và mũi lại, dịch axit cứ trào từ trong dạ dày lên, căn nhà này thật sự quá thối.

"Vậy anh thử nhìn xem trong tủ đông này có những loại cá nào? Có loài nào tương đối đặc biệt không?" Hàn Phi bảo nhân viên cứu hộ đi kiểm tra tủ đông, còn mình thì đứng bên cạnh bồn rửa.

Khi bà lão đi khỏi, có một hành động tưởng như rất ngẫu nhiên nhưng lại là có chủ ý, sau khi bà cởi tạp dề ra, không treo nó vào móc mà ném thẳng vào bồn rửa, để tạp dề nổi lên trong bồn, che đi mặt nước.

"Anh đang nhìn gì đó?"

"Khi chúng ta đi vào, bà lão đang cạo vảy cá, nhưng sau khi chúng ta vào rồi, con cá mà bà ấy đang cạo đã biến mất. Tôi nghi ngờ rằng khi bà ấy cởi tạp dề ra, đã quấn con cá vào trong tạp dề, rồi ném thẳng vào bồn rửa." Hàn Phi nói ra một số chi tiết mà người khác hoàn toàn không để ý, hắn không để ý đến Diêm Lạc, cầm móc sắt bên cạnh vớt tạp dề ra.

Bồn nước dài hai mét rộng một mét cũng không biết là được dùng để làm gì, bên trong chứa đầy một bồn nước bẩn đục ngầu, bốc mùi hôi thối nồng nặc.

"Dùng nước này bất kể là để nuôi hay rửa cá, nếu ăn vào chắc sẽ chết người?" Nhân viên cứu hộ đã kiểm tra xong tủ đông: "Trong đó đều là những loại cá thường thấy, không có gì đặc biệt."

Hàn Phi không đáp lại nhân viên cứu hộ, mắt nhìn chăm chú vào trong bồn rửa, trong đầu bắt chước động tác ném tạp dề của bà lão.

"Nếu có con cá giấu trong tạp dề, có lẽ nó sẽ rơi xuống đây." Xắn tay áo lên, Hàn Phi thò tay vào bồn rửa dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên cứu hộ.

Trái với dự đoán của hắn, cái bồn có vẻ nhỏ nhưng lại rất sâu, cả cánh tay đã hoàn toàn chìm trong đó, mà còn chưa chạm đến đáy.

"Sâu vậy sao?"

Không tìm được thứ ném vào bồn rửa, Hàn Phi đành phải bỏ cuộc, nhưng vừa định rút tay ra, thì đầu ngón tay chạm phải thứ gì đó trơn tuột, giống như thịt cá bị cạo vảy ra vậy.

Hắn duỗi năm ngón tay ra nắm lấy nó, nhưng điều khiến sắc mặt hắn hơi thay đổi là, thứ mình bắt được không phải là một con cá, mà là năm ngón tay.

"Đó là bàn tay của một người!"

Thứ mà bà lão cứ cạo vảy nãy giờ không phải là cá, mà là một bàn tay bị đứt?

Khoảnh khắc trong đầu đang suy nghĩ, Hàn Phi đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng rất lớn, cánh tay của hắn như bị miệng một con cá lớn cắn vào, cả người ngã về phía bồn rửa!

Vào thời khắc mấu chốt, một chân Hàn Phi giẫm lên thành bồn rửa, con mèo xấu xí trong ba lô cũng kêu lên, "con cá lớn" đó mới chịu buông ra.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, khuôn mặt Hàn Phi chỉ còn cách mặt nước đục ngầu bẩn thỉu một xíu, hắn vội vàng rút cánh tay ra.

Nội tạng của cá và máu chảy xuống dọc theo cánh tay, Hàn Phi không chút để tâm, hắn chú ý nhìn kỹ bàn tay của mình, trên cổ tay có một vòng dấu răng, không phải dấu răng sắc nhọn, là dấu răng của một người sống.

"Trong bồn nước có thi thể của thi biến?" Hàn Phi còn muốn tiếp tục kiểm tra, nhưng bà lão từ một căn phòng khác sau bếp đã đi ra, nhân viên cứu hộ cũng rất hiểu chuyện đứng trước mặt hắn, dùng cơ thể giúp hắn che đi cánh tay.

Bà lão vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, đầu và mặt của bà đều bị khăn đội đầu che kín, cũng không nhìn ra được biểu cảm gì: "Chỗ này khá lộn xộn, mọi người vào nhà hàng đợi đi."

Trang phục trên người bà cũng toát ra một mùi tanh của cá, như thể đã rất lâu chưa thay, toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ đôi mắt, chỉ còn hai tay lộ ra bên ngoài, trong đó cổ tay trái của bà vẫn còn đang quấn băng, không biết là do bị thương hay là để che giấu thứ gì đó trên da.

"Vậy thì làm phiền bà rồi." Hàn Phi và nhân viên cứu hộ đi cạnh nhau cũng rời phòng bếp, Diêm Lạc theo sát phía sau.

Ở giữa bếp sau và đại sảnh nơi thực khách dùng bữa là một hành lang, những thực khách hoàn toàn không thể nhìn thấy quang cảnh ở bếp sau, cũng rất khó ngửi thấy mùi thối ở đó.

Tùy tiện tìm một chỗ trong đại sảnh ngồi xuống, Hàn Phi lau sạch vết máu trên cánh tay, liếc nhìn bốn phía xung quanh.

Nhà hàng cá này trông không giống như một tòa nhà bỏ hoang, trên bàn, ghế ngồi và quầy thu ngân không có một hạt bụi, chỉ có một số vết nước, như thể trên người thực khách đến đây đều bị ngâm qua nước vậy.

Tổng thể nơi đây cũng khá sạch sẽ, trang trí rất đặc sắc, trên tường có treo rất nhiều ảnh, đa số đều là khách du lịch câu được con cá lớn bên hồ, sau đó cùng nhau chụp ảnh lại.

"Hàn Phi, anh nhìn cái này đi." Nhân viên cứu hộ chỉ vào khung ảnh trên tường: "Mặt con cá này sao lại giống người vậy?"

Càng đến gần ảnh chụp ở quầy, con cá bên trên lại trông càng kỳ lạ, mà nơi gần quầy nhất chỉ có khung ảnh, ảnh bên trong đã bị người ta bỏ đi.

Sau gần 20 phút chờ đợi, mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ hành lang tối om, bà lão bê một cái chậu sắt đi ra.

"Đợi lâu rồi, hiện giờ chỉ có mình tôi ở nhà hàng, nên làm cũng hơi chậm." Bà lão đặt cái chậu sắt lên bàn ăn, thịt cá màu trắng sữa bị ớt nhuộm đỏ, cá thơm cay, khiến người ta nhìn đã muốn ăn.

Khách du lịch chưa nhìn thấy quang cảnh bếp sau chắc chắn sẽ ăn ngấu ăn nghiến, nhưng đám người Hàn Phi đều không có chút cảm giác ngon miệng nào.

"Hiện tại trong nhà hàng không có cơm hay mì, nếu không đủ, tôi có thể làm thêm cho mọi người một cá nữa."

"Một cá?" Khóe môi Hàn Phi khẽ động đậy, hắn mới chỉ nghe nói qua một người, đây là lần đầu tiên hắn nghe cách dùng từ một cá như vậy, cảm giác cá đó không phải là người bình thường.
Trong tiếng trung lượng từ dùng cho một con cá và cho một người là khác nhau, ở đây bà lão đã dùng lượng từ dùng cho người để ám chỉ con cá.

Nhân viên cứu hộ và Diêm Lạc đều không dám động vào, đến con mèo xấu xí khi nhìn thấy cũng lắc đầu không ngừng kêu meo meo.

"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, để nguội rồi sẽ bị tanh đấy." Bà lão đặt chậu sắt xuống, định đi vào bếp sau, nhưng lại như nghĩ ra điều gì, dừng lại dặn dò một câu: "Trời tối rồi, tốt nhất mọi người đừng đi lung tung bên hồ, hãy tìm một nơi ngủ lại trong thị trấn đi."

"Bên hồ rất nguy hiểm à? Chúng cháu còn đang chuẩn bị đi câu cá buổi tối nữa." Vẻ mặt Hàn Phi trông thì rất đơn giản, thoạt nhìn chỉ giống như một người mê câu cá bình thường.

"Tuyệt đối đừng đi." Giọng bà lão vô cùng nghiêm túc: "Tôi cũng không muốn gạt mọi người, sở dĩ thị trấn này đang xây dở bị buộc phải dừng lại là bởi vì hình như trong hồ có một con thủy quái, đã có tận mấy người mất tích ở đó rồi."

"Thủy quái?" Nhân viên cứu hộ lau mồ hôi trên trán, anh ta biết Hàn Phi là muốn mình xuống nước, nếu như thực sự có thủy quái trong hồ, vậy thì đi xuống sẽ chính là tự tìm cái chết.

Vừa nghĩ đến con quái vật kinh khủng chưa rõ đó, anh ta đã không kiểm soát được mà bắt đầu hoảng sợ.

"Vốn dĩ thị trấn này rất náo nhiệt, còn chưa xây dựng xong đã có rất nhiều người đam mê câu cá đến đây chơi, bọn họ có mối quan hệ rất tốt với những công nhân làm ca đêm, câu được cá sẽ mang thẳng đến nhà hàng để chế biến, chúng tôi cũng chỉ thu phí chế biến thôi. Mọi người đều rất vui vẻ thân thiện, ông chủ và nhà đầu tư cũng rất coi trọng nơi này, nhưng từ một đêm nọ, mọi thứ đã thay đổi." Bà lão không có vẻ là người xấu, bà đang nhắc nhở Hàn Phi rất nghiêm túc.

"Xảy ra chuyện gì thế ạ?" Sự chú ý của ba người Hàn Phi đều tập trung vào lời nói của bà lão.

"Đầu tiên là người câu cá đêm biến mất, các nhân chứng nhìn thấy cũng nói rất khác nhau, có người nói rằng người mất tích dường như đã câu được một con cá rất lớn, không cẩn thận đã bị kéo xuống hồ, sau đó không bao giờ xuất hiện nữa. Còn có người thì nói rằng người mất tích cứ câu câu rồi tự mình đi xuống hồ, biến mất bặt vô âm tín."

"Sau đó, các công nhân xây dựng trong thị trấn cũng lần lượt xảy ra chuyện, có người chết một cách bí ẩn trong giấc ngủ, người nằm trên giường, nhưng nguyên nhân tử vong lại là do đuối nước mà chết."

"Về sau nữa, lại xảy ra những chuyện quỷ dị hơn, những người thường ăn cá lớn ở hồ gần đó bắt đầu mọc một thứ giống như vảy cá trên cơ thể, trong cơ thể những người đó vào ban đêm sẽ phát ra tiếng động lạ, chờ đến ban ngày, người ta đến kiểm tra, phát hiện trên giường của bọn họ chỉ còn lại vảy cá và một ít máu thịt, người đã biến mất, mọi người đều nghi ngờ là chạy xuống hồ, trở thành quỷ nước."

Trong nhà hàng cá chỉ có một ngọn đèn nhỏ, ánh đèn leo lét chiếu vào khuôn mặt bà lão đang trùm khăn, có chút đáng sợ.

"Tóm lại mọi người đừng đến gần hồ lớn vào ban đêm. Ngủ một giấc thật ngon, chờ đến khi trời sáng hãy rời đi."

"Cám ơn bà đã nhắc nhở." Hàn Phi sẽ không để cho bà lão cứ như vậy rời đi, hắn chú ý tới một chi tiết: "Vừa rồi bà nói từ một đêm nọ, mọi thứ đều đã thay đổi, vậy bà còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì vào đêm đặc biệt đó không?"

Mộng cử hành nghi thức tái sinh bên hồ, đêm đó hẳn là lúc Mộng chuẩn bị cho buổi lễ.

"Đêm đó là ngày cúng thần hồ, đóng cửa hồ, cấm câu cá, những người dân gần đó dựa vào hồ để kiếm miếng ăn đều sẽ đến, mọi người đều rất náo nhiệt vui vẻ, cầu mong mưa thuận gió hòa trong năm tới. Nửa đêm sau, người già trong làng sẽ thỉnh tượng thần hồ đã đặt ở từ đường ra, sau đó tìm một đứa trẻ mồ côi, mang theo cống phẩm tam sinh lên đảo cúng bái."

"Lên đảo?" Hàn Phi chớp mắt một cái.

"Giữa trung tâm hồ lớn có một hòn đảo biệt lập, khi cúng thần hồ sẽ đặc biệt tìm được một đứa trẻ mồ côi không cha, không mẹ, không vướng bận, ăm cơm của trăm họ lớn lên, đêm đó vấn đề lớn nhất nằm ở trên người cô nhi đó." Giọng bà lão trở nên vội vã: "Bao năm qua cuộc sống tốt lên rồi, làng xóm và thị trấn gần đó không có cô nhi và phù thủy, ông chủ của thôn nghỉ dưỡng đã tự mình đến viện phúc lợi đón một đứa trẻ về, kết quả trong quá trình đứa trẻ đó ngồi thuyền lên đảo, đã rơi xuống hồ cùng với tượng thần, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể."

"Quả thật là một điềm không lành." Hàn Phi cảm thấy bà lão không biết đến tồn tại của Mộng, cho nên đã đổ lỗi mọi chuyện cho nghi thức cúng thần, đứa trẻ mồ côi đêm đó rất có thể liên quan đến Mộng, thậm chí ông chủ xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đây cũng có khả năng là người bị Mộng mê hoặc: "Vậy chúng ta có cách nào để bù đắp được không?"

"Không biết, bây giờ chúng tôi còn không rõ sống trong hồ rút cuộc là thần hồ hay là quỷ hồ nữa." Bà lão lắc lắc đầu: "Nếu như cậu có hứng thú với những thứ này, có thể chờ đến khi trời sáng, đến trung tâm cho thuê thuyền để hỏi, người phụ trách ở đó từ nhỏ đã lớn lên bên hồ, được ông chủ khu nghỉ dưỡng đặc biệt thuê đến."

"Được, cháu biết rồi."

Hàn Phi vừa dứt lời, phòng bếp sau đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, kẽo kẹt vang lên, một cánh cửa phòng bếp sau dường như bị mở ra.

Ánh mắt của bà lão đột nhiên trở nên có chút hoảng hốt: "Mọi người hãy nhớ kĩ, tuyệt đối không được đến gần hồ nước đó, buổi tối hãy ngoan ngoãn ở trong phòng, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Đúng rồi, vẫn còn một điểm quan trọng nhất, tuyệt đối đừng ngủ say."

Sau khi nói xong, bà lão vội vàng chạy về phía phòng bếp sau, có lẽ là bởi vì quá vội vàng, tay trái của bà không cẩn thận va vào quầy, băng quấn quanh cổ tay hơi lỏng ra một chút, lộ ra thịt đỏ tươi hở cả mạch máu bên dưới.

"Thịt thật mềm, giống như cá bị cạo vảy vậy."

Ánh mắt Hàn Phi hoàn toàn khác với vừa rồi, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Diêm Lạc: "Nghi thức của Mộng tổ chức ở bên hồ, hồ này gọi là Tâm Trí, bà lão dặn dò chúng ta buổi tối tuyệt đối không được ngủ, ba điều này dường như có liên quan đến nhau."

"Càng kéo dài, thì xác suất tái sinh của Mộng sẽ càng cao, tối nay chúng ta hãy hành động đi?" Mẹ của Diêm Lạc có chút bất an, bà không thích Mộng, cũng không thích Hàn Phi cho lắm.

"Đương nhiên." Hàn Phi từ trong túi lấy ra một tờ tiền, đặt ở trên bàn, xách ba lô đi đến trung tâm cho thuê thuyền.

Trong toàn bộ khu nghỉ dưỡng, trung tâm cho thuê thuyền là tòa nhà gần hồ lớn nhất, đám người Hàn Phi lần này cẩn thận kiểm tra tất cả các phòng, cuối cùng họ tập trung vào phòng ngủ riêng của người phụ trách.

Trong phòng có một mùi tanh của cá, trên tường vương vãi một ít cỏ nước bốc mùi thối, trên giường trong phòng ngủ có một vệt nước lớn và máu, còn có một ít vảy cá mỏng.

"Hình như nó vừa mới rời đi chưa lâu."

Hàn Phi đang tìm đồ hữu dụng trong nhà, khi hắn lật giường lên, phát hiện dưới giường có một pho tượng thần cổ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro