Chương 718: 100 điểm tích lũy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi nhớ lại câu nói cuối cùng kia của người đàn ông mặt quỷ, cho đến khi đối phương biến mất hoàn toàn. "Bây giờ chúng ta cũng đi tới công viên vui chơi à?" Lý Quả Nhi cầm thư mời bước xuống xe: "Vừa rồi sau khi con bướm thịt bị giẫm chết, chúng ta lại được thêm chín điểm, hiện tại là chín mươi chín điểm."

"Còn thiếu 1 điểm?"

"Thông thường mà nói, giết chết một ác quỷ sẽ được thưởng 10 điểm, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Lý Quả Nhi đưa thư mời cho Hàn Phi: "Nếu những người tham gia trò chơi khác biết chúng ta đã đạt được 99 điểm, nhất định sẽ giết chúng ta bằng mọi giá."

"Nếu giết một con ác quỷ chưa đủ, thì giết mười con, để máu linh hồn nhuộm đỏ tấm thẻ."

Hàn Phi vừa dứt lời, Diêm Lạc ở bên cạnh đột nhiên nói: "Mục đích chính của trò chơi tử vong trong công viên vui chơi là lựa chọn người quản lý mới, với tư cách là người quản lý công viên, không thể chỉ biết giết chóc."

"Chị biết làm thế nào để đạt được 1 điểm cuối cùng à?"

"Bây giờ cậu có hai cách để qua cửa, một là giết chết những người tham gia trò chơi khác, giống như Não tiền nhiệm vậy, còn có một cách khác chính là cứu người."

"Cứu người?"

"Đúng vậy, thật ra cứu mạng một người cũng sẽ được cộng điểm tích lũy, chỉ là rất ít, kém xa so với điểm cộng giết người. Nhưng nếu cậu muốn có được 1 điểm cuối cùng thì vẫn phải dựa vào cứu người mới được." Mẹ của Diêm Lạc cũng không có cố ý che giấu, bà biết rất rõ việc đạt được 100 điểm khó khăn như thế nào: "Tôi chưa bao giờ nghe nói có ai qua cửa với 100 điểm, vì vậy tôi cũng không biết cần cứu được bao nhiêu người mới có thể tròn 100 điểm."

"Số người tôi cứu còn chưa cứu đủ hay sao?" Hàn Phi nhìn xuống dao tái sinh: "Trò chơi tử vong là để lựa chọn ra quản lý Não, nếu cuối cùng Lý Quả Nhi đạt được 100 điểm, cô ấy rất có khả năng sẽ trở thành người quản lý Não nhiệm kì tiếp theo, giả sử nếu như mình lại nhận được sự chấp nhận của quản lý Quỷ, vậy thì trong số năm người quản lý của công viên vui chơi phía mình đã chiếm hai vị trí rồi."

Qua cửa rất khó, nhưng Hàn Phi vẫn không chuẩn bị từ bỏ.

"Hãy để tiếng cười điên cuồng kéo dài thêm đi, anh ta làm người xấu, còn mình làm người tốt, chờ khi công dân của cả thành phố phát hiện ra rằng công viên vui chơi là nguồn gốc của thảm họa, không có công viên vui chơi mới là vì lợi ích của mọi người, thì mọi thứ sẽ càng dễ dàng để hoạt động hơn."

Sau khi xác định kế hoạch, Hàn Phi lập tức khởi hành, để cho Đại Nghiệt sai khiến quỷ nước trải khắp mạng lưới nước ngầm, dẫn dắt tất cả những công dân đặc biệt đi săn giết quỷ quái.

Oán niệm thông thường để cho những công dân đó tự giải quyết, còn Hàn Phi chỉ chịu trách nhiệm với ác quỷ, oán niệm cỡ lớn và một số lệ quỷ biến dị.

Trong suốt thời gian cả một đêm, Hàn Phi đã quét dọn tất cả mười con phố gần cư xá Hạnh Phúc, có điều hắn cũng phát hiện rất khó để giết hết những con quái vật tuyệt vọng liều mạng trốn khỏi thế giới tầng sâu, để khôi phục hoạt động cơ bản nhất của thành phố, vậy thì cần nhiều hơn thế những công dân đặc biệt có năng lực mới được.

Sức mạnh của một người là có hạn, may mắn thay, Hàn Phi đã sớm hiểu điều này, hắn vẫn luôn bồi dưỡng và giúp đỡ những công dân đặc biệt đó, coi bọn họ như những hạt giống hy vọng.

Bệnh viện, trường học, nhà máy chế biến thực phẩm và các tòa nhà đã được Hàn Phi chiếm lại, cuối cùng hắn đến trung tâm phát sóng và đài truyền hình.

F và bố mẹ nuôi của hắn đã vu khống hắn ở đây, bây giờ hắn muốn mọi người nhìn thấy một mặt thật của mình.

Sau khi dọn sạch đài truyền hình, Hàn Phi nhờ nhân viên ẩn náu ở đây phát tín hiệu, đồng thời nhờ vài nhiếp ảnh gia đi cùng chụp ảnh hắn giải cứu công dân.

Ngày càng có nhiều công dân được Hàn Phi cứu giúp, hầu hết bọn họ đều trở thành những người ủng hộ hắn, cái tên Hàn Phi cũng được lưu truyền trong thành phố, hắn dựa vào hành động thực tế dần dần xoay chuyển ấn tượng của mọi người đối với mình.

Nhân lúc thông tin liên lạc hoàn toàn bị gián đoạn, một số lượng lớn công dân đặc biệt đã liên lạc với những người sống sót trong cư xá Hạnh Phúc, mạng xã hội bị sập đã được kết nối lại, tòa nhà đổ nát dưới nỗ lực của Hàn Phi vậy mà đã ổn định nền móng. Mặt trời có mọc hay không không còn quan trọng, quan trọng là có ánh sáng trong mắt những người còn sống, hắn đang cố gắng truyền tải từng thông điệp một, trong thành phố sụp đổ này, thực ra mỗi một người đều có thể trở thành mặt trời.

Rất nhiều công dân đặc biệt được quỷ quái bảo vệ đã đứng lên, một số lượng lớn các tổ chức tự cứu ra đời, mọi người bắt đầu phân loại các loại quỷ quái, khắc phục nỗi sợ hãi để quan sát điểm yếu của bọn chúng và những thói quen hành vi có thể lợi dụng.

Rất nhiều người quả thực đã chết trong thảm họa này, nhưng mọi người không hề bị đánh sụp, ác ý và thiện ý xung đột ở mọi ngóc ngách của thành phố, từng con người đều đang cố gắng hết sức để tồn tại. Bước qua đêm tối, Hàn Phi đã dành đúng bốn ngày giết chết tất cả những ác quỷ được đề cập trong kịch bản, cứu được hàng chục nghìn người sống sót, giúp đỡ một phần tư thành phố lập lại trật tự.

Những con số trên tấm thẻ màu đen từ từ chuyển sang màu đỏ như máu, sau khi đạt được 1 điểm cuối cùng, con số đã biến thành một bản đồ công viên vui chơi thu nhỏ. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên bản đồ đó có một tòa nhà được đánh dấu lại.

"Tôi coi như đã biết tại sao nó được gọi là thư mời rồi, chỉ sau khi tích đủ 100 điểm, người được mời mới có thể nhìn thấy địa chỉ."

"Cuối cùng có thể kết thúc rồi à?"

Những người đồng hành xung quanh Hàn Phi cũng vô cùng phấn khích, đặc biệt là những người chơi từng đi theo F, bọn họ vẫn còn nhớ những gì F đã nói, chỉ cần tích lũy đủ 100 điểm là có thể rời khỏi trò chơi này, trở về hiện thực.

"Hàn Phi, bây giờ chúng ta tới đó đi! Tôi không thể đợi được nữa rồi!" Nhân viên cứu hộ lớn tiếng thúc giục, anh ta không kiềm chế được cảm xúc của mình, sau khi sống trong địa ngục này lâu như vậy, cuối cùng đã có thể tự do rồi.

Không giống như nhân viên cứu hộ, Tường Vi sau khi biết được Hàn Phi đã tích đủ điểm thì có chút lo lắng, không biết hắn sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, một vài người chơi khác cũng trở nên căng thẳng, mọi người lo lắng hắn một mình rời đi, bỏ bọn họ lại đây.

"Từ khi bắt đầu dị biến đến nay, chúng ta đã mất khoảng một tuần để thiết lập trật tự cơ bản nhất cho thành phố, bây giờ những công dân được quỷ quái che chở đã có thể bảo vệ được mọi người, chúng ta cũng có thể yên tâm rời đi rồi." Hàn Phi bảo tất cả người chơi thu dọn đồ đạc, cùng hắn nhanh chóng rời đi, hắn sẽ không bỏ lại bất kì ai.

"Lão đại, để tôi đi cùng với mọi người đi." A Mãnh muốn đi cùng Hàn Phi, anh vừa mở miệng, rất nhiều công dân đặc biệt được quỷ quái che chở đã đứng ra.

Mấy ngày nay khi Hàn Phi dẫn những công dân đặc biệt đi săn bắt quỷ quái, mọi người dần dần tin lời hắn nói, tất cả tai họa đều là do công viên vui chơi, theo ý bọn họ, hắn lần này qua đó chính là quyết chiến với BOSS phản diện lớn nhất.

"Thành phố này vẫn còn rất nhiều người đang vật lộn bên bờ vực của cái chết, việc mọi người cần làm nhất bây giờ là cứu người, cứu thêm nhiều người hơn nữa!" Hàn Phi gọi mấy người công dân thực lực mạnh nhất đến bên cạnh: "Lần này tôi rời đi có thể rất lâu, mọi người phải tự mò mẫm tìm cách sống chung với quỷ quái, đừng chỉ giết và ăn, mọi người hãy nhớ kĩ, những quỷ quái đó cũng đã từng là người sống."

"Tôi hiểu rồi." Triệu Cô có chút không nỡ để Hàn Phi rời đi, cậu cảm thấy hắn rất giống với thầy giáo và bố mình: "Vậy khi nào anh trở về?"

"Chờ đến khi mặt trời mọc trở lại." Hàn Phi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đợi sau khi những người chơi thu dọn đồ đạc xong, đoàn người lái xe đến công viên vui chơi.

Càng đến gần công viên vui chơi thì càng hỗn loạn, khắp nơi đều là những kẻ điên mất đi lý trí và quỷ quái hung dữ khủng khiếp, trong đó có rất nhiều người dường như đang mắc chứng cười điên cuồng, điên rồ, quái dị, cơ thể dị dạng, bọn họ dường như bị thu hút bởi âm thanh nào đó, không màng tất cả lao về phía công viên.

Để không thu hút sự chú ý của công viên, Hàn Phi đã bắt chước những tiếng cười điên cuồng kia, hắn nhét Đại Nghiệt vào trong quỷ văn.

Với sự hợp tác hết mình của Đại Nghiệt, Hàn Phi thử rất nhiều lần và cuối cùng đã thành công, quỷ văn trên người hắn hoàn toàn biến thành màu đen, nếu không cẩn thận cơ thể sẽ nổ tung.

Tránh toàn bộ quỷ quái ra, những kẻ điên cười điên cuồng kia dường như cũng không quan tâm đến đội của Hàn Phi, bọn họ thuận lợi đến công viên vui chơi mà không gặp quá nhiều trở ngại.

So với trước đây, toàn bộ công viên đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa.

Bầu trời đêm phía trên công viên treo đầy những nhãn cầu to lớn màu đỏ tươi, bọn chúng đang rơi nước mắt máu, vô số tia máu từ xung quanh nhãn cầu buông xuống.

Trong công viên bị vô số nhãn cầu màu máu quan sát, tất cả các thiết bị giải trí đều trở nên nham hiểm và đáng sợ, giống như những công cụ giết người siêu lớn, vô số sinh mệnh chết đi trong tiếng la hét, nhưng lại càng có nhiều những người nhiệt tình đổ xô đến các thiết bị giải trí hơn, không thể chờ đợi để bắt đầu trải nghiệm.

Tất cả mọi người trong công viên dường như đã phát điên, bọn họ cuồng loạn, hoàn toàn bị mê hoặc bởi một giọng nói nào đó, thậm chí hầu hết các nhân viên trong công viên cũng trở nên giống như bọn họ.

"Đây chính là buổi biểu diễn đêm trong công viên hay sao? Quả thật rất khác so với ban ngày." A Trùng hơi sợ hãi, anh ta vươn tay che mắt Phó Thiên lại: "Trẻ con không nên xem cái này thì tốt hơn."

Trên hàng rào cao cao treo đầy "đạo cụ đầu người", bức tường được nhuộm đỏ bằng máu ấm, trên mặt đất còn sót lại rất nhiều quần áo và di vật, một công viên hoạt động vào lúc nửa đêm giống như một cái máy xay thịt hoạt động hết công suất.

"Trong công viên hẳn là vẫn còn hai người quản lý, bọn họ không ra ngoài kiểm soát tình hình à?" Mẹ của Diêm Lạc kinh ngạc khi thấy nơi mình từng làm việc nay lại thành ra thế này: "Không phải chứ! Cho dù là Mộng trèo ra từ thế giới tầng sâu cũng sẽ không tạo nên cảnh tượng hỗn loạn và điên cuồng như vậy!"

"Mộng là một tên khốn nạn, nó thích lợi dụng quy tắc và lòng người. Nhưng bây giờ công viên đang phải đối mặt với một kẻ mất trí hoàn toàn. Không ai trên thế giới này biết gã đó đáng sợ đến thế nào." Hàn Phi dùng chín mươi chín cái mạng xóa sạch ký ức của mình, giúp tiếng cười điên cuồng cởi bỏ mọi gông cùm của ký ức, nói đúng ra, những gì anh ta làm cũng là chuyện người thường không thể tưởng tượng ra được.

Đoàn xe dừng cạnh một tòa nhà bỏ hoang cách công viên không xa, tất cả mọi người xuống xe, đeo mặt nạ của mình lên.

"Tôi đều đã để lại một chút nguyền rủa trên cơ thể mỗi người, nếu là người của mình khi ở gần nhau đều có thể cảm nhận được, chờ sau khi vào công viên, mọi người nhất định phải theo sát tôi, tụt lại phía sau có thể đồng nghĩa với cái chết." Hàn Phi và những người chơi khác lần lượt đeo mặt nạ mặt cười lên.

"Những người đã thiệt mạng hẳn là những du khách không nhận được thư mời, chúng ta biết căn phòng thật hẳn sẽ không có vấn đề gì." A Trùng không ngừng tự an ủi chính mình, vốn dĩ những người chơi kia đều rất phấn khích, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy công viên giống như địa ngục, toàn bộ đều trở nên thấp thỏm.

"Vượt qua cửa ải cuối cùng, là có thể sống sót, mọi người đã không có lựa chọn nào khác nữa rồi." Hàn Phi nắm lấy tay Phó Thiên, đi về phía trước.

Những kẻ điên cười điên cuồng đó đã tránh bọn họ một cách cố ý hay vô ý, một đoàn người đi vào từ cửa chính, đến khung cảnh công viên cuối cùng của thế giới điện thờ này.

Khoảnh khắc bước qua cửa lớn, thế giới trở nên vô cùng ồn ào, âm thanh của tiếng cười điên cuồng gần như xuyên thủng màng nhĩ, tất cả mọi người trong công viên này đều đang điên cuồng cười lớn, bọn họ không thể dừng lại được, vừa cười vừa chạy trốn, vừa cười vừa chơi, vừa cười vừa khóc, cho đến khi chết, vẫn có một nụ cười cường điệu trên khuôn mặt.

"Bọn họ dường như đang không ngừng thử đủ loại trò chơi trong công viên, mục đích của những kẻ điên này là gì?"

Công viên đông nghịt người, ngoài những kẻ điên cười điên cuồng ra, còn có những du khách đeo mặt nạ, nhân viên đờ đẫn như con rối, và đủ loại quỷ quái bám trên thể xác người sống.

Đám yêu quái nhảy múa đều không đủ để miêu tả cảnh tượng trước mắt, Hàn Phi vừa bước vào cũng cảm thấy hơi chấn kinh, có điều hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại, liếc mắt nhìn qua từng du khách một.

Theo như thỏa thuận ban đầu của hắn với tiếng cười điên cuồng, anh ta lúc này hẳn là đang trốn trong một du khách nào đó, anh ta vẫn luôn ở trong công viên không rời đi, nhưng không ai kể cả quản lý công viên tìm thấy anh ta.

"Một người mà đã tạo ra một mớ hỗn độn như vậy, tôi đã đánh giá hơi thấp anh ta rồi." Nhóm người Hàn Phi có mục tiêu rõ ràng, trước khi bọn họ thu hút thêm sự chú ý, đã lao thẳng về phía địa chỉ hiển thị trên thư mời.

Công viên vui chơi dị hóa đang không ngừng lớn lên, diện tích chiếm dụng cũng lớn đến khó tin, đủ các loại thiết bị giải trí màu máu như quái vật bò ra từ ác mộng, hung tợn đáng sợ, số lượng còn nhiều đến kinh ngạc.

"Chính là phương hướng đó, động tác nhanh lên!"

Những người chơi theo bước chân của Hàn Phi, bọn họ đi qua nhiều thiết bị giải trí khác nhau, tránh một số hạng mục giải trí lớn ở đây, cuối cùng dừng lại trước một khu phức hợp cao ốc kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro