Chương 720: Hàn Phi và Hàn Phi bị hủy dung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những dòng chữ trên cánh cửa khiến Hàn Phi phân tâm, việc đầu tiên hắn làm khi kí ức chưa được khôi phục là đi tìm người vợ, đó là khởi đầu của mọi thay đổi.

"Người vợ đã vào mê cung? Đây là gợi ý của cô ấy cho mình à?"

"Hàn Phi, những du khách bên ngoài đuổi đến rồi, đừng dừng lại ở đây." Lý Quả Nhi cầm thư mời đứng trước cửa phòng ngủ của đứa trẻ: "Chúng ta nên chọn con đường này."

Căn phòng khách trống trải khiến người ta cảm thấy hoang vắng, khi Phó Sinh bị bao phủ bởi những cảm xúc tiêu cực, cậu có thể chọn cách giao tiếp với bố mẹ mình, mặc dù bố cậu là một tên khốn, nhưng mẹ cậu và mẹ kế đều rất tốt. Thật tiếc khi cậu đã không chọn phòng ngủ của bố mẹ mình mà chọn cách tự nhốt mình trong phòng.

"Người vợ để lại lời nhắn trên cửa, cô ấy hẳn là đã đi theo hướng này." Hàn Phi do dự một lúc, nhưng vẫn quyết định làm theo thư mời, hắn phải đi đến chỗ sâu nhất của tuyệt vọng, tìm lại hộp đen đó: "Người vợ đã vào mê cung trước rất nhiều ngày, cô ấy có thể đã phát hiện ra điều gì đó."

Cảnh tượng sau lưng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn và tiếng huyên náo, một lượng lớn du khách đổ vào mê cung do một thế lực nào đó điều khiển, bọn họ không có bản đồ hay gợi ý, nhưng số lượng lại rất đông, nếu ai đó đủ may mắn, cũng có thể đi vào căn phòng cuối cùng. "Tăng tốc lên, đừng chạm chán những du khách đó." Cả công viên đều điên rồi, tranh cãi và mắng chửi đã là rất lịch sự, nguy hiểm thực sự là những kẻ giết người, bọn họ lấy giết chóc và đập phá làm niềm vui, không có bất kỳ quy tắc nào, không có bất kỳ mục tiêu nào, chỉ đơn giản là để trút bỏ nỗi hận và lửa giận trong lòng.

Đẩy cửa phòng ngủ của đứa trẻ ra, phía sau là dãy hành lang dài của bệnh viện, có sáu phòng bệnh xây dựng cạnh nhau, dường như tương ứng với sáu bệnh nhân.

Trong phòng bệnh số 1 phát ra tiếng kêu cứu, trong phòng bệnh số 2 phát ra tiếng khóc của trẻ con, trong phòng bệnh số 3 có tiếng cãi vã gay gắt nổ ra giữa bệnh nhân và bác sĩ, trong phòng bệnh số 4 máu tươi đang không ngừng chảy.

Trong số sáu phòng bệnh, khiến người ta cảm thấy bất an là số 4, nhưng tuyến đường ghi trên thư mời lại là cửa số 4.

Lúc này, du khách đã đuổi tới, Hàn Phi và những người khác cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, chạy nhanh về phía trước theo lời nhắc nhở.

Phía sau cánh cửa phòng bệnh số 4 là hai chiếc giường bị treo trên không trung, một chiếc chất đống nhiều loại thuốc, còn một chiếc thì khăn trải giường và gối đều bị rạch rách bằng dao nhọn.

Lý Quả Nhi trèo lên giường bệnh bị dao rạch kia, mở vách ngăn ống thông gió trên trần nhà ra.

"Hóa ra đường ẩn giấu ở đây? Nếu không biết đáp án, người bình thường thật sự rất khó tìm được."

Mấy người chui vào đường ống, bò trong đường ống tối tăm và hôi hám.

Càng đi về phía trước, đường ống càng hẹp lại, tệ hơn nữa là bọn họ nghe thấy cửa phòng số 4 bị đâm sầm vào, lượng lớn du khách đang điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng.

Vài phút sau, vách ngăn của ống thông gió do Hàn Phi khôi phục lại đã bị tháo ra, trong đường ống truyền đến âm thanh chuyển động nhanh của một "quả bóng da". Tung! Tung! Tung!

Tiếng đập dồn dập chỉ là bắt đầu, ngày càng nhiều du khách đi vào đường ống, tiếng bước chân lộn xộn như những nốt nhạc đòi mạng.

"Hàn Phi, bên ngoài công viên lại có một lượng lớn những kẻ điên cười điên cuồng đang trèo hàng rào, mục tiêu của bọn họ dường như cũng là công viên vui chơi! Mọi người nhất định phải cẩn thận đấy!"

Giọng nói của người chơi liên tục phát ra từ điện thoại di động của mẹ Tiểu Vưu, bọn họ trốn bên ngoài mê cung, bí mật báo cáo cho Hàn Phi.

Du khách và quái vật trong công viên không có bản đồ hay gợi ý, nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều rồi, không ngừng thử nghiệm cũng sẽ tìm ra một con đường.

"Đi về trước! Nhanh!"

Trèo ra khỏi ống thông gió, bên dưới là phòng phẫu thuật, trên bàn phẫu thuật máu me có vứt trang phục của bệnh nhân, đủ các dụng cụ y tế vương vãi trên mặt đất, rõ ràng đây là một ca phẫu thuật thất bại.

"Bên trái!"

Trong phòng phẫu thuật cũng có hai cánh cửa, cánh cửa bên trái có in dấu tay đẫm máu và cắm một con dao phẫu thuật, đằng sau cánh cửa là tiếng la hét của bác sĩ; phía sau cánh cửa bên phải là tiếng gọi lo lắng của bác sĩ và y tá, bọn họ dường như đang cấp cứu cho bệnh nhân.

Đẩy cánh cửa bên trái ra, bên ngoài căn phòng phẫu thuật này vẫn là phòng phẫu thuật, chỉ là cảnh tượng còn máu me hơn cái trước, bàn phẫu thuật cũng trở thành ghế trói buộc.

Những chiếc răng và kim tiêm rơi khắp sàn nhà, trên tường dán đủ thể loại những khuôn mặt của mỹ nam mỹ nữ khác nhau, trong khay có đặt các mảnh da được cắt từ da xuống.

"Từ cơ thể đến khuôn mặt, bệnh nhân này dường như bị buộc phải thay đổi thành một người khác."

"Vẫn là chọn cửa bên trái!"

Tiếp tục đi về trước, không ngoài dự đoán, xuất hiện trước mắt bọn họ vẫn là phòng phẫu thuật.

Hết cuộc phẫu thuật này đến cuộc phẫu thuật khác, không ngừng phá hủy linh hồn của bệnh nhân, biến anh ta thành một con quái vật từ ngoài vào trong.

Sau mười một cuộc phẫu thuật liên tiếp, khi Hàn Phi đẩy cửa căn phòng thứ mười hai ra, cảnh tượng bên ngoài cuối cùng cũng thay đổi.

Căn phòng không còn là màu sắc bình thường, mọi thứ đều có một lớp sương mù đen bám vào, lớp sương mỏng dường như là một loại nấm mốc nào đó bay lơ lửng trong không khí.

"Cuối cùng cũng không phải là phòng phẫu thuật nữa rồi, trông thấy những vết máu kia khiến tôi hãi hùng khiếp vía." A Trùng vừa muốn hòa hoãn một chút, thì phát hiện Hàn Phi đã dừng lại.

Hàn Phi với tư cách là người dẫn đầu đội ngũ, một khi dừng lại, chứng tỏ phía trước còn thứ còn đáng sợ hơn cả du khách và quỷ quái.

"Bệnh nhân rời khỏi phòng phẫu thuật, nhưng thế giới trong mắt anh ta đã bị bao trùm trong màn sương đen, nhìn cái gì cũng đều toát lên khí tức tuyệt vọng tà ác, con người này đã bị hủy hoàn toàn rồi."

Căn phòng trước mặt tối tăm, ngột ngạt, như thể mọi màu sắc đã bị lột sạch.

"Đây chẳng phải chứng tỏ con đường mà chúng ta chọn không sai hay sao? Bây giờ chúng ta đang từng bước đi sâu vào cốt lõi của mê cung." Mẹ của Diêm Lạc có chút phấn khích, trước đây bà chưa từng đến đây.

"Tốt hơn hết là nên cẩn thận." Hàn Phi tiện tay cầm lên một món đồ, màn sương đen bao bọc món đồ dính vào tay hắn như bào tử, phải mất nhiều sức mới có thể thoát ra được: "Ánh sáng trong thế giới của ông ấy đang dần dần bị dập tắt, bắt đầu sinh sôi một số thứ kỳ lạ, nếu cứ tiếp tục như thế này đi về phía trước, chúng ta cũng có thể chịu ảnh hưởng của ông ấy.

"Ý cậu là chúng ta sẽ bị chìm trong mê cung, trở thành giống như chủ nhân mê cung?" Tường Vi từ khi bắt đầu bước vào mê cung, vẫn luôn giữ vẻ mặt căng thẳng, trong lòng anh ta vô cùng bất an.

"Chúng ta đang từng bước tiếp cận tuyệt vọng cốt lõi nhất của ông ấy, nhưng con đường này không phải ai cũng có thể đi hết, chỉ những người có ý chí mạnh mẽ nhất mới có thể chống đỡ đến cuối cùng. Hàn Phi nghiêm túc nhìn Tường Vi một cái : "Tôi và anh đều là những đứa trẻ trong cô nhi viện đó, cho dù sau này có thế nào, ít nhất ở đây tôi hy vọng anh có thể tin tưởng tôi."

Sau khi cân nhắc một chút, Tường Vi gật gật đầu: "Tôi sẽ tin."

"Đâu cần phải nghiêm túc như vậy đúng không? Chúng ta có bản đồ trong tay, ra khỏi mê cung không phải là chuyện rất dễ dàng hay sao?" Tiểu Giả cõng máy tính xách tay trên lưng, anh ta cả đường cứ bám chặt lấy Hàn Phi, không muốn buông ra: "Đừng bi quan như vậy."

Có lẽ Tiểu Giả có miệng quạ đen bẩm sinh, sau khi anh ta nói xong, mấy người tiến vào căn phòng tiếp theo, sương đen trong phòng hiển nhiên dày đặc hơn một chút. Những căn phòng này đều là những khung cảnh rất đỗi bình thường trong cuộc sống, nhưng trong mắt của chủ nhân mê cung, chúng đầy rác rưởi, tất cả các vật dụng đều toát lên tuyệt vọng, bất cứ thứ gì cũng có thể khiến ông ấy liên tưởng đến cái chết.

Và đây không phải là điều đáng sợ nhất, không thể tránh khỏi tiêm nhiễm; những người chơi vào sương đen dần dần bị ảnh hưởng, trong tâm trí bọn họ bắt đầu xuất hiện những cảm xúc tương tự.

"Chủ nhân của mê cung đã không thể quay trở lại, ông ấy đang tăng tốc đi về phía vực thẳm của sự tuyệt vọng."

Trong căn phòng tiếp theo, sương đen càng lúc càng lớn, thậm chí còn che mất cả ánh sáng.

Tiểu Giả lúc trước còn lạc quan, nay đã ngậm miệng lại, nếu tiếp tục đi về trước, nói không chừng sẽ là một vùng tối đen.

Đẩy hết cánh cửa này đến cánh cửa khác, bước vào hết những cảnh tượng đẫm máu quỷ dị, mọi người đều làm theo hướng dẫn trên thư mời, từng bước rơi vào vũng lầy của sự tuyệt vọng. "Căn phòng thứ năm mươi mốt."

Sau khi đẩy cánh cửa thứ năm mươi mốt ra, tất cả mọi người đều dừng lại, bọn họ nhìn căn phòng mới xuất hiện ngoài cửa.

Trong phòng không có ánh sáng gì, sương đen che khuất mọi thứ, không thể nhìn thấy gì cả, ngay cả khi tử thi và ác quỷ có ngồi xổm trước mặt, người chơi cũng chỉ có thể chạm vào đối phương, sờ mặt đối phương mới xác nhận được danh tính: "Có đi tiếp không?"

Ngay cả khi có bản đồ và gợi ý trong tay, những người chơi đó cũng không thể cầm cự được nữa, bọn họ không biết phía sau còn bao nhiêu căn phòng nữa, cảm giác này có thể ép mọi người đến phát điên.

"Đừng ép buộc bản thân, nếu như thực sự không thể tiến về phía trước, hãy cứ ở lại, tôi sẽ thay mọi người đi tiếp." Hàn Phi không ép buộc mọi người đi với nhau, sau khi hắn cùng Tường Vi thảo luận đơn giản, những người chơi chuẩn bị quay lại, đi đánh lừa những người đằng sau, nhân tiện khám phá những con đường khác trong mê cung.

Mẹ của Diêm Lạc rất muốn ở bên Hàn Phi, nhưng bà đã bị Tường Vi kéo đi.

Cuối cùng chỉ có Hàn Phi và Lý Quả Nhi bước vào căn phòng thứ 51, hai người mò mẫm trong bóng tối để xác định con đường chính xác.

Thực ra Hàn Phi không muốn Lý Quả Nhi đến, nhưng thư mời kia là thuộc về cô ấy.

Trong sương đen không thể nhìn thấy gì, chỉ khi chính Lý Quả Nhi cầm thư mời đến gần đúng lối ra, thư mời mới có phản ứng, sáng lên một ánh sáng máu mờ nhạt.

"Cô có sợ không?"

"Không sao." Lý Quả Nhi kéo áo của Hàn Phi, sương đen có thể nuốt chửng ánh sáng, ngay cả bật đèn ở đây cũng không có tác dụng gì.

"Xin lỗi, đã liên lụy cô rồi."

"Không liên quan gì đến anh, tất cả mọi chuyện tôi làm đều là vì chính mình." Lý Quả Nhi đưa tay sờ sờ đồ vật trước mặt, như thể ở cùng với Hàn Phi, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi nữa.

Màn sương đen che khuất tầm nhìn, tốc độ hai người giảm đáng kể, đôi khi phải mất nhiều thời gian mới xác định được vị trí của cánh cửa.

Trong lúc không còn cách nào khác, Hàn Phi rút dao tái sinh ra, dùng ánh sáng còn sót lại của nhân tính để mở đường.

52, 56, 60

Khi Hàn Phi và Lý Quả Nhi đến căn phòng thứ 70, cơ thể của cô ấy xuất hiện vấn đề, sương đen xuyên vào cơ thể, dưới làn da trắng nõn của cô ấy ngưng tụ những mạch máu màu đen, như thể có thứ gì đó đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể đó vậy.

"Không sao, tôi vẫn chịu được."

Lại đi về phía trước mười căn phòng, chính Hàn Phi cũng cảm thấy sự khó chịu mãnh liệt, đủ các cảm xúc tiêu cực như cá ăn thịt người ngửi thấy mùi máu tanh, điên cuồng xuyên vào cơ thể hắn.

"Cô vẫn ổn chứ?" Hàn Phi nhìn sang Lý Quả Nhi, sắc mặt đối phương trắng bệch như tờ giấy, môi miệng ngả đen.

"Tôi không vấn đề gì." Lý Quả Nhi đẩy cánh cửa trước mặt ra, căn phòng bên ngoài lại xuất hiện biến hóa, bọn họ như đi vào trong cơ thể của không thể nhắc đến, tất cả vật phẩm trong căn phòng đều là máu thịt đan thành, còn toát ra khí tức vô cùng khủng khiếp.

Rõ ràng là đã không chịu nổi nữa, nhưng Lý Quả Nhi không những không nghỉ ngơi, còn đẩy nhanh tốc độ, cô muốn đưa Hàn Phi đến nơi xa hơn.

Trên thực tế mọi người đều đã không còn đường có thể đi rồi, Hàn Phi cũng rất rõ kết cục của Lý Quả Nhi, nếu như cô không thể trở thành "Não" mới, vậy thì cô vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi mê cung nữa.

"Đằng sau không biết còn bao nhiêu căn phòng nữa, nhưng không sao, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng trong mê cung này. Yên tâm đi, nó không thể nào nhấn chìm tôi được đâu." Lý Quả Nhi khẽ mở miệng: "Ước mơ lớn nhất trước đây của tôi chính là nhốt anh trong một căn phòng nhỏ màu đen chỉ có mình tôi biết, nếu như nhiệm vụ của chúng ta thất bại, vậy thì ước mơ lớn nhất của tôi đã thành hiện thực rồi. Vì vậy tôi không tuyệt vọng chút nào, thậm chí còn có chút ngại ngùng và kích động."

Cô cố ý muốn lộ ra một nụ cười biến thái, đáng tiếc căn bản không làm được, hai tầng áp lực trên cơ thể và tinh thần sắp khiến cô suy sụp.

92, 95, 98

Sau khi đi vào căn phòng thứ 99, Lý Quả Nhi ngã lăn ra đất, bên dưới làn da của cô dường như có vô số tóc đen đang tuôn trào, bên trong mê cung tuyệt vọng mù mịt đã khiến thế giới tinh thần của Lý Quả Nhi sụp đổ.

"Căn, căn phòng bên trái." Lý Quả Nhi đưa tay ra chỉ đường cho Hàn Phi, Hàn Phi cũng không bỏ lại cô ấy, hắn cõng cô lên đẩy cánh cửa căn phòng thứ 100 ra.

Nhìn vào căn phòng thứ 100, Hàn Phi sững sờ, căn phòng này toàn là màu đen, cho dù là ánh sáng huy hoàng trên con dao tái sinh cũng đều không thể thắp sáng cho nó.

Tất cả tuyệt vọng đều là toát ra từ căn phòng này, căn phòng này dường như là cốt lõi của mê cung!

Nhìn đen tối trước mặt, Hàn Phi đã do dự, hắn cảm thấy căn phòng này rất giống một chiếc hộp đen được mở ra.

"Trong phòng có chứa cái gì?"

Cõng Lý Quả Nhi, Hàn Phi từ từ nhấc chân lên, bước vào bên trong căn phòng thứ 100.

"Bụp!"

Khi tiếng cánh cửa đóng lại vang lên, bốn phía xung quanh hoàn toàn rơi vào bóng tối và tĩnh mịch.

"Mình đang bên trong hộp đen à? Đây cũng là những gì mà Phó Sinh lúc trước đã trải qua?"

Không nhìn thấy gì, không ngửi thấy gì hết, chỉ có tuyệt vọng sâu sắc.

Hàn Phi thử chạm vào viền của căn phòng, nhưng hắn vừa giơ tay lên thì chạm vào cánh tay của một người.

"Ai?"

Căn phòng tĩnh mịch dần dần vang lên tiếng cười, nụ cười che mặt đó dần dần trở nên cường điệu, cuối cùng trở thành tiếng cười cuồng loạn!

"Là anh?" Hàn Phi đối với tiếng cười này quá quen thuộc rồi, chỉ là hắn không ngờ rằng tiếng cười điên cuồng bị giam trong tâm trí của mình, sẽ trốn ở căn phòng thứ một trăm trước.

"Anh thả tôi ra, nói rằng muốn giao dịch với tôi, bây giờ tất cả năm người quản lý công viên đã bị tôi giữ chân, những gì hứa với anh tôi đã làm rồi, đã đến lúc anh nên báo đáp tôi." Giọng nói giống y hệt Hàn Phi vang lên trước mặt hắn, nếu là người không biết sự thật nghe được giọng nói này, hẳn là sẽ nghĩ đối phương mới là Hàn Phi thật sự.

"Cho anh tự do không phải là con bài mặc cả hay sao?"

"Con bài mặc cả thực sự anh đã quên rồi, để tôi giúp anh nhớ lại vậy." Hàn Phi cảm giác được trong bóng tối có người nắm lấy mặt nạ của hắn, sức mạnh đó hắn căn bản không thể ngăn cản.

Khi hắn còn chưa phản ứng lại, cơn đau dữ dội từ khuôn mặt đã truyền tới.

Mặt nạ rơi xuống, tiếng cười điên cuồng trong bóng tối kéo xé khuôn mặt của Hàn Phi!

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ trở thành anh!"

Máu làm mờ mọi thứ, bên tai Hàn Phi tràn đầy tiếng cười cuồng loạn, khi hắn vừa định giãy giụa phản kháng, thân thể đã bị một cỗ lực lượng đánh bay ra xa.

"Giao dịch hoàn tất, tôi sẽ thay anh giết hết tất cả những người muốn tái sinh trên thân thể này, sau đó đưa anh vào cô nhi viện màu máu trong tâm trí đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro