Chương 738: "Cuộc đua sinh tử"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hàn Phi? Không đúng! Anh ấy không phải đang livestream hay sao?"

"Thật sự không phải anh ấy?"

"Ánh mắt đó tôi sẽ không bao giờ quên được! Trên đời này vậy mà lại có tên điên có khí chất tương tự như vậy?"

Đứng ở trung tâm của vô số hận ý, một người đàn ông đeo mặt nạ mặt thú xuất hiện từ chỗ sâu nhất của tuyệt vọng.

Khoảnh khắc anh ta lộ diện, cho dù là người chơi đứng xem bên ngoài lối đi, hay cư dân mạng xem livestream, tất cả đều hít một hơi thật sâu.

Không cần phải nói nhiều, khí tức kinh khủng toát ra từ cơ thể anh ta như thể xuyên thẳng qua màn hình, đâm thẳng vào trong trái tim.

"Tên này có phải người không vậy? Anh ta không để lại cho tôi chút cảm giác nào liên quan đến con người."

"Toàn thể đề phòng! Người chơi tân binh lùi lại sau! Chú ý! Tôi lặp lại một lần nữa! Người chơi dưới level 10 chưa chuyển nghề lùi lại sau!"

"Mục tiêu xuất hiện! Nhanh! Liên hệ với Deep Space Technology! Đã đến lúc bọn họ thực hiện lời hứa rồi!"

Chỗ sâu trong lối đi, bàn tay cầm dao của Hoàng Doanh cũng khẽ run lên, cho dù đã biết trước chân tướng, nhưng anh vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt mình chính là Hàn Phi.

Giống, quá giống rồi.

Từ hình thể đến khí chất, đặc biệt là ánh mắt của anh ấy.

"Anh ấy đã trải qua những gì dưới vực thẳm vậy? Chín mươi chín vết thương trên cơ thể đó hình như là do tự mình khoét ra, bên trong vẫn còn có lẫn cả nguyền rủa và oán khí khiến máu không thể đông lại."

Trước đây, Hoàng Doanh và Bạch Hiển chỉ là bạn bè bình thường, bởi vì sự tồn tại của Hàn Phi nên họ hợp tác với nhau, nhưng không hiểu rõ về nhau. Nhưng vào lúc này, Hoàng Doanh phát hiện Bạch Hiển này quả thực không tầm thường.

Tất cả những gì đối phương đã làm không còn có thể miêu tả là kính nghiệp nữa, anh ấy là thực sự cố gắng hết sức để diễn tốt vai diễn khó khăn nhất này, từ đó xóa tan sự nghi ngờ của Hàn Phi.

"Nhiều vết sẹo và nguyền rủa như vậy, nhất định là rất đau rồi?"

Tất cả những người chơi bên ngoài lối đi đều cảm thấy người đàn ông đeo mặt nạ mặt thú này thật đáng sợ, trên thế giới chỉ có Hoàng Doanh và Hàn Phi là biết được nỗi đau mà Bạch Hiển đang phải chịu đựng vào lúc này.

Chín mươi chín vết sẹo và nguyền rủa đó không đơn giản là thứ mà người thường có thể chịu đựng được, nhưng để khôi phục lại trạng thái của Hàn Phi lúc đó, Bạch Hiển đã phải để hận ý ra tay, biến mình thành bộ dạng như vậy.

Hoàng Doanh vì để cho Bạch Hiển được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, ngay lập tức bắt đầu bước tiếp theo mà không chậm trễ chút nào.

"Bạch Hiển là vì lo lắng Đại Nghiệt mất kiểm soát sẽ làm hại đến mình, nên mới xuất hiện sớm, mình không thể phụ tấm lòng tốt của anh ấy."

Quay người bỏ chạy lên phía trên, Hoàng Doanh không do dự chút nào.

Những người chơi bên ngoài lối đi cũng rất hiểu Hoàng Doanh, nếu như không chạy trong trận chiến này, mới là đầu óc không bình thường.

Hận ý đuổi sát phía sau, tính mạng của Hoàng Doanh đang ngàn cân treo sợi tóc, vở kịch lớn này cuối cùng đã đi đến cảnh cuối, cao trào của kịch bản là một cuộc rượt đuổi sinh tử.

Hoàng Doanh và Bạch Hiển biết rất rõ rằng cả hai bên đã đến giới hạn của mình, căn bản không thể kéo dài thêm được nữa, vì vậy cả hai đang cố gắng rút ngắn thời gian cuối cùng lại.

"Nhanh! Chuẩn bị tiếp ứng Hoàng Doanh!"

"Tập hợp! Đội một thu hút sự chú ý của quỷ quái! Đội hai có nhiệm vụ cứu những người bị thương trong lối đi, hẳn là bọn họ biết thế giới ở phía bên kia lối đi đấy! Đội ba dọn đường cho Hoàng Doanh!"

"Chúng ta cũng đi cùng!"

Những người chơi đã thể hiện sự nhiệt tình chưa từng có, bọn họ nhặt chậu hoa, dao kéo, máy cắt cỏ và các công cụ khác của mình lên, trở nên đoàn kết trước mắt lệ quỷ.

Còn Hoàng Doanh một mình xuống vực sâu để cứu người, cũng vô thức trở thành biểu tượng tinh thần của các người chơi.

Trong một kịch bản bình thường, công lý luôn chiến thắng tà ác, nhưng trong cuộc sống hoàn hảo thì lại không phải là như vậy, người chơi rất nhanh thôi sẽ hiểu được ác quỷ đến từ thế giới tầng sâu rút cuộc kinh khủng đến mức nào.

Hận ý và quỷ quái thông thường có sự khác biệt về bản chất, thời điểm mà bọn chúng tấn công, cho dù có kiềm chế đến đâu, thì những người sống bị đụng phải cũng sẽ tàn lụi như một bông hoa lớn khô héo.

Nguyền rủa nhuốm đầy oán hận lan truyền khắp nơi, những người chơi cho dù chỉ là chạm phải một viên đá mà hận ý đã nhìn qua, giá trị sinh mệnh cũng sẽ bắt đầu giảm mạnh, bọn họ căn bản không có cơ hội để vùng vẫy và kháng cự, theo bọn họ, cho dù trình độ trung bình của người chơi trên thế giới này tăng lên mười cấp, cũng không ai có thể trực diện chém giết hận ý. Hình ảnh giết chóc tàn bạo một chiều quá đẫm máu và tàn nhẫn, tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực lây nhiễm càng ngày càng nhiều người chơi hơn.

Có người bắt đầu rút lui, có người đã chạy trốn, bọn họ không sợ chết trong game, nhưng sợ hãi quá trình chết chóc vô cùng rùng rợn này.

"Đi! Đừng quay đầu lại!"

Hoàng Doanh bên dưới vực sâu hét lên, anh muốn đưa A Trùng và những người chơi khác của Chân Lý Tất Nhiên ra khỏi lối đi, bởi vì những người đó khác với những người chơi khác, bọn họ đã ở trong thế giới tầng sâu quá lâu rồi, nếu như lại chết trong lối đi nữa, đại não rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng.

Cách đây rất lâu, Hoàng Doanh đã nghe Hàn Phi nói qua, nếu như chết ở trong thế giới tầng sâu có thể sẽ là chết thực sự, vì vậy bất luận thế nào cũng phải đưa tất cả người chơi đến thế giới tầng cạn phía bên kia lối đi.

Thuốc quý mà lúc trước hắn đưa cho những người chơi đó đã phát huy tác dụng, vì sợ hãi vực sâu, hầu hết người chơi ngay lập tức bò ra khỏi lối đi ngay sau khi tỉnh táo, nhưng cũng có một người ngoại lệ.

Trong khe nứt của bức tường, Thẩm Lạc xoa xoa cái đầu lơ mơ, đây là lần thứ hai anh trải qua chỉnh hình nhân cách, trong đầu luôn mơ hồ hiện lên một vài đoạn kí ức như có như không.

Anh cảm thấy mình đã trải qua những giấc mơ rất dài, sau khi tỉnh dậy đã quên rất nhiều thứ, nhưng trên cánh tay lại có thêm những đường hoa văn mà mình chưa từng nhìn thấy.

Màu sắc sặc sỡ, giống như hai cánh bướm bị xé rách.

"Nếu như những giấc mơ đều là giả, vậy tại sao trên cánh tay mình lại có những hoa văn này? Kí ức và trải nghiệm của mình hình như có sự sai lệch? Cuối cùng mình nên tin tưởng vào đại não, hay là nên tin vào trực giác?" Thẩm Lạc cảm thấy đại não của mình đang lừa gạt chính mình, thứ cảm giác này vô cùng khó chịu.

"Cánh bướm bị gãy?" Trong đầu Thẩm Lạc mơ hồ vẫn còn một số hình ảnh rời rạc, anh ta đã luôn bảo vệ một đứa trẻ thích khóc trong một công viên vui chơi giết người, nhưng thực tế đứa trẻ đó mới là kẻ giết người điên rồ nhất, trong cả thành phố có đến một phần năm số người bị nó thao túng.

Vết tích cánh bướm còn sót lại trên cánh tay anh ta, hình như là của đứa trẻ đó khắc lên trên người.

"Đứa trẻ đó dường như muốn mình đi tìm người cũng có hình xăm cánh bướm như vậy, sau đó gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, cánh bướm gãy này dường như là một bằng chứng nào đó."

Tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện màu máu đã từng bóp chết những con bướm cùng đường bí lối, những phần còn lại kia tiếng cười điên cuồng cũng không hề lãng phí, vẽ nên một cánh bướm mới trong trái tim của Thẩm Lạc.

Còn về việc tại sao anh ta lại chọn Thẩm Lạc, bản thân Thẩm Lạc cũng không hiểu nổi: "Mình có tài đức gì mà lại được quái vật đó xem trọng vậy? Trên người mình rút cuộc có phẩm chất ưu tú gì mà lại được cậu ta công nhận?" Cũng vào thời gian đầu óc Thẩm Lạc vẫn còn chưa tỉnh táo, Hoàng Doanh đã trở lại, sau lưng anh chính là hận ý.

"Đi thôi!"

Hoàng Doanh trong nháy mắt đã nhận ra Thẩm Lạc, nói thẳng ra là anh không muốn cứu Thẩm Lạc, chuyện về đối phương anh cũng đã nghe nói đến một chút, nhưng trước mặt hàng vạn người chơi, anh không thể hủy hoại hình ảnh mà mình vừa thiết lập.

Một tay tóm lấy Thẩm Lạc, Hoàng Doanh đâm kim tiêm vào trong cơ thể mình, tốc độ của anh lại lần nữa tăng vọt.

Là một bác sĩ, Hoàng Doanh có nhiều cách để kích thích cơ thể của mình, thậm chí anh ấy còn thực hiện một số chỉnh sửa nhỏ đối với cơ thể.

"Đi!"

Thẩm Lạc còn chưa định hình được tình hình thì đã bị Hoàng Doanh cõng lên, nói ra cũng thật kỳ lạ, ngay khi Hoàng Doanh và Thẩm Lạc chạy trốn ra ngoài, bầu trời đêm của thế giới tầng sâu bên kia lối đi đã bị xé toạc, một luồng khí tức đáng sợ trào dâng vào trong lối đi. Khí tức này hoàn toàn khác với hận ý xuất hiện trước đó, nó không nhắm vào các người chơi, hình như là chỉ nhắm vào hai người Hoàng Doanh và Thẩm Lạc.

"Trên người anh có giấu thứ gì đấy?" Hoàng Doanh cảm thấy có gì đó không ổn, trong thế giới tầng sâu dường như có một ý chí đang ngăn cản không cho Thẩm Lạc rời đi.

"Tôi không biết!" Thẩm Lạc liếc nhìn cánh tay mình một cái: "Có khi nào là do hình xăm mảnh vỡ cánh bướm này không? Tôi cũng không biết tại sao nó lại xuất hiện trên người tôi nữa, thật đấy!"

Tình hình cấp bách, Hoàng Doanh cũng không thể quan tâm nhiều đến vậy, bàn tay trống không của anh lấy ra một con dao đồ tể khiếm khuyết: "Anh tự chặt, hay là để tôi chặt giúp anh?"

"Đừng, đừng, đừng!" Thẩm Lạc bị dọa sợ đến ngây ngốc, anh hùng không phải giúp người thì phải giúp đến cùng hay sao? Người này sao có thể chỉ vì một câu suy đoán mà đã muốn chặt tay của mình cơ chứ! Cũng may vừa rồi anh ta không nói là ở trong đầu mình có rất nhiều mảnh ký ức kỳ lạ.

Trong lúc đối thoại, hai người cũng vẫn nhanh chóng bỏ chạy, bọn họ rất nhanh đã chạy đến khu vực 150 mét.

Bị ảnh hưởng bởi luồng ý chí kia của thế giới tầng sâu, lối đi lại thay đổi lần nữa, một vùng lớn những mảnh đá vụn biến thành màu tối, lối đi lúc này tự nhiên lại hơi nhúc nhích, như thể là thực quản của một con quái vật khổng lồ nào đó.

"Lối đi này có khi nào là thi thể của tồn tại không thể nhắc đến nào đó không?" Hoàng Doanh liều mạng kéo Thẩm Lạc ra phía bên ngoài, vô số người chơi dũng cảm xông lên tiếp ứng, Bạch Hiển ở phía bên dưới lối đi cũng đã sắp đạt đến cực hạn rồi.

Máu không ngừng lưu truyền, cơ thể của anh bị nguyền rủa ăn mòn, hận ý vô biên vây quanh anh, cảm giác đứng chung với quỷ cũng không hề dễ chịu. Lựa chọn đêm tối là sẽ phải trả giá, cuối cùng anh cũng biết nỗi đau mà Hàn Phi đang phải chịu đựng rồi, nhưng hắn đã không thể dừng lại được nữa.

Quay một bộ phim có thể NG vô số lần, nhưng lần diễn này nhất định phải một lần thông qua luôn, Bạch Hiển cũng hiểu Hàn Phi đã rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình như thế nào, hắn không thể mắc sai lầm, chỉ cần có sơ hở là sẽ phải bỏ mạng.

Khi cuộc đua sinh tử trong lối đi đang ở thời điểm gay cấn nhất, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào bên trong lối đi, nhưng đúng lúc này, ông chủ của liên minh kinh doanh đột nhiên dẫn đội ngũ cốt cán của mình rút lui, một số NPC từ các khu vực khác bắt đầu xuất hiện.

Bây giờ bất kể là trên mạng hay trong game, tâm điểm chú ý của mọi người đều là Hoàng Doanh trong lối đi, tất cả mọi người đều muốn xem người chơi level hạng nhất có thể thoát thân và giữ được tài khoản của mình hay không.

Tuy nhiên không giống như những người bình thường xem náo nhiệt, Hàn Phi phía bên này lại phát hiện có điều gì đó bất thường.

"Không đúng...... Sao ông chủ của liên minh kinh doanh lại rút sớm? Ông ta đã nhận được tin tức gì à?"

Hàn Phi, người đã được rèn luyện trong thế giới tầng sâu, vô cùng nhạy bén, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, hắn đã có thể ngửi thấy sự nguy hiểm.

"Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical vẫn luôn chưa có hành động gì, bọn họ dường như còn có sắp xếp khác!"

Bất kể là là Hàn Phi đang livestream trên toàn mạng hay Hoàng Doanh, người trong lối đi đang ảnh hưởng đến tất cả người chơi vào thời điểm này, toàn bộ có vẻ như là do hai ông lớn công nghệ đang cố tình chuyển hướng sự chú ý của công chúng để đánh lạc hướng?

Ác quỷ mặt nạ mặt thú xuất hiện trong lối đi, Hàn Phi đã chứng minh mình vô tội, hắn đứng dậy đi về phía cửa: "Có ai không? Tôi muốn ra ngoài!"

Hoàng Doanh và Bạch Hiển đều là bạn tốt nhất và là anh em chí cốt của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ gặp rắc rối vì bản thân mình.

"Hàn Phi, tốt hơn là anh nên ở đây một thời gian, tình hình bây giờ còn chưa rõ ràng lắm."

Nhân viên đưa cơm thuyết phục Hàn Phi qua cánh cửa, hắn đối đáp lại cũng vô cùng trực tiếp, một cước đạp tung cánh cửa ra.

"Mấy người đã hãm hại tôi, còn muốn giam giữ tôi bất hợp pháp à? Thật sự cho rằng tôi không có chút khí phách nào hay sao?"

Nghe thấy tiếng động, cảnh sát phòng bên cạnh cũng kinh động, lập tức đến tập hợp cùng Hàn Phi.

"Tôi đã rất phối hợp với Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical mấy người rồi, bây giờ vô số người đã nhìn thấy, người dưới vực sâu đó không phải là tôi, mấy người còn muốn thế nào nữa?" Nếu như Hàn Phi muốn làm chuyện gì đó mà không quan tâm đến hậu quả, thì người bình thường cũng thực sự không thể ngăn cản được.

"Anh đừng làm khó tôi." Nhân viên kia nhíu mày, anh ta có vẻ sợ Hàn Phi tức giận.

"Tôi làm khó anh?" Hàn Phi nhìn nhân viên kia, từ biểu cảm đến giọng điệu của đối phương, vừa nhìn là đã thấy có gì đó gian xảo, lãnh đạo cấp cao của Vĩnh Sinh Pharmaceutical dường như không chuẩn bị để cho hắn đi.

"Tôi cũng không muốn làm cho quá mất thể diện, nhưng mấy người dường như đã quen với việc chà đạp lên tôn nghiêm của người bình thường rồi." Ánh mắt Hàn Phi phát sinh thay đổi, một tay hắn đặt ở trên vai nhân viên kia:

"Đưa tôi đi gặp lãnh đạo của anh."

Giọng nói ghê rợn truyền đến bên tai, nhân viên kia rùng mình một cái, anh ta cảm thấy vai mình không phải bị tay của Hàn Phi nắm lấy, mà là bị một cái cưa điện đè lên, chỉ cần hắn muốn, thì có thể bật công tắc của cái cưa bất cứ lúc nào.

"..." Nhân viên hơi cứng nhắc kia nhường đường một chút, lon ton chạy phía trước dẫn đường.

Hàn Phi cùng các cảnh sát đi thang máy đến cửa một văn phòng trên tầng 4. Lúc này, trong phòng vừa hay có tiếng chuông điện thoại. Nhân viên dường như ra hiệu ít nhất cũng phải gõ cửa, nhưng Hàn Phi đã mở thẳng cửa bước vào.

Lãnh đạo đang ngồi ở bàn làm việc hiển nhiên không ngờ Hàn Phi đi vào, đúng lúc ông ta vừa hay kết nối với cuộc gọi liên lạc từ văn phòng, trên màn hình chiếu ảo xuất hiện một thanh niên, bên kia mở miệng nói:

"Hàn Phi đã rời khỏi phòng livestream rồi, các ông tạm thời không thể để anh ta đi được, trên người anh ta dường như có giấu một số thứ của ông nội tôi để lại, các ông tìm cách giữ chân anh ta lại cho tôi." Màn hình ảo chiếu trước bàn làm việc, cả lãnh đạo và Hàn Phi vừa vào cửa đều đã nghe thấy những điều người thanh niên nói.

"Bị bắt quả tang rồi, mấy người vẫn còn muốn giam giữ tôi hay sao?" Hàn Phi đi về phía bàn làm việc, người thanh niên trên màn ảnh trước đó từng đến đồn cảnh sát, người phụ trách xử lý nguy cơ của lối đi lần này chính là anh ta.

Biết Hàn Phi đã nghe được lời mình nói, người thanh niên cũng không có chút nào hoảng sợ, còn lịch sự cười với hắn: "Chúng tôi chỉ muốn hiểu thêm về anh, để tiện cùng anh tiến hành một loạt các hợp tác sau này."

"Trở mặt cũng nhanh thật đấy."

"Xét về kỹ năng diễn xuất, đương nhiên vẫn là anh lợi hại." Người thanh niên cười đầy giả tạo: "Nghe nói anh và Đỗ Tĩnh đã gặp nhau ở công viên vui chơi, tôi rất tò mò anh quen bạn của ông nội tôi như thế nào vậy, nếu như anh đồng ý nói, có thể đến tầng mười một tìm tôi."

"Anh vẫn còn quá trẻ." Cho dù là ở trong thế giới tầng sâu, cũng có rất ít quỷ quái dám chủ động nói cho Hàn Phi biết địa chỉ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro