Chương 746: Vũ đài của Hàn Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này biết được quan hệ giữa ba người Đỗ Tĩnh, Phó Thiên, Phó Sinh chắc cũng chỉ còn lại Hàn Phi, hắn ở trong ký ức điện thờ đã từng gặp mẹ con Đỗ Tĩnh, ấn tượng đầu tiên mà đối phương để lại cho hắn cũng không tệ.

"Cùng thời đại với Phó Sinh cũng không còn mấy người, Đỗ Tĩnh phải dựa vào công nghệ sinh học của Vĩnh Sinh Pharmaceutical mới có thể sống sót đến bây giờ, mình cảm thấy vẫn nên đi gặp bà ấy một lần. Nếu như có thể tranh thủ kéo bà ấy về phía mình, rất nhiều vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng."

Nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, bây giờ là 3 giờ 40 phút sáng, Hàn Phi cẩn thận suy nghĩ thật lâu rồi mới gửi cho Đỗ Tĩnh một tin nhắn: "Cháu biết tên của người kia, cũng có thể giúp bà tìm lại ký ức đã quên, nhưng làm thế nào cháu mới có thể tin tưởng bà được?"

Hàn Phi gửi tin nhắn xong đang chuẩn bị đi làm việc khác, nhưng hắn không nghĩ tới chỉ qua có vài giây, điện thoại di động đã bị gọi thẳng luôn, số lạ kia gọi video cho hắn.

"Có nên trả lời không đây?" Thẳng thắn mà nói, Hàn Phi một chút chuẩn bị cũng không có, ngón tay hắn dừng trên nút trả lời rất lâu, cuối cùng vẫn ấn xuống.

Trong màn hình mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một bà lão, bà ấy ngồi trong một căn phòng rất lớn, thông qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhà có thể nhìn thấy công viên vui chơi bên ngoài.

"Xin chào Hàn Phi, chúng ta lại gặp mặt." Khuôn mặt của Đỗ Tĩnh hiền lành, ánh mắt nhìn Hàn Phi giống như đang nhìn cháu trai mình, từ trên người bà ấy không cảm nhận được một chút ác ý nào.

"Cháu nhận điện thoại của bà chỉ là do lễ phép, bà đừng quên, mấy giờ trước đám người Vĩnh Sinh Pharmaceutical còn định giam giữ cháu, muốn đổ sai lầm lớn của mình gây ra lên người cháu đấy." Hàn Phi không phải quá thích hai gã khổng lồ khoa học kỹ thuật kia, bọn họ sử dụng công nghệ tiên tiến để hình thành lũng đoạn và rào cản khoa học kỹ thuật, người bình thường có thể trải nghiệm khoa học kỹ thuật là một bộ phận bị đào thải những năm trước.

"Nghiêm túc mà nói, tôi và Vĩnh Sinh cũng không có quan hệ gì, cổ phần và quyền biểu quyết mà tôi sở hữu đều là do Phó Thiên tặng, tương lai tôi cũng sẽ tặng nó cho một người đáng tin cậy." Đỗ Tĩnh trong video đối với tiền bạc và quyền lực không có hứng thú gì, hình như bà ấy chỉ đơn thuần là muốn tìm người tâm sự.

"Những thứ mà Phó Thiên để lại cho bà, bao nhiêu người mơ ước cả đời cũng không được, bà và Vĩnh Sinh đã ràng buộc cùng một chỗ." Hàn Phi không muốn làm rối rắm về vấn đề này, hắn ngồi trên ghế, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cháu sẽ giúp bà giải đáp thắc mắc, cũng sẽ cho bà biết đáp án thực sự, cháu làm những điều này không phải là mưu đồ bất cứ thứ gì, chỉ vì người kia đã từng coi bà là một trong số những người bạn ít ỏi của mình."

Hàn Phi đã trải qua quá khứ của Phó Sinh, biết được ông ấy từng tuyệt vọng bao nhiêu, trong loại đau khổ này, bạn bè có thể tâm sự được chỉ đếm trên đầu ngón tay, mẹ kế là một, em trai Phó Thiên là hai, cô gái Đỗ Tĩnh được ông ấy cứu xem như là người cuối cùng.

Nghe Hàn Phi nói, Đỗ Tĩnh trầm mặc, trong mắt bà hiện lên một sự đau khổ ẩn giấu rất sâu: "Nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra ông ấy?"

"Đây là con đường mà ông ấy lựa chọn." Hàn Phi thông qua màn hình quan sát bên phía Đỗ Tĩnh, xác định đối phương chỉ có một người ở trong phòng, hắn lựa chọn nói cho bà sự thật: "Phó Thiên còn có một người anh trai, tên là Phó Sinh, người kia mới là chủ nhân chân chính của hộp đen, Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng chính là thuộc về hai anh em bọn họ."

"Phó Sinh?" Đỗ Tĩnh nhíu hai hàng lông mày, trong đầu bà đối với cái tên này không có bất kỳ ấn tượng gì, tựa như là lần đầu tiên nghe được.

"Trong Vĩnh Sinh chôn dấu quá nhiều bí mật, nếu như bà cẩn thận đi tìm, chắc là có thể tìm ra được một ít dấu vết." Hàn Phi chuẩn bị tắt máy, nhưng Đỗ Tĩnh lại ngăn cản hắn.

"Chờ một chút." Bà lão cùng thời với Phó Sinh lấy ra một tấm bản vẽ từ phía sau, bên trên vẽ đầy đủ các loại ký hiệu: "Mấy ngày trước khi Phó Thiên qua đời, dường như ông ấy biết mình sắp chống đỡ không nổi nữa, cho nên giao tấm bản đồ này cho tôi giữ. Ông ấy nói mình đã từng phạm phải sai lầm rất lớn, tất cả những người có liên quan đến ông ấy đều sẽ không được chết một cách yên lành, biện pháp phá giải duy nhất chính là trên tấm bản đồ này. Nhưng tôi không thể hiểu được nội dung mà nó thể hiện, cậu có biết tấm bản đồ này muốn truyền đạt cái gì không?"

Nhìn chằm chằm bản vẽ kia một hồi, Hàn Phi yên lặng sử dụng kỹ năng diễn xuất bậc thầy, hắn biết rất rõ, đó là bản đồ của thế giới tầng sâu, so với bản đồ mà Phó Sinh lưu lại trong căn phòng ở cư xá Hạnh Phúc thì nó chi tiết hơn, đánh dấu nhiều khu vực nguy hiểm hơn.

Tòa nhà chết chóc, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và công viên vui chơi nằm ở rìa của bản đồ, gần chúng là một khu vực màu đen, trên đó vẽ đầy ký hiệu, Hàn Phi chỉ có thể nhận ra một chữ Quỷ.

Khu vực màu đen rất lớn, trong đó có ba tòa nhà được đánh dấu màu đỏ, theo thứ tự là nhà tổ cũ nát, tòa nhà chọc trời cao vút và chuỗi cửa hàng của câu lạc bộ nào đó.

"Cháu không biết, có lẽ bà có thể đi điều tra một ít sách cổ." Dựa vào năng lực nhìn qua là nhớ, Hàn Phi vừa nói chuyện, vừa đồng thời ghi nhớ một phần nội dung trên bản đồ.

"Cậu thật sự không biết?" Đỗ Tĩnh dường như là cố ý vì để cho Hàn Phi nhìn rõ, hai tay mở bản vẽ, hướng về phía hắn: "Phó Thiên tổng cộng có ba người con, năm cháu trai và bốn cháu gái, ông ấy bảo tôi từ trong những hậu bối này chọn ra người có năng lực mạnh nhất, sau đó giao bản đồ và một phần cổ phần cho người đó. Nhưng trải qua quan sát của tôi, không ai có thể đảm đương được trọng trách lớn này. Ngược lại trong số những đứa trẻ ông ấy nhận nuôi, một số người có năng lực cực mạnh, có thể dùng từ thiên tài để mô tả."

"Những lời này có vẻ như không nên nói cho người ngoài như cháu nghe chứ?" Hàn Phi tiếp tục học thuộc bản đồ, một mũi tên trúng hai đích.

"Trước kia Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng từng làm một số chuyện rất dơ bẩn, ví dụ như chọn một ít trẻ mồ côi đặc biệt, kích thích tối đa tiềm lực của bọn chúng rồi bồi dưỡng thành tài..."

"Bà muốn nói cái gì?" Ngữ khí của Hàn Phi đã thay đổi, Đỗ Tĩnh biết nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

"Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói một chút, tư liệu của những đứa nhỏ kia cũng chỉ có Phó Thiên biết. Nhưng mà nghe nói trong quá trình bồi dưỡng, đã xảy ra sự việc vô cùng ác liệt, tất cả những người biết chuyện đều chết một cách bất đắc kỳ tử, ngay cả Phó Thiên biết chân tướng cuối cùng cũng qua đời rồi." Đỗ Tĩnh thu hồi bản đồ, bà cũng không tiếp tục nói.

"Đừng quanh co lòng vòng nữa, bà hãy làm rõ ra đi." Hàn Phi nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh, ký ức về đêm màu máu là bí mật lớn nhất của tiếng cười điên cuồng, có lẽ cũng là nguyên nhân chính khiến Hàn Phi và tiếng cười điên cuồng biến thành như bây giờ.

"Tôi muốn tiếp tục xác minh một số chuyện, nhưng có thể cần sự phối hợp cao của cậu đấy." Đỗ Tĩnh đặt bản đồ xuống: "Đừng vội từ chối, kỳ thực là có một số việc đã đến mức hết sức tồi tệ rồi, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ thật kỹ."

"Hết sức tồi tệ?"

"Thời đại chúng ta đang phải đối mặt với sự rạn nứt chưa từng có, giữa con người với con người, giữa con người với khoa học kỹ thuật, giữa các quan niệm và tín ngưỡng khác nhau, tức giận và bất an tràn ngập khắp mọi nơi, hiện tại chỉ được tạm thời che đậy bởi sự hưng thịnh bề ngoài thôi. Một khi sự hưng thịnh giả tạo bị xé toạc vào một ngày nào đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực sẽ được châm ngòi."

"Đây còn không phải là do những ông lớn mấy người bóc lột quá độc ác hay sao?" Hàn Phi nhớ tới cuộc sống của mình trước khi nhận được hộp đen, sau khi bị công ty sa thải, hồ sơ thông tin công dân của hắn đã bị công ty cũ điền đủ các loại đánh giá tiêu cực, nói hắn quái gở, khó hòa hợp, tính cách rất kém, còn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội và tự kỷ nghiêm trọng.

Những đánh giá tiêu cực này khiến hắn không thể tìm được việc làm, nếu không phải đạo diễn Khương lôi kéo hắn đóng phim thì ngay cả diễn viên quần chúng cũng không có cách nào tham gia diễn xuất được.

Thời đại phát triển nhanh vô cùng, thông tin công dân có xếp hạng công khai, mỗi người cũng có nhãn mác riêng của mình, hoặc là vì một nhãn mác nào đó để cố gắng, nhiều người sống như một con rối bị giật dây. Máy móc thông minh ngày càng giống con người, nhưng con người thì lại ngày càng giống như máy móc.

"Sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật tất nhiên sẽ dẫn đến các loại tình huống xuất hiện, nhưng hiện tại những mâu thuẫn này đang bị một số thứ rất đáng sợ lợi dụng, bọn chúng không nghĩ tới giải quyết vấn đề, mà là muốn vặn vẹo người xảy ra vấn đề." Đỗ Tĩnh mở màn hình ảo VR ra, kỳ quái là websites mà bà ấy nhìn thấy hoàn toàn khác với websites mà người bình thường tiếp xúc: "Ngay khi Cuộc sống hoàn hảo xuất hiện lỗ hổng, một số siêu tội phạm mai danh ẩn tích lại xuất hiện ở Tân Hỗ, bọn chúng dùng các cách khác nhau nói với lãnh đạo của thành phố rằng bọn chúng đã trở lại."

Hàn Phi nhìn thoáng qua trang web mà Đỗ Tĩnh đang mở, đêm qua thành phố thông minh bị gần mười vạn lần công kích internet, các vụ án bạo lực cũng tăng vọt, đồng thời cảm giác hạnh phúc của cư dân bắt đầu chậm rãi giảm xuống, các loại mầm mống hỗn loạn đều đã xuất hiện.

"Trong kho số liệu thông tin công dân, tất cả mọi người đều bị trí não thông tin nhận dạng, những người này còn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?" Những vụ án mà lúc trước Hàn Phi hỗ trợ cảnh sát phá được phần lớn là án treo mười mấy năm trước, lúc đó kỹ thuật điều tra hình sự còn xa mới phát triển được như hiện nay.

"Rất nhiều người cũng không thích bị giám sát, thậm chí có người tự mình tạo ra chip nhận dạng, rời xa tất cả khoa học kỹ thuật, chạy vào trong những tòa nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô xa xôi sinh sống, loại người này cũng là đối tượng mà những siêu tội phạm kia thích lợi dụng nhất."

Đỗ Tĩnh tiện tay chỉ ra mấy tin tức: "Câu lạc bộ giết người, lớp học ban đêm Chủ Nhật, hacker phòng kén, nhóm chat tử vong.... ở những nơi mà người dân bình thường không nhìn thấy và tìm được, những tên tội phạm khủng khiếp hơn bao giờ hết đã xuất hiện với số lượng lớn, bọn chúng đang đến thành phố ngày một gần hơn."

"Những lời bà nói đúng là lần đầu tiên cháu nghe thấy."

"Lịch sử dường như sẽ lặp lại một lần nữa, hy vọng rằng thành phố mà chúng ta đang sống sẽ không trở nên giống như trước đây." Đỗ Tĩnh hồi tưởng lại quá khứ: "Lần trước đến lúc hỗn loạn, Phó Thiên cùng với những người đó đã đứng ra, lần này không biết ai có thể đi lên vũ đài."

"Bình thường vũ đài không phải đều là dành cho diễn viên hay sao?" Hàn Phi không có quyền hạn cao như Đỗ Tĩnh, không tìm kiếm được rất nhiều thứ, nhưng hắn và Hoàng Doanh là anh em, anh ấy chắc sẽ có biện pháp giúp hắn xử lý những thứ này.

"Tôi cũng rất chờ mong." Đỗ Tĩnh nhìn Hàn Phi cười cười, giống như lúc ban đầu hiền lành hòa ái: "Số này chính là số điện thoại cá nhân của tôi, nếu cậu thay đổi chủ ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."

Đỗ Tĩnh cúp máy. Hàn Phi một mình ngồi trên ghế, hắn suy nghĩ một lát rồi liên lạc với Hoàng Doanh, chuẩn bị đêm nay đi ngoại ô xem những câu lạc bộ giết người kia một chút.

Trong lớp học thêm ở một tòa nhà cũ ở ngoại ô phía bắc, Thẩm Lạc ngồi ở hàng cuối cùng hắt hơi một cái, anh ta nhìn các bạn cùng lớp của mình, bắp chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Anh ta luôn cảm thấy hình như mình còn chưa thoát khỏi trò chơi, dù sao thì bình thường mà nói, làm gì có ai tùy tiện đi ra ngoài khám bệnh lại có thể gặp phải một lớp học biến thái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro