Chương 747: Nghi thức đón người mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh đừng lo lắng, cũng đừng hiểu lầm chúng tôi, lớp học tối chủ nhật chỉ là một nơi để mọi người học hỏi giao lưu." Bác sĩ Bạch bước xuống bục giảng, đứng ở trung tâm phòng học: "Đại đa số những người ở thành phố này, mỗi ngày đều gặp đủ thứ vấn đề, có vấn đề có thể dễ dàng giải quyết, nhưng có vấn đề lại không tìm được đáp án, vì vậy mới có nơi này, mọi người cùng nhau thảo luận, cùng nhau dốc bầu tâm sự, tập trung trí tuệ, để giải quyết vấn đề."

Theo lời của bác sĩ Bạch, lớp học tối chủ nhật là một nơi đoàn kết thân mật, để mọi người cùng nhau tiến bộ.

"Thực ra tôi cũng nghĩ như vậy." Thẩm Lạc lúc này không dám phản bác, đối phương nói gì, anh ta đều vội gật đầu. Ở một nơi hoang vu như này, đến một chiếc xe cũng không tìm thấy, muốn chạy cũng không có cơ hội.

"Cảm ơn sự công nhận của anh, vậy chúng ta hãy tiếp tục tiết học, chờ sau khi tiết học hôm nay kết thúc, tất cả chúng ta sẽ tổ chức một nghi thức đón người mới cho anh." Sau khi bác sĩ Bạch nói ra mấy chữ "nghi thức đón người mới", tất cả "bạn học" trong lớp đều lộ ra những nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy háo hức và mong chờ.

"Không cần phiền phức vậy đâu." Thẩm Lạc lắp bắp muốn từ chối, nhưng bác sĩ Bạch và các bạn trong lớp hoàn toàn không để ý tới anh ta, lại bắt đầu thảo luận về một số kiến thức vô cùng chuyên môn.

Gạt bỏ trạng thái tinh thần sang một bên, những học sinh trưởng thành trong lớp này cũng có một số kỹ năng thực sự, bọn họ rất giỏi trong việc phân tích các vấn đề tâm lý của người khác, nhưng điều khiến người ta cảm thấy bất an là, bọn họ không thảo luận về cách giúp đối phương chữa trị nỗi đau trong tâm lý, mà bàn tán xôn xao bàn về cách lợi dụng kẽ hở tâm lý này để làm cho bệnh nhân thêm méo mó.

Thẩm Lạc ở hàng cuối cùng của lớp học, như ngồi trên kim châm, anh ta càng nghe càng sợ hãi, đầu óc choáng váng, trước mắt thỉnh thoảng còn chợt lóe lên một vài ảo giác.

Đối với anh ta, tin tốt duy nhất là, khi ở cùng với đám biến thái này, cánh bướm trong đầu dường như yên tĩnh hơn hẳn, không còn vỗ cánh nữa.

"Những tên biến thái này có phải là đồng bọn với cánh bướm không? Nó cảm nhận được đồng loại nên không vùng vẫy nữa?" Khuôn mặt Thẩm Lạc nhăn nhó, anh ta thật sự không biết tại sao mình lại xui xẻo như vậy, một game chữa trị đã chơi thành game sinh tồn thì cũng thôi đi, bây giờ thì hay rồi, đến hiện thực cũng bị biến thành game kinh dị luôn.

Vô cùng chật vật trải qua mấy tiếng đồng hồ, lúc hơn hai giờ sáng, cuối cùng bác sĩ Bạch đã hoàn thành tất cả các tiết học.

"Được giao lưu với các bạn mỗi tuần là điều hạnh phúc nhất đối với tôi, được rồi, tiết học của tuần này kết thúc ở đây." Bác sĩ Bạch vẫn chưa thấy đủ, anh ta đứng trên bục giảng, kiên nhẫn lau hết các họa tiết vẽ trên bảng đen, đốt hết " tài liệu giảng dạy ", không để lại chút dấu vết nào.

"Thầy Bạch, thầy còn chưa giao bài tập cho tuần sau." Một thanh niên ở hàng đầu tiên đứng dậy nói.

"Vẫn còn bài tập về nhà nữa?" Thẩm Lạc đang định tìm cơ hội chuồn đi, ngoảnh đầu nhìn đối phương một cái: "Tại sao bất kể học cái gì, cũng đều gặp phải những tên ngốc như này?"

"Bài tập về nhà của tuần tới rất đơn giản, tôi cần mỗi một học viên cố gắng thôi miên một người, lợi dụng phương pháp tôi đã dạy cho các bạn, tiến hành thao túng tâm lý và giam cầm tinh thần, kiểm tra ra phạm vi dữ liệu chịu áp lực tâm lý của một người bình thường."

"Có thể lấy trẻ em ra làm đối tượng thôi miên được không?"

"Không có bất kì giới hạn nào đối với mục tiêu, hoàn toàn tùy thuộc vào sở thích của các bạn." Bác sĩ Bạch đốt đến bản "tài liệu giảng dạy" cuối cùng, anh ta vỗ tay phủi bụi trên người: "Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu nghi thức đón người mới."

Không cần phải bác sĩ Bạch nói, các học viên đã rất nhiệt tình tập trung đến bên cạnh Thẩm Lạc, không khí học tập trong lớp này thực sự rất mạnh mẽ, tan học rồi cũng không ai muốn rời đi.

"Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, chỉ là một nghi thức đón người mới đơn giản thôi." Bác sĩ Bạch đặt một lọ thuốc màu trắng lên trên bàn của Thẩm Lạc: "Nếu khi nào anh cảm thấy tim mình không tốt lắm, hoặc là không được dễ chịu, có thể uống cái này, rất hữu ích đấy. Trong số tất cả những người đã sử dụng nó, chưa có ai nói nó không tốt cả."

"Đi thôi, Tiểu Thẩm, chúng tôi sẽ đồng hành cùng cậu."

"Chào mừng tân học viên gia nhập!"

"Cậu đừng ngại, lần đầu tiên đến đây tôi cũng không được cởi mở, nhưng dần dần tôi mới biết hóa ra mọi người đều như nhau, tin tôi đi, cậu sẽ thích ở đây thôi."

"Tôi đi lấy xe, mọi người nhớ mang theo dụng cụ." Đôi vợ chồng ở quầy thịt nướng tầng một rời đi trước, không lâu sau một tiếng còi từ dưới tầng vang lên.

"Đi thôi." Một nhóm người vây quanh Thẩm Lạc và bác sĩ Bạch, bọn họ đi đến cửa sau của tòa nhà này.

Chủ tiệm thịt nướng đã đậu sẵn xe, anh ta còn thay ra một bộ đồ sẫm màu, với bộ quần áo này cho dù máu có bắn lên thì cũng nhìn không rõ.

"Thật sự không cần..."

Thẩm Lạc muốn nói gì thì cũng đã muộn, anh ta bị hai nam học viên cơ thể cường tráng khỏe mạnh đẩy lên trên xe.

Bây giờ đã là nửa đêm, trên đường phố ngoại ô phía bắc không có một bóng người, các tòa nhà hai bên dường như đã bị bỏ hoang từ lâu, đến một ngọn đèn cũng không thấy.

"Những công ty lớn đó nắm quyền kiểm soát các phương tiện truyền thông, dệt nên những cái kén thông tin lộng lẫy cho công chúng và truyền bá một cách vô đạo đức những ý tưởng vì lợi ích của bọn họ. Kết quả là một số lượng lớn những người ban đầu sống ở đây đều đã chuyển đến các khu đô thị đông đúc. Ngoại ô bên ngoài dần dần trở nên vắng vẻ, đặc biệt là mấy năm gần đây, sau khi thế hệ lớn tuổi đã khuất, ngoại ô cũng không thấy có người nữa." Bác sĩ Bạch nhìn đường phố tối đen bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên quay đầu lại hỏi Thẩm Lạc một câu: "Nơi này sẽ bị bao phủ bởi đêm tối, cuối cùng thì là lỗi của ai?"

"Tôi không biết." Thẩm Lạc không dám suy nghĩ sâu xa về lời nói của bác sĩ Bạch, bây giờ anh ta chỉ muốn gọi cảnh sát, nhưng lại sợ chọc giận đám biến thái này, bị bọn họ giết người giấu xác.

"Trung tâm đô thị vô cùng phát triển, đầy rẫy những dấu vết của cải tạo công nghệ, nhưng ngoại ô thì lại bị trả lại cho động vật và thực vật, bọn chúng đang dần trở thành chủ nhân ở đây..." Bác sĩ Bạch còn đang định nói gì đó, một chiếc xe đã bị cải tiến có bật âm thanh lớn, vừa hay đi ra từ góc đường.

Người lái xe dường như đã uống rượu, đã lái xe trái phép còn đua xe.

Nếu như không nhờ phản ứng nhanh nhạy của chủ quán thịt nướng, bọn họ đã suýt đụng vào nhau.

"Có biết lái xe không vậy! Mẹ kiếp!" Tiếng nhạc ầm ĩ ồn ào vang lên, chủ quán thịt nướng còn chưa nói gì, người điều khiển chiếc xe độ đã mở cửa sổ và hét vào mặt bọn họ.

Người đồng hành ngồi ở ghế phụ, cũng dành cho đám Thẩm Lạc một cử chỉ bằng tay "thân thiện".

Trước sự khiêu khích của hai thanh niên, trên xe của Thẩm Lạc không có một ai mắng lại, bọn họ chỉ nhìn chằm chằm đối phương.

Người lái xe kia chắc tưởng chủ quán sợ, nhổ một bãi nước bọt về phía chiếc xe của chủ quán thịt nướng, sau đó vênh mặt quay lại chiếc xe độ của mình.

"Quà chào mừng đã xuất hiện rồi." Chủ quán thịt nướng bị mắng đột nhiên bật cười, quay đầu lại hỏi ý kiến của bác sĩ Bạch, bác sĩ Bạch lại nhìn về phía Thẩm Lạc: "Anh thấy thế nào?"

"Chuyện này liên quan gì đến tôi? Hay là để tôi giúp mọi người mắng cho gã ta một trận! Tôi rất biết cách mắng người khác đấy." Thẩm Lạc còn chưa kịp nói, anh ta đã nhìn thấy chủ quán thịt nướng bắt đầu tăng tốc, cố tình tiếp cận chiếc xe kia, có vẻ như đang cố gắng ép nó dừng lại.

Người điều khiển xe ô tô cải tiến đã phê tận óc rồi, sao có thể chịu nổi sự ức hiếp này, sau hai lần bị ép dừng xe thì trực tiếp đập tay vào vô lăng, đậu chiếc xe yêu thích của mình ngay giữa đường, sau đó rút một cái ống thép từ gầm ghế sau ra xuống xe.

"Mấy người có biết tôi là ai không?" Tài xế xe độ chỉ nhìn thấy quảng cáo quán thịt nướng trên chiếc xe van cũ kĩ, gã loạng choạng bước tới trước chiếc xe van: "Hôm nay ông đây sẽ dạy cho mày một bài học, cút ra đây!"

Ống thép đập lên trên chiếc xe van, người thanh niên kia mượn sức rượu, nổi điên đến không có điểm dừng.

"Có khả năng chơi loại xe độ tân tiến nhất, trên người toàn hàng hiệu, còn dám uống rượu đua xe ở ngoại ô, người này tốt nhất chúng ta đừng nên chọc vào." Thẩm Lạc nhìn chằm chằm đứa nhỏ ngốc nghếch bên ngoài xe, anh ta đã tận lực muốn cứu đối phương rồi, nhưng có một số người cứ muốn đi tìm cái chết.

"Ra đây! Ra đây!" Thanh sắt đập vào kính cửa sổ xe cho đến khi kính vỡ vụn, người thanh niên cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe.

Những khuôn mặt méo mó biến thái nhìn chằm chằm gã, ánh mắt của những người đó như muốn xẻ thịt gã ra.

Nồng độ rượu trong người thanh niên ngay lập tức giảm đi rất nhiều, gã vốn tưởng rằng trên xe chỉ có một người lái xe, không ngờ lại là một xe toàn người, hơn nữa chiếc xe chở toàn người này còn có gì đó không được ổn cho lắm.

Giơ thanh sắt lên, đặt xuống cũng không được, mà cứ giơ như vậy cũng không ổn, nhưng dường như gã đã quen với những việc điên rồ rồi, chỉ là chần chừ một chút, rồi lại bắt đầu mắng chửi.

Có điều lần này, giọng nói đã nhỏ đi rất nhiều, vừa mắng vừa lui về phía sau.

"Nó dường như đã quen với việc nhìn người bằng lỗ mũi rồi, sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề."

"Đúng vậy, người như thế này mà lại có thể sở hữu một chiếc xe độ tư nhân mà cả đời một người bình thường cũng không thể mua được."

"Một món quà rất tốt, bạn học mới hẳn là sẽ thích nó."

Cửa xe mở ra, những học viên trưởng thành của lớp học tối chủ nhật bước xuống xe, nhìn bề ngoài bọn họ trông cũng chỉ là những người rất bình thường trong cuộc sống, không có gì nổi bật, có những công việc của riêng mình, và cũng có cuộc sống bận rộn.

"Mấy người muốn làm gì?!"

Người thanh niên nhận thấy không ổn, gã tăng tốc bỏ chạy về phía ô tô của mình, nhưng do uống quá nhiều rượu nên giẫm hụt một cái, rồi ngã xuống đất.

Khi gã cố gắng chuẩn bị đứng dậy một lần nữa, đôi chân đã bị mấy người trưởng thành tóm lấy.

Người đồng hành của tài xế kia nhìn thấy cảnh này liền dùng gậy sắt lao xuống, nhưng rất nhanh anh ta cũng bị hất văng ra đất.

"Gần đây tôi có một ý tưởng rất hay." Một trong những thành viên của lớp học tối đeo găng tay vào, bọn họ vô cùng "chuyên nghiệp" kéo hai thanh niên vào một tòa nhà gần đó.

Tiếng hét thảm thiết mơ hồ tan biến trong gió đêm, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng chó hoang sủa, Thẩm Lạc nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi, trong lòng càng thêm bất an.

"Giữ bình tĩnh, nếu anh muốn chạy trốn, thực ra bây giờ chính là thời cơ tốt nhất, mọi người đều đã đi rồi, chỉ còn tôi và anh ở đây." Bác sĩ Bạch cười: "Lão Ngụy đã mang chìa khóa xe đi, nhưng chiếc chìa khóa của xe độ kia chắc hẳn là vẫn còn đó, anh có thể lao tới cướp xe, sau đó nhân cơ hội bỏ chạy."

"Tại, tại sao tôi phải chạy trốn?" Thẩm Lạc quả thực có kế hoạch này, nhưng vấn đề là anh ta còn chưa kịp hành động, bác sĩ Bạch đã bước tới chiếc xe độ.

"Người bình thường lần đầu tiên đến đây, hầu hết sẽ hiểu lầm chúng tôi, điều này cũng không có gì." Bác sĩ Bạch đeo găng tay và mặt nạ lên, nắm lấy cửa chiếc xe độ: "Thanh niên này là con của một doanh nhân giàu có nào đó, chúng tôi đã theo dõi cậu ta được một tuần rồi. Có thể anh sẽ nghĩ chúng tôi là người xấu, nhưng người như cậu ta có được coi là người tốt không?"

Cánh cửa bị kéo mở ra hoàn toàn, ở ghế sau có một người phụ nữ bị đánh bất tỉnh đang nằm, trên người cô toàn là máu.

"Cô ấy đã làm gì sai?" Bác sĩ Bạch khẽ lắc đầu: "Cô ấy không làm gì sai cả, nhưng nếu như chúng tôi không đến, số phận của cô ấy có lẽ còn thảm hại hơn bây giờ gấp mười lần."

Đi đến bên cạnh Thẩm Lạc, bác sĩ Bạch chỉ vào chìa khóa của chiếc xe độ: "Anh thử đoán xem hai người này đang định đưa cô ấy đi đâu? Anh lại đoán xem tại sao bọn họ lại phải đến vùng ngoại ô xa xôi này?"

Bác sĩ Bạch không đưa chìa khóa cho Thẩm Lạc, chỉ vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta đi theo mình vào tòa nhà bên cạnh.

Mùi trong gió có chút đặc biệt, Thẩm Lạc nhìn về phía góc phòng, sắc mặt anh ta lập tức trở nên rất xấu.

Một con chó hoang bị khoét mất hai mắt, nằm trên mặt đất kêu gào, người thanh niên vừa rồi xương cốt thì bị đánh vỡ vụn, uốn cong thành một góc độ quỷ dị.

Miệng gã bị bịt lại, đôi mắt bị khoét ra, thay thế bằng đôi mắt của chó.

"Tác phẩm này có tên là 《Mắt chó không biết nhìn người》." Người đàn ông vừa rồi ngồi bên cạnh Thẩm Lạc, nói một cách vô cùng tao nhã.

"Thầy Thạch vẫn thật tao nhã." Bác sĩ Bạch khẽ vỗ tay, sau đó đưa cho đối phương một mảnh vải trắng được quấn lại: "Nghi thức đón người mới chính thức bắt đầu."

Thầy Thạch cởi bỏ tấm vải trắng ra, bên trong là một con dao cùn, anh ta bước đến trước mặt tác phẩm của mình, cho đối phương một con dao, sau đó lại đưa con dao cho người tiếp theo.

Vết thương mà mọi người để lại không phải là chí mạng, cho đến cuối cùng, con dao cùn dính đầy máu tươi xuất hiện trước mặt Thẩm Lạc.

"Đến lượt anh rồi." Ánh mắt của bác sĩ Bạch từ từ di chuyển đến vết thương hình cánh bướm trên cánh tay Thẩm Lạc: "Rất nhiều người đều đang đợi anh, mọi người đã đợi rất lâu rồi."

"Thế này không tốt cho lắm." Thẩm Lạc đến gà còn chưa từng giết, "sinh mệnh" lớn nhất mà anh ta từng giết trong hiện thực chính là con muỗi.

"Tại sao? Cậu ta hoàn toàn là một kẻ xấu, để cậu ta đi, sẽ có nhiều người bị tra tấn và bức hại hơn." Bác sĩ Bạch và những người khác vây quanh Thẩm Lạc, mang đến một thứ cảm giác bị áp bức vô cùng đáng sợ.

"Có lẽ bây giờ tôi có thể tự thuyết phục mình đi giết một người xấu, nhưng nếu mở cánh cửa này ra, liệu sau này tôi có giết những người tội không đáng chết không? Sau đó đi giết những người chỉ phạm phải những lỗi nhỏ? Cuối cùng, có khi nào tôi sẽ chĩa dao về phía những người tốt?" Thẩm Lạc không thể chấp nhận chuyện này, anh ta từ chối một cách vô cùng kiên định, nhưng điều mà ai cũng không ngờ là cánh tay có vết thương in hình cánh bướm, lại vô thức nắm chặt con dao cùn đẫm máu.

Đám người biến thái đang nhìn Thẩm Lạc đầy nghi hoặc, ngoài miệng thì nói không thể chấp nhận, nhưng tay thì nhanh hơn ai hết.

"Tôi..." Thẩm Lạc thậm chí đến găng tay cũng không đeo, bây giờ trên con dao cùn này chỉ có dấu tay của anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta nhanh chóng hất tay ra, nhưng khi muốn vứt con dao cùn đi, cánh bướm vừa mới dừng một chút ở trong đầu lại xuất hiện, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng được cánh bướm đang từ từ lớn lên, đang liều mạng vỗ đôi cánh của mình!

"Cánh bướm đang ăn mất ác ý của mình, nó đang không ngừng lớn lên!" Thẩm Lạc không thể chịu nổi cơn đau này, khi anh ta sắp ngã quỵ xuống, trên con đường bên ngoài tòa nhà đột nhiên vang lên một tiếng còi.

Một chiếc taxi dừng bên cạnh hai chiếc xe, tài xế lớn tiếng giục hành khách nhanh chóng quay trở lại xe, nhưng vị hành khách này lại vẫn làm thinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro