Chương 750: Thưởng thức Đồ Tể Bình Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến thì cũng đã đến rồi. Thẩm Lạc có thể làm gì?

Hàn Phi được anh ta coi là chỗ dựa duy nhất bắt đầu lựa chọn mặt nạ và "hung khí", hiện tại Thẩm Lạc kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, vừa cô đơn đáng thương lại vừa bất lực.

"Khi xem loại biểu diễn này, tốt nhất là đeo mặt nạ lên, che cái vẻ mặt vặn vẹo hưng phấn của anh đi." Hàn Phi đưa mặt nạ tê giác cho Thẩm Lạc, hắn đặc biệt chọn một cái mặt nạ tương đối đặc sắc, chờ sau khi đi vào, ngộ nhỡ có xảy ra xung đột thì cũng không đến mức làm anh ta bị thương.

"Thật đúng là cám ơn anh." Vừa mới thoát khỏi động quỷ, lại rơi vào ổ ma, Thẩm Lạc tiếp nhận mặt nạ. Anh ta run rẩy đeo lên rồi tìm một bộ quần áo bảo hộ mặc vào.

"Hai người các anh chậm chạp quá, cứ lãng phí thời gian thế này buổi biểu diễn sẽ kết thúc mất." Người đàn ông vẹt mất kiên nhẫn thúc giục, từ trong lời nói của anh ta có thể nghe ra sự khinh bỉ đối với Hàn Phi và Thẩm Lạc, thật giống như người sành ăn đỉnh cấp nhìn thấy người nông dân lần đầu tiên bước vào nhà hàng cao cấp.

"Xong ngay đây." Thẩm Lạc ở trong đống "hung khí" chọn đến cả nửa ngày, cuối cùng lấy ra một cái cưa dài nhìn rất hung dữ.

"Anh ngược lại rất biết thưởng thức đấy." Vẹt nhìn lướt qua cái cưa trong tay Thẩm Lạc, ra hiệu cho hai người lấy điện thoại di động ra để hiển thị tin nhắn, sau khi nhìn thấy "ký tự rác" của hai người, anh ta đẩy ra một cánh cửa ngầm phía sau quầy rồi dẫn vào lòng đất.

Khác với sự đổ nát trên mặt đất, trong lòng đất được xây dựng cực kỳ xa hoa, giống như đấu trường quái thú phục vụ quý tộc ngày xưa. Vách tường sạch bóng, đừng nói máu bẩn, ngay cả một chút bụi bặm cũng không có, nơi này hoàn toàn bất đồng với câu lạc bộ giết người mà Hàn Phi tưởng tượng lúc trước. Trong không khí không có mùi máu tươi, chỉ có một mùi rượu nồng đậm.

Ba người theo bậc thang đi xuống phía dưới, xuyên qua một hành lang thật dài, tiến vào đại sảnh đầu tiên.

"Các anh vẫn đang trong giai đoạn khảo sát, không tính là thành viên chính thức của câu lạc bộ, chỉ có thể ngồi ở hàng thứ ba. Nhưng mà hôm nay rất ít người, tôi cho các anh phá lệ một lần, cứ tùy ý ngồi đi." Người đàn ông vẹt vẫy vẫy tay, ở góc đại sảnh phía xa có một nữ nhân viên phục vụ bưng khay đi tới.

Khác với cô gái thỏ trong tưởng tượng của Thẩm Lạc, mặt nữ nhân viên phục vụ này bị mặt nạ màu đen che khuất, quần áo trên người cô giống như khâu lại trên da thịt vậy.

"Đây là quản gia thông minh?" Thẩm Lạc cảm giác đối phương giống như quản gia thông minh của mình. Trông giống như con người, nhưng thực sự chỉ là một thể xác.

"Không, cô ấy là con người, giống như anh và tôi." Người đàn ông vẹt rất hài lòng với phản ứng của Thẩm Lạc: "Chờ anh trở thành thành viên chính thức của câu lạc bộ, anh muốn làm gì cô ấy cũng được, nhưng mà tôi vẫn phải nhắc nhở anh một câu, ở chỗ này làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả một cái giá nhất định."

Người đàn ông vẹt nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ kia một cách không kiêng nể: "Cô ấy cũng từng muốn gia nhập câu lạc bộ, đáng tiếc là không thông qua được kiểm duyệt, sau đó cô ấy lại làm ra một lựa chọn sai lầm, vì vậy mới biến thành bộ dáng như bây giờ."

"Cô ấy... cũng từng giết người à?" Thẩm Lạc vốn rất đồng cảm với đối phương, nhưng hiện tại trong lòng anh ta chỉ còn lại sợ hãi.

"Những người đàn ông chết trong tay cô ấy, so với những người phụ nữ mà anh từng nắm tay chắc là còn nhiều hơn." Người đàn ông vẹt phát ra tiếng cười he he.

"Thì ra cô ấy còn chưa giết người." Thẩm Lạc rất thành thật trả lời, cắt đứt tiếng cười chói tai của người đàn ông vẹt. Nữ nhân viên phục vụ thì hoàn toàn không thèm để ý đến âm thanh xung quanh, cô đặt khay trước mặt Hàn Phi, trên đó chỉ có một ly rượu.

"Tác phẩm của anh rất kém, chỉnh thể tràn ngập phẫn nộ, hoàn toàn là đang phát tiết, không có chút mỹ cảm nào đáng nói, nó chỉ đáng giá bằng ly rượu này." Người đàn ông vẹt vốn định cùng Hàn Phi nói chuyện một hồi, trên cổ tay anh ta có đeo một cái vòng kim loại đột nhiên sáng lên: "Sao lại có thành viên cao cấp đến lúc này?" Anh ta hoàn toàn bỏ qua Hàn Phi và Thẩm Lạc, bước nhanh ra khỏi đại sảnh số 1.

Chờ sau khi nhân viên phục vụ và người đàn ông vẹt đều đi xa, Thẩm Lạc mới khẩn trương hỏi Hàn Phi: "Anh điên rồi sao? Đến loại địa điểm này làm gì chứ!"

"Không phải anh muốn tới hay sao? Tôi đã nói, biểu diễn ở đây hết sức lộ liễu, lúc ấy rõ ràng vẻ mặt của anh rất mong chờ." Hàn Phi tìm một vị trí cách lối đi tương đối gần ngồi xuống.

"Sao anh vẫn còn ngồi xuống?! Anh thật sự muốn ở chỗ này xem biểu diễn à!" Thẩm Lạc lần đầu tiên trải qua chuyện như vậy, anh ta cảm thấy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn, đáng tiếc chìa khóa xe lại ở trên người Hàn Phi, chính anh ta cũng không có tự tin một mình xông ra ngoài.

"Nếu màn biểu diễn của bọn họ là giết người, chúng ta ở đây có thể cứu thêm được vài người đấy." Hàn Phi vuốt ve lưỡi dao, hắn đối với dao kéo quá quen thuộc rồi, cầm dao thì trong lòng cũng cảm thấy rất yên tâm.

"Vậy nếu anh muốn cứu người thì đừng có kéo theo tôi nhé! Tôi là gánh nặng của anh đấy!" Thẩm Lạc đeo mặt nạ âm thanh gấp gáp.

"Suỵt, có người đến."

Một lát sau, người đàn ông vẹt dẫn một đôi nam nữ đi vào đại sảnh, hai người kia dính nhau như keo như sơn, nhìn vô cùng ân ái, giống như đôi tình nhân đang yêu say đắm chạy tới rạp chiếu phim hẹn hò vậy.

Người phụ nữ có vóc dáng rất đẹp, đeo mặt nạ sư tử; Người đàn ông khôi ngô cường tráng đeo mặt nạ chim cánh cụt.

Đáng chú ý hơn, cả hai đều không mặc quần áo bảo hộ, cũng không mang theo hung khí, chỉ tiện tay cầm vài cái túi bảo quản. Có thành viên cao cấp ở đây, Thẩm Lạc lập tức không nói lời nào, đây cũng không phải là anh ta sợ hãi, mà là ở nơi này lắm mồm thật sự sẽ chết người đấy.

"Đôi nam nữ này thường xuyên tập thể hình, cơ bắp cân xứng với vẻ đẹp, được rèn luyện đặc biệt. Thân thể bọn họ cũng rất tốt, quần áo nhìn mộc mạc nhưng kỳ thực đều là thương hiệu lớn mà người bình thường rất khó mua được, xem ra thành viên câu lạc bộ giết người này so với học viên của lớp học thêm tối chủ nhật có nhiều tiền hơn."

Hai tổ chức hướng tới đối tượng khác nhau, Hàn Phi tạm thời cũng không thể xác định, đứng sau hai tổ chức này có phải là cùng một người hay không.

Sau khi thành viên cao cấp có mặt, người đàn ông vẹt biểu hiện hoàn toàn khác với vừa rồi, anh ta chạy tới chạy lui, không ngừng thúc giục hậu trường. Mới chỉ qua có ba phút, tấm màn trong đại sảnh đã được kéo ra, một sân khấu đơn giản xuất hiện ở chính giữa đại sảnh.

"Buổi biểu diễn bắt đầu."

Ánh đèn trở nên lờ mờ, cánh cửa hai bên sân khấu được kéo mở, một người phụ nữ mặc váy đen kéo hành lý nặng đi ra.

Người phụ nữ đeo mặt nạ tử thần, mở hành lý của mình, bên trong là một người đàn ông gầy gò mê man. Với sự giúp đỡ của thành viên khác, người phụ nữ cố định đối phương lại trên sân khấu.

Thẩm Lạc đã có vẻ nhìn không nổi muốn che mắt, nhưng hành vi này của anh ta đã bị Hàn Phi ngăn lại.

Sau khi người đàn ông được cố định chắc chắn, người phụ nữ kéo ra một chiếc vali màu trắng, bên trong là một tấm da cừu hoàn chỉnh, từ cái đầu cừu bị đào rỗng đến đuôi cừu mềm mại, tất cả đều được giữ nguyên vẹn.

"Tác phẩm này có tên gọi là Cừu non."

"Có hai con cừu non ở trên sân khấu, một con là thân thể còn một con là linh hồn. Một con sinh ra trong đồng cỏ, sau đó đã bị bán cho đồ tể; một con được nuôi nhốt trong thành phố gọi là Trí Tuệ, sau đó cũng bị bán cho đồ tể."

"Bắt đầu từ khi sinh ra chúng nó luôn luôn tuân thủ các quy tắc do chủ nhân đặt ra, sinh sống bên trong rào chắn, nguy hiểm bên ngoài rào chắn coi như không thấy, cuộc sống vô ưu vô lo. Cuộc đời của chúng giống như bộ da lông này, trắng tinh khiết, mềm mại, chúng chính là nạn nhân hoàn hảo."

Người phụ nữ đeo mặt nạ tử thần giải thích cho khán giả ý tưởng của mình, sau khi nói xong, cô ta mở ngăn tủ bên cạnh sân khấu, bên trong đặt đủ loại đạo cụ.

"Tôi sẽ khâu linh hồn và thân thể của cừu non lại với nhau, tự tay chế tạo ra cái chết tinh khiết nhất."

Người phụ nữ đặc biệt thích sạch sẽ, động tác của cô ta cũng vô cùng thanh lịch, quá trình lựa chọn công cụ giống như một thầy nghi lễ đang kiểm tra một nghi thức nào đó.

Sau khi chọn được công cụ thích hợp, người phụ nữ lại đi đến giữa sân khấu, cô ta tiêm một liều thuốc vào thân thể người đàn ông, đối phương chậm rãi từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, hoảng sợ nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh.

Đôi nam nữ dưới khán đài lúc này cuối cùng cũng có hứng thú, nạn nhân ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, trơ mắt nhìn chăm chú cơ thể mình bị che lấp dưới lớp da lông cừu non từng chút từng chút một, thân thể của anh ta sẽ càng lúc càng "gầy nhỏ", cừu non trắng tinh khiết sẽ từng chút một "lớn lên".

Người đàn ông muốn kêu gào, nhưng cổ họng của anh ta đã bị xử lý từ trước, chỉ có thể bất lực giãy giụa.

Không nghe được tiếng kêu thảm thiết, khán giả dưới khán đài hơi bất mãn, nhưng người phụ nữ đeo mặt nạ tử thần lại không thèm để ý chút nào, vẫn làm theo suy nghĩ của mình. Cô ta nghiêm túc quy hoạch lại cơ thể của người đàn ông, phác họa lên làn da, giống như đang điêu khắc một khối ngọc đắt tiền.

Đủ loại hành động của người phụ nữ khiến Hàn Phi nhớ tới một nghề nghiệp ẩn nào đó trong thế giới tầng sâu – nhà thiết kế tử vong, hắn từng đạt được tư cách chuyển nghề thấp nhất của nghề nghiệp này.

"Mình vốn tưởng rằng những tên tiểu tử trong thế giới tầng sâu đã đủ biến thái lắm rồi, không ngờ hiện thực lại cho mình một cú tát, quả nhiên lựa chọn mở hai mặt của hộp đen là không sai, cả hai thế giới đều có rác rưởi cần phải được thanh lý."

Hàn Phi chuẩn bị ra tay, nếu không hành động, người đàn ông vô tội trên sân khấu kia sẽ bị phân xác ra mất.

"Tôi có thể chen ngang một chút được không." Hàn Phi bưng ly rượu, đứng lên.

Thẩm Lạc ở bên cạnh liều mạng nháy mắt, ra hiệu không nên ra mặt, nhưng Hàn Phi lại coi như không nhìn thấy.

"Chen ngang người khác là một chuyện rất bất lịch sự đấy, tốt nhất anh nên cho tôi một lý do." Người phụ nữ đeo mặt nạ tử thần có vẻ không vui, dao nhọn trong tay cô ta đã sắp chạm vào cổ của người đàn ông rồi.

"Cừu là cừu, con người là con người, có lẫn lộn thế nào đi nữa, chúng cũng là giống loài khác nhau. Cô nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là tìm cho mình một cái cớ để giết người mà thôi, hơn nữa còn là một cái cớ vô cùng ấu trĩ." Hàn Phi bưng ly rượu đi về phía sân khấu: "Biến người thành dê không có gì là đẹp mắt cả, tôi mong chờ sự khác biệt giữa người với người hơn, ví dụ như cô và nạn nhân này đều là người, nhưng tôi cảm thấy linh hồn của hai người chắc là có hình dạng hoàn toàn khác nhau. Tôi rất muốn mở não của các người ra để xem sự khác biệt."

Người phụ nữ tử thần cầm một con dao đứng bên cạnh người đàn ông gầy yếu, mặt nạ đã che khuất khuôn mặt của cô ta, Hàn Phi chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng. Đó là một ánh mắt rất đặc biệt, như thất vọng với tất cả mọi thứ.

"Anh... muốn giết tôi?" Đồng tử của người phụ nữ dần dần thu hẹp lại.

"Không phải là giết cô, tôi chỉ muốn hoàn thành tác phẩm của mình." Hàn Phi lấy con dao ngắn ra, không còn chút che giấu nào nữa: "Tác phẩm này được gọi là Đồ tể Bình Minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro