Chương 751: Gương chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly rượu rơi xuống đất, rượu màu đỏ tươi như máu đang dịch chuyển trên vũ đài.

Trong đại sảnh ngột ngạt, đồ tể tự xưng là bình minh, nắm chặt con dao nhọn, đi về phía người phụ nữ đeo mặt nạ tử thần.

Tử thần yếu ớt và đồ tể bình minh, cảnh tượng quỷ dị này mang đến một mỹ cảm khác biệt.

Tử thần muốn đâm mũi kim vào cổ những người vô tội, đồ tể lại đứng chắn trước mặt những người vô tội đó, hắn muốn cướp người từ trong tay của tử thần.

Ánh đèn mờ ảo nhấp nháy một cái, ngay lúc ánh sáng trở nên tối đi, Hàn Phi cầm dao lao về phía trước, tốc độ của hắn vô cùng nhanh, khán giả bên dưới sân khấu chỉ có thể nhìn thấy thứ gì đó vụt qua.

"Banh!"

Lưỡi dao va chạm phát ra âm thanh giòn tan, trong mắt Hàn Phi hiện lên một tia kinh ngạc, hắn biết rõ sự nguy hiểm của đối phương, cho nên không hề nương tay.

Nhưng điều hắn không ngờ tới là, người phụ nữ có vẻ ngoài nho nhã yếu đuối vậy mà lại có thể tiếp được một nhát dao này của hắn.

So với Hàn Phi, nữ nhân tử thần còn kinh ngạc hơn, cổ tay cầm dao của cô ta hơi hơi tê dại, như thể sắp mất cảm giác.

"Cô muốn hoàn thành tác phẩm của mình, nhưng chính cô lại là tác phẩm của người khác?" Hàn Phi vung dao liên tục: "Kẻ thích giết người, thì nên sẵn sàng bị giết bất cứ lúc nào, nếu như chút giác ngộ này cũng đều không có, vậy thì tay cầm dao sẽ bị lung lay."

Sức lực của nữ nhân tử thần không mạnh bằng Hàn Phi, nhưng đã mạnh hơn người trưởng thành bình thường rất nhiều, hơn nữa tốc độ của cô ta vô cùng nhanh, nhạy bén đến mức không giống như một con người.

Càng chiến đấu, Hàn Phi càng cảm thấy kỳ lạ, hắn vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng giải quyết thành viên của câu lạc bộ này, nhưng không ngờ mới gặp người đầu tiên đã lợi hại như vậy.

Hai người tàn sát trên vũ đài, khán giả bên dưới xem vô cùng thích thú say mê, bọn họ không quan tâm ai giết được ai, tất cả những gì bọn họ muốn xem chỉ là quá trình giết người.

Cặp đôi nam nữ vô cùng phấn khích khi chứng kiến cảnh Hàn Phi và nữ nhân tử thần tàn sát lẫn nhau, bọn họ cũng lao vào đánh nhau.

Thế giới của đám người điên này người bình thường rất khó có thể hiểu được, ví dụ như Thẩm Lạc đang co người tại vị trí của mình, anh ta luôn cảm thấy mình vô cùng lạc điệu với nơi này.

Nữ nhân tử thần đã chặn được mười đòn tấn công liên tiếp của Hàn Phi , khi hắn chuẩn bị vung nhát dao thứ mười một, thì người phụ nữ này đã từ bỏ phản kháng, bỏ chạy về phía sau.

Cô ta quen thuộc với mọi sự sắp xếp trong đại sảnh này, trong quá trình tiếp dao, lặng lẽ di chuyển đến vị trí của cánh cửa bí mật.

"Muốn chạy?"

Hàn Phi đã sớm quan sát thấy ý nghĩ của đối phương, hắn nhắm thẳng ngay cổ của người phụ nữ chém xuống, đối phương nếu như muốn cố gắng trốn thoát, vậy nhất định sẽ là một kết cục thân đầu phân ly.

Lưỡi dao chém xuống, cổ của người phụ nữ bị bẻ cong thành một góc độ quỷ dị, cô ta cố tránh lưỡi dao của Hàn Phi, xoay người nhảy vào cánh cửa bí mật, biến mất trong bóng tối.

Tuy nhiên nhát dao này của Hàn Phi cũng không phải là hoàn toàn vô dụng, lưỡi dao của hắn đã cắt xuyên qua mặt nạ tử thần của người phụ nữ, nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhỏ của đối phương.

Có chút quen thuộc, đối phương hình như là nhân vật lớn thường xuất hiện trên ti vi.

"Tôi đã ghi nhớ cô rồi."

Bên trong cánh cửa bí mật là một vùng tối đen như mực, toát ra mùi thuốc và mùi thối cổ quái, Hàn Phi cũng không dám hấp tấp đuổi theo.

Hắn cầm dao, xoay người nhìn xuống bên dưới vũ đài.

"Một người đã bỏ chạy, nhưng mà cũng không sao, vẫn còn những người khác ở đây."

Cặp nam nữ thấy Hàn Phi đặt ánh mắt lên người mình, cười một cách kì quái lấy ra đủ thứ khác nhau từ trong túi, người đàn ông còn lộ ra biểu cảm khinh thường đối với Hàn Phi: "Các hội viên cao cấp không được tàn sát lẫn nhau, nếu không sẽ bị tất cả các thành viên trong câu lạc bộ nhắm đến, niệm tình cậu là người mới đến, nên lần này bỏ qua."

"Tại sao phải bỏ qua? Em còn muốn biến cậu ta thành người phục vụ, bọc toàn bộ cậu ta lại bằng da, đem quần áo đẹp may lên trên da cho cậu ta nữa đấy." Người phụ nữ vỗ cánh tay người đàn ông, có chút bất mãn nói.

"Các hội viên cao cấp không được tàn sát lẫn nhau? Định ra một quy tắc như vậy, các người còn xứng được gọi là câu lạc bộ giết người không? Các người đây là đang khinh nhờn cái chết, bất kì ai cũng không có quyền tước đoạt cái chết của đối phương." Hàn Phi giẫm lên rượu đỏ tươi đi về phía hai người: "Để tôi đến giúp mấy người tẩy rửa ô uế, tiễn mấy người đến nơi nên đến."

Càng đi càng nhanh, khi hai người phản ứng lại, Hàn Phi đã thu hẹp khoảng cách.

Thực lực của đôi nam nữ và nữ nhân đeo mặt nạ tử thần chênh lệch rất lớn, bọn họ chỉ có thể coi là mạnh hơn người bình thường một chút.

"Dừng tay!" Khi Hàn Phi định xử lý xong đôi nam nữ kia, người đàn ông vẹt thong dong đến muộn, sau lưng anh ta là ba người phục vụ: "Lần đầu tiên đến, đã dám phá vỡ quy tắc, hai người đêm nay đừng hòng rời đi!"

"Tôi có làm gì đâu..." Thẩm Lạc ngồi nguyên tại chỗ, khẽ lẩm bẩm một câu.

"Các người vì để hoàn thành tác phẩm của mình có thể giết người một cách trắng trợn như vậy, chẳng lẽ tôi lại không thể đại khai sát giới để hoàn thành tác phẩm của mình hay sao? Các người tiêu chuẩn kép thật đấy." Hàn Phi phát ra tiếng cười, trong lời nói đầy giễu cợt, sau khi chắc chắn đôi nam nữ không thể chống trả được nữa, hắn cầm dao đi thẳng về phía người đàn ông vẹt.

"Cậu còn muốn giết chúng tôi?" Giọng nói của người đàn ông vẹt trở nên chói tai hơn, anh ta hiếm khi thấy có người điên cuồng như Hàn Phi.

"Tác phẩm này của tôi có tên là Đồ tể bình minh, chỉ giết một người, thì có thể gọi là đồ tể à?" Hàn Phi cười híp mắt đi về phía người đàn ông vẹt: "Tôi muốn dùng xác của các người xây thành một cây cầu, có thể khiến tôi đi qua bóng tối, nhìn thấy bình minh."

Không nói thêm bất kì câu vô nghĩa nào nữa, Hàn Phi dùng tốc độ nhanh nhất thu hẹp khoảng cách, trực giác chiến đấu và năng lực thực chiến của hắn đủ sức đè bẹp bất kỳ người nào, đây là được tôi luyện từ hàng trăm trận tàn sát sinh tử mà có được.

"Người như cậu, tôi thấy rất nhiều rồi." Người đàn ông vẹt lấy ra một khẩu súng kích điện từ thắt lưng, nhưng anh ta không biết là, Hàn Phi đã nhìn thấu anh ta ngay từ lần gặp đầu tiên rồi.

Con dao ngắn vung ra, mang theo một lực rất mạnh, xuyên qua lòng bàn tay của người đàn ông vẹt.

Hàn Phi đá một cước sang người phục vụ, lấy một người phục vụ khác che trước mặt mình.

Hắn cầm tấm khiên thịt này, lao về phía trước, đem bạo lực giải phóng ra một cách vô cùng đầy đủ tinh tế.

Hàn Phi hiếm khi chiến đấu kéo dài, tất cả các hành động đều cố gắng một đòn chí mạng, lúc trước khi Lệ Tuyết dạy Hàn Phi đã truyền cho hắn quan niệm này, có lẽ cô cũng không ngờ được rằng hắn đã phát huy quan niệm này đến cực điểm.

"Ôi trời?" Thẩm Lạc ngây người ở bên cạnh quan sát trận chiến, có thế nào anh ta cũng không thể ngờ tới Hàn Phi trông thư sinh nho nhã thế, vậy mà khi đánh nhau lại mạnh mẽ như vậy.

Cái này thậm chí không thể dùng mạnh mẽ để mô tả, mà phải nói là tàn bạo mới đúng.

Tên sát nhân biến thái bất khả chiến bại, khiến người ta khiếp sợ, ở trong tay Hàn Phi lại chỉ giống như một món đồ chơi, mỗi một bước phản ứng của đối phương đều nằm trong dự đoán của hắn, cảm giác như trước khi đánh nhau, thắng bại đã được định sẵn rồi vậy.

Lau đi vết máu trên tay, Hàn Phi trở thành người duy nhất đang đứng trong đại sảnh.

"Anh, anh đã giết bọn họ?" Thẩm Lạc sợ hãi, lắp bắp hỏi.

"Nếu như tôi giết bọn họ, thì có khác gì so với bọn họ?" Hàn Phi bắt đầu lục soát thân thể, giống như là đang chạm vào thi thể trong thế giới tầng sâu, động tác vô cùng chuyên nghiệp.

"Anh quả thực đáng sợ hơn rất nhiều so với bọn họ đấy." Thẩm Lạc muốn đứng dậy, nhưng hai chân đã tê dại.

"Khẩu súng kích điện này anh cầm lấy để tự vệ, những thứ khác đừng đụng vào." Hàn Phi kéo Thẩm Lạc ra khỏi chỗ ngồi, đưa khẩu súng kích điện của người đàn ông vẹt cho anh ta: "Cảnh sát chắc là sắp đến rồi, chúng ta hãy tranh thủ thời gian đi xung quanh xem xét một chút."

Hàn Phi dẫn theo Thẩm Lạc ra khỏi đại sảnh số 1, bọn họ đi về phía sâu của hành lang dài.

Tầng hầm của khách sạn này ban đầu là một hầm rượu tư nhân, sau này sau khi được dọn sạch đã biến thành một trong những cứ điểm của câu lạc bộ giết người, dưới tầng hầm có hai đại sảnh, một phòng chuẩn bị và một phòng giám sát.

Thành viên câu lạc bộ sẽ liên lạc với nhau thông qua một số phương tiện đặc biệt để xác định vị trí triển lãm tác phẩm, sau đó thông báo ngay trong đêm đó.

Địa điểm hoạt động của mỗi lần đều khác nhau ở ngoại ô xa xôi, nếu muốn thực sự tiêu diệt câu lạc bộ này, e rằng phải đột nhập vào bên trong, tiếp xúc được vị trí cấp cao của bọn họ mới được.

Đi qua hai đại sảnh tanh máu, Hàn Phi bước vào phòng chuẩn bị, ở đây có đặt đủ thứ trang phục đạo cụ, trông giống như một phòng hành quyết thời cổ đại vậy.

Tất cả các "tác phẩm" sẽ được đặt tạm tại đây trước khi chúng được trưng bày trên vũ đài, vì vậy "mùi" trong căn phòng này vô cùng nồng nặc.

"Hàn Phi, hay là chúng ta đợi cảnh sát tới, rồi hãy tiếp tục lục soát."

Thẩm Lạc che miệng và mũi lại, anh ta không thể chịu nổi bầu không khí ở đây.

"Hình như tôi đã bỏ sót thứ gì đó, tại sao căn phòng này trông cứ kì kì." Hàn Phi bước đến giữa phòng, nhìn vào chiếc bàn dùng để đặt các tác phẩm của kẻ sát nhân.

Trên bức tường đối diện với chiếc bàn này được che bằng đủ loại mặt nạ, từ động vật đến quỷ quái.

Hàn Phi thử cào lớp sơn tường ra, hắn phát hiện ra cái gọi là bức tường thực chất là một mảnh vải đặc biệt, tất cả các mặt nạ đều là được treo ở trên đó.

Vén tấm vải có màu sắc tương đồng như bức tường lên, trước mặt Hàn Phi xuất hiện một chiếc gương.

Tất cả các tác phẩm muốn được trưng bày trên vũ đài, trước hết đều phải được đặt trước tấm gương này.

"Chiếc gương này thật đáng sợ!"

Thẩm Lạc và Hàn Phi cùng lúc nhìn thấy mặt gương, hai người trong gương trông khác xa so với trong hiện thực, trên mặt Thẩm Lạc có một con bướm khổng lồ đầy màu sắc đang đậu, rất đáng sợ; bên phía Hàn Phi còn kinh hãi hơn, sau lưng hắn trong gương có một thi thể đầm đìa máu đang đứng, hai người bất kể đi đâu đều lưng tựa lưng.

Cảm giác hạnh phúc đều đến từ sự so sánh, vốn dĩ Thẩm Lạc nhìn thấy mình trong gương, ra sức lôi kéo khuôn mặt của mình, vô cùng khó chịu, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Phi trong gương xong, cảm giác khó chịu trong lòng dường như đã tiêu tan đi một chút.

"Hàn Phi, tại sao chúng ta trong gương lại khác với hiện thực?"

"Nó có thể chiếu ra một thế giới khác của chúng ta." Hàn Phi bước tới trước gương: "Có người đang lợi dụng chiếc gương để hiến tế, có liên quan đến những con quỷ sinh sống trong thế giới tầng sâu."

Trong bản đồ thế giới tầng sâu mà Đỗ Tĩnh mang ra, câu lạc bộ chết chóc được đánh dấu lại, trong hiện thực, những thứ này đã bắt đầu xuất hiện ở ngoại ô Tân Hỗ từ rất lâu rồi.

Với năng lực của hận ý, ngay cả là cánh bướm cũng không thể ảnh hưởng đến hiện thực trên quy mô lớn như vậy, mà bản thân cánh bướm đã là hận ý hàng đầu nhất rồi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Phi hiện lên bốn chữ là "không thể nhắc đến."

"Anh đợi ở đây đi." Hàn Phi quay lại đại sảnh số 1 kéo người đàn ông vẹt đến, sau khi liên tục tra hỏi, cuối cùng đối phương cũng lên tiếng.

Trong tất cả các cứ điểm của câu lạc bộ chết chóc đều có một chiếc gương như thế này, bọn họ gọi nó là gương chết, mọi người có thể thông qua mặt gương nhìn thấy dáng vẻ ở sâu trong linh hồn của mình.

Chiếc gương này là bí mật lớn nhất ở các cứ điểm của câu lạc bộ chết chóc, cũng không phải ai cũng có đủ tư cách để xem.

Theo người đàn ông vẹt, các thành viên của câu lạc bộ chết chóc được chia thành năm loại, một loại là hội viên đợi quan sát, chẳng hạn như nhà nghệ thuật và chủ quán thịt nướng, sau khi bọn họ hoàn thành một số lượng tác phẩm nhất định, sẽ có cơ hội được đến thăm quan cứ điểm.

Cao hơn một bậc so với hội viên đợi quan sát là hội viên chính thức, những người này có thể nhận được một số điểm nhất định sau khi giao nộp tác phẩm, bọn họ có thể đổi điểm lấy thứ gì đó.

Cao hơn nữa là hội viên cao cấp, chỉ có hội viên cao cấp mới đủ điều kiện để tổ chức triển lãm ở đâu và khi nào, tác phẩm của bọn họ cũng sẽ có cơ hội được giới thiệu trên vũ đài.

Người tổ chức và hội viên cấp cao ở mỗi cứ điểm đều cùng cấp, đến cấp độ này của bọn họ, mới đủ điều kiện để biết sự tồn tại của gương chết.

Bên trên bọn họ nữa là thành viên cốt cán của câu lạc bộ, người đàn ông vẹt cũng chỉ mới gặp mặt một lần một phần thành viên cốt cán, bọn họ có quyền đánh giá từng tác phẩm, và quyết định xem một người mới có đủ tư cách trở thành thành viên hay không.

Còn trên thành viên cốt cán, vẫn còn có một cấp độ nữa, người đàn ông vẹt chỉ biết đến sự tồn tại của cấp độ này, nhưng không biết phải gọi đối phương như thế nào, bởi vì anh ta chưa từng thấy qua.

Trong cuộc nói chuyện với người đàn ông vẹt, Hàn Phi lại phát hiện ra một vấn đề khác, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Hàn Phi và Thẩm Lạc trong gương chết, thái độ của đối phương đã có sự thay đổi mang tính căn bản, anh ta dường như thực sự coi hai người là "đồng loại".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro