Chương 760: Vụ án cảm xúc giết người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tất cả mọi người tham gia show ca nhạc này đều lấy danh tính ảo, vậy nên anh cũng phải lấy cho mình một hình tượng giả lập mới được." Sau khi nộp đơn cho Hàn Phi xong, Mèo Lưu Ly đã kéo hắn đến nơi mình thường luyện hát.

"Hình tượng giả lập?"

"Đúng vậy, anh có thể hiểu nó là một chiếc mặt nạ, không ai biết đằng sau chiếc mặt nạ rút cuộc là một khuôn mặt như thế nào, một người như thế nào, đây cũng là lý do mà show ca nhạc này có thể thu hút sự tham gia của tất cả mọi người." Mèo Lưu Ly trông có vẻ rất vui vẻ: "Không có ô dù, cũng không có chuyện bí mật điều khiển, mọi thứ đều lấy tiếng ca làm tiêu chuẩn để đánh giá."

Mở trình tạo hình tượng giả lập ra, bản thân Mèo Lưu Ly là một cô gái tai mèo, cô ấy vốn cũng đã lấy hình tượng giả lập, nên cũng tương đối hiểu về những thứ này.

"Anh không có yêu cầu gì đối với hình tượng giả lập, giống như người khác là được." Hàn Phi tùy ý chọn một hình tượng nam rất bình thường: "Vòng sơ tuyển một mình em chắc là cũng có thể vượt qua được rồi, anh sẽ không đi theo, chờ đến chung kết, anh mới qua đó."

"Được, em sẽ để bạn em thay thế anh trước." Mèo Lưu Ly gật gật đầu.

"Em còn có bạn?" Hàn Phi hơi kinh ngạc. Theo hắn thấy, Mèo Lưu Ly còn là người cô độc hơn cả hắn.

"Tất nhiên." Mèo Lưu Ly mở danh bạ ra, từ trong list danh sách ít đến đáng thương chọn trúng một cái tên.

Một lúc sau, cánh cửa của phòng luyện hát giả lập được đẩy ra, một "vị" báo tuyết màu đỏ với cái đuôi lớn bước vào.

"Mèo nhỏ, em tìm chị có chuyện gì thế..." Cô vốn đang hết sức phấn khởi, nhưng khi nhìn thấy bên cạnh Mèo Lưu Ly còn có người lạ khác, cô lập tức hơi mất tự nhiên, thoạt nhìn đã biết là người sợ xã hội.

"Bánh Bao Rau, em và bạn em muốn tham gia vào cuộc thi hát do Deep Space Technology tổ chức, nhưng anh ấy tạm thời không có thời gian, chị có thể thay thế anh ấy được không?" Mèo Lưu Ly nắm lấy tay báo tuyết kia: "Ở vòng sơ tuyển, chị không cần phải làm gì cả, chỉ cần chơi búa cát ở phía sau là được."

"Em có chắc không?" Cái đuôi lớn của Bánh Bao Rau lắc lư qua lại: "Có khi nào sẽ bị lộ không?"

Cô ôm lấy cái đuôi to lớn của mình nhìn sang Hàn Phi, càng nhìn hai mắt càng mở to, cuối cùng thân thể cứng đờ: "Hàn Phi? Hàn Phi!"

"Là tôi." Hàn Phi nở một nụ cười tỏa nắng chuyên nghiệp: "Lần này tôi tham gia cuộc thi hát, chủ yếu cũng là để truy đuổi tội phạm, cô thay tôi đứng trên sân khấu, tôi sẽ ở phía sau tìm cách để đưa những tên tội phạm ra trước công lý."

"Anh đang truy đuổi một vụ án giết người à!" Biểu cảm của Bánh Bao Rau khác hẳn lúc trước, như thể chính mình đang tham gia vào một chuyện rất quan trọng vậy: "Được! Tôi sẽ cố gắng thay anh!"

"Vất vả rồi, còn chưa biết phải xưng hô với cô thế nào?" Hàn Phi cũng không ngờ mình hiện tại lại nổi tiếng như vậy. Đến một cư dân mạng bất kì cũng biết đến mình.

"Thiết lập của tôi là một con hải cẩu đã sống được 300 triệu năm tuổi, à không, không, báo tuyết. Bởi vì trời sinh hiện tượng dị thường, gia tộc chuẩn bị hành quyết tôi, hôm đó máu nhuộm đỏ bộ lông của tôi..."

Bánh Bao Rau ôm lấy đuôi của mình, kể lể chuyện thiết lập hình tượng giả lập khiến người nghe cũng đều cảm thấy ngượng ngùng.

Hàn Phi rất kiên nhẫn. Sau khi nghe xong, hắn nói với đối phương về vai diễn phải đảm nhận là Sunshine Boy.

"Khi cô thay thế tôi, cũng không cần phải cố ý thể hiện mình, lạc quan vui vẻ một chút là đủ rồi." Hàn Phi dạy cho Bánh Bao Rau một chút về những kỹ năng diễn xuất cơ bản nhất. Vốn dĩ hắn muốn dặn dò đối phương một số chuyện, nhưng điện thoại trong hiện thực lại đổ chuông, hắn đành phải thoát khỏi phòng luyện hát giả lập trước.

Sau khi kết nối điện thoại, bọn Hàn Phi đã tra được thông tin về mẹ của Bố Khai Tâm, đối phương hiện đang sống ở Trung tâm chăm sóc tinh thần Mộ Hưởng Tân Hỗ.

Sau khi liên hệ với bên trung tâm và nhận được hồi âm, Hàn Phi đã vội vàng qua đó.

Trung tâm chăm sóc tinh thần Mộ Hưởng là một bệnh viện tư nhân ở Tân Hỗ được xây dựng đặc biệt dành cho những bệnh nhân tâm thần lớn tuổi. Có người nói rằng Vĩnh Sinh Pharmaceutical đứng đằng sau nó, cũng có người nói chủ nhân của bệnh viện này là một người điên, bệnh viện là do ông ấy xây dựng cho chính mình.

Bắt taxi, Hàn Phi đến nơi xa của khu bảo tồn sinh thái ngoại ô phía bắc. Bệnh viện này được xây dựng ở giữa vùng ngoại ô phía bắc và khu phố cổ, nói là vì môi trường yên tĩnh và đẹp đẽ, trong lành.

Sau khi thực sự đến, Hàn Phi mới phát hiện ra rằng chỗ bệnh viện này vô cùng hoang vắng. Ban ngày trên đường không nhìn thấy một chiếc xe nào.

"Đây là trung tâm điều trị? Hay là nhà tù cách ly với xã hội loài người vậy?"

Bởi vì đã liên hệ trước, khi Hàn Phi vừa đến đã có một y tá đến đón hắn, dẫn hắn đi vào khu vực phục hồi.

"Bà lão mặc áo len đỏ kia chính là người mà anh đang tìm, tên là Dì Mai nhưng theo chúng tôi được biết, bà ấy chỉ có một đứa con tên là Bố Minh, chứ không phải song sinh."

"Chỉ có một đứa con?" Hàn Phi vừa đến đây đã nghe thấy một chuyện khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên.

"Đúng vậy, hơn nữa con của bà ấy cũng không phải tên là Bố Khai Tâm. Sau khi đứa con mất tích bà lão đã phát điên, rồi được người hảo tâm trên đường phố đưa đến đây." Y tá cầm quyển bệnh án, dẫn Hàn Phi đi đến đại sảnh nơi các bệnh nhân hoạt động.

Mẹ của Bố Khai Tâm ngồi trước chiếc ti vi chưa được bật, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tối đen, lúc thì cười ngốc nghếch, lúc lại tỏ ra rất sợ hãi, như thể đang nói chuyện với thứ gì đó.

"Tình trạng của bà lão bây giờ đã khá hơn chưa?"

"Đã tốt hơn trước rất nhiều rồi. Lúc mới đến, bà ấy đều không dám ngủ một mình, luôn cảm thấy có người sẽ giết mình; đi vệ sinh chẳng khác nào lấy mạng bà ấy, cũng phải có người hộ tống mới được."

"Luôn có cảm giác có người muốn giết mình?" Hàn Phi liếc nhìn xung quanh như không có chuyện gì xảy ra. Ngoài Dì Mai ra, còn có những bệnh nhân khác đang đi dạo quanh đại sảnh, những bệnh nhân trong khu vực này cơ bản đều sẽ không chủ động tấn công người khác: "Tôi có thể đến nói chuyện với bà ấy một chút được không?"

"Được, nhưng chắc bà ấy sẽ không đáp lại anh đâu, chúng tôi đã thử mọi kiểu trò chuyện rồi nhưng bà ấy đều không đáp lại. Bây giờ hình như đến tên của con mình cũng sắp quên rồi." Y tá không ngăn cản Hàn Phi.

Một mình bước vào đại sảnh, Hàn Phi cũng cảm nhận được một chút bầu không khí ở đây, rất sạch sẽ, trong không khí cũng không có mùi gì đặc biệt. Nhưng so với một bệnh viện đặc biệt, ở đây có một thứ cảm giác tê dại khó tả, như thể sau khi đi vào, cho dù có thể ra ngoài, cũng không giống với chính mình trước đây nữa rồi.

Đi đến góc chỗ Dì Mai, Hàn Phi không hỏi gì ngay lập tức, hắn đợi khi không có bệnh nhân nào khác xung quanh mới nhẹ nhàng nói: "Dì Mai, cháu là bạn của Bố Khai Tâm. Anh ấy bảo cháu đến gặp dì, nhân tiện nói với dì một tiếng. Anh ấy bây giờ rất tốt, dì không cần phải lo lắng."

Cho dù Hàn Phi có nói gì, Dì Mai cũng không có bất kì phản ứng nào; chỉ ngây người nhìn chiếc ti vi không bật, đầu lắc qua lắc lại, hai tay xoa vào nhau, trong miệng lặp đi lặp lại điều gì đó.

Hàn Phi cũng không vội, ngồi bên cạnh bà lão, cẩn thận lắng nghe rất lâu, đồng tử của hắn đột nhiên nheo lại.

Trong miệng bà lão luôn lặp lại câu là Có người muốn giết tôi, có người muốn giết tôi.

Nhưng sau khi lặp lại được năm sáu lần, bà lão đột nhiên nói một câu Bệnh nhân 1064 muốn giết tôi.

"1064?"

Bà lão trong bộ dạng điên điên khùng khùng, nhưng lại rõ ràng nói ra con số 1064 như vậy, chắc chắn là có vấn đề nào đó. Dường như bà ấy đang cầu cứu.

Hàn Phi giả vờ không hiểu, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi gặp y tá giải thích tình hình, thản nhiên nhìn thoáng qua xung quanh.

Bệnh nhân mặc áo bệnh viện số 1064 đang ngồi ở cửa. Bà ấy trông như có vẻ đang ngây ra, nhưng vị trí mà bà ấy đang ngồi vừa hay có thể nhìn thấy Dì Mai.

"Bà ấy đang giám sát Dì Mai." Hàn Phi bây giờ không rõ nhân viên y tế có thông đồng với đối phương hay không, nên chỉ có thể từ từ tìm hiểu.

Dưới sự giúp đỡ của y tá, Hàn Phi đã gặp được bác sĩ chăm sóc của Dì Mai, một bác sĩ trông có vẻ rất trẻ.

Chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có lẽ cậu ta cũng chỉ mới mười tám tuổi, nhưng những y tá xung quanh lại rất tôn trọng cậu ta.

"Vị này là bác sĩ Bạch, bác sĩ được đánh giá giỏi nhất ở bệnh viện chúng tôi. Anh ấy đã chữa trị qua cho rất nhiều bệnh nhân, Dì Mai ban đầu cũng là do anh ấy phụ trách." Y tá đóng cửa lại, trong văn phòng chỉ còn lại Hàn Phi và bác sĩ Bạch ngồi ở hai bên bàn.

"Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"

"Có lẽ là do tôi có một khuôn mặt quần chúng."

Bác sĩ Bạch mỉm cười, cậu ta điềm tĩnh sắp xếp các bệnh án trên bàn, thỉnh thoảng còn gõ vài cái trên bàn phím.

"Từ khi tôi bước vào đến giờ, anh tổng cộng đã làm năm hành động hoàn toàn vô nghĩa, giống như đang cố tình che đậy nội tâm hoảng loạn vậy." Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, nói một cách vô cùng chắc chắn: "Điều mấu chốt nhất là, tôi cảm nhận được hơi thở của đồng loại từ trên người anh, anh và tôi là cùng một loại người."

"Cùng một loại người sao?" Bác sĩ Bạch ngẩng đầu lên, cậu ta vẫn giữ nụ cười: "Sự khác biệt lớn nhất giữa con người và động vật chính là phán đoán một chuyện không chỉ dựa vào cảm giác. Anh là một đại minh tinh sở hữu hàng triệu fan hâm mộ, là một diễn viên tài ba sống dưới ánh đèn sân khấu. Tôi chẳng qua chỉ là một bác sĩ có kiến thức, chúng ta làm sao có thể là một loại người được?"

Lắc lắc đầu, bác sĩ Bạch nhấp một ngụm trà đã nguội lạnh trên bàn: "Anh đến tìm tôi, không phải chỉ để nói những điều này chứ?"

"Trước khi nhìn thấy anh, tôi quả thực có một số chuyện muốn hỏi. Nhưng sau khi nhìn thấy anh, tôi đã biết mình phải làm gì rồi." Hàn Phi bước ra khỏi văn phòng, lập tức gọi điện thoại cho Lệ Tuyết, nhờ cảnh sát hỗ trợ mình đưa mẹ của Bố Khai Tâm ra ngoài. Thành viên của câu lạc bộ giết người có thể ra tay bất cứ lúc nào, để bà lão ở đây không an toàn chút nào.

Bệnh viện ban đầu đã từ chối Hàn Phi, nhưng dưới sự bảo đảm của hắn, đồng thời Lệ Tuyết lại nhờ lãnh đạo của mình ra mặt, bệnh viện lúc này mới đồng ý để bọn họ đưa Dì Mai đến một cơ sở điều dưỡng khác.

Trong suốt quá trình, Hàn Phi luôn ở bên cạnh Dì Mai, không để bà ra khỏi tầm mắt của mình.

Nói ra cũng thật kỳ lạ, bà lão thường ngày vẫn cư xử điên điên khùng khùng, nhưng khi ở bên cạnh Hàn Phi lại vô cùng yên tĩnh, như thể một đứa trẻ đã tìm được nhà.

Sau khi đến viện điều dưỡng mới, Hàn Phi đã tự bỏ tiền của mình ra để bác sĩ kiểm tra cho bà lão. Đối phương quả thực mắc chứng hoang tưởng và mất ngôn ngữ nhẹ, nhưng nguyên nhân của những chứng bệnh này dường như là do điều trị không đúng cách dẫn đến.

Sau khi đã sắp xếp hoàn toàn ổn thỏa xong, tình trạng của bà lão đã có chuyển biến tốt. Bà cũng lần đầu tiên nói một câu khác với trước đây: "Cảm ơn cậu đã cứu tôi khỏi nơi đó."

"Dì Mai, cháu là bạn của Bố Khai Tâm, anh ấy đã bảo cháu tới giúp dì. Nhưng cháu nghe bác sĩ nói rằng con của dì hình như tên là Bố Minh?" Hàn Phi ngồi trước mặt Dì Mai, rất cung kính, như thể Dì Mai là người thân thích của chính mình vậy.

Dì Mai hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng run rẩy duỗi ra một ngón tay: "Tôi chỉ có một đứa con, tên là Bố Minh, nó rất hiếu thảo, rất thật thà, ít nhất trước mặt tôi nó là như vậy."

Cơ thể dựa vào tường, khi bà lão nhắc đến con mình, nước mắt không kìm được rơi xuống, cảm xúc cũng trở nên kích động: "Nghe hàng xóm nói, nó là kẻ giết người, đã giết chết 5 người, còn lột xác, chặt người ta thành hơn chục khúc. Nhưng nó ở nhà chưa bao giờ có bất kì biểu hiện gì, đến con tôm sống cũng không dám xử lý, nó chỉ là con của tôi thôi."

Bà lão kể cho Hàn Phi nghe về quá khứ của Bố Minh. Đứa trẻ này trước năm 18 tuổi đều rất bình thường, cho đến một lần khi đi giao đồ ăn ở Vịnh Cá Heo ở ngoại ô, nó đã biến mất cả một đêm.

Ngày hôm sau Dì Mai đang chuẩn bị gọi điện báo cảnh sát, Bố Minh mới xách một bao rất nặng trở về, cho đến bây giờ bà lão vẫn không biết trong bao có cái gì.

Nhắc đến chuyện quá khứ, cảm xúc của bà lão không kiểm soát được, bà cảm thấy hô hấp khó khăn. Hàn Phi vội vàng gọi bác sĩ tới.

Khi bác sĩ điều trị cho bà lão, Lệ Tuyết cũng dẫn theo đồng nghiệp đến viện điều dưỡng.

"Hàn Phi, có phải em đã có giao dịch nào đó với Tử Thần không đấy?" Lệ Tuyết và đồng nghiệp vừa bước vào cửa, trên mặt đã có biểu cảm vô cùng quỷ quái.

"Sao vậy?"

"Một bệnh nhân ở bệnh viện lúc trước Dì Mai ở đã xảy ra chuyện rồi. Ngay lúc Dì Mai được chúng ta đón đi không lâu, một bà bác ở phòng bệnh số 1064 đã lẻn ra khỏi phòng, nhảy xuống từ tầng 6." Vẻ mặt của Lệ Tuyết vô cùng nghiêm túc: "Bệnh viện chỉ trích cảnh sát đón người không đóng cửa cẩn thận mới dẫn đến sự cố ngoài ý muốn, nhưng chúng tôi lại cảm thấy đây là mưu sát."

"Lần đầu tiên em gặp Dì Mai, bà ấy đã nói với em rằng bệnh nhân 1064 muốn giết bà ấy." Hàn Phi ngay lập tức nói: "Chắc là giết người diệt khẩu rồi. Trong bệnh viện đó chắc hẳn là vẫn còn giấu một con cá lớn nữa. Em nghĩ các chị hãy chú ý hơn đến bác sĩ chữa trị chính cho Dì Mai. Anh ta cho em một cảm giác rất kì lạ, hình như trong buổi tụ họp ở lớp học tối chủ nhật mấy tuần trước, anh ta cũng có mặt tại đó."

"Được, chúng ta sẽ điều tra theo manh mối này. Ngoài ra chị còn có một chuyện khác muốn nói với em." Lệ Tuyết gọi Hàn Phi ra khỏi phòng bệnh. Cô lấy điện thoại di động ra, để Hàn Phi đọc một bản tài liệu: "Đây là vụ án do con trai Dì Mai đã từng gây ra. Người đó thường xuyên tự nói chuyện một mình, dường như đối với mỗi loại cảm xúc của mình đều đặt cho một cái tên. Mục tiêu mà anh ta chọn gây án cũng đều có tính cách riêng biệt, mỗi khi giết một người đều mang đi một bộ phận cơ thể của người đó."

"Tương tự như nhân cách phân liệt à?"

"Không giống, anh ta biết rõ mỗi loại tính cách của mình, còn biết tự chuyển đổi, để đối phó với các tình huống khác nhau." Câu nói này của Lệ Tuyết khiến Hàn Phi chú ý, hắn muốn lao vào thế giới tầng sâu ngay lập tức, nghiên cứu kỹ linh hồn của Bố Khai Tâm.

"Lúc trước em bảo chị điều tra về Bố Khai Tâm, chắc hẳn cái tên này là một trong những cảm xúc của anh ta. Chị khuyên cậu nên tránh xa anh ta ra một chút, tên đó đã từng là thành viên cấp cao của câu lạc bộ giết người đấy. Tên điên đó đã giết liên tiếp 5 người chỉ để làm một thử nghiệm, quả thật là không có chút nhân tính nào."

"Thế cuối cùng anh ta đã trở thành thành viên cốt cán chưa?"

"Chị không biết, sau vụ án cảm xúc giết người, anh ta đã biến mất. Những năm gần đây, ở ngoại thành có rất nhiều kẻ giết người như anh ta. Sau khi gây ra án mạng ác độc thì bặt vô âm tín, như thể đã bốc hơi khỏi thế giới này, đi đến một thế giới khác vậy.

Sau khi có được thông tin quan trọng từ Lệ Tuyết, Hàn Phi lập tức chuẩn bị về nhà đăng nhập vào trò chơi, trên người bông hoa có tên là Bố Khai Tâm đó còn có bí mật khác đang ẩn giấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro