Chương 771: Hàn Phi hoàn toàn không sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông hai đầu không hề biết chuyện gì xảy ra ở khu ngoài, gã chỉ nhìn thấy Hàn Phi đi vào đưa thư, sau đó người trồng hoa liền nổi trận lôi đình.

Quả thực gã đang chuẩn bị dùng tính mạng của vũ công để uy hiếp người trồng hoa, vì vậy trong tiềm thức gã nghĩ rằng người của mình đã ra tay trước rồi: "Nếu như sự việc đã đến mức này, vậy thì tôi cũng không giấu giếm nữa. Bà phải trở lại tòa nhà đó, hiến bông hoa của mình cho thần linh, nếu không chúng tôi sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để tra tấn vũ công."

"Anh dám?!" Người trồng hoa chỉ còn một cái đầu nói rất cứng rắn. Bà đã hoàn toàn phẫn nộ, vô số mạch máu nhỏ từ cổ kéo dài ra. Lúc này cả tòa nhà dường như đã trở thành cơ thể của người trồng hoa, tất cả thực vật đều trở thành một phần của bà ấy.

"Đây là năng lực gì vậy?"

Trong sân, vô số linh hồn được biến thành bông hoa đang thống khổ kêu rên. Sức mạnh trong linh hồn của bọn họ bị người trồng hoa hấp thụ một cách điên cuồng. Những thực vật quỷ dị kia giống như lồng giam nhốt người đàn ông hai đầu ở bên trong.

"Chủ nhân của vườn hoa là thần linh, bà chẳng qua chỉ là một người trồng hoa có thể sử dụng sức mạnh của ngài thôi. Nếu như để cho ngài biết bà đang ăn cắp sức mạnh, thì kết cục của bà có lẽ sẽ còn thê thảm hơn cả vũ công đấy! Điều mà thần linh ghét nhất chính là bị người tín nhiệm lừa gạt!"

Cái đầu còn lại của người đàn ông đang rũ xuống trên vai đã mở mắt ra, gã ta có một đôi mắt màu đen thuần, Tất cả mọi thứ bị nó nhìn vào sẽ bị tử ý quấn quanh, khô héo trong nháy mắt.

Người hai đầu nói chuyện rất kiên quyết, nhưng dường như gã biết mình không phải là đối thủ của người trồng hoa. Sau khi đánh xuyên lồng giam thực vật ra, gã dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi tòa nhà.

"Người trồng hoa, bà vẫn còn thời gian một tiếng để suy nghĩ!"

Đủ các loại thực vật mà Hàn Phi chưa từng thấy qua che khuất bầu trời một lần nữa, đến một giọt mưa đen cũng không thể thẩm thấu vào bên trong tòa nhà, giọng nói của người hai đầu cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.

"Thực lực chẳng ra sao cả, ngược lại còn khá mạnh miệng đấy." Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ, hắn sợ những chiếc gai nhọn trên đám thực vật kia đâm vào mình.

"Cậu lại đây." Cái đầu của người trồng hoa bên trong chậu hoa chuyển động một chút, nói về phía Hàn Phi: "Ngoài việc bảo cậu đưa thư, vũ công còn nhờ cậu chuyện gì khác không??"

Hàn Phi có thể nghe ra sự lo lắng trong lời nói của người trồng hoa. Hắn nghĩ tới biểu hiện của vũ công lúc nhắc đến bà ấy, không suy nghĩ nhiều mà nói luôn: "Ông lão rất lo lắng cho bà, hi vọng bà có thể mau trở về. Đối với ông, sinh sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là có thể ở cùng với bà."

"Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?" Người trồng hoa ngoài miệng thì tức giận, nhưng nếp nhăn trên mặt đã giãn ra rất nhiều. Dường như đã nhiều năm rồi bà không nghe được những lời dễ nghe như vậy.

"Thật đấy."

"Tôi hỏi cậu, chiếc gương trong câu lạc bộ tại sao lại bị nứt? Trừ cậu và vũ công ra, còn có ai khác bên ngoài vào câu lạc bộ không?"

"Trong thư ông lão không nhắc đến nguyên nhân chiếc gương bị nứt sao ạ?" Hàn Phi liếc nhìn bức thư một cái. Trong bức thư chỉ nhắc đến con mắt của thần linh có vết nứt, còn nói ông đã tìm ra hoa song sinh, hy vọng người trồng hoa nhất định phải chăm sóc tốt cho bông hoa đặc biệt đó.

"Tất cả những chủ đề và sự việc có liên quan đến thần linh không thể nói rõ ràng, đều sẽ bị nghe thấy."

"Thật ra chiếc gương kia là bị cháu không cẩn thận làm nứt, ông lão cảm thấy có điềm không lành, cho nên để cháu nhanh chóng đến tìm bà." Hàn Phi hơi ngượng ngùng nói.

"Cũng có nghĩa là người của Hỷ vẫn chưa qua đó?" Ngữ khí của bà lão rõ ràng đã có chút buông lỏng, những mạch máu cắm rễ vào trong đất đã không còn sưng lên.

"Hỷ chính là người vừa uy hiếp bà đó sao? Thật là một cái tên kì lạ."

"Tên người ở đây đều rất kì lạ, tôi khuyên cậu tốt hơn hết đừng trêu chọc bọn họ." Người trồng hoa vặn vẹo cổ, hướng về phía bể bơi trong vườn hoa đọc lên những nguyền rủa kì lạ. Một thân xác được khâu ghép lại từ các loại thực vật và thi thể từ trong bể nước bò ra, giống như một con quái vật khổng lồ: "Cơ thể của tôi còn chưa dưỡng tốt, tạm thời không có cách nào rời đi."

"Vậy để cháu ở lại đây với bà, ngộ nhỡ tên kia còn chưa đi xa, một mình cháu cũng có thể đánh lại anh ta." Hàn Phi rất ngoan ngoãn chuyển đến một cái ghế, ngồi ở bên trong vườn hoa âm u của tòa nhà: "Lão sư, mọi người chắc hẳn là đã sống ở đây rất lâu rồi đúng không? Khu vực này ban đầu trông như thế nào? Nó vẫn luôn bị mưa đen bao phủ sao?"

"Lão sư?"

"Bà dạy cháu trồng hoa, đương nhiên chính là lão sư của cháu rồi."

"Tùy cậu thôi." Đã rất lâu không có ai gọi người trồng hoa như vậy rồi, có điều so với cách gọi người trồng hoa, bà lão quả thực thích lão sư hơn: "Tôi và vũ công cách đây rất lâu đã sống ở khu vực này rồi, lúc đó người kia vẫn chưa trở thành thần linh."

Nghe thấy mấy chữ trở thành thần linh, Hàn Phi lập tức trở nên nghiêm túc.

"Kí ức của y đã ngầm thay đổi thành phố, biến nơi này giống với khung cảnh trong kí ức của mình." Người trồng hoa nói ra một bí mật rất quan trọng: "Trước khi trở thành thần linh, người kia đã từng sống trong một thành phố bỏ hoang, cũ nát, suy bại, hoang vắng. Việc xây dựng thành phố mới đã thu hút một lượng lớn nhân khẩu, sức sống và nhiệt huyết, cũng giống như tòa nhà vươn tới bầu trời, so sánh khu phố cổ với nó giống như một kẻ ăn xin chui trong bùn lầy vậy."

"Không thể nhắc đến ở khu vực mưa đen từng sống ở khu phố cổ Tân Hỗ! Thời đại mà y sống có thể là khi khu phố cổ suy tàn, thành phố thông minh mới bắt đầu được xây dựng!" Kể từ sau khi tiến vào khu vực mưa đen, Hàn Phi vẫn luôn cảm thấy nơi này rất giống với khu phố cổ Tân Hỗ, bây giờ hắn mới hiểu lý do tại sao.

"Người kia cũng từng là một người rất tốt, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, y đột nhiên đã thay đổi. Bề ngoài thì vẫn bình thường, nhưng y đã bí mật trở thành người sáng lập ra nhóm trò chuyện giết người." Người trồng hoa hơi khó chịu, nếp nhăn trên mặt cũng sâu hơn: "Y trở thành người tà ác nhất, kinh khủng nhất mà tôi từng gặp, sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Y đã không thể coi là con người nữa." Đầu của người trồng hoa run rẩy trong chậu hoa, mạch máu trên cổ chuyển động trong đất: "Tôi trở thành người trồng hoa cũng chính là do y, 'tác phẩm' giống như tôi, y vẫn còn rất nhiều, rất nhiều, hoàn toàn không thể đếm xuể."

"Trong hiện thực có thể điều tra được thông tin của y không? Ý cháu là, phía cảnh sát có thông tin liên quan đến những vụ án của y không?" Hô hấp của Hàn Phi trở nên nặng nề hơn, hắn không thể ngờ được là lại có thể có được thông tin liên quan đến không thể nhắc đến từ người trồng hoa.

"Chắc là có, tôi nhớ là cách đây rất lâu, có một vị cảnh sát vào vườn hoa tìm cánh bướm, vô tình đã nhìn thấy chủ nhân của vườn hoa, người cảnh sát đó hình như tên là..." Người trồng hoa há miệng, nhưng cho dù thế nào cũng không thể nói ra cái tên đó, đầu của bà như đông cứng lại, da mặt bắt đầu bong tróc từng mảng.

"Không thể nói, không thể nói!"

Người trồng hoa dường như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi: "Thần linh dường như đã nhìn thấy tôi rồi! Phải lập tức rời đi thôi!"

Những bông hoa trong tòa nhà bắt đầu khô héo từng mảng, những loài thực vật kỳ lạ chỉ có thể nhìn thấy trong âm gian lần lượt gãy rụng, máu đen đặc quánh thành vũng.

Mặt đất run rẩy, cả tòa nhà như sắp sụp đổ, người trồng hoa dường như đang cố gắng cưỡng ép truyền hết sức lực vào thể xác xấu xí kia, chuẩn bị rời khỏi đây, vĩnh viễn không bao giờ trở lại.

"Có phải bà đang hơi vội vàng không?" Hàn Phi không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Bọn họ đến tên của không thể nhắc đến cũng không nói, chỉ là nói về quá khứ, vậy mà chuyện không may lại sắp xảy ra rồi.

Nhanh chóng rời đi, Hàn Phi tình cờ tìm thấy một bông hoa trắng tinh nở rộ bên mép bể bơi khi đi ngang qua khu vườn.

Trong thế giới tầng sâu, có rất ít màu sắc thuần khiết, hầu hết mọi thứ đều bẩn thỉu, bông hoa đó trông vô cùng khác biệt.

"Phần thưởng của nhiệm vụ nói với mình rằng có một loài hoa siêu hiếm trong tòa nhà kiểu phương tây, chẳng lẽ để chỉ nó? Phần thưởng của nhiệm vụ thông thường rank E thực sự khó tin, chỉ nói cho mình một thông tin, còn để mình tự lấy?"

Tòa nhà bắt đầu sụp đổ, Hàn Phi nhất thời thay đổi lộ trình, chờ khi hắn chạy đến phía trước bông hoa đó mới phát hiện, cánh hoa trắng tinh đó hóa ra là da người, bên trong "búp hoa" có bao bọc linh hồn của một đứa trẻ đang ngủ say.

"Người trồng hoa muốn hấp thu toàn bộ sức mạnh của những bông hoa, bà ấy sẽ nghiền nát tất cả các người, để tôi đưa cậu ra ngoài." Hàn Phi dùng hoa ngữ, mang theo uy hiếp cùng dụ dỗ, cuối cùng cũng thuận lợi chạm được vào đối phương.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã lấy được bông hoa rank E siêu hiếm là mẹ con."

"Mẹ con: Ngay thời khắc đứa trẻ ra đời, thần linh đã giết chết cô và gia đình cô, thần đã rất vui vì điều đó, người trồng hoa tốt bụng đã đánh cắp tác phẩm này ra, đem giấu nó trong nhà của mình."

"Bông hoa này có sức sống rất hiếm có, sau khi ăn bông hoa, giới hạn trên của giá trị sinh mệnh sẽ vĩnh viễn tăng lên mười! Nhưng có thể sẽ bị chủ nhân của tác phẩm nhắm tới!"

"Chú ý! Hãy nuốt ngay bông hoa này sau khi hái! Linh hồn của nó sẽ tiêu tan trong vòng ba phút! Nếu lựa chọn tiếp tục nuôi dưỡng, bông hoa này có xác suất nở ra với màu sắc chưa từng thấy trong thế giới tầng sâu!"

"Ăn nó?" Hàn Phi liếc nhìn linh hồn đứa trẻ bị "cánh hoa da người" ôm lấy, lập tức gạt đi ý định ăn nó. Bông hoa có thể tăng giới hạn trên giá trị sinh mệnh quả thực rất quý giá, nhưng suy cho cùng hắn không phải là lệ quỷ, không thể làm ra những chuyện như ăn thịt linh hồn.

"Hái xuống thì chết, mình muốn mang nó đi thì buộc phải mang cả đất xung quanh đi thì mới được."

Với tình hình hiện tại, Hàn Phi làm gì có thời gian nghĩ đến những thứ này. Hắn dựng lên hai tấm gỗ chặn phía trước bông hoa, nhanh chóng lui ra ngoài trước khi tòa nhà sụp đổ.

Bức tường nứt toác, người trồng hoa ghép đầu vào thể xác rồi vội vã chạy ra khỏi nhà. Khuôn mặt bà đầy sợ hãi, thỉnh thoảng lại nhìn tòa nhà chọc trời phía sau, như thể bị thứ gì đó vô hình đuổi theo, mang theo vết thương toàn thân chạy ra khu ngoài.

"Đây chính là thực lực thực sự của không thể nhắc đến à? Chỉ là ý niệm phát ra trong lúc ngủ say cũng có thể dọa người trồng hoa thành ra như vậy?" Hàn Phi cầm ô đen bước ra khỏi góc tường. Người trồng hoa trong lúc cực kì hoảng sợ đã quên mất hắn, lúc này trong tòa nhà chỉ còn lại một mình hắn.

"Động tĩnh trong tòa nhà quá lớn, rất nhanh sẽ có thứ khác tới, nhưng nếu như mình trực tiếp rời đi, vậy thì bông hoa tạo thành từ cặp mẹ con kia nhất định sẽ bị những quỷ quái khác ăn thịt. Dân bản địa ở khu vực này đều đã bị ác ý xâm nhập, bọn chúng có thể làm bất cứ chuyện gì."

Cũng chỉ trong vài giây, Đại Nghiệt đột nhiên phát ra cảnh cáo cho Hàn Phi.

Quay đầu nhìn lại, Hàn Phi phát hiện quái nhân có hai đầu đang đứng trên phố nhìn hắn.

Trái tim như đông cứng lại, Hàn Phi cảm thấy một cỗ ác ý trần trụi bò lên lưng như một con rắn độc.

Liếm khóe miệng khô khốc, Hàn Phi dùng tốc độ nhanh nhất mở bảng thuộc tính, kỹ năng chủ động mạnh nhất của hắn "Nút thoát trò chơi" đã sáng lên.

Sự căng thẳng trong mắt lập tức tan biến, Hàn Phi lại sử dụng năng lực điện thờ sương mù linh hồn, để che đậy mọi thứ về mình, khiến lệ quỷ cũng không thể nhìn thấu được.

Sau khi làm xong những thứ này, hắn nâng chiếc ô đen lên, khẽ liếc về phía người đàn ông hai đầu.

"Trong bức thư cậu đưa cho người trồng hoa viết cái gì?" Giọng điệu lạnh lùng và đáng sợ phát ra từ miệng người đàn ông hai đầu, trong mắt gã tràn đầy ác độc.

"Muốn biết không?"

"Nói cho tôi biết!" Hai giọng nói khác nhau phát ra từ hai đầu người đàn ông, gã nghiến răng nghiến lợi, biểu cảm rất dữ tợn.

"Anh muốn biết là tôi phải nói cho anh chắc?" Hàn Phi cầm ô đen đi về phía trước, quỷ văn gớm ghiếc trên người hắn được kích hoạt, khí tức tai họa điên cuồng tuôn ra: "Anh là cái thá gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro