Chương 775: Như biến thành người khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xem điệu múa của Hàn Phi xong, bố mẹ của Lê Hoàng đã kể cho hắn nghe về quá khứ mà bọn họ không muốn nhắc đến.

"Mẹ ta đã mất từ sớm, bố là trụ cột của gia đình, lúc đó vũ đạo của ông không được giới chính thống công nhận, cộng thêm tính khí của ông rất kém, ngang bướng, không chịu cúi đầu, đoàn kịch hợp tác luôn để ông đứng ngoài rìa sân khấu đóng vai phụ. Sau đó lại vì một số mâu thuẫn, dẫn đến việc bố ta bị buộc phải rời khỏi đoàn kịch, hàng ngày ông chỉ biết trông chờ vào những công việc lặt vặt để duy trì cuộc sống của gia đình."

"Gia đình chúng ta trước đây rất nghèo, nhưng bố luôn dạy chúng ta, dù có nghèo đến đâu cũng không thể mất đi khí phách, cứ như vậy mà sống qua ngày, ánh sáng trong mắt sẽ tan biến."

"Bố ta thực sự là một người rất tốt. Sau khi hàng xóm mới chuyển đến, biết cặp vợ chồng đó đều là người mù, ông còn sẽ chủ động giúp đỡ. Lúc đầu ông còn bảo chúng ta dành thời gian cho đứa trẻ của nhà hàng xóm nhiều hơn, dẫn theo cả cậu ta cùng đi chơi."

"Ta cũng là từ lúc đó quen biết với cậu ta, đứa trẻ sống trong gia đình khiếm thị đó tên là Cao Hưng."

Sau khi đọc ra cái tên đó, huyết sắc trên toàn bộ khuôn mặt của bố Lê Hoàng bắt đầu giảm đi, làn da ngay lập tức trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều.

"Bởi vì tai nạn lúc nhỏ nên bố của Cao Hưng bị mù cả hai mắt, một bên tai mất đi thính lực. Khi lớn lên, ông kết hôn với một người phụ nữ bị mù bẩm sinh. Cuộc sống của bọn họ rất khó khăn, xung quanh vĩnh viễn chỉ có bóng tối, cho đến khi Cao Hưng ra đời."

"Sự xuất hiện của đứa trẻ đó như một tia sáng chiếu vào chiếc lồng tối tăm, cả hai vợ chồng đều coi đứa trẻ như một món quà của Thượng đế."

"Cao Hưng được nuôi dưỡng bởi bố mẹ mù. Cậu ta có tất cả những ưu điểm của bố mẹ mình, lương thiện, dịu dàng, còn nhỏ tuổi mà vô cùng biết cách quan tâm và chăm sóc người khác."

"Cậu ta biết bố mẹ và mình khác nhau, cũng đã quen với việc giao tiếp với bố mẹ bằng những cách khác ngoài 'nhìn'. Cậu ta sẽ ngồi cạnh bố mẹ kể về hình dáng của bạn mới của mình, sẽ đặt hình người bằng đất sét do chính tay mình làm vào lòng bàn tay của bố, để người nhà đoán xem đó là ai bằng cách chạm vào. Cậu ta còn mang hoa tươi về nhà, để hương hoa cũng có thể xuất hiện trong căn nhà biệt lập đó."

"Trong thời đại mà chúng ta sinh sống, người mù hiếm khi ra ngoài một mình. Bố mẹ của Cao Hưng thường nhốt mình ở nhà, dựa vào những nghề thủ công làm bằng tay để có được chút thu nhập ít ỏi."

"Mỗi cuối tuần, bọn họ mới ra ngoài một lần, để giao các tác phẩm làm xong cho tiểu thương, sau đó đi chợ để mua các vật tư thiết yếu hàng ngày."

"Khi gia đình bọn họ ra ngoài, Cao Hưng chính là đôi mắt của bọn họ. Cậu ta dẫn bố mẹ đi trên vỉa hè, đối mặt với những ánh mắt kỳ lạ của người khác."

"Người mù không thể nhìn thấy những khuôn mặt với những biểu cảm khác nhau đó, nhưng Cao Hưng có thể nhìn thấy. Từ khi còn rất nhỏ cậu ta đã thấy được sự bóc lột của tiểu thương, ngoài miệng thì hỏi han ân cần, nhưng trong mắt thì tràn đầy chua ngoa cay độc.

"Cũng chính vào lúc đó Cao Hưng đã hiểu ra một đạo lý là cậu ta phải nỗ lực gấp bội so với những đứa trẻ khác, mới có thể sống một cuộc sống bình thường như một người bình thường."

"Lại qua một thời gian, Cao Hưng bắt đầu đi học. Sau khi gặp rất nhiều đứa trẻ cùng trang lứa, cậu ta dần dần thay đổi."

"Trong khi bố mẹ dạy cho cậu ta sự lương thiện, cũng đã khắc ghi cảm giác bất an với thế giới bên ngoài trong sâu thẳm tâm hồn cậu ta."

"Khi những đứa trẻ khác nói về đủ thứ chuyện, Cao Hưng phát hiện mình không có gì cả; khi bố mẹ của những đứa trẻ khác lái xe đến đón bọn chúng về nhà, Cao Hưng chỉ có thể một mình chờ đến muộn nhất mới về nhà; khi những đứa trẻ khác bị bắt nạt ở trường, bố mẹ của chúng sẽ ngay lập tức lao đến trường ra mặt, còn Cao Hưng thì chỉ có thể chịu đựng, cậu ta không thể gây thêm phiền phức cho bố mẹ, cũng không muốn những đứa trẻ khác biết rằng bố mẹ mình khác với bố mẹ của bọn chúng."

Nói đến đây, bố của Lê Hoàng khẽ thở dài: "Trường học ở ven thành phố cũ quá lạc hậu. Một giáo viên phải chăm sóc quá nhiều đứa trẻ, căn bản không thể quản hết được. Cao Hưng có bị bắt nạt không ta cũng không rõ, nhưng ta biết gia đình cậu ta chỉ có thể kham nổi trường học như vậy."

"Cuộc sống của đứa trẻ này quả thật rất trắc trở, nhưng không giống lắm với tưởng tượng của cháu." Lần này, người mà Hàn Phi đang tìm chính kẻ chủ mưu đứng sau ba tổ chức tội phạm lớn, một siêu tội phạm chân chính.

"Về sau nữa là cải tạo phá bỏ khu phố cổ, phổ cập thông minh hóa, cơ giới hóa. Không còn nhu cầu lao động cấp thấp, cặp vợ chồng mù đó dần dần không nhận được đơn đặt hàng nữa."

"Bố ta mềm lòng lắm. Sau khi biết chuyện nhà hàng xóm, ông nói dối là có quen mấy ông chủ, hàng tháng sẽ trả tiền mua đồ thủ công của nhà hàng xóm về. Lúc đó, gầm giường nhà ta đều đã chất đầy."

"Loại ngày này đã kéo dài lâu, Tân Hỗ bắt đầu xây dựng một thành phố thông minh mới. Hai ông lớn công nghệ trỗi dậy, khu phố cổ dần trở nên hoang vắng, khu vực bên ngoài được quy hoạch thành ngoại ô, càng ngày càng ít người sống trong đó hơn."

"Đại khái là khi ta học cấp 2, có một hôm vào nửa đêm bố đột nhiên gõ cửa, vô cùng nghiêm túc đi vào phòng ta, sau đó nói với ta những điều mà đến bây giờ ta cũng không thể nào quên được."

"Ông nghiêm khắc cảnh cáo ta không được tiếp xúc với gia đình nhà Cao Hưng nữa, còn nói sau một thời gian nữa sẽ dọn đi nơi khác"

"Ta không biết bố đã nhìn thấy hay nghe thấy gì, lúc đó chỉ cảm thấy ông thật là không thể giải thích được."

"Ngày hôm sau, khi đến trường ta đã gặp Cao Hưng. Cậu ta càng ngày càng gầy, còn có vết thương dưới tay áo dài."

"Cậu ta tươi cười chào hỏi ta, vẫn giống như trước kia, vẻ mặt vui vẻ nhiệt tình, trong mắt tràn đầy thiện ý vui vẻ."

"Ta vốn muốn đi đến, nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo của bố, vì vậy ta đã phớt lờ cậu ta, trực tiếp bỏ đi luôn. Ta có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên và một dấu vết mất mát trên khuôn mặt cậu ta. Ngoại trừ ta ra, cậu ta dường như không còn bạn bè nào khác ở nơi sinh sống."

"Mọi thứ thay đổi là vào ba tháng sau. Khi ta đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh, bố mẹ của Cao Hưng đã bị hại. Hung thủ là một tên chuyên ăn cắp lẻn vào nhà, không ngờ lần này lại bị bố mẹ của Cao Hưng phát hiện, hai bên xảy ra tranh đấu kịch liệt, tên trộm đó đã lỡ tay giết chết bố mẹ của Cao Hưng."

"Khi ta biết được tin này đã rất buồn, muốn qua an ủi Cao Hưng."

"Đám tang chính là lần cuối ta nhìn thấy cậu ta."

"Cậu ta nói sớm muộn gì mình cũng sẽ sống ở tòa nhà cao nhất và sang trọng nhất thành phố. Nếu như không thể khiến tất cả mọi người tôn trọng mình, vậy thì sẽ khiến tất cả mọi người đều phải sợ hãi mình."

"Ta không thể hiểu được suy nghĩ của cậu ta, giống như ta không thể hiểu được một đứa trẻ lương thiện như vậy, tại sao lại từng bước trưởng thành như này?"

"Lúc đó ta vẫn rất đồng cảm với Cao Hưng, nhưng bố ta lại hơi ghét cậu ta. Ngay cả đám tang của bố mẹ mà cậu ta cũng không tham gia, mà lựa chọn chuyển nhà.

"Kể từ sau khi rời đi, gia đình chúng ta dường như đã đổi vận. Vũ đạo của bố ta dần được công nhận, ông đã kiếm được số tiền mà trước đây đến nghĩ cũng không dám. Gia đình chúng ta cũng không còn phải lo lắng về cuộc sống nữa, từ rìa của khu phố cổ dọn đến trung tâm khu phố cổ, rồi lại từ khu phố cổ dọn đến thành phố thông minh mới..."

Bố của Lê Hoàng nắm tay vợ mình: "Khi ta sắp quên đi người có tên là Cao Hưng này, thì một đêm nọ, bố ta lại đột nhiên tìm đến ta. Ông đã kể cho ta nghe một chuyện vô cùng kinh khủng."

"Lúc đó khi tên trộm lẻn vào nhà, gây ra cái chết của bố mẹ Cao Hưng, dường như toàn bộ sự việc đều liên quan đến cậu ta."

"Là cậu ta đã mượn tay tên trộm, giết chết bố mẹ mù đã sinh ra và chăm sóc mình."

Lời nói của bố Lê Hoàng khiến người ta sởn tóc gáy, Lê Hoàng đứng cạnh Hàn Phi, cũng là lần đầu tiên nghe thấy.

"Sau khi bố nói cho ta biết những thông tin này thì không lâu sau đã mất tích."

"Vào ngày mất tích thứ ba, chúng ta đã nhận được một cặp nhãn cầu và một tờ giấy, bên trên có ghi một câu như này, Như vậy chắc là bạn có thể hiểu được tôi rồi đúng không?"

"Tình hình gia đình ta cũng từ đó ngày càng trở nên tồi tệ hơn, như thể tất cả may mắn đã tiêu hết, làm chuyện gì cũng đều thất bại, phải cho đến khi Lê Hoàng trưởng thành, gia đình mới coi như đã trở lại bình thường."

Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, bố mẹ Lê Hoàng vốn không muốn nhắc tới, nhưng bọn họ không ngờ Hàn Phi vậy mà lại có thể nhảy ra vũ đạo của ông lão năm xưa. Ký ức như chiếc kim chôn trong bọt biển, càng cố gắng nhớ lại, càng cảm thấy đau nhói.

"Mọi người là bị Cao Hưng uy hiếp à? Cháu nhớ lúc đó cảnh sát dường như cũng muốn giúp tìm người, nhưng mọi người đã từ chối sự giúp đỡ của cảnh sát."

"Xin lỗi, những gì có thể nói với cháu, ta đã nói hết rồi." Bố của Lê Hoàng nhìn Hàn Phi: "Nhất định phải tránh xa cậu ta ra, những người đến gần cậu ta, bất kể là tốt hay là không tốt với cậu ta, tất cả đều đã chết."

"Cháu sẽ chú ý."

"Cháu không hiểu!" Bố của Lê Hoàng rất lo lắng: "Cậu ta khác với những tên tội phạm mà cháu truy đuổi lúc trước, có sự khác biệt về bản chất! Cậu ta..."

Bố của Lê Hoàng mới nói được một nửa, bên phía điện thoại đột ngột phát ra tiếng động, hình như là bình hoa bị gió thổi đổ, vỡ tan tành.

"Tóm lại, đừng cố gắng tìm cậu ta, tốt nhất đến ý nghĩ cũng không được." Bố của Lê Hoàng nói vô cùng kiên định: "Nếu như không phải lúc trước cháu đã cứu Lê Hoàng, còn biết múa vũ đạo của bố ta, ta đã không nói với cháu những chuyện này."

Cuộc gọi video bị ngắt, ngôi nhà của Lê Hoàng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Về thông tin của người đó, tôi cũng là lần đầu tiên nghe được, bố mẹ tôi chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này." Lê Hoàng cầm điện thoại lên, cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục bố mẹ rồi.

"Bọn họ đã nói với tôi rất nhiều thông tin rồi." Hàn Phi lại gọi cho Lệ Tuyết, muốn Lệ Tuyết giúp điều tra về Cao Hưng.

Vài phút sau, Lệ Tuyết mang đến cho Hàn Phi một thông tin rất tồi tệ. Trong cơ sở dữ liệu thông tin công dân không hề có người tên là Cao Hưng này, cảnh sát cũng điều tra theo những thông tin mà bố của Lê Hoàng nói, nhưng trong tất cả các dữ liệu đều không có sự tồn tại của Cao Hưng.

Theo hồ sơ mà cảnh sát tìm thấy, cặp vợ chồng mù kia quả thực đã chết dưới tay tên trộm, nhưng lúc còn sống bọn họ không hề có con cái, Cao Hưng này như thể là do bố của Lê Hoàng hư cấu ra vậy.

"Không đúng, rút cuộc vấn đề xảy ra ở đâu?" Hàn Phi nhíu mày, khi hắn còn đang suy nghĩ, điện thoại lại rung lên, Mèo Lưu Ly gọi điện thoại cho hắn: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Bánh Bao Rau bị tấn công rồi! Đối phương không phải người chơi bình thường!"

"Người không sao chứ?" Hàn Phi đứng lên, có chút lo lắng hỏi.

"Là bị nhắm đến trong game, để anh Hoàng nói với anh nhé." Mèo Lưu Ly đưa điện thoại cho Hoàng Doanh.

"Hàn Phi, người mà lần này em chọc phải rất đáng sợ, là đám hacker phòng kén khét tiếng nhất!" Hoàng Doanh hạ giọng: "Anh đã cài đặt một số plug-in nhỏ trong máy chơi game của Mèo Lưu Ly, có thể dùng để phát hiện virus, mục tiêu của đám hacker phòng kén đó không phải là phá tài khoản game của Mèo Lưu Ly và Bánh Bao Rau, bọn chúng là muốn lần theo tài khoản game để tìm ra Mèo Lưu Ly trong hiện thực!"

"Cuộc sống hoàn hảo được điều khiển bởi AI, đám hacker đó chắc là không thể dễ dàng thành công."

"Hàng rào thông tin là biện pháp bảo vệ do phòng an ninh mạng Tân Hỗ thiết lập cho mọi công dân, chỉ những hacker đã phá hủy thành công hàng rào mới đủ tiêu chuẩn được gọi là hacker phòng kén. Bản thân bọn họ rất lợi hại, hơn nữa lần này có vẻ là nhiều người liên thủ. Anh thực sự không thể hiểu được, một hình tượng giả lập Sunshine Boy tại sao lại bị nhiều tên hung dữ nhắm đến như vậy?" Trong giọng của Hoàng Doanh mang theo một chút cảm thán.

"Anh cảm thấy xác suất thông tin của Mèo Lưu Ly và Bánh Bao Rau bị rò rỉ là bao nhiêu?"

"Tạm thời vẫn chưa có nguy cơ bị rò rỉ, nhưng sau này thì rất khó nói trước." Hoàng Doanh đã đặc biệt nhờ người đánh giá bảo mật, sự cố này cũng là một lời nhắc nhở đối với anh.

"Vòng sơ loại trực tuyến chắc là sắp kết thúc rồi, anh đưa hình tượng giả lập đó cho em đi, tiếp theo sẽ do em nhập vai." Hàn Phi không muốn ai bị hại vì mình.

"Được, bây giờ anh sẽ nói với Bánh Bao Rau."

Tấm rèm dày che khuất mọi ánh sáng mặt trời, cho dù đã mười hai giờ trưa, căn phòng đầy mùi ẩm mốc này vẫn không có chút ánh sáng nào.

Trong một tòa nhà ở khu phố cổ Tân Hỗ, một thanh niên đang đếm số tiền trên bàn, anh ta đã không được thấy tiền mặt trong một thời gian dài rồi.

"Hacker phòng kén mà anh giúp tôi liên lạc chắc chắn không tìm nhầm người chứ?" Ngồi đối diện với người thanh niên là một người đàn ông đeo mặt nạ chuột lang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn bản báo cáo trong tay.

"Chắc chắn, bên dưới lớp vỏ bọc con trai đó là một nữ người chơi. Chúng tôi đã tìm nhà phân tích tâm lý giỏi nhất, quan sát tất cả hình ảnh của cô ấy, từ đó suy ra tất cả tính cách và thói quen." Người thanh niên đến đầu cũng không ngẩng lên.

"Chẳng lẽ tôi đã tìm nhầm người rồi? Nhưng tại sao sự xuất hiện của cậu ta lại trùng hợp như vậy? Còn đặc biệt lựa chọn ở cùng một phòng triển lãm với Diệp Huyền?" Chuột Lang đang đọc báo cáo: "Giới tính nữ, tính cách hướng nội, mắc chứng sợ xã hội trước mặt người lạ, sau khi làm quen rồi lại có vẻ tùy tiện hào sảng..."

Sunshine Boy trong báo cáo với Sunshine Boy trong lòng Chuột Lang có sự khác biệt quá lớn, giống như là sự khác biệt giữa hải cẩu và thủy quái vậy.

"Quá kỳ lạ rồi, xem ra mình phải đích thân đến thăm dò xem sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro