Chương 780: Méo mó, dị dạng, tội ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi không muốn cách tầng một quá xa, nhưng mỗi khi hắn chuẩn bị đi vào hành lang, ông lão đều sẽ ngăn hắn lại.

Những hành lang trông thì có vẻ rất an toàn, nhưng lại như ẩn chứa sát ý cực mạnh, như thể chỉ cần bước vào là sẽ bị giết chết.

Đại Nghiệt trong quỷ văn cũng không ngừng phát ra cảnh cáo với Hàn Phi, tựa như trong toàn bộ tòa nhà không có một nơi nào an toàn.

"Không thể đi xa hơn nữa, đám sứ giả đó chuẩn bị trở về rồi."

Hàn Phi mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân từ dưới tầng truyền đến, lúc này hắn và ông lão đã lên đến tầng bốn.

Nhìn vào phía bên trong tầng, những căn nhà chen chúc với đủ các thể loại cửa hàng nhỏ khác nhau từ nhiều thập kỷ trước, phòng khám nha khoa, hiệu thuốc, sòng bạc nhỏ không treo biển hiệu, vân vân.

Tầng thấp của tòa nhà chọc trời này hoàn toàn tương ứng với tầng lớp thấp của thành phố, hoặc có thể mô tả nó là tầng thấp của thời đại cũng được.

Đi ở đây giống như đi trong khu phố cổ Tân Hỗ cách đây hàng chục năm, cũ nát, lộn xộn, đông đúc, trị an cực kỳ kém.

"Không còn thời gian nữa rồi, trốn ở tầng này đi."

"Con số 4 không được may mắn cho lắm, rất nhiều tòa nhà đều không có tầng 4." Ông lão lắc đầu, trên cổ ông ta nổi da gà, thân thể càng ngày càng lạnh: "Lại đi lên trên xem sao."

Mùi hôi thối trong không khí trở nên nồng nặc, như thể là mùi của bùn nhão và thịt trộn lẫn vào nhau.

Dưới sự dẫn dắt của ông lão, Hàn Phi đi đến tầng 5. Hành lang trên tầng này treo cờ trắng, bên trên viết những tố cáo đầy máu và nước mắt.

Đại khái dường như là có liên quan đến tầng 6, những người ở tầng đó khiến cư dân ở tầng dưới không thể sinh sống bình thường. Rất nhiều gia đình tan nát, trẻ em biến thành mồ côi, thậm chí còn có trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

Lối đi giữa tầng năm và tầng sáu đã bị chặn bởi rất nhiều các đồ vật lộn xộn. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, trong đống đồ vật có một lối đi nhỏ mà một người miễn cưỡng có thể đi qua.

Khi Hàn Phi và ông lão đang do dự không biết có nên trốn ở tầng năm hay không, có một cánh cửa đột nhiên được mở ra ở hành lang tầng năm.

Cánh cửa kim loại cũ kỹ ngay cả khi rất cẩn thận đẩy ra, thì vẫn phát ra âm thanh. Một lúc sau, có một người đàn ông trắng trẻo lặng lẽ bước ra khỏi nhà.

Dường như anh ta lo lắng đánh thức người nhà bên trong và hàng xóm xung quanh, nên động tác rất khẽ.

"Đây chính là cư dân trong tòa nhà? Trông cũng không có gì đặc biệt lắm, giống như người bình thường thôi?" Hàn Phi vốn còn tưởng rằng trong tòa nhà đã bị quái vật chiếm giữ hoàn toàn, nhưng tình huống cụ thể lại khác với những gì hắn tưởng tượng. Người đàn ông trắng trẻo kia chính là một người bình thường, trong mắt anh ta có dục vọng và tham lam.

Ông lão và Hàn Phi lặng lẽ trốn sang một bên, bọn họ đang bí mật quan sát.

Sau khi ra khỏi nhà, người đàn ông trắng trẻo cẩn thận trèo lên đống đồ đạc. Anh ta giống như một con ong bị thu hút bởi nhị hoa, vạch rác chắn đường ra, men theo một lối đi nhỏ từ tầng năm chạy lên tầng sáu. "Tên này giống như ruồi thấy thịt thối vậy, chắc chắn là có ý định xấu."

Ông lão ra hiệu cho Hàn Phi đừng xen vào chuyện của người khác, tìm chỗ trốn trước đã. Nhưng Hàn Phi lại cứ nhìn chằm chằm về hướng mà người đàn ông trắng trẻo rời đi, khẽ nói: "Chúng ta cũng đi theo đi."

"Cậu lại muốn làm gì?"

"Anh ta trông có vẻ rất yếu. Biết đâu chúng ta có thể bắt cóc anh ta, trốn trong nhà anh ta trước, hoặc là thay quần áo và khuôn mặt của anh ta lên, sau đó lấy thân phận anh ta di chuyển xung quanh tòa nhà, như vậy sẽ an toàn hơn một chút." Hàn Phi tùy tiện nói ra kế hoạch của mình, tư duy linh hoạt và cách xử lý vấn đề biến hóa của hắn khiến ông lão cảm thấy chấn kinh. Chàng thanh niên này vừa nhìn là biết thường xuyên phạm tội rồi.

Đi theo người đàn ông trắng trẻo, Hàn Phi và ông lão cũng theo khe hở trong đống đồ lộn xộn lên đến tầng sáu. Mùi thối trong không khí không những không tiêu tan mà càng thêm hăng, giống như mùi thức ăn. Mùi thối rữa, mùi son phấn trộn lẫn vào nhau, khiến người ta buồn nôn.

Đèn trên tầng sáu rất tối, cũng không phải là màu trắng và màu vàng bình thường, mà là một màu đỏ sẫm rất ấm áp.

"Tầng này trông có vẻ náo nhiệt hơn nhiều so với những tầng khác." Hàn Phi nửa ngồi xổm, ló đầu ra khỏi góc.

Trạng thái tinh thần của người đàn ông trắng trẻo kia có phần không bình thường. Tay của anh ta sờ vào cửa các nhà, như thể đang quan sát dấu vết trên cánh cửa.

Khi đi ngang qua một căn nhà tối đen không bật đèn, anh ta đột ngột dừng lại, sau đó lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo, nhét nó vào bên trong dọc theo khe cửa.

Vài giây sau, cánh cửa cũ nát được mở ra, một cánh tay trắng như tuyết từ trong phòng vươn ra, móc cổ người đàn ông trắng trẻo, đưa vào trong nhà.

"Cậu có nhìn thấy không?" Ông lão lo lắng chỉ vào nơi người đàn ông đã biến mất: "Trong căn nhà đó có một con sâu lớn đang sống, cái thò ra vừa rồi hình như là chi trước của nó." Nghe thấy lời ông lão nói, Hàn Phi khẽ nhíu mày. Những gì mình nhìn thấy có vẻ không giống với những gì ông lão đã nhìn thấy, cái mà ông lão nhìn thấy dường như mới là dáng vẻ thực sự của quái vật.

"Ông lão, hai chúng ta cũng coi như là đã sống chết có nhau, đã có giao tình sinh tử, mà tôi còn chưa biết phải xưng hô với ông thế nào."

"Không thể nói được." Bị Hàn Phi dọa cho sợ hãi, ông lão luôn cảm thấy hắn đầy một bụng xấu xa, ông còn lâu mới dám nói cho hắn biết.

"Tôi thật sự không phải là người xấu, ông hoàn toàn có thể tin tưởng tôi." Hàn Phi biết có nói thêm cũng vô dụng, cho nên cũng không ép buộc nữa. Hai người bọn họ một già một trẻ bước vào hành lang trên tầng sáu, dừng lại trước cửa căn nhà nơi người đàn ông trắng trẻo biến mất.

Sau khi người đàn ông đi vào, ở cửa căn nhà tối đen ban đầu có một ngọn đèn đỏ sẫm sáng lên, mùi lạ trong không khí cũng càng thêm nồng nặc hơn.

"Tầng này rất giống với một nơi ta ở khi còn nhỏ, cũng lộn xộn như vậy, bẩn thỉu như vậy, kinh tởm như vậy." Ông lão liếc nhìn về phía sâu trong hành lang.

Có một số căn nhà cửa mở ra, bên trong mốc meo, bị coi làm nơi đổ rác.

Còn có nhà đã được cải tạo thành hành lang, mở cánh cửa trong nhà là có thể dẫn đến một nơi khác.

"Thối quá." Hàn Phi nhìn chằm chằm vết nứt trên cửa. Không lâu sau khi người đàn ông trắng trẻo bước vào, dưới vết nứt còn có một ít nước thấm ra, bên trong còn lẫn những vết máu đỏ sậm.

"Hãy là hãy trốn ở đây đi? Tôi thấy tầng này rất nhiều phòng trống." Hàn Phi lại bước thêm vài bước vào trong. Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều dấu giày và bùn đất, trên tường khắp nơi đều là vết bẩn, ở nơi ba hành lang giao nhau, có dựng một tấm biển gỗ mục nát, bên trên bị người ta dùng sơn viết ra hai chữ Ngõ Đỏ.

Xung quanh tấm biển có vứt nội y bị xé rách, tóc bị kéo đứt, cùng với vài miếng thịt bốc mùi.

Hàn Phi vốn dĩ cũng không muốn đi vào, nhưng chiếc thang máy kiểu cũ bên cạnh một hành lang nào đó đúng lúc này phát ra âm thanh. Hình như có người ở các tầng khác đi thang máy tới tầng này.

"Trốn mau!"

Trước khi cửa thang máy mở ra, cả hai trốn vào một căn nhà trống bên cạnh, ngồi xổm sau bãi rác, cẩn thận quan sát bên ngoài.

Chiếc thang máy cũ kỹ, ọp ẹp từ từ dừng lại, cánh cửa thang máy trượt gỉ sét được mở ra một cách thô bạo. Có một người đàn ông vạm vỡ đeo khẩu trang mặt lợn, mặc quần áo đầu bếp bước ra. Tay trái anh ta kéo theo một cái vali màu đen cực lớn, tay phải xách một hộp đồ ăn tinh tế lớn màu đỏ.

"Mẹ nó, nóng quá!" Đồng phục đầu bếp của người đàn ông đầy dấu vết màu vàng nâu, giọng nói của anh ta vô cùng thô lỗ, cánh tay dị dạng, tay trái rõ ràng to hơn tay phải một vòng.

Người đàn ông trong miệng chửi bới kéo vali đi vào Ngõ Đỏ. Anh ta không dừng lại ở ngoài cửa căn nhà sáng đèn mà đá bay các đồ vật lộn xộn trên mặt đất, đi thẳng tới góc tiếp theo của hành lang.

Sau đó tiếng mở cửa vang lên, tiếp theo đó là tiếng hét thất thanh của một người phụ nữ.

Miệng của đối phương dường như bị người ta dùng lực bịt chặt, tiếng hét cũng dần dần nhỏ đi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ rank E – Vụ án hầm cừu."

"Vụ án hầm cừu, Nhiệm vụ rank E bản đồ ẩn: Ác quỷ luôn mọc sừng cừu, là ác quỷ đang cám dỗ tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hãy tha thứ cho tôi."

"Chú ý! Sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong bản đồ ẩn, kinh nghiệm nhận được sẽ nhân đôi! Các vật phẩm phần thưởng độc đáo của bản đồ ẩn sẽ được kích hoạt ngẫu nhiên!"

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Hàn Phi sau khi vào tòa nhà chọc trời, hắn lấy dao tái sinh từ trong ô vật phẩm ra.

"Bạo lực gia đình? Hay là tình huống khác?" Cả hai lặng lẽ bước ra khỏi nơi ẩn náu và đi theo.

Góc của hành lang nối với một hành lang khác, bên trong tầng này giống như một câu chuyện thần thoại, rối rắm và phức tạp.

"Là một căn nhà đúng không?" Hàn Phi nắm lấy tay nắm cửa, từng chút một mở cửa ra.

Trong căn phòng nhỏ có đặt hai chiếc giường gỗ, trên giường trải ga bẩn thỉu, dưới đất có vứt quần áo đã mốc meo.

Trên bàn gỗ có một bát cơm mới ăn được một nửa, đũa rơi xuống đất, bên cạnh còn có một đôi dép nữ bị giẫm đến hỏng.

"Người đâu?"

Hàn Phi đã dùng tốc độ nhanh nhất đi tới, nhưng tiếng khóc vẫn biến mất. "Căn nhà này chắc là còn có lối đi khác."

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Hàn Phi nghe thấy tiếng cửa nhà vệ sinh mở, một người phụ nữ mặc áo sơ mi rộng rãi bước ra.

Trong tay cô ta châm một điếu thuốc, chắc khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc đã nhuộm thành màu vàng nhạt, khóe miệng có vết thương, ánh mắt tê dại lộ ra vẻ chán ghét mọi thứ.

Nhìn thấy Hàn Phi ở trong nhà, lông mày của người phụ nữ cau lại. Cô ta quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa không đóng chặt, bước nhanh tới đóng cửa lại.

Đóng cánh cửa chống trộm cũ kỹ lại, cô ta bật đèn đỏ sậm trên cửa rồi lại nằm lên tấm chăn rách nát hôi hám: "Hai người thì phải là giá của hai người, già cũng không ngoại lệ."

"Trong phòng này ngoài cô ra, chắc vẫn còn một cô gái nữa, cô ấy đâu?" Hàn Phi nhìn người phụ nữ. Người phụ nữ trung niên đi hai đôi giày hoàn hảo, nhưng bên cạnh bàn vẫn còn vứt một chiếc giày, cộng thêm trong nhà có hai chiếc giường gỗ, vừa rồi người bị đầu bếp sát hại chắc là cô gái còn lại.

"Hóa ra là khách hàng quen của Tiểu Trúc? Cô ấy có việc đến làm ở tầng khác rồi."

"Tôi tận mắt chứng kiến vừa rồi có một đầu bếp bước vào." Giọng nói của Hàn Phi trở nên lạnh lùng đáng sợ, trong giọng điệu có mang theo sát ý: "Anh ta đưa cô gái đó đi đâu rồi?"

"Cậu đã nhìn thấy rồi còn hỏi tôi làm gì?" Người phụ nữ dập thuốc, cởi cúc áo: "Tôi biết cậu không dám đi tìm đầu bếp, vậy nên hãy tới đây, đem tất cả sự tức giận, tự ti và hận thù trong lòng cho tôi." Hàn Phi không để ý đến người phụ nữ này, hắn đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bên trong có đủ loại rác thải chất thành đống, bốc mùi hôi thối.

Sau đó hắn lại mở cửa phòng bếp, căn phòng sau cánh cửa được cải tạo thành một hành lang dẫn đến một hành lang khác.

Đèn lồng đỏ sậm treo ở trước cửa, bán hàng rong cuộn tròn trong góc, bán đủ thứ đồ hiếm có cổ quái.

Tiếp tục đi về phía trước, có thể nhìn thấy một quán ăn nhỏ do cư dân sửa sang lại ở phía xa, bảng hiệu là các loại thịt.

Mùi hương trêu đùa vị giác từ gian bếp sau hòa lẫn với mùi thối ở lối đi, biến thành một thứ mùi kì lạ, không thối cũng chẳng thơm, chỉ cảm thấy buồn nôn.

"Cậu đừng tự mình đi tìm chết!" Người phụ nữ trung niên thấy Hàn Phi chuẩn bị đi qua thì nhanh chóng đuổi theo. Cô ta tóm chặt lấy Hàn Phi, đóng cửa phòng bếp lại: "Cậu đến từ tầng nào? Có biết đây là đâu không?"

"Nếu còn trì hoãn, cô gái đó có thể không cứu được nữa." Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ trung niên ra. Để ông lão ở trong nhà, hắn đi qua lối đi đầy đồ vật lộn xộn, dừng lại tại quán ăn nhỏ kia.

Bảng hiệu bằng gỗ trông có vẻ đã khá lâu đời, thực đơn ố vàng, các loại vật phẩm trong quán ăn đều đã được "đóng gói" lại.

"Có ai không?" Hàn Phi nhìn chằm chằm phòng bếp phía sau, vừa mở miệng đã truyền đến một tiếng động bất thường trong quán ăn.

Hơn mười giây sau, một người đàn ông to khoẻ trông có vẻ thật thà chất phác bước ra khỏi bếp sau. Anh ta mặc bộ đồng phục đầu bếp mới tinh, nở một nụ cười hồn nhiên và giản dị trên khuôn mặt: "Tôi xin lỗi, thịt chuẩn bị lúc trước đã bán hết rồi. Có điều chỗ tôi còn có dịch vụ giao đồ ăn, anh hãy cho tôi biết địa chỉ, một lát nữa tôi sẽ giao đến tận nơi."

"Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi." Hàn Phi luôn cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông này dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Hắn trầm ngân suy nghĩ hồi lâu, con ngươi đột nhiên hơi nheo lại.

Trước đây vì để điều tra quá khứ của Phó Sinh, tìm hiểu xem cuối cùng đối phương là người như thế nào, Hàn Phi đã đọc các vụ án vụn vặn ở Tân Hỗ trong gần 50 năm qua.

Ở khu phố cổ Tân Hỗ cách đây mấy chục năm, đã từng xảy ra một vụ án ác độc giết một người phụ nữ về muộn. Kẻ sát nhân sau khi bị cảnh sát xác định đã biến mất một cách bí ẩn. Khi đó có rất nhiều người nghi ngờ gã đã tự tử vì sợ tội, bức ảnh đính kèm trong vụ án, chính là người đàn ông trước mặt Hàn Phi.

"Vụ án hầm cừu? Trong tòa nhà lớn này sao lại có vụ án từ năm mươi năm trước?"

Đứng nguyên tại chỗ, Hàn Phi nhìn lối đi xung quanh, trong đầu hiện lên một suy đoán điên cuồng.

"Thời gian tồn tại của không thể nhắc đến ở khu vực mưa đen là cực dài, là người cùng thế hệ với Phó Sinh. Bọn họ đều đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí có nhiều chuyện bọn họ chính là kẻ chủ mưu đằng sau."

Trong năm mươi năm qua đã xảy ra hàng trăm vụ án mạng lớn nhỏ, nhân tính méo mó đến tột cùng, có khả năng đều ở trong tòa nhà lớn này. Tất cả người chết oan đều bị giam cầm, tất cả oán hận hội tụ, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu Hàn Phi tê dại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro