Chương 785: Tôi chính là quy tắc của Ngõ Đỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sau khi tiến vào tòa nhà chọc trời. Tuy chỉ là một nhiệm vụ bình thường nhưng do biến cố của bản đồ ẩn, hắn vẫn thu được gấp đôi kinh nghiệm.

"Nhiệm vụ rank E thường có liên quan đến hận ý, vụ án thợ quỷ này vẫn còn có thứ khác ẩn đằng sau." Hàn Phi liếc nhìn đơn đặt hàng trong tay mình, người đã đặt mua trang phục từ thợ quỷ chắc là một hận ý.

"Tòa nhà chọc trời là địa bàn của không thể nhắc đến. Trong tòa nhà này có hận ý là chuyện vô cùng bình thường, nhưng chỉ là hiện tại mình không nắm được cuối cùng trong tòa nhà có bao nhiêu hận ý." Tác phẩm thứ 10 của thần linh Lắng Nghe đã là oán niệm cỡ siêu lớn, chẳng lẽ từ tác phẩm thứ 9 trở lên đều là hận ý hết?"

Tòa nhà chọc trời là bản đồ đặc biệt nhất mà Hàn Phi đã vào. Tất cả quỷ quái trong tòa nhà đều khác với những nơi khác ở thế giới tầng sâu, chẳng hạn như chủ nhân của Ngõ Đỏ. Thực lực của nó là ở giữa oán niệm cỡ vừa và oán niệm cỡ lớn, nhưng nó có năng lực đặc biệt và trí tuệ, thậm chí có thể tạo ra một tầng đặc biệt như Ngõ Đỏ.

Quỷ quái ở thế giới bên ngoài bị chi phối bởi oán niệm và hận ý, quỷ quái ở đây mặc dù đã đến mức biến thái, nhưng lại vẫn duy trì được tỉnh táo. Máu dọc theo trần nhà nhỏ xuống bên cạnh giày của Hàn Phi, hắn cất trang phục đã hoàn thành đi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã nhận được một vật phẩm rank E đặc biệt là trang phục mới của mãnh quỷ."

"Trang phục mới của mãnh quỷ: Mặc lên da người, thay đổi diện mạo. Mặc bộ trang phục này lên bạn sẽ bị những người chết tra tấn mọi lúc mọi nơi, cũng sẽ nhận được một phần sức mạnh của bọn họ. Chú ý: Việc thêm những lớp da khác nhau, có thể khiến cho bộ trang phục này trở nên hoàn hảo hơn."

Trang phục mới của thợ quỷ đã được Hàn Phi cất vào trong ô vật phẩm. Hắn khẽ liếc nhìn xung quanh, Ngõ Đỏ đã bị máu rửa hết một lượt. Hiện tại nơi này cho dù không được đèn đỏ chiếu sáng thì cũng là một vùng màu đỏ máu."

Những người khách trút bỏ dục vọng và những tên côn đồ bị ác ý chi phối đều bị giết sạch toàn bộ. Những người mà Hàn Phi giữ lại đều còn bảo lưu được vài phần nhân tính.

"Bắt đầu từ bây giờ, chủ nhân của Ngõ Đỏ chính là chị Hồng, mọi người phải tuân theo sự sắp xếp của cô ấy." Hàn Phi sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn để kiểm tra từng người một.

Trong sâu Ngõ Đỏ bây giờ còn lại bảy người sống sót, năm nữ hai nam. Hàn Phi không thể kích hoạt nhiệm vụ trên người bọ họ được, có điều trong số đó có một người sống sót đã mang đến cho hắn một niềm vui ngoài mong đợi.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện cư dân đặc biệt là Lý Nhu.

"Lý Nhu, con gái của dị quỷ: Là một đứa trẻ được sinh ra trong bản đồ ẩn, cô là một tồn tại vô cùng đặc biệt. Mẹ cô đã trở thành dị quỷ khi sinh cô. Trên người cô vừa có đặc trưng của dị quỷ, lại vẫn bảo lưu được ngoại hình của con người. Mức độ nguy hiểm thấp."

"Chú ý! Giết chóc, phồn hành, ăn uống có thể khiến cô trở nên mạnh hơn, mức độ nguy hiểm sẽ tiếp tục không ngừng tăng lên."

Sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi vén tấm vải đen quấn quanh đầu Lý Nhu ra. Một nửa khuôn mặt bên trái của cô rất xinh đẹp, trắng nõn mềm mại, nhưng một nửa khuôn mặt bên phải lại nổi lên những mạch máu, trông hung dữ và đáng sợ.

"Có một số người thích kiểu như cô ấy, hơn nữa khả năng phục hồi đặc biệt của cô ấy đặc biệt mạnh mẽ; bất kể có chịu tổn thương đến như thế nào, đều có thể phục hồi vào ngày hôm sau. Vì vậy Ma Tử đã để cô ấy ở lại đây, thường cử cô ấy đến gặp những người khách tàn bạo và máu me nhất." Cô gái bên cạnh Lý Nhu thì thào nói, hình như cô ấy có quan hệ rất tốt với Lý Nhu.

"Tôi biết rồi." Hàn Phi cẩn thận nhìn khuôn mặt của Lý Nhu, từ trong ô vật phẩm lấy ra tim lợn có thể khôi phục huyết khí: "Ăn cái này đi, sau này cô sẽ không bị làm tổn thương nữa, tôi sẽ để cô đi làm tổn thương người khác."

Ngôn linh, Yết hầu bị ma quỷ bóp nghẹt, cộng thêm đặc tính nghề nghiệp côi phu, sau khi Hàn Phi đút cho đối phương ăn tim lợn xong, mức độ thân thiện của Lý Nhu đối với hắn đã tăng lên một điểm. Khi hắn ném người khách đã bắt nạt Lý Nhu đến trước mặt cô, để cô tùy ý báo thù, mức độ thân thiện của Lý Nhu lại tăng lên lần nữa.

Sau đó Hàn Phi đưa mọi người đến phòng của chủ nhân Ngõ Đỏ, nói cho mọi người biết rằng anh ta đã chết, không ai có thể áp chế bọn họ được nữa, mức độ thân thiện của Lý Nhu lại tăng lên. Bởi vì đã luôn phải đấu tranh và khóc trong bóng tối, nên bọn họ cực kỳ khao khát ánh sáng, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị đẩy vào tuyệt vọng. Vì vậy dần dần bọn họ đã trở nên tê liệt, điều mà bọn họ cần là một người thực sự sẵn lòng giúp đỡ mình, không phải là một lời hứa, mà là dùng hành động là để chứng minh. Hàn Phi đã làm được tất cả.

"Sau này cô đi theo tôi, tôi sẽ đưa cô đến các tầng cao hơn, để cô không bao giờ bị người khác bắt nạt nữa." Hàn Phi chưa bao giờ cảm thấy mình là một người tốt 100%. Những việc hắn làm, hiện tại trong mắt người ngoài thật ra càng giống một con quỷ chui ra khỏi địa ngục hơn. Giết chóc, dụ dỗ, khoa trương điên cuồng, nhưng không thể phủ nhận rằng hắn đã mang lại một tia hy vọng cho những người đã từng bị áp bức.

"Đi thôi, chúng ta sẽ sắp xếp tầng sáu trước." Hàn Phi có ý định bồi dưỡng Lý Nhu. Hắn khích lệ cô giết chóc, dạy các kỹ năng chiến đấu, để cô học cách sử dụng mọi bộ phận trên cơ thể của mình để tấn công kẻ thù.

Lý Nhu trước đây chỉ là một món đồ chơi có khả năng hồi phục mạnh mẽ, nhưng hiện tại cô đang dần trở thành một con gái của dị quỷ đáng sợ và nguy hiểm.

"Cô không phải quái vật, những người nói cô là quái vật mới là quái vật, tâm hồn của bọn họ bẩn thỉu xấu xa, khiến người ta ghê tởm. Tin tôi đi, tôi sẽ không lừa gạt cô đâu." Bắt đầu từ căn phòng sâu nhất ở Ngõ Đỏ, Hàn Phi không bỏ qua bất kỳ căn nhà nào mà tìm kiếm cẩn thận. Hắn phá vỡ trật tự do chủ nhân của Ngõ Đỏ thiết lập, chuẩn bị xây dựng quy tắc mới.

Ngõ Đỏ trước đây đồng nghĩa với dục vọng và bẩn thỉu, Hàn Phi chuẩn bị thay đổi hiện trạng, biến nơi đây trở thành một ngọn nguồn của máu tanh và khủng khiếp.

"Phía trước là sòng bạc duy nhất ở tầng 6, hành lang đó tôi đề nghị đừng phá hủy nó. Sòng bạc không hề quan tâm ai là chủ nhân của tầng này, bọn họ chỉ nhận khách chơi bạc." Chị Hồng dẫn đường, chỉ vào một hành lang bẩn thỉu đầy bùn lầy. Ở lối vào của hành lang đó có treo hai chiếc đèn lồng màu trắng, bên trên có viết một chữ bạc. Nhà khách hai bên hành lang không có người ở, trống rỗng, chỉ có một tiểu thương mù rất lớn tuổi ngồi chồm hỗm trong góc tường.

"Tôi đi xem một chút." Hàn Phi và chị Hồng cùng nhau tiến vào sòng bạc. Bài trí bên trong rất đơn giản, vài cái bàn gỗ màu đen và một cái quầy rất lớn. Chỉ nhìn những thứ này cảm giác nó cũng chỉ thế mà thôi, nhưng nếu như vén tấm rèm giữa phòng khách ra, đi vào bên trong, thì mọi thứ đều trở nên rất khác biệt.

Mùi dị của thuốc lá máu phảng phất trong không khí. Sau tấm rèm có mấy người nằm trên mặt đất, bề mặt cơ thể của bọn họ mọc đầy nấm mốc màu đỏ, trong mạch máu dưới da hình như còn có bọ màu đỏ như máu đang bơi.

"Thuốc lá máu ăn mòn linh hồn. Hút thuốc lá máu trong thời gian dài bên trong cơ thể sẽ xuất hiện những đốm máu và bọ máu, cuối cùng trở thành ổ của bọ máu và nấm mốc. Lá thuốc mới là được hái từ trên người của bọn chúng." Chị Hồng đi theo Hàn Phi giải thích: "Những người này chắc là đã thua bạc, lấy mạng của mình để đền cho sòng bạc. Bọn họ còn chưa được coi là thê thảm nhất, có khách đánh bạc cuối cùng đã trở thành đồ ăn thịt..." Tiếng bước chân nặng nề từ sâu trong phòng khách truyền ra, xiềng xích lạch cà lạch cạch.

Một lúc sau, có một tên béo toàn thân đầy mỡ dùng dây xích kéo một người đàn ông bước ra. "Trông lạ thế, lần đầu tiên đến đây à?" Giọng nói của tên béo rất không hợp với thân hình của gã, sắc bén lạnh lùng.

"Sòng bạc này là anh mở à?" Coi như không có chuyện gì xảy ra, Hàn Phi lau vết máu trên tay, ngồi xuống bên cạnh bàn đánh bạc, nhặt xúc xắc lên rồi tùy ý ném ra.

"Tôi phụ trách kinh doanh." Tên béo trông như núi thịt di chuyển chậm chạp. Gã cho người khác cảm giác không dễ đối phó: "Anh có muốn chơi một chút không? Ở đây bất cứ thứ gì cũng đều có thể đánh cược."

"Nếu như anh chỉ phụ trách kinh doanh, vậy thì bỏ đi." Sát ý trong lòng Hàn Phi suy yếu đi một chút. Ở các tầng khác cũng có sòng bạc, nếu phá hủy sòng bạc ở tầng sáu, người của sòng bạc ở các tầng khác sẽ tới, tạm thời không cần thiết phải phát sinh xung đột với bọn họ.

"Đừng bỏ đi mà! Đằng nào cũng đã đến rồi, không chơi được hai ván hay sao?" Tên béo dường như phát hiện thấy Hàn Phi hơi lung lay, gã cười ha ha, nới lỏng dây xích trong tay: "Quy tắc của sòng bạc rất đơn giản, hai con chó cắn lẫn nhau, sẽ cược con nào còn sống sót đến cuối cùng. Nếu thắng cược sẽ nhận được phần thưởng, nếu thua cược cũng không thành vấn đề, chỉ là từ người biến thành chó mà thôi.

"Xem ra nơi này lý trí nhượng bộ sẽ bị coi là yếu đuối." Khóe miệng của Hàn Phi lộ ra một nụ cười biến thái: "Tôi có thể cược cùng anh, có điều tôi muốn để cho thú cưng tôi nuôi vào sân."

"Thú cưng anh nuôi?" Đôi mắt nhỏ của tên béo quét qua chị Hồng, ông lão và Lý Nhu, một đám người già trẻ ốm yếu tàn tật không có gì phải lo lắng: "Được thôi, mang chó của anh đến đây." Dắt dây xích, tên béo mở cánh cửa khu sòng bạc ra, bên trong là những cư dân bị khóa lại. Bọn họ có người thương tích đầy mình, còn có người cơ thể biến dạng nặng, có người thì cơ thể đã bị che lại bằng vải đen, chỉ còn một mã số lộ ra bên ngoài.

"Đi vào đây coi như là đã bắt đầu ván cược, anh muốn đặt cược vào con chó mình nuôi thắng đúng không?" Ánh mắt gã béo đầy vẻ châm chọc: "Vậy thì tôi sẽ đặt cược vào con chó của chúng tôi ở đây thắng." Cánh tay béo của gã đóng cánh cổng sắt lại, cắt đứt đường lui của đám người Hàn Phi, sau đó mở ra một cánh cửa nhỏ chỉ có một người có thể đi qua: "Để con chó anh nuôi đi vào đây."

Ánh mắt tham lam quét qua người chị Hồng và Lý Nhu. Ngay lúc tên béo đang mong đợi Hàn Phi sẽ ném ai vào trong vách ngăn đó thì đột nhiên gã nhìn thấy chính hắn đi về phía cửa nhỏ.

"Con chó của anh chính là anh sao? Ha ha ha!" Tên béo cười đến thịt mỡ toàn thân run rẩy. Theo gã ta thì trong tòa nhà này chỉ có người ở tầng thấp nhất mới là chó.

Hàn Phi dừng ở bên cạnh chiếc cửa nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía trong vách ngăn: "Nếu đem bỏ Đại Nghiệt vào, giả sử nếu như tên béo đột nhiên tấn công, không có Đại Nghiệt mình sẽ có chút không yên tâm. Nhưng nếu như đổi thú cưng khác vào, ngộ nhỡ thua thì phải làm thế nào?" Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Phi đã biết mình phải làm gì. Hắn ấn vào cửa vách ngăn, chạm vào quỷ văn.

Từng hình quỷ văn hung dữ toát ra khí tức tà ác đến tột cùng, cái bóng khổng lồ trông giống như một con cá voi khổng lồ đang nhảy ra khỏi vực thẳm!

"Bang!"

Đại Nghiệt đập nát bức tường vách ngăn, độc hồn văng khắp nơi, thân hình cao gần năm mét của nó gần như nghiền nát những con "chó người" được nuôi nhốt trong sòng bạc. Tên béo đã không thể cười nổi nữa, cái miệng đang mở ra không thể khép lại.

Vốn dĩ gã muốn cho tất cả chó của sòng bạc cùng tấn công, chỉ cần chó của sòng bạc thắng thì coi như mình sẽ thắng, dù thế nào thì lợi thế cũng là mình. "Mọi người bán linh hồn cho sòng bạc, cũng đủ bi ai rồi, để tôi giúp mọi người giải thoát. Tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên, đây là bữa tiệc tối của Đại Nghiệt."

Tuy nhiên, tiếng la hét cũng chỉ kéo dài trong ba phút, bên trong sòng bạc đột nhiên trở nên im lặng chết chóc.

Đại Nghiệt chui ra khỏi đống gạch vụn, tứ chi trên mặt đất bò đến sau lưng Hàn Phi, ánh mắt đầy tai họa và điềm gở nhìn chằm chằm vào tên béo một cách thèm thuồng.

"Hình như là tôi đã thắng rồi." Hàn Phi và Đại Nghiệt đồng thời đi về phía tên béo. Tên béo như núi thịt cứ lùi dần cho đến khi thân thể chạm vào mặt bàn, mới ngã xuống đất.

"Anh, anh thắng rồi, số tiền này đều là tiền thưởng của anh."

Tên béo lấy ra một túi tiền xương nhỏ đưa cho Hàn Phi, nhưng hắn lại ném tiền vào miệng Đại Nghiệt, đến mắt cũng không chớp: "Tôi phải trả giá lớn như vậy chỉ để đổi lấy nó, tiền thưởng mà anh đưa cho tôi chỉ có từng này."

"Có thể đưa tôi đã đưa hết rồi, sòng bạc có quy tắc của sòng bạc." Thịt mỡ trên khuôn mặt của tên béo đang run rẩy. Sau lưng gã ta là tường, đã không còn đường để đi.

"Sòng bạc có quy tắc của sòng bạc, nhưng anh phải biết Ngõ Đỏ cũng có quy tắc của Ngõ Đỏ." Hàn Phi xua xua tay, Đại Nghiệt há cái miệng đầy độc hồn ra, vươn về phía đầu của tên béo: "Có chơi có chịu, tôi cần anh giúp tôi làm một vài việc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro