Chương 790: Toàn bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao khuôn mặt cậu ta lại ở bên trong máu?"

Nhìn máu phun ra sùng sục từ phía dưới thang máy, hai chân của nhà sưu tầm rất nhanh đã bị chìm trong máu. Gã không hề cảm thấy đau đớn, chỉ là cơ thể đang dần chìm xuống.

"Chân của tôi!"

Tất cả những nơi máu chảy qua đều bị nhuộm thành màu đỏ, quỷ quái đặt chân đến khu vực màu máu đều sẽ bị bóng máu nuốt chửng.

Nhà sưu tầm bây giờ mới hiểu nhắc nhở của Hàn Phi. Vào thời khắc quan trọng, gã cố hết sức nhảy ra khỏi thang máy, sau khi tiếp đất thì rút con dao xương ra chém vào hai chân của mình.

Nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội, nhà sưu tầm liều mạng bò đến góc tường: "Đây là quái vật gì vậy! Tên kia làm sao lại khiêu khích những thứ như thế này!"

Mặc dù mục tiêu của bóng máu không phải là nhà sưu tầm, nhưng gã cũng bị bóng máu đánh trúng, bị mất đi năng lực hành động trong thời gian ngắn. Đây là một chuyện vô cùng nguy hiểm trong một tầng không quen thuộc.

"Đến nhanh quá!" Hàn Phi đã kích hoạt thiên phú nghề nghiệp đồ tể nửa đêm đến cực hạn. Không thể để ý đến nhà sưu tầm được nữa, hắn cắm đầu chạy về phía trước: "Thẻ thang máy trong tay nhà sưu tầm, còn thẻ của đầu bếp đã đưa cho Quý Chánh, trên người mình lúc này chỉ có một cái thẻ hỏng thôi. Nếu như không thể thoát khỏi bóng máu, vậy thì chỉ có thể mạo hiểm đi vào hành lang rồi."

Đại não chuyển động nhanh chóng, suy nghĩ của Hàn Phi rất rõ ràng: "Mình đã ở trong thế giới thế giới tầng sâu rất lâu rồi, chắc là chỉ còn cách thời gian offline vài phút nữa. Với năng lực của mình, hoàn toàn có thể kéo dài đến lúc đó."

Nín thở, Hàn Phi kiên nhẫn cảm nhận nhịp tim của mình. Mối liên hệ giữa hắn và quái vật quỷ môn là được thiết lập thông qua chiêu hồn. Giữa quái vật và hắn tồn tại một sợi dây máu mà chỉ hai người có thể nhìn thấy, giống như sợi dây sinh mệnh buộc cả hai lại với nhau.

"Bây giờ thì mình đã biết trong những bộ phim kinh dị kia, tại sao tùy tiện chiêu hồn quỷ quái đều bị đuổi giết rồi. Sợi dây sinh mệnh không bị cắt đứt, nếu như mình rơi vào tay những quỷ quái khác, quỷ quái quỷ môn cũng sẽ bị liên lụy; vì vậy nó muốn ăn thịt mình, để nó trở thành bản thân hoàn chỉnh, không còn kẽ hở."

Trong tình huống nguy cấp như vậy, Hàn Phi vẫn có thể giữ được cái đầu tỉnh táo đã là vô cùng không dễ dàng. Hắn rất muốn nói chuyện một chút với con quái vật quỷ môn kia, nhưng đối phương rõ ràng không có ý định này.

Quay đầu liếc nhìn về phía sau một cái, thủy triều màu máu đang ào ào chảy trong hành lang chật hẹp. Bất cứ nơi nào nó đi qua, tường và mặt đất đều nhuốm một màu đỏ máu, cảnh tượng này giống hệt thành phố màu máu mà Hàn Phi đã thấy khi hắn thoát khỏi trò chơi, vô cùng kinh khủng.

"Số lần chiêu hồn đã dùng hết rồi, cho dù có muốn tiễn nó đi cũng phải đợi đến ngày mai." Cách duy nhất của Hàn Phi bây giờ là trì hoãn thời gian, hắn dùng sức gõ vào cánh cửa phòng hai bên. Căn cứ theo chỉ dẫn của Đại Nghiệt, hắn chạy như điên về nơi có khả năng tồn tại nguy hiểm.

Ẩn trong quỷ văn của Hàn Phi, lúc này Đại Nghiệt đang kích động gào thét. Đi theo Hàn Phi, ngày nào của nó cũng rất kích thích và vui vẻ. Trong cả thế giới tầng sâu, ngoài Từ Cầm ra, nó chắc là "người" dính với Hàn Phi nhất.

Dưới sự dẫn dắt của "con trai ngoan", Hàn Phi đã thành công tiến vào khu vực nguy hiểm nhất ở tầng 15. Toàn bộ hành lang của nơi này đều bị nấm mốc và rác thải chiếm đóng, một người sống cũng không thấy, tất cả các căn nhà đều bị biến thành nhà mồ.

Cùng với âm thanh sột soạt vang lên, những thân ảnh quỷ dị đang núp dưới đống rác bò ra. Số lượng của bọn chúng rất nhiều, ngoại hình đã hoàn toàn không còn hình dáng của con người, cơ thể biến dạng nghiêm trọng, bề mặt da bị nấm mốc và vết thương mưng mủ chiếm lấy, trong mắt tràn đầy tử ý.

"Tái sinh!"

Lấy dao đồ tể ra, Hàn Phi kích hoạt quỷ văn, để thú cưng Từ Cầm nuôi dính lên người mình, sau đó bắt đầu thử đi xuyên qua khu vực này.

So với Hàn Phi, quái vật thoát khỏi quỷ môn lại có vẻ cực kỳ bá đạo. Mục đích tồn tại của nó dường như là để biến mọi thứ thành màu máu, cho nên dù có đối mặt với kẻ thù nhiều đến đâu, nó cũng sẽ không lựa chọn né tránh, mà trực tiếp đối mặt!

Cảnh tượng hiện tại ở tầng 15 giống như một bức tranh sơn dầu phủ đầy nấm mốc đang từ từ bị ngâm vào thùng sơn màu đỏ, máu đang lan ra với tốc độ cực kỳ khó tin.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ rank E của bản đồ ẩn là Kẻ đào mộ!"

"Yêu cầu nhiệm vụ: Phá hủy 44 nhà mồ, tiến độ hiện tại là 6 nhà!

"Chú ý! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ nhận được manh mối nghề nghiệp ẩn và phần thưởng cao!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hiện tại tiến độ phá hủy là 9 nhà!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Oán hận của dị quỷ đối với bạn đã tụ lại thành nguyền rủa! Bạn đã bị rất nhiều dị quỷ mức độ dị hóa đạt 70% căm hận!"

"Chú ý! Thực lực của dị quỷ hoàn toàn được phân chia theo mức độ dị hóa của cơ thể! Mỗi khi mức độ dị hóa vượt quá 10%, thực lực sẽ được nâng cao về chất! Dị quỷ đầu tiên trong tòa nhà có lẽ cũng là một kiệt tác của thần linh!"

Hiện tại Hàn Phi căn bản không có thời gian đi nghe hệ thống nhắc nhở. Càng chạy về phía trước, tim hắn đập càng nhanh. Đại Nghiệt thực sự tuân theo mệnh lệnh của hắn một cách tuyệt đối, dẫn thẳng hắn vào khu cấm địa trên tầng 15.

Nấm mốc phân tán thành bụi, đáp xuống trên cơ thể của Hàn Phi, như thể những con bọ nhỏ muốn chui vào da thịt của hắn vậy.

Càng kinh khủng hơn nữa là, mấy nhà mồ phía xa bị mốc màu nâu đỏ liên kết thành một mảng, trong đó dường như có một "ông lớn" đang sống!

Một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ bên trong nhà mồ, trong bóng tối có sáu con mắt đột nhiên mở ra.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện một dị quỷ hiếm gặp với mức độ dị biến cơ thể đạt 80%! Hãy nhanh chóng tránh xa!"

Khi hệ thống đưa ra nhắc nhở thì đã muộn rồi, Hàn Phi bất lực nhìn "núi thịt" bên trong nhà mồ phát tán ra xung quanh. Bên trong "núi thịt" thối rữa có một con quái vật hình người bò ra. Nó có sáu mắt, thân hình vô cùng mảnh mai, với vô số xúc tu mọc ra từ ngực, bụng và lưng, một khuôn mặt bị áp vào bên cạnh một khuôn mặt khác, miệng xiêu xiêu vẹo vẹo, có chất lỏng màu nâu đỏ không ngừng chảy ra.

Khi con quái vật động đậy, mấy nhà mồ liền kề toàn bộ đều bắt đầu run lên. Các xúc tu kéo dài từ ngực và bụng của con quái vật xuyên vào cơ thể của những dị quỷ khác.

"Không phải là sau này Lý Nhu cũng sẽ biến thành như thế này chứ?"

Không dám có xung đột với dị quỷ cỡ lớn này, Hàn Phi lựa chọn một nhà mộ gần đó. Trong lòng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như phía trước không còn đường nữa, vậy thì sẽ gọi Đại Nghiệt ra mở đường. Cho dù phải chạy xuyên qua tường hắn cũng phải thoát ra ngoài.

Tiếng gầm vang lên từ phía sau, bóng máu đuổi theo sát sau lưng Hàn Phi va chạm với dị quỷ cỡ lớn. Màu máu nhuộm đỏ cả nhà mồ, nhưng vẫn không thể thay đổi được hình dạng của dị quỷ.

Những con quái vật dị hóa mức độ cao này vốn là những người sống sờ sờ, trước khi bọn họ chết đã phải chịu quá nhiều sự tra tấn. Oán hận và chấp niệm trong lòng bọn họ ngưng tụ không tan, dần dần dung hòa với thi khí và tử ý. Cuối cùng tái sinh trên đống đổ nát và rác rưởi, mất đi kí ức và lý trí, biến thành dị quỷ xấu xí nhất.

Cư dân trong tòa nhà lớn này thường chủ động tránh né dị quỷ, bọn họ rất khó bị giết chết lần nữa.

Suốt chặng đường bóng máu chỉ nhìn bằng nửa con mắt cũng phải chậm lại. Rơi vào cơn cuồng bạo không còn chút lý trí nào nữa, nó dùng phương thức tàn bạo nhất khơi dậy sóng máu, muốn bóp chết dị quỷ. Nhưng cho dù nó có gột rửa thế nào thì linh hồn của dị quỷ cũng đều không biến mất, mà chỉ trở nên xấu xí hơn.

Có sự kéo dài của dị quỷ, Hàn Phi nhân cơ hội trốn thoát. Hắn lại kéo giãn khoảng cách với con quái vật quỷ môn phía sau một lần nữa.

"Không thể quay đầu! Hiện tại vẫn chưa an toàn!"

Cắm đầu chạy loạn, khi Hàn Phi sắp rời khỏi tầng 15, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy nút thoát trò chơi sáng lên.

Khi trái tim đang treo lơ lửng của Hàn Phi đã nằm trở lại ngực, dường như trong lòng con quái vật quỷ môn phía sau có dự cảm, nó quyết đoán bỏ mặc dị quỷ xông về phía này.

"Không thể tiếp tục tiêu hao với nó nữa." Muốn tìm được cơ hội tốt như này chắc chắn sẽ rất khó, hắn trốn ở lối ra vào của hành lang, ấn nút thoát trò chơi.

Sắc máu ập đến, mọi thứ xung quanh Hàn Phi hóa thành màu đỏ như máu. Khi thời gian ngừng trôi thì con quái vật chạy ra từ phía sau quỷ môn vẫn còn đang chạy như điên!

"Tại sao nó vẫn có thể di chuyển?!"

Ngay lúc ý thức bị rút đi, Hàn Phi nhìn thấy sóng máu trong hành lang dâng đến, lao thẳng về phía mình, trong biển máu kia còn có một khuôn mặt người.

Nhìn kỹ lại, hắn kinh ngạc đến quên cả hô hấp. Khuôn mặt trong bóng máu hóa ra rất giống chính mình, chỉ là nhìn lại thì có vẻ trẻ hơn một chút. Hình như là chính mình hai ba năm trước!

"Tại sao mình của hai ba năm trước lại xuất hiện trong sóng máu? Tại sao lại trở thành quái vật quỷ môn? Đó là mình sao?"

Đại não đột nhiên cảm thấy đau nhói, Hàn Phi hét lên một tiếng. Đột nhiên mở mắt ra, hắn thấy mình đã trở về hiện thực.

Cởi mũ bảo hiểm trò chơi xuống, Hàn Phi trèo ra khỏi máy chơi game.

Hắn ôm chặt lấy gáy, chấn động trong lòng rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

"Khuôn mặt trong sóng máu kia không phải là tiếng cười điên cuồng, cũng không phải là mình! Anh ta trông có vẻ còn rất trẻ!"

Hàn Phi có thể sử dụng chiêu hồn, thiên phú của hắn là hồi hồn, hai năng lực này đều có liên quan đến biển máu kết nối thế giới tầng cạn.

"Mình có thể sử dụng hai năng lực này chắc chắn không phải là một sự tình cờ, có thể mình cũng đã phải trả một cái giá rất cao, chỉ là mình vẫn chưa nhận ra thôi." Hàn Phi cảm thấy da đầu tê dại, trước đây hắn đều coi thiên phú hồi hồn và chiêu hồn như cái thang máy để sử dụng.

"Dường như mình đang ngày càng tiến gần hơn đến chân tướng cuối cùng rồi..."

Tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Hàn Phi, chịu đựng cơn đau dữ dội từ sau đầu, hắn từ từ đến gần cửa: "Ai đang ở bên ngoài đấy?"

"Chúng tôi là cảnh sát trực ở đây, vừa rồi có nghe thấy tiếng la hét của anh, xin hãy mở cửa ngay lập tức!"

Cảnh sát mặc thường phục xuất hiện trước cửa nhà Hàn Phi, bọn họ vẫn luôn ở gần đó để canh Cánh Bướm, nhân tiện đảm bảo an toàn cho hắn.

"Tôi không sao." Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của đối phương, Hàn Phi mở cửa ra, để cảnh sát kiểm tra nhà của mình một chút: "Tôi chỉ vừa gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng."

"Không sao thì tốt, làm phiền anh rồi." Hai cảnh sát mặc thường phục đang định rời đi, thì Hàn Phi lại đuổi theo.

"Tôi có thể đến cục cảnh sát với các anh một chuyến được không? Tôi có một việc rất quan trọng cần trao đổi với thầy giáo của Lệ Tuyết." Hàn Phi muốn lật xem tất cả các vụ giết người và các vụ án chưa được giải quyết ở Tân Hỗ trong 50 năm qua, để hắn có thể dễ dàng hành động trong tòa nhà chọc trời. Thời gian cấp bách, nhiệm vụ nặng nề, vì vậy hắn muốn xuất phát ngay bây giờ.

"Mới hơn ba giờ sáng mà? Anh muốn cùng chúng tôi đến cục cảnh sát?" Người đàn ông mặc thường phục quả nhiên được mở mang tầm mắt rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy một yêu cầu kỳ lạ như vậy.

"Mạng người quan trọng, vô cùng cấp bách."

"Cái này... được rồi, để tôi liên lạc giúp anh." Người mặc thường phục này cũng biết Hàn Phi là ai, biệt hiệu trong cộng đồng bạch vô thường của Tân Hỗ.

Sau nhiều tầng thông báo, Hàn Phi và người mặc thường phục được xe cảnh sát đến đón lúc bốn giờ sáng.

Nghe nói, thầy giáo của Lệ Tuyết đã đích thân cho người đến, chuẩn bị đón Hàn Phi đến tổng cục để gặp mặt.

Năm giờ sáng, các cảnh sát làm nhiệm vụ trong Tổng cục Tân Hỗ vẫn đang bận rộn. Gần đây Tân Hỗ không được yên ổn, các cảnh sát cũng đều làm việc hết công suất.

"Hàn Phi!" Đứng ở bên cạnh đại sảnh, Lệ Tuyết vẫy tay với Hàn Phi.

Dưới sự hộ tống của Lệ Tuyết cùng với đàn anh của cô, Hàn Phi bước qua hành lang dài, đến cửa phòng hồ sơ của Tổng cục.

"Xin lỗi, tôi không thể mở cửa cho mọi người." Cảnh sát trung niên phụ trách quản lý hồ sơ từ chối yêu cầu vào trong của Hàn Phi: "Tôi biết rất rõ Hàn Phi đã làm được những gì cho thành phố này, tôi cũng biết cậu ấy là một người tốt căm ghét cái ác, nhưng phòng hồ sơ không thể cho phép người ngoài vào. Nhượng bộ lớn nhất tôi có thể là cho hai người vào và đọc hồ sơ của vụ án tương ứng."

"Chú Lưu, hôm nay là thầy bảo chúng cháu đến đây." Đàn anh của Lệ Tuyết bước tới cửa phòng hồ sơ: "Chú không tin tưởng Tiểu Tuyết, chẳng lẽ không tin tưởng cháu hay sao?"

"Tại sao lại không tin tôi chứ?" Lệ Tuyết cũng không phản bác, lấy điện thoại di động ra, cô chuẩn bị gọi cho thầy của mình.

"Đừng gọi nữa, cho dù hôm nay thầy của cháu có đích thân tới..." Người quản lý trung niên chưa kịp nói xong, điện thoại đã vang lên từ cuối hành lang, anh ta nhìn về phía bên đó. Hai sĩ quan cảnh sát được trang bị vũ khí dày đặc trong quân phục đặc biệt đang đẩy xe lăn về phía bên này.

"Thầy ơi!" Lý Tuyết và đàn anh của cô vội vàng chạy tới, nhưng ánh mắt của ông lão vẫn luôn nhìn về phía Hàn Phi. Dường như ông muốn nhìn thấy thứ gì đó từ khuôn mặt của hắn.

Nhìn thấy thầy của Lệ Tuyết đến, người quản lý của phòng hồ sơ cũng nhanh chóng đứng dậy: "Sao ngài phải đích thân tới?"

"Tiểu Lưu, mở cửa ra đi." Giọng nói của ông lão rất điềm tĩnh: "Hàn Phi cũng coi như là học trò của tôi, xảy ra bất cứ chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Đã nói tới mức này rồi, người quản lý cũng không còn do dự nữa mà mở cửa phòng hồ sơ của Tổng cục ra.

"Trong mấy chục năm qua ở Tân Hỗ, tất cả các vụ án mạng từ khu phố cổ đến thành phố mới đều ở đây, cậu muốn xem vụ án nào?"

"Toàn bộ ạ." Sau khi cảm ơn ông lão, Hàn Phi nhanh chóng tiến vào phòng hồ sơ. Hắn không hề lãng phí chút thời gian nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro