Chương641:Hạnhphúclàmộtconquáivật giếtngười khôngchớpmắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ban ngày lúc cô đến đây không nhìn thấy những thứ này hay sao?" Ngày càng có nhiều người chơi bước vào căn nhà, mọi người đều có chút sợ hãi khi nhìn thấy một tủ những mô hình đầu người đó, những cái đầu làm quá giống thật rồi, cứ như là thật vậy.

"Lúc đó tôi bị quỷ bám lấy, không có thời gian để kiểm tra căn nhà." Lý Quả Nhi không cần thiết phải lừa gạt những người chơi.

"Thiên Dạ, anh dẫn người canh giữ hành lang, những người khác vào nhà, đừng bỏ qua bất kì manh mối nào." Địa vị của F trong team còn cao hơn Tường Vi, ngay cả Tù Nhân cũng phải nói gì nghe nấy.

Những ngọn nến được thắp sáng trong các góc nhà, căn nhà nơi số 11 từng ở từ từ được khôi phục lại.

Toàn bộ căn phòng vẫn duy trì phong cách trang trí của cuối thế kỷ trước, cộng với việc lâu ngày không được dọn dẹp, trông tồi tàn bừa bộn, giống như một bệnh nhân bị đông cứng trí nhớ, không thể tự chăm sóc bản thân.

Dẫm lên những viên thuốc vương vãi trên mặt đất, Hàn Phi từ từ di chuyển khỏi cửa sổ, cảm giác sợ hãi gần như nhấn chìm hắn, đứng bên cạnh cửa sổ, hắn luôn cảm thấy mình sẽ bị ai đó đẩy ngã xuống dưới vào giây phút tiếp theo.

"Tại sao mình cứ đứng cạnh cửa sổ, lại nghĩ đến cái chết, thậm chí gần hơn một bước còn nhìn thấy thi thể của chính mình?"

Nhặt thuốc trên mặt đất lên, Hàn Phi dùng ngón tay lau bụi trên viên thuốc, phát hiện những loại thuốc này rất giống với thuốc mà bác sĩ Phó kê cho mình.

"Số 11 mắc cùng một căn bệnh với mình? Hay là bác sĩ kia chỉ biết kê loại thuốc này?"

Không giống như những người chơi khác đi lung tung như ruồi không đầu, từ khi bước vào căn nhà Hàn Phi đã nảy sinh một thứ cảm giác sợ hãi quen thuộc, hắn trước kia không chỉ đã từng đến đây, mà còn từng chết ở đây.

Tránh những người chơi khác ra, Hàn Phi đi thẳng vào phòng ngủ nơi sâu nhất của căn nhà, "mở" cánh cửa đã bị khóa ra, hắn nhìn thấy một căn phòng ngủ với tông màu đỏ nhạt làm chủ đạo.

Chủ nhân của căn phòng ngủ này có vẻ là một học sinh, bài kiểm tra chưa hoàn thành và sách vở nằm ngổn ngang trên bàn, trên sàn nhà chất đống đủ các thể loại giày dép của trẻ em.

"Mục đích của anh hình như rất rõ ràng?" F vẫn luôn kiểm soát đại cục, phản ứng của mỗi một người hắn đều quan sát hết, lúc này anh ta đến gần Hàn Phi: "Anh cũng từng tới đây rồi à?"

Hàn Phi lắc đầu, đi vào bên trong phòng ngủ.

Thoạt nhìn căn phòng này, sẽ không cảm thấy có bất kì vấn đề gì, nhưng càng quan sát kỹ, càng phát hiện ra điểm quỷ dị.

Kích cỡ những đôi giày của trẻ em trên sàn nhà hoàn toàn không giống nhau, có giày bé trai, có giày bé gái, rõ ràng là chúng không thuộc về cùng một người.

Kiểu dáng của những đôi giày đó cũng rất khác nhau, khoảng thời gian gần hai mươi năm, chủ nhân căn phòng dường như có sở thích quái gở trong việc sưu tập giày, hơn nữa còn phải là những đôi giày mà người khác đã đi rồi.

Tiện tay nhặt một chiếc giày lên, Hàn Phi thấy bên trong giày còn nhét nhiều thứ khác nhau, có đinh nhọn, có kẹp giấy, có mảnh thủy tinh vỡ và rất nhiều thuốc.

"Đôi giày như thế này thì đi lại như thế nào?"

"Căn phòng màu đỏ sẫm này dường như là một phép ẩn dụ tâm lý nào đó, đại diện cho trạng thái tinh thần của chủ nhân căn phòng." Tay trái F cầm con dao màu đen, anh ta bình tĩnh quan sát: "Trong hành lang có dán rất nhiều thông báo tìm người khác nhau, trong đó có một tờ thông báo tìm người bên trên có viết một bé gái năm tuổi bị lạc ở phụ cận, lúc đó cô bé đi một đôi dép màu hồng, nhìn mô tả có vẻ gần giống với đôi giày trên tay anh."

"Ý anh là... chính chủ nhân của căn phòng đã bắt cóc những đứa trẻ đó?"

"Chính xác mà nói, tôi nghi ngờ bố mẹ nuôi của đứa trẻ này đã luôn trộm trẻ con." F nhìn những đôi giày khắp sàn nhà: "Giày tượng trưng cho chân, có thể mở rộng ra nghĩa là đi và chạy, ở đây có nhiều giày như vậy, trong mỗi đôi giày đều nhét đầy mảnh vỡ thủy tinh và những viên thuốc, đây rõ ràng là có nghĩa giam cầm và kiểm soát, anh nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ rằng anh nói đúng." Hàn Phi ngơ ngác nhìn F.

Sở hữu dao đen có thể làm tổn thương quái vật, một nhóm thuộc hạ cũng được coi là trung thành, còn có một cái đầu lý trí bình tĩnh và thực lực cá nhân khó lường, người F bí ẩn này có tất cả các lợi thế, anh ta rất có khả năng trở thành người chơi đầu tiên tích lũy đủ 100 điểm.

Nhìn lại bản thân mình, Hàn Phi khẽ thở dài, hắn đã quên hết tất cả, chỉ còn lại một đống kịch bản cũ nát và một con mèo xấu xí.

Đi qua những đôi giày đó, Hàn Phi đi tới bên cạnh bàn học, hắn lật xem những tờ giấy thi còn dang dở, cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh bao trùm lấy mình.

Chủ nhân của căn phòng ngủ dường như bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, mọi khả năng đọc hiểu của cậu ấy sẽ được diễn giải dưới một góc độ cực kỳ đen tối, rõ ràng đó là một bài văn rất tích cực, nhưng cậu ấy luôn có thể giải mã ra những điều khủng khiếp từ những câu chữ đó.

Chỉ nhìn vào những câu hỏi đọc hiểu sẽ cảm thấy chủ nhân căn phòng là một người điên, nhưng khi nhìn vào bài kiểm tra của các môn khác sẽ phát hiện ra cậu ấy là một thiên tài, bởi vì bên cạnh bàn học là những chồng bài kiểm tra toàn đạt điểm tuyệt đối.

"Một người điên ngu ngốc không đáng sợ, mà một người điên vô cùng tỉnh táo như một thiên tài mới là điều đáng sợ." F đi tới, khoảng cách của anh ta và Hàn Phi rất gần, điều này khiến hắn rất không thoải mái: "Có phải anh cũng nghĩ như vậy không?"

Đôi mắt của F dường như có thể nhìn thấu mặt nạ của Hàn Phi, hắn cũng cảm thấy F khác với những người chơi khác, đó là một thứ khác biệt về bản chất.

Không đáp lại F, Hàn Phi mở ngăn bàn ra, bên trong có một gói bóng bay, trên mỗi quả bóng bay hình như đều có in hoa văn.

Hàn Phi lấy ra một quả bóng bay, thử thổi to lên, tiếp theo một hình ảnh rất kinh dị đã hiện ra.

Hoa văn trên quả bóng bay là một cái đầu người, khi Hàn Phi thổi quả bóng, một cái đầu người từ từ to ra từ bên cạnh miệng hắn, biểu cảm khiếp sợ và ánh mắt sống động đó đều được hoàn nguyên một cách hoàn hảo.

"Anh đang làm gì vậy?" Lý Quả Nhi và A Trùng bước vào, Tù Nhân đi phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi trong bóng tối đang thổi một cái đầu người cực lớn.

"Tôi phát hiện chủ nhân của căn phòng có vẻ đặc biệt yêu thương bố mẹ mình, cậu ấy làm mô hình đầu lâu 1:1 cho bọn họ, rồi lại làm thành bóng bay." Hàn Phi nhìn quả bóng bay cực lớn trong tay: "Mọi người hãy tưởng tượng ra cảnh, chủ nhân căn phòng khóa chặt cửa, một mình nằm trên giường trong phòng ngủ, trần nhà bay đầy đầu lâu của bố mẹ nuôi, như vậy có phải cậu ấy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa không?"

Nghe Hàn Phi nói, ánh mắt của những người chơi ngoại trừ F ra đều phát sinh thay đổi, bọn họ không thể hiểu nổi, nhưng cũng không tránh khỏi chấn kinh trong lòng.

"Làm thế nào mà anh lại nghĩ tới những chuyện này?" Lý Quả Nhi phát hiện mình đã đánh giá thấp Hàn Phi rồi.

"Ngẩng đầu có thể nhìn thấy các bố mẹ, nên tôi nghĩ không biết cái này có tính là một loại bầu bạn không?" Hàn Phi buông lỏng tay, khí trong bóng bay ra ngoài hết, cái đầu khổng lồ nhanh chóng co rút nhăn lại, còn phát ra âm thanh kì lạ, như thể ai đó đang nhỏ tiếng khóc.

Hàn Phi nhét hết tất cả bóng bay vào trong túi, sau đó ấn cho F, thứ kinh dị như vậy, hắn cảm thấy mình không thể kiểm soát nổi.

Mở ngăn kéo thứ hai ra, bên trong có chứa một con dao gọt hoa quả sắc bén.

Trong ngăn kéo sạch sẽ chỉ có một con dao, sự việc này xảy ra trong phòng ngủ của một đứa trẻ, vốn dĩ đã rất đáng suy ngẫm rồi.

"Trong ngăn kéo thứ nhất là những quả bóng bay vẽ đầy khuôn mặt của bố mẹ nuôi, trong ngăn kéo thứ hai là một con dao sắc bén..." Hàn Phi vươn tay mở ngăn kéo thứ ba, bên trong là một cuốn sổ ghi chép.

Lấy cuốn sổ ghi chép ra, Hàn Phi tùy tiện lật xem.

"Ngày 4 tháng 1, tôi phát hiện mình thực sự ngày càng thích chơi với mèo con, kể từ sau khi con mèo kia của nhà tôi chết, tôi đã luôn muốn nhận nuôi một con mèo khác, nhưng không có cơ hội."

"Ngày 7 tháng 2, con mèo của nhà hàng xóm suốt ngày sang nhà, con mèo con đó vô cùng dễ thương, còn đặc biệt nghe lời, tôi đang tìm cách mua cho bằng được."

"Ngày 7 tháng 7, nhận nuôi một con mèo ta đi lạc, cơ thể mạnh khỏe, không kiêu căng, cũng khá nghe lời, ở nhà cũng không kêu bừa bãi, đã được thuần hóa xong. Giá 150 bán ra."

"Ngày 9 tháng 8, bắt được một con mèo hoang đi lạc trong công viên vui chơi giải trí, trông có vẻ bẩn thỉu, sau khi tắm rửa xong lại ngạc nhiên phát hiện ngoại hình trông rất được, chỉ có điều dường như đầu óc hơi có vấn đề, có thể nuôi để chơi. Giá 95. Đã bán hết."

"Ngày 21 tháng 9, vận khí rất tốt, nhận được một con mèo anh lông ngắn, một giống mèo rất được ưa chuộng trong những năm gần đây, tròn trịa mập mạp, vô cùng dễ thương, yên tĩnh, ôn thuận, hàng cao cấp, là mèo con cực phẩm quý hiếm. Giá 1200 bán ra."

"Ngày 11 tháng 11, trong trại mèo nhận một con mèo Garfield lớn tuổi, nghe lời, ngoan ngoãn, rất biết cách lấy lòng chủ nhân, điều quan trọng nhất là nó còn vô cùng thông minh, nói thật là tôi còn không nỡ bán nó đi. Giá 2500 chưa bán."

Trên sổ ghi chép có rất nhiều thông tin, thoạt nhìn cũng không có gì, nhưng khi Hàn Phi nhìn thấy thông tin cuối cùng, đôi mắt chậm rãi nheo lại.

"Ngày 11 tháng 11, chủ nhân của cuốn sổ ghi chép nhận một con mèo trong trại mèo, còn nói rằng không nỡ bán nó đi?"

Bố mẹ nuôi cuối cùng của số 11 đã nhận nuôi cậu vào chính ngày 11 tháng 11, nhìn từ góc độ này, trại mèo có thể không phải là ám chỉ trại mèo thực sự, mà là tên gọi thay thế của viện phúc lợi.

Suy nghĩ sâu hơn một chút, tất cả những con mèo trong cuốn sổ ghi chép này thực ra đều không phải là mèo, mà là trẻ em!

Cuốn sổ ghi chép mỏng, dùng cách nói đơn giản nhất, chứa đầy những tội lỗi khiến người ta ghê tởm.

Bất giác Hàn Phi vô tình lật đến trang cuối cùng, những gì chưa viết rõ trong kịch bản đã được bổ sung tại đây.

Ở mặt sau của sổ ghi chép, có một số hình vẽ bằng tay của trẻ em, với dòng chữ xiêu vẹo trên đó.

"Người làm vườn bí mật hái hoa tươi, giấu bọn chúng trong túi áo, mang ra khỏi hàng rào, ném xuống đường phố lầy lội."

"Chó hoang đi ngang qua cắn chặt thân hoa non mềm, ngậm hoa tươi vào trong con ngõ tối đen."

"Thế giới bên ngoài dường như đã đóng chặt cánh cửa kể từ đó, hoa tươi bị trồng trong phòng tối, có cái khô héo trong bóng tối, có cái bén rễ trong bóng tối, còn có cái thì trở thành một hạt giống hoa."

"Hạt giống hoa đó trong miệng hét lên tên của bố và mẹ, bị trồng trong các chậu hoa khác nhau, gửi đến hết phòng tối này đến phòng tối khác."

"Cuối cùng vào một ngày, hạt giống chôn sâu trong chậu hoa đã nảy mầm, mọi người bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào nó, bởi vì bông hoa đó hoàn toàn khác với những gì người ta tưởng tượng ra."

Dòng chữ cuối cùng của sổ ghi chép đã hoàn toàn méo mó, hầu như không thể nhìn ra ý nghĩa của nó.

"Bố mẹ cuối cùng nhận nuôi số 11 thực ra là những kẻ buôn người. Ban đầu có lẽ bọn họ đã rất hài lòng với số 11, sau đó khi chuẩn bị bán lại, thì xảy ra vấn đề." Lý Quả Nhi cũng đi vào phòng, cô nhìn cuốn sổ ghi chép, rất nhanh đã hiểu ý trong đó: "Kẻ buôn người chết không đáng tiếc."

"Về điểm này, tôi cũng đồng quan điểm với cô." F lấy cuốn sổ ghi chép từ tay Hàn Phi, liên tục lật xem.

"Số 11 đã được nhận nuôi 11 lần, tại sao đứa trẻ này lại bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác? Trên người nó rút cuộc có cái gì?" Kẻ buôn người nhận nuôi số 11, lần này nó không cho kẻ buôn người con đường sống, nó cũng không bao giờ trở lại trại trẻ mồ côi nữa, nhìn từ điểm này dường như nó vẫn là một con "quỷ" tốt.

Nội tâm Hàn Phi vừa có ý nghĩ như vậy, liền nghe được F nói: "Đứa trẻ bị nhận nuôi cuối cùng chính là nguyên nhân chủ yếu thay đổi ở đây, nó trả thù kẻ buôn người, nhưng cũng hại người khác, con quỷ này có vẻ vừa tà vừa chính."

F không có thành kiến với quỷ, anh ta nhìn nhận vấn đề ở góc độ tương đối công bằng và khách quan.

"Người phụ nữ trèo qua cửa sổ vừa rồi có phải là mẹ của đứa trẻ không? Nếu như bọn họ là kẻ buôn người, tại sao lại không nhanh chóng ra tay với số 11? Còn muốn cứu nó?" A Trùng có chút khó hiểu.

"Uống thuốc không nhất định là để cứu người, có một số thuốc tác dụng lớn nhất không phải là chữa khỏi bệnh cho một người, mà là khiến một người trở nên nghe lời." F cất quyển sổ ghi chép đi, còn Hàn Phi thì lại lấy đi con dao số 11 cất ở ngăn kéo.

Tay cầm con dao, Hàn Phi cảm thấy cơ thể mình như dài ra thêm một bộ phận, hắn dường như rất giỏi dùng dao.

"Cắt, chặt, tìm đúng vị trí cắt rời, mình cũng không thể giải thích được mình là một nhà biên kịch tại sao lại hiểu những chuyện này..." Hàn Phi lặng lẽ giấu con dao đi, tiếp tục tìm kiếm, dừng lại trước tủ quần áo duy nhất trong căn phòng.

Mở cửa tủ ra, bên trong có đủ các loại mặt nạ khác nhau, từ nhỏ đến lớn, trên mỗi mặt nạ đều có viết mấy chữ nhuốm máu.

Trên chiếc mặt nạ nhỏ nhất chỉ có hai chữ là Hoàng Thịnh, đây dường như là cái tên đầu tiên của số 11, chiếc mặt nạ nhỏ nhất cũng là chiếc sạch nhất.

Tên của Hoàng Thịnh trên chiếc mặt nạ thứ hai đã bị gạch xóa, bên trên có viết rất rất nhiều chữ cười, nhưng bản thân chiếc mặt nạ lại là một khuôn mặt khóc.

Chữ viết trên chiếc mặt nạ thứ ba lại càng nhiều hơn, có thể nhìn ra, khi chiếc mặt nạ càng lớn, thì chủ nhân của chiếc mặt nạ cũng càng trở nên điên loạn và bất thường.

"Những chiếc mặt nạ này dường như thể hiện trải nghiệm bị bỏ rơi mười một lần của nó, từ ban đầu muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, đến cuối cùng hoàn toàn biến thành một con quái vật." Ánh mắt của Hàn Phi liếc qua tất cả mặt nạ, trong lòng hắn có chút nghi hoặc: "Một đứa trẻ cho dù có xui xẻo đến đâu cũng không thể lúc nào cũng gặp phải bố mẹ tồi tệ, trừ khi bố mẹ nhận nuôi nó đã được viện phúc lợi lựa chọn cẩn thận."

"Liệu có khả năng như vậy không, viện phúc lợi đặc biệt tuyển dụng những người lớn có vấn đề và khiếm khuyết để nhận nuôi nó, thậm chí cuối cùng nhét nó vào tay của những kẻ buôn người?"

Hàn Phi càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, khi người phụ trách nhân hậu lương thiện thối rữa biến chất, thì thiên đường cũng sẽ trở thành địa ngục.

Từ chiếc mặt nạ thứ sáu trở đi, những chữ viết đó đã hoàn toàn không bình thường, đứa trẻ đeo mặt nạ đã học được cách ngụy trang.

Nó sẽ ngụy trang thành nhiều biểu cảm và tính cách khác nhau để làm vừa lòng bố mẹ nuôi, nhưng thực ra nó đã phát triển thành một loài cỏ độc trong chậu hoa đen tối.

Biểu cảm trên mặt nạ đều là ngụy trang ra, càng ngày càng có nhiều chữ và màu sắc che mất ngũ quan của mặt nạ, nó đã mất đi khuôn mặt của mình.

Hàn Phi nhìn sang chiếc mặt nạ cuối cùng, đó là một chiếc mặt nạ của chú hề được sơn nhiều màu sắc, nụ cười cường điệu của nó không thể che giấu được những giọt nước mắt xanh lam trong khóe mắt.

Lật mặt sau của mặt nạ ra xem, ở đó có một dòng chữ màu đen.

"Hạnh phúc là một con quái vật giết người không chớp mắt, nhưng tôi vẫn muốn đến gần nó, còn bạn thì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro