Chương 209: Nội dung không thể thảo luận sau khi trời tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông ơi, ông khóa cửa này phải không?"

Hàn Phi nhìn ông lão trên cầu thang vẻ mặt thuần túy nhất, thò tay vào trong túi cầm lấy thiết bị giật điện phòng thân.

Ông lão dường như không nghe thấy Hàn Phi nói cái gì, ông ấy đã rất nhiều tuổi, mặt đầy vết đồi mồi, một tay chống sau lưng, tay kia ôm một cái lồng chim nhưng không có chim.

"Ông ơi? Ông có nghe thấy không?" Hàn Phi đang định đến gần ông lão, ông lão đã quay người lại, bắt đầu chậm rãi đi lên tầng.

Khi ông lão đi lên phía trên, Hàn Phi nhìn thấy hai chiếc lông vũ rất mỏng còn sót lại trên bàn tay trống không còn lại của ông lão, dường như ông ta vừa dùng tay bóp cổ con chim trong lồng.

"Thật là một người kỳ lạ."

Nhìn thấy một ông lão kỳ lạ như vậy, phản ứng đầu tiên của hầu hết mọi người là tránh xa, nhưng khi Hàn Phi nhận thấy sự khác thường, hắn trực tiếp sải bước đi lên.

"Ông ơi, cháu đỡ ông về nhà nhé?"

Hàn Phi hết sức nhiệt tình đi tới trước mặt ông lão, khi chủ động nắm lấy cánh tay ông lão, thân thể ông lão rõ ràng cứng ngắc.

"Cháu đến đây để quay phim, nếu nó khiến ông thấy phiền phức, thì cháu xin lỗi ông nhé."

Mỗi câu nói của Hàn Phi đều rất lịch sự, tuy rằng ông lão cảm thấy khó chịu nhưng cũng không đuổi hắn đi.

Được hộ tống lên tầng năm, ông lão dừng ở cửa nhà mình không dám đi vào, quay đầu nhìn Hàn Phi, phát hiện Hàn Phi hoàn toàn không có ý định rời đi.

"Ông ơi, ông còn có ấn tượng với nhà văn sống ở tầng bốn không?"

Hàn Phi tựa hồ sẽ không rời đi trừ phi ông lão nói, ông lão dừng ở cửa hồi lâu, cuối cùng mở miệng: "Cậu ta chết rồi, chết mười mấy năm trước."

Giọng ông lão rất thấp, nghe như thể móng tay xuyên qua lớp kính thủy tinh mờ, rất khó chịu.

"Cháu biết ông ấy đã chết, trước khi chết ông ấy có làm gì bất thường không? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng, chắc đôi bên rất hiểu nhau đúng không ạ?"

"Chuyện mười mấy năm trước, ta không nhớ rõ nữa rồi." Ông lão hơi cúi đầu, ánh mắt lảng tránh.

"Thật sao?" Hàn Phi là một cao thủ diễn xuất, hắn nhìn người rất chính xác, ông lão này chắc chắn biết một số chuyện: "Trước kia có ai tới đây hỏi về Nhện bao giờ chưa?"

"Có." Giọng ông lão yếu ớt đến mức nếu không nghe kỹ thì sẽ không thể nghe được.

"Người đó hỏi những cái gì?"

"Không nhớ nữa rồi."

"Ông có phương thức liên hệ của người đó không?"

"Cậu ta cũng đã chết rồi."

Không khí trong nháy mắt đông cứng lại, ông lão ngẩng đầu lên, chỉ chỉ trên đỉnh tòa nhà: "Chính là từ đây nhảy xuống, cũng không sợ cái gì giống như cậu lúc đầu, nhưng sau đó hình như bị cái gì đó quấn lấy."

Giọng nói của ông lão dần dần trầm xuống, trong đôi mắt mông lung hiện lên một tia sợ hãi: "Những thứ đó thật sự tồn tại, dù có tin hay không thì cũng đừng lên tầng bốn sau khi trời tối, nếu không người nhảy xuống tòa nhà có thể là cậu đấy."

"Ông ơi... có phải ông đã thấy gì không?" Hàn Phi không chỉ diễn xuất tinh tế, còn nghiên cứu tâm lý, kinh nghiệm "lâm sàng" dày dặn, có thể suy ra rất nhiều điều từ sự thay đổi nét mặt của ông lão .

Ánh mắt ông lão vốn dĩ luôn né tránh, sau khi nghe được lời nói của Hàn Phi thì chậm rãi ngẩng đầu lên.

Ông lão nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Phi, đôi môi nứt nẻ của ông từ từ mở ra, lộ ra hàm răng màu nâu vàng, khi ông định nói gì đó thì tiếng chuông từ một căn phòng trên tầng bốn vang lên.

Gần như ngay lúc âm thanh đó vang lên, ông lão không quan tâm được gì, liền mở cửa bước vào trong, xem ra nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Hàn Phi cũng không có ngăn cản ông lão, nhìn thấy ông mở cửa vào nhà, tự nhiên cũng đi theo vào, nhân tiện giúp ông đóng cửa lại.

"Vừa rồi là âm thanh gì vậy ạ?" Tất cả các phòng trên tầng bốn đều không có người ở, tất cả cửa của các căn hộ cũng đều bị khóa, trong trường hợp này, tiếng chuông kia có thể là do cái gì làm ra?

"Tiếng chuông gió kêu, trước đây khi nhà văn chưa gặp nạn, chuông gió trong nhà thường vang lên khi trời sắp tối."

Ông lão đang đứng ở cửa phòng khách xách lồng chim, không ngờ Hàn Phi lại đi theo ông vào, giờ ông nghi ngờ không biết có người nào đó không rõ lai lịch đã trà trộn vào đoàn phim hay không, bởi vì người thanh niên trước mặt bất kể là ăn mặc hay khí chất đều không giống diễn viên.

"Thật sao?" Hàn Phi ghi nhớ thông tin về chuông gió, ánh mắt chậm rãi vượt qua ông lão nhìn vào trong phòng.

Có rất nhiều điện thờ trong một căn phòng nhỏ, chiều cao của các điện thờ này đều có kích thước khác nhau, hầu hết đều được che bằng vải đen, cũng không biết vị thần nào trong đó nữa.

"Tại sao trong nhà ông lại mời nhiều thần như vậy? Thần không thể mời bừa bãi được đâu." Hàn Phi đã từng nhìn thấy nhiều chuyện trong thế giới tầng sâu, cũng biết một chút về bọn họ.

"Tôi cũng không muốn mời thần, nhưng bên trong tòa nhà luôn xuất hiện điện thờ, không biết ai đặt, tôi thấy vậy không dám vứt ngoài hành lang nên đem hết về nhà." Thấy Hàn Phi không có ý định rời đi, ông khẽ thở dài: "Kỳ thật tôi không cố ý làm tổn thương cậu, vừa rồi tôi nhìn chằm chằm cậu trên hành lang, là muốn nhắc nhở cậu không nên dây dưa với tên nhà văn kia, bất cứ ai có quan hệ với cậu ta sẽ chết không rõ ràng, nhiều điều kỳ lạ trong tòa nhà này cũng liên quan đến cậu ta nữa."

Sau khi vào nhà, ông lão hiển nhiên dũng khí hơn rất nhiều, còn dám lớn tiếng.

"Chết không rõ ràng sao ạ?" Hàn Phi nghĩ tới một loạt cách gây án của Cánh bướm, hiện tại hắn nghi ngờ nó đã bí mật giết người muốn điều tra về Nhện.

Nếu đúng như vậy, điều đó chứng tỏ là Cánh bướm sợ hãi, Nhện có thể thực sự biết điểm yếu của nó!

"Xem ra cậu thật sự không biết gì." Ông lão lắc đầu: "Mười mấy năm trước, gần nhà máy chế biến thịt vùng ngoại ô phía bắc đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, đầu tiên là thịt lợn từ nhà máy của họ cực kì thơm, mọi người đều thích mua. Sau này không biết chuyện gì xảy ra, có tin đồn rằng có người chết trong máy xử lý thịt lợn của nhà máy chế biến thịt nên thịt của họ có mùi vị đặc biệt."

"Đây chắc là tin đồn thôi?"

"Chắc chắn rồi, nhưng nhiều người vẫn cảm thấy tâm trạng không tốt nên dần dần ngừng mua thịt từ nhà máy của họ." Ông lão liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ông vẫn có thể nhìn thấy nhà máy bỏ hoang ở tầng dưới: "Doanh số bán hàng giảm sút, chất lượng thịt của nhà máy chế biến thịt vùng ngoại ô phía bắc bắt đầu xấu đi, trong thịt của họ dần xuất hiện mùi tanh."

"Không ai biết lý do của mùi tanh, dù sao công việc kinh doanh của họ ngày càng trở nên tồi tệ, cho đến một thời gian trước khi đóng cửa, đối tác làm ăn của ông chủ bọn họ đột nhiên mất tích."

"Cảnh sát đi khắp nơi cũng không tìm thấy người, cuối cùng khi tra hỏi danh sách nhà kho của nhà máy chế biến thịt, phát hiện số lượng lợn sống đã chế biến không trùng khớp, dường như bị dư ra một con."

"Có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng là do có người cố ý lan truyền, kết quả, mọi người đều cảm thấy nhà máy chế biến thịt có vấn đề."

Ông lão khẽ thở dài: "Cuối cùng thì nhà máy cũng đóng cửa, ông chủ trở thành người đầu tiên tự sát ngay trong sân tập thể của nhà máy. Ông ta nhảy xuống tầng, đập vào chiếc ô tô cũ mà ông ta đã lái nhiều năm."

"Đến xe còn không nỡ đổi, người này có thể bị oan."

"Kỳ thật mọi người xung quanh đều biết ông ấy vô tội, bình thường mọi người đều cho rằng ông ấy là người rất tốt, nhưng ai biết được cuối cùng ông ấy lại đi đến bước này." Sau khi ông lão thở dài một hơi, giọng nói từ từ thay đổi, có vẻ như điều tiếp theo không thể nói quá lớn: "Ông chủ nhà máy chế biến thịt mới chỉ là bắt đầu, từ sau khi ông ấy qua đời, sân tập thể của nhà máy dường như có gì đó không ổn."

"Có gì không ổn sao?"

"Vào ban đêm, mọi người luôn có thể nghe thấy tiếng ai đó đi lại trên hành lang, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi thịt bay vào nhà theo khe hở của cửa, nhiều người nghĩ rằng ông chủ đã chết quay trở lại."

Ông lão không cho Hàn Phi có cơ hội chen ngang, hít một hơi nói: "Mọi người đều rất sợ hãi, lúc này, những người trẻ tuổi táo bạo không tin có tà, buổi tối bọn họ ngồi xổm ở hành lang kiểm tra."

"Sau nhiều đêm canh gác, bọn họ không thấy hồn ma của ông chủ, nhưng lần theo mùi tanh hôi đó bọn họ tìm thấy phòng của nhà văn trên tầng bốn, dường như tất cả mùi tanh hôi đều phát ra từ nhà của cậu ta."

"Bản thân nhà văn là một người rất cô độc, cậu ta rất ít khi ra ngoài, thỉnh thoảng gặp gỡ người ngoài, cư xử cũng rất kỳ lạ, lúc thì nhiệt tình, lúc thì lạnh nhạt, lúc thì rất hung dữ, lúc thì lại dịu dàng như một người phụ nữ."

"Mọi người đều coi nhà văn là một cái tồn tại khác trong tòa nhà này, rất ít khi giao lưu, nhưng lúc tòa nhà xảy ra chuyện, mọi người bắt đầu nghi ngờ người kỳ quái này."

"Hoài nghi thì hoài nghi, nhưng không ai có bằng chứng, chuyện này sau đó cũng dừng lại ở đây."

"Nhưng chỉ ba ngày sau, một người từng ngồi xổm ở hành lang mùi tanh hôi đã tự sát trong tòa nhà, cách chết giống hệt ông chủ nhà máy chế biến thịt."

"Người đàn ông còn trẻ, chưa vợ, không có vấn đề gì về tâm lý mà đã ra đi đột ngột."

"Mặc dù cảnh sát ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Tân Hỗ đã phân loại cái chết là tự sát, nhưng mọi người đều cảm thấy rằng đó là hồn ma của ông chủ nhà máy chế biến thịt gây ra."

"Những người có khả năng thì chuẩn bị dọn đi, còn những người không có khả năng thì bắt đầu suy nghĩ đủ thứ." Ông lão liếc nhìn các điện thờ xung quanh: "Đã có rất nhiều cư dân mời thầy cúng đến xem, những thầy cúng sau khi nghe hàng xóm thêm mắm thêm muối vào chuyện của nhà văn xong, đều cảm thấy trong nhà có quỷ, muốn đi vào trừ tà."

"Nhà văn không đồng ý, người đó cưỡng ép đi vào. Chiều hôm đó, thầy cúng sau khi thực hiện pháp thuật xong nói rằng đã giải quyết được quỷ hồn của ông chủ nhà máy chế biến thịt, theo lời mời hiếu khách nhiệt tình của những người hàng xóm anh ta quyết định ngủ lại một đêm."

"Bọn họ uống rất nhiều rượu, đến nửa đêm, người thầy cúng đột nhiên biến mất. Mọi người tìm đến rạng sáng mới tìm thấy anh ta trên dây điện tầng hai của tòa nhà, anh ta dường như say rượu, rơi từ ban công tầng hai xuống, cổ quấn dây điện, bị treo cổ chết."

Ông lão liếc nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, Hàn Phi thúc giục như thế nào ông lão cũng không dám nói tiếp thêm nữa, cứ như nói những chuyện này sau khi trời tối có thể sẽ mang đến thứ gì đó trong tòa nhà vậy.

Thấy ông lão im lặng, Hàn Phi cũng không dám ép buộc, chỉ nghĩ đến tối nay đạo diễn Trương hình như chuẩn bị cho mọi người cùng nhau thảo luận kịch bản, nội dung kịch bản hoàn toàn chuyển thể từ kinh nghiệm cá nhân của Nhện.

"Nếu chúng cháu thảo luận kịch bản trong tòa nhà này, có gây ra chuyện gì không?" Cầm kịch bản trong tay, Hàn Phi cảm thấy áp lực, nhưng trong mắt cũng có chút chờ mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro