Chương 219: Chiếc hộp nhỏ trong tay cháu chính là ngôi nhà cuối cùng của chú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tường treo những chiếc đèn lồng có chữ "Thịt", những bộ bàn ghế gỗ đơn sơ được quét sơn đỏ sẫm, những con bọ không rõ lai lịch bò khắp các khe nứt trên gạch lát nền.

Mùi thịt ngào ngạt trong không khí trêu chọc vị giác, Hàn Phi đứng ở cửa, bản năng nói cho hắn biết cửa hàng này không an toàn.

Quán sủi cảo nhìn từ bên ngoài không bắt mắt lắm, nhưng sau khi Hàn Phi vào bên trong mới phát hiện không gian bên trong nhà rất rộng.

Có thể mơ hồ nhìn thấy vết dầu mỡ và vết bẩn trên chiếc bàn gỗ xiêu vẹo, có vẻ như vừa rồi có người đã ăn thứ gì đó ở nơi này.

Nhìn lớp dầu mỡ dày như vậy, nó không giống sủi cảo cho lắm.

Khi Hàn Phi bước vào cửa hàng, trong phòng còn có khách khác, nhưng đối phương lại không quan tâm đến Hàn Phi, cúi đầu ăn, tư thế ăn tươi nuốt sống chẳng khác nào muốn ăn luôn cả tay cầm đũa của mình.

"Mời đi lối này."

Đang đứng ở cửa ra vào, Hàn Phi còn đang do dự không muốn rời đi, liền nghe thấy giọng nói của một người đàn ông.

Hắn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, bức màn của phòng bếp sau khi được vén lên, một người đàn ông đeo mặt nạ lợn bước ra.

Anh ta bưng một cái khay lớn, trên đó đặt ba cái bát lớn, mùi thơm hấp dẫn bốc lên từ cái bát.

"Mời ngồi, ngài muốn ăn gì?"

Người đàn ông đặt cả ba chiếc bát lớn lên bàn của một khách hàng khác trong cửa hàng, người khách nhấc nắp bát lên, lấy một thứ gì đó trong bát và nhét vào miệng.

Anh ta ăn rất ngon, quên mất cái bụng căng phồng tưởng chừng như sắp vỡ ra, bát thì chất cao bên kia bàn.

"Cho tôi hỏi một chuyện được không?" Hàn Phi vẫn không dám đi vào trong, nhìn người đeo mặt nạ mặt lợn, lông tóc đã dựng đứng.

Huỳnh Long và Khóc thực sự không hề phát ra cảnh báo, nhưng có thể không phải vì họ không nhận thức được nguy hiểm, mà là do họ bị thứ gì đó che mắt.

"Ăn xong rồi muốn hỏi gì thì cũng vẫn kịp, chắc hẳn hiện tại ngài đã rất đói rồi phải không?" Người đàn ông cầm giẻ thấm đầy dầu tùy tiện lau bàn, anh ta cũng không ép Hàn Phi, mà để hắn ngồi ở vị trí gần cửa.

Nghe người đàn ông nói vậy, Hàn Phi luôn cảm thấy đối phương muốn nói là, sau khi ăn xong thì sẽ "lên đường".

Người đàn ông kỳ lạ đeo mặt nạ mặt lợn này trông rất tốt bụng, nhưng cho người ta cảm giác như một đao phủ trên pháp trường.

Đồ tể khi giết nhiều động vật, trên người sẽ có một mùi máu tanh và dầu mỡ; đao phủ cũng như vậy, chỉ có điều giết người thì khác với giết động vật, mùi mà cơ thể bọn họ phát ra cũng có chút khác biệt.

"Thực đơn ở trên tường, mời ngài xem rồi gọi món." Nam nhân đeo mặt nạ mặt lợn đứng ở bên cạnh Hàn Phi, bị khuôn mặt vừa kỳ quái vừa xấu xí của anh ta nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy toàn thân khó chịu, hắn mơ hồ cảm thấy con mắt trên mặt nạ không giống mắt người.

"Vậy thì cho tôi một bát sủi cảo thịt tươi đi." Hàn Phi chỉ vào món ăn trên cùng.

"Chỉ một bát sủi cảo thôi à?" Người đàn ông vẫn không rời đi, ánh mắt kỳ quái nhìn đàn tế trong tay Hàn Phi: "Chỉ sợ một bát sủi cảo không đủ."

"Lên một bát để ăn thử trước, nếu ngon tôi sẽ gọi thêm." Mặt Hàn Phi không chút thay đổi, thực tế trái tim đã treo lên, đối phương có thể nhìn thấy oán niệm ẩn giấu trong đàn tế.

"Được." Người đàn ông có vẻ rất dễ nói chuyện, anh ta lại cầm giẻ lau bàn cho Hàn Phi: "Xin ngài chờ một chút."

Anh ta đặt phích nước lên bàn Hàn Phi: "Trà ở trong tủ ở quầy lễ tân. Ngài có thể tự pha những thứ mình muốn uống."

Nói xong, liền cao giọng nói với đầu bếp phía sau: "Một bát sủi cảo thịt tươi nóng!"

Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ rời đi, Hàn Phi vội vàng mở tế đàn để trao đổi với Huỳnh Long, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Huỳnh Long, hắn mới biết sự tình còn tệ hơn mình tưởng.

Hàn Phi chỉ cảm thấy đói, có ham muốn ăn mà thôi.

Oán niệm trong đàn tế thì lại đang trực tiếp cắn xé thân thể của chính họ, lý trí của họ đã bị cơn đói giày vò đến bờ vực sụp đổ, mỗi người đều méo mó, trong mắt đều là sự điên cuồng.

"Tiệm sủi cảo này thật tà ác!"

Tự cắn thân thể của mình, các oán niệm cần ăn gấp, dường như chỉ có ăn mới làm cho họ khôi phục trở lại.

Trạng thái của họ khiến Hàn Phi nhớ đến Từ Cầm lúc phát điên, trước đây sau khi Từ Cầm sử dụng hết lực, nguyền rủa bộc phát, chị ấy phải ăn hết toàn bộ thịt trong nhà mới hồi phục lại được.

"Nếu tiếp tục ở lại, chỉ sợ những hàng xóm của mình sẽ bắt đầu tàn sát lẫn nhau."

Oán niệm vốn là sự kết hợp của tuyệt vọng và đau khổ, họ có thể duy trì lý trí của mình đã là không dễ dàng gì, tình huống hiện tại chính là ép họ mất kiểm soát.

Cái đói có khả năng khơi dậy ác ý nhất, khi cơn đói đến giới hạn, con người có thể làm ra bất cứ điều gì.

Đứng dậy, Hàn Phi đang định rời đi thì cửa quán sủi cảo đột nhiên bị đẩy ra.

Gió lạnh thổi bay mùi thịt trong tiệm, một người đàn ông trung niên tóc dài, sắc mặt tái nhợt bước vào tiệm.

Ông ta mặc một bộ đồ đen tuyền, có vẻ như được dệt từ tóc, có một số hoa văn kỳ lạ trên đó, nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy đó là những khuôn mặt.

"Không phải lại trùng hợp vậy chứ?"

Người đàn ông trung niên mang theo một chiếc hộp gỗ nhuộm đỏ máu, cơ thể ông ta mang theo một mùi xộc vào mũi, có vẻ là hỗn hợp của nước hoa và mùi xác thối.

Bước vào cửa hàng, người đàn ông trung niên thản nhiên tìm một chiếc bàn và ngồi xuống, sau đó ông ta mở chiếc hộp gỗ ra.

Mùi thịt trong nhà lập tức bị mùi máu che khuất, một người khác đang ăn điên cuồng cũng ngây người nhìn ông ta.

Người đàn ông trung niên không quan tâm đến điều này, khi nhân viên đeo mặt nạ lợn bước ra khỏi bếp, ông ta cho tay vào hộp và lấy ra từ đó một cái đầu người.

"Là anh ta phải không?"

Nhân viên tiệm nhìn cái đầu, mặt nạ mặt heo của anh ta thay đổi, cảm giác như đang mỉm cười.

"Có hơi giống, nhưng không phải."

Nghe xong câu trả lời này, người đàn ông trung niên hung hăng ném đầu vào trong hộp gỗ: "Vậy ai mới là đồ tể? Đây đã là cái thứ tư rồi, để có được nó, tôi đã bị con mụ điên kia để mắt tới."

"Cô ta vẫn chưa chết à?"

"Chắc là cũng sắp rồi." Người đàn ông trung niên với vẻ mặt u ám, trong mắt hiện lên một tia hung ác, móc ra một con dao có vết máu trong hộp gỗ: "Tôi đã trộm một con dao của cô ta, nguyền rủa của cô ta đã không còn hoàn chỉnh."

Những ngón tay nhợt nhạt bị lưỡi dao cắt rách, chảy ra máu tươi.

Sau khi cảm thấy đau đớn, người đàn ông trung niên không những không buông tay mà còn mạnh tay túm lấy con dao: "Điều tôi căm ghét nhất chính là nguyền rủa!"

"Đừng tức giận, có muốn ăn chút gì không?" Nhân viên bán hàng cười ha ha nhìn người đàn ông trung niên.

"Thịt của anh ở đây, tôi không dám..." Người đàn ông trung niên nói đến nửa chừng, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của nhân viên, liền không nói thêm nữa mà đóng hộp gỗ bước ra ngoài cửa hàng.

Người bán hàng không ngăn cản ông ta, đi thẳng vào nhà bếp phía sau.

"Thực sự là xui xẻo."

Người đàn ông trung niên đi khỏi quán sủi cảo, khi gã đi ra ngoài, Hàn Phi liền đi theo ra ngoài.

Thật ra gã đã nhìn thấy Hàn Phi từ lâu rồi, người trẻ tuổi này khiến gã cảm thấy rất khó chịu, cũng không biết khó chịu đó đến từ cái gì.

Quay người đi vào một con hẻm, người đàn ông trung niên phát hiện Hàn Phi còn ở phía sau, cuối cùng gã cũng dừng lại.

"Chúng ta chắc là lần đầu tiên gặp mặt?" Người đàn ông trung niên quay đầu lại nhìn chằm chằm Hàn Phi, tay gã xách hộp gỗ, lạnh giọng nói.

"Chú ơi, cháu muốn hỏi một chuyện." Ánh mắt Hàn Phi nhìn chằm chằm vào hộp gỗ trong tay người đàn ông trung niên: "Con dao chú vừa lấy ra ở đâu vậy?"

"Được kéo ra khỏi thi thể của một người đã chết." Người đàn ông trung niên thấy xung quanh con hẻm có mấy luồng hơi thở lạnh lẽo, trong lòng cảm giác có chút không tốt.

"Chúng ta đều không phải người tốt gì, rất dễ làm những điều bốc đồng, vì vậy tốt hơn hết chú nên tận dụng lúc chúng ta còn có thể giao tiếp bình thường, mà trả lời các câu hỏi của cháu một cách trung thực, không nên làm những chuyện mà mọi người đều sẽ hối tiếc."

Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông trung niên, không có bất kì biểu hiện gì, giọng nói lạnh lùng, làm người ta vô cùng khiếp sợ.

"Tránh ra, tôi phải trở về rồi." Người đàn ông để tóc dài nắm chặt hộp gỗ, nhìn chằm chằm Hàn Phi, không có ý định mở miệng.

"Cháu không quan tâm chú sống ở đâu, hôm nay nếu chú không nói rõ ràng, chiếc hộp nhỏ trong tay cháu chính là ngôi nhà cuối cùng của chú."

Con trăn đen kịt chui vào trong hoa văn ma quái, Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra người giấy màu máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro